Chương 16
Khoa đầu moi
04/12/2024
Cả ba đang bày tỏ cảm xúc với nhau thì y tá đi vào,nó im lặng nhìn cô ấy, khi giọng nói đầu tiên cất lên cũng là lúc nó tuyệt vọng nhất
-"Xin lỗi chị, chúng tôi đã cố nhưng viên đạn đã xuyên qua và đứa bé ấy đã không qua khỏi!Chúng tôi xin lỗi" Cô ấy thấp giọng
Từng cậu từng chữ khắc sâu vào từng tế bào não của nó, nó không trách cậu mà lại cười nhẹ xoa bụng mình:"Không sao đâu, tôi còn có thể đẻ mà" Nụ cười hồn nhiên của nó khiến cậu và hắn đau nhói
Ông chạy vào nghe tin con mình mất thì tuyệt vọng ngồi thụp xuống ôm mặt gào khóc, người đàn ông chỉnh tề lạnh lùng hằng ngày ấy vậy mà hôm nay đang gào khóc trước phòng bệnh
Nó tính đứng dậy an ủi ông thì ngã mạnh xuống, vết thương quá sâu khiến nó đau đớn,hắn đỡ nó nằm xuống rồi giúp ông lấy lại bình tĩnh
Cậu nắm chặt tay ông chỉ có thể an ủi một chút, hắn có chuyện gấp nên tạm biệt gia đình cậu rồi đi về
Cảnh sát đi vào lấy lời khai của cậu và nó,cảnh sát cũng rất buồn lòng vì không thể cứu được gia đình cậu
Nó không có giận ai mà lại xua tay mỉm cười,nụ cười hiền hậu khiến ai nhìn cũng xót xa cho người mẹ mới mất con này. Ông nhìn nó mà xót xa
Cậu cũng không kém còn cảm thấy tội lỗi hơn,nếu như cậu dũng cảm hơn thì đã cứu được nó rồi
Bố cậu là một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, ông có vẻ ngoài lạnh lùng và nhìn trẻ hơn so với tuổi, ông yêu nó là vì khi công ty ông đang trong đà sụp đổ thì có một cô gái đã xuất hiện
Không phải mẹ cậu mà là nó, trong khi mẹ cậu suốt ngày trì triết và cằn nhằn thì nó lại luôn bên cạnh ông, mới đầu là vì tài sản nhưng khi bên ông lâu dần nó nhận ra nó yêu ông và thương cậu đến mức nào
Mẹ cậu thật sự không xứng đáng là một người mẹ một chút nào, bà là q.u.ỷ mới đúng,suốt ngày chỉ biết nói chồng mắng con chứ không làm gì được
Gia đình bà có thế lực nên việc chức cao vọng trọng là một điều bình thường, thế nhưng bà lại chẳng thể giữ nổi chồng và con trước một người có trái tim ấm áp như nó
-"Người nhà của bệnh nhân Bạch Như Nguyệt Lan đâu ạ?" Y tá hỏi
-"Là tôi" Cậu và ông đồng thanh, hai người sau khi ký giấy và trả tiền các thứ thì đi vào, nó đang ngắm bầu trời
Những con chim đậu cạnh cửa sổ đang hót như để an ủi người con gái bất hạnh trong phòng bệnh, nó mỉm cười
Nhan sắc của nó đã bị bào mòn nhiều sau khi đến nhà cậu, nụ cười dịu dàng của người phụ nữ đến từ quê. Nó nhìn ông nhẹ giọng:"Anh và Tiểu An đi ăn đi, em nghỉ ngơi đã" Nó mỉm cười
Cậu không đói nên ngồi xuống ghế cạnh giường cau mày:"Cha đi ăn rồi mua phần cháo về cho mẹ là được, con sẽ ở đây canh chừng"Cậu nghiêm túc
Cha cậu cũng rời đi, nó lo cậu đói nên muốn cậu đi ăn, cậu thì lại lo nó nghĩ quẩn nên ở lại canh chừng, hai người ngồi vậy im lặng ngắm nhìn bầu trời
Cậu nhìn nó rồi lại nhớ lại mẹ mình, dù nó không có tài năng và công việc ổn định như mẹ cậu nhưng nó lại sẵn sàng bảo vệ và yêu thương cậu như con trai mình, khác với nó, mẹ cậu chỉ quan tâm đến tiền
