Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt
Chương 45: Tiễu Phỉ
Nguyenphongj1998
10/06/2021
Nói đi thì cũng phải nói lại, thật ra từ muôn đời nay quan phỉ một nhà,
binh phỉ một nhà, chẳng qua chỉ là để hình dung, cấu kết thật sự với bọn thổ phỉ cướp đường là cường hào trong vùng mà thôi.
Ngoại trừ giặc cướp bên ngoài lẻn vào, những tên cuớp mở trại ở vùng, ai không phái người vùng này, trong hàng ngũ cấp dưỡng chỉ dựa vào đánh cướp cũng không phải sự thật, còn phải dựa vào những nhà giàu có cung cấp.
Còn những mã phỉ đoàn ngựa thồ nữa, đất Việt vốn ít ngựa tụ tập được trăm ngựa thồ đã được coi là khủng bố lắm rồi, quân Triều đình cũng chẳng mấy khi mang trăm kị đi đánh nhau cả.
Thêm nữa mặc dù nói tới lui như gió, nhưng ngựa thồ cũng cần chuồng, cần cỏ khô, người cũng cần nơi để ngủ, cơm để ăn, chắc chắn không thể ở nơi hoang dã, đánh cướp cần căn cứ để giấu đồ, muốn tiêu tang vật cũng cần dựa vào cường hào phân chia trên vùng, hai bên có thể nói là kết hợp lợi ích vô cùng chặt chẽ.
Các cường hào trong vùng có nhà có nghiệp, có những việc không tiện làm đuờng đường chính chính, luôn cần người thế thân, bọn cướp đường thổ phỉ gì đó tất nhiên chính là lựa chọn tuyệt nhất, còn có những cường hào đó nhìn thế đạo hiện nay không tốt. Luôn cần dự định và chuẩn bị cho mình, thậm chí còn cho đệ tử mình lên sơn trại nữa.
Trên đời này, sơn trại thổ phỉ mà muốn được như 108 huynh đệ Lương Sơn Bạc vốn dĩ đã không còn nữa, hoặc dả dụ có còn, thì số lượng cũng chỉ nhỏ như lông trên người con trâu thôi.
Chính vì cường hảo trong vùng cấu kết với giặc cướp, chỉ cần phái binh đánh dẹp, nhũng người có liên quan trong nha môn đều có được tin tức truớc tiên, lập tức đánh động cho đám thổ phỉ phân tán, hoặc là nhanh chóng biến hóa, biến thành nhóm người hiền lành trong vùng, tình huống như vậy, nhiều lần tiêu diệt cho dù là làm nhiệt tình, cũng không có thành quả gì.
Trên dưới cấu kết, kết hợp với nhau chặt chẽ như vậy, nơi gặp tại họa càng ngày càng nhiều hơn, cũng từ khi Nhà Nguyễn lập quốc tới nay, khắp nơi trên dài đất hình chữ S này dần dần loạn lớn nhỏ, vẫn chưa bao giò dừng lại.
Chân chính chúng ta thấy sau này trên sách giáo khoa trong mấy chục năm thống trị của triều Nguyễn, hàng trăm cuộc khởi nghĩa từ khắp nơi nổ ra, do tình hình nền quân chính hà khắc của triều đình đóng góp phần lớn, thế nhưng đến mức được gọi là không sống nổi thì thật ra là không phải.
Quả thật nước ta nhiều thời kì còn khắc khổ hơn nhiều, như thời chiến tranh Lê Mạc vậy, 10 phần đàn ông thì luôn luôn chết chỉ còn 4 đến 5 phần, sưu thuế lao dịch nặng nề gấp nhiều lần nhà Nguyễn, chả thể nói rằng người đời trước sức chịu đựng cao hơn đời sau.
Thế nhưng chưa bao giờ thấy khỏi nghĩa hay gì cả
Đến thời Nguyễn nước ta có ngàn năm văn hiến, đám sâu mọt cũng phát triển đến mức độ ngàn năm lươn lẹo.
Nếu như không phải được sự đóng góp của đám sâu mọt này thì cũng không khiến cho dân chúng lầm than khổ sở, quốc lực triều đình càng ngày càng sụt giảm.
Quan lại, vốn có nguồn gốc từ đám cường hào thế lực địa phương, sau khi làm quan luôn bao che cho phe cánh của mình.
Cường hào lại áp bách bá tánh, dân chúng không chịu nổi liền vùng lên đấu tranh, triều đình lại đem quân đi đánh dẹp.
Cứ thế vòng tuần hoàn khiến quốc lực triều Nguyễn đi xuống theo từng năm.
