Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt
Chương 79: Quân Đội Diêu Thiếu
Nguyenphongj1998
07/05/2022
Ở Vạn Ninh hiện giờ đang có những bước tiến phát triển vô cùng khủng bố.
Thậm chí nếu có người nào đó đến đây từ nửa năm trước giờ quay trở lại
rất có thể sẽ ngạc nhiên lớn.
Làm giàu từ giao thương, buôn bán và heroin khiến cho thế lực cha con họ Trần phát triển thần tốc. Tất nhiên nếu Hồng Đĩnh biết thì cũng chỉ xì mũi coi thường, buôn bán “ Phấn” mà không giàu thì còn làm gì giàu hơn nữa cơ chứ.
Có tiền, Quang Diêu tập trung vào phát triển kinh tế, ổn định đời sống nhân dân, và xây dựng quân đội, lấy được những thành quả vô cùng đáng nể.
Thời gian trước khi tên thương nhân Robert đối tác làm ăn của Diêu thiếu đi Thăm thú Vạn Ninh cũng phải kinh ngạc vô cùng, quan hệ giữa giai câp thống trị và giai cấp bị trị, giữa kẻ bóc lột và người bị bóc lột không bao giờ tốt đẹp cả. Không ngờ nơi này vị Kenny tiên sinh được chào đón như tổng thống vậy. Diêu thiếu chỉ biết cười dài giải thích “ Tại ta quá đẹp trai thôi”. Câu nói hài hước làm cho Robert méo cả miệng không biết nói gì.
Hai ngày tiền đã cập bến Vạn Ninh, Robert rất ấn tượng trước khả năng huy động vốn của Trần gia và càng tràn ngập hi vọng trong cuộc làm ăn này. Vốn dĩ Robert cố gắng lôi kéo Diêu thiếu đi Châu Âu cùng hắn vì Robert sợ hãi mua không đúng chủng loại máy móc cần thiết nhưng Diêu thiếu cười dài. Không cần thiêt, chỉ cần bắt cóc một tên hóa học gia đến là được. Chất chúng ta cần điều chế không khó, chỉ cần hắn đến làm mẫu một lần là được, sau đó thì giết thôi. Robert trợn mắt há mồm khinh ngạc, nhưng hắn cũng hiểu mối làm ăn tính bằng triệu đô này thì tuyệt mật là chuyện cần thiết thât.
“Bùi ngùi” chia tay nhau Robert vận chuyển mười vạn lạng bạc lên con thuyền K&R Cop và thực hiện sứ mệnh lênh đênh mua sắm đồ. Diêu thiếu không di theo vì hắn còn phải chuẩn bị cho chiến tranh. Lúc này đây súng ống đạn dược đã đầy đủ chính là lúc rèn luyện cho binh sĩ. Nói một câu xanh cho vuông tân binh mà đi quần nhau với quân Pháp là chết, phải để quân va chạm cùng các đối thủ không mạnh, để cho họ tích lũy khinh nghiệm thì mới thành quân đoàn bách chiến bách thắng.
Lúc này đây, hai tên sĩ quan Mĩ mà Diêu Thiếu thuê về huấn luyện quân đội, đang trợn mắt há mồm nhìn binh sĩ Đại Nam luyện tập. Họ đang nhìn thấy gì đây, họ đang thấy một chi quân đội hoàn toàn hiện đại luyện tập. Cách luyện tập của họ có đôi nét còn hiện đại hơn cả phương Tây và Mỹ khiến họ không thể không tò mò đánh giá và hỏi han chủ nhân của phương pháp Diêu tướng quân.
Sĩ quan mỹ tò mò về chuyện di chuyển các kiểu chướng ngại vật, di chuyển kiểu bò, v.v… đây là những thứ họ không được học trong trường quân sự. Diêu thiếu giải thích, theo hướng phát triển của súng đạn và pháo thì tất nhiên sau này không cần đứng hay ngồi mà lên đạn. Vậy ra bò lại là phương án di chuyển thích hợp trong chiến trường. Còn chạy vượt chướng ngại vật thì đơn giản hơi, với vũ khí mới sát thương hàng loạt mà bố trí cả đám người dàn hàng tiến lên là chết cả. Vậy nên chiến tranh chia làm ba địa hình chiến đâu,một là nội thành. Hai là ngoại ô đào hào đào công sự. Ba là trong rừng cây. Mà cả ba loại đia hình này hết sức phức tạp khi di chuyển nên cần học cách di chuyển tránh đạn.
