Chương 21: Tôi luôn nhớ kỹ chuyện chuyển lên chính thức
Lão Nạp Cật Tố
21/07/2020
Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Đêm hôm đó, cái gọi là hối lộ mà Chu Dịch nói chỉ là trêu đùa Tô Nam Tinh mà thôi.
Thậm chí trong suối nước nóng ấm áp, bọn họ vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Cái gọi là hối lộ chỉ là hai người ngồi trong bể suối nước nóng uống hơn hai ly rượu mà thôi. Mà hai ly rượu sâm banh đó sẽ không thể nào khiến hai người mất khống chế một lần nữa.
Bọn họ vẫn còn đang tỉnh táo, cho nên không ai có thể mượn rượu để tiếp cận người kia được.
Chai rượu sâm banh vẫn chưa uống hết, tổng giám đốc Vương đã gọi điện thoại rủ Chu Dịch đi đánh tennis. Chu Dịch đứng lên, cầm lấy khăn tắm quấn ngang hông, nói với Tô Nam Tinh: "Chúng tôi đi đánh tennis, tổng giám đốc Vương đã chuẩn bị dịch vụ mát xa cho cô rồi." Nói xong thì chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp được tập luyện đều đặn về phía Tô Nam Tinh.
Tô Nam Tinh không nhìn theo nữa, uống hết ly rượu sâm banh, khoác áo choàng tắm vào rồi đứng dậy đi mát xa.
Mối quan hệ như vậy là tốt nhất.
Giữ thân phận là giám đốc Chu và giám đốc Tô là an toàn nhất.
Lúc mát xa, nhân viên nữ đó liên tục khen vóc dáng của Tô Nam Tinh rất chuẩn, làn da cũng rất đẹp. Sau đó, Tô Nam Tinh đã quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người rất nhẹ nhõm, mặc áo choàng tắm vào, sắc trời đã tối đen.
Nhìn vào điện thoại di động thì đã là hơn mười giờ.
Tổng giám đốc Vương bên nhà thầu phụ vô cùng chu đáo đặt hai phòng khách sạn riêng cho cô và Chu Dịch, chỉ cần cầm theo thẻ phòng là có thể đi vào.
Trên hành lang, lúc đi ngang qua bể suối nước nóng được thiết kế rất thú vị ở giữa sân, cô phát hiện không có người nào ở bên trong bể tắm. Ngọn đèn giữa sân lờ mờ, bên cạnh bể tắm có một vài cái ghế nằm, vẫn còn có một người đang nằm uống rượu sâm banh.
Tô Nam Tinh chỉ nhìn lướt qua đường nét cơ thể là có thể nhận ra bóng dáng cao lớn đó chính là Chu Dịch.
Lúc cô còn đang do dự nên đi tới hay không, Chu Dịch quay đầu lại đã nhìn thấy cô, Tô Nam Tinh liền đi tới.
Dưới ánh trăng và ngọn đèn vàng, ánh đèn rực rỡ trong thành phố từ đằng xa giống như được thu nhỏ vào trong ly rượu sâm banh màu vàng kim của Chu Dịch.
Bọn họ không nói gì, Chu Dịch chủ động rót cho cô một ly. Tô Nam Tinh khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Cô không dám uống nhiều.
Đúng vậy, không dám uống say.
Cô sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó khiến chuyện giữa cô và Chu Dịch trở nên phức tạp hơn.
Chu Dịch cũng đã nhìn ra.
Cho nên cả ngày hôm nay khi đi ra ngoài, anh đều giữ khoảng cách với cô.
Nhưng mà màn đêm quá yên tĩnh, ngay lúc này chỉ có hai người bọn họ. Bọn họ dần dần xóa đi khoảng cách thân phận giám đốc Chu và giám đốc Tô.
Dáng vẻ của Chu Dịch lười biếng nhưng lại tự nhiên, nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Tô Nam Tinh thì trêu đùa cô: "Sợ cái gì?"
Không đợi Tô Nam Tinh trả lời, anh lại nói: "Sẽ không đâu."
Anh không nói gì thêm.
Nhưng bọn họ đều hiểu.
Anh sẽ không chủ động "tiến thêm một bước" với Tô Nam Tinh.
Bọn họ ngồi ở đó, thậm chí ly rượu sâm banh còn chưa uống xong thì đã có vài em gái chân dài, eo thon, ngực to mặc áo choàng tắm đi đến. Bọn họ đều cởi áo choàng tắm ra trước mặt hai người, để lộ ra vóc dáng thon gọn, bước vào bể tắm.
Giọng nói cười đùa của các cô gái đó vang khắp cả bể tắm.