Đôi khi những chính sách tốt của triều đình đi xuống như chính sách thuế má đánh đến người có nhiều ruộng, chính bọn chúng dẫn đến bạo động, hô hào người dân ngu muội đấu tranh chống phá.
Khiến triều đình buộc phải từ bỏ chuyện này, dẫn đến không thu được thuế đảm bảo triều đình hoạt động. Mà muốn triều đình hoạt động bình thường thì bắt buộc phải thu thêm thuế của dân đen, dẫn đến họ ăn không đủ no buộc phải chống lại.
Nói tóm lại trong thời nhà Nguyễn, đám sâu mọt đã phát triển lên đến một mức độ đỉnh cao.
Sau hai ngày đầu hoang mang, trước khi Hồng Đĩnh xuất binh, những cường hào địa chủ luôn cò kè mặc cả cũng tản đi rất nhiều. Tạ gia ở Nghi Xuân và Đặng gia ở Cẩm Xuyên đều là đại hào ở tỉnh Hà Tĩnh mặc dù không hùng mạnh như nhà họ Trần hay họ Ngô thế nhưng cũng không phải những thế lực dễ trêu chọc. Mặc dù Hồng Đĩnh cũng là bá vương của vùng, nhưng bản lĩnh thật sự thế nào còn phải xem tình hình rồi nói, dù sao Tạ gia và Đặng gia cho dù là ở huyện thành hay tỉnh thành cũng đều có quan hệ, thậm chí chỗ miếu đường cũng không ít người xuất thân từ đây, hơn nữa thủ hạ có thể đánh nhau cũng nhiều.
Nếu Hồng Đĩnh đánh thắng, mọi chuyện, đều dễ nói, đánh không thắng, mình cũng không có gì phải sợ hãi. Mặc dù thổ hào các vùng Hà Hoa phủ truyền tin túc giật gân tới như vậy, như là diệt phỉ Xiphadon, hay là diệt Ngô gia trong bữa sáng, nhưng quân binh triều đình lại không phải chưa từng thấy, cũng chỉ là gia đinh thân binh mạnh chút thôi, một tên quận công chỉ huy một đám dân dũng thì thế nào cơ chứ.
Đầu tiên khởi nguồn là Tạ gia Nghi Xuân, đúng theo cái người ta nói “Không biết thì không sợ”
Tạ gia giả trang giặc cướp tấn công diêm đinh của Hồng Đĩnh trên địa bàn Nghi Xuân. Nơi đây có một trung đội tăng cường diêm đinh vũ trang của Hồng Đĩnh, kết hợp với một tiểu đội lính SS. Thấy mấy trăm người ào ạt xông tới. Bọn họ không hề bỏ chạy như những gì Tạ gia mong mỏi thường thấy, mà đội hình gần 40 người này lập tức kết thành đội hình tử chiến.
Mấy trăm người bên Tạ gia tấn công mấy lần không đánh tan nổi, cuối cùng chỉ còn cách không công mà về.
Ngay hôm sau, Hồng Đĩnh lệnh cho Vàng Lí Dũng mang theo 2 đại đội tấn công Tạ gia.
Tạ gia với lòng cốt là đội phỉ Thái Chột, thậm chí còn không thèm có suy nghĩ phòng thủ, dù sao thì bên mình cũng có 50 tên phỉ hung hãn đã từng nhuốm máu sa trường, lại gom góp được thêm hơn 200 tráng đinh. Tạ gia ở Nghi Xuân cũng được xưng là đại hào, tự do tự tại nó quen rồi, coi trời bằng vung.
Bên phía Vàng Lí dũng mang theo 2 đại đội, thế nhưng có đến quá nửa là dân binh mới chiêu mộ , chỉ có tầm 70-80 người là lão binh.
Trận đánh này vốn cũng là một phần trong kế hoạch luyện binh của Hồng Đĩnh. Cho lính cũ kèm lính mới ra chiến trường, là cách nhanh nhất để luyện quân, do hiện tại thời gian vào Nam đã gấp lắm rồi, không còn nhiều thời gian để huấn luyện nữa.
Gần 300 đấu hơn 200, lại là địa bàn của Tạ gia, nếu như đối mặt với đám quân bị cắt xén đói kém, ăn không đủ no của triều đình thì phần thắng cũng lớn lắm chứ đùa đâu.
Kết quả hai bên vừa giao chiến, lập tức không có trì hoãn gì. Vàng Lí Dũng vẫn quyết định hai trăm dân binh kết thành thế trận đợi đối phương tấn công, sau khi hao phí nhuệ khí của đối phương, rồi mới đánh trả lại.
Chiến cuộc đơn giản, thậm chí không thể gọi là chiến đấu. Tạ gia đúng là tích góp rất nhiều đồ đạc, vậy mà còn có thể điều được mười mấy cây súng hỏa mai lên trước bắn vài lượt trước.