Hai viên sĩ quan lúc này mới quay ra hỏi Diêu thiếu: “ ngươi hót hay như khiếu vậy ngươi mời ta đến đây làm gì”. Câu trả lời của Diêu thiếu là. “ Sĩ quan bộ binh giúp luyện bắn, sĩ quan hải quân giúp đội hình và các phương án tấn công trên biển. Ngoài ra phương pháp định vị vẽ hải đồ khi đi biển rất quan trọng. Diêu thiếu cần giáo cái này”.
Đương nhiên đây là suy nghĩ của Diêu thiếu với tư tưởng chủ quan của dân xuyên việt, bộ chiến thuật huấn luyện này gặp Hồng Đĩnh thì chắc Hồng Đĩnh cười đến chết mất, với tư cách của một sĩ quan quân sự số má, Hồng Đĩnh cười vào cái mớ lí luận này.
Đầu tiên bất kể súng hay pháo của thời đại này, thậm chí là đến cuối thế kỉ 19 thì cũng không thay đổi nhiều lắm, súng máy hay lựu pháo còn chưa phải đạt mức độ thành thục, chưa đủ khả năng tạo thành cơn lốc mưa đạn ngăn cản ý chí binh sĩ xung phong. Súng bộ binh thì vẫn là loại nạp đạn đầu nòng, bất kể là tốc độ bắn hay là độ chính xác vẫn chưa đủ để làm ra điểm đột tiến trên cục bộ chiến trường. Mà dù là bắn đạn nạp hậu, hoặc súng tiểu liên gặp chiến thuật xung phong và đánh du kích hợp lí vẫn bị ăn hành cho ngập mồm, điều ấy quân Mĩ ở chiến tranh Triều Tiên là khắc sâu ấn tượng nhất.
Hồng Đĩnh không có khả năng cải tạo được vũ khí của thời đại, vì quá tốn kém, và hắn cũng không có khả năng kiếm tiền tài tình như Diêu Thiếu, nên hắn đổi sang cải tạo tư tưởng chiến lược, chiến thuật cục bộ cho mỗi chiến dịch. Bằng cách đào tạo hệ thống sĩ quan tài năng giàu kinh nghiệm, gan dạ trung thành, nắm giữ tư tưởng phương châm chiến thuật. Sẵn sàng dùng mọi phương thức để hiện thực hóa ý đồ chiến lược của Hồng Đĩnh. Ngoài ra Hồng Đĩnh còn ra sức bồi dưỡng tư tưởng chính trị cho binh lính, để mỗi người lính biết mình chiến đầu vì lí tưởng gì, hy sinh vì ai. Tất cả những điều đó đã đưa sức mạnh của quân đội Miền nam Việt Nam tăng lên rất nhiều cấp độ, cho dù có phải đối mặt với địch quân có ưu thế và sức mạnh vượt trội hơn mình nhiều lần.
Bởi vậy khi sau này chiến tranh Nam – Bắc nổ ra, các chuyên gia quân sự có nhận xét rằng:
Ở quy mô cấp đại đội, trăm người giao chiến, hầu hết các đơn vị binh lính của quân đội Miền Nam Việt Nam đều đánh không lại quân đội Bắc Việt. -Ở cấp trung đoàn, tức ngàn người giao chiến, 2 quân sẽ đánh ngang tay bất kể là quân miền Bắc có ưu thế về vũ khí như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thắng nổi ý chí của quân đội Miền Nam.
-Thế nhưng ở cấp Sư đoàn, vạn người giao tranh, bằng chiến thuật tấn công, thọc sâu ,bao vậy, đột kích. Quân đội Bắc Việt chỉ có thể bị quân Miền Nam xoay như chong chóng, và rồi tuy rằng có thể có những chiến thắng nhỏ cục bộ, nhưng thất bại toàn cục là không thể tránh khỏi. Điều này thể hiện ở ưu thế về tố chất, tinh thần binh sĩ và chất lượng của sĩ quan chỉ huy.
Quân đội Miền Bắc tập trung xây dựng đội quân quý về độ tinh nhuệ và hiện đại, sĩ quan chỉ huy tài giỏi nhất có khả năng chỉ đạo bất quá vài ngàn người, nhiều hơn nữa liền lúng túng, hoạt động quá dựa vào cấp trên ra mệnh lệnh. Điều này cũng là do đội quân này thành lập chưa lâu, chưa có đủ thời gian để bồi dưỡng ra thế hệ sĩ quan quân sự hợp cách, cũng như tìm được những thiên tài quân sự.
