Chương 51: Phiên ngoại (thượng)
Hi Dao Truân Lương Hào
26/05/2022
Lam Hi Thần đúng giờ mơ màng thức dậy, theo thói quen sờ tay sang bên
cạnh, chăn bên người trống trơn chỉ còn một chút độ ấm, trực tiếp làm y
bừng tỉnh, ngồi dậy nhìn xung quanh, thấy Kim Quang Dao đang ngồi trước
án nương ánh sáng ngoài cửa sổ đọc thư.
Lam Hi Thần xuống giường, khoác thêm cho Kim Quang Dao một tấm áo ngoài, ôm lấy hắn từ phía sau. Kim Quang Dao hít vào mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lam Hi Thần, cười xoa gương mặt Lam Hi Thần thò qua: "Nhị ca, ngày mai Tử Hiên huynh về Kim Lân Đài rồi, đệ muốn đi Liên Hoa Ổ."
Lam Hi Thần rầu rĩ lên tiếng, vùi đầu vào bên cổ Kim Quang Dao. Kim Quang Dao cảm thấy ngứa ngứa, theo bản năng rụt cổ lại, Lam Hi Thần nhân cơ hội khóa chặt Kim Quang Dao vào ngực. Kim Quang Dao đã quen Lam Hi Thần sáng sớm tỉnh dậy phải thân thiết với mình một hồi, tiếp tục đọc lá thư trong tay.
Nhưng chưa đọc được hai hàng Kim Quang Dao liền chịu không nổi, bắt lấy cái tay đang đi xuống quấy phá: "Nhị ca, không được!"
Tối hôm qua hai người lăn lộn rất khuya, sáng sớm đã phải dậy, Kim Quang Dao thật sự chịu không nổi. Lam Hi Thần nghe vậy, động tác trên tay vẫn không dừng lại, ghé bên tai Kim Quang Dao nhẹ nhàng nói: "A Dao, lần này mang ta đi cùng nhé?"
Kim Quang Dao nghe được trong giọng nói của Lam Hi Thần lộ ra ấm ức cùng ghen tuông nhàn nhạt, nghĩ lại lần trước mình cũng là đi đón Kim Lăng, sau đó ở Liên Hoa Ổ cùng Giang và Trừng Kim Lăng chèo thuyền hái sen, bất tri bất giác chơi quá muộn đành nghỉ lại một đêm, bỏ Lam Hi Thần một mình đơn côi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đối mặt với công văn.
Hai người một lúc lâu không nói gì, cuối cùng Kim Quang Dao khe khẽ thở dài: "Chúng ta hôm qua mới từ Kim Lân Đài về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhị ca còn rất nhiều công văn phải kịp thời xử lý, hôm nay một mình đệ đi Liên Hoa Ổ được rồi. Đêm nay đệ sẽ không ngủ lại Liên Hoa Ổ."
Lam Hi Thần gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được để lộ ra thất vọng: "Vậy ta chờ A Dao."
Dùng bữa sáng xong Kim Quang Dao liền lên đường. Hai người song tu cũng đã được một thời gian, việc bổ hồn cho Kim Quang Dao cơ bản đã hoàn thành. Sau khi song tu, tu vi của Kim Quang Dao cũng được tăng cường, hiện tại tay chân đã không còn lạnh lẽo, hơn nữa cũng không còn sợ lạnh nữa.
Kim Quang Dao nhẹ nhàng bước lên kiếm, chờ Lam Hi Thần giúp mình mặc thêm một lớp áo khoác lại đưa thêm ít đồ ăn vặt, liền vẫy tay xuất phát đến Liên Hoa Ổ.
Lúc tới Liên Hoa Ổ, Kim Lăng đã sớm ngồi chờ trên bậc thềm đá trước cửa, vừa thấy Kim Quang Dao đến liền hưng phấn đứng lên kêu to: "Tiểu thúc thúc!"
Mấy năm gần đây Kim Lăng lớn lên rất nhanh, bất tri bất giác đã cao đến ngang eo hắn. Kim Quang Dao ôm lấy Kim Lăng phóng tới, xoa xoa đầu Kim Lăng: "A Lăng, cữu cữu đâu?"
Ánh mắt Kim Lăng né tránh: "Cữu cữu ở..."
Kim Quang Dao đang hồ nghi, liền nghe tiếng rống dồn dập của Giang Trừng từ đại sảnh Liên Hoa Ổ truyền đến: "Kim! Lăng! Con tốt nhất trở về cho ta!"
Kim Lăng rụt rụt cổ trốn ra sau Kim Quang Dao, vội vàng nói: "Linh khuyển Tiên Tử mà tiểu thúc thúc tặng cho con ấy... Con không quản được nó! Ngày hôm qua nó cắn hỏng đôi giày cữu cữu thích nhất, sáng nay lại theo con ra hồ hoa sen chơi, lăn một thân bùn xong về cùng nhau làm bẩn hết đại sảnh..."