Nhưng trong tay Vàng Lí Dũng cũng chẳng phải vừa, cũng có hơn năm chục khẩu súng, sớm đã nhồi sẵn đạn chuẩn bị, súng hỏa mai đầu tiên mang ra, trong vòng năm mươi bước, đội súng bên Tạ gia bị quật ngã sáu, còn có hơn 20 người đen đủi bị đạn lạc vào.
Sau khi súng hỏa mai triển khai thành năm hàng luân phiên khai hỏa, Tạ lão tam lập tức không khống chế được đội ngũ nữa, những người được gọi là tráng đinh, dân hộ trong trang viên Tạ gia lập tức tán loạn, Súng hỏa mai bên Tạ gia vẫn có dũng khí tiếp tục bắn, nhung lui ra ngoài trăm bước, khoảng cách thế này bắn chim đều không bắn tới được.
Vàng Lí Dũng vừa hạ lệnh, 200 trăm lính ép tới, chỉ là trận hình tác giác công kích nghiêm mật đi chậm áp tới thôi, bên cạnh Tạ lão tam lại tản đi hơn trăm người, kết quả tới khi đánh nhau, bên cạnh Tạ lão tam chỉ còn lại không tới trăm người, trăm người này còn không phải vì đội phỉ đứng phía sau đốc chiến chém hết những kẻ rút lui thì cũng đã chạy nốt.
Bên này quân đội Hồng Đĩnh lấy đội lão binh làm đầu nhọn trận hình tam giác gào thét hô xung phong, đội hình 2 bên húc vào nhau lập tức máu me be bét.
Đám lão binh bên Hồng Đĩnh đối mặt với một đám dân tráng, lập tức như sói lạc vào bầy dê, thỏa sức vung vẩy chiến đao chặt chém như thái rau chặt dưa, chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm, đã đánh xuyên trận hình Tạ gia.
Tạ Lão tam biệt danh Thái Chột, cầm một thanh phác đao(một loại kiếm lưỡi dài, nhỏ, chuôi dài), múa vung vẩy giọt nước không lọt, hùng hổ xông vào chính giữa đội hình Vệ Quốc Quân, bị 3-4 lưỡi lê tươi sống xiên chết.
Tính từ lúc súng hỏa mai vang lên, không cần tới nửa canh giờ, giết chết hơn sáu mươi người, số còn lại đều chạy tán loạn. Trang viên Tạ gia dưới sự giúp đỡ của trinh sát bố trí, ngay cả cổng trang viên cũng không kéo lên, bị binh lính xông thẳng vào, cả nhà Tạ gia gia chỉ trừ những nữ quyến, trôn trang sơn trại ra, số còn lại đều không kịp chạy trốn, toàn bộ bị bắt lại.
Phía bên Huy Dương dẫn theo tiểu đoàn 4 mới thành lập, trong đó cũng đa phần là dân binh.
Cả tiểu đoàn có đến 8 phần là tân binh mới kết nạp từ dân binh vào, chỉ có hai phần là lão binh được điều từ các đơn vị tiểu đoàn 2.
Đối mặt là Đặng gia, theo tin tức của Hồng Đĩnh, Đặng gia Cẩm Xuyên ngoài là đại hào ra, còn cung cấp, cấp dưỡng cho những toán cướp nhỏ lẻ của Nghệ An, tiêu thụ mua bán tang vật, gần như đầu lĩnh, sau khi vào khu vục này, theo tình báo nói, mấy ngày nay, lại có gần trăm kỵ binh, tính cả bộ tốt gì đó, lại có tới hơn 500 người.
400 người bên Vệ Quốc Quân tiến đến với đội hình nghiêm mật, vừa đi vừa huấn luyện.
Hơn trăm ngựa thồ và càng nhiều bộ tốt của Đặng gia ép tới, càng có vẻ rộng lớn, Huy Dương trên ngựa nhìn về xa, lại có cảm giác thiên quân vạn mã, tro bụi bốc lên cao, kêu loạn lên.
Huy Dương liếc mắt, nhìn trăm kỵ binh phía xa, còn có mấy trăm bộ tốt kéo tới, tiếc nuối thở dài.