Ngược lại quân đội miền Nam với tư tưởng chiến tranh tổng lực, chiến tranh nhân dân, và chiến thuật biển người tinh túy, sĩ quan hở ra là điều động ngàn người hay vạn người, trong mỗi đội quân lại được phân công hợp lí cho từng nhiệm vụ tác chiến để phù hợp với ý đồ chiến thuật, vì vậy mặc dù vũ khí không chiếm ưu thế nhưng sức mạnh lại vô cùng mạnh.
Có người còn cười nói trêu rằng, sĩ quan cấp đại đội của Miền Nam tài năng vượt quá cấp trung đoàn ở miền Bắc.
Đương nhiên với các chuyên gia quân sự và chính trị gia các nước thì quân đội của quốc gia nhỏ bé này nếu như thống nhất tổng hợp lại sẽ xếp hàng mạnh nhất Châu Á, mạnh hơn Nhật Bản và Xiêm La cộng lại, thế nhưng quốc gia này có vẻ thích đánh nội chiến hơn, chia rẽ thành 3 bộ phận đánh lẫn nhau, và Anh Pháp đều vô cùng mừng rỡ mong muốn điều đó, cho nên ra sức viện trợ cho cả 3 thế lực hy vọng bọn họ đánh nhau lâu một chút, ác liệt một chút. Đừng có uy hiếp đến con đường phát tài ở Viễn Đông của họ.
Đương nhiên những thứ này để sau này hãn nói còn hiện tại Diêu Thiếu giàu nứt đố đổ vách bắt đầu huấn luyện quân đội của mình, đội quân sau này được đánh giá là mạnh thứ 4 châu Á.
Phải nói phương pháp luyện tập của Diêu thiếu rất vô nhân đạo và thảm khốc. Hai gã sĩ quan người Mỹ nhìn thấy chỉ biết lắc đầu le lưỡi.
Thứ nhất vì đội hình đội ngũ, quân luật, cơ sở thân thể của các binh sĩ Vạn Ninh đã được củng cố rất chắc trong bốn tháng thời gian. Giờ đây đối với họ chỉ cần luyện bắn mà thôi, thật ra nếu đủ đạn thì chỉ cần một tuần bắn liên tục là các binh sĩ thành thạo hết. Nhưng Diêu thiếu cần nhiều hơn thế, cảm giác bắn người và cảm giác bị bắn khác hoàn toàn nhau. Ra vậy để tăng thêm kích tích cho cuộc sống nhàm chán của các binh sĩ thì Diêu thiếu nghĩ ra một phương pháp luyện tập mới “bắn đạn thật đối kháng trực tiếp”. Binh sĩ sẽ chia làm hai phe, đào hào cố thủ. Sau đó bắn nhau súng thật đạn thật chơi. Tất nhiên Diêu thiếu không ngu đến nỗi để hao bên giết nhau thật. Một bên bắn thì bên kia chui xuống hào giơ người rơm lên, sau đó ngược lại. Bên nào thắng thưởng, bên nào thua phạt. Cái trò chơi máu tanh này làm cho tâm lý không sợ súng đạn của Vạn Ninh quân tăng lên một vạch. Ít nhất buổi đầu ra trận không té đái trong quần mà chui trong hào bảo vệ không ló mặt ra.
Hai sĩ quan Mỹ cũng công nhận phương pháp này hiệu quả, nhưng nếu áp dụng Tại Mỹ có khi lên báo, hoặc tòa án binh. Vậy nên thưởng thức thì thưởng thức, hai tên này không học.
Nhưng luyện tập của binh sĩ Vạn Ninh thăng cấp khi các binh sĩ đào hầm trú ẩn, và cong kích họ là những khẩu pháo 2 pound. Đây mới là vô nhân đạo thực sự, vi đã có một số chiến sĩ bị hòn đạn lăn ngược mà trúng thương. Nhưng tất nhiên cũng không nặng, vì để tránh pháo thì mỗi người đào một cái hang phía mặt tiền của hào rồi chui vào. Vì vậy đạn pháo có hết đà mà lăn ngược vào người cũng không trấn thương nặng.
Nói chung Phương pháp luyện tập dã man con ngan của Diêu thiếu chỉ nhằm hai chữ “ Tâm lý”. Chỉ cần tâm lý chiến binh vững vàng thì trăm trận trăm thắng. Đùa một chút thôi, làm gi có đội quân bào bất bại, nhưng hắn cố gắng nhất để làm đó là bại nhưng không tan rã mà thôi.
Ngày 4 tháng 4 năm Tự Đức thứ 14, sau nhiều tháng vất vả rèn luyện thì đội quân phải nói là tân tiến nhất của Đại Nam lúc này xuất chinh lần thứ nhất. Mười hai chiếc chiến hạm cùng được tung vào trận đánh. Phải nói quân Vạn Ninh đã tung ra lực lượng mạnh nhât của bản thân.