Một cô gái tóc ngắn, mặc bộ bikini màu vàng nhìn qua Chu Dịch ngồi bên cạnh. Áo choàng tắm của Chu Dịch hơi lỏng lẻo, có thể thấy rõ vóc dáng rắn chắc bên dưới áo choàng tắm. Cô gái tóc ngắn đó bước ra khỏi bể tắm, cả người ướt đẫm đi thẳng về phía Chu Dịch, nói: "Anh đẹp trai, mời em một ly rượu được chứ?"
Cho nên mới nói tất cả nhân viên nữ trong công ty tỉnh đều muốn ngủ với giám đốc Chu. Cho dù không có quyền thế và tiền bạc, những người phụ nữ muốn ngủ với anh có lẽ phải xếp thành năm hàng.
Tô Nam Tinh đứng dậy, muốn nhường không gian lại cho bọn họ. Lúc này Chu Dịch bỗng gọi cô: "Nam Tinh."
Tô Nam Tinh xoay người lại nhìn anh.
Chỉ thấy Chu Dịch đột nhiên nói với cô: "Tôi luôn nhớ kỹ chuyện chuyển lên chính thức đó."
Tô Nam Tinh ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại nói tới chuyện đó ngay lúc này.
Chu Dịch rót cho cô gái kia một ly rượu, sau đó tỏ vẻ xin lỗi. Anh đưa tay ra kéo cổ tay của Tô Nam Tinh lại và nói: "Tôi có bạn rồi." Cô gái kia ngửa đầu, uống cạn ly rượu, thản nhiên xoay người rời đi.
Chu Dịch kéo người Tô Nam Tinh lại, thuận tiện để cô ngồi bên cạnh mình.
Hơi thở nam tính của anh quanh quẩn Tô Nam Tinh, cơ thể nóng hừng hực ở ngay bên cạnh cô.
Anh nói: "Đêm nay ngoài việc giúp cô nở mặt nở mày, tôi còn muốn nói với cô về chuyện đó."
Tô Nam Tinh vừa nghe thì lập tức hiểu ra lý do anh lại có mặt trong bữa cơm này, đó đều là để che chở cho cô. Nghĩ đến sự giúp đỡ thầm kín lúc nãy của anh trên bàn ăn, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
"Tôi vẫn luôn nhớ kỹ chuyện chuyển lên chính thức này." Có lẽ do hiện giờ bọn họ đang ngồi gần nhau, anh không nhịn được liền đưa tay ra, vỗ nhẹ đầu của Tô Nam Tinh, "Nếu để mất đi một người tài giỏi như cô thì tôi sẽ rất phiền não."
Sau khi nói xong, Chu Dịch đứng dậy, cầm lấy thẻ phòng, vẫy tay với Tô Nam Tinh, "Giám đốc Tô ngủ ngon."
Giám đốc Chu và giám đốc Tô đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam Tinh thức dậy rất sớm, cố ý trở về nhà thay một bộ quần áo khác, không có thời gian chạy bộ, phải vội vàng đi làm.
Sau khi vào công ty thì bắt gặp Chu Dịch, anh ta cũng đã thay một chiếc áo sơ mi caro, không thể nhìn ra dáng vẻ lười biếng, uống sâm banh ở trong bể tắm vào ngày hôm qua. Sau khi khoác lên người bộ vest, anh lại trở thành một giám đốc Chu làm việc nghiêm túc, theo nguyên tắc.
Sau khi vào giờ làm việc, Tô Nam Tinh chạy đến nơi kêu gọi đấu thầu của dự án đầu dò của sở cảnh sát, phải chuẩn bị tài liệu đấu thầu và giấy chứng nhận trình độ chuyên môn cả gần một tuần, hàng ngày phải chạy ra ngoài làm việc.
Tối hôm qua tăng ca đến hơn mười giờ, cuối cùng Tô Nam Tinh cũng làm xong hồ sơ đấu thầu. Sáng thứ Sáu hôm sau, cô liền cầm theo tài liệu đi đấu thầu. Lúc đang chạy đến ga tàu điện ngầm, một chiếc xe CRV màu trắng dừng lại ở ven đường. Sau khi cửa kính xe được hạ xuống, Tô Nam Tinh lại nhìn thấy Đinh Diễm mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt.
Đinh Diễm hỏi: "Phải đi đâu sao? Tôi đưa cô đi."
Tô Nam Tinh trả lời: "Đến ga tàu điện ngầm."
Đinh Diễm: "Lên xe đi, tôi chở cô đi."
Tô Nam Tinh ngồi lên xe của Đinh Diễm.