Hơn 500 dân đói này, bình thường trong tay có thanh binh khí đã là tinh nhuệ rồi, rất nhiều người trong tay cầm gậy gỗ, ai nấy gầy trơ xương, những người này chỉ là miệng ăn cơm, không cần có gì đáng tiếc cả, nhưng đội ngựa này đúng là đồ tốt, nhưng cường hào giặc cướp cũng đã thành tật, cũng không thể thu lượm đượt, thật là đáng tiếc
Đối mặt với thanh thế lớn mạnh, lần đầu tiên các tân binh đối mặt với nhiều binh mã như vậy, nhiều người có phần hoảng sợ thế lực lớn mạnh kia, phép so sánh này hiện giờ là thật sự, đối diện người hô ngựa hý, bên này lại đa số là tân binh muốn áp chế cảm xúc đúng là rất khó.
Đội ngũ Đặng gia hò hét nhốn nháo, lúc khoảng cách hai bên còn khoảng hai trăm bước, cuối cùng cũng dừng lại, một kỵ sĩ cưỡi ngựa, chạy ra, lớn giọng hô: '" tướng quân đại nhân, Đặng gia chúng ta đều là dân lành, quyết không làm những chuyện mã tặc đi cướp bóc. Đại nhân chắc chắn nghe tin đồn gì đó, mới rầm rộ binh đao. Nếu đại nhân lui về, Đặng gia ta nguyện dâng năm trăm lượng bạc, chi tiêu quân ta đều do Đặng gia ta gánh, hôm nay thái bình, chúng ta hòa khí thể nào?"
Nghe lời dụ của bên quân địch mà phía Huy Dương hận đến ngứa mông, mang theo mấy trăm người cầm đao cầm súng đối chiến thế này mà vẫn còn là dân lành à.
Mệnh lệnh của Hồng Đĩnh là đánh tan đội quân này cho nên Huy Dương không thèm nói nhảm nhiều với chúng mà chỉ lạnh lùng nói:
- Đánh đi.
Hai chữ vô cùng đơn giản, mệnh lệnh lập tức truyền đạt xuống dưới, hàng ngũ bỗng yên lặng, lập tức triển khai độihình tấn công, lấy lão binh ở đại đội 1 trở thành đầu mũi nhọn tam giác tấn công, 2 đại đội bộ binh còn lại triển khai sang hai cánh phía sau, chỉ trong nháy mắt đội hình tấn công hoàn mỹ đã sẵn sàng.
Nhìn đội hình biến chuyển dừng lại, chiến sĩ Vệ Quốc Quân đồng thanh hô lớn:
"Giết.”
Hét lớn xong, cảnh tượng ồn ào lập túc trở nên yên lặng, người kêu gọi đầu hàng kỵ sĩ Đặng gia dưới háng ngựa đều sợ tới mức kinh hoàng, mất bao khí lực mới kết thúc.
Nếu phải chiến đấu, vậy thì phải đánh thôi.
Binh lính bên Hồng Đĩnh để đối phó với kỵ binh đối phương tấn công, đang lúc lo lắng chuẩn bị, lại nhìn thấy hàng ngũ vừa nãy hành quân trên cùng là kị binh đều chạy về phía sau, hành quân hỗn loạn.
Đám dân tráng và đội ngựa của Đặng gia đều được bố trí ở hàng ngũ trước sau, phòng bị có người chạy trốn, đầu lĩnh đầu mục và thân tín tất nhiên là cưỡi ngựa đi phía trước.
Bây giờ lại đều cưỡi ngựa rút lui về, thật là khiến đám người Vệ Quốc QUân không hiểu gì. Kị binh không phải xung phong xé toạc phòng tuyến đối phương hay sao, giờ lại chạy núp phía sau bộ tốt để làm cái gì.
Cảnh tượng vừa yên lặng xuống đột nhiên lại trở nên lung tung ầm ĩ, tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc xen vào nhau, ồn ào đó hình như đại đội dân tráng bộ tốt, bắt đầu di chuyển về phía trước.
Bên Vệ Quốc Quân vẫn yên lặng, mặc dù phần lớn là dân binh, thế nhưng quân kỉ đều không tồi, đại đội đi lên trước mấy bước.
Huy Dương mới không nhịn được bật cười thành tiếng, đoàn ngựa thồ tránh ở phía sau bộ tốt đuổi bộ tốt công kích, rất nhiều người từng dùng chiêu thức này, nhất là thời Tây Sơn, bộ tốt xông loạn lên đầu trận tuyến, sau đó đoàn ngựa thồ đánh lén, đây cũng là cách làm đúng quy đúng củ.
Nhưng nhìn trong bộ tốt của Đặng gia, người có binh khí muốn đi về sau, có tấm chắn rồi lại dựa sau những lính có đủ giáp đứng ở cuối cùng, đứng trên cùng lại là những người cầm gậy gỗ, người thì gầy gò, những tất cả đám dân tráng này đều run rẩy.
Không ai muốn tiến về phía trước, ý chí thế này còn đánh cái gì, đúng là thiên hạ chê cười.