Tiểu chiến hạm dài 15m rộng năm mét. Có một tầng đặt pháo mỗi bên mạn thuyền 3 khẩu pháo 3 pound mặt sàn thuyền xếp đầy bao cát, lan can Chiến hạm đã được cải tạo thành bọc một lớp thép mỏng bên ngoài. Đây là chiến thuyền một cột buồm thẳng chính và hai buồm tam giác vía trước và sau. Tiếp đó là hàng 4 cặp mái chèo. Với sức chứa 50 người kể cả thủy thủ pháo binh, cộn thêm phụ binh chèo thuyền.
Trung hạm thì lớn hơn một chút với Chiều dài 23 m rộng 7m thuyền có hai tầng một lâu rõ ràng với hai cột buồm chính bố trí tinh vi, 6 cặp mái chèo, và 5 cặp pháo 3 pound bố trí hai bên trước sau bố trí hai thớt phảo 8 pound uy lực. Chiến hạm có sức chứa 80 người kể cả phụ binh chèo thuyền.
Tổng số quân xuất phát lần này là gần bảy trăm người với bốn trăm tay súng toàn bộ là súng Kammerlader. Bản thân Diêu thiếu đánh giá cao hơn về khẩu súng này, vậy nên hắn sẽ tiến hành trang bị đồng loạt loại súng này cho quân đội của hắn trong thời gian đầu. Chính vì thế 217 khẩu Colt revolving rifle có hoa không quả của Mỹ. Đặc biệt có bảy mươi ba khẩu Minire Rifle mà hiện nay quân Pháp đang dùng. Diêu thiêu bố trí cho lực lượng đặc biệt. Colt revolving lực bắn kém, chính xác không cao. Có thể bắn 6 viên liên tục nhưng mỗi lần lên đạn thì rất mệt mỏi. Dứt khoát lấy ra năm mươi khẩu cho các thân binh sử dụng. Thân binh là lực lượng hộ vệ cần phản ứng nhanh với các tinh huốn cận thân. Colt revolving rifle thích hợp. Minire Rifle nòng rãnh xoắn, đút đạn phía trước, đạn chì hình trụ dài vó đai, tầm bắn cực tốt lên đến 300- 400m nhưng thao tác nạp đạn rườm rà. Nhất quyết lấy ra 20 khẩu chuyên luyện tập một nhóm bắn tỉa.
Diêu thiếu muốn chuẩn hóa quân đội về một loại súng duy nhất, vậy nên hắn sẽ không chơi kiểu đói ăn càn có súng nào dùng súng ấy.
Trần Quang Cán Tĩnh Hải Úy nơi đóng quân sở thuộc Vạn Ninh, chức trách bảo vệ Vạn Ninh địa phận cùng tuần duyên. Tuần duyên thì có thể vi phạm một chút mà dong duổi thuyền qua địa phận huyện bạn hoặc Châu bạn. Nhưng bộ binh muốn quá cảnh nơi khác phải có sự đồng ý của Binh Bộ hoặc Tuần phủ đại nhân. Đây là lý do mà Vạn Ninh sau khi có súng mà trong hai tháng vẫn không thể có một trận đánh nào. Biển khơi mù mịt không có hoa tiêu chỉ điểm hải tặc là rất khó tìm. Trên bộ thì Lê Duy Phụng chưa xâm phạm Vạn Ninh hắn chả có cớ gì tiến hành quá cảnh tham chiến.
Sốt ruột không thôi Quang cán tướng quân bèn viết một bức thư thống thiết cho lão sư trên kinh thành, ý tứ đơn giản là.: “ Đệ tử ngồi không chờ tặc khấu thì đến bao giờ, Lúc này đây trong tay đệ tử binh cường mã tráng, lấy một địch mười không nói quá. Xin ân sư vận động cho đệ tử một công hàm quá cảnh tác chiến. Đệ tử xin nguyện lấy đầu ra đảm bảo chỉ có thắng không có thua”. Để chứng minh nhiệt huyết của mình. Hắn dâng lên năm khẩu súng Clot côn xoay cộng thêm một vạn lạng để lão sư lo lót quan trên. Vậy là bốn vạn lạng kiếm được từ Diêm đồn lại kém đi một ít. Tất nhiên đi kèm với số súng Colt côn xoay là năm thân binh lực lưỡng dáng vẻ đường đường thiện dùng Colt. Cái này để làm gì, là để biểu diễn cho Lão sư xem. Chỉ có thực mắt nhìn mới có thể tin tưởng. Nếu để hù dọa thế nhân thì Colt côn xoay xem ra hiệu quả với thế nhân nhiều hơn là Kammerlader.
