Chương 31
Nhất Thế Hoa Thường
13/07/2022
Edit: jena
Hệ thống nhỏ nói rằng nguyên chủ trúng dược, phản kháng hơn nửa ngày, cuối cùng một kích đá vào bộ vị của đối phương mới có thể chạy thoát được.
Cậu ấy chạy đến kho hàng ở tầng dưới trốn, lảo đảo chạy được đến thang máy thì gặp đám người tùy tùng của vị thiếu gia kia.
Bây giờ Cảnh Tây nháo một trận như vầy, thời gian cách biệt không sai lắm.
Tình cờ là bạn của Hồ Tiêu ở trên lầu chơi, có chụp đúng hình ảnh đối phương nằm lăn lộn cọ cọ trên mặt đất lại, do nhất thời tò mò nên cũng đi xuống dưới.
Vì vậy chỉ cần Cảnh Tây đi đến thang máy sẽ đụng phải hai người họ.
Cảnh Tây chậm rì rì đi qua.
Vừa mới qua một khúc cua đã gặp năm, sáu thiếu niên.
Cả đám nhìn thấy cậu thì ngẩn người, đứng lại.
Hệ thống nhỏ: "Là bọn họ, cái người đứng phía trước là người thương trong lòng của nguyên chủ, em trai của Hồ Tiêu, tên gọi Hồ Triệt."
Cảnh Tây: "Bậy bạ á hả?"*
*狐澈 [húchě] Hồ Triệt đồng âm với 胡扯 [húchě] là nói bậy nói bạ, nói nhiều
Hệ thống nhỏ: "Triệt trong rõ ràng, triệt để."
Cảnh Tây: "Ừ, là nói bậy nói bạ."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây nhanh chóng đánh giá xong, ngoài miệng kinh ngạc hô: "A, là mấy người!"
Đám người tùy tùng chút nữa là không nhận ra người quen.
Trước đây con thỏ nhỏ này nhìn mềm yếu, bây giờ mảnh mai mềm dẻo hơn không ít, khí chất cũng khác trước nhiều, không còn ngu ngốc nữa mà cả người như phát sáng chói mù mắt người nhìn.
Đám tùy tùng: "Mày không phải đi làm lính đánh thuê sao?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy, đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, đi theo ông chủ thị sát!"
Đám tùy tùng: "Ông chủ của mày là ai?"
Cảnh Tây: "Tôi không nói cho mấy cậu được."
Đám tùy tùng: "Tại sao?"
Cảnh Tây: "Vì đây là nhiệm vụ công tác của tôi chứ sao! Ngài ấy cho tôi tự do hoạt động nhưng không thể nói với người khác như vậy được, sợ rước phiền phức nên tôi chỉ có thể nói đó là ông chủ của tôi thôi."
Đám tùy tùng nghe mà đầu ong ong, cảm thấy đây vẫn là con thỏ ngu ngốc ngày trước chứ nào có điểm thông minh gì vượt trội đâu, cười cười chỉ tay vào Hồ Triệt: "Vậy cậu cũng không thể nói cho anh Triệt nghe được à?"
Cảnh Tây nhìn về phía Hồ Triệt, mặt đầy cao hứng, mắt sáng lấp lánh: "Tất nhiên là..."
Hồ Triệt nhếch miệng.
Vài tên tùy tùng cũng đắc chí cười.
Kết quả lại nghe đối phương uyển chuyển đáp: "Không thể nha. Mấy người có bị ngu không? Sao lại nghĩ tôi dám nói vậy?"
Đám tùy tùng: "..."
Mặt bọn họ trầm xuống: "Mày không sợ anh Triệt mất hứng hả?"
Lúc trước mỗi khi bọn họ nói vậy, con thỏ nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời theo.
Bây giờ, Cảnh Tây nghe xong thì im lặng một chút, chờ một đám lại hề hề cười cảm thấy thắng lợi trong tầm tay thì ngây ngô nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Anh Triệt sẽ vô ý vô tứ làm phiền người khác vậy sao?"
Hồ Triệt: "..."
Đám tùy tùng: "..."
Liên tiếp bị điểm danh bêu xấu, Hồ Triệt cuối cùng mở miệng: "Lần này cậu ra ngoài cũng thay đổi không ít nhỉ?"
Cảnh Tây: "Hình như vậy, do tiếp xúc với nhiều người hơn."
Cậu khoa chân múa tay vẽ ra một vòng tròn lớn giữa không trung, vô cùng kích động: "Lần này ra ngoài tôi mới biết được là ở bên ngoài có nhiều người đẹp quá chừng, ai cũng đẹp hơn anh cả!"
Hồ Triệt: "..."
Đám tùy tùng: "..."
Cú thọc gậy này đâm quá ác.
Hồ Triệt tự hào nhất chính là vẻ ngoài của mình, bị đối phương như vậy không khỏi sa sầm nét mặt.
Đám tùy tùng cũng nổi giận: "Sao mày dám nói chuyện xằng bậy như vậy!"
"Tôi nói thật mà." Cảnh Tây đã được hệ thống nhỏ phổ cập tri thức từ trước: "Hơn nữa quần áo họ mặc cũng đẹp hơn anh Triệt, còn cao hơn anh Triệt, còn đối xử tốt với tôi nữa. Cho nên tôi sẽ không bịn rịn quyến luyến quấn lấy mấy người nữa đâu. Anh Triệt, anh có vui hơn không?"
Hồ Triệt: "..."
Mày nhìn tao giống như đang vui lắm hả?
Cảnh Tây dường như nhớ đến cái gì, nói: "Ôi chao đúng rồi, tôi có gặp một vị đại lão, anh ấy dạy cho tôi biết một chút thứ hay ho, cảm thấy tên của anh hơi không ổn lắm."
