Chương 35
Hi Dao Truân Lương Hào
21/05/2022
Tới "Thượng Hương Cư" mà Lam Thừa Yến ở ẩn, Kim Quang Dao bị đặt lên
giường, chỉ có thể nhìn Lam Thừa Yến thấm ướt khăn sau đó lau đi lớp
trang điểm trên mặt hắn.
Lam Thừa Yến nhìn gương mặt Kim Quang Dao đã được tẩy trang một lúc lâu, lại lấy ra một hộp gỗ, mân mê một phen điểm lại nốt chu sa giữa mày Kim Quang Dao, vừa lòng gật gật đầu: "Như vậy càng có bảy phần giống hắn."
Kim Quang Dao biết Lam Thừa Yến hiện tại sẽ không làm gì hắn, có điều không chắc Lam Thừa Yến sẽ không trở mặt. Nhưng gần một nén nhang đã qua, Lam Thừa Yến vẫn duy trì tư thế vừa rồi, an tĩnh ngồi bên mép giường nhìn hắn.
"Lam tiền bối không có gì muốn nói sao?" Kim Quang Dao rốt cuộc chịu mở miệng.
"Chẳng phải ngươi đã biết rồi à?" Sau khi hắn mở miệng, ánh mắt Lam Thừa Yến lại biến trở về vẻ hòa ái dễ gần của trưởng bối dành cho vãn bối.
"Vì sao phải làm Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại?" Kim Quang Dao hỏi.
"Ngươi muốn biết?" Lam Thừa Yến nói, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Kim Quang Dao: "Ta sẽ nói cho ngươi, nói cho ngươi tất cả mọi chuyện." Kim Quang Dao cảm giác Lam Thừa Yến cười đến quỷ dị, cười đến mức làm hắn run sợ.
Lam Thừa Yến đột nhiên cúi đầu xuống, Kim Quang Dao trợn to mắt, thấy trên trán Lam Thừa Yến có vẽ phù chú đang dán sát vào trán mình, hơi thở của hai người gần như quấn vào nhau.
"Liễm Phương Tôn, ngươi phải xem cho cẩn thận." Lam Thừa Yến nói xong nhắm mắt lại. Kim Quang Dao thầm kêu không tốt, liền cảm thấy chỗ trán hai người dán sát nhau nóng lên, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Tiếng chim hót từ phương xa truyền đến, Kim Quang Dao từ trong bóng đêm mở mắt ra, phát hiện trước mắt đã là một nơi khác. Kim Quang Dao nhìn khung cảnh bốn phía, cảm thấy rất quen thuộc, lại nhất thời không dám xác định đây là nơi nào.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi riêng sinh linh, Thừa Yến, ngươi biết rõ còn phạm!" Phía sau Kim Quang Dao có người lên tiếng, Kim Quang Dao xoay người nhìn, một thiếu niên mặc gia bào Lam gia đứng trước một cây đại thụ, một thiếu niên khác cũng mặc gia bào Lam gia ngồi dưới tàng cây, tay giấu sau người, xấu hổ nhìn người trước mắt đang tức giận.
"Cái này... Cái này là Trạch Húc đưa cho ta... Ta... Ta không thể..." Thiếu niên đang giấu đồ trong tay đúng là Lam Thừa Yến, y thật cẩn thận duỗi tay, nâng một con gà con ra trước mắt thiếu niên xụ mặt: "Khải Nhân, ngươi đừng nói với tiên sinh, ta... ta trả cho Trạch Húc là được mà..."
Kim Quang Dao tức khắc nhận ra mình đang ở trong hồi ức của Lam Thừa Yến, nơi này là Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa bị Ôn gia thiêu hủy, hai người trước mắt là Lam Thừa Yến và Lam Khải Nhân.
"Cái gì ngươi cũng nghe Trạch Húc! Trạch Húc bảo ngươi trèo tường xuống núi đi chơi, còn lén giấu đùi gà trong phòng ngươi, ngươi cũng dám làm theo. Nếu không phải ta gặp được mà là người khác, chắc chắn đã tố cáo với tiên sinh rồi."