Làm giàu từ giao thương, buôn bán và heroin khiến cho thế lực cha con họ Trần phát triển thần tốc. Tất nhiên nếu Hồng Đĩnh biết thì cũng chỉ xì mũi coi thường, buôn bán “ Phấn” mà không giàu thì còn làm gì giàu hơn nữa cơ chứ.
Có tiền, Quang Diêu tập trung vào phát triển kinh tế, ổn định đời sống nhân dân, và xây dựng quân đội, lấy được những thành quả vô cùng đáng nể.
Thời gian trước khi tên thương nhân Robert đối tác làm ăn của Diêu thiếu đi Thăm thú Vạn Ninh cũng phải kinh ngạc vô cùng, quan hệ giữa giai câp thống trị và giai cấp bị trị, giữa kẻ bóc lột và người bị bóc lột không bao giờ tốt đẹp cả. Không ngờ nơi này vị Kenny tiên sinh được chào đón như tổng thống vậy. Diêu thiếu chỉ biết cười dài giải thích “ Tại ta quá đẹp trai thôi”. Câu nói hài hước làm cho Robert méo cả miệng không biết nói gì.
Hai ngày tiền đã cập bến Vạn Ninh, Robert rất ấn tượng trước khả năng huy động vốn của Trần gia và càng tràn ngập hi vọng trong cuộc làm ăn này. Vốn dĩ Robert cố gắng lôi kéo Diêu thiếu đi Châu Âu cùng hắn vì Robert sợ hãi mua không đúng chủng loại máy móc cần thiết nhưng Diêu thiếu cười dài. Không cần thiêt, chỉ cần bắt cóc một tên hóa học gia đến là được. Chất chúng ta cần điều chế không khó, chỉ cần hắn đến làm mẫu một lần là được, sau đó thì giết thôi. Robert trợn mắt há mồm khinh ngạc, nhưng hắn cũng hiểu mối làm ăn tính bằng triệu đô này thì tuyệt mật là chuyện cần thiết thât.
“Bùi ngùi” chia tay nhau Robert vận chuyển mười vạn lạng bạc lên con thuyền K&R Cop và thực hiện sứ mệnh lênh đênh mua sắm đồ. Diêu thiếu không di theo vì hắn còn phải chuẩn bị cho chiến tranh. Lúc này đây súng ống đạn dược đã đầy đủ chính là lúc rèn luyện cho binh sĩ. Nói một câu xanh cho vuông tân binh mà đi quần nhau với quân Pháp là chết, phải để quân va chạm cùng các đối thủ không mạnh, để cho họ tích lũy khinh nghiệm thì mới thành quân đoàn bách chiến bách thắng.
Lúc này đây, hai tên sĩ quan Mĩ mà Diêu Thiếu thuê về huấn luyện quân đội, đang trợn mắt há mồm nhìn binh sĩ Đại Nam luyện tập. Họ đang nhìn thấy gì đây, họ đang thấy một chi quân đội hoàn toàn hiện đại luyện tập. Cách luyện tập của họ có đôi nét còn hiện đại hơn cả phương Tây và Mỹ khiến họ không thể không tò mò đánh giá và hỏi han chủ nhân của phương pháp Diêu tướng quân.
Sĩ quan mỹ tò mò về chuyện di chuyển các kiểu chướng ngại vật, di chuyển kiểu bò, v.v… đây là những thứ họ không được học trong trường quân sự. Diêu thiếu giải thích, theo hướng phát triển của súng đạn và pháo thì tất nhiên sau này không cần đứng hay ngồi mà lên đạn. Vậy ra bò lại là phương án di chuyển thích hợp trong chiến trường. Còn chạy vượt chướng ngại vật thì đơn giản hơi, với vũ khí mới sát thương hàng loạt mà bố trí cả đám người dàn hàng tiến lên là chết cả. Vậy nên chiến tranh chia làm ba địa hình chiến đâu,một là nội thành. Hai là ngoại ô đào hào đào công sự. Ba là trong rừng cây. Mà cả ba loại đia hình này hết sức phức tạp khi di chuyển nên cần học cách di chuyển tránh đạn.
Hai viên sĩ quan lúc này mới quay ra hỏi Diêu thiếu: “ ngươi hót hay như khiếu vậy ngươi mời ta đến đây làm gì”. Câu trả lời của Diêu thiếu là. “ Sĩ quan bộ binh giúp luyện bắn, sĩ quan hải quân giúp đội hình và các phương án tấn công trên biển. Ngoài ra phương pháp định vị vẽ hải đồ khi đi biển rất quan trọng. Diêu thiếu cần giáo cái này”.