Hồ Triệt đen mặt: "Sao không tốt?"
"Hồ Triệt, bậy bạ, anh nghe thử đi." Cảnh Tây nói: "Mỗi ngày người ta còn kêu "anh Triệt, anh Triệt", gọi mãi, chẳng phải anh thành một tên "tào lao bát quái" luôn hả?"
"Ha ha ha ha!"
Hồ Tiêu xuống thang máy không bao xa thì nghe được câu này, ngay lập tức không nhịn được mà cười to, cảm thán quả thật người nọ là nhân tài.
Cậu thấy đám người nọ mặt mày đăm đăm sát khí dâng tràn muốn động thủ, nhắc nhở: "Hồ Triệt, có quên đây là chỗ nào không vậy?"
Tiệc mừng thọ lão gia tử nhà họ Thái, bây giờ bọn họ đánh người thì chính là không cho chủ nhà giữ mặt mũi.
Hồ Triệt nghe lời nhắc nhở, đầu óc bình tĩnh lại, khó chịu nhìn về phía đối phương: "Là người kết hôn rồi, anh không đi cùng "anh chồng tốt" của mình đi, đến đây làm gì?"
Hồ Tiêu cong miệng đáp: "Chuyện phu phu nhà người khác, cậu quản được à? Đấy cậu xem, cậu lại tào lao nói bậy nói bạ kìa, quả thật không phải người tốt lành gì cho cam."
Hồ Triệt: "..."
Đám tùy tùng: "..."
Hồ Triệt bị nói đến tức chết.
Hắn hít sâu một hơi, sáng suốt không tiếp tục nói chuyện với hai kẻ điên này nữa, cuối cùng lạnh lùng liếc mắt nhìn con thỏ nhỏ, tái mét mặt rời đi.
Hành lang chỉ còn lại Cảnh Tây và nhân vật thụ chính của cốt truyện.
Hồ Tiêu hiếm lạ đánh giá con thỏ nhỏ: "Tôi biết cậu, lúc trước cậu hay theo sau đuôi em trai tôi, bây giờ thông suốt rồi hả?"
Cảnh Tây: "Là người mà, đều phải trưởng thành thôi."
Hồ Tiêu vô cùng hài lòng: "Tốt, tôi thích cậu rồi đó."
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Thích bao nhiêu?"
"Nên nói như thế nào ta..." Hồ Tiêu nhìn vào đôi mắt đen láy trước mắt, bỗng nhiên hứng thú nổi lên, cầm lấy tay cậu: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, rất buồn bực, thậm chí còn muốn tự sát, cuối cùng nhờ có cậu mà hết rồi. Cậu xem, ân cứu mạng lớn thấy, phải lấy thân báo đáo thôi đúng không?"
Ồ, ra là giọng điệu này.
Cảnh Tây nghĩ về sau cả hai hẳn ở chung với nhau khá hòa hợp, nhưng ngoài miệng nói: "Này không ổn."
Hồ Tiêu: "Sao lại không được? Do cậu nghe đám người kia nói là tôi kết hôn rồi hả? Đừng quan tâm, kết hôn trên danh nghĩa thôi, tôi với anh ta không yêu nhau."
Cảnh Tây: "Không phải vì chuyện đó, gia đình anh có phải từng giúp đỡ cho viện phúc lợi Ái Nha không?"
Hồ Tiêu không nghĩ rằng cậu lại lái sang một chủ đề đứng đắn như vậy, nói: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Tôi là một đứa trẻ ở viện phúc lợi đó. Tuy rằng khi tôi đến đó thì gia đình anh không còn làm từ thiện nữa nhưng bốn bỏ năm lên một chút, vẫn tính là giúp đỡ tôi. Tôi cảm động nên có tra xét một chút gia phả."
"..." Hồ Tiêu: "Cậu không phải cô nhi sao? Sao lại có gia phả?"
"Lao lực trăm nghìn đắng cay tìm." Cảnh Tây nói hươu nói vượn: "Anh biết không, bà cố cố cố cố cố của anh và ông cố cố cố cố cố của tôi là hai chị em họ, sau hai nhà có hai người thành chị em dâu, lại tiếp đó..."
Cậu liệt kê thêm mấy thế hệ đi xuống, Hồ Tiêu nghe mà đầu óc loạn cào cào. Rồi cậu bất ngờ tóm lấy tay đối phương: "Tóm lại, tôi là cậu hai của anh! Làm sao mà hai chúng ta ở bên nhau được!"
Hồ Tiêu: "..."
Cảnh Tây nghiêm túc nhìn cậu.
Ảnh đế tương lai cũng nhìn lại, cảm thấy mình gặp phải cao thủ.
Cậu bóp bóp mặt của con thỏ nhỏ, quyết định buông tha, kéo cậu đi chơi.
Mục tiêu của Cảnh Tây đã hoàn thành, thấy cậu ta muốn dẫn mình đi xem náo nhiệt của bữa tiệc thì nói cho cậu biết mọi chuyện đã được giải quyết rồi, còn mình thì biết nội tình bên trong.
Hồ Tiêu nghe thấy thế thì hứng thú nhưng vẫn muốn tạt qua đó nhìn thử vì bạn của cậu đang ở bên đó, cậu muốn nói chuyện với người ta một chút. Chờ cậu cùng bạn nói chuyện xong thì lại tìm một chỗ khác hóng chuyện tiếp.
Cảnh Tây hết cách đi theo đối phương về chỗ cũ, alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ: "Đoạn Trì còn ở bên đó không?"
Hệ thống nhỏ: "Vẫn ở đó, cơ bản không hề nhúc nhích."
Bước chân Cảnh Tây hơi dừng lại: "Chắc chắn vòng tay của hắn còn ở trên tay chứ?"
