Chương 4
Mễ Nhạc
17/05/2019
Ngồi trong quán mì hoành thánh, Hạ Ngữ Hàm vô cùng thấu hiểu vì sao khách trong tiệm lại nhìn chăm chăm vào tổng giám đốc.
Quán mì hoành thánh nằm trong một hẻm nhỏ, dường như thực khách đều là những người sống gần đó, bởi vậy mọi người đều ăn mặc như ở nhà, có bác trung niên thậm chí chỉ mặc áo ba lỗ với quần đùi vào ăn, mọi người cũng không cảm thấy kỳ cục.
Nhưng sếp không giống với mọi người, cả người mặc đồ vest cao cấp đắt tiền, giống như một vị hoàng tử anh tuấn tao nhã ngồi ở quán cóc ăn mì, hình ảnh này không chỉ rất bất thường, thậm chí có thể nói là kỳ lạ, chẳng trách mọi người miệng thì ăn mà ánh mắt thì dán vào người anh.
Đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Ngữ Hàm cảm thấy không được tự nhiên, cũng sợ sếp bị người ta nhìn không quen, nhưng ngoài dự đoán của cô, anh không hề nói gì, mặt cũng không có vẻ gì là không vui, làm cho cô thật sự kinh ngạc.
Có điều, rốt cuộc vì sao tổng giám đốc lại muốn cùng cô đi ăn mì hoành thánh? Chẳng lẽ là bởi vì sếp chưa từng ăn món này?
Quán mì hoành thánh này ở gần nhà cô, trước đây cũng rất lâu rồi, cô cũng đã từng đưa bạn trai đến một lần, nhưng bởi vì anh không hề thích ăn mì, bởi vậy sau này cũng không đi với cô đến đây.
“Cậu đẹp trai, mì hoành thánh đây, đĩa dưa món này là mời cậu.”
Bác bán mì bưng hai tô đến, còn miễn phí tặng một đĩa dưa món, đúng là người đẹp trai được tiếp đãi khác hẳn, cô là khách quen, còn chưa bao giờ được ăn dưa món miễn phí.
“Cám ơn.” Ngụy Thành Tuấn nhìn bác bán mì hơn năm mươi tuổi hơn nói lời cảm ơn.
“Đừng khách sáo, cậu đẹp trai, nhớ thường xuyên đến ăn nha.” Bác bán mì vui vẻ cười, nhìn anh chàng đẹp trai hiếm thấy không rời mắt, đến khi có khách kêu tính tiền, bà mới xoay người rời đi.
Hạ Ngữ Hàm cảm thấy sức quyến rũ của sếp thật vĩ đại, ngay cả bác bán mì cũng vì sếp mà biến thành thiếu nữ hồi xuân, vì sếp mà cười ngây ngất.
Nhưng mà nói đi nói lại, sếp lại thích ăn mì hoành thánh sao? Tuy rằng rõ ràng là vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy đưa sếp đến tiệm mì hoành thánh thật không phải, cô nên kiên trì mời sếp đi ăn ở một nhà hàng cao cấp.
Sau đó, cô thấy anh múc một muỗng nước dùng lên nếm thử, giống như thử mùi vị, nghe nói người nấu ăn ngon, đối với mùi vị thức ăn có yêu cầu rất cao.
“Tổng giám đốc, sao vậy, anh cảm thấy thế nào?” Tuy rằng mì hoành thánh không phải do cô nấu, nhưng cô cũng rất lo lắng, bởi vì cô cho là mình nên mời sếp đi ăn những món ngon hơn.
Ngụy Thành Tuấn vẫn giữ vẻ mặt thâm trầm. “Mùi vị cũng không tệ, nhưng có lẽ là hơi mặn một chút.”
Biết sếp không chê, Hạ Ngữ Hàm thở ra nhẹ nhõm, “Tổng giám đốc, anh thật sự rất lợi hại, đúng là có rất nhiều khách hàng từng phàn nàn với bác bán mì là vị hơi mặn.”
“Đã biết là mặn thì sao cô còn thường xuyên đến đây ăn?”
“Bởi vì mì hoành thánh của bác bán mì ở đây rất giống mùi vị của mẹ tôi nấu, ngay cả cá tính hai người cũng có chút giống nhau, nên tôi thường đến đây ăn mì.” Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu lỡ một ngày nào đó mẹ cô gặp tổng giám đốc, có khi nào sẽ giống y như bác bán mì mà cười ngây ngô không thôi? Vừa nghĩ đến chuyện này, cô đã cười khúc khích.
“Cô đang cười gì vậy?” Ngụy Thành Tuấn nhìn cô.
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ là mẹ tôi và bác bán mì có cá tính rất giống nhau, rất thích trai đẹp, nếu một ngày nào đó mẹ tôi gặp anh, chắc là sẽ cũng giống y như bác ấy, nhìn thần tượng mà cười đờ đẫn ra. Ba tôi từng ấm ức nói đùa với tôi, rằng mẹ tôi chỉ thích nhìn những anh chàng đẹp trai trẻ tuổi trên tivi chứ không thèm nhìn ba, ha ha.” Nói tới ba mẹ, Hạ Ngữ Hàm cười rất vui vẻ.
Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang kể chuyện người nhà cười rạng rỡ, đôi môi đẹp đẽ không khỏi hơi cong lên.
Cô cười xong, mới giật mình thấy hình như mình vừa mới huyên thuyên hơi nhiều về chuyện trong nhà, có lẽ sếp cảm thấy chán, không hề muốn nghe. “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không nên kể chuyện nhà tôi.”
“Không sao đâu, tôi cảm thấy rất thú vị.” Anh có thể cảm nhận được cô đến từ một gia đình ấm áp hạnh phúc, cũng bởi vậy mà cá tính của cô rất đơn thuần. “Vả lại cuối cùng tâm trạng cô cũng vui hơn một chút mà.”
Ơ? Hạ Ngữ Hàm sửng sốt. Chẳng lẽ là vì tổng giám đốc thấy tâm trạng cô không tốt, nên chiều hôm qua mới mua bánh ngọt cho cô, hôm nay còn muốn mời cô ăn cơm, lại cho cô chọn chỗ cô thường ăn, là để cô không cảm thấy khó chịu trong lòng sao?
Nhìn tổng giám đốc đang cặm cụi ăn mì, không để ý đến quán ăn không hề tương xứng vị trí và thân phận của mình, vẻ mặt tự tại, nhưng mà sau khi húp thêm một muỗng nước dùng, nhíu mày lại một chút, rõ ràng là anh không thích vị mặn, làm cho cô vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Thật ra lần trước sếp đem cô đang say rượu về nhà, sau khi hai người tâm sự riêng với nhau, cô đã biết là tuy anh bề ngoài rất nghiêm khắc nhưng thật ra lại là một người rất dịu dàng. Anh không chỉ đích thân nấu bữa trưa cho cô ăn, mà thái độ của anh cũng không khác so với thường ngày, để cô không cảm thấy mất tự nhiên.
Hơn nữa bây giờ, anh đưa cô đi ăn, tuy rằng không hề nói một câu an ủi nào, vẻ mặt cũng giống như mọi ngày, nhưng tất cả mọi chuyện anh làm, lại làm cho người ta cảm thấy thật ấm lòng.
Rốt cuộc là ai nói anh không dịu dàng, không quan tâm? Anh rõ ràng chính là một người đàn ông rất tốt! Hạ Ngữ Hàm hiểu ra, cười nhẹ.
“Tổng giám đốc, cám ơn anh.” Cô chỉ là một thư ký bé nhỏ mà thôi, đối với việc anh hết lòng động viên cô thế này, cô rất cảm động.
“Thư ký Hạ, hy vọng cô có thể vui vẻ trở lại, cô là nhân viên tốt nhất của tôi.”
“Vâng, tôi biết rôi, tôi sẽ chuyên tâm làm việc, sếp không cần phải lo lắng.” Hạ Ngữ Hàm cười, có người vì mình mà động viên như vậy, nếu cô suốt ngày mặt mày đau khổ, như vậy thật sự là rất có lỗi với anh.
Ngụy Thành Tuấn nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia lại rạng rỡ lên, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều. Tuy rằng so với hồi xưa còn kém một chút, nhưng tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn không ít…… Anh đưa tay xoa xoa đầu cô.
Hạ Ngữ Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó xem như đây là một kiểu động viên khác của anh, mỉm cười ngọt ngào.
Tình cảm bạn bè giữa hai người lại nhảy vọt thêm một bước, chuyển sang giai đoạn bạn thân.
Hai người ăn xong mì hoành thánh, đã nói là do Hạ Ngữ Hàm mời, nên cô trả tiền rồi cùng Ngụy Thành Tuấn đi ra khỏi quán, thấy ông Trương đang chuẩn bị xếp các món đồ tái chế vào trong xe ve chai của ông ấy.
“Ông Trương, đã trễ thế này sao ông còn chưa nghỉ ngơi?” Ông Trương sống ở gần đây, ngày thường mua bán ve chai để kiếm sống, cô cũng thường đem đồ tái chế đến nhà tặng cho ông. Ông Trương cùng hai đứa cháu trai đùm bọc nhau mà sống, đứa lớn nhất đang học trung học, có đôi khi cũng đến giúp đỡ ông vác đồ.