Lúc trước sau khi chào tạm biệt nhau ở thành phố Phổ Khẩu, đã hơn nửa tháng hai người không nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy. Có lúc cô cũng gặp Đinh Diễm trong công ty, có điều đa phần là gặp nhau trên hành lang nên chỉ gật đầu chào hỏi. Lúc hai người mở miệng nói chuyện cũng không có điểm gì khác biệt.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, khoảng cách này làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy an toàn. Với lại cô cũng hiểu được người như Đinh Diễm sẽ không thấy hứng thú với một cô gái dài lâu.
Mọi người đều đã là người trưởng thành, thích hoặc yêu, thậm chí những thứ tình cảm nhẹ nhàng này cũng sẽ không thấy quan trọng.
Không phải những câu chuyện tình đều sẽ lâm li bi đát, sướt mướt giống như trong phim truyền hình của Quỳnh Dao.
Tất cả mọi người đều rất bận rộn, áp lực của cuộc sống rất lớn, làm gì có nhiều thời gian để yêu sâu đậm một người chứ?
Đinh Diễm thấy trong cặp đựng tài liệu của cô có rất nhiều văn kiện, thuận miệng hỏi: "Sao lại mang theo nhiều văn kiện vậy? Phải đi đâu à?"
Tô Nam Tinh nói là phải đi đến sở cảnh sát Nam Hoàn. Đinh Diễm là sếp lớn của bộ phận marketing nên nắm rất rõ chuyện ký hợp đồng của bộ phận tích hợp, nói: "Nghe nói cô đến sở cảnh sát để ký kết dự án một mình sao?"
Tô Nam Tinh khiêm tốn đáp: "Vẫn còn chưa trúng thầu nên vẫn chưa được tính là vậy. Vì dự án này mà tôi đã rất cố gắng làm việc."
Đinh Diễm nghe cô nói như vậy thì mỉm cười, nụ cười của anh nhìn có vẻ thoải mái, nói: "Bây giờ nói chuyện đã cẩn thận hơn, có tiến bộ."
Tô Nam Tinh cũng nhớ lại những ngày đầu tiên vừa mới bước vào bộ phận marketing của công ty, lúc đó cô còn là người mới nên hơi cẩu thả, bị người khác sai bảo giống như một con chim cút nhỏ nhút nhát, yếu đuối.
"Dù sao cũng đã làm việc được nhiều năm, cũng phải có chút tiến bộ."
Đinh Diễm nói: "Sự cẩn thận, tiến bộ của cô vẫn nhanh hơn các cô gái khác." Còn biết nhìn sắc mặt của người khác, biết nói chuyện có chừng mực, anh đã sớm phát hiện ra những phẩm chất này.
Mặc dù đó là những lời nói khách sáo của Đinh Diễm, nhưng mà Tô Nam Tinh lại rất vui vẻ, dù sao cũng được sếp cũ khích lệ mà.
Có lẽ do hai người nói chuyện rất hăng say nên đã vô tình chạy ngang qua ga tàu điện ngầm. Đợi đến khi Tô Nam Tinh kịp thời phản ứng, xe đã đi qua một đoạn rất xa.
Đinh Diễm liền nói: "Đúng lúc tôi phải đi đến công ty thành phố, tôi sẽ cho cô quá giang đến sở cảnh sát Nam Hoàn."
Tô Nam Tinh nhìn anh, nhỏ giọng nói cám ơn.
Nói hết chủ đề công việc, chủ đề giữa hai người bỗng trở nên ít hơn, thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng radio trong xe phát ra lớn hơn.
Sau một khúc nhạc nhẹ nhàng là đi vào chương trình phát thanh chuyện tình cảm. Mở đầu chương trình là một cô gái xin được tư vấn chuyện cô thích một người đàn ông đã có gia đình. Cô ấy rất thích người đó, cũng biết đó là một chuyện không đúng, nhưng mà không thể nào kiềm chế được, xin nhờ người tư vấn "đánh thức" cô ấy ra khỏi cơn mê.
Sau khi nghe xong, Đinh Diễm thấy hơi phiền não, hỏi Tô Nam Tinh: "Cô nói xem các cô gái bây giờ đang suy nghĩ gì vậy?"
Tô Nam Tinh cũng hiểu ý, Đinh Diễm không phải bộc lộ cảm xúc về cô gái trong chương trình phát thanh, mà là về các cô gái trẻ trong công ty. Hai ngày trước, cô còn nghe thấy chị Tiền nói: "Kể từ sau khi giám đốc Đinh ly hôn, các cô gái độc thân trong công ty đều lảng vảng trước mặt anh ta. Ngay cả cô trợ lý xinh đẹp làm trong văn phòng của tổng giám đốc Lý cũng giành giật nhiệm vụ đi đưa tài liệu cho giám đốc Đinh."