Đương nhiên đây là suy nghĩ của Diêu thiếu với tư tưởng chủ quan của dân xuyên việt, bộ chiến thuật huấn luyện này gặp Hồng Đĩnh thì chắc Hồng Đĩnh cười đến chết mất, với tư cách của một sĩ quan quân sự số má, Hồng Đĩnh cười vào cái mớ lí luận này.
Đầu tiên bất kể súng hay pháo của thời đại này, thậm chí là đến cuối thế kỉ 19 thì cũng không thay đổi nhiều lắm, súng máy hay lựu pháo còn chưa phải đạt mức độ thành thục, chưa đủ khả năng tạo thành cơn lốc mưa đạn ngăn cản ý chí binh sĩ xung phong. Súng bộ binh thì vẫn là loại nạp đạn đầu nòng, bất kể là tốc độ bắn hay là độ chính xác vẫn chưa đủ để làm ra điểm đột tiến trên cục bộ chiến trường. Mà dù là bắn đạn nạp hậu, hoặc súng tiểu liên gặp chiến thuật xung phong và đánh du kích hợp lí vẫn bị ăn hành cho ngập mồm, điều ấy quân Mĩ ở chiến tranh Triều Tiên là khắc sâu ấn tượng nhất.
Hồng Đĩnh không có khả năng cải tạo được vũ khí của thời đại, vì quá tốn kém, và hắn cũng không có khả năng kiếm tiền tài tình như Diêu Thiếu, nên hắn đổi sang cải tạo tư tưởng chiến lược, chiến thuật cục bộ cho mỗi chiến dịch. Bằng cách đào tạo hệ thống sĩ quan tài năng giàu kinh nghiệm, gan dạ trung thành, nắm giữ tư tưởng phương châm chiến thuật. Sẵn sàng dùng mọi phương thức để hiện thực hóa ý đồ chiến lược của Hồng Đĩnh. Ngoài ra Hồng Đĩnh còn ra sức bồi dưỡng tư tưởng chính trị cho binh lính, để mỗi người lính biết mình chiến đầu vì lí tưởng gì, hy sinh vì ai. Tất cả những điều đó đã đưa sức mạnh của quân đội Miền nam Việt Nam tăng lên rất nhiều cấp độ, cho dù có phải đối mặt với địch quân có ưu thế và sức mạnh vượt trội hơn mình nhiều lần.
Bởi vậy khi sau này chiến tranh Nam – Bắc nổ ra, các chuyên gia quân sự có nhận xét rằng:
Ở quy mô cấp đại đội, trăm người giao chiến, hầu hết các đơn vị binh lính của quân đội Miền Nam Việt Nam đều đánh không lại quân đội Bắc Việt. -Ở cấp trung đoàn, tức ngàn người giao chiến, 2 quân sẽ đánh ngang tay bất kể là quân miền Bắc có ưu thế về vũ khí như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thắng nổi ý chí của quân đội Miền Nam.
-Thế nhưng ở cấp Sư đoàn, vạn người giao tranh, bằng chiến thuật tấn công, thọc sâu ,bao vậy, đột kích. Quân đội Bắc Việt chỉ có thể bị quân Miền Nam xoay như chong chóng, và rồi tuy rằng có thể có những chiến thắng nhỏ cục bộ, nhưng thất bại toàn cục là không thể tránh khỏi. Điều này thể hiện ở ưu thế về tố chất, tinh thần binh sĩ và chất lượng của sĩ quan chỉ huy.
Quân đội Miền Bắc tập trung xây dựng đội quân quý về độ tinh nhuệ và hiện đại, sĩ quan chỉ huy tài giỏi nhất có khả năng chỉ đạo bất quá vài ngàn người, nhiều hơn nữa liền lúng túng, hoạt động quá dựa vào cấp trên ra mệnh lệnh. Điều này cũng là do đội quân này thành lập chưa lâu, chưa có đủ thời gian để bồi dưỡng ra thế hệ sĩ quan quân sự hợp cách, cũng như tìm được những thiên tài quân sự.
Ngược lại quân đội miền Nam với tư tưởng chiến tranh tổng lực, chiến tranh nhân dân, và chiến thuật biển người tinh túy, sĩ quan hở ra là điều động ngàn người hay vạn người, trong mỗi đội quân lại được phân công hợp lí cho từng nhiệm vụ tác chiến để phù hợp với ý đồ chiến thuật, vì vậy mặc dù vũ khí không chiếm ưu thế nhưng sức mạnh lại vô cùng mạnh.