Lam Thừa Yến ấm ấm ức ức: "Vậy chẳng phải ngươi... cũng cùng Ôn Nhược Hàn... đến rừng cây nhỏ sau núi... Ứm!"
"Câm miệng!" Lam Khải Nhân xông lên bịt miệng Lam Thừa Yến lại, vành tai đỏ lên: "Đã nói không được nhắc tới hắn nữa rồi mà! Lát nữa nếu..."
"Nếu cái gì? Nếu nói tên của ta, thì ta sẽ tới bắt ngươi hử?" Một người đột nhiên chui ra từ trong lùm cây, còn cợt nhả nhìn Lam Khải Nhân. Nhìn tươi cười lưu manh mà lại đơn thuần kia, Kim Quang Dao hoàn toàn không thể liên tưởng nổi tới Ôn Nhược Hàn trong trí nhớ của mình.
Lam Thừa Yến vừa thấy Ôn Nhược Hàn tới, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vội ôm gà con chạy, Lam Khải Nhân tức muốn hộc máu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh!" Lam Thừa Yến chạy một hơi tới chỗ ở của mình, chợt thấy một thiếu niên mặc áo bào kim tinh tuyết lãng bào đang dựa vào cây cột trên hành lang đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân của Lam Thừa Yến liền ngẩng đầu lên.
Kim Quang Dao sửng sốt. Thiếu niên Kim gia kia, thật sự giống hắn đến bảy tám phần, nếu còn cười tủm tỉm, thì hai người thực sự giống nhau như đúc.
"Bị Khải Nhân phát hiện à?" Kim Trạch Húc nhìn sắc mặt Lam Thừa Yến liền biết, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đã bảo giấu cho kỹ rồi mà! Thôi, trả gà con cho ta đi, tránh bị tiên sinh..."
"Trạch Húc cho ta..." Lam Thừa Yến rũ mắt: "Ta..."
"Không được ấm ức, hôm sau ta mang cái khác cho ngươi chơi, Kim gia có rất nhiều đồ chơi."
Lam Thừa Yến gật gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn trả lại gà con cho Kim Trạch Húc.
Chớp mắt, Kim Quang Dao nhìn thấy Lam Thừa Yến lúc này đã nhược quán(*), đang nằm trên giường ôm Kim Trạch Húc, chậm rãi nuốt xuống nước miếng, cúi đầu hôn lên trán đối phương.
"Thừa Yến, ngươi rốt cuộc đang căng thẳng cái gì?" Kim Trạch Húc cảm thấy buồn cười, rốt cuộc lộ ra tươi cười nhàn nhạt: "Ngươi còn do dự là ta đi đấy."
Lam Thừa Yến tức khắc cứng đờ, lại lập tức phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhắm ngay đôi môi kia gặm xuống.
Kim Quang Dao đứng tại chỗ không động đậy được, chỉ có thể xem hết nửa quá trình hai người trướng ấm đêm xuân, đột nhiên hình ảnh trước mắt Kim Quang Dao: Tiếng khóc la, tiếng chém giết, tiếng lửa đốt bạo liệt, tiếng binh khí giao chiến,... hỗn loạn tràn ngập bên tai, ồn ào đến mức làm đầu Kim Quang Dao đau như búa bổ. Đúng lúc này liền thấy Lam Thừa Yến quần áo bắn đầy máu tươi cõng một người chạy ra ngoài bìa rừng.
"Kim Trạch Húc! Ngươi đã hứa với ta, sau khi chiến loạn kết thúc chúng ta sẽ đi vân du thiên hạ! Hôm nay nếu ngươi bỏ mạng ở đây, ta sẽ giết sạch mọi người!"