"Lệnh đội kỵ binh đột kích đánh tản bộ tốt ra, đoàn ngựa thồ của Đặng gia mới là kẻ địch".
Ngoại trừ giặc cướp bên ngoài lẻn vào, những tên cuớp mở trại ở vùng, ai không phái người vùng này, trong hàng ngũ cấp dưỡng chỉ dựa vào đánh cướp cũng không phải sự thật, còn phải dựa vào những nhà giàu có cung cấp.
Còn những mã phỉ đoàn ngựa thồ nữa, đất Việt vốn ít ngựa tụ tập được trăm ngựa thồ đã được coi là khủng bố lắm rồi, quân Triều đình cũng chẳng mấy khi mang trăm kị đi đánh nhau cả.
Thêm nữa mặc dù nói tới lui như gió, nhưng ngựa thồ cũng cần chuồng, cần cỏ khô, người cũng cần nơi để ngủ, cơm để ăn, chắc chắn không thể ở nơi hoang dã, đánh cướp cần căn cứ để giấu đồ, muốn tiêu tang vật cũng cần dựa vào cường hào phân chia trên vùng, hai bên có thể nói là kết hợp lợi ích vô cùng chặt chẽ.
Các cường hào trong vùng có nhà có nghiệp, có những việc không tiện làm đuờng đường chính chính, luôn cần người thế thân, bọn cướp đường thổ phỉ gì đó tất nhiên chính là lựa chọn tuyệt nhất, còn có những cường hào đó nhìn thế đạo hiện nay không tốt. Luôn cần dự định và chuẩn bị cho mình, thậm chí còn cho đệ tử mình lên sơn trại nữa.
Trên đời này, sơn trại thổ phỉ mà muốn được như 108 huynh đệ Lương Sơn Bạc vốn dĩ đã không còn nữa, hoặc dả dụ có còn, thì số lượng cũng chỉ nhỏ như lông trên người con trâu thôi.
Chính vì cường hảo trong vùng cấu kết với giặc cướp, chỉ cần phái binh đánh dẹp, nhũng người có liên quan trong nha môn đều có được tin tức truớc tiên, lập tức đánh động cho đám thổ phỉ phân tán, hoặc là nhanh chóng biến hóa, biến thành nhóm người hiền lành trong vùng, tình huống như vậy, nhiều lần tiêu diệt cho dù là làm nhiệt tình, cũng không có thành quả gì.
Trên dưới cấu kết, kết hợp với nhau chặt chẽ như vậy, nơi gặp tại họa càng ngày càng nhiều hơn, cũng từ khi Nhà Nguyễn lập quốc tới nay, khắp nơi trên dài đất hình chữ S này dần dần loạn lớn nhỏ, vẫn chưa bao giò dừng lại.
Chân chính chúng ta thấy sau này trên sách giáo khoa trong mấy chục năm thống trị của triều Nguyễn, hàng trăm cuộc khởi nghĩa từ khắp nơi nổ ra, do tình hình nền quân chính hà khắc của triều đình đóng góp phần lớn, thế nhưng đến mức được gọi là không sống nổi thì thật ra là không phải.
Quả thật nước ta nhiều thời kì còn khắc khổ hơn nhiều, như thời chiến tranh Lê Mạc vậy, 10 phần đàn ông thì luôn luôn chết chỉ còn 4 đến 5 phần, sưu thuế lao dịch nặng nề gấp nhiều lần nhà Nguyễn, chả thể nói rằng người đời trước sức chịu đựng cao hơn đời sau.
Thế nhưng chưa bao giờ thấy khỏi nghĩa hay gì cả
Đến thời Nguyễn nước ta có ngàn năm văn hiến, đám sâu mọt cũng phát triển đến mức độ ngàn năm lươn lẹo.
Nếu như không phải được sự đóng góp của đám sâu mọt này thì cũng không khiến cho dân chúng lầm than khổ sở, quốc lực triều đình càng ngày càng sụt giảm.
Quan lại, vốn có nguồn gốc từ đám cường hào thế lực địa phương, sau khi làm quan luôn bao che cho phe cánh của mình.
Cường hào lại áp bách bá tánh, dân chúng không chịu nổi liền vùng lên đấu tranh, triều đình lại đem quân đi đánh dẹp.
Cứ thế vòng tuần hoàn khiến quốc lực triều Nguyễn đi xuống theo từng năm.
Đôi khi những chính sách tốt của triều đình đi xuống như chính sách thuế má đánh đến người có nhiều ruộng, chính bọn chúng dẫn đến bạo động, hô hào người dân ngu muội đấu tranh chống phá.