Hệ thống nhỏ: "Chắc chắn 100%!"
Nó đã trải nghiệm loại mệt mỏi này, đương nhiên sẽ không tái phạm, kiêu ngạo vỗ ngực: "Tôi luôn giám sát chặt chẽ nhiệt độ cơ thể đối phương, luôn giữ ở một giá trị duy nhất. Sau khi vào tiệc, hắn cùng trợ lý đứng chờ bên cửa sổ, Đoạn Trì thì ngồi, trợ lý thì đứng bên cạnh nói chuyện. Tôi còn xâm nhập vào điện thoại của hắn xem một chút, nào là kế hoạch thu mua, dự án vân vân vân, lần này tôi làm..." Lời còn chưa dứt, bọn họ vừa quẹo qua hành lang đã thấy Đoạn Trì đứng cách mình 10 mét, bình tĩnh nhìn qua.
Khoảng cách với Dị Lang không có vấn đề gì, nếu hắn đến sớm hơn một chút hoàn toàn có thể nghe rõ Cảnh Tây nói gì với những người khác.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Hệ thống nhỏ bị đả kích cực mạnh: "Không thể nào! Tôi vẫn luôn quan sát mà! Nhiệt độ cơ thể của tộc Thiên Lang và người bình thường không có giống nhau!"
Cảnh Tây: "Ta nhớ rõ trợ lý của hắn cũng là người của tộc Thiên Lang, hẳn là người đeo vòng tay là anh ta."
Hệ thống nhỏ: "Vậy còn người ngồi bên cạnh là ai chứ?"
Cảnh Tây: "Ai biết được, ngươi không nhìn thấy làm sao mà ta thấy?"
Hệ thống nhỏ "oa oa" khóc lên.
Nó đã làm sai gì chứ? Vì sao lại khi dễ AI như vậy!
Hiện thực quá đau khổ, nó thút thít khóc ngậm miệng.
Cảnh Tây duy trì trạng thái, mặt không cảm xúc đi theo Hồ Tiêu.
Đoạn Trì bị cậu nhìn thấy vẫn ung dung thong thả bước đến.
Hai bên nhanh chóng tới gần.
Từ góc độ của Hồ Tiêu, vừa quẹo qua đã thấy giám đốc Đoạn tiến đến thì nghĩ rằng đối phương muốn đi thang máy, chủ động chào hỏi: "Chào giám đốc Đoạn."
Đoạn Trì "ừm" một tiếng, ánh mắt lướt qua người thiếu niên bên cạnh rồi lướt qua nhanh.
Hồ Tiêu chờ bóng dáng của đối phương khuất tầm mắt, có hơi kích động, nhỏ giọng nói: "Ngài ấy thế mà đáp lời tôi! Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy ở ngoài đời, còn đứng gần như vậy nữa chứ!"
Cảnh Tây im lặng nhìn cậu.
Hồ Tiêu: "Ánh mắt gì vậy? Cậu không thấy ngài ấy đẹp à? Chẳng trách trước kia cậu thích Hồ Triệt, mắt nhìn đúng là không tốt lắm."
Cậu dạy bảo lại con thỏ nhỏ: "Cậu nhìn giám đốc Đoạn đi, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn năng lực có năng lực, còn chung tình, bây giờ tìm đâu ra người như vậy chứ? Cậu Ất Chu kia không thích bị trói định với ngài ấy, còn tôi thích lắm đó, nếu tôi là cậu ấy thì tốt rồi."
Hệ thống nhỏ khóc đủ rồi, nghe vậy thì giải thích: "Cậu ấy chỉ là ngưỡng mộ thôi, không có nghiêm túc đâu. Điều kiện của giám đốc Đoạn... Ngoại trừ có dính dáng đến nam chính Đoạn Tu Văn ở cốt truyện thứ nhất thì vị nam chính của cốt truyện thứ hai này hay thả dấm cho chồng mình ăn lắm, về sau thì ngài sẽ quen."
Cảnh Tây: "Tên Đoạn Trì đó giống công cụ vạn năng nhỉ?"
Hệ thống nhỏ: "... Ngài muốn nói vậy cũng... được."
Công cụ vạn năng Đoạn Trì vừa qua khúc cua thì ngừng lại.
Hắn còn nghĩ Ất Chu dùng thủ thuật y học để điều chỉnh thân thể, thế nhưng lại không phải. Hắn không thể ngửi được mùi vị của Ất Chu trên người của thiếu niên kia, nếu không phải mơ hồ cảm giác được sự quen thuộc thì hắn căn bản không quan tâm tới.
Hắn đoán thiếu niên đó không phải nhân loại, mà là tộc thỏ. Vậy nên mọi chuyện chỉ là trùng hợp?
Hắn đứng yên vài giây, xoay người quay trở lại bữa tiệc.
Trợ lý vẫn còn đứng đó đọc báo cáo. Vệ sĩ cao to ngồi trên ghế, mặt vô biểu tình, trong lòng sóng to gió nổi, vô cùng khẩn trương. Sao lại kéo hắn đến đây ngồi nghe diễn tập? Không sợ hắn tiết lộ cơ mật trong kinh doanh à?
Trợ lý cũng không hiểu sao ông chủ lại dặn dò như thế này.
Nhưng nếu đã nói thì hẳn có đạo lý, tiếp tục chăm chỉ đọc báo cáo vừa trở thành phế thải tối hôm qua, chờ ông chủ mình quay về.
Hệ thống nhỏ vẫn luôn chú ý động tĩnh bên đó, thấy Đoạn Trì lấy lại vòng tay, vừa xâm nhập xem thì hoảng loạn: "Tiêu đời rồi hắn đang gọi điện thoại cho ngài kìa!"
Từ khi Cảnh Tây đổi thân thể, di động là do hệ thống nhỏ quản lý.