"Thừa Yến, đừng hồ đồ..." Kim Trạch Húc ngữ khí suy yếu, dựa vào lưng Lam Thừa Yến chậm rãi nhắm mắt lại: "Ngươi mang theo tư liệu này... Đây là Ôn Nhược Hàn nghiên cứu Âm Hổ Phù... Giao cho Khải Nhân... để y..."
"Ngươi đừng nói nữa Trạch Húc! Lam Khải Nhân không cần thứ này! Ngươi cũng không ngăn cản được Ôn Nhược Hàn..."
"Rõ ràng.... trước kia hắn.... không phải như vậy..."
"Trạch Húc, chúng ta đốt hết những tư liệu này đi. Chỉ cần Ôn Nhược Hàn còn chưa ngã xuống, thì không ai sẽ..." Lam Thừa Yến không tự giác nghẹn ngào: "Ôn Nhược Hàn... Bên người hắn còn có một trợ thủ đắc lực... Ôn Nhược Hàn sẽ không..."
Kim Quang Dao mơ hồ cảm giác được cái gì, đang muốn đi theo, nhưng toàn thân đã bị trói buộc, không thể động đậy.
"Ôn Nhược Hàn đã chết! Ha ha ha ha! Ai có thể ngờ lại thủ hạ đắc lực bên người hắn!"
"Nghe nói là con rơi của Kim Quang Thiện, tên là gì nhỉ? Mạnh gì ấy? Đúng rồi, chính là Mạnh Dao!"
"Hắn không phải là phó tướng cũ của Xích Phong Tôn à? Ái chà, thực sự là có kế hoạch tốt! Không ngờ Mạnh Dao lại giỏi mưu kế đến đến vậy!"
"Này, các ngươi nghe nói chưa! Mạnh Dao kia vốn do một mụ đàn bà không đứng đắn sinh ra, trong nhà thổ.... Há há há..."
Kim Quang Dao nhìn một đám sắc mặt đáng ghét lại không làm được gì, chỉ có thể mặc lời nói càng ngày càng bất kham của họ rơi vào tai mình, cuối cùng rũ xuống hai mắt cười khổ.
=========================
(*) nhược quán: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức "quán lễ" (lễ đội mũ) biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là 'nhược quán".
Lam Thừa Yến nhìn gương mặt Kim Quang Dao đã được tẩy trang một lúc lâu, lại lấy ra một hộp gỗ, mân mê một phen điểm lại nốt chu sa giữa mày Kim Quang Dao, vừa lòng gật gật đầu: "Như vậy càng có bảy phần giống hắn."
Kim Quang Dao biết Lam Thừa Yến hiện tại sẽ không làm gì hắn, có điều không chắc Lam Thừa Yến sẽ không trở mặt. Nhưng gần một nén nhang đã qua, Lam Thừa Yến vẫn duy trì tư thế vừa rồi, an tĩnh ngồi bên mép giường nhìn hắn.
"Lam tiền bối không có gì muốn nói sao?" Kim Quang Dao rốt cuộc chịu mở miệng.
"Chẳng phải ngươi đã biết rồi à?" Sau khi hắn mở miệng, ánh mắt Lam Thừa Yến lại biến trở về vẻ hòa ái dễ gần của trưởng bối dành cho vãn bối.
"Vì sao phải làm Âm Hổ Phù xuất hiện trở lại?" Kim Quang Dao hỏi.
"Ngươi muốn biết?" Lam Thừa Yến nói, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Kim Quang Dao: "Ta sẽ nói cho ngươi, nói cho ngươi tất cả mọi chuyện." Kim Quang Dao cảm giác Lam Thừa Yến cười đến quỷ dị, cười đến mức làm hắn run sợ.
Lam Thừa Yến đột nhiên cúi đầu xuống, Kim Quang Dao trợn to mắt, thấy trên trán Lam Thừa Yến có vẽ phù chú đang dán sát vào trán mình, hơi thở của hai người gần như quấn vào nhau.