Con trai và con dâu của ông Trương đã ly hôn từ lâu, sau đó liền đem hai cháu quăng cho ông già nuôi nấng, không biết đi về đâu, nhưng ông tính tình lạc quan, từ chối tiền giúp đỡ của mọi người, chăm chỉ kiếm tiền bằng nghề thu mua ve chai, để nuôi lớn hai đứa cháu.
“À, ông đã nghỉ rồi, cũng ăn cơm no rồi, nhưng mà bà chủ tiệm đồ điện tử mới gọi điện thoại cho ông, ông nghĩ là buổi tối cũng không có chuyện gì làm nên đến đây.” Ông Trương nhìn người thanh niên bên cạnh cô. “À, cậu trai trẻ, lại đây giúp ông khiêng hai cái tủ lạnh hư này lên xe đi.”
Nghe thấy ông Trương kêu tổng giám đốc đi phụ vác đồ, lại là mấy cái tủ lạnh vừa vũ vừa bẩn, còn chưa nghe anh trả lời, Hạ Ngữ Hàm đã cất tiếng.
“Ông Trương, con giúp ông là được rồi, sức con cũng khỏe lắm đó!.” Vừa nói xong, nhìn qua bên cạnh thì Ngụy Thành Tuấn đã cởi áo vest ngoài rồi đưa cho cô. “Sếp à?”
“Giữ áo dùm tôi.” Anh bước về phía trước, ngồi xổm xuống, nâng cái tủ lạnh hỏng lên, hình như là một mình anh khiêng hết, chỉ để ông lão đứng một bên đỡ, trong chốc lát đã chất hai cái tủ lạnh lên xe.
Hạ Ngữ Hàm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói. Cô thật sự không nghĩ tới sếp sẽ tình nguyện giúp đỡ ông Trương khiêng tủ lạnh hỏng.
Bởi vì vấn đề là anh thân phận là sếp, hơn nữa cả người vô cùng uy nghiêm, tổng giám đốc luôn làm cho người ta cảm giác cao quý lại khó gần, nhưng giờ phút này lại có vẻ bình dị gần gũi.
Cô đoán là không ai có thể tưởng tượng sếp lại có thể xuống bếp, hơn nữa nấu ăn rất ngon. Ngày thường anh có vẻ thâm trầm nghiêm túc, lúc xắn tay áo lên, cầm lấy xẻng nấu ăn, làm người ta cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bình thường, gần gũi. Giống như bây giờ, anh hoàn toàn không để ý trang phục sang trọng đắt tiền trên người bị dơ, ngay cả nhíu màymột chút cũng không có.
“Chàng trai tốt, cám ơn cậu.” Ông Trương cảm ơn Ngụy Thành Tuấn, sau đó quay lại nói với cô: “Tiểu Hạ, bạn trai con thật là đẹp trai nha, dáng người cũng rất đẹp.”
“Ông Trương hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là bạn trai của con, anh ấy là sếp của con.” Hạ Ngữ Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giải thích. Ông Trương hiểu lầm thì không sao, nhưng không thể để sếp bị người khác hiểu lầm.
“Vậy sao?” Ông hào hứng vỗ cánh tay Ngụy Thành Tuấn, “Sếp của tiểu Hạ, cám ơn cháu đã giúp đỡ, ông về nhà trước đây, tạm biệt.” Ông khởi động xe, tiếng động cơ vang lên ù ù, sau đó lái xe đi.
Hạ Ngữ Hàm nhìn tổng giám đốc, mỉm cười bước tới, lúc đưa áo khoác trả lại cho anh thì phát hiện tay anh bị thương, giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái đang chảy máu, làm cho cô rất hoảng hốt.“Sếp à, anh bị thương rồi?”
(Chỗ này là 虎口 (hổ khẩu): nghĩa là phần giữa ngón cái và ngón trỏ, ta dịch ra lun cho nó gọn ý mà, hehe)
Ngụy Thành Tuấn nhìn tay trái, lơ đễnh trả lời.“Không sao đâu, đừng lo lắng quá.”
“Đang chảy máu kìa, làm sao có thể không lo được?” Cô kéo anh đến trước một cửa hàng tiện lợi, “Tổng giám đốc, anh ngồi ở đây chờ tôi một chút.” Nói xong, cô xoay người đi vào cửa hàng.
Khi Hạ Ngữ Hàm đi ra, trên tay cầm rất nhiều thuốc khử trùng, cô lấy ra bông gòn tẩm cồn i-ốt, thật cẩn thận giúp anh lau miệng vết thương. “May là miệng vết thương không to lắm, có điều mấy cái tủ lạnh đó cũ quá rồi, phải nhanh chóng sát trùng thì tốt hơn, tránh để bị nhiễm trùng.”
Ngụy Thành Tuấn nhìn Hạ Ngữ Hàm đang cúi đầu cẩn thận giúp anh sát trùng vết thương, lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, hai người đứng sát vào nhau, cảm giác bức bối trong lòng anh từ bấy lâu nay dường như lập tức biến mất.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, lúc đó là thư ký mới của anh, tóc cô vẫn còn ngắn, làn da trắng nõn, vẻ mặt non nớt, nụ cười chất phác, dường như là cô đang rất lo lắng thì phải, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút ửng đỏ tự giới thiệu, bộ dạng rất trong sáng đáng yêu, làm anh không thể dời mắt đi chỗ khác, nhìn cô một lúc lâu, đó là lần đầu tiên anh nhìn một cô gái lâu như vậy. Cô không có sự nhanh nhẹn và tự tin cần có như những thư ký trước của anh, cô giống như cô bé hàng xóm thiên kim tiểu thư, khi đó anh còn tự hỏi, cô có thể phù hợp với công việc sao?
Không thể ngờ chỉ sau hai năm, tóc cô dài hơn, còn uốn thành lọn nhỏ, mặt trang điểm nhẹ, không còn vẻ non nớt như ngày xưa , thay vào đó là sự quyến rũ của thiếu nữ tuổi hai mươi sáu, nhưng nụ cười của cô vẫn luôn xinh đẹp ngọt ngào, vẫn giống như ngày xưa, giữ chặt lấy ánh mắt anh, và cũng giữ chặt cả trái tim anh.
Nhìn khuôn mặt đang chăm chú cẩn thận bôi thuốc cho anh, chiếc mũi nhỏ nhắn thật thẳng, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hồng hào, trong lòng rung động, vì sao anh biết cô ấy đã hai năm nay, giờ lại có sự biến đổi như vậy?
Anh ngắm cô thật kĩ, sau đó bừng tỉnh.
Bởi vì anh vẫn luôn dõi theo cô, không phải vậy sao? Cô chau mày hay cô mỉm cười, tất cả anh đều nhìn thấy, anh không thể không chú ý, cũng thể không để ý, cho nên lần trước mới không thể kềm chế, nói dối rằng tóc cô vướng gì đó, không nhịn được đưa tay chạm vào cô……
Giống như bây giờ, cô đang ngồi bên cạnh anh, ngửi thấy mùi hương trên người cô, dục vọng trong lòng bắt đầu trỗi lên, phập phồng, sau đó bắt đầu rục rịch.
Muốn chạm đến tay cô nhưng anh lại ngừng lại giữa không trung, bởi vì anh nhớ tới giọt lệ nơi khóe mắt kia.
Anh hiểu được đằng sau nụ cười của cô vẫn còn sự đau khổ, anh không thể quá vội vàng, nên đợi thêm một thời gian nữa.
Ít ra, hiện tại họ là bạn bè thân thiết, khoảng cách rất gần, cô ngồi bên cạnh anh, không hề phòng bị — nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, anh muốn cô phải thích anh hơn mới được.
“Sếp à, xong rồi.” Hạ Ngữ Hàm cuối cùng cũng băng bó xong.
Ngụy Thành Tuấn nhìn tay. “Cảm ơn cô, thư ký Hạ.”
“Không cần khách sáo, không phải lần trước anh cũng giúp tôi bôi thuốc cho vết thương trên tay sao?” Cô cười cười, đem cất thuốc sát trùng, sau đó đứng lên. “Tổng giám đốc, tối nay thật cảm ơn anh, tôi ở gần đây thôi, chỉ cần đi bộ một chút là tới nhà. Tổng giám đốc, anh nhớ lái xe cẩn thận.”
Anh cũng đứng lên. “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, rất gần đây mà, tôi tự đi về được mà.”
“Chúng ta nhất định muốn đứng ở đây sao?”
Nói không lại anh, Hạ Ngữ Hàm đành phải để anh đưa cô về, hai người cùng nhau đi về phía nhà cô.
Họ vừa đi vừa tán gẫu, hơn phân nửa là Hạ Ngữ Hàm nói, Ngụy Thành Tuấn trả lời, nhưng không khí vô cùng hòa hợp.
“Thư ký Hạ, tôi cảm thấy cô vừa mới kể chuyện gia đình cô rất thú vị, có thể kể thêm chút nữa không?”
“Được chứ, nhà tôi có ông nội, bà nội, ba mẹ tôi, anh trai tôi thì đã kết hôn……”
Los Angeles, Hoa Kỳ.
Hạ Ngữ Hàm đem hành lý đặt ở khách sạn xong, không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức cùng Ngụy Thành Tuấn đi tới công ty, đây là thói quen thường xuyên của tổng giám đốc.