Cảnh Tây ngẫu nhiên sẽ nhắn tin hai ba câu, nhưng giọng nói hoặc gọi video thì không thể làm được vì hình dáng và giọng nói đã thay đổi rồi.
Hệ thống nhỏ: "Làm sao bây giờ?"
Cảnh Tây: "Còn có thể làm sao nữa, không lẽ ngươi muốn nhận điện thoại?"
Hệ thống nhỏ: "Vậy không phải hắn sẽ càng nghi ngờ hơn sao?"
Quả nhiên, thấy người không nhận điện thoại, Đoạn Trì liền gửi tin nhắn qua.
[ Tôi có tham gia một sự kiện, cũng đang ở chỗ em du lịch. Chúng ta có thể gặp nhau không? ]
[ Hay là vẫn không tiện? Không thể gặp được à? ]
[ Tôi muốn hỏi lại, em thật sự là Ất Chu? ]
Hệ thống nhỏ lệ nóng quanh tròng, nếu nó có trái tim, hẳn trái tim ấy đã ngừng đập.
Vẫn chưa xong, Đoạn Trì nhắn tin xong còn lên mạng tìm kiếm "Hoán đổi linh hồn", nó sợ đến mức thiếu chút nữa chết máy.
Hệ thống nhỏ vội vàng báo cáo lại cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây im lặng, rõ ràng là hắn cố ý cho cậu biết.
Bằng không đường đường một đại lão hoàn toàn có thể thông qua nhân mạch dò hỏi trực tiếp về những vấn đề này, sao lại lên mạng tìm những thông tin lung tung không đủ giá trị tin tưởng như vậy?
Cậu nói: "Trả lời hắn, nói là ta thật."
Đoạn Trì nhận được tin nhắn, nhìn sang con thỏ nhỏ nào đó không hề cầm điện thoại, hơi nhíu mày.
Đoạn Trì: [ Em có tâm sự à? ]
[ Tôi muốn đi ngủ, hẹn khi khác đi. ]
Đoạn Trì: [ Chỉ nói hai câu thôi. ]
[ Không nói. Ngủ ngon. ]
Hệ thống nhỏ không thấy đối phương trả lời, hỏi: "Cách này dùng được không?"
Cảnh Tây: "Có lẽ."
Hệ thống nhỏ: "Tôi nói rồi mà, trực giác của hắn thật đáng sợ. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây."
Cảnh Tây: "Tùy cơ ứng biến. Dù sao hắn cũng không có chứng cứ gì, chờ hắn tự mò tới cửa thì tính sau."
Hệ thống nhỏ: "Vậy tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vị trí của hắn đúng không?"
Cảnh Tây nghĩ nghĩ, nếu thành công trốn tránh được bữa tiệc này thì tốt, nhưng sợ về sau không biết giải thích như thế nào, nói: "Thôi không cần, xem duyên phận đi. Có thể gặp thì nói, không thì quên đi."
Nói chuyện xong, Hồ Tiêu và bạn mình gấp không chờ nổi kéo con thỏ nhỏ đến bữa tiệc. Ở trên lầu họ tìm được một cái ghế dài, nghe cậu kể chuyện bát nháo khi nãy càng thấy cậu thuận mắt hơn.
Hồ Tiêu đánh giá: "Tôi đang chuẩn bị vào giới giải trí, điều kiện của cậu không tồi, nếu không thì đi cùng tôi nhé? Hai ta liên thủ mở đường máu, sao nào?"
Cảnh Tây: "Tôi không có hứng thú với diễn xuất."
Cậu không đợi đối phương khuyên bảo, chủ động nói: "Nhưng tôi có huấn luyện làm lính đánh thuê, nếu anh không chê tôi là chú hai của anh thì cho tôi làm vệ sĩ của anh đi."
Hồ Tiêu đang muốn nhét hai chữ "chú hai" vào miệng cậu lại thì thấy "chồng" mình đến, nghe nói muốn bàn chuyện làm ăn nên gấp rút trao đổi phương thức liên lạc với con thỏ nhỏ, quay trở lại làm một bạn đời hiểu chuyện, phối hợp nắm tay cùng "chồng" rời đi.
Cảnh Tây nhìn bọn họ đi xa, biết chuyện vệ sĩ này cơ bản không có trì hoãn gì, nhìn đám người náo nhiệt bên dưới, thở dài: "Ngươi nói đám tùy tùng kia động thủ mà, đâu rồi? Làm ta thiếu nhiều trò vui quá."
"..." Hệ thống nhỏ: "Ngài nghĩ sao vậy? Nếu bọn họ động thủ thì bây giờ ngài phải đi xử lý mớ rắc rối khác đó."
Nó lo lắng: "Hôm nay bỏ đi, về sau ngài làm vệ sĩ của Hồ Tiêu cũng gặp đám người xấu nhiều lắm."
Cảnh Tây "ừ" đáp.
Thật ra bị Đoạn Trì theo dõi nên cậu có chút bực bội, muốn phát tiết một chút.
Cậu tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa, hưởng thụ chơi ở đây một chút chơi ở kia một chút, lát sau nhìn thấy một ban công đang mở rộng - ở trên phi thuyền này, bên ngoài hẳn chưa chạm trực tiếp đến vũ trụ, cậu có chút tò mò không biết ngoài đó sẽ thấy gì nên đi đến.
Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy giám đốc Đoạn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây tuy nói "có thể gặp thì nói", nhưng không ngờ rằng lại ngay lúc này. Cậu thành khẩn: "Vô cùng xin lỗi, làm phiền ngài rồi."
Dứt lời liền xoay người rời đi, lại nghe thấy vị giám đốc nào đó nhàn nhạt quăng một câu.
"Đứng lại."