Kim Quang Dao dở khóc dở cười, nhìn Kim Lăng chớp chớp mắt đáng thương: "Tiểu thúc thúc..."
Giang Trừng từ đại sảnh ra, sắc mặt vốn đã không đẹp, vừa thấy Kim Quang Dao sắc mặt càng thêm kém: "Liễm Phương Tôn, lần này ngươi đừng cản ta!"
Kim Quang Dao cười bước lên: "Giang tông chủ, A Lăng với Tiên Tử cũng không phải cố ý, ngươi..."
"Linh khuyển là Liễm Phương Tôn tặng đúng không?" Giang Trừng liếc Kim Quang Dao một cái: "Con chó ngoan đó vừa cắn hỏng giày a tỷ cho ta!" Nói mấy chữ cuối cùng còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Kim Quang Dao lựa chọn câm miệng. Giang Trừng liếc Kim Lăng một cái, chỉ vào đại sảnh: "Chính mình gây ra họa, tự đi dọn dẹp sạch sẽ mau! Đem ngay con chó kia về Kim Lân Đài cho ta! Nó còn dám cắn giày ta nữa, trực tiếp làm thịt nướng!"
Kim Lăng phát hiện Giang Trừng đột nhiên rất dễ nói chuyện, nháy mắt liền chuồn đi dọn dẹp sạch sẽ đại sảnh bị mình và Tiên Tử làm bẩn.
Kim Quang Dao nhìn Giang Trừng đứng bất động đánh giá hắn, liền cười nói: "Giang tông chủ, trên người ta có chỗ nào kỳ quái à?"
"Lam tông chủ thật đúng là... Chậc!" Ánh mắt Giang Trừng cuối cùng ngừng bên cổ Kim Quang Dao, nhịn không được cảm khái một chút, tiếp tục nói: "A tỷ và Kim Tử Hiên cũng mới đến Liên Hoa Ổ không lâu, vừa vào đại sảnh thì phát hiện... Hầy, đừng nói nữa."
Kim Quang Dao không cẩn thận ngẫm lại câu trước Giang Trừng nói, chỉ hỏi: "Tử Hiên huynh và tẩu tử đâu?"
"Kim Tử Hiên đưa a tỷ đi tắm, lát nữa chúng ta vào đình trong hồ hoa sen dự tiệc. Còn nữa, ngươi không được đi giúp A Lăng! Chiều hư!"
Vì thế vợ chồng Kim Tử Hiên và Giang Trừng, Kim Quang Dao cùng nhau đến đình giữa hồ hoa sen khai yến, Kim Lăng cũng đi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong lại đến nhập tiệc. Kim Lăng chen giữa Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly, muốn mẫu thân đút bánh ngọt, muốn cha đút canh, sau đó lại muốn cữu cữu Giang Trừng ôm một cái, muốn thơm má tiểu thúc thúc Kim Quang Dao. Tiên Tử đứng ngoài đình hóng mát thấy bên này náo nhiệt liền hưng phấn sủa lên một tiếng, điên cuồng vẫy đuôi.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Giang Yếm Ly kéo Kim Lăng sang lau đồ ăn dính bên miệng bé, dịu dàng nói: "A Lăng, cha và mẫu thân định qua chỗ đại cữu một chuyến, A Lăng muốn đi không?"
Kim Lăng ra sức gật đầu: "Muốn ạ!" Sau đó do dự một chút, chạy tới bắt lấy vạt áo Kim Quang Dao đang uống trà: "Nhưng con muốn tiểu thúc thúc đi cùng con nữa!"
Kim Quang Dao cũng đoán ra Kim Lăng sợ Kim Tử Hiên giống như lần trước. Khi đó Kim Lăng cùng một cậu bé tên Ôn Uyển ở chỗ Ngụy Vô Tiện chơi đến vui vẻ, không chịu về sớm, Kim Tử Hiên liền trực tiếp dứt khoát bỏ Kim Lăng lại, Kim Lăng khóc lóc đến khi Kim Quang Dao tới đón về Kim Lân Đài.
Giang Yếm Ly tuy yêu thương con, nhưng bị Kim Tử Hiên xúi giục hoặc là hơi lừa gạt một chút liền bỏ qua, Kim Lăng xem như nhìn thấu người cha này sợ bé cản trở phu thê bọn họ, quyết định đem sự an toàn và tự do của mình gửi gắm trên người Kim Quang Dao.
Vì thế Kim Quang Dao liền mang theo Kim Lăng, cùng vợ chồng Kim Tử Hiên đến Loạn Táng Cương của Ngụy Vô Tiện.
Loạn Táng Cương trải qua mấy năm tu chỉnh, dần dần xây lên rất nhiều nhà cửa, người Ôn thị vô tội sống sót cũng được sinh tồn dưới sự bảo vệ cực lực của Ngụy Vô Tiện. Sau khi Kim Quang Dao lên làm tiên đốc, thái độ của các tiên gia đối với Ôn gia cũng từ cực đoan từ từ biến thành lý tính, người Ôn gia sống sót dần dần rời khỏi Loạn Táng Cương đến các địa phương khác sinh sống, hoặc là ở lại xây dựng Loạn Táng Cương.