Hành trình của sếp đã được an bài từ trước, đầu tiên chính buổi ký ước với công ty Sagan, chuyên cung ứng linh kiện ôtô. David người đàn ông trẻ tuổi thừa kế công ty đã ngồi ở phòng họp chờ.
David vừa thấy Ngụy Thành Tuấn cùng Hạ Ngữ Hàm đi tới, vui vẻ đứng lên, ôm Hạ Ngữ Hàm thật nhiệt tình.
“Ngữ Hàm bảo bối, đã lâu không thấy, cô xem càng ngày càng mê ngươi.” Đã lâu không gặp, dánng người cao lớn của David ôm thật chặt cô gái Đông Phương.
Đối với cái ôm nhiệt tình của anh, Hạ Ngữ Hàm biết đây là nghi thức tiếp đón rất thân mật của tây phương, bởi vậy nở một nụ cười.
“David, đã lâu không thấy.”
David có mái tóc vàng, diện mạo tươi trẻ, cá tính hài hước. Anh không chỉ là đối tác quen thuộc của công ty, mà cũng còn là bạn học cùng một đại học với tổng giám đốc. Đây là lần thứ ba cô cùng David gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt anh cũng như vậy nhiệt tình ôm cô, sau đó nói cô đáng yêu mê người.
Mấy năm trước lượng tiêu thụ ôtô ở nước Mỹ giảm mạnh, làm liên quan đến những doanh nghiệp kinh doanh ôto cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Khi David tiếp nhận công ty, anh nhanh chóng nghiên cứu thêm về sự phát triển, sản xuất xăng dầu, bảo trì máy móc vận hành và giá cả của xe.Bởi vậy anh đã cứu được tổ nghiệp của dòng họ. Hiện tại, David muốn mở rộng sự nghiệp, đem sản phẩm tiêu thụ đến Á Châu, chiếm lấy thị trường Trung Quốc, bởi vậy anh chọn tập đoàn Hán Dương làm đại lý phân phối.
Cho nên đừng nhìn bộ dáng luôn luôn cà lơ phất phơ của David mà nhầm chết, anh cũng là một người rất lợi hại, cô cảm thấy bạn bè của sếp đều thực không đơn giản.
Ngụy Thành Tuấn nhìn bọn họ đang nhiệt tình ôm, mặt trầm xuống, biểu tình cứng ngắc lạnh nhạt nói: “Ôm đủ chưa? Có thể bắt đầu bàn luận công việc không?”
Tổng giám đốc đột nhiên thay đổi tính tình, làm cho hai người đang ôm nhau ngây ngẩn cả người, sau đó David mới hòan hồn.“Thật là, tao lâu như vậy mới nhìn thấy Ngữ Hàm, mày cũng không cho tao ôm nhiều một chút.”
David cứ như trước khoát vai của Hạ Ngữ Hàm, mà cô cứ ngây ngốc khi bị ôm, hoàn toàn không có cự tuyệt, điều này làm cho biểu hiện trên mặt Ngụy Thành Tuấn càng ngày càng khó nhìn.
“Hạ thư ký, đem kế hoạch hợp tác lấy lại đây.” Anh ngồi xuống phân phó.
“Vâng, tổng giám đốc.” Ngữ khí thực ác liệt, điều này làm cho cô có chút hoang mang, tâm tình tổng giám đốc không tốt sao?
David cũng hiểu được bạn tốt là người đam mê công việc, công việc luôn luôn là nhất, bởi vậy đành phải buông Hạ Ngữ Hàm ra, chuẩn bị bàn công việc.
Thấy cô đem bản kế hoạch lại, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhếch miệng cười,“Ngữ Hàm bảo bối, lại đây ngồi ở bên cạnh tôi.”
“Vâng?” Cô thật sửng sốt, đang định bước tới, lại lập tức bị ngăn lại.
“Hạ thư ký, đứng ở phía sau đi.” Ngụy Thành Tuấn lấy mệnh lệnh nói.
“Vâng.” Giọng anh hung dữ, Hạ Ngữ Hàm chấn hạ, lui ra vài bước đứng phía sau. Tổng giám đốc quả nhiên là tức giận, nhưng cô không biết anh vì sao lại đột nhiên tức giận, bởi vì từ sân bay đến khách sạn sau đó đến công ty, anh không phải đều tốt hết mà?
“Thành Tuấn, làm chi mà nói giọng hung dữ với Hàm bảo bối như vậy?”
“Cô ấy là thư ký của tao, không phải của mày.”
David nhìn mắt bạn tốt, trong đáy mắt hiện lên một chút khác thường, nhưng là anh không nói gì nữa.
Nội dung hợp tác cũng không có nhiều vấn đề lắm, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai công ty hợp tác, hơn nữa hai người có đến mười năm quen biết, bọn họ luôn luôn hợp tác ăn ý, bởi vậy chỉ tu sửa lại một ít chi tiết mà thôi.
“Sáng mai tao sẽ mang hiệp ước lại đây chính thức ký kết.” David hòa hảo bắt tay Ngụy Thành Tuấn, tin tưởng này sẽ là một sự hợp tác rất tuyệt.
Việc công đã xong, kế tiếp chính là việc tư.
“Ngữ Hàm bảo bối, đã giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.” David mời. Tuy rằng cô không phải là mỹ nữ, nhưng cá tính đơn thuần, diện mạo ngọt ngào, thực làm người ta yêu thích, đáng tiếc cô đã có bạn trai, đối với anh hoàn toàn không tâm động đâu.
“Nhưng là tôi sẽ cùng với tổng giám đốc đi khu Hoa kiều.” Hạ Ngữ Hàm cười cười đáp lại.
” Cái gì ? ” David nhìn bạn tốt ” Xem rằng sếp của em muốn làm cho em mệt chết rồi , 2 người cũng vừa mới đến nước Mỹ thôi mà , nó không muốn nghỉ ngơi thì cũng đâu cần phải làm liên lụy đến em . “
“Không phải, đây là việc của tôi.” Tâm tình tổng giám đốc đã muốn không tốt, nàng rất sợ lời nói David kích thích đến anh, vạn nhất anh thật sự tức giận, thật là làm sao bây giờ?
“Tôi nghĩ em nên đi kết hôn đi, đỡ phải bị nó ngược đãi.”
Nghe được hai chữ kết hôn, Hạ Ngữ Hàm trên mặt đã không có tươi cười, cô luôn luôn không giỏi việc che dấu cảm xúc.
David thấy cô có biểu tình khác thường, “Làm sao vậy? Em với bạn trai cãi nhau ư?”
“Chúng tôi đã chia tay, cho nên nếu muốn kết hôn còn phải chờ thật lâu.” Cô không xác định khi nào thì lại có tình cảm khác, nhưng trước mắt cô thầm nghĩ nên chuyên tâm công tác.
“Tin tức này thật sự là làm cho người ta cảm thấy khổ sở.” David tỏ vẻ tiếc nuối, cầm tay nàng lên rồi đặt một nụ hôn lên đó.“Cục cưng, tuy rằng chia tay em cảm thấy khổ sở, nhưng là thực may mắn là em đã độc thân, nếu được có thể bỏ tôi trong danh sách làm bạn trai của em được không?”
Đột nhiên nhìn kiểu anh ta muốn hôn môi làm Hạ Ngữ Hàm kinh hãi không thôi. Cho tới nay, cô đều nghĩ khi David nói cô thật đáng yêu mê người chính là do anh ta lịch sự thôi, nói muốn theo đuổi cô cũng là đùa giỡn, chẳng lẽ không đúng?
Tổng giám đốc đang tức giận, hơn nữa hình như đang tức giận vì cô.
Hạ Ngữ Hàm nhìn anh ở phía trước đang nói chuyện cùng quản lí Frank, sau khi tạm biệt David để đến khu Hoa Kiều thị sát, trên đường đi đều không có mở miệng nói chuyện, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có.
Tại sao có thể như vậy?
Hơn nữa là lúc mới ở công ty, thái độ tổng giám đốc còn thực nóng giận, ngay cả tính tình cũng lạnh lùng dị thường. Khi cô mới vừa trở thành thư ký của anh, anh cũng không bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc để nói chuyện, lại càng không đối xử xa lạ với cô. Kể từ khi bọn họ trở thành “bạn tốt”, anh đối xử với cô càng săn sóc và dịu dàng hơn nữa.
Sau lần đi ăn mì hòanh thánh đó và trước khi đi Hoa Kỳ công tác, bọn họ lại cùng đi ăn vài bữa tối. Bạn tốt thôi mà, cùng nhau ăn một bữa cơm thực bình thường, sau đó cô bắt đầu phát hiện phát hiện, đối với đồ ăn, anh có yêu cầu rất cao, hơi mặn hoặc hơi lạt cũng không đạt tiêu chuẩn, thực quá là kén chọn.
Bọn họ nói chuyện phiếm nhiều hơn, tuy rằng hơn phân nửa thời gian người nói chuyện đều là cô, nhưng là tổng giám đốc luôn chuyên chú nghe cô nói chuyện. Sau đó cô phát hiện tổng giám đốc lúc nào cũng cười vui vẻ, một lần cô kể một chuyện vui về người thân của mình, anh đã nở nụ cười trầm ấm mà dịu dàng hiền hậu, làm cho khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn càng đẹp mắt.