Tô Nam Tinh lại nghĩ đến trước đây còn ở trong bộ phận marketing, lúc đó Đinh Diễm vẫn chưa ly hôn, có rất nhiều cô gái động một chút là đỏ mặt trước mặt anh ta, cũng có người thầm thích anh ta.
Cô mỉm cười, nhịn không được liền nói: "Giám đốc Đinh rất có sức hấp dẫn, không có cách nào ngăn cản được."
Đinh Diễm bị cô trêu đùa cũng không tức giận, nói: "Tôi là một người đàn ông đã có vợ, sao các cô ấy lại để ý đến tôi được?"
Tô Nam Tinh liền nhớ đến các chị gái trong phòng ban có thảo luận về chuyện này, "Người như trưởng bộ phận Đinh vừa có năng lực, vừa có tiền, với lại còn rất đẹp trai, nhân phẩm lại tốt, còn trẻ mà đã làm giám đốc trong công ty, có rất nhiều cô gái đứng xếp hàng chờ được gả cho anh ta. Tôi thấy vợ cũ vứt bỏ anh ta thì sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!"
Tô Nam Tinh liền nói: "Đừng quá xem nhẹ giá trị bản thân. Anh rất đẹp trai, nhân phẩm tốt, lại còn rất nam tính, các cô gái độc thân trong công ty thích anh cũng là chuyện bình thường."
Nghe thấy cô nói như vậy, trên khuôn mặt của Đinh Diễm hiện ra ý cười, đó là nụ cười vui vẻ. Đôi mắt trong suốt của anh cũng cười theo, làm cho đôi mắt của anh như sáng lên. Anh hỏi bâng quơ: "Vậy cô cũng là cô gái độc thân sao?"
Vậy cô có thích tôi không?
Nghe có vẻ hời hợt, nhưng thật ra trong lời nói đó ẩn chứa rất nhiều tâm tư của Đinh Diễm.
Tô Nam Tinh bị câu hỏi của anh ta làm cho kinh ngạc, vẻ mặt hơi bối rối trong chớp mắt, nhưng sau đó trả lời ngay: "Mặc dù tôi là một cô gái độc thân, nhưng tôi còn phải phấn đấu cho sự nghiệp. Tôi còn muốn cố gắng làm việc để được thăng chức nên không suy nghĩ nhiều về chuyện cá nhân."
Định Diễm không hỏi mấy câu hỏi dò xét như thế này nữa, chỉ hỏi Tô Nam Tinh một câu: "Nói đến chuyện thăng chức, cô có suy xét về chuyện chuyển lên chính thức không?"
Tô Nam Tinh: "Tôi cũng có nghe nói qua, có điều anh cũng biết chuyện này rất khó khăn..."
Đinh Diễm hiếm khi cắt ngang lời cô, hỏi: "Tôi hỏi cô có muốn hay không?"
Tô Nam Tinh thản nhiên trả lời: "Ai mà không muốn chuyển lên chính thức chứ? Tiền lượng sau khi chuyển lên chính thức sẽ tăng thêm hai nghìn tệ đó."
Đinh Diễm nghe xong thì "ừ" một tiếng, nói: "Tôi sẽ giúp cô dò hỏi chuyện này."
Tô Nam Tinh hiểu rõ Đinh Diễm, anh ta có thể nói ra câu đó thì có nghĩa là anh ta rất để tâm đến nó, cô lập tức nói cám ơn.
Đinh Diễm nói: "Đừng cám ơn, đợi sau khi thành công thì cám ơn cũng không muộn."
Đã đến sở cảnh sát Nam Hoàn, Tô Nam Tinh xuống xe, nhìn theo xe Đinh Diễm rời đi.
Nhớ lại câu nói trêu đùa của Đinh Diễm lúc ngồi trên xe, sao cô lại không biết thật ra anh ta muốn hỏi là: Vậy cô có thích tôi không?
Tô Nam Tinh cầm cặp đựng tài liệu đi vào sở cảnh sát, vừa chào hỏi mọi người, vừa suy nghĩ đến chuyện hôm trước. Tại sao lúc đó cô lại vội vàng rời khỏi bộ phận marketing chứ? Rõ ràng cô đang phát triển rất tốt tại bộ phận marketing mà.
Bởi vì lúc đó đã có bạn trai nên cô rất sợ.
Sức hấp dẫn của Đinh Diễm quá lớn, cô cũng đã từng nhất thời động lòng chỉ vì đôi mắt cười trong suốt của anh ta.
Có điều mọi chuyện đã qua rồi.