"Liễm Phương Tôn, ngươi phải xem cho cẩn thận." Lam Thừa Yến nói xong nhắm mắt lại. Kim Quang Dao thầm kêu không tốt, liền cảm thấy chỗ trán hai người dán sát nhau nóng lên, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Tiếng chim hót từ phương xa truyền đến, Kim Quang Dao từ trong bóng đêm mở mắt ra, phát hiện trước mắt đã là một nơi khác. Kim Quang Dao nhìn khung cảnh bốn phía, cảm thấy rất quen thuộc, lại nhất thời không dám xác định đây là nơi nào.
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi riêng sinh linh, Thừa Yến, ngươi biết rõ còn phạm!" Phía sau Kim Quang Dao có người lên tiếng, Kim Quang Dao xoay người nhìn, một thiếu niên mặc gia bào Lam gia đứng trước một cây đại thụ, một thiếu niên khác cũng mặc gia bào Lam gia ngồi dưới tàng cây, tay giấu sau người, xấu hổ nhìn người trước mắt đang tức giận.
"Cái này... Cái này là Trạch Húc đưa cho ta... Ta... Ta không thể..." Thiếu niên đang giấu đồ trong tay đúng là Lam Thừa Yến, y thật cẩn thận duỗi tay, nâng một con gà con ra trước mắt thiếu niên xụ mặt: "Khải Nhân, ngươi đừng nói với tiên sinh, ta... ta trả cho Trạch Húc là được mà..."
Kim Quang Dao tức khắc nhận ra mình đang ở trong hồi ức của Lam Thừa Yến, nơi này là Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa bị Ôn gia thiêu hủy, hai người trước mắt là Lam Thừa Yến và Lam Khải Nhân.
"Cái gì ngươi cũng nghe Trạch Húc! Trạch Húc bảo ngươi trèo tường xuống núi đi chơi, còn lén giấu đùi gà trong phòng ngươi, ngươi cũng dám làm theo. Nếu không phải ta gặp được mà là người khác, chắc chắn đã tố cáo với tiên sinh rồi."
Lam Thừa Yến ấm ấm ức ức: "Vậy chẳng phải ngươi... cũng cùng Ôn Nhược Hàn... đến rừng cây nhỏ sau núi... Ứm!"
"Câm miệng!" Lam Khải Nhân xông lên bịt miệng Lam Thừa Yến lại, vành tai đỏ lên: "Đã nói không được nhắc tới hắn nữa rồi mà! Lát nữa nếu..."
"Nếu cái gì? Nếu nói tên của ta, thì ta sẽ tới bắt ngươi hử?" Một người đột nhiên chui ra từ trong lùm cây, còn cợt nhả nhìn Lam Khải Nhân. Nhìn tươi cười lưu manh mà lại đơn thuần kia, Kim Quang Dao hoàn toàn không thể liên tưởng nổi tới Ôn Nhược Hàn trong trí nhớ của mình.
Lam Thừa Yến vừa thấy Ôn Nhược Hàn tới, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, vội ôm gà con chạy, Lam Khải Nhân tức muốn hộc máu: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh!" Lam Thừa Yến chạy một hơi tới chỗ ở của mình, chợt thấy một thiếu niên mặc áo bào kim tinh tuyết lãng bào đang dựa vào cây cột trên hành lang đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân của Lam Thừa Yến liền ngẩng đầu lên.
Kim Quang Dao sửng sốt. Thiếu niên Kim gia kia, thật sự giống hắn đến bảy tám phần, nếu còn cười tủm tỉm, thì hai người thực sự giống nhau như đúc.
"Bị Khải Nhân phát hiện à?" Kim Trạch Húc nhìn sắc mặt Lam Thừa Yến liền biết, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đã bảo giấu cho kỹ rồi mà! Thôi, trả gà con cho ta đi, tránh bị tiên sinh..."
"Trạch Húc cho ta..." Lam Thừa Yến rũ mắt: "Ta..."
"Không được ấm ức, hôm sau ta mang cái khác cho ngươi chơi, Kim gia có rất nhiều đồ chơi."