“Tổng giám đốc, anh cười hả?”
“Sao mà cô lại kinh ngạc? Tôi cũng như mọi người cười đùa thôi.”
“Anh cười so với lúc không cười đẹp hơn nhiều lắm, anh phải thường cười mới được.”
“Như vậy về sau cô ở bên tôi nhớ kể nhiều chuyện thú vị nhé.”
Bọn họ không chỉ nói chuyện phiếm khi ăn tối cùng nhau, ngẫu nhiên khi đi làm cũng sẽ tán gẫu vài câu, trước kia cô không có phát hiện tổng giám đốc là một người dịu dàng như vậy, từ khi làm bạn tốt cô mới biết được.
Nhưng, vì sao tổng giám đốc đột nhiên lại không để ý tới cô?
Tuy rằng cô từng nghĩ tới hy vọng anh sẽ cùng cô trở thành bạn tốt, khả năng chính là nhất thời hứng lên, có thể hiện tại anh đổi ý không muốn làm bạn cùng cô, bởi vậy vừa mới lúc nãy mới có thể đối xử hung bạo với cô?
Hạ Ngữ Hàm cả ngày đầu đều nghĩ đến chuyện của tổng giám đốc, không hiểu anh làm sao có thể đột nhiên tức giận đứng lên, thậm chí ngay cả cũng không thèm nhìn tới hay liếc mắt một cái đến cô……
Bất quá, cô mới để ý như vậy tổng giám đốc chưa cùng cô nói chuyện, dường như tâm tình bị kiềm chế? Là do anh thật sự muốn trở thành bạn tốt, hay là do tâm tình của cô lúc đó không tốt, nên cố gắng muốn làm cô vui lòng để cỗ vũ tinh thần của cô, làm cho cô cảm động sao?
“Hạ thư ký,cô làm gì mà bần thần vậy?”
Thanh âm của Ngụy Thành Tuấn không có chút hờn giận làm cho Hạ Ngữ Hàm hoàn hồn, mới phát hiện quản lí Frank không biết khi nào đã đi khỏi, chỉ còn lại cô và sếp tổng.
“Sếp à, thực xin lỗi.” Cô vừa mới suy nghĩ đến rất nhập thần, thấy anh đứng phía trước, vẻ mặt rõ ràng đang tức giận, cô sợ hãi tiến lên, nhanh chóng đi đến trước mặt anh, lại bị vấp cái bậc thang cả thân hình như muốn đổ nhào về phía anh –
“Cẩn thận!” Ngụy Thành Tuấn ôm lấy Hạ Ngữ Hàm.
Anh nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, đối giờ phút này tự nhiên có cảm giác quen thuộc, thậm chí ngay cả câu “Cẩn thận”, cô cũng thấy quen tai……
Bởi vì cảm giác ôm rất quen thuộc, bao gồm này vòm ngực rộng rãi, giống như mình đã có từng trải qua cảm giác như thế này rồi –
Sau đó, cô hửi thấy được hỗn hợp của nước hoa cùng mùi vị nam tính trên người của sếp, ngay cả hương vị này cô đều cảm thấy rất quen thuộc…… Cô cố gắng cảm nhận, cố gắng hồi tưởng hương vị này ở nơi nào mà mình đã ngửi qua.
Thật sự là rất quen thuộc.
Cô nhớ rõ mình từng bị như ôm vậy, sau đó? Cô đã nói gì đó……
Tư Giai, tớ nói cho cậu biết, tớ vừa tìm được bạn trai mới, mùi vị của anh ta rất dễ chịu a.
Hạ Ngữ Hàm trong đầu đột nhiên hiện lên những lời này. Cô… từng ở quán bar nói những lời như vậy.
Đêm đó của trí nhớ của cô chỉ dừng lại lúc uống rượu, chuyện sau đó lúc nhớ lúc không, cô cũng vốn không có muốn suy nghĩ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không thể nào? Đêm đó ở quán bar cô ôm lấy người đàn ông đó, không phải cô nằm mơ hoặc tưởng tượng, sự thật phũ phàng, người đàn ông kia có thể là…… Tổng giám đốc?
Cô kinh ngạc ngẩng mặt, hỏi:“Tổng giám đốc, đêm đó ở quán bar, tôi cũng từng như vậy ôm anh?”
“Tôi nghĩ là cô đều đã quên.” Ngụy Thành Tuấn không nghĩ tới cô nhớ lại.
Không phải nằm mơ, là thật? Hạ Ngữ Hàm kinh ngạc nói không ra lời.
“Đêm đó lúc tôi bế cô nằm xuống, cô vẫn ôm không chịu buông tay.” Anh đem “tình hình thực tế” lúc đó kể lại.
“Tôi tôi tôi…” Nghe được anh nói cô ôm anh không rời, làm cho Hạ Ngữ Hàm đỏ mặt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, sau đó cô phát hiện chính mình lại vẫn ôm anh, vội vàng buông ra.“Sếp, tôi thật xin lỗi, tôi không biết người kia là anh, sau đó cũng đã quên chuyện này…… Thật sự xin lỗi!”
Ngụy Thành Tuấn nhìn người đang cố giải thích, trong mắt mang theo ý cười.“Như vậy đêm đó cô ôm lấy tôi, lời nói cũng không phải thật?”
Mặt cô càng đỏ hơn. Tưởng là muốn đứng lên, nhưng cô nói không nên lời.“Thật sự không đứng dậy nổi.”
Cô làm sao có thể làm những chuyện như thế này… Cô muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống trốn cho xong.
“Trên người tôi mùi vị thật sự rất dễ chịu sao? Cô vừa rồi cũng đã hửi.”
Người nào đó khuôn mặt đã muốn đỏ vì xấu hổ, bởi vì khẩn trương mà kinh hoàng, không biết nên trả lời như thế nào, thì Frank quản lí đã đi tới.
“Tổng giám đốc, khu nhà xưởng thứ hai có thể đi xem qua.”
“Tốt lắm.” Ngụy Thành Tuấn nhìn về phía người đang cúi đầu không dám nhìn anh.“Hạ thư ký, khu nhà xưởng thứ tôi tự mình xem được rồi, cô đến phía trước đại sảnh chờ tôi.”
“Vâng tổng giám đốc.” Cô vẫn cúi đầu, đến khi tiếng bước chân rời xa mới dám ngẩng đầu lên, sau đó vẻ mặt ảo não. Cô làm sao có thể đối với tổng giám đốc gây ra chuyện này….
Xong đời, Cô nên làm cái gì bây giờ?
Hạ Ngữ Hàm phát hiện tâm tư của mình giống như vừa chạy đua mấy trăm mét, nghĩ đến lúc tổng giám đốc thấy bộ dạng của cô lúc đó, chắc là cảm thấy cô như một ma men say rượu, uống say liền trở thành một con ma men, mặt cô lại ửng đỏ lên.
Nhưng anh lại còn nói muốn làm bạn tốt cùng cô, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Vốn nghĩ đến tổng giám đốc ngày đó giữa trưa sở dĩ đưa ra điều kiện cùng cô trở thành bạn tốt, là vì anh thực cô đơn. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ anh thương cảm cho cô, bởi vì không những cô bị đá khổ sở không thôi, còn mượn rượu tiêu sầu, la hét muốn tìm người yêu mới, mới chủ động nói muốn cùng cô kết bạn……
Thì ra là thế, là vì thương cảm a.
Cho nên tổng giám đốc mới có thể đối xử với cô tốt như vậy, nấu cơm trưa cho cô ăn, còn cười dịu dàng, thậm chí còn cùng cô đi ăn mì hòanh thánh cho bữa tối, vì cô mà cổ vũ.
Tổng giám đốc quả nhiên là một người sếp quá tốt bụng, quá tri kỷ.
Nói muốn làm bạn cùng cô, bất quá là vì không cho cô cảm thấy khó khăn, mà cô nhưng lại ngây ngốc nghĩ đến anh là thiệt tình muốn làm bạn nàng.
Cô là một ngừơi như vậy, chỉ cần có người đối xử tốt với cô một chút liền quên thân phận mình, đã quên thân phận người kia có bao nhiêu tôn quý, cao không thể với tới, không phải là người mà người thường có thể tới gần, ngày đầu tiên khi làm thư ký cho anh, cô hiểu được”chân lý” này, bởi vậy vẫn luôn kính sợ anh, chưa bao giờ nghĩ tới 睮 睮 củ, càng không nghĩ tới có lúc bọn họ sẽ trở thành bạn bè.
Hạ Ngữ Hàm gõ đầu mình một cái, tự mắng mình. Là cô sai! Bởi vì ăn cơm vài lần, trò chuyện khoái trá, liền không đúng mực lấn lướt, tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, mà hiện tại, anh ta bất quá là trở về bộ dáng cũ thôi.
Nhưng là không biết vì sao, tâm tình của côcó chút cảm giác mất mát, đại khái là vì này sếp đối với tốt lắm, đột nhiên lại trở về tính cách cũ, làm cho cô có đôi chút không quen.
Nhưng vô luận như thế nào, cô đều nên cám ơn anh luôn cổ vũ, về sau cô vẫn nên làm tròn bổn phận thư ký của mình.