HẾT CHƯƠNG 21
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Đêm hôm đó, cái gọi là hối lộ mà Chu Dịch nói chỉ là trêu đùa Tô Nam Tinh mà thôi.
Thậm chí trong suối nước nóng ấm áp, bọn họ vẫn giữ một khoảng cách an toàn.
Cái gọi là hối lộ chỉ là hai người ngồi trong bể suối nước nóng uống hơn hai ly rượu mà thôi. Mà hai ly rượu sâm banh đó sẽ không thể nào khiến hai người mất khống chế một lần nữa.
Bọn họ vẫn còn đang tỉnh táo, cho nên không ai có thể mượn rượu để tiếp cận người kia được.
Chai rượu sâm banh vẫn chưa uống hết, tổng giám đốc Vương đã gọi điện thoại rủ Chu Dịch đi đánh tennis. Chu Dịch đứng lên, cầm lấy khăn tắm quấn ngang hông, nói với Tô Nam Tinh: "Chúng tôi đi đánh tennis, tổng giám đốc Vương đã chuẩn bị dịch vụ mát xa cho cô rồi." Nói xong thì chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp được tập luyện đều đặn về phía Tô Nam Tinh.
Tô Nam Tinh không nhìn theo nữa, uống hết ly rượu sâm banh, khoác áo choàng tắm vào rồi đứng dậy đi mát xa.
Mối quan hệ như vậy là tốt nhất.
Giữ thân phận là giám đốc Chu và giám đốc Tô là an toàn nhất.
Lúc mát xa, nhân viên nữ đó liên tục khen vóc dáng của Tô Nam Tinh rất chuẩn, làn da cũng rất đẹp. Sau đó, Tô Nam Tinh đã quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người rất nhẹ nhõm, mặc áo choàng tắm vào, sắc trời đã tối đen.
Nhìn vào điện thoại di động thì đã là hơn mười giờ.
Tổng giám đốc Vương bên nhà thầu phụ vô cùng chu đáo đặt hai phòng khách sạn riêng cho cô và Chu Dịch, chỉ cần cầm theo thẻ phòng là có thể đi vào.
Trên hành lang, lúc đi ngang qua bể suối nước nóng được thiết kế rất thú vị ở giữa sân, cô phát hiện không có người nào ở bên trong bể tắm. Ngọn đèn giữa sân lờ mờ, bên cạnh bể tắm có một vài cái ghế nằm, vẫn còn có một người đang nằm uống rượu sâm banh.
Tô Nam Tinh chỉ nhìn lướt qua đường nét cơ thể là có thể nhận ra bóng dáng cao lớn đó chính là Chu Dịch.
Lúc cô còn đang do dự nên đi tới hay không, Chu Dịch quay đầu lại đã nhìn thấy cô, Tô Nam Tinh liền đi tới.
Dưới ánh trăng và ngọn đèn vàng, ánh đèn rực rỡ trong thành phố từ đằng xa giống như được thu nhỏ vào trong ly rượu sâm banh màu vàng kim của Chu Dịch.
Bọn họ không nói gì, Chu Dịch chủ động rót cho cô một ly. Tô Nam Tinh khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Cô không dám uống nhiều.
Đúng vậy, không dám uống say.
Cô sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó khiến chuyện giữa cô và Chu Dịch trở nên phức tạp hơn.
Chu Dịch cũng đã nhìn ra.
Cho nên cả ngày hôm nay khi đi ra ngoài, anh đều giữ khoảng cách với cô.
Nhưng mà màn đêm quá yên tĩnh, ngay lúc này chỉ có hai người bọn họ. Bọn họ dần dần xóa đi khoảng cách thân phận giám đốc Chu và giám đốc Tô.
Dáng vẻ của Chu Dịch lười biếng nhưng lại tự nhiên, nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Tô Nam Tinh thì trêu đùa cô: "Sợ cái gì?"
Không đợi Tô Nam Tinh trả lời, anh lại nói: "Sẽ không đâu."
Anh không nói gì thêm.
Nhưng bọn họ đều hiểu.
Anh sẽ không chủ động "tiến thêm một bước" với Tô Nam Tinh.
Bọn họ ngồi ở đó, thậm chí ly rượu sâm banh còn chưa uống xong thì đã có vài em gái chân dài, eo thon, ngực to mặc áo choàng tắm đi đến. Bọn họ đều cởi áo choàng tắm ra trước mặt hai người, để lộ ra vóc dáng thon gọn, bước vào bể tắm.
Giọng nói cười đùa của các cô gái đó vang khắp cả bể tắm.