Khiến triều đình buộc phải từ bỏ chuyện này, dẫn đến không thu được thuế đảm bảo triều đình hoạt động. Mà muốn triều đình hoạt động bình thường thì bắt buộc phải thu thêm thuế của dân đen, dẫn đến họ ăn không đủ no buộc phải chống lại.
Nói tóm lại trong thời nhà Nguyễn, đám sâu mọt đã phát triển lên đến một mức độ đỉnh cao.
Sau hai ngày đầu hoang mang, trước khi Hồng Đĩnh xuất binh, những cường hào địa chủ luôn cò kè mặc cả cũng tản đi rất nhiều. Tạ gia ở Nghi Xuân và Đặng gia ở Cẩm Xuyên đều là đại hào ở tỉnh Hà Tĩnh mặc dù không hùng mạnh như nhà họ Trần hay họ Ngô thế nhưng cũng không phải những thế lực dễ trêu chọc. Mặc dù Hồng Đĩnh cũng là bá vương của vùng, nhưng bản lĩnh thật sự thế nào còn phải xem tình hình rồi nói, dù sao Tạ gia và Đặng gia cho dù là ở huyện thành hay tỉnh thành cũng đều có quan hệ, thậm chí chỗ miếu đường cũng không ít người xuất thân từ đây, hơn nữa thủ hạ có thể đánh nhau cũng nhiều.
Nếu Hồng Đĩnh đánh thắng, mọi chuyện, đều dễ nói, đánh không thắng, mình cũng không có gì phải sợ hãi. Mặc dù thổ hào các vùng Hà Hoa phủ truyền tin túc giật gân tới như vậy, như là diệt phỉ Xiphadon, hay là diệt Ngô gia trong bữa sáng, nhưng quân binh triều đình lại không phải chưa từng thấy, cũng chỉ là gia đinh thân binh mạnh chút thôi, một tên quận công chỉ huy một đám dân dũng thì thế nào cơ chứ.
Đầu tiên khởi nguồn là Tạ gia Nghi Xuân, đúng theo cái người ta nói “Không biết thì không sợ”
Tạ gia giả trang giặc cướp tấn công diêm đinh của Hồng Đĩnh trên địa bàn Nghi Xuân. Nơi đây có một trung đội tăng cường diêm đinh vũ trang của Hồng Đĩnh, kết hợp với một tiểu đội lính SS. Thấy mấy trăm người ào ạt xông tới. Bọn họ không hề bỏ chạy như những gì Tạ gia mong mỏi thường thấy, mà đội hình gần 40 người này lập tức kết thành đội hình tử chiến.
Mấy trăm người bên Tạ gia tấn công mấy lần không đánh tan nổi, cuối cùng chỉ còn cách không công mà về.
Ngay hôm sau, Hồng Đĩnh lệnh cho Vàng Lí Dũng mang theo 2 đại đội tấn công Tạ gia.
Tạ gia với lòng cốt là đội phỉ Thái Chột, thậm chí còn không thèm có suy nghĩ phòng thủ, dù sao thì bên mình cũng có 50 tên phỉ hung hãn đã từng nhuốm máu sa trường, lại gom góp được thêm hơn 200 tráng đinh. Tạ gia ở Nghi Xuân cũng được xưng là đại hào, tự do tự tại nó quen rồi, coi trời bằng vung.
Bên phía Vàng Lí dũng mang theo 2 đại đội, thế nhưng có đến quá nửa là dân binh mới chiêu mộ , chỉ có tầm 70-80 người là lão binh.
Trận đánh này vốn cũng là một phần trong kế hoạch luyện binh của Hồng Đĩnh. Cho lính cũ kèm lính mới ra chiến trường, là cách nhanh nhất để luyện quân, do hiện tại thời gian vào Nam đã gấp lắm rồi, không còn nhiều thời gian để huấn luyện nữa.
Gần 300 đấu hơn 200, lại là địa bàn của Tạ gia, nếu như đối mặt với đám quân bị cắt xén đói kém, ăn không đủ no của triều đình thì phần thắng cũng lớn lắm chứ đùa đâu.
Kết quả hai bên vừa giao chiến, lập tức không có trì hoãn gì. Vàng Lí Dũng vẫn quyết định hai trăm dân binh kết thành thế trận đợi đối phương tấn công, sau khi hao phí nhuệ khí của đối phương, rồi mới đánh trả lại.
Chiến cuộc đơn giản, thậm chí không thể gọi là chiến đấu. Tạ gia đúng là tích góp rất nhiều đồ đạc, vậy mà còn có thể điều được mười mấy cây súng hỏa mai lên trước bắn vài lượt trước.