Lam Thừa Yến gật gật đầu, lúc này mới ngoan ngoãn trả lại gà con cho Kim Trạch Húc.
Chớp mắt, Kim Quang Dao nhìn thấy Lam Thừa Yến lúc này đã nhược quán(*), đang nằm trên giường ôm Kim Trạch Húc, chậm rãi nuốt xuống nước miếng, cúi đầu hôn lên trán đối phương.
"Thừa Yến, ngươi rốt cuộc đang căng thẳng cái gì?" Kim Trạch Húc cảm thấy buồn cười, rốt cuộc lộ ra tươi cười nhàn nhạt: "Ngươi còn do dự là ta đi đấy."
Lam Thừa Yến tức khắc cứng đờ, lại lập tức phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhắm ngay đôi môi kia gặm xuống.
Kim Quang Dao đứng tại chỗ không động đậy được, chỉ có thể xem hết nửa quá trình hai người trướng ấm đêm xuân, đột nhiên hình ảnh trước mắt Kim Quang Dao: Tiếng khóc la, tiếng chém giết, tiếng lửa đốt bạo liệt, tiếng binh khí giao chiến,... hỗn loạn tràn ngập bên tai, ồn ào đến mức làm đầu Kim Quang Dao đau như búa bổ. Đúng lúc này liền thấy Lam Thừa Yến quần áo bắn đầy máu tươi cõng một người chạy ra ngoài bìa rừng.
"Kim Trạch Húc! Ngươi đã hứa với ta, sau khi chiến loạn kết thúc chúng ta sẽ đi vân du thiên hạ! Hôm nay nếu ngươi bỏ mạng ở đây, ta sẽ giết sạch mọi người!"
"Thừa Yến, đừng hồ đồ..." Kim Trạch Húc ngữ khí suy yếu, dựa vào lưng Lam Thừa Yến chậm rãi nhắm mắt lại: "Ngươi mang theo tư liệu này... Đây là Ôn Nhược Hàn nghiên cứu Âm Hổ Phù... Giao cho Khải Nhân... để y..."
"Ngươi đừng nói nữa Trạch Húc! Lam Khải Nhân không cần thứ này! Ngươi cũng không ngăn cản được Ôn Nhược Hàn..."
"Rõ ràng.... trước kia hắn.... không phải như vậy..."
"Trạch Húc, chúng ta đốt hết những tư liệu này đi. Chỉ cần Ôn Nhược Hàn còn chưa ngã xuống, thì không ai sẽ..." Lam Thừa Yến không tự giác nghẹn ngào: "Ôn Nhược Hàn... Bên người hắn còn có một trợ thủ đắc lực... Ôn Nhược Hàn sẽ không..."
Kim Quang Dao mơ hồ cảm giác được cái gì, đang muốn đi theo, nhưng toàn thân đã bị trói buộc, không thể động đậy.
"Ôn Nhược Hàn đã chết! Ha ha ha ha! Ai có thể ngờ lại thủ hạ đắc lực bên người hắn!"
"Nghe nói là con rơi của Kim Quang Thiện, tên là gì nhỉ? Mạnh gì ấy? Đúng rồi, chính là Mạnh Dao!"
"Hắn không phải là phó tướng cũ của Xích Phong Tôn à? Ái chà, thực sự là có kế hoạch tốt! Không ngờ Mạnh Dao lại giỏi mưu kế đến đến vậy!"
"Này, các ngươi nghe nói chưa! Mạnh Dao kia vốn do một mụ đàn bà không đứng đắn sinh ra, trong nhà thổ.... Há há há..."
Kim Quang Dao nhìn một đám sắc mặt đáng ghét lại không làm được gì, chỉ có thể mặc lời nói càng ngày càng bất kham của họ rơi vào tai mình, cuối cùng rũ xuống hai mắt cười khổ.
=========================
(*) nhược quán: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức "quán lễ" (lễ đội mũ) biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là 'nhược quán".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.