Một cô gái tóc ngắn, mặc bộ bikini màu vàng nhìn qua Chu Dịch ngồi bên cạnh. Áo choàng tắm của Chu Dịch hơi lỏng lẻo, có thể thấy rõ vóc dáng rắn chắc bên dưới áo choàng tắm. Cô gái tóc ngắn đó bước ra khỏi bể tắm, cả người ướt đẫm đi thẳng về phía Chu Dịch, nói: "Anh đẹp trai, mời em một ly rượu được chứ?"
Cho nên mới nói tất cả nhân viên nữ trong công ty tỉnh đều muốn ngủ với giám đốc Chu. Cho dù không có quyền thế và tiền bạc, những người phụ nữ muốn ngủ với anh có lẽ phải xếp thành năm hàng.
Tô Nam Tinh đứng dậy, muốn nhường không gian lại cho bọn họ. Lúc này Chu Dịch bỗng gọi cô: "Nam Tinh."
Tô Nam Tinh xoay người lại nhìn anh.
Chỉ thấy Chu Dịch đột nhiên nói với cô: "Tôi luôn nhớ kỹ chuyện chuyển lên chính thức đó."
Tô Nam Tinh ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại nói tới chuyện đó ngay lúc này.
Chu Dịch rót cho cô gái kia một ly rượu, sau đó tỏ vẻ xin lỗi. Anh đưa tay ra kéo cổ tay của Tô Nam Tinh lại và nói: "Tôi có bạn rồi." Cô gái kia ngửa đầu, uống cạn ly rượu, thản nhiên xoay người rời đi.
Chu Dịch kéo người Tô Nam Tinh lại, thuận tiện để cô ngồi bên cạnh mình.
Hơi thở nam tính của anh quanh quẩn Tô Nam Tinh, cơ thể nóng hừng hực ở ngay bên cạnh cô.
Anh nói: "Đêm nay ngoài việc giúp cô nở mặt nở mày, tôi còn muốn nói với cô về chuyện đó."
Tô Nam Tinh vừa nghe thì lập tức hiểu ra lý do anh lại có mặt trong bữa cơm này, đó đều là để che chở cho cô. Nghĩ đến sự giúp đỡ thầm kín lúc nãy của anh trên bàn ăn, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.
"Tôi vẫn luôn nhớ kỹ chuyện chuyển lên chính thức này." Có lẽ do hiện giờ bọn họ đang ngồi gần nhau, anh không nhịn được liền đưa tay ra, vỗ nhẹ đầu của Tô Nam Tinh, "Nếu để mất đi một người tài giỏi như cô thì tôi sẽ rất phiền não."
Sau khi nói xong, Chu Dịch đứng dậy, cầm lấy thẻ phòng, vẫy tay với Tô Nam Tinh, "Giám đốc Tô ngủ ngon."
Giám đốc Chu và giám đốc Tô đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam Tinh thức dậy rất sớm, cố ý trở về nhà thay một bộ quần áo khác, không có thời gian chạy bộ, phải vội vàng đi làm.
Sau khi vào công ty thì bắt gặp Chu Dịch, anh ta cũng đã thay một chiếc áo sơ mi caro, không thể nhìn ra dáng vẻ lười biếng, uống sâm banh ở trong bể tắm vào ngày hôm qua. Sau khi khoác lên người bộ vest, anh lại trở thành một giám đốc Chu làm việc nghiêm túc, theo nguyên tắc.
Sau khi vào giờ làm việc, Tô Nam Tinh chạy đến nơi kêu gọi đấu thầu của dự án đầu dò của sở cảnh sát, phải chuẩn bị tài liệu đấu thầu và giấy chứng nhận trình độ chuyên môn cả gần một tuần, hàng ngày phải chạy ra ngoài làm việc.
Tối hôm qua tăng ca đến hơn mười giờ, cuối cùng Tô Nam Tinh cũng làm xong hồ sơ đấu thầu. Sáng thứ Sáu hôm sau, cô liền cầm theo tài liệu đi đấu thầu. Lúc đang chạy đến ga tàu điện ngầm, một chiếc xe CRV màu trắng dừng lại ở ven đường. Sau khi cửa kính xe được hạ xuống, Tô Nam Tinh lại nhìn thấy Đinh Diễm mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt.
Đinh Diễm hỏi: "Phải đi đâu sao? Tôi đưa cô đi."
Tô Nam Tinh trả lời: "Đến ga tàu điện ngầm."
Đinh Diễm: "Lên xe đi, tôi chở cô đi."
Tô Nam Tinh ngồi lên xe của Đinh Diễm.