Có người còn cười nói trêu rằng, sĩ quan cấp đại đội của Miền Nam tài năng vượt quá cấp trung đoàn ở miền Bắc.
Đương nhiên với các chuyên gia quân sự và chính trị gia các nước thì quân đội của quốc gia nhỏ bé này nếu như thống nhất tổng hợp lại sẽ xếp hàng mạnh nhất Châu Á, mạnh hơn Nhật Bản và Xiêm La cộng lại, thế nhưng quốc gia này có vẻ thích đánh nội chiến hơn, chia rẽ thành 3 bộ phận đánh lẫn nhau, và Anh Pháp đều vô cùng mừng rỡ mong muốn điều đó, cho nên ra sức viện trợ cho cả 3 thế lực hy vọng bọn họ đánh nhau lâu một chút, ác liệt một chút. Đừng có uy hiếp đến con đường phát tài ở Viễn Đông của họ.
Đương nhiên những thứ này để sau này hãn nói còn hiện tại Diêu Thiếu giàu nứt đố đổ vách bắt đầu huấn luyện quân đội của mình, đội quân sau này được đánh giá là mạnh thứ 4 châu Á.
Phải nói phương pháp luyện tập của Diêu thiếu rất vô nhân đạo và thảm khốc. Hai gã sĩ quan người Mỹ nhìn thấy chỉ biết lắc đầu le lưỡi.
Thứ nhất vì đội hình đội ngũ, quân luật, cơ sở thân thể của các binh sĩ Vạn Ninh đã được củng cố rất chắc trong bốn tháng thời gian. Giờ đây đối với họ chỉ cần luyện bắn mà thôi, thật ra nếu đủ đạn thì chỉ cần một tuần bắn liên tục là các binh sĩ thành thạo hết. Nhưng Diêu thiếu cần nhiều hơn thế, cảm giác bắn người và cảm giác bị bắn khác hoàn toàn nhau. Ra vậy để tăng thêm kích tích cho cuộc sống nhàm chán của các binh sĩ thì Diêu thiếu nghĩ ra một phương pháp luyện tập mới “bắn đạn thật đối kháng trực tiếp”. Binh sĩ sẽ chia làm hai phe, đào hào cố thủ. Sau đó bắn nhau súng thật đạn thật chơi. Tất nhiên Diêu thiếu không ngu đến nỗi để hao bên giết nhau thật. Một bên bắn thì bên kia chui xuống hào giơ người rơm lên, sau đó ngược lại. Bên nào thắng thưởng, bên nào thua phạt. Cái trò chơi máu tanh này làm cho tâm lý không sợ súng đạn của Vạn Ninh quân tăng lên một vạch. Ít nhất buổi đầu ra trận không té đái trong quần mà chui trong hào bảo vệ không ló mặt ra.
Hai sĩ quan Mỹ cũng công nhận phương pháp này hiệu quả, nhưng nếu áp dụng Tại Mỹ có khi lên báo, hoặc tòa án binh. Vậy nên thưởng thức thì thưởng thức, hai tên này không học.
Nhưng luyện tập của binh sĩ Vạn Ninh thăng cấp khi các binh sĩ đào hầm trú ẩn, và cong kích họ là những khẩu pháo 2 pound. Đây mới là vô nhân đạo thực sự, vi đã có một số chiến sĩ bị hòn đạn lăn ngược mà trúng thương. Nhưng tất nhiên cũng không nặng, vì để tránh pháo thì mỗi người đào một cái hang phía mặt tiền của hào rồi chui vào. Vì vậy đạn pháo có hết đà mà lăn ngược vào người cũng không trấn thương nặng.
Nói chung Phương pháp luyện tập dã man con ngan của Diêu thiếu chỉ nhằm hai chữ “ Tâm lý”. Chỉ cần tâm lý chiến binh vững vàng thì trăm trận trăm thắng. Đùa một chút thôi, làm gi có đội quân bào bất bại, nhưng hắn cố gắng nhất để làm đó là bại nhưng không tan rã mà thôi.
Ngày 4 tháng 4 năm Tự Đức thứ 14, sau nhiều tháng vất vả rèn luyện thì đội quân phải nói là tân tiến nhất của Đại Nam lúc này xuất chinh lần thứ nhất. Mười hai chiếc chiến hạm cùng được tung vào trận đánh. Phải nói quân Vạn Ninh đã tung ra lực lượng mạnh nhât của bản thân.