Hệ thống nhỏ nói rằng nguyên chủ trúng dược, phản kháng hơn nửa ngày, cuối cùng một kích đá vào bộ vị của đối phương mới có thể chạy thoát được.
Cậu ấy chạy đến kho hàng ở tầng dưới trốn, lảo đảo chạy được đến thang máy thì gặp đám người tùy tùng của vị thiếu gia kia.
Bây giờ Cảnh Tây nháo một trận như vầy, thời gian cách biệt không sai lắm.
Tình cờ là bạn của Hồ Tiêu ở trên lầu chơi, có chụp đúng hình ảnh đối phương nằm lăn lộn cọ cọ trên mặt đất lại, do nhất thời tò mò nên cũng đi xuống dưới.
Vì vậy chỉ cần Cảnh Tây đi đến thang máy sẽ đụng phải hai người họ.
Cảnh Tây chậm rì rì đi qua.
Vừa mới qua một khúc cua đã gặp năm, sáu thiếu niên.
Cả đám nhìn thấy cậu thì ngẩn người, đứng lại.
Hệ thống nhỏ: "Là bọn họ, cái người đứng phía trước là người thương trong lòng của nguyên chủ, em trai của Hồ Tiêu, tên gọi Hồ Triệt."
Cảnh Tây: "Bậy bạ á hả?"*
*狐澈 [húchě] Hồ Triệt đồng âm với 胡扯 [húchě] là nói bậy nói bạ, nói nhiều
Hệ thống nhỏ: "Triệt trong rõ ràng, triệt để."
Cảnh Tây: "Ừ, là nói bậy nói bạ."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây nhanh chóng đánh giá xong, ngoài miệng kinh ngạc hô: "A, là mấy người!"
Đám người tùy tùng chút nữa là không nhận ra người quen.
Trước đây con thỏ nhỏ này nhìn mềm yếu, bây giờ mảnh mai mềm dẻo hơn không ít, khí chất cũng khác trước nhiều, không còn ngu ngốc nữa mà cả người như phát sáng chói mù mắt người nhìn.
Đám tùy tùng: "Mày không phải đi làm lính đánh thuê sao?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy, đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, đi theo ông chủ thị sát!"
Đám tùy tùng: "Ông chủ của mày là ai?"
Cảnh Tây: "Tôi không nói cho mấy cậu được."
Đám tùy tùng: "Tại sao?"
Cảnh Tây: "Vì đây là nhiệm vụ công tác của tôi chứ sao! Ngài ấy cho tôi tự do hoạt động nhưng không thể nói với người khác như vậy được, sợ rước phiền phức nên tôi chỉ có thể nói đó là ông chủ của tôi thôi."
Đám tùy tùng nghe mà đầu ong ong, cảm thấy đây vẫn là con thỏ ngu ngốc ngày trước chứ nào có điểm thông minh gì vượt trội đâu, cười cười chỉ tay vào Hồ Triệt: "Vậy cậu cũng không thể nói cho anh Triệt nghe được à?"
Cảnh Tây nhìn về phía Hồ Triệt, mặt đầy cao hứng, mắt sáng lấp lánh: "Tất nhiên là..."
Hồ Triệt nhếch miệng.
Vài tên tùy tùng cũng đắc chí cười.
Kết quả lại nghe đối phương uyển chuyển đáp: "Không thể nha. Mấy người có bị ngu không? Sao lại nghĩ tôi dám nói vậy?"
Đám tùy tùng: "..."
Mặt bọn họ trầm xuống: "Mày không sợ anh Triệt mất hứng hả?"
Lúc trước mỗi khi bọn họ nói vậy, con thỏ nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời theo.
Bây giờ, Cảnh Tây nghe xong thì im lặng một chút, chờ một đám lại hề hề cười cảm thấy thắng lợi trong tầm tay thì ngây ngô nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Anh Triệt sẽ vô ý vô tứ làm phiền người khác vậy sao?"
Hồ Triệt: "..."
Đám tùy tùng: "..."
Liên tiếp bị điểm danh bêu xấu, Hồ Triệt cuối cùng mở miệng: "Lần này cậu ra ngoài cũng thay đổi không ít nhỉ?"
Cảnh Tây: "Hình như vậy, do tiếp xúc với nhiều người hơn."
Cậu khoa chân múa tay vẽ ra một vòng tròn lớn giữa không trung, vô cùng kích động: "Lần này ra ngoài tôi mới biết được là ở bên ngoài có nhiều người đẹp quá chừng, ai cũng đẹp hơn anh cả!"
Hồ Triệt: "..."
Đám tùy tùng: "..."
Cú thọc gậy này đâm quá ác.
Hồ Triệt tự hào nhất chính là vẻ ngoài của mình, bị đối phương như vậy không khỏi sa sầm nét mặt.
Đám tùy tùng cũng nổi giận: "Sao mày dám nói chuyện xằng bậy như vậy!"
"Tôi nói thật mà." Cảnh Tây đã được hệ thống nhỏ phổ cập tri thức từ trước: "Hơn nữa quần áo họ mặc cũng đẹp hơn anh Triệt, còn cao hơn anh Triệt, còn đối xử tốt với tôi nữa. Cho nên tôi sẽ không bịn rịn quyến luyến quấn lấy mấy người nữa đâu. Anh Triệt, anh có vui hơn không?"
Hồ Triệt: "..."
Mày nhìn tao giống như đang vui lắm hả?
Cảnh Tây dường như nhớ đến cái gì, nói: "Ôi chao đúng rồi, tôi có gặp một vị đại lão, anh ấy dạy cho tôi biết một chút thứ hay ho, cảm thấy tên của anh hơi không ổn lắm."
Hồ Triệt đen mặt: "Sao không tốt?"