Nhưng trong tay Vàng Lí Dũng cũng chẳng phải vừa, cũng có hơn năm chục khẩu súng, sớm đã nhồi sẵn đạn chuẩn bị, súng hỏa mai đầu tiên mang ra, trong vòng năm mươi bước, đội súng bên Tạ gia bị quật ngã sáu, còn có hơn 20 người đen đủi bị đạn lạc vào.
Sau khi súng hỏa mai triển khai thành năm hàng luân phiên khai hỏa, Tạ lão tam lập tức không khống chế được đội ngũ nữa, những người được gọi là tráng đinh, dân hộ trong trang viên Tạ gia lập tức tán loạn, Súng hỏa mai bên Tạ gia vẫn có dũng khí tiếp tục bắn, nhung lui ra ngoài trăm bước, khoảng cách thế này bắn chim đều không bắn tới được.
Vàng Lí Dũng vừa hạ lệnh, 200 trăm lính ép tới, chỉ là trận hình tác giác công kích nghiêm mật đi chậm áp tới thôi, bên cạnh Tạ lão tam lại tản đi hơn trăm người, kết quả tới khi đánh nhau, bên cạnh Tạ lão tam chỉ còn lại không tới trăm người, trăm người này còn không phải vì đội phỉ đứng phía sau đốc chiến chém hết những kẻ rút lui thì cũng đã chạy nốt.
Bên này quân đội Hồng Đĩnh lấy đội lão binh làm đầu nhọn trận hình tam giác gào thét hô xung phong, đội hình 2 bên húc vào nhau lập tức máu me be bét.
Đám lão binh bên Hồng Đĩnh đối mặt với một đám dân tráng, lập tức như sói lạc vào bầy dê, thỏa sức vung vẩy chiến đao chặt chém như thái rau chặt dưa, chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm, đã đánh xuyên trận hình Tạ gia.
Tạ Lão tam biệt danh Thái Chột, cầm một thanh phác đao(một loại kiếm lưỡi dài, nhỏ, chuôi dài), múa vung vẩy giọt nước không lọt, hùng hổ xông vào chính giữa đội hình Vệ Quốc Quân, bị 3-4 lưỡi lê tươi sống xiên chết.
Tính từ lúc súng hỏa mai vang lên, không cần tới nửa canh giờ, giết chết hơn sáu mươi người, số còn lại đều chạy tán loạn. Trang viên Tạ gia dưới sự giúp đỡ của trinh sát bố trí, ngay cả cổng trang viên cũng không kéo lên, bị binh lính xông thẳng vào, cả nhà Tạ gia gia chỉ trừ những nữ quyến, trôn trang sơn trại ra, số còn lại đều không kịp chạy trốn, toàn bộ bị bắt lại.
Phía bên Huy Dương dẫn theo tiểu đoàn 4 mới thành lập, trong đó cũng đa phần là dân binh.
Cả tiểu đoàn có đến 8 phần là tân binh mới kết nạp từ dân binh vào, chỉ có hai phần là lão binh được điều từ các đơn vị tiểu đoàn 2.
Đối mặt là Đặng gia, theo tin tức của Hồng Đĩnh, Đặng gia Cẩm Xuyên ngoài là đại hào ra, còn cung cấp, cấp dưỡng cho những toán cướp nhỏ lẻ của Nghệ An, tiêu thụ mua bán tang vật, gần như đầu lĩnh, sau khi vào khu vục này, theo tình báo nói, mấy ngày nay, lại có gần trăm kỵ binh, tính cả bộ tốt gì đó, lại có tới hơn 500 người.
400 người bên Vệ Quốc Quân tiến đến với đội hình nghiêm mật, vừa đi vừa huấn luyện.
Hơn trăm ngựa thồ và càng nhiều bộ tốt của Đặng gia ép tới, càng có vẻ rộng lớn, Huy Dương trên ngựa nhìn về xa, lại có cảm giác thiên quân vạn mã, tro bụi bốc lên cao, kêu loạn lên.
Huy Dương liếc mắt, nhìn trăm kỵ binh phía xa, còn có mấy trăm bộ tốt kéo tới, tiếc nuối thở dài.
Hơn 500 dân đói này, bình thường trong tay có thanh binh khí đã là tinh nhuệ rồi, rất nhiều người trong tay cầm gậy gỗ, ai nấy gầy trơ xương, những người này chỉ là miệng ăn cơm, không cần có gì đáng tiếc cả, nhưng đội ngựa này đúng là đồ tốt, nhưng cường hào giặc cướp cũng đã thành tật, cũng không thể thu lượm đượt, thật là đáng tiếc
Đối mặt với thanh thế lớn mạnh, lần đầu tiên các tân binh đối mặt với nhiều binh mã như vậy, nhiều người có phần hoảng sợ thế lực lớn mạnh kia, phép so sánh này hiện giờ là thật sự, đối diện người hô ngựa hý, bên này lại đa số là tân binh muốn áp chế cảm xúc đúng là rất khó.