Quán mì hoành thánh nằm trong một hẻm nhỏ, dường như thực khách đều là những người sống gần đó, bởi vậy mọi người đều ăn mặc như ở nhà, có bác trung niên thậm chí chỉ mặc áo ba lỗ với quần đùi vào ăn, mọi người cũng không cảm thấy kỳ cục.
Nhưng sếp không giống với mọi người, cả người mặc đồ vest cao cấp đắt tiền, giống như một vị hoàng tử anh tuấn tao nhã ngồi ở quán cóc ăn mì, hình ảnh này không chỉ rất bất thường, thậm chí có thể nói là kỳ lạ, chẳng trách mọi người miệng thì ăn mà ánh mắt thì dán vào người anh.
Đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Ngữ Hàm cảm thấy không được tự nhiên, cũng sợ sếp bị người ta nhìn không quen, nhưng ngoài dự đoán của cô, anh không hề nói gì, mặt cũng không có vẻ gì là không vui, làm cho cô thật sự kinh ngạc.
Có điều, rốt cuộc vì sao tổng giám đốc lại muốn cùng cô đi ăn mì hoành thánh? Chẳng lẽ là bởi vì sếp chưa từng ăn món này?
Quán mì hoành thánh này ở gần nhà cô, trước đây cũng rất lâu rồi, cô cũng đã từng đưa bạn trai đến một lần, nhưng bởi vì anh không hề thích ăn mì, bởi vậy sau này cũng không đi với cô đến đây.
“Cậu đẹp trai, mì hoành thánh đây, đĩa dưa món này là mời cậu.”
Bác bán mì bưng hai tô đến, còn miễn phí tặng một đĩa dưa món, đúng là người đẹp trai được tiếp đãi khác hẳn, cô là khách quen, còn chưa bao giờ được ăn dưa món miễn phí.
“Cám ơn.” Ngụy Thành Tuấn nhìn bác bán mì hơn năm mươi tuổi hơn nói lời cảm ơn.
“Đừng khách sáo, cậu đẹp trai, nhớ thường xuyên đến ăn nha.” Bác bán mì vui vẻ cười, nhìn anh chàng đẹp trai hiếm thấy không rời mắt, đến khi có khách kêu tính tiền, bà mới xoay người rời đi.
Hạ Ngữ Hàm cảm thấy sức quyến rũ của sếp thật vĩ đại, ngay cả bác bán mì cũng vì sếp mà biến thành thiếu nữ hồi xuân, vì sếp mà cười ngây ngất.
Nhưng mà nói đi nói lại, sếp lại thích ăn mì hoành thánh sao? Tuy rằng rõ ràng là vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy đưa sếp đến tiệm mì hoành thánh thật không phải, cô nên kiên trì mời sếp đi ăn ở một nhà hàng cao cấp.
Sau đó, cô thấy anh múc một muỗng nước dùng lên nếm thử, giống như thử mùi vị, nghe nói người nấu ăn ngon, đối với mùi vị thức ăn có yêu cầu rất cao.
“Tổng giám đốc, sao vậy, anh cảm thấy thế nào?” Tuy rằng mì hoành thánh không phải do cô nấu, nhưng cô cũng rất lo lắng, bởi vì cô cho là mình nên mời sếp đi ăn những món ngon hơn.
Ngụy Thành Tuấn vẫn giữ vẻ mặt thâm trầm. “Mùi vị cũng không tệ, nhưng có lẽ là hơi mặn một chút.”
Biết sếp không chê, Hạ Ngữ Hàm thở ra nhẹ nhõm, “Tổng giám đốc, anh thật sự rất lợi hại, đúng là có rất nhiều khách hàng từng phàn nàn với bác bán mì là vị hơi mặn.”
“Đã biết là mặn thì sao cô còn thường xuyên đến đây ăn?”
“Bởi vì mì hoành thánh của bác bán mì ở đây rất giống mùi vị của mẹ tôi nấu, ngay cả cá tính hai người cũng có chút giống nhau, nên tôi thường đến đây ăn mì.” Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu lỡ một ngày nào đó mẹ cô gặp tổng giám đốc, có khi nào sẽ giống y như bác bán mì mà cười ngây ngô không thôi? Vừa nghĩ đến chuyện này, cô đã cười khúc khích.
“Cô đang cười gì vậy?” Ngụy Thành Tuấn nhìn cô.
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ là mẹ tôi và bác bán mì có cá tính rất giống nhau, rất thích trai đẹp, nếu một ngày nào đó mẹ tôi gặp anh, chắc là sẽ cũng giống y như bác ấy, nhìn thần tượng mà cười đờ đẫn ra. Ba tôi từng ấm ức nói đùa với tôi, rằng mẹ tôi chỉ thích nhìn những anh chàng đẹp trai trẻ tuổi trên tivi chứ không thèm nhìn ba, ha ha.” Nói tới ba mẹ, Hạ Ngữ Hàm cười rất vui vẻ.
Ngụy Thành Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang kể chuyện người nhà cười rạng rỡ, đôi môi đẹp đẽ không khỏi hơi cong lên.
Cô cười xong, mới giật mình thấy hình như mình vừa mới huyên thuyên hơi nhiều về chuyện trong nhà, có lẽ sếp cảm thấy chán, không hề muốn nghe. “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không nên kể chuyện nhà tôi.”
“Không sao đâu, tôi cảm thấy rất thú vị.” Anh có thể cảm nhận được cô đến từ một gia đình ấm áp hạnh phúc, cũng bởi vậy mà cá tính của cô rất đơn thuần. “Vả lại cuối cùng tâm trạng cô cũng vui hơn một chút mà.”
Ơ? Hạ Ngữ Hàm sửng sốt. Chẳng lẽ là vì tổng giám đốc thấy tâm trạng cô không tốt, nên chiều hôm qua mới mua bánh ngọt cho cô, hôm nay còn muốn mời cô ăn cơm, lại cho cô chọn chỗ cô thường ăn, là để cô không cảm thấy khó chịu trong lòng sao?
Nhìn tổng giám đốc đang cặm cụi ăn mì, không để ý đến quán ăn không hề tương xứng vị trí và thân phận của mình, vẻ mặt tự tại, nhưng mà sau khi húp thêm một muỗng nước dùng, nhíu mày lại một chút, rõ ràng là anh không thích vị mặn, làm cho cô vừa buồn cười lại vừa cảm động.
Thật ra lần trước sếp đem cô đang say rượu về nhà, sau khi hai người tâm sự riêng với nhau, cô đã biết là tuy anh bề ngoài rất nghiêm khắc nhưng thật ra lại là một người rất dịu dàng. Anh không chỉ đích thân nấu bữa trưa cho cô ăn, mà thái độ của anh cũng không khác so với thường ngày, để cô không cảm thấy mất tự nhiên.
Hơn nữa bây giờ, anh đưa cô đi ăn, tuy rằng không hề nói một câu an ủi nào, vẻ mặt cũng giống như mọi ngày, nhưng tất cả mọi chuyện anh làm, lại làm cho người ta cảm thấy thật ấm lòng.
Rốt cuộc là ai nói anh không dịu dàng, không quan tâm? Anh rõ ràng chính là một người đàn ông rất tốt! Hạ Ngữ Hàm hiểu ra, cười nhẹ.
“Tổng giám đốc, cám ơn anh.” Cô chỉ là một thư ký bé nhỏ mà thôi, đối với việc anh hết lòng động viên cô thế này, cô rất cảm động.
“Thư ký Hạ, hy vọng cô có thể vui vẻ trở lại, cô là nhân viên tốt nhất của tôi.”
“Vâng, tôi biết rôi, tôi sẽ chuyên tâm làm việc, sếp không cần phải lo lắng.” Hạ Ngữ Hàm cười, có người vì mình mà động viên như vậy, nếu cô suốt ngày mặt mày đau khổ, như vậy thật sự là rất có lỗi với anh.
Ngụy Thành Tuấn nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia lại rạng rỡ lên, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều. Tuy rằng so với hồi xưa còn kém một chút, nhưng tinh thần rõ ràng phấn chấn hơn không ít…… Anh đưa tay xoa xoa đầu cô.
Hạ Ngữ Hàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó xem như đây là một kiểu động viên khác của anh, mỉm cười ngọt ngào.
Tình cảm bạn bè giữa hai người lại nhảy vọt thêm một bước, chuyển sang giai đoạn bạn thân.
Hai người ăn xong mì hoành thánh, đã nói là do Hạ Ngữ Hàm mời, nên cô trả tiền rồi cùng Ngụy Thành Tuấn đi ra khỏi quán, thấy ông Trương đang chuẩn bị xếp các món đồ tái chế vào trong xe ve chai của ông ấy.
“Ông Trương, đã trễ thế này sao ông còn chưa nghỉ ngơi?” Ông Trương sống ở gần đây, ngày thường mua bán ve chai để kiếm sống, cô cũng thường đem đồ tái chế đến nhà tặng cho ông. Ông Trương cùng hai đứa cháu trai đùm bọc nhau mà sống, đứa lớn nhất đang học trung học, có đôi khi cũng đến giúp đỡ ông vác đồ.