"Hồ Triệt, bậy bạ, anh nghe thử đi." Cảnh Tây nói: "Mỗi ngày người ta còn kêu "anh Triệt, anh Triệt", gọi mãi, chẳng phải anh thành một tên "tào lao bát quái" luôn hả?"
"Ha ha ha ha!"
Hồ Tiêu xuống thang máy không bao xa thì nghe được câu này, ngay lập tức không nhịn được mà cười to, cảm thán quả thật người nọ là nhân tài.
Cậu thấy đám người nọ mặt mày đăm đăm sát khí dâng tràn muốn động thủ, nhắc nhở: "Hồ Triệt, có quên đây là chỗ nào không vậy?"
Tiệc mừng thọ lão gia tử nhà họ Thái, bây giờ bọn họ đánh người thì chính là không cho chủ nhà giữ mặt mũi.
Hồ Triệt nghe lời nhắc nhở, đầu óc bình tĩnh lại, khó chịu nhìn về phía đối phương: "Là người kết hôn rồi, anh không đi cùng "anh chồng tốt" của mình đi, đến đây làm gì?"
Hồ Tiêu cong miệng đáp: "Chuyện phu phu nhà người khác, cậu quản được à? Đấy cậu xem, cậu lại tào lao nói bậy nói bạ kìa, quả thật không phải người tốt lành gì cho cam."
Hồ Triệt: "..."
Đám tùy tùng: "..."
Hồ Triệt bị nói đến tức chết.
Hắn hít sâu một hơi, sáng suốt không tiếp tục nói chuyện với hai kẻ điên này nữa, cuối cùng lạnh lùng liếc mắt nhìn con thỏ nhỏ, tái mét mặt rời đi.
Hành lang chỉ còn lại Cảnh Tây và nhân vật thụ chính của cốt truyện.
Hồ Tiêu hiếm lạ đánh giá con thỏ nhỏ: "Tôi biết cậu, lúc trước cậu hay theo sau đuôi em trai tôi, bây giờ thông suốt rồi hả?"
Cảnh Tây: "Là người mà, đều phải trưởng thành thôi."
Hồ Tiêu vô cùng hài lòng: "Tốt, tôi thích cậu rồi đó."
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Thích bao nhiêu?"
"Nên nói như thế nào ta..." Hồ Tiêu nhìn vào đôi mắt đen láy trước mắt, bỗng nhiên hứng thú nổi lên, cầm lấy tay cậu: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, rất buồn bực, thậm chí còn muốn tự sát, cuối cùng nhờ có cậu mà hết rồi. Cậu xem, ân cứu mạng lớn thấy, phải lấy thân báo đáo thôi đúng không?"
Ồ, ra là giọng điệu này.
Cảnh Tây nghĩ về sau cả hai hẳn ở chung với nhau khá hòa hợp, nhưng ngoài miệng nói: "Này không ổn."
Hồ Tiêu: "Sao lại không được? Do cậu nghe đám người kia nói là tôi kết hôn rồi hả? Đừng quan tâm, kết hôn trên danh nghĩa thôi, tôi với anh ta không yêu nhau."
Cảnh Tây: "Không phải vì chuyện đó, gia đình anh có phải từng giúp đỡ cho viện phúc lợi Ái Nha không?"
Hồ Tiêu không nghĩ rằng cậu lại lái sang một chủ đề đứng đắn như vậy, nói: "Đúng vậy."
Cảnh Tây: "Tôi là một đứa trẻ ở viện phúc lợi đó. Tuy rằng khi tôi đến đó thì gia đình anh không còn làm từ thiện nữa nhưng bốn bỏ năm lên một chút, vẫn tính là giúp đỡ tôi. Tôi cảm động nên có tra xét một chút gia phả."
"..." Hồ Tiêu: "Cậu không phải cô nhi sao? Sao lại có gia phả?"
"Lao lực trăm nghìn đắng cay tìm." Cảnh Tây nói hươu nói vượn: "Anh biết không, bà cố cố cố cố cố của anh và ông cố cố cố cố cố của tôi là hai chị em họ, sau hai nhà có hai người thành chị em dâu, lại tiếp đó..."
Cậu liệt kê thêm mấy thế hệ đi xuống, Hồ Tiêu nghe mà đầu óc loạn cào cào. Rồi cậu bất ngờ tóm lấy tay đối phương: "Tóm lại, tôi là cậu hai của anh! Làm sao mà hai chúng ta ở bên nhau được!"
Hồ Tiêu: "..."
Cảnh Tây nghiêm túc nhìn cậu.
Ảnh đế tương lai cũng nhìn lại, cảm thấy mình gặp phải cao thủ.
Cậu bóp bóp mặt của con thỏ nhỏ, quyết định buông tha, kéo cậu đi chơi.
Mục tiêu của Cảnh Tây đã hoàn thành, thấy cậu ta muốn dẫn mình đi xem náo nhiệt của bữa tiệc thì nói cho cậu biết mọi chuyện đã được giải quyết rồi, còn mình thì biết nội tình bên trong.
Hồ Tiêu nghe thấy thế thì hứng thú nhưng vẫn muốn tạt qua đó nhìn thử vì bạn của cậu đang ở bên đó, cậu muốn nói chuyện với người ta một chút. Chờ cậu cùng bạn nói chuyện xong thì lại tìm một chỗ khác hóng chuyện tiếp.
Cảnh Tây hết cách đi theo đối phương về chỗ cũ, alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ: "Đoạn Trì còn ở bên đó không?"
Hệ thống nhỏ: "Vẫn ở đó, cơ bản không hề nhúc nhích."
Bước chân Cảnh Tây hơi dừng lại: "Chắc chắn vòng tay của hắn còn ở trên tay chứ?"
Hệ thống nhỏ: "Chắc chắn 100%!"