Lúc trước sau khi chào tạm biệt nhau ở thành phố Phổ Khẩu, đã hơn nửa tháng hai người không nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy. Có lúc cô cũng gặp Đinh Diễm trong công ty, có điều đa phần là gặp nhau trên hành lang nên chỉ gật đầu chào hỏi. Lúc hai người mở miệng nói chuyện cũng không có điểm gì khác biệt.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, khoảng cách này làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy an toàn. Với lại cô cũng hiểu được người như Đinh Diễm sẽ không thấy hứng thú với một cô gái dài lâu.
Mọi người đều đã là người trưởng thành, thích hoặc yêu, thậm chí những thứ tình cảm nhẹ nhàng này cũng sẽ không thấy quan trọng.
Không phải những câu chuyện tình đều sẽ lâm li bi đát, sướt mướt giống như trong phim truyền hình của Quỳnh Dao.
Tất cả mọi người đều rất bận rộn, áp lực của cuộc sống rất lớn, làm gì có nhiều thời gian để yêu sâu đậm một người chứ?
Đinh Diễm thấy trong cặp đựng tài liệu của cô có rất nhiều văn kiện, thuận miệng hỏi: "Sao lại mang theo nhiều văn kiện vậy? Phải đi đâu à?"
Tô Nam Tinh nói là phải đi đến sở cảnh sát Nam Hoàn. Đinh Diễm là sếp lớn của bộ phận marketing nên nắm rất rõ chuyện ký hợp đồng của bộ phận tích hợp, nói: "Nghe nói cô đến sở cảnh sát để ký kết dự án một mình sao?"
Tô Nam Tinh khiêm tốn đáp: "Vẫn còn chưa trúng thầu nên vẫn chưa được tính là vậy. Vì dự án này mà tôi đã rất cố gắng làm việc."
Đinh Diễm nghe cô nói như vậy thì mỉm cười, nụ cười của anh nhìn có vẻ thoải mái, nói: "Bây giờ nói chuyện đã cẩn thận hơn, có tiến bộ."
Tô Nam Tinh cũng nhớ lại những ngày đầu tiên vừa mới bước vào bộ phận marketing của công ty, lúc đó cô còn là người mới nên hơi cẩu thả, bị người khác sai bảo giống như một con chim cút nhỏ nhút nhát, yếu đuối.
"Dù sao cũng đã làm việc được nhiều năm, cũng phải có chút tiến bộ."
Đinh Diễm nói: "Sự cẩn thận, tiến bộ của cô vẫn nhanh hơn các cô gái khác." Còn biết nhìn sắc mặt của người khác, biết nói chuyện có chừng mực, anh đã sớm phát hiện ra những phẩm chất này.
Mặc dù đó là những lời nói khách sáo của Đinh Diễm, nhưng mà Tô Nam Tinh lại rất vui vẻ, dù sao cũng được sếp cũ khích lệ mà.
Có lẽ do hai người nói chuyện rất hăng say nên đã vô tình chạy ngang qua ga tàu điện ngầm. Đợi đến khi Tô Nam Tinh kịp thời phản ứng, xe đã đi qua một đoạn rất xa.
Đinh Diễm liền nói: "Đúng lúc tôi phải đi đến công ty thành phố, tôi sẽ cho cô quá giang đến sở cảnh sát Nam Hoàn."
Tô Nam Tinh nhìn anh, nhỏ giọng nói cám ơn.
Nói hết chủ đề công việc, chủ đề giữa hai người bỗng trở nên ít hơn, thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng radio trong xe phát ra lớn hơn.
Sau một khúc nhạc nhẹ nhàng là đi vào chương trình phát thanh chuyện tình cảm. Mở đầu chương trình là một cô gái xin được tư vấn chuyện cô thích một người đàn ông đã có gia đình. Cô ấy rất thích người đó, cũng biết đó là một chuyện không đúng, nhưng mà không thể nào kiềm chế được, xin nhờ người tư vấn "đánh thức" cô ấy ra khỏi cơn mê.
Sau khi nghe xong, Đinh Diễm thấy hơi phiền não, hỏi Tô Nam Tinh: "Cô nói xem các cô gái bây giờ đang suy nghĩ gì vậy?"
Tô Nam Tinh cũng hiểu ý, Đinh Diễm không phải bộc lộ cảm xúc về cô gái trong chương trình phát thanh, mà là về các cô gái trẻ trong công ty. Hai ngày trước, cô còn nghe thấy chị Tiền nói: "Kể từ sau khi giám đốc Đinh ly hôn, các cô gái độc thân trong công ty đều lảng vảng trước mặt anh ta. Ngay cả cô trợ lý xinh đẹp làm trong văn phòng của tổng giám đốc Lý cũng giành giật nhiệm vụ đi đưa tài liệu cho giám đốc Đinh."