Con trai và con dâu của ông Trương đã ly hôn từ lâu, sau đó liền đem hai cháu quăng cho ông già nuôi nấng, không biết đi về đâu, nhưng ông tính tình lạc quan, từ chối tiền giúp đỡ của mọi người, chăm chỉ kiếm tiền bằng nghề thu mua ve chai, để nuôi lớn hai đứa cháu.
“À, ông đã nghỉ rồi, cũng ăn cơm no rồi, nhưng mà bà chủ tiệm đồ điện tử mới gọi điện thoại cho ông, ông nghĩ là buổi tối cũng không có chuyện gì làm nên đến đây.” Ông Trương nhìn người thanh niên bên cạnh cô. “À, cậu trai trẻ, lại đây giúp ông khiêng hai cái tủ lạnh hư này lên xe đi.”
Nghe thấy ông Trương kêu tổng giám đốc đi phụ vác đồ, lại là mấy cái tủ lạnh vừa vũ vừa bẩn, còn chưa nghe anh trả lời, Hạ Ngữ Hàm đã cất tiếng.
“Ông Trương, con giúp ông là được rồi, sức con cũng khỏe lắm đó!.” Vừa nói xong, nhìn qua bên cạnh thì Ngụy Thành Tuấn đã cởi áo vest ngoài rồi đưa cho cô. “Sếp à?”
“Giữ áo dùm tôi.” Anh bước về phía trước, ngồi xổm xuống, nâng cái tủ lạnh hỏng lên, hình như là một mình anh khiêng hết, chỉ để ông lão đứng một bên đỡ, trong chốc lát đã chất hai cái tủ lạnh lên xe.
Hạ Ngữ Hàm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói. Cô thật sự không nghĩ tới sếp sẽ tình nguyện giúp đỡ ông Trương khiêng tủ lạnh hỏng.
Bởi vì vấn đề là anh thân phận là sếp, hơn nữa cả người vô cùng uy nghiêm, tổng giám đốc luôn làm cho người ta cảm giác cao quý lại khó gần, nhưng giờ phút này lại có vẻ bình dị gần gũi.
Cô đoán là không ai có thể tưởng tượng sếp lại có thể xuống bếp, hơn nữa nấu ăn rất ngon. Ngày thường anh có vẻ thâm trầm nghiêm túc, lúc xắn tay áo lên, cầm lấy xẻng nấu ăn, làm người ta cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cũng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng bình thường, gần gũi. Giống như bây giờ, anh hoàn toàn không để ý trang phục sang trọng đắt tiền trên người bị dơ, ngay cả nhíu màymột chút cũng không có.
“Chàng trai tốt, cám ơn cậu.” Ông Trương cảm ơn Ngụy Thành Tuấn, sau đó quay lại nói với cô: “Tiểu Hạ, bạn trai con thật là đẹp trai nha, dáng người cũng rất đẹp.”
“Ông Trương hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là bạn trai của con, anh ấy là sếp của con.” Hạ Ngữ Hàm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giải thích. Ông Trương hiểu lầm thì không sao, nhưng không thể để sếp bị người khác hiểu lầm.
“Vậy sao?” Ông hào hứng vỗ cánh tay Ngụy Thành Tuấn, “Sếp của tiểu Hạ, cám ơn cháu đã giúp đỡ, ông về nhà trước đây, tạm biệt.” Ông khởi động xe, tiếng động cơ vang lên ù ù, sau đó lái xe đi.
Hạ Ngữ Hàm nhìn tổng giám đốc, mỉm cười bước tới, lúc đưa áo khoác trả lại cho anh thì phát hiện tay anh bị thương, giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái đang chảy máu, làm cho cô rất hoảng hốt.“Sếp à, anh bị thương rồi?”
(Chỗ này là 虎口 (hổ khẩu): nghĩa là phần giữa ngón cái và ngón trỏ, ta dịch ra lun cho nó gọn ý mà, hehe)
Ngụy Thành Tuấn nhìn tay trái, lơ đễnh trả lời.“Không sao đâu, đừng lo lắng quá.”
“Đang chảy máu kìa, làm sao có thể không lo được?” Cô kéo anh đến trước một cửa hàng tiện lợi, “Tổng giám đốc, anh ngồi ở đây chờ tôi một chút.” Nói xong, cô xoay người đi vào cửa hàng.
Khi Hạ Ngữ Hàm đi ra, trên tay cầm rất nhiều thuốc khử trùng, cô lấy ra bông gòn tẩm cồn i-ốt, thật cẩn thận giúp anh lau miệng vết thương. “May là miệng vết thương không to lắm, có điều mấy cái tủ lạnh đó cũ quá rồi, phải nhanh chóng sát trùng thì tốt hơn, tránh để bị nhiễm trùng.”
Ngụy Thành Tuấn nhìn Hạ Ngữ Hàm đang cúi đầu cẩn thận giúp anh sát trùng vết thương, lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, hai người đứng sát vào nhau, cảm giác bức bối trong lòng anh từ bấy lâu nay dường như lập tức biến mất.
Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô, lúc đó là thư ký mới của anh, tóc cô vẫn còn ngắn, làn da trắng nõn, vẻ mặt non nớt, nụ cười chất phác, dường như là cô đang rất lo lắng thì phải, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút ửng đỏ tự giới thiệu, bộ dạng rất trong sáng đáng yêu, làm anh không thể dời mắt đi chỗ khác, nhìn cô một lúc lâu, đó là lần đầu tiên anh nhìn một cô gái lâu như vậy. Cô không có sự nhanh nhẹn và tự tin cần có như những thư ký trước của anh, cô giống như cô bé hàng xóm thiên kim tiểu thư, khi đó anh còn tự hỏi, cô có thể phù hợp với công việc sao?
Không thể ngờ chỉ sau hai năm, tóc cô dài hơn, còn uốn thành lọn nhỏ, mặt trang điểm nhẹ, không còn vẻ non nớt như ngày xưa , thay vào đó là sự quyến rũ của thiếu nữ tuổi hai mươi sáu, nhưng nụ cười của cô vẫn luôn xinh đẹp ngọt ngào, vẫn giống như ngày xưa, giữ chặt lấy ánh mắt anh, và cũng giữ chặt cả trái tim anh.
Nhìn khuôn mặt đang chăm chú cẩn thận bôi thuốc cho anh, chiếc mũi nhỏ nhắn thật thẳng, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hồng hào, trong lòng rung động, vì sao anh biết cô ấy đã hai năm nay, giờ lại có sự biến đổi như vậy?
Anh ngắm cô thật kĩ, sau đó bừng tỉnh.
Bởi vì anh vẫn luôn dõi theo cô, không phải vậy sao? Cô chau mày hay cô mỉm cười, tất cả anh đều nhìn thấy, anh không thể không chú ý, cũng thể không để ý, cho nên lần trước mới không thể kềm chế, nói dối rằng tóc cô vướng gì đó, không nhịn được đưa tay chạm vào cô……
Giống như bây giờ, cô đang ngồi bên cạnh anh, ngửi thấy mùi hương trên người cô, dục vọng trong lòng bắt đầu trỗi lên, phập phồng, sau đó bắt đầu rục rịch.
Muốn chạm đến tay cô nhưng anh lại ngừng lại giữa không trung, bởi vì anh nhớ tới giọt lệ nơi khóe mắt kia.
Anh hiểu được đằng sau nụ cười của cô vẫn còn sự đau khổ, anh không thể quá vội vàng, nên đợi thêm một thời gian nữa.
Ít ra, hiện tại họ là bạn bè thân thiết, khoảng cách rất gần, cô ngồi bên cạnh anh, không hề phòng bị — nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, anh muốn cô phải thích anh hơn mới được.
“Sếp à, xong rồi.” Hạ Ngữ Hàm cuối cùng cũng băng bó xong.
Ngụy Thành Tuấn nhìn tay. “Cảm ơn cô, thư ký Hạ.”
“Không cần khách sáo, không phải lần trước anh cũng giúp tôi bôi thuốc cho vết thương trên tay sao?” Cô cười cười, đem cất thuốc sát trùng, sau đó đứng lên. “Tổng giám đốc, tối nay thật cảm ơn anh, tôi ở gần đây thôi, chỉ cần đi bộ một chút là tới nhà. Tổng giám đốc, anh nhớ lái xe cẩn thận.”
Anh cũng đứng lên. “Tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, rất gần đây mà, tôi tự đi về được mà.”
“Chúng ta nhất định muốn đứng ở đây sao?”
Nói không lại anh, Hạ Ngữ Hàm đành phải để anh đưa cô về, hai người cùng nhau đi về phía nhà cô.
Họ vừa đi vừa tán gẫu, hơn phân nửa là Hạ Ngữ Hàm nói, Ngụy Thành Tuấn trả lời, nhưng không khí vô cùng hòa hợp.
“Thư ký Hạ, tôi cảm thấy cô vừa mới kể chuyện gia đình cô rất thú vị, có thể kể thêm chút nữa không?”
“Được chứ, nhà tôi có ông nội, bà nội, ba mẹ tôi, anh trai tôi thì đã kết hôn……”
Los Angeles, Hoa Kỳ.
Hạ Ngữ Hàm đem hành lý đặt ở khách sạn xong, không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức cùng Ngụy Thành Tuấn đi tới công ty, đây là thói quen thường xuyên của tổng giám đốc.