Nó đã trải nghiệm loại mệt mỏi này, đương nhiên sẽ không tái phạm, kiêu ngạo vỗ ngực: "Tôi luôn giám sát chặt chẽ nhiệt độ cơ thể đối phương, luôn giữ ở một giá trị duy nhất. Sau khi vào tiệc, hắn cùng trợ lý đứng chờ bên cửa sổ, Đoạn Trì thì ngồi, trợ lý thì đứng bên cạnh nói chuyện. Tôi còn xâm nhập vào điện thoại của hắn xem một chút, nào là kế hoạch thu mua, dự án vân vân vân, lần này tôi làm..." Lời còn chưa dứt, bọn họ vừa quẹo qua hành lang đã thấy Đoạn Trì đứng cách mình 10 mét, bình tĩnh nhìn qua.
Khoảng cách với Dị Lang không có vấn đề gì, nếu hắn đến sớm hơn một chút hoàn toàn có thể nghe rõ Cảnh Tây nói gì với những người khác.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Hệ thống nhỏ bị đả kích cực mạnh: "Không thể nào! Tôi vẫn luôn quan sát mà! Nhiệt độ cơ thể của tộc Thiên Lang và người bình thường không có giống nhau!"
Cảnh Tây: "Ta nhớ rõ trợ lý của hắn cũng là người của tộc Thiên Lang, hẳn là người đeo vòng tay là anh ta."
Hệ thống nhỏ: "Vậy còn người ngồi bên cạnh là ai chứ?"
Cảnh Tây: "Ai biết được, ngươi không nhìn thấy làm sao mà ta thấy?"
Hệ thống nhỏ "oa oa" khóc lên.
Nó đã làm sai gì chứ? Vì sao lại khi dễ AI như vậy!
Hiện thực quá đau khổ, nó thút thít khóc ngậm miệng.
Cảnh Tây duy trì trạng thái, mặt không cảm xúc đi theo Hồ Tiêu.
Đoạn Trì bị cậu nhìn thấy vẫn ung dung thong thả bước đến.
Hai bên nhanh chóng tới gần.
Từ góc độ của Hồ Tiêu, vừa quẹo qua đã thấy giám đốc Đoạn tiến đến thì nghĩ rằng đối phương muốn đi thang máy, chủ động chào hỏi: "Chào giám đốc Đoạn."
Đoạn Trì "ừm" một tiếng, ánh mắt lướt qua người thiếu niên bên cạnh rồi lướt qua nhanh.
Hồ Tiêu chờ bóng dáng của đối phương khuất tầm mắt, có hơi kích động, nhỏ giọng nói: "Ngài ấy thế mà đáp lời tôi! Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy ở ngoài đời, còn đứng gần như vậy nữa chứ!"
Cảnh Tây im lặng nhìn cậu.
Hồ Tiêu: "Ánh mắt gì vậy? Cậu không thấy ngài ấy đẹp à? Chẳng trách trước kia cậu thích Hồ Triệt, mắt nhìn đúng là không tốt lắm."
Cậu dạy bảo lại con thỏ nhỏ: "Cậu nhìn giám đốc Đoạn đi, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn năng lực có năng lực, còn chung tình, bây giờ tìm đâu ra người như vậy chứ? Cậu Ất Chu kia không thích bị trói định với ngài ấy, còn tôi thích lắm đó, nếu tôi là cậu ấy thì tốt rồi."
Hệ thống nhỏ khóc đủ rồi, nghe vậy thì giải thích: "Cậu ấy chỉ là ngưỡng mộ thôi, không có nghiêm túc đâu. Điều kiện của giám đốc Đoạn... Ngoại trừ có dính dáng đến nam chính Đoạn Tu Văn ở cốt truyện thứ nhất thì vị nam chính của cốt truyện thứ hai này hay thả dấm cho chồng mình ăn lắm, về sau thì ngài sẽ quen."
Cảnh Tây: "Tên Đoạn Trì đó giống công cụ vạn năng nhỉ?"
Hệ thống nhỏ: "... Ngài muốn nói vậy cũng... được."
Công cụ vạn năng Đoạn Trì vừa qua khúc cua thì ngừng lại.
Hắn còn nghĩ Ất Chu dùng thủ thuật y học để điều chỉnh thân thể, thế nhưng lại không phải. Hắn không thể ngửi được mùi vị của Ất Chu trên người của thiếu niên kia, nếu không phải mơ hồ cảm giác được sự quen thuộc thì hắn căn bản không quan tâm tới.
Hắn đoán thiếu niên đó không phải nhân loại, mà là tộc thỏ. Vậy nên mọi chuyện chỉ là trùng hợp?
Hắn đứng yên vài giây, xoay người quay trở lại bữa tiệc.
Trợ lý vẫn còn đứng đó đọc báo cáo. Vệ sĩ cao to ngồi trên ghế, mặt vô biểu tình, trong lòng sóng to gió nổi, vô cùng khẩn trương. Sao lại kéo hắn đến đây ngồi nghe diễn tập? Không sợ hắn tiết lộ cơ mật trong kinh doanh à?
Trợ lý cũng không hiểu sao ông chủ lại dặn dò như thế này.
Nhưng nếu đã nói thì hẳn có đạo lý, tiếp tục chăm chỉ đọc báo cáo vừa trở thành phế thải tối hôm qua, chờ ông chủ mình quay về.
Hệ thống nhỏ vẫn luôn chú ý động tĩnh bên đó, thấy Đoạn Trì lấy lại vòng tay, vừa xâm nhập xem thì hoảng loạn: "Tiêu đời rồi hắn đang gọi điện thoại cho ngài kìa!"
Từ khi Cảnh Tây đổi thân thể, di động là do hệ thống nhỏ quản lý.