Trong suốt những năm tháng sống với bà chưa một lần cậu được ăn đồ bà nấu, chỉ có thể ăn đồ ngoài hoặc đi ăn hàng
Nó thấy cậu buồn thì liền đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc đen của cậu, cậu giật mình nhìn nó,mặt cậu đỏ lên rồi không kìm được mà hôn một cái vào cạnh môi nó. Khi cậu nhận ra thì liền lùi lại, nọ chạm vào mặt mình hai má đỏ bừng lên
Cha cậu đi vào, ông đặt hộp đồ ăn xuống rồi vội chạy đi làm, cậu thì đứng dậy tính rời đi.Nó không dám ngăn cậu nữa nhưng cảm giác vừa nãy thật sự rất lạ lùng, cậu không thể hiểu sao mình lại hôn nó nữa
Có lẽ là do lâu rồi mới có người đối tốt với cậu như vậy, cậu vừa rời đi nó đã lấy ra mảnh thủy tinh nhỏ, là một người mẹ nó thương con mình lắm. Giờ con nó c.h.ế.t rồi nó không còn thiết sống nữa
Nó vừa định cứa tay thì có con chim đậu vào lòng bàn tay nó, con chim hót líu lo rồi mổ nhẹ vào bụng nó. Tay nó xoa nhẹ con chim rồi ôm nó vào lòng khóc nức nở
Cậu về nhà, căn nhà tang hoang hết cả, cậu nhặt từng mảnh kính rồi cho vào túi rác vứt đi.Dọn dẹp xong thì cậu cầm túi trái cây mới mua sang nhà hắn
Cậu gõ cửa nhẹ một cái, hắn mở cửa ra mỉm cười với cậu:"Có chuyện gì sao?"
-"Cảm ơn thầy giúp gia đình em, đây là chút quà để cảm ơn" Cậu ngại ngùng đưa cho hắn
Hai người sau đó vào nhà nói chuyện, hắn rất vui khi có thể giúp đỡ cho gia đình cậu,hai người ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ. Cảnh sát đã bắt được một lũ những mãi vẫn không thể tìm kiếm được mẹ cậu
-"Xin lỗi chị, chúng tôi đã cố nhưng viên đạn đã xuyên qua và đứa bé ấy đã không qua khỏi!Chúng tôi xin lỗi" Cô ấy thấp giọng
Từng cậu từng chữ khắc sâu vào từng tế bào não của nó, nó không trách cậu mà lại cười nhẹ xoa bụng mình:"Không sao đâu, tôi còn có thể đẻ mà" Nụ cười hồn nhiên của nó khiến cậu và hắn đau nhói
Ông chạy vào nghe tin con mình mất thì tuyệt vọng ngồi thụp xuống ôm mặt gào khóc, người đàn ông chỉnh tề lạnh lùng hằng ngày ấy vậy mà hôm nay đang gào khóc trước phòng bệnh
Nó tính đứng dậy an ủi ông thì ngã mạnh xuống, vết thương quá sâu khiến nó đau đớn,hắn đỡ nó nằm xuống rồi giúp ông lấy lại bình tĩnh
Cậu nắm chặt tay ông chỉ có thể an ủi một chút, hắn có chuyện gấp nên tạm biệt gia đình cậu rồi đi về
Cảnh sát đi vào lấy lời khai của cậu và nó,cảnh sát cũng rất buồn lòng vì không thể cứu được gia đình cậu
Nó không có giận ai mà lại xua tay mỉm cười,nụ cười hiền hậu khiến ai nhìn cũng xót xa cho người mẹ mới mất con này. Ông nhìn nó mà xót xa
Cậu cũng không kém còn cảm thấy tội lỗi hơn,nếu như cậu dũng cảm hơn thì đã cứu được nó rồi
Bố cậu là một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, ông có vẻ ngoài lạnh lùng và nhìn trẻ hơn so với tuổi, ông yêu nó là vì khi công ty ông đang trong đà sụp đổ thì có một cô gái đã xuất hiện
Không phải mẹ cậu mà là nó, trong khi mẹ cậu suốt ngày trì triết và cằn nhằn thì nó lại luôn bên cạnh ông, mới đầu là vì tài sản nhưng khi bên ông lâu dần nó nhận ra nó yêu ông và thương cậu đến mức nào