Tiểu chiến hạm dài 15m rộng năm mét. Có một tầng đặt pháo mỗi bên mạn thuyền 3 khẩu pháo 3 pound mặt sàn thuyền xếp đầy bao cát, lan can Chiến hạm đã được cải tạo thành bọc một lớp thép mỏng bên ngoài. Đây là chiến thuyền một cột buồm thẳng chính và hai buồm tam giác vía trước và sau. Tiếp đó là hàng 4 cặp mái chèo. Với sức chứa 50 người kể cả thủy thủ pháo binh, cộn thêm phụ binh chèo thuyền.
Trung hạm thì lớn hơn một chút với Chiều dài 23 m rộng 7m thuyền có hai tầng một lâu rõ ràng với hai cột buồm chính bố trí tinh vi, 6 cặp mái chèo, và 5 cặp pháo 3 pound bố trí hai bên trước sau bố trí hai thớt phảo 8 pound uy lực. Chiến hạm có sức chứa 80 người kể cả phụ binh chèo thuyền.
Tổng số quân xuất phát lần này là gần bảy trăm người với bốn trăm tay súng toàn bộ là súng Kammerlader. Bản thân Diêu thiếu đánh giá cao hơn về khẩu súng này, vậy nên hắn sẽ tiến hành trang bị đồng loạt loại súng này cho quân đội của hắn trong thời gian đầu. Chính vì thế 217 khẩu Colt revolving rifle có hoa không quả của Mỹ. Đặc biệt có bảy mươi ba khẩu Minire Rifle mà hiện nay quân Pháp đang dùng. Diêu thiêu bố trí cho lực lượng đặc biệt. Colt revolving lực bắn kém, chính xác không cao. Có thể bắn 6 viên liên tục nhưng mỗi lần lên đạn thì rất mệt mỏi. Dứt khoát lấy ra năm mươi khẩu cho các thân binh sử dụng. Thân binh là lực lượng hộ vệ cần phản ứng nhanh với các tinh huốn cận thân. Colt revolving rifle thích hợp. Minire Rifle nòng rãnh xoắn, đút đạn phía trước, đạn chì hình trụ dài vó đai, tầm bắn cực tốt lên đến 300- 400m nhưng thao tác nạp đạn rườm rà. Nhất quyết lấy ra 20 khẩu chuyên luyện tập một nhóm bắn tỉa.
Diêu thiếu muốn chuẩn hóa quân đội về một loại súng duy nhất, vậy nên hắn sẽ không chơi kiểu đói ăn càn có súng nào dùng súng ấy.
Trần Quang Cán Tĩnh Hải Úy nơi đóng quân sở thuộc Vạn Ninh, chức trách bảo vệ Vạn Ninh địa phận cùng tuần duyên. Tuần duyên thì có thể vi phạm một chút mà dong duổi thuyền qua địa phận huyện bạn hoặc Châu bạn. Nhưng bộ binh muốn quá cảnh nơi khác phải có sự đồng ý của Binh Bộ hoặc Tuần phủ đại nhân. Đây là lý do mà Vạn Ninh sau khi có súng mà trong hai tháng vẫn không thể có một trận đánh nào. Biển khơi mù mịt không có hoa tiêu chỉ điểm hải tặc là rất khó tìm. Trên bộ thì Lê Duy Phụng chưa xâm phạm Vạn Ninh hắn chả có cớ gì tiến hành quá cảnh tham chiến.
Sốt ruột không thôi Quang cán tướng quân bèn viết một bức thư thống thiết cho lão sư trên kinh thành, ý tứ đơn giản là.: “ Đệ tử ngồi không chờ tặc khấu thì đến bao giờ, Lúc này đây trong tay đệ tử binh cường mã tráng, lấy một địch mười không nói quá. Xin ân sư vận động cho đệ tử một công hàm quá cảnh tác chiến. Đệ tử xin nguyện lấy đầu ra đảm bảo chỉ có thắng không có thua”. Để chứng minh nhiệt huyết của mình. Hắn dâng lên năm khẩu súng Clot côn xoay cộng thêm một vạn lạng để lão sư lo lót quan trên. Vậy là bốn vạn lạng kiếm được từ Diêm đồn lại kém đi một ít. Tất nhiên đi kèm với số súng Colt côn xoay là năm thân binh lực lưỡng dáng vẻ đường đường thiện dùng Colt. Cái này để làm gì, là để biểu diễn cho Lão sư xem. Chỉ có thực mắt nhìn mới có thể tin tưởng. Nếu để hù dọa thế nhân thì Colt côn xoay xem ra hiệu quả với thế nhân nhiều hơn là Kammerlader.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.