Cảnh Tây ngẫu nhiên sẽ nhắn tin hai ba câu, nhưng giọng nói hoặc gọi video thì không thể làm được vì hình dáng và giọng nói đã thay đổi rồi.
Hệ thống nhỏ: "Làm sao bây giờ?"
Cảnh Tây: "Còn có thể làm sao nữa, không lẽ ngươi muốn nhận điện thoại?"
Hệ thống nhỏ: "Vậy không phải hắn sẽ càng nghi ngờ hơn sao?"
Quả nhiên, thấy người không nhận điện thoại, Đoạn Trì liền gửi tin nhắn qua.
[ Tôi có tham gia một sự kiện, cũng đang ở chỗ em du lịch. Chúng ta có thể gặp nhau không? ]
[ Hay là vẫn không tiện? Không thể gặp được à? ]
[ Tôi muốn hỏi lại, em thật sự là Ất Chu? ]
Hệ thống nhỏ lệ nóng quanh tròng, nếu nó có trái tim, hẳn trái tim ấy đã ngừng đập.
Vẫn chưa xong, Đoạn Trì nhắn tin xong còn lên mạng tìm kiếm "Hoán đổi linh hồn", nó sợ đến mức thiếu chút nữa chết máy.
Hệ thống nhỏ vội vàng báo cáo lại cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây im lặng, rõ ràng là hắn cố ý cho cậu biết.
Bằng không đường đường một đại lão hoàn toàn có thể thông qua nhân mạch dò hỏi trực tiếp về những vấn đề này, sao lại lên mạng tìm những thông tin lung tung không đủ giá trị tin tưởng như vậy?
Cậu nói: "Trả lời hắn, nói là ta thật."
Đoạn Trì nhận được tin nhắn, nhìn sang con thỏ nhỏ nào đó không hề cầm điện thoại, hơi nhíu mày.
Đoạn Trì: [ Em có tâm sự à? ]
[ Tôi muốn đi ngủ, hẹn khi khác đi. ]
Đoạn Trì: [ Chỉ nói hai câu thôi. ]
[ Không nói. Ngủ ngon. ]
Hệ thống nhỏ không thấy đối phương trả lời, hỏi: "Cách này dùng được không?"
Cảnh Tây: "Có lẽ."
Hệ thống nhỏ: "Tôi nói rồi mà, trực giác của hắn thật đáng sợ. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây."
Cảnh Tây: "Tùy cơ ứng biến. Dù sao hắn cũng không có chứng cứ gì, chờ hắn tự mò tới cửa thì tính sau."
Hệ thống nhỏ: "Vậy tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vị trí của hắn đúng không?"
Cảnh Tây nghĩ nghĩ, nếu thành công trốn tránh được bữa tiệc này thì tốt, nhưng sợ về sau không biết giải thích như thế nào, nói: "Thôi không cần, xem duyên phận đi. Có thể gặp thì nói, không thì quên đi."
Nói chuyện xong, Hồ Tiêu và bạn mình gấp không chờ nổi kéo con thỏ nhỏ đến bữa tiệc. Ở trên lầu họ tìm được một cái ghế dài, nghe cậu kể chuyện bát nháo khi nãy càng thấy cậu thuận mắt hơn.
Hồ Tiêu đánh giá: "Tôi đang chuẩn bị vào giới giải trí, điều kiện của cậu không tồi, nếu không thì đi cùng tôi nhé? Hai ta liên thủ mở đường máu, sao nào?"
Cảnh Tây: "Tôi không có hứng thú với diễn xuất."
Cậu không đợi đối phương khuyên bảo, chủ động nói: "Nhưng tôi có huấn luyện làm lính đánh thuê, nếu anh không chê tôi là chú hai của anh thì cho tôi làm vệ sĩ của anh đi."
Hồ Tiêu đang muốn nhét hai chữ "chú hai" vào miệng cậu lại thì thấy "chồng" mình đến, nghe nói muốn bàn chuyện làm ăn nên gấp rút trao đổi phương thức liên lạc với con thỏ nhỏ, quay trở lại làm một bạn đời hiểu chuyện, phối hợp nắm tay cùng "chồng" rời đi.
Cảnh Tây nhìn bọn họ đi xa, biết chuyện vệ sĩ này cơ bản không có trì hoãn gì, nhìn đám người náo nhiệt bên dưới, thở dài: "Ngươi nói đám tùy tùng kia động thủ mà, đâu rồi? Làm ta thiếu nhiều trò vui quá."
"..." Hệ thống nhỏ: "Ngài nghĩ sao vậy? Nếu bọn họ động thủ thì bây giờ ngài phải đi xử lý mớ rắc rối khác đó."
Nó lo lắng: "Hôm nay bỏ đi, về sau ngài làm vệ sĩ của Hồ Tiêu cũng gặp đám người xấu nhiều lắm."
Cảnh Tây "ừ" đáp.
Thật ra bị Đoạn Trì theo dõi nên cậu có chút bực bội, muốn phát tiết một chút.
Cậu tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa, hưởng thụ chơi ở đây một chút chơi ở kia một chút, lát sau nhìn thấy một ban công đang mở rộng - ở trên phi thuyền này, bên ngoài hẳn chưa chạm trực tiếp đến vũ trụ, cậu có chút tò mò không biết ngoài đó sẽ thấy gì nên đi đến.
Vừa mở cửa, cậu nhìn thấy giám đốc Đoạn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây tuy nói "có thể gặp thì nói", nhưng không ngờ rằng lại ngay lúc này. Cậu thành khẩn: "Vô cùng xin lỗi, làm phiền ngài rồi."
Dứt lời liền xoay người rời đi, lại nghe thấy vị giám đốc nào đó nhàn nhạt quăng một câu.
"Đứng lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.