Tô Nam Tinh lại nghĩ đến trước đây còn ở trong bộ phận marketing, lúc đó Đinh Diễm vẫn chưa ly hôn, có rất nhiều cô gái động một chút là đỏ mặt trước mặt anh ta, cũng có người thầm thích anh ta.
Cô mỉm cười, nhịn không được liền nói: "Giám đốc Đinh rất có sức hấp dẫn, không có cách nào ngăn cản được."
Đinh Diễm bị cô trêu đùa cũng không tức giận, nói: "Tôi là một người đàn ông đã có vợ, sao các cô ấy lại để ý đến tôi được?"
Tô Nam Tinh liền nhớ đến các chị gái trong phòng ban có thảo luận về chuyện này, "Người như trưởng bộ phận Đinh vừa có năng lực, vừa có tiền, với lại còn rất đẹp trai, nhân phẩm lại tốt, còn trẻ mà đã làm giám đốc trong công ty, có rất nhiều cô gái đứng xếp hàng chờ được gả cho anh ta. Tôi thấy vợ cũ vứt bỏ anh ta thì sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!"
Tô Nam Tinh liền nói: "Đừng quá xem nhẹ giá trị bản thân. Anh rất đẹp trai, nhân phẩm tốt, lại còn rất nam tính, các cô gái độc thân trong công ty thích anh cũng là chuyện bình thường."
Nghe thấy cô nói như vậy, trên khuôn mặt của Đinh Diễm hiện ra ý cười, đó là nụ cười vui vẻ. Đôi mắt trong suốt của anh cũng cười theo, làm cho đôi mắt của anh như sáng lên. Anh hỏi bâng quơ: "Vậy cô cũng là cô gái độc thân sao?"
Vậy cô có thích tôi không?
Nghe có vẻ hời hợt, nhưng thật ra trong lời nói đó ẩn chứa rất nhiều tâm tư của Đinh Diễm.
Tô Nam Tinh bị câu hỏi của anh ta làm cho kinh ngạc, vẻ mặt hơi bối rối trong chớp mắt, nhưng sau đó trả lời ngay: "Mặc dù tôi là một cô gái độc thân, nhưng tôi còn phải phấn đấu cho sự nghiệp. Tôi còn muốn cố gắng làm việc để được thăng chức nên không suy nghĩ nhiều về chuyện cá nhân."
Định Diễm không hỏi mấy câu hỏi dò xét như thế này nữa, chỉ hỏi Tô Nam Tinh một câu: "Nói đến chuyện thăng chức, cô có suy xét về chuyện chuyển lên chính thức không?"
Tô Nam Tinh: "Tôi cũng có nghe nói qua, có điều anh cũng biết chuyện này rất khó khăn..."
Đinh Diễm hiếm khi cắt ngang lời cô, hỏi: "Tôi hỏi cô có muốn hay không?"
Tô Nam Tinh thản nhiên trả lời: "Ai mà không muốn chuyển lên chính thức chứ? Tiền lượng sau khi chuyển lên chính thức sẽ tăng thêm hai nghìn tệ đó."
Đinh Diễm nghe xong thì "ừ" một tiếng, nói: "Tôi sẽ giúp cô dò hỏi chuyện này."
Tô Nam Tinh hiểu rõ Đinh Diễm, anh ta có thể nói ra câu đó thì có nghĩa là anh ta rất để tâm đến nó, cô lập tức nói cám ơn.
Đinh Diễm nói: "Đừng cám ơn, đợi sau khi thành công thì cám ơn cũng không muộn."
Đã đến sở cảnh sát Nam Hoàn, Tô Nam Tinh xuống xe, nhìn theo xe Đinh Diễm rời đi.
Nhớ lại câu nói trêu đùa của Đinh Diễm lúc ngồi trên xe, sao cô lại không biết thật ra anh ta muốn hỏi là: Vậy cô có thích tôi không?
Tô Nam Tinh cầm cặp đựng tài liệu đi vào sở cảnh sát, vừa chào hỏi mọi người, vừa suy nghĩ đến chuyện hôm trước. Tại sao lúc đó cô lại vội vàng rời khỏi bộ phận marketing chứ? Rõ ràng cô đang phát triển rất tốt tại bộ phận marketing mà.
Bởi vì lúc đó đã có bạn trai nên cô rất sợ.
Sức hấp dẫn của Đinh Diễm quá lớn, cô cũng đã từng nhất thời động lòng chỉ vì đôi mắt cười trong suốt của anh ta.
Có điều mọi chuyện đã qua rồi.
HẾT CHƯƠNG 21
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.