Đội ngũ Đặng gia hò hét nhốn nháo, lúc khoảng cách hai bên còn khoảng hai trăm bước, cuối cùng cũng dừng lại, một kỵ sĩ cưỡi ngựa, chạy ra, lớn giọng hô: '" tướng quân đại nhân, Đặng gia chúng ta đều là dân lành, quyết không làm những chuyện mã tặc đi cướp bóc. Đại nhân chắc chắn nghe tin đồn gì đó, mới rầm rộ binh đao. Nếu đại nhân lui về, Đặng gia ta nguyện dâng năm trăm lượng bạc, chi tiêu quân ta đều do Đặng gia ta gánh, hôm nay thái bình, chúng ta hòa khí thể nào?"
Nghe lời dụ của bên quân địch mà phía Huy Dương hận đến ngứa mông, mang theo mấy trăm người cầm đao cầm súng đối chiến thế này mà vẫn còn là dân lành à.
Mệnh lệnh của Hồng Đĩnh là đánh tan đội quân này cho nên Huy Dương không thèm nói nhảm nhiều với chúng mà chỉ lạnh lùng nói:
- Đánh đi.
Hai chữ vô cùng đơn giản, mệnh lệnh lập tức truyền đạt xuống dưới, hàng ngũ bỗng yên lặng, lập tức triển khai độihình tấn công, lấy lão binh ở đại đội 1 trở thành đầu mũi nhọn tam giác tấn công, 2 đại đội bộ binh còn lại triển khai sang hai cánh phía sau, chỉ trong nháy mắt đội hình tấn công hoàn mỹ đã sẵn sàng.
Nhìn đội hình biến chuyển dừng lại, chiến sĩ Vệ Quốc Quân đồng thanh hô lớn:
"Giết.”
Hét lớn xong, cảnh tượng ồn ào lập túc trở nên yên lặng, người kêu gọi đầu hàng kỵ sĩ Đặng gia dưới háng ngựa đều sợ tới mức kinh hoàng, mất bao khí lực mới kết thúc.
Nếu phải chiến đấu, vậy thì phải đánh thôi.
Binh lính bên Hồng Đĩnh để đối phó với kỵ binh đối phương tấn công, đang lúc lo lắng chuẩn bị, lại nhìn thấy hàng ngũ vừa nãy hành quân trên cùng là kị binh đều chạy về phía sau, hành quân hỗn loạn.
Đám dân tráng và đội ngựa của Đặng gia đều được bố trí ở hàng ngũ trước sau, phòng bị có người chạy trốn, đầu lĩnh đầu mục và thân tín tất nhiên là cưỡi ngựa đi phía trước.
Bây giờ lại đều cưỡi ngựa rút lui về, thật là khiến đám người Vệ Quốc QUân không hiểu gì. Kị binh không phải xung phong xé toạc phòng tuyến đối phương hay sao, giờ lại chạy núp phía sau bộ tốt để làm cái gì.
Cảnh tượng vừa yên lặng xuống đột nhiên lại trở nên lung tung ầm ĩ, tiếng chửi bới, tiếng khóc lóc xen vào nhau, ồn ào đó hình như đại đội dân tráng bộ tốt, bắt đầu di chuyển về phía trước.
Bên Vệ Quốc Quân vẫn yên lặng, mặc dù phần lớn là dân binh, thế nhưng quân kỉ đều không tồi, đại đội đi lên trước mấy bước.
Huy Dương mới không nhịn được bật cười thành tiếng, đoàn ngựa thồ tránh ở phía sau bộ tốt đuổi bộ tốt công kích, rất nhiều người từng dùng chiêu thức này, nhất là thời Tây Sơn, bộ tốt xông loạn lên đầu trận tuyến, sau đó đoàn ngựa thồ đánh lén, đây cũng là cách làm đúng quy đúng củ.
Nhưng nhìn trong bộ tốt của Đặng gia, người có binh khí muốn đi về sau, có tấm chắn rồi lại dựa sau những lính có đủ giáp đứng ở cuối cùng, đứng trên cùng lại là những người cầm gậy gỗ, người thì gầy gò, những tất cả đám dân tráng này đều run rẩy.
Không ai muốn tiến về phía trước, ý chí thế này còn đánh cái gì, đúng là thiên hạ chê cười.
"Lệnh đội kỵ binh đột kích đánh tản bộ tốt ra, đoàn ngựa thồ của Đặng gia mới là kẻ địch".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.