Hành trình của sếp đã được an bài từ trước, đầu tiên chính buổi ký ước với công ty Sagan, chuyên cung ứng linh kiện ôtô. David người đàn ông trẻ tuổi thừa kế công ty đã ngồi ở phòng họp chờ.
David vừa thấy Ngụy Thành Tuấn cùng Hạ Ngữ Hàm đi tới, vui vẻ đứng lên, ôm Hạ Ngữ Hàm thật nhiệt tình.
“Ngữ Hàm bảo bối, đã lâu không thấy, cô xem càng ngày càng mê ngươi.” Đã lâu không gặp, dánng người cao lớn của David ôm thật chặt cô gái Đông Phương.
Đối với cái ôm nhiệt tình của anh, Hạ Ngữ Hàm biết đây là nghi thức tiếp đón rất thân mật của tây phương, bởi vậy nở một nụ cười.
“David, đã lâu không thấy.”
David có mái tóc vàng, diện mạo tươi trẻ, cá tính hài hước. Anh không chỉ là đối tác quen thuộc của công ty, mà cũng còn là bạn học cùng một đại học với tổng giám đốc. Đây là lần thứ ba cô cùng David gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt anh cũng như vậy nhiệt tình ôm cô, sau đó nói cô đáng yêu mê người.
Mấy năm trước lượng tiêu thụ ôtô ở nước Mỹ giảm mạnh, làm liên quan đến những doanh nghiệp kinh doanh ôto cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Khi David tiếp nhận công ty, anh nhanh chóng nghiên cứu thêm về sự phát triển, sản xuất xăng dầu, bảo trì máy móc vận hành và giá cả của xe.Bởi vậy anh đã cứu được tổ nghiệp của dòng họ. Hiện tại, David muốn mở rộng sự nghiệp, đem sản phẩm tiêu thụ đến Á Châu, chiếm lấy thị trường Trung Quốc, bởi vậy anh chọn tập đoàn Hán Dương làm đại lý phân phối.
Cho nên đừng nhìn bộ dáng luôn luôn cà lơ phất phơ của David mà nhầm chết, anh cũng là một người rất lợi hại, cô cảm thấy bạn bè của sếp đều thực không đơn giản.
Ngụy Thành Tuấn nhìn bọn họ đang nhiệt tình ôm, mặt trầm xuống, biểu tình cứng ngắc lạnh nhạt nói: “Ôm đủ chưa? Có thể bắt đầu bàn luận công việc không?”
Tổng giám đốc đột nhiên thay đổi tính tình, làm cho hai người đang ôm nhau ngây ngẩn cả người, sau đó David mới hòan hồn.“Thật là, tao lâu như vậy mới nhìn thấy Ngữ Hàm, mày cũng không cho tao ôm nhiều một chút.”
David cứ như trước khoát vai của Hạ Ngữ Hàm, mà cô cứ ngây ngốc khi bị ôm, hoàn toàn không có cự tuyệt, điều này làm cho biểu hiện trên mặt Ngụy Thành Tuấn càng ngày càng khó nhìn.
“Hạ thư ký, đem kế hoạch hợp tác lấy lại đây.” Anh ngồi xuống phân phó.
“Vâng, tổng giám đốc.” Ngữ khí thực ác liệt, điều này làm cho cô có chút hoang mang, tâm tình tổng giám đốc không tốt sao?
David cũng hiểu được bạn tốt là người đam mê công việc, công việc luôn luôn là nhất, bởi vậy đành phải buông Hạ Ngữ Hàm ra, chuẩn bị bàn công việc.
Thấy cô đem bản kế hoạch lại, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhếch miệng cười,“Ngữ Hàm bảo bối, lại đây ngồi ở bên cạnh tôi.”
“Vâng?” Cô thật sửng sốt, đang định bước tới, lại lập tức bị ngăn lại.
“Hạ thư ký, đứng ở phía sau đi.” Ngụy Thành Tuấn lấy mệnh lệnh nói.
“Vâng.” Giọng anh hung dữ, Hạ Ngữ Hàm chấn hạ, lui ra vài bước đứng phía sau. Tổng giám đốc quả nhiên là tức giận, nhưng cô không biết anh vì sao lại đột nhiên tức giận, bởi vì từ sân bay đến khách sạn sau đó đến công ty, anh không phải đều tốt hết mà?
“Thành Tuấn, làm chi mà nói giọng hung dữ với Hàm bảo bối như vậy?”
“Cô ấy là thư ký của tao, không phải của mày.”
David nhìn mắt bạn tốt, trong đáy mắt hiện lên một chút khác thường, nhưng là anh không nói gì nữa.
Nội dung hợp tác cũng không có nhiều vấn đề lắm, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hai công ty hợp tác, hơn nữa hai người có đến mười năm quen biết, bọn họ luôn luôn hợp tác ăn ý, bởi vậy chỉ tu sửa lại một ít chi tiết mà thôi.
“Sáng mai tao sẽ mang hiệp ước lại đây chính thức ký kết.” David hòa hảo bắt tay Ngụy Thành Tuấn, tin tưởng này sẽ là một sự hợp tác rất tuyệt.
Việc công đã xong, kế tiếp chính là việc tư.
“Ngữ Hàm bảo bối, đã giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.” David mời. Tuy rằng cô không phải là mỹ nữ, nhưng cá tính đơn thuần, diện mạo ngọt ngào, thực làm người ta yêu thích, đáng tiếc cô đã có bạn trai, đối với anh hoàn toàn không tâm động đâu.
“Nhưng là tôi sẽ cùng với tổng giám đốc đi khu Hoa kiều.” Hạ Ngữ Hàm cười cười đáp lại.
” Cái gì ? ” David nhìn bạn tốt ” Xem rằng sếp của em muốn làm cho em mệt chết rồi , 2 người cũng vừa mới đến nước Mỹ thôi mà , nó không muốn nghỉ ngơi thì cũng đâu cần phải làm liên lụy đến em . “
“Không phải, đây là việc của tôi.” Tâm tình tổng giám đốc đã muốn không tốt, nàng rất sợ lời nói David kích thích đến anh, vạn nhất anh thật sự tức giận, thật là làm sao bây giờ?
“Tôi nghĩ em nên đi kết hôn đi, đỡ phải bị nó ngược đãi.”
Nghe được hai chữ kết hôn, Hạ Ngữ Hàm trên mặt đã không có tươi cười, cô luôn luôn không giỏi việc che dấu cảm xúc.
David thấy cô có biểu tình khác thường, “Làm sao vậy? Em với bạn trai cãi nhau ư?”
“Chúng tôi đã chia tay, cho nên nếu muốn kết hôn còn phải chờ thật lâu.” Cô không xác định khi nào thì lại có tình cảm khác, nhưng trước mắt cô thầm nghĩ nên chuyên tâm công tác.
“Tin tức này thật sự là làm cho người ta cảm thấy khổ sở.” David tỏ vẻ tiếc nuối, cầm tay nàng lên rồi đặt một nụ hôn lên đó.“Cục cưng, tuy rằng chia tay em cảm thấy khổ sở, nhưng là thực may mắn là em đã độc thân, nếu được có thể bỏ tôi trong danh sách làm bạn trai của em được không?”
Đột nhiên nhìn kiểu anh ta muốn hôn môi làm Hạ Ngữ Hàm kinh hãi không thôi. Cho tới nay, cô đều nghĩ khi David nói cô thật đáng yêu mê người chính là do anh ta lịch sự thôi, nói muốn theo đuổi cô cũng là đùa giỡn, chẳng lẽ không đúng?
Tổng giám đốc đang tức giận, hơn nữa hình như đang tức giận vì cô.
Hạ Ngữ Hàm nhìn anh ở phía trước đang nói chuyện cùng quản lí Frank, sau khi tạm biệt David để đến khu Hoa Kiều thị sát, trên đường đi đều không có mở miệng nói chuyện, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có.
Tại sao có thể như vậy?
Hơn nữa là lúc mới ở công ty, thái độ tổng giám đốc còn thực nóng giận, ngay cả tính tình cũng lạnh lùng dị thường. Khi cô mới vừa trở thành thư ký của anh, anh cũng không bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc để nói chuyện, lại càng không đối xử xa lạ với cô. Kể từ khi bọn họ trở thành “bạn tốt”, anh đối xử với cô càng săn sóc và dịu dàng hơn nữa.
Sau lần đi ăn mì hòanh thánh đó và trước khi đi Hoa Kỳ công tác, bọn họ lại cùng đi ăn vài bữa tối. Bạn tốt thôi mà, cùng nhau ăn một bữa cơm thực bình thường, sau đó cô bắt đầu phát hiện phát hiện, đối với đồ ăn, anh có yêu cầu rất cao, hơi mặn hoặc hơi lạt cũng không đạt tiêu chuẩn, thực quá là kén chọn.
Bọn họ nói chuyện phiếm nhiều hơn, tuy rằng hơn phân nửa thời gian người nói chuyện đều là cô, nhưng là tổng giám đốc luôn chuyên chú nghe cô nói chuyện. Sau đó cô phát hiện tổng giám đốc lúc nào cũng cười vui vẻ, một lần cô kể một chuyện vui về người thân của mình, anh đã nở nụ cười trầm ấm mà dịu dàng hiền hậu, làm cho khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn càng đẹp mắt.