Mẹ cậu thật sự không xứng đáng là một người mẹ một chút nào, bà là q.u.ỷ mới đúng,suốt ngày chỉ biết nói chồng mắng con chứ không làm gì được
Gia đình bà có thế lực nên việc chức cao vọng trọng là một điều bình thường, thế nhưng bà lại chẳng thể giữ nổi chồng và con trước một người có trái tim ấm áp như nó
-"Người nhà của bệnh nhân Bạch Như Nguyệt Lan đâu ạ?" Y tá hỏi
-"Là tôi" Cậu và ông đồng thanh, hai người sau khi ký giấy và trả tiền các thứ thì đi vào, nó đang ngắm bầu trời
Những con chim đậu cạnh cửa sổ đang hót như để an ủi người con gái bất hạnh trong phòng bệnh, nó mỉm cười
Nhan sắc của nó đã bị bào mòn nhiều sau khi đến nhà cậu, nụ cười dịu dàng của người phụ nữ đến từ quê. Nó nhìn ông nhẹ giọng:"Anh và Tiểu An đi ăn đi, em nghỉ ngơi đã" Nó mỉm cười
Cậu không đói nên ngồi xuống ghế cạnh giường cau mày:"Cha đi ăn rồi mua phần cháo về cho mẹ là được, con sẽ ở đây canh chừng"Cậu nghiêm túc
Cha cậu cũng rời đi, nó lo cậu đói nên muốn cậu đi ăn, cậu thì lại lo nó nghĩ quẩn nên ở lại canh chừng, hai người ngồi vậy im lặng ngắm nhìn bầu trời
Cậu nhìn nó rồi lại nhớ lại mẹ mình, dù nó không có tài năng và công việc ổn định như mẹ cậu nhưng nó lại sẵn sàng bảo vệ và yêu thương cậu như con trai mình, khác với nó, mẹ cậu chỉ quan tâm đến tiền
Trong suốt những năm tháng sống với bà chưa một lần cậu được ăn đồ bà nấu, chỉ có thể ăn đồ ngoài hoặc đi ăn hàng
Nó thấy cậu buồn thì liền đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc đen của cậu, cậu giật mình nhìn nó,mặt cậu đỏ lên rồi không kìm được mà hôn một cái vào cạnh môi nó. Khi cậu nhận ra thì liền lùi lại, nọ chạm vào mặt mình hai má đỏ bừng lên
Cha cậu đi vào, ông đặt hộp đồ ăn xuống rồi vội chạy đi làm, cậu thì đứng dậy tính rời đi.Nó không dám ngăn cậu nữa nhưng cảm giác vừa nãy thật sự rất lạ lùng, cậu không thể hiểu sao mình lại hôn nó nữa
Có lẽ là do lâu rồi mới có người đối tốt với cậu như vậy, cậu vừa rời đi nó đã lấy ra mảnh thủy tinh nhỏ, là một người mẹ nó thương con mình lắm. Giờ con nó c.h.ế.t rồi nó không còn thiết sống nữa
Nó vừa định cứa tay thì có con chim đậu vào lòng bàn tay nó, con chim hót líu lo rồi mổ nhẹ vào bụng nó. Tay nó xoa nhẹ con chim rồi ôm nó vào lòng khóc nức nở
Cậu về nhà, căn nhà tang hoang hết cả, cậu nhặt từng mảnh kính rồi cho vào túi rác vứt đi.Dọn dẹp xong thì cậu cầm túi trái cây mới mua sang nhà hắn
Cậu gõ cửa nhẹ một cái, hắn mở cửa ra mỉm cười với cậu:"Có chuyện gì sao?"
-"Cảm ơn thầy giúp gia đình em, đây là chút quà để cảm ơn" Cậu ngại ngùng đưa cho hắn
Hai người sau đó vào nhà nói chuyện, hắn rất vui khi có thể giúp đỡ cho gia đình cậu,hai người ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ. Cảnh sát đã bắt được một lũ những mãi vẫn không thể tìm kiếm được mẹ cậu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.