Ôn Tình vẫn luôn giữ "tấm lòng thầy thuốc", nơi nơi bôn ba cứu người, Ôn Ninh ở bên Ngụy Vô Tiện giúp đỡ trồng trọt, có khi cũng sẽ theo hộ tống tỷ tỷ đi xa nhà.
Ngụy Vô Tiện đang ăn vụng bánh gạo nếp mới ra lò thì bị Giang Yếm Ly bắt được, nghe Giang Yếm Ly cười nhẹ nhàng quở trách vài câu xong liền cười hì hì dán qua: "Sư tỷ, đệ sai rồi, sau này không dám ăn vụng nữa đâu. Đừng cho sư đệ biết, nếu không sẽ chê cười đệ nghèo kiết xác."
Kim Tử Hiên như lâm đại địch, lập tức chắn giữa Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử, A Ly là phụ nữ có chồng, chú ý cử chỉ."
Kim Lăng vẫn thất thần nhìn xung quanh, Ngụy Vô Tiện chú ý tới, ngồi xổm xuống vỗ vỗ tay với Kim Lăng: "A Lăng, tìm cái gì vậy? Tìm đại cữu à? Nào nào, tới đây cho đại cữu thơm một cái."
Kim Lăng hỏi: "Đại cữu cữu, mỗi lần con tới Ôn Uyển đều sẽ ra chơi với con mà! Đi đâu rồi?"
Ngụy Vô Tiện liếc liếc Kim Quang Dao một cái, Kim Quang Dao lại yên lặng mà dời đi ánh mắt.
Loạn Táng Cương vừa khởi sắc không lâu, Kim Quang Dao thấy Ôn Uyển liền đặc biệt thích, đề nghị Ngụy Vô Tiện đưa Ôn Uyển đến Vân Thâm Bất Tri Xứ học tập. Ngụy Vô Tiện suy xét đến quan hệ giữa Kim Quang Dao và Lam Hi Thần liền đồng ý, mà chính Ôn Uyển cũng muốn được đi học. Cứ như vậy, Ôn Uyển thời gian gần đây đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Bởi vì Ôn Uyển là "dư nghiệt" của Ôn gia, thân phận có chút đặc thù, Lam Hi Thần liền nghĩ cho Ôn Uyển sửa tên để đề phòng bất trắc. Lam Vong Cơ nhìn Ôn Uyển vừa đáng yêu lại có chút nhút nhát, lần đầu tiên chủ động tham gia đặt tên, cuối cùng định ra cái tên "Lam Tư Truy". truyen bac chien
"A Lăng, Ôn Uyển hiện tại đã đi Vân Thâm Bất Tri Xứ học rồi." Kim Quang Dao giải thích.
Kim Lăng trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Sao nó không nói cho con biết! Nó đi Vân Thâm Bất Tri Xứ con cũng phải đi!"
Ngụy Vô Tiện, vợ chồng Kim Tử Hiên cùng Kim Quang Dao đều kinh ngạc. Kim Tử Hiên nhanh chóng hoàn hồn lại: "A Lăng, nếu con muốn đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì không thể lười nhác như bây giờ, còn phải ngoan ngoãn nghe lời Lam lão tiên sinh nói."
Kim Lăng gật gật đầu lại lắc đầu: "Con muốn chơi với Ôn Uyển, nhưng con không muốn xa mẫu thân, tiểu thúc thúc, đại cữu, cữu cữu, cả cha nữa."
Mọi người từ lời Kim Lăng nói nhận ra được thứ tự yêu thích của các vị trưởng bối trong lòng Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện rất muốn cười, cảm giác Kim Lăng quả thực có chút giống mình, xoa xoa tóc Kim Lăng: "Được, chỉ cần Kim Lăng chịu khắc khổ, thì để tiểu thúc thúc và thẩm thẩm an bài cho Kim Lăng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Thẩm thẩm?! Kim Quang Dao nghĩ thầm, nếu Lam Hi Thần ở đây, chỉ sợ y sẽ cấm ngôn Ngụy Vô Tiện ngay lập tức.
Kim Lăng cảm thấy đợi nhàm chán, ăn chút bánh gạo nếp xong ngồi trên tảng đá gật gà gật gù buồn ngủ, liền bò lên người Kim Quang Dao ngủ gật. Ngụy Vô Tiện cùng vợ chồng Kim Tử Hiên nói chuyện phiếm, Kim Quang Dao cũng không đi quấy rầy bọn họ, để Kim Lăng gối lên đùi mình ngủ, nghĩ xem sau khi về Kim Lân Đài thì mang thứ gì trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đột nhiên Kim