“Tổng giám đốc, anh cười hả?”
“Sao mà cô lại kinh ngạc? Tôi cũng như mọi người cười đùa thôi.”
“Anh cười so với lúc không cười đẹp hơn nhiều lắm, anh phải thường cười mới được.”
“Như vậy về sau cô ở bên tôi nhớ kể nhiều chuyện thú vị nhé.”
Bọn họ không chỉ nói chuyện phiếm khi ăn tối cùng nhau, ngẫu nhiên khi đi làm cũng sẽ tán gẫu vài câu, trước kia cô không có phát hiện tổng giám đốc là một người dịu dàng như vậy, từ khi làm bạn tốt cô mới biết được.
Nhưng, vì sao tổng giám đốc đột nhiên lại không để ý tới cô?
Tuy rằng cô từng nghĩ tới hy vọng anh sẽ cùng cô trở thành bạn tốt, khả năng chính là nhất thời hứng lên, có thể hiện tại anh đổi ý không muốn làm bạn cùng cô, bởi vậy vừa mới lúc nãy mới có thể đối xử hung bạo với cô?
Hạ Ngữ Hàm cả ngày đầu đều nghĩ đến chuyện của tổng giám đốc, không hiểu anh làm sao có thể đột nhiên tức giận đứng lên, thậm chí ngay cả cũng không thèm nhìn tới hay liếc mắt một cái đến cô……
Bất quá, cô mới để ý như vậy tổng giám đốc chưa cùng cô nói chuyện, dường như tâm tình bị kiềm chế? Là do anh thật sự muốn trở thành bạn tốt, hay là do tâm tình của cô lúc đó không tốt, nên cố gắng muốn làm cô vui lòng để cỗ vũ tinh thần của cô, làm cho cô cảm động sao?
“Hạ thư ký,cô làm gì mà bần thần vậy?”
Thanh âm của Ngụy Thành Tuấn không có chút hờn giận làm cho Hạ Ngữ Hàm hoàn hồn, mới phát hiện quản lí Frank không biết khi nào đã đi khỏi, chỉ còn lại cô và sếp tổng.
“Sếp à, thực xin lỗi.” Cô vừa mới suy nghĩ đến rất nhập thần, thấy anh đứng phía trước, vẻ mặt rõ ràng đang tức giận, cô sợ hãi tiến lên, nhanh chóng đi đến trước mặt anh, lại bị vấp cái bậc thang cả thân hình như muốn đổ nhào về phía anh –
“Cẩn thận!” Ngụy Thành Tuấn ôm lấy Hạ Ngữ Hàm.
Anh nhanh chóng ôm lấy cô vào lòng, đối giờ phút này tự nhiên có cảm giác quen thuộc, thậm chí ngay cả câu “Cẩn thận”, cô cũng thấy quen tai……
Bởi vì cảm giác ôm rất quen thuộc, bao gồm này vòm ngực rộng rãi, giống như mình đã có từng trải qua cảm giác như thế này rồi –
Sau đó, cô hửi thấy được hỗn hợp của nước hoa cùng mùi vị nam tính trên người của sếp, ngay cả hương vị này cô đều cảm thấy rất quen thuộc…… Cô cố gắng cảm nhận, cố gắng hồi tưởng hương vị này ở nơi nào mà mình đã ngửi qua.
Thật sự là rất quen thuộc.
Cô nhớ rõ mình từng bị như ôm vậy, sau đó? Cô đã nói gì đó……
Tư Giai, tớ nói cho cậu biết, tớ vừa tìm được bạn trai mới, mùi vị của anh ta rất dễ chịu a.
Hạ Ngữ Hàm trong đầu đột nhiên hiện lên những lời này. Cô… từng ở quán bar nói những lời như vậy.
Đêm đó của trí nhớ của cô chỉ dừng lại lúc uống rượu, chuyện sau đó lúc nhớ lúc không, cô cũng vốn không có muốn suy nghĩ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Không thể nào? Đêm đó ở quán bar cô ôm lấy người đàn ông đó, không phải cô nằm mơ hoặc tưởng tượng, sự thật phũ phàng, người đàn ông kia có thể là…… Tổng giám đốc?
Cô kinh ngạc ngẩng mặt, hỏi:“Tổng giám đốc, đêm đó ở quán bar, tôi cũng từng như vậy ôm anh?”
“Tôi nghĩ là cô đều đã quên.” Ngụy Thành Tuấn không nghĩ tới cô nhớ lại.
Không phải nằm mơ, là thật? Hạ Ngữ Hàm kinh ngạc nói không ra lời.
“Đêm đó lúc tôi bế cô nằm xuống, cô vẫn ôm không chịu buông tay.” Anh đem “tình hình thực tế” lúc đó kể lại.
“Tôi tôi tôi…” Nghe được anh nói cô ôm anh không rời, làm cho Hạ Ngữ Hàm đỏ mặt, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, sau đó cô phát hiện chính mình lại vẫn ôm anh, vội vàng buông ra.“Sếp, tôi thật xin lỗi, tôi không biết người kia là anh, sau đó cũng đã quên chuyện này…… Thật sự xin lỗi!”
Ngụy Thành Tuấn nhìn người đang cố giải thích, trong mắt mang theo ý cười.“Như vậy đêm đó cô ôm lấy tôi, lời nói cũng không phải thật?”
Mặt cô càng đỏ hơn. Tưởng là muốn đứng lên, nhưng cô nói không nên lời.“Thật sự không đứng dậy nổi.”
Cô làm sao có thể làm những chuyện như thế này… Cô muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống trốn cho xong.
“Trên người tôi mùi vị thật sự rất dễ chịu sao? Cô vừa rồi cũng đã hửi.”
Người nào đó khuôn mặt đã muốn đỏ vì xấu hổ, bởi vì khẩn trương mà kinh hoàng, không biết nên trả lời như thế nào, thì Frank quản lí đã đi tới.
“Tổng giám đốc, khu nhà xưởng thứ hai có thể đi xem qua.”
“Tốt lắm.” Ngụy Thành Tuấn nhìn về phía người đang cúi đầu không dám nhìn anh.“Hạ thư ký, khu nhà xưởng thứ tôi tự mình xem được rồi, cô đến phía trước đại sảnh chờ tôi.”
“Vâng tổng giám đốc.” Cô vẫn cúi đầu, đến khi tiếng bước chân rời xa mới dám ngẩng đầu lên, sau đó vẻ mặt ảo não. Cô làm sao có thể đối với tổng giám đốc gây ra chuyện này….
Xong đời, Cô nên làm cái gì bây giờ?
Hạ Ngữ Hàm phát hiện tâm tư của mình giống như vừa chạy đua mấy trăm mét, nghĩ đến lúc tổng giám đốc thấy bộ dạng của cô lúc đó, chắc là cảm thấy cô như một ma men say rượu, uống say liền trở thành một con ma men, mặt cô lại ửng đỏ lên.
Nhưng anh lại còn nói muốn làm bạn tốt cùng cô, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Vốn nghĩ đến tổng giám đốc ngày đó giữa trưa sở dĩ đưa ra điều kiện cùng cô trở thành bạn tốt, là vì anh thực cô đơn. Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ anh thương cảm cho cô, bởi vì không những cô bị đá khổ sở không thôi, còn mượn rượu tiêu sầu, la hét muốn tìm người yêu mới, mới chủ động nói muốn cùng cô kết bạn……
Thì ra là thế, là vì thương cảm a.
Cho nên tổng giám đốc mới có thể đối xử với cô tốt như vậy, nấu cơm trưa cho cô ăn, còn cười dịu dàng, thậm chí còn cùng cô đi ăn mì hòanh thánh cho bữa tối, vì cô mà cổ vũ.
Tổng giám đốc quả nhiên là một người sếp quá tốt bụng, quá tri kỷ.
Nói muốn làm bạn cùng cô, bất quá là vì không cho cô cảm thấy khó khăn, mà cô nhưng lại ngây ngốc nghĩ đến anh là thiệt tình muốn làm bạn nàng.
Cô là một ngừơi như vậy, chỉ cần có người đối xử tốt với cô một chút liền quên thân phận mình, đã quên thân phận người kia có bao nhiêu tôn quý, cao không thể với tới, không phải là người mà người thường có thể tới gần, ngày đầu tiên khi làm thư ký cho anh, cô hiểu được”chân lý” này, bởi vậy vẫn luôn kính sợ anh, chưa bao giờ nghĩ tới 睮 睮 củ, càng không nghĩ tới có lúc bọn họ sẽ trở thành bạn bè.
Hạ Ngữ Hàm gõ đầu mình một cái, tự mắng mình. Là cô sai! Bởi vì ăn cơm vài lần, trò chuyện khoái trá, liền không đúng mực lấn lướt, tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, mà hiện tại, anh ta bất quá là trở về bộ dáng cũ thôi.
Nhưng là không biết vì sao, tâm tình của côcó chút cảm giác mất mát, đại khái là vì này sếp đối với tốt lắm, đột nhiên lại trở về tính cách cũ, làm cho cô có đôi chút không quen.
Nhưng vô luận như thế nào, cô đều nên cám ơn anh luôn cổ vũ, về sau cô vẫn nên làm tròn bổn phận thư ký của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.