Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt
Chương 52: Cuộc Chiến Bến Tàu
Nguyenphongj1998
19/06/2021
Long Cụt, đây là biệt hiệu của một người. Nguyên do là bởi vì hắn cụt mất một cái tay do ngày trước đâm chém.
Thân phận bên ngoài của Long Cụt, là một lão bản của bến tàu ngoài thành Nhai Châu, ngầm bên dưới lại là một mật thám thành Nhai Châu có đất đai của riêng mình.
Nhiệm vụ của hắn là giám thị đám thổ phỉ ra ra vào vào quán rượu, một khi phát hiện động tĩnh không hay, sẽ lập tức phát tin báo vào trong thành.
Long Cụt chính dựa vào công tích như vậy hiện giờ kiếm được 20 mẫu đất phong.
Còn bây giờ, Long Cụt cảm giác được đất phong mình lại sắp gia tăng rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn phát hiện đám đầu mục thổ phỉ toàn bộ đang tụ tập một chỗ thì thầm cái gì đó.
Dù là mấy đầu mục thổ phỉ thường ngày đối địch lẫn nhau cũng chụm đầu lại, không giống như trước đây, vừa gặp mặt liền chửi ầm lên lấy đao chém nhau.
Hơn nữa ngoại trừ đám đầu mục thổ phỉ bình thường hoạt động ở bến tàu ra, các đầu mục ở nơi khác cũng bắt đầu xuất hiện ở cảng.
Tuy rằng hắn không nghe hiểu được cái gì, nhưng bằng hai từ then chốt “Chủ công, đầu nhập” hắn nghe trộm được, cũng đủ để đoán được có một cổ thế lực chuẩn bị thu đám đầu mục thổ phỉ này làm thân binh gia tướng.
Tuy rằng không rõ ràng lắm là cổ thế lực nào, nhưng nếu không phải chủ công nhà mình làm, như vậy chính là xuất hiện địch nhân, điều này còn không phải một phần công lao lớn sao.
Ngay khi Long Cụt hỉ hả chuẩn bị đem tin tình báo này hồi báo lên trên, đột nhiên trên đường truyền đến tiếng ầm ĩ, vểnh tai nghe thử, hình như là chỗ nào đó cần lấy nước.
Đối với điểm này Long Cụt căn bản không thèm để ý, bến tàu này ngày nào không có vài sự cố cháy nổ, đơn giản vì nơi đây toàn là mấy hàng quán tre nứa, nợp rơm rạ, không thỉnh thoảng cháy mới là lạ đó. Dù sao có người sở trị an ở đó, không tới phiên mình đi tới quản chuyện, mình cùng bọn họ là hai hệ thống khác nhau mà.
Ngay lúc Long Cụt âm thầm đắc ý mình không cần giống như sở trị an, khổ cực bán mạng lại không có công lao gì, tiếng náo loạn ở trên đường chẳng những không yếu bớt hay ngừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn, lòng hiếu kỳ người người đều có, Long Cụt cũng không ngoại lệ, nhịn không được chạy ra xem.
Vừa nhìn tới lập tức khiến hắn ngẩn ra, chỉ thấy xa xa cả bầu trời đỏ rực, cả một khu hoàn toàn bị biển lửa bao phủ.
Trời ạ, lấy nước làm gì nữa?
Trước đây tối đa là cháy 2-3 căn phòng, hiện giờ không ngờ cả quảng trường bến tàu đều rơi vào biển lửa!
Lê Nhĩ chỉ ngây ngốc nhìn biển lửa xa xa, tiếp đó lại ngây ngốc nhìn mấy tên thủ hạ lưu lại giải quyết hậu quả đang thấp thỏm bất an, Lê Nhĩ bây giờ quả thật là khóc không ra nước mắt.
Ý giải quyết hậu quả của hắn chỉ là bảo bọn chúng đem thi thể giấu đi, đóng cửa quán rượu lại, nhưng không ngờ tới bọn chúng lại đi phóng hỏa! Hơn nữa còn là đại hỏa đem cả quảng trường bến tàu đốt hết!
Chết tiệt! Không bao lâu nữa nơi này chính là của chủ công, hiện giờ đốt hủy mất nơi này, mình làm sao ăn nói đây?
Nhìn bộ dáng đám thủ hạ tội nghiệp, Lê Nhĩ vỗ vỗ đầu, mình có thể làm thế nào? Bởi bản thân hắn cũng không có nói rõ lý do, làm sao trách phạt những thủ hạ này?
Dù trách phạt thì thế nào? Đánh? Mắng? Lãng phí khí lực bản thân, còn phải chịu thủ hạ oán giận.
Giết? Sợ rằng đám thủ hạ lập tức lật mình tạo phản.
Ôi! Quên đi! Nếu đã lỡ như vậy, dứt khoát làm nháo động lớn luôn, một thành Nhai Châu hỗn loạn, khẳng định càng dễ bị chủ công đánh hạ.
Nghĩ vậy, Lê Nhĩ hung hăng trừng thủ hạ, rút đao hét:
- Truyền lệnh xuống dưới: đánh giết lính trị an! Khơi mào sát tính đám thổ phỉ! Nói cho đám đầu mục thổ phỉ, chỉ cần dẫn dụ quân đội trong thành ra, chức gia tướng không thiếu phần bọn họ! Đừng quên đem tin này báo cho mấy thổ phỉ nơi khác, ta muốn làm cho cả lãnh địa thành Nhai Châu đều hỗn loạn!
Mấy thủ hạ đang vì mình làm sai chuyện mà lo lắng, lập tức mừng rỡ hét lớn một tiếng, rút đao nhằm phía biển lửa. Các quan trị an thuộc sở trị an, tất cả đều đang chỉ huy thủ hạ đi cứu hỏa nơi này.
“Chết tiệt! Đám lính trị an này làm gì? Sao không ra lệnh mấy thổ phỉ kia cứu hỏa! Lẽ nào bọn chúng cho rằng bằng mấy người sở trị an kia, có thể dập tắt đám lửa này sao?”
Long Cụt tự nhủ đến đây, thấy đám thổ phỉ tràn ra chật cả đường vẻ mặt đều hả hê xem náo nhiệt, hắn không khỏi bốc hỏa trong lòng.
- Đám chết tiệt này, biết mình không có sản nghiệp cũng không có người nhà, đều cho rằng bản thân an toàn là được rồi, cũng không ngẫm lại bến tàu này bị thiêu hủy, các ngươi làm sao kiếm ăn đây!
Tự nói đến đây, Long Cụt đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu: “A! Đám chết tiệt này có thể nhân lúc cháy nhà hôi của hay không? Chết tiệt! Lửa cháy lớn như vậy, từ xa đã nhìn thấy, tại sao quân đội trong thành còn chưa tới chứ?”
Nghĩ vậy hắn cũng không quản chuyện hỏa hoạn hay không, quay đầu chạy vào quán rượu thu xếp bao quần áo chuẩn bị đào tẩu.
Mấy lão bản quán rượu quán xá bốn phía hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, đều rời khỏi đám đông người về nhà chuẩn bị.
Những lão bản này cũng không chú ý, lúc bọn họ nhích người, phía sau đều có mấy tên thổ phỉ vẻ mặt không có ý tốt theo đuôi.
Ngay sau đó mấy đầu mục thổ phỉ nhận được tin tức cùng một chỗ thương thảo vài câu, sau đó liền mang người công kích những quán rượu này, bắt đầu tàn sát những bình dân không phải thổ phỉ.
Quả thật đây là một hồi tai nạn to lớn, bởi vì bến tàu có rất nhiều người không chỉ quân đội và thổ phỉ, rất nhiều trong đó là dân đen, phu phen, lần này ước chừng có vô số người táng thân nơi biển lửa, nhà cửa tan hoang.
Bên trong thành Nhai Châu, nhận được tin tức bến tàu bốc cháy, thành chủ Nhai Châu sau khi biết, chỉ phất tay, phái một thủ hạ dẫn người đi tham dự cứu hỏa rồi không để ý tới nữa.
Ngô Văn Tụng là thân tín biết chủ công mình tâm tình rất không tốt.
Dù ai chết đi một đứa con, tâm tình cũng sẽ không thể tốt chỗ nào được, nếu như không phải chủ công còn một người con trai tư sinh, sợ rằng bây giờ chủ công đã sớm mượn rượu tiêu sầu rồi.
Đương nhiên, chủ công cũng không phải tất cả vì thiếu chủ chết mà tâm tình không tốt, đương nhiên cũng không phải chuyện hỏa hoạn kia.
Bên bến tàu Tam Á kia lợi ích tuy lớn, thế nhưng tập trung toàn bộ kho hàng lại ở trong thành Nhai Châu, nơi đó ngoại trừ mấy căn nhà rách của dân phu ra thì không có gì, muốn cháy thì cháy thôi, dù là thiêu hủy toàn bộ cũng không sao, càng quan trọng hơn nữa bởi xưởng đóng tàu căn bản không phải ở bến tàu kia, hơn nữa thế lửa lớn thế nào cũng không có khả năng lan tràn cả chục dặm sang đến bên thành này.
Đương nhiên, cũng không phải bởi vì giao dịch với tên quận công Đại Nam kia, dù gì thì hai bên cũng có giao ước ngầm, mặc dù mình đã từng phái hai tốp thổ phỉ dạy cho tên kia một bài học, để hắn biết là trên tuyến đường buôn lậu này ai mới là lão đại.
Kỳ thật nói lại, cũng là chủ công một lần mua được được 200 khẩu súng tây quá mức hưng phấn, chẳng những lập tức xây dựng một đội súng, còn mang theo tất cả đội tân quân trang bị toàn súng ấy đi gặp Tổng Đốc.
Vốn theo ý đồ chủ công, là muốn tới chỗ Tổng Đốc khoe khoang và uy áp, dù sao bên Tổng Đốc chỉ có 600 tay súng, mà chủ công lại có 800 tay súng.
Thế nhưng chủ công lại không ngờ rằng 800 tay súng này, khiến cho các thành chủ đồng trận doanh khác đố kỵ. Cùng với đó là khiến đám quỷ Tây Dương đề phòng, đe dọa nếu không cắt bớt quy mô đội súng sẽ cắt giảm mua bán quân sự, đồng thời sẽ dùng vũ lực can thiệp.
Thật là CMN lũ quỷ Tây Dương mắt to mũi lõ, một đám khốn khiếp. Chỉ cần người phương Đông mạnh lên là chúng kiêng kị đòi dùng các biện pháp trừng phạt yêu cầu cắt giảm vũ trang.
Kết quả, có những thế lực này ủng hộ, bên Tổng Đốc trực tiếp mở miệng muốn chủ công đưa lên 200 tay súng mà mình vất vả đào tạo nhịn ăn nhịn uống trang bị, khiến cho chủ công đáp ứng không được, cự tuyệt cũng không xong.
Tuy rằng các thành chủ đều mạnh ai nấy làm, nhưng trên danh nghĩa vẫn đều nằm dưới một lá cờ của quan Tổng Đốc nhà Thanh, lớn gan trắng trợn cãi lại mệnh lệnh, sợ rằng sẽ đưa tới các thế lực cùng thảo phạt.
Cuối cùng, vừa lúc tin thiếu chủ bệnh chết truyền đến, chủ công mới mượn cớ này chạy về.
Thế nhưng sự tình còn chưa xong, theo cùng sứ giả Tổng Đốc phái tới phúng viếng, còn có lệnh truy thu 200 khẩu súng tây.
Đảo Quỳnh Châu rất nghèo, không như trong đại lục có nhiều tài nguyên buôn bán, tiền nong để xây dựng 800 tay súng quả thật là số lượng thiên văn rồi,
Đã từng tiếp xúc qua súng tây, thì tất cả đều biết uy lực khủng bố của nó. Sức mạnh cường đại của chúng khiến mọi người đều khiếp sợ, cuộc chiến tranh nha phiến lần 2 chỉ vừa mới qua đi không lâu. Mấy chục vạn quân kị binh nhà Thanh bị liên quân có vài vạn người đánh cho tơi tả, đến cả thành Bắc Kinh cũng bị chiếm và cướp sạch.
- Ôi, xem ra chỉ có thể bỏ súng ra.
Thành chủ Nhai Châu thở dài nói.
Trứng chọi đá, Ngô Văn Tụng biết chủ công quyết định đúng.
Ngay lúc thành chủ Nhai Châu hỏi yến hội chiêu đãi người của phủ Tổng Đốc chuẩn bị ra sao, một tên người hầu chạy ào vào thất lễ hô to:
- Chủ công! Cấp báo! Ở ngoài bến tàu lũ thổ phỉ nhân lúc cháy nhà hôi của, chẳng những cướp sạch cả bến tàu, lại còn bắt đầu tổ chức tập kích quân đội bên ta, xin gấp rút tiếp viện!
Thành chủ Nhai Châu nghe vậy lập tức nhảy dựng lên quát:
- Đám dân đen chết tiệt này! Lại dám đốt nhà làm loạn! Muốn ta mất hết mặt mũi sao? Người đâu! Điều 2000 binh mã giết sạch đám dân đen kia cho ta!
Ngô Văn Tụng vội vàng khuyên can:
- Chủ công, đã điều đi 2000 bộ đội cứu hỏa, diệt tặc ,như vậy bên trong thành chúng ta chỉ còn lại hơn 3000 bộ đội, phòng thủ bên trong thành sẽ lập tức suy yếu hơn phân nửa, không bằng mời lính đánh thuê Tây Dương xuất động?
Thành chủ Nhai Châu lạnh mắt nhìn chằm chằm Ngô Văn Tụng nói:
- Mời lính Tây Dương? Tiêu diệt đám dân đen cháy nhà hôi của kia, việc nhỏ nhặt như vậy, còn muốn lính đánh thuê xuất động? Nếu như ta làm như vậy, tên Quận Công Đại Nam kia sẽ nhìn ta thế nào? Các thành chủ khác sẽ nói ta thế nào? Bọn họ nhất định sẽ nghĩ, bộ đội trực thuộc của ta suy yếu đến nỗi ngay cả thổ phỉ cũng không thể giải quyết! Nếu như để cho bọn chúng hiểu lầm như vậy, ngươi cho là kế tiếp sẽ thế nào?
Nói tới đây, ngữ khí thành chủ đã lạnh đến đóng băng.
Ngô Văn Tụng toát mồ hôi lạnh, một thế lực mà bộ đội trực thuộc suy yếu sẽ mang tới hậu quả gì? Các thế lực cùng phe khác sẽ đem ngươi chia cắt, các thế lực bên ngoài sẽ lập tức xâm lược.
Ở trên đảo Quỳnh Châu này này, quan trường không hề giống như trong đại lục, không thể tỏ ra yếu kém.
Trước đây có một tên ngu đần không biết nghe ý kiến kẻ nào, chắc là tên tú tài rỏm nào đó từ đại lục, muốn địch nhân xung quanh chém giết lẫn nhau, muốn tọa sơn quan hổ đấu, bản thân trốn ở một nơi bí mật phát triển, liền chỉ thị bộ đội trực thuộc cố ý tỏ ra yếu kém, nhưng lại không ngờ rằng, hắn vừa tỏ ra yếu ớt, địch nhân bốn phương tám hướng lập tức đặt mục tiêu lên người hắn, tất cả đều chen chúc nhào tới, chính thổ phỉ cùng các thân binh gia tướng của chính mình trong lãnh địa cũng thừa cơ làm loạn.
Mặc dù lúc giao chiến với quân đội tên ngốc kia mọi người liền phát hiện tình báo không đúng, nhưng chế độ lãnh thổ trên đảo Quỳnh Châu với đầy dẫy các thế lực, các dân tộc thiểu số đã quyết định kết cục: một khi khai chiến, đình chiến sẽ không phải do quân chủ định đoạt nữa, cho nên tất cả mọi người đều liều chết chiến đấu.
Cứ như thế, tuy rằng bộ đội trực thuộc của tên ngu đần kia kỳ thật rất mạnh, nhưng quân đội mạnh tới mức nào cũng không chịu nổi công kích luân phiên, cho nên kết quả không cần phải nói, tên ngốc kia thân tử tộc diệt, lãnh địa bị người ta chiếm đoạt.
Đảo Quỳnh Châu lúc này thuộc nhà Thanh, do quan lại tổng đốc nhà Thanh cai quản, thế nhưng chế độ thì vẫn là vô cùng hỗn loạn, lí lo là vùng đất này bị các thế lực nước ngoài, đặc biệt là phương Tây xâu xé từ thời nhà Thanh bắt đầu lập quốc, nhà Thanh muốn thay đổi, muốn thống nhất thế nhưng là lực bất tòng tâm, mỗi một tòa thành trì cơ hồ đều có một cái thế lực đứng sau. Thêm nữa nơi đây cũng không phải là nơi được đặc biệt chú trọng, hầu hết các đời lịch đại Hoàng Đế Trung Hoa đều có suy nghĩ biến đây thành nơi lưu đày cho phạm nhân, chân chính muốn phát triển nơi đây là không có, nếu không dưới thời Khang Hy hay Càn Long hùng mạnh đã thống nhất nơi đây rồi. Mọi người đều muốn duy trì cục diện nơi này như vậy, thì biết làm sao giờ.
Bởi vậy trên đảo Quỳnh Châu có một quy củ bất thành văn, ngươi diễu võ dương oai cũng được, không coi ai ra gì cũng được, nhưng là không thể tỏ ra yếu kém hơn kẻ địch, bởi tất cả đều là hạng bắt nạt kẻ yếu, một khi bị người ta hiểu lầm là quả hồng mềm thì phiền phức, nên biết một trái hồng cứng, bị người ta nắm nhiều, nắm lâu cũng sẽ biến thành cây hồng yếu quả hồng mềm.
Nghĩ tới đó, Ngô Văn Tụng lập tức hoảng sợ quỳ xuống dập đầu:
- Chủ công! Thần nhất thời lo lắng cho sự an toàn thành trì, không chú ý tới điểm ấy, thần đáng chết! Thần nguyện lập công chuộc tội vì chủ công dẫn quân đi tiêu diệt đám dân đen kia!
Hiện giờ ở trong lòng Ngô Văn Tụng đang tự chửi mình ầm ĩ: “Chết tiệt! Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy, luôn nghĩ thành trì an toàn mà không để quân chính quy xuất động, lại không nghĩ như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác mình suy yếu!”
Hiện tại thì thảm rồi, ấn tượng trước đây thật vất vả mới tạo thành giờ đại suy giảm, sợ rằng muốn dẫn binh chuộc tội cũng không có cơ hội nữa.
Quả nhiên, thành chủ Nhai Châu cự tuyệt:
- Không cần! Ngươi còn phải phụ trách chuyện yến hội, tiêu diệt đám dân đen kia sẽ có người phụ trách.
Nghe ngữ khí lạnh băng của thành chủ Nhai Châu, Ngô Văn Tụng chỉ có thể trong lòng thở dài phục tùng. Ôi! Xem ra chính mình lại phải tốn hao một thời gian dài, mới có thể khôi phục lại ấn tượng trong lòng chủ công đây.
Còn các gia thần ở đó thần sắc lại có chút hả hê, tuy rằng bọn họ không dám bỏ đá xuống giếng, nhưng có thể thấy địa vị đệ nhất gia tướng giảm xuống, cũng là một chuyện vui mắt.
2000 quân chính quy thành Nhai Châu sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức vũ trang, khí thế hùng hổ nhằm phía bến tàu. Việc phòng thủ cửa thành cũng nghiêm mật hơn rất nhiều. Việc này khiến thủ hạ Lê Nhĩ ẩn nấp gần cửa thành lo nghĩ không thôi, đang lo lắng không có cách hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời phái người đem tin quân địch tăng binh nhanh chóng truyền đi.
Ở bến tàu hỗn loạn, Lê Nhĩ đang dẫn theo một đám thủ hạ chỉ huy thổ phỉ, hưng phấn chém giết 1000 quân chính quy kia.
Đám quân chính quy này thật không may, vốn chỉ nhận được lệnh tới cứu hỏa, ngoại trừ mang bội đao ra, căn bản không mang theo trường mâu cùng cung tiễn, đội hình vốn đã tản mạn chứ không phải đội hình chiến đấu. Hơn nữa lúc vừa mới chuẩn bị dập lửa, trái phải và phía sau đột nhiên nhảy ra nhung nhúc thổ phỉ cầm vũ khí xung phong giết tới.
Đám lính Nhai Châu phía sau còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị trúc thương đâm xuyên qua người.
Mà những tên thổ phỉ giết chết lính Nhai Châu cũng không quản những người khác, lập tức ném thương, đoạt lấy bội đao binh sĩ, vừa hô to:
- Ta có một ngân lượng rồi!
Vừa nâng đao nhằm phía lính Nhai Châu khác.
Cử động này khiến đám thổ phỉ nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều hô lớn:
- Ngân Lượng! Ngân Lượng!
Liền khởi xướng công kích quên mình.
Binh lính thành Nhai Châu cảm thấy vô cùng uất ức, tuy rằng có huấn luyện, nhưng đầu tiên không chuẩn bị tâm lý đã bị đánh phục kích, hơn nữa 1 mặt là lửa lớn, 3 mặt còn lại là thổ phỉ tràn tới như sóng thủy triều, thiên thời địa lợi cùng nhân số không ở bên mình nên bọn chúng giảm tinh thần trầm trọng.
Tuy rằng thổ phỉ cùng so sánh với binh lính Nhai Châu, thể chất cùng vũ khí đều có cách biệt rất lớn, nhưng nói tới trình độ hung hãn, ngoại trừ liều mạng chiến đấu, cái khác đều không mạnh hơn thổ phỉ.
Nếu ở điều kiện bình thường, dù là không cần có đội ngũ, không cần súng ống hay cung nỏ bắn từ xa, chỉ cần ngần này người quân chính quy, làm gỏi số thổ phỉ đông gấp 4-5 lần quân mình cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Thế nhưng tất cả đều là nếu như.
Kết quả chiến đấu không cần nói cũng biết, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn.
Thấy đám thổ phỉ hưng phấn như thế, Lê Nhĩ núp ở phía sau nhìn thủ hạ đắc ý nói:
- Thế nào, vẫn là lão tử thông minh chứ?
- 1 lượng bạc đổi lấy 1 kiện vũ khí của binh sĩ thành Nhai Châu, sĩ quan gấp đôi, quan lớn gấp ba. Không cần lão tử phí miệng lưỡi, bọn người kia liền bỏ mặc sinh tử bắt đầu công kích. Binh sĩ dùng tiền bạc thu mua, đầu mục dùng chức thân binh gia tướng thu mua, lão tử ta thật sự là quá anh minh mà.
- Lão đại đúng là anh minh, thuộc hạ thế nào cũng không nghĩ ra, lão đại không ngờ có thể nghĩ tới biện pháp tăng sĩ khí như thế, thật sự là quá lợi hại.
Thủ hạ Lê Nhĩ lập tức vuốt mông ngựa.
Bất cứ lúc nào đều có tình huống phá hoại phong cảnh xuất hiện, ngay lúc này, một tên thủ hạ đột nhiên hỏi:
- Lão đại, ở đây có tới ngàn người, cũng là ngàn kiện binh khí, lão đại ngươi có nhiều bạc trắng như vậy sao?
Tiếng vỗ mông ngựa lập tức tan biến, Lê Nhĩ trừng mắt quát thủ hạ kia:
- Ngu ngốc! Ta đang thay chủ công làm việc, tiền này đương nhiên là chủ công đưa!
Tên thủ hạ này chớp mắt hỏi tiếp:
- Ấy, nếu như chủ công không đồng ý thì sao?
- Cái này mới có ngàn lạng bạc, chủ công có nhiều tiền như thế, sao lại không đồng ý?
Cái này LêNhĩ căn bản không có lo lắng, nhẹ nhàng phủi tay giải quyết.
Kỳ thật cũng phải, chỉ cần cầm mấy ngàn lạng bạc đi ra, liền giải quyết ngàn quân địch, chuyện tốt như vậy ai không đáp ứng.
Hồng Đĩnh nếu như ở đây khéo còn vỗ tay khen hay ấy chứ.
- Ha ha! Lão đại, chúng ta như vậy có tính là xây dựng quân đội đánh thuê không? Một bên ra tiền, một bên là vì tiền chiến đấu, cũng giống như lính đánh thuê vậy.
Một tên thủ hạ đột nhiên hưng phấn nói.
- Hừ chúng ta đều là phục vụ cho lợi ích của chủ công, lính đánh thuê thì để làm gì cơ chứ.
Nói rồi liếc nhìn mấy tên thuộc hạ thấy chục gật đầu như gà mổ thóc mà Lê Nhĩ thở dài.
Chuyện cơ mật như thế đâu thể bàn bạc giữa thanh thiên bạch nhật như vậy cơ chứ. Có gì lúc nào yên tĩnh nói sau không được hay sao.
Nhưng Lê Nhĩ hưởng thụ lại bị người ta đánh gãy lần nữa:
- Lão đại, không tốt rồi! Trong thành phái ra 2000 quân binh, vũ trang đầy đủ, đang tràn sang phía bên này!
Nghe tên thủ hạ phái đi thăm dò tin tức gần cửa thành thở hổn hễn nói, trong lòng Lê Nhĩ lập tức run lên, trước tiên dời ánh mắt tới chiến trường, phát hiện trận chiến đã kết thúc, hắn thở một hơi lập tức ra lệnh:
- Nhanh! Tìm tất cả các đầu mục tới đây!
Đám đầu mục tới nơi, đều đòi Lê Nhĩ trả ngân lượng, Lê Nhĩ tức giận rống to:
- Gấp cái gì? Thiếu được các ngươi sao? Hiện giờ chúng ta phải chú ý tới 2000 quân địch tiếp phía sau kia, bọn họ là vũ trang đầy đủ! Không giống đám vừa rồi chỉ có bội đao thôi đâu!
Nói xong liền đem tin tình báo của mình nói ra.
- 2000 người? 2000 người thì thế nào? Bọn họ có là đối thủ của nhiều người chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta chung sức hợp tác, giải quyết bọn họ còn không phải một bữa sáng?
- Được rồi, nếu như tiêu diệt 2000 người này xong, bên trong thành chỉ còn lại có 2000 người, nếu như chúng ta giết toàn bộ bọn chúng. Ha ha! Toàn thành Nhai Châu đều là của chúng ta!
Một tên đầu mục thổ phỉ đắc ý nói, lời này vừa thốt ra, đám đầu mục cảm thấy chiến đấu thật quá dễ dàng liền nhao nhao tán thành.
Lê Nhĩ phát hiện lúc mình đem tin tình báo nói cho đám đầu mục này xong, bọn họ chẳng những không truy thu ngân lượng, ngay cả chức gia tướng cũng không hỏi, ngược lại thảo luận cướp đoạt thành Nhai Châu rồi chia chác thế nào.
Thấy như vậy Lê Nhĩ buồn cười: đám ngu ngốc này, bởi vì đánh địch nhân trở tay không kịp, liền đắc ý vênh vang cho rằng quân địch yếu ớt, bắt đầu huyễn tưởng chuyện bọn họ thống trị thành Nhai Châu, đã hoàn toàn đem hắn là người tổ chức vứt sang một bên.
Ha ha, như vậy cũng tốt, dù sao nhiệm vụ của mình chính là đem quân đội thành Thanh Nguyệt điều ra ngoài, tận tình gây hỗn loạn nơi đây, giảm thiểu khó khăn cho chủ công công thành, mình thật không tin, khi chủ công tới bến tàu, mấy tên thổ phỉ này cùng quân lính Nhai Châu có thể chống lại binh sĩ tinh nhuệ của chủ công công kích.
Nghĩ vậy, Lê Nhĩ kiềm chế đám thủ hạ đang bốc lửa tận trời, cũng không chào hỏi, liền mang theo thủ hạ trở lại bến tàu.
Mà đám đầu mục thổ phỉ kia thấy Lê Nhĩ bỏ đi, càng vui mừng khác thường, dù sao thiếu đi một người tổ chức, vậy thì mấy người bọn họ càng thu được nhiều lợi ích hơn.
Bọn họ thương thảo một phen, nghĩ vẫn nên để 2000 quân Nhai Châu dẫn vào quảng trường bến tàu thì tốt nhất, đánh dã chiến, thổ phỉ còn thật không dám đấu với quân chính quy.
Lửa lớn không cách nào đi qua con đường quá rộng, cho nên sau khi thiêu rụi quảng trường, mất đi chất đốt thế lửa dần dần tắt.
2000 quân Nhai Châu gấp rút chạy tới, trước mắt chỉ còn là một mảnh phế khu và ngàn thi thể đồng liêu.
Nếu như không phải quen mặt, sợ rằng sẽ nghĩ những thi thể trần trụi này là thổ phỉ lưu lại.
Nhìn thảm trạng đồng liêu bị cướp đoạt không còn gì, quân Nhai Châu căm hận ngửa mặt hét lớn, quân binh cao cao tại thượng không ngờ lại bị đám thổ phỉ thấp hèn đối đãi như vậy, tất cả mọi người lửa giận ngập trời, dưới mệnh lệnh sĩ quan, tạo chiến trận trường thương đi trước, mấy chục cây súng hỏa mai đi xen lẫn trong đội hình, đao thủ hộ vệ cung tiễn binh theo sau, chậm rãi tiến tới bến tàu.
Tuy rằng quân Nhai Châu phẫn nộ, nhưng cũng không phải ngu ngốc, cũng không bị tức giận hôn mê, đương nhiên biết nếu chạy lộn xộn tới bến tàu, tuy rằng nhất định thu được thắng lợi, nhưng khẳng định sẽ dẫn tới tổn thất lớn, vững bước tiến tới mới là phương pháp tác chiến tốt nhất.
Dù sao đám thổ phỉ này ngoại trừ cái mạng rẻ tiền không quan tâm tới chết sống, không có gì đáng chú ý, cùng so với chúng, mạng của mình ngược lại càng quý hơn, 1 người đổi 10 tên dân đen cũng không đổi.
Đúng như quân Nhai Châu nghĩ, bọn họ vừa lướt qua phế tích, đi vào quảng trường bến tàu coi như còn hoàn hảo, lập tức lọt vào ổ công kích của những mũi tên trúc. Những hòn đá cuội bay tứ tung rơi vào đội hình.
Loại tên trúc hoàn toàn không có lực xuyên thấu này, cũng không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho quân Nhai Châu được trang bị giáp da nhà Thanh, gặp đội súng thì chúng còn sợ chứ đừng nói đến cung tiễn, giỏi lắm là vài người không may bị bắn trúng mặt hoặc là bị đá cuội ném trùng đầu mà chết. Nhưng đám cung tiễn thổ phỉ trên nóc nhà, lập tức bị cung tiễn thủ quân Nhai Châu dùng tên sắt bắn thành con nhím.
Đội súng đi xen lẫn trong đội hình thì chuyên ngắm vào đám đông thổ phỉ, mỗi loạt đạn bắn ra đều có tên rú thảm ngã xuống, trước ngực là vết thương to bằng cái miệng chén, uy lực của súng hỏa mai hạng nặng không phải là đơn giản, súng hỏa mai đời cũ tuy không có độ chính sác và tầm bắn xa như súng tây hiện thời, thế nhưng với kích thước to tổ bố cần phải có giá chống đỡ giảm lực giật, bắn đi viên đạn to bằng ngón tay cái, thì uy lực chả khác gì viên đạn pháo cỡ nhỏ cả.
Còn một vài tên thổ phỉ trốn trong các tòa nhà chuẩn bị phục kích, không may bị đạn súng bắn xuyên qua vách gỗ bắn trúng, vốn là thuộc loại bị đạn lạc, nhưng tiếng kêu la của chúng lập tức khiến quân Nhai Châu chú ý tới bọn họ.
Không cần phải nói, trường thương cùng tên sắt lập tức biến tòa nhà thành tổ ong, thổ phỉ mai phục ở bên trong dù may mắn tránh được trường thương cùng cung tiễn công kích, cuối cùng cũng không tránh được bị người cầm đao chém rơi đầu.
Tiêu diệt đoàn thổ phỉ mai phục này, quân Nhai Châu căn bản không có tổn thất gì.
Thấy tình huống như thế, đám đầu mục thổ phỉ đều bắt đầu khẩn trương, nguyên vốn tâm tình tự cao tự đại lập tức trở nên bắt đầu run sợ.
Nhưng tính cách hung tàn, cùng tập tính không coi mạng mình vào đâu, đám đầu mục thổ phỉ liền ra lệnh cho bọn thổ phỉ xung phong tập thể.
Kỳ thật nói tới chiến thuật thổ phỉ cũng rất đơn giản, một chiêu là lấy mạng đổi mạng, một chiêu là chiến thuật biển người, ngoại trừ 2 chiêu này ra, thổ phỉ cũng không lôi ra được chiến thuật nào nữa.
Đương nhiên, hiện tại đám đầu mục thổ phỉ này còn có một chiêu mới mẻ, đó là đồng quy vu tận.
Đám đầu mục thổ phỉ đã quyết định, nếu như lần công kích này thất bại, vậy châm lửa đốt sạch cả quảng trường phòng ốc cùng người bên trong, dù sao giết nhiều quân Nhai Châu như vậy, đã không thể ở chỗ này sống tiếp nữa rồi.
Đã như vậy, còn không bằng châm một mồi lửa, nói không chừng thiêu chết sạch quân Nhai Châu, vài người bên mình cũng có thể may mắn tồn tại.
Nhưng mấy tên đầu mục thổ phỉ vừa nghĩ đến chỉ cần sống sót, vậy chẳng khác nào mình có được thành Nhai Châu này, trong lòng chúng đều đại động, nghĩ cách làm thế nào mới sống sót.
Lúc này, cũng có rất nhiều đầu mục thổ phỉ bắt đầu hối hận lúc đầu sao mình bị ma sai quỷ khiến, làm sao lại đi nghe tiểu tử kia phiến diện, cùng kim ngân địa vị mờ mịt không biết ở đâu, dẫn tới mình khởi binh phản loạn đây nữa?
Đương nhiên, một bộ phận rất lớn trong số đó theo khởi binh làm loạn, chủ yếu là quen thói nhân người khác cháy nhà hôi của, lý do này bọn họ sẽ không thừa nhận, dù sao phân ra, bởi vì phản loạn cùng cháy nhà hôi của là hai chuyện khác nhau, đối với bọn họ mà nói dù sao cũng là đắc tội thành Nhai Châu, tội danh càng lớn càng có danh tiếng.
Nghĩ vậy, đám đầu mục hối hận đều rối rít tìm kiếm bọn người Lê Nhĩ, chuẩn bị tìm hắn xả giận, thế nhưng căn bản không phát hiện tung tích bọn người Lê Nhĩ, theo từng bước quân Nhai Châu tới gần, cũng đem ý niệm buồn chán này ném sang một bên, bắt đầu tự hỏi làm thế nào mới tránh được một kiếp.
Hiện tại Lê Nhĩ không thèm quản tới đám thổ phỉ này nghĩ thế nào, hắn đang mang theo thủ hạ đi nghênh tiếp chủ công của hắn.
Thân phận bên ngoài của Long Cụt, là một lão bản của bến tàu ngoài thành Nhai Châu, ngầm bên dưới lại là một mật thám thành Nhai Châu có đất đai của riêng mình.
Nhiệm vụ của hắn là giám thị đám thổ phỉ ra ra vào vào quán rượu, một khi phát hiện động tĩnh không hay, sẽ lập tức phát tin báo vào trong thành.
Long Cụt chính dựa vào công tích như vậy hiện giờ kiếm được 20 mẫu đất phong.
Còn bây giờ, Long Cụt cảm giác được đất phong mình lại sắp gia tăng rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn phát hiện đám đầu mục thổ phỉ toàn bộ đang tụ tập một chỗ thì thầm cái gì đó.
Dù là mấy đầu mục thổ phỉ thường ngày đối địch lẫn nhau cũng chụm đầu lại, không giống như trước đây, vừa gặp mặt liền chửi ầm lên lấy đao chém nhau.
Hơn nữa ngoại trừ đám đầu mục thổ phỉ bình thường hoạt động ở bến tàu ra, các đầu mục ở nơi khác cũng bắt đầu xuất hiện ở cảng.
Tuy rằng hắn không nghe hiểu được cái gì, nhưng bằng hai từ then chốt “Chủ công, đầu nhập” hắn nghe trộm được, cũng đủ để đoán được có một cổ thế lực chuẩn bị thu đám đầu mục thổ phỉ này làm thân binh gia tướng.
Tuy rằng không rõ ràng lắm là cổ thế lực nào, nhưng nếu không phải chủ công nhà mình làm, như vậy chính là xuất hiện địch nhân, điều này còn không phải một phần công lao lớn sao.
Ngay khi Long Cụt hỉ hả chuẩn bị đem tin tình báo này hồi báo lên trên, đột nhiên trên đường truyền đến tiếng ầm ĩ, vểnh tai nghe thử, hình như là chỗ nào đó cần lấy nước.
Đối với điểm này Long Cụt căn bản không thèm để ý, bến tàu này ngày nào không có vài sự cố cháy nổ, đơn giản vì nơi đây toàn là mấy hàng quán tre nứa, nợp rơm rạ, không thỉnh thoảng cháy mới là lạ đó. Dù sao có người sở trị an ở đó, không tới phiên mình đi tới quản chuyện, mình cùng bọn họ là hai hệ thống khác nhau mà.
Ngay lúc Long Cụt âm thầm đắc ý mình không cần giống như sở trị an, khổ cực bán mạng lại không có công lao gì, tiếng náo loạn ở trên đường chẳng những không yếu bớt hay ngừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn, lòng hiếu kỳ người người đều có, Long Cụt cũng không ngoại lệ, nhịn không được chạy ra xem.
Vừa nhìn tới lập tức khiến hắn ngẩn ra, chỉ thấy xa xa cả bầu trời đỏ rực, cả một khu hoàn toàn bị biển lửa bao phủ.
Trời ạ, lấy nước làm gì nữa?
Trước đây tối đa là cháy 2-3 căn phòng, hiện giờ không ngờ cả quảng trường bến tàu đều rơi vào biển lửa!
Lê Nhĩ chỉ ngây ngốc nhìn biển lửa xa xa, tiếp đó lại ngây ngốc nhìn mấy tên thủ hạ lưu lại giải quyết hậu quả đang thấp thỏm bất an, Lê Nhĩ bây giờ quả thật là khóc không ra nước mắt.
Ý giải quyết hậu quả của hắn chỉ là bảo bọn chúng đem thi thể giấu đi, đóng cửa quán rượu lại, nhưng không ngờ tới bọn chúng lại đi phóng hỏa! Hơn nữa còn là đại hỏa đem cả quảng trường bến tàu đốt hết!
Chết tiệt! Không bao lâu nữa nơi này chính là của chủ công, hiện giờ đốt hủy mất nơi này, mình làm sao ăn nói đây?
Nhìn bộ dáng đám thủ hạ tội nghiệp, Lê Nhĩ vỗ vỗ đầu, mình có thể làm thế nào? Bởi bản thân hắn cũng không có nói rõ lý do, làm sao trách phạt những thủ hạ này?
Dù trách phạt thì thế nào? Đánh? Mắng? Lãng phí khí lực bản thân, còn phải chịu thủ hạ oán giận.
Giết? Sợ rằng đám thủ hạ lập tức lật mình tạo phản.
Ôi! Quên đi! Nếu đã lỡ như vậy, dứt khoát làm nháo động lớn luôn, một thành Nhai Châu hỗn loạn, khẳng định càng dễ bị chủ công đánh hạ.
Nghĩ vậy, Lê Nhĩ hung hăng trừng thủ hạ, rút đao hét:
- Truyền lệnh xuống dưới: đánh giết lính trị an! Khơi mào sát tính đám thổ phỉ! Nói cho đám đầu mục thổ phỉ, chỉ cần dẫn dụ quân đội trong thành ra, chức gia tướng không thiếu phần bọn họ! Đừng quên đem tin này báo cho mấy thổ phỉ nơi khác, ta muốn làm cho cả lãnh địa thành Nhai Châu đều hỗn loạn!
Mấy thủ hạ đang vì mình làm sai chuyện mà lo lắng, lập tức mừng rỡ hét lớn một tiếng, rút đao nhằm phía biển lửa. Các quan trị an thuộc sở trị an, tất cả đều đang chỉ huy thủ hạ đi cứu hỏa nơi này.
“Chết tiệt! Đám lính trị an này làm gì? Sao không ra lệnh mấy thổ phỉ kia cứu hỏa! Lẽ nào bọn chúng cho rằng bằng mấy người sở trị an kia, có thể dập tắt đám lửa này sao?”
Long Cụt tự nhủ đến đây, thấy đám thổ phỉ tràn ra chật cả đường vẻ mặt đều hả hê xem náo nhiệt, hắn không khỏi bốc hỏa trong lòng.
- Đám chết tiệt này, biết mình không có sản nghiệp cũng không có người nhà, đều cho rằng bản thân an toàn là được rồi, cũng không ngẫm lại bến tàu này bị thiêu hủy, các ngươi làm sao kiếm ăn đây!
Tự nói đến đây, Long Cụt đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu: “A! Đám chết tiệt này có thể nhân lúc cháy nhà hôi của hay không? Chết tiệt! Lửa cháy lớn như vậy, từ xa đã nhìn thấy, tại sao quân đội trong thành còn chưa tới chứ?”
Nghĩ vậy hắn cũng không quản chuyện hỏa hoạn hay không, quay đầu chạy vào quán rượu thu xếp bao quần áo chuẩn bị đào tẩu.
Mấy lão bản quán rượu quán xá bốn phía hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, đều rời khỏi đám đông người về nhà chuẩn bị.
Những lão bản này cũng không chú ý, lúc bọn họ nhích người, phía sau đều có mấy tên thổ phỉ vẻ mặt không có ý tốt theo đuôi.
Ngay sau đó mấy đầu mục thổ phỉ nhận được tin tức cùng một chỗ thương thảo vài câu, sau đó liền mang người công kích những quán rượu này, bắt đầu tàn sát những bình dân không phải thổ phỉ.
Quả thật đây là một hồi tai nạn to lớn, bởi vì bến tàu có rất nhiều người không chỉ quân đội và thổ phỉ, rất nhiều trong đó là dân đen, phu phen, lần này ước chừng có vô số người táng thân nơi biển lửa, nhà cửa tan hoang.
Bên trong thành Nhai Châu, nhận được tin tức bến tàu bốc cháy, thành chủ Nhai Châu sau khi biết, chỉ phất tay, phái một thủ hạ dẫn người đi tham dự cứu hỏa rồi không để ý tới nữa.
Ngô Văn Tụng là thân tín biết chủ công mình tâm tình rất không tốt.
Dù ai chết đi một đứa con, tâm tình cũng sẽ không thể tốt chỗ nào được, nếu như không phải chủ công còn một người con trai tư sinh, sợ rằng bây giờ chủ công đã sớm mượn rượu tiêu sầu rồi.
Đương nhiên, chủ công cũng không phải tất cả vì thiếu chủ chết mà tâm tình không tốt, đương nhiên cũng không phải chuyện hỏa hoạn kia.
Bên bến tàu Tam Á kia lợi ích tuy lớn, thế nhưng tập trung toàn bộ kho hàng lại ở trong thành Nhai Châu, nơi đó ngoại trừ mấy căn nhà rách của dân phu ra thì không có gì, muốn cháy thì cháy thôi, dù là thiêu hủy toàn bộ cũng không sao, càng quan trọng hơn nữa bởi xưởng đóng tàu căn bản không phải ở bến tàu kia, hơn nữa thế lửa lớn thế nào cũng không có khả năng lan tràn cả chục dặm sang đến bên thành này.
Đương nhiên, cũng không phải bởi vì giao dịch với tên quận công Đại Nam kia, dù gì thì hai bên cũng có giao ước ngầm, mặc dù mình đã từng phái hai tốp thổ phỉ dạy cho tên kia một bài học, để hắn biết là trên tuyến đường buôn lậu này ai mới là lão đại.
Kỳ thật nói lại, cũng là chủ công một lần mua được được 200 khẩu súng tây quá mức hưng phấn, chẳng những lập tức xây dựng một đội súng, còn mang theo tất cả đội tân quân trang bị toàn súng ấy đi gặp Tổng Đốc.
Vốn theo ý đồ chủ công, là muốn tới chỗ Tổng Đốc khoe khoang và uy áp, dù sao bên Tổng Đốc chỉ có 600 tay súng, mà chủ công lại có 800 tay súng.
Thế nhưng chủ công lại không ngờ rằng 800 tay súng này, khiến cho các thành chủ đồng trận doanh khác đố kỵ. Cùng với đó là khiến đám quỷ Tây Dương đề phòng, đe dọa nếu không cắt bớt quy mô đội súng sẽ cắt giảm mua bán quân sự, đồng thời sẽ dùng vũ lực can thiệp.
Thật là CMN lũ quỷ Tây Dương mắt to mũi lõ, một đám khốn khiếp. Chỉ cần người phương Đông mạnh lên là chúng kiêng kị đòi dùng các biện pháp trừng phạt yêu cầu cắt giảm vũ trang.
Kết quả, có những thế lực này ủng hộ, bên Tổng Đốc trực tiếp mở miệng muốn chủ công đưa lên 200 tay súng mà mình vất vả đào tạo nhịn ăn nhịn uống trang bị, khiến cho chủ công đáp ứng không được, cự tuyệt cũng không xong.
Tuy rằng các thành chủ đều mạnh ai nấy làm, nhưng trên danh nghĩa vẫn đều nằm dưới một lá cờ của quan Tổng Đốc nhà Thanh, lớn gan trắng trợn cãi lại mệnh lệnh, sợ rằng sẽ đưa tới các thế lực cùng thảo phạt.
Cuối cùng, vừa lúc tin thiếu chủ bệnh chết truyền đến, chủ công mới mượn cớ này chạy về.
Thế nhưng sự tình còn chưa xong, theo cùng sứ giả Tổng Đốc phái tới phúng viếng, còn có lệnh truy thu 200 khẩu súng tây.
Đảo Quỳnh Châu rất nghèo, không như trong đại lục có nhiều tài nguyên buôn bán, tiền nong để xây dựng 800 tay súng quả thật là số lượng thiên văn rồi,
Đã từng tiếp xúc qua súng tây, thì tất cả đều biết uy lực khủng bố của nó. Sức mạnh cường đại của chúng khiến mọi người đều khiếp sợ, cuộc chiến tranh nha phiến lần 2 chỉ vừa mới qua đi không lâu. Mấy chục vạn quân kị binh nhà Thanh bị liên quân có vài vạn người đánh cho tơi tả, đến cả thành Bắc Kinh cũng bị chiếm và cướp sạch.
- Ôi, xem ra chỉ có thể bỏ súng ra.
Thành chủ Nhai Châu thở dài nói.
Trứng chọi đá, Ngô Văn Tụng biết chủ công quyết định đúng.
Ngay lúc thành chủ Nhai Châu hỏi yến hội chiêu đãi người của phủ Tổng Đốc chuẩn bị ra sao, một tên người hầu chạy ào vào thất lễ hô to:
- Chủ công! Cấp báo! Ở ngoài bến tàu lũ thổ phỉ nhân lúc cháy nhà hôi của, chẳng những cướp sạch cả bến tàu, lại còn bắt đầu tổ chức tập kích quân đội bên ta, xin gấp rút tiếp viện!
Thành chủ Nhai Châu nghe vậy lập tức nhảy dựng lên quát:
- Đám dân đen chết tiệt này! Lại dám đốt nhà làm loạn! Muốn ta mất hết mặt mũi sao? Người đâu! Điều 2000 binh mã giết sạch đám dân đen kia cho ta!
Ngô Văn Tụng vội vàng khuyên can:
- Chủ công, đã điều đi 2000 bộ đội cứu hỏa, diệt tặc ,như vậy bên trong thành chúng ta chỉ còn lại hơn 3000 bộ đội, phòng thủ bên trong thành sẽ lập tức suy yếu hơn phân nửa, không bằng mời lính đánh thuê Tây Dương xuất động?
Thành chủ Nhai Châu lạnh mắt nhìn chằm chằm Ngô Văn Tụng nói:
- Mời lính Tây Dương? Tiêu diệt đám dân đen cháy nhà hôi của kia, việc nhỏ nhặt như vậy, còn muốn lính đánh thuê xuất động? Nếu như ta làm như vậy, tên Quận Công Đại Nam kia sẽ nhìn ta thế nào? Các thành chủ khác sẽ nói ta thế nào? Bọn họ nhất định sẽ nghĩ, bộ đội trực thuộc của ta suy yếu đến nỗi ngay cả thổ phỉ cũng không thể giải quyết! Nếu như để cho bọn chúng hiểu lầm như vậy, ngươi cho là kế tiếp sẽ thế nào?
Nói tới đây, ngữ khí thành chủ đã lạnh đến đóng băng.
Ngô Văn Tụng toát mồ hôi lạnh, một thế lực mà bộ đội trực thuộc suy yếu sẽ mang tới hậu quả gì? Các thế lực cùng phe khác sẽ đem ngươi chia cắt, các thế lực bên ngoài sẽ lập tức xâm lược.
Ở trên đảo Quỳnh Châu này này, quan trường không hề giống như trong đại lục, không thể tỏ ra yếu kém.
Trước đây có một tên ngu đần không biết nghe ý kiến kẻ nào, chắc là tên tú tài rỏm nào đó từ đại lục, muốn địch nhân xung quanh chém giết lẫn nhau, muốn tọa sơn quan hổ đấu, bản thân trốn ở một nơi bí mật phát triển, liền chỉ thị bộ đội trực thuộc cố ý tỏ ra yếu kém, nhưng lại không ngờ rằng, hắn vừa tỏ ra yếu ớt, địch nhân bốn phương tám hướng lập tức đặt mục tiêu lên người hắn, tất cả đều chen chúc nhào tới, chính thổ phỉ cùng các thân binh gia tướng của chính mình trong lãnh địa cũng thừa cơ làm loạn.
Mặc dù lúc giao chiến với quân đội tên ngốc kia mọi người liền phát hiện tình báo không đúng, nhưng chế độ lãnh thổ trên đảo Quỳnh Châu với đầy dẫy các thế lực, các dân tộc thiểu số đã quyết định kết cục: một khi khai chiến, đình chiến sẽ không phải do quân chủ định đoạt nữa, cho nên tất cả mọi người đều liều chết chiến đấu.
Cứ như thế, tuy rằng bộ đội trực thuộc của tên ngu đần kia kỳ thật rất mạnh, nhưng quân đội mạnh tới mức nào cũng không chịu nổi công kích luân phiên, cho nên kết quả không cần phải nói, tên ngốc kia thân tử tộc diệt, lãnh địa bị người ta chiếm đoạt.
Đảo Quỳnh Châu lúc này thuộc nhà Thanh, do quan lại tổng đốc nhà Thanh cai quản, thế nhưng chế độ thì vẫn là vô cùng hỗn loạn, lí lo là vùng đất này bị các thế lực nước ngoài, đặc biệt là phương Tây xâu xé từ thời nhà Thanh bắt đầu lập quốc, nhà Thanh muốn thay đổi, muốn thống nhất thế nhưng là lực bất tòng tâm, mỗi một tòa thành trì cơ hồ đều có một cái thế lực đứng sau. Thêm nữa nơi đây cũng không phải là nơi được đặc biệt chú trọng, hầu hết các đời lịch đại Hoàng Đế Trung Hoa đều có suy nghĩ biến đây thành nơi lưu đày cho phạm nhân, chân chính muốn phát triển nơi đây là không có, nếu không dưới thời Khang Hy hay Càn Long hùng mạnh đã thống nhất nơi đây rồi. Mọi người đều muốn duy trì cục diện nơi này như vậy, thì biết làm sao giờ.
Bởi vậy trên đảo Quỳnh Châu có một quy củ bất thành văn, ngươi diễu võ dương oai cũng được, không coi ai ra gì cũng được, nhưng là không thể tỏ ra yếu kém hơn kẻ địch, bởi tất cả đều là hạng bắt nạt kẻ yếu, một khi bị người ta hiểu lầm là quả hồng mềm thì phiền phức, nên biết một trái hồng cứng, bị người ta nắm nhiều, nắm lâu cũng sẽ biến thành cây hồng yếu quả hồng mềm.
Nghĩ tới đó, Ngô Văn Tụng lập tức hoảng sợ quỳ xuống dập đầu:
- Chủ công! Thần nhất thời lo lắng cho sự an toàn thành trì, không chú ý tới điểm ấy, thần đáng chết! Thần nguyện lập công chuộc tội vì chủ công dẫn quân đi tiêu diệt đám dân đen kia!
Hiện giờ ở trong lòng Ngô Văn Tụng đang tự chửi mình ầm ĩ: “Chết tiệt! Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy, luôn nghĩ thành trì an toàn mà không để quân chính quy xuất động, lại không nghĩ như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác mình suy yếu!”
Hiện tại thì thảm rồi, ấn tượng trước đây thật vất vả mới tạo thành giờ đại suy giảm, sợ rằng muốn dẫn binh chuộc tội cũng không có cơ hội nữa.
Quả nhiên, thành chủ Nhai Châu cự tuyệt:
- Không cần! Ngươi còn phải phụ trách chuyện yến hội, tiêu diệt đám dân đen kia sẽ có người phụ trách.
Nghe ngữ khí lạnh băng của thành chủ Nhai Châu, Ngô Văn Tụng chỉ có thể trong lòng thở dài phục tùng. Ôi! Xem ra chính mình lại phải tốn hao một thời gian dài, mới có thể khôi phục lại ấn tượng trong lòng chủ công đây.
Còn các gia thần ở đó thần sắc lại có chút hả hê, tuy rằng bọn họ không dám bỏ đá xuống giếng, nhưng có thể thấy địa vị đệ nhất gia tướng giảm xuống, cũng là một chuyện vui mắt.
2000 quân chính quy thành Nhai Châu sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức vũ trang, khí thế hùng hổ nhằm phía bến tàu. Việc phòng thủ cửa thành cũng nghiêm mật hơn rất nhiều. Việc này khiến thủ hạ Lê Nhĩ ẩn nấp gần cửa thành lo nghĩ không thôi, đang lo lắng không có cách hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời phái người đem tin quân địch tăng binh nhanh chóng truyền đi.
Ở bến tàu hỗn loạn, Lê Nhĩ đang dẫn theo một đám thủ hạ chỉ huy thổ phỉ, hưng phấn chém giết 1000 quân chính quy kia.
Đám quân chính quy này thật không may, vốn chỉ nhận được lệnh tới cứu hỏa, ngoại trừ mang bội đao ra, căn bản không mang theo trường mâu cùng cung tiễn, đội hình vốn đã tản mạn chứ không phải đội hình chiến đấu. Hơn nữa lúc vừa mới chuẩn bị dập lửa, trái phải và phía sau đột nhiên nhảy ra nhung nhúc thổ phỉ cầm vũ khí xung phong giết tới.
Đám lính Nhai Châu phía sau còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị trúc thương đâm xuyên qua người.
Mà những tên thổ phỉ giết chết lính Nhai Châu cũng không quản những người khác, lập tức ném thương, đoạt lấy bội đao binh sĩ, vừa hô to:
- Ta có một ngân lượng rồi!
Vừa nâng đao nhằm phía lính Nhai Châu khác.
Cử động này khiến đám thổ phỉ nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều hô lớn:
- Ngân Lượng! Ngân Lượng!
Liền khởi xướng công kích quên mình.
Binh lính thành Nhai Châu cảm thấy vô cùng uất ức, tuy rằng có huấn luyện, nhưng đầu tiên không chuẩn bị tâm lý đã bị đánh phục kích, hơn nữa 1 mặt là lửa lớn, 3 mặt còn lại là thổ phỉ tràn tới như sóng thủy triều, thiên thời địa lợi cùng nhân số không ở bên mình nên bọn chúng giảm tinh thần trầm trọng.
Tuy rằng thổ phỉ cùng so sánh với binh lính Nhai Châu, thể chất cùng vũ khí đều có cách biệt rất lớn, nhưng nói tới trình độ hung hãn, ngoại trừ liều mạng chiến đấu, cái khác đều không mạnh hơn thổ phỉ.
Nếu ở điều kiện bình thường, dù là không cần có đội ngũ, không cần súng ống hay cung nỏ bắn từ xa, chỉ cần ngần này người quân chính quy, làm gỏi số thổ phỉ đông gấp 4-5 lần quân mình cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Thế nhưng tất cả đều là nếu như.
Kết quả chiến đấu không cần nói cũng biết, chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn.
Thấy đám thổ phỉ hưng phấn như thế, Lê Nhĩ núp ở phía sau nhìn thủ hạ đắc ý nói:
- Thế nào, vẫn là lão tử thông minh chứ?
- 1 lượng bạc đổi lấy 1 kiện vũ khí của binh sĩ thành Nhai Châu, sĩ quan gấp đôi, quan lớn gấp ba. Không cần lão tử phí miệng lưỡi, bọn người kia liền bỏ mặc sinh tử bắt đầu công kích. Binh sĩ dùng tiền bạc thu mua, đầu mục dùng chức thân binh gia tướng thu mua, lão tử ta thật sự là quá anh minh mà.
- Lão đại đúng là anh minh, thuộc hạ thế nào cũng không nghĩ ra, lão đại không ngờ có thể nghĩ tới biện pháp tăng sĩ khí như thế, thật sự là quá lợi hại.
Thủ hạ Lê Nhĩ lập tức vuốt mông ngựa.
Bất cứ lúc nào đều có tình huống phá hoại phong cảnh xuất hiện, ngay lúc này, một tên thủ hạ đột nhiên hỏi:
- Lão đại, ở đây có tới ngàn người, cũng là ngàn kiện binh khí, lão đại ngươi có nhiều bạc trắng như vậy sao?
Tiếng vỗ mông ngựa lập tức tan biến, Lê Nhĩ trừng mắt quát thủ hạ kia:
- Ngu ngốc! Ta đang thay chủ công làm việc, tiền này đương nhiên là chủ công đưa!
Tên thủ hạ này chớp mắt hỏi tiếp:
- Ấy, nếu như chủ công không đồng ý thì sao?
- Cái này mới có ngàn lạng bạc, chủ công có nhiều tiền như thế, sao lại không đồng ý?
Cái này LêNhĩ căn bản không có lo lắng, nhẹ nhàng phủi tay giải quyết.
Kỳ thật cũng phải, chỉ cần cầm mấy ngàn lạng bạc đi ra, liền giải quyết ngàn quân địch, chuyện tốt như vậy ai không đáp ứng.
Hồng Đĩnh nếu như ở đây khéo còn vỗ tay khen hay ấy chứ.
- Ha ha! Lão đại, chúng ta như vậy có tính là xây dựng quân đội đánh thuê không? Một bên ra tiền, một bên là vì tiền chiến đấu, cũng giống như lính đánh thuê vậy.
Một tên thủ hạ đột nhiên hưng phấn nói.
- Hừ chúng ta đều là phục vụ cho lợi ích của chủ công, lính đánh thuê thì để làm gì cơ chứ.
Nói rồi liếc nhìn mấy tên thuộc hạ thấy chục gật đầu như gà mổ thóc mà Lê Nhĩ thở dài.
Chuyện cơ mật như thế đâu thể bàn bạc giữa thanh thiên bạch nhật như vậy cơ chứ. Có gì lúc nào yên tĩnh nói sau không được hay sao.
Nhưng Lê Nhĩ hưởng thụ lại bị người ta đánh gãy lần nữa:
- Lão đại, không tốt rồi! Trong thành phái ra 2000 quân binh, vũ trang đầy đủ, đang tràn sang phía bên này!
Nghe tên thủ hạ phái đi thăm dò tin tức gần cửa thành thở hổn hễn nói, trong lòng Lê Nhĩ lập tức run lên, trước tiên dời ánh mắt tới chiến trường, phát hiện trận chiến đã kết thúc, hắn thở một hơi lập tức ra lệnh:
- Nhanh! Tìm tất cả các đầu mục tới đây!
Đám đầu mục tới nơi, đều đòi Lê Nhĩ trả ngân lượng, Lê Nhĩ tức giận rống to:
- Gấp cái gì? Thiếu được các ngươi sao? Hiện giờ chúng ta phải chú ý tới 2000 quân địch tiếp phía sau kia, bọn họ là vũ trang đầy đủ! Không giống đám vừa rồi chỉ có bội đao thôi đâu!
Nói xong liền đem tin tình báo của mình nói ra.
- 2000 người? 2000 người thì thế nào? Bọn họ có là đối thủ của nhiều người chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta chung sức hợp tác, giải quyết bọn họ còn không phải một bữa sáng?
- Được rồi, nếu như tiêu diệt 2000 người này xong, bên trong thành chỉ còn lại có 2000 người, nếu như chúng ta giết toàn bộ bọn chúng. Ha ha! Toàn thành Nhai Châu đều là của chúng ta!
Một tên đầu mục thổ phỉ đắc ý nói, lời này vừa thốt ra, đám đầu mục cảm thấy chiến đấu thật quá dễ dàng liền nhao nhao tán thành.
Lê Nhĩ phát hiện lúc mình đem tin tình báo nói cho đám đầu mục này xong, bọn họ chẳng những không truy thu ngân lượng, ngay cả chức gia tướng cũng không hỏi, ngược lại thảo luận cướp đoạt thành Nhai Châu rồi chia chác thế nào.
Thấy như vậy Lê Nhĩ buồn cười: đám ngu ngốc này, bởi vì đánh địch nhân trở tay không kịp, liền đắc ý vênh vang cho rằng quân địch yếu ớt, bắt đầu huyễn tưởng chuyện bọn họ thống trị thành Nhai Châu, đã hoàn toàn đem hắn là người tổ chức vứt sang một bên.
Ha ha, như vậy cũng tốt, dù sao nhiệm vụ của mình chính là đem quân đội thành Thanh Nguyệt điều ra ngoài, tận tình gây hỗn loạn nơi đây, giảm thiểu khó khăn cho chủ công công thành, mình thật không tin, khi chủ công tới bến tàu, mấy tên thổ phỉ này cùng quân lính Nhai Châu có thể chống lại binh sĩ tinh nhuệ của chủ công công kích.
Nghĩ vậy, Lê Nhĩ kiềm chế đám thủ hạ đang bốc lửa tận trời, cũng không chào hỏi, liền mang theo thủ hạ trở lại bến tàu.
Mà đám đầu mục thổ phỉ kia thấy Lê Nhĩ bỏ đi, càng vui mừng khác thường, dù sao thiếu đi một người tổ chức, vậy thì mấy người bọn họ càng thu được nhiều lợi ích hơn.
Bọn họ thương thảo một phen, nghĩ vẫn nên để 2000 quân Nhai Châu dẫn vào quảng trường bến tàu thì tốt nhất, đánh dã chiến, thổ phỉ còn thật không dám đấu với quân chính quy.
Lửa lớn không cách nào đi qua con đường quá rộng, cho nên sau khi thiêu rụi quảng trường, mất đi chất đốt thế lửa dần dần tắt.
2000 quân Nhai Châu gấp rút chạy tới, trước mắt chỉ còn là một mảnh phế khu và ngàn thi thể đồng liêu.
Nếu như không phải quen mặt, sợ rằng sẽ nghĩ những thi thể trần trụi này là thổ phỉ lưu lại.
Nhìn thảm trạng đồng liêu bị cướp đoạt không còn gì, quân Nhai Châu căm hận ngửa mặt hét lớn, quân binh cao cao tại thượng không ngờ lại bị đám thổ phỉ thấp hèn đối đãi như vậy, tất cả mọi người lửa giận ngập trời, dưới mệnh lệnh sĩ quan, tạo chiến trận trường thương đi trước, mấy chục cây súng hỏa mai đi xen lẫn trong đội hình, đao thủ hộ vệ cung tiễn binh theo sau, chậm rãi tiến tới bến tàu.
Tuy rằng quân Nhai Châu phẫn nộ, nhưng cũng không phải ngu ngốc, cũng không bị tức giận hôn mê, đương nhiên biết nếu chạy lộn xộn tới bến tàu, tuy rằng nhất định thu được thắng lợi, nhưng khẳng định sẽ dẫn tới tổn thất lớn, vững bước tiến tới mới là phương pháp tác chiến tốt nhất.
Dù sao đám thổ phỉ này ngoại trừ cái mạng rẻ tiền không quan tâm tới chết sống, không có gì đáng chú ý, cùng so với chúng, mạng của mình ngược lại càng quý hơn, 1 người đổi 10 tên dân đen cũng không đổi.
Đúng như quân Nhai Châu nghĩ, bọn họ vừa lướt qua phế tích, đi vào quảng trường bến tàu coi như còn hoàn hảo, lập tức lọt vào ổ công kích của những mũi tên trúc. Những hòn đá cuội bay tứ tung rơi vào đội hình.
Loại tên trúc hoàn toàn không có lực xuyên thấu này, cũng không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho quân Nhai Châu được trang bị giáp da nhà Thanh, gặp đội súng thì chúng còn sợ chứ đừng nói đến cung tiễn, giỏi lắm là vài người không may bị bắn trúng mặt hoặc là bị đá cuội ném trùng đầu mà chết. Nhưng đám cung tiễn thổ phỉ trên nóc nhà, lập tức bị cung tiễn thủ quân Nhai Châu dùng tên sắt bắn thành con nhím.
Đội súng đi xen lẫn trong đội hình thì chuyên ngắm vào đám đông thổ phỉ, mỗi loạt đạn bắn ra đều có tên rú thảm ngã xuống, trước ngực là vết thương to bằng cái miệng chén, uy lực của súng hỏa mai hạng nặng không phải là đơn giản, súng hỏa mai đời cũ tuy không có độ chính sác và tầm bắn xa như súng tây hiện thời, thế nhưng với kích thước to tổ bố cần phải có giá chống đỡ giảm lực giật, bắn đi viên đạn to bằng ngón tay cái, thì uy lực chả khác gì viên đạn pháo cỡ nhỏ cả.
Còn một vài tên thổ phỉ trốn trong các tòa nhà chuẩn bị phục kích, không may bị đạn súng bắn xuyên qua vách gỗ bắn trúng, vốn là thuộc loại bị đạn lạc, nhưng tiếng kêu la của chúng lập tức khiến quân Nhai Châu chú ý tới bọn họ.
Không cần phải nói, trường thương cùng tên sắt lập tức biến tòa nhà thành tổ ong, thổ phỉ mai phục ở bên trong dù may mắn tránh được trường thương cùng cung tiễn công kích, cuối cùng cũng không tránh được bị người cầm đao chém rơi đầu.
Tiêu diệt đoàn thổ phỉ mai phục này, quân Nhai Châu căn bản không có tổn thất gì.
Thấy tình huống như thế, đám đầu mục thổ phỉ đều bắt đầu khẩn trương, nguyên vốn tâm tình tự cao tự đại lập tức trở nên bắt đầu run sợ.
Nhưng tính cách hung tàn, cùng tập tính không coi mạng mình vào đâu, đám đầu mục thổ phỉ liền ra lệnh cho bọn thổ phỉ xung phong tập thể.
Kỳ thật nói tới chiến thuật thổ phỉ cũng rất đơn giản, một chiêu là lấy mạng đổi mạng, một chiêu là chiến thuật biển người, ngoại trừ 2 chiêu này ra, thổ phỉ cũng không lôi ra được chiến thuật nào nữa.
Đương nhiên, hiện tại đám đầu mục thổ phỉ này còn có một chiêu mới mẻ, đó là đồng quy vu tận.
Đám đầu mục thổ phỉ đã quyết định, nếu như lần công kích này thất bại, vậy châm lửa đốt sạch cả quảng trường phòng ốc cùng người bên trong, dù sao giết nhiều quân Nhai Châu như vậy, đã không thể ở chỗ này sống tiếp nữa rồi.
Đã như vậy, còn không bằng châm một mồi lửa, nói không chừng thiêu chết sạch quân Nhai Châu, vài người bên mình cũng có thể may mắn tồn tại.
Nhưng mấy tên đầu mục thổ phỉ vừa nghĩ đến chỉ cần sống sót, vậy chẳng khác nào mình có được thành Nhai Châu này, trong lòng chúng đều đại động, nghĩ cách làm thế nào mới sống sót.
Lúc này, cũng có rất nhiều đầu mục thổ phỉ bắt đầu hối hận lúc đầu sao mình bị ma sai quỷ khiến, làm sao lại đi nghe tiểu tử kia phiến diện, cùng kim ngân địa vị mờ mịt không biết ở đâu, dẫn tới mình khởi binh phản loạn đây nữa?
Đương nhiên, một bộ phận rất lớn trong số đó theo khởi binh làm loạn, chủ yếu là quen thói nhân người khác cháy nhà hôi của, lý do này bọn họ sẽ không thừa nhận, dù sao phân ra, bởi vì phản loạn cùng cháy nhà hôi của là hai chuyện khác nhau, đối với bọn họ mà nói dù sao cũng là đắc tội thành Nhai Châu, tội danh càng lớn càng có danh tiếng.
Nghĩ vậy, đám đầu mục hối hận đều rối rít tìm kiếm bọn người Lê Nhĩ, chuẩn bị tìm hắn xả giận, thế nhưng căn bản không phát hiện tung tích bọn người Lê Nhĩ, theo từng bước quân Nhai Châu tới gần, cũng đem ý niệm buồn chán này ném sang một bên, bắt đầu tự hỏi làm thế nào mới tránh được một kiếp.
Hiện tại Lê Nhĩ không thèm quản tới đám thổ phỉ này nghĩ thế nào, hắn đang mang theo thủ hạ đi nghênh tiếp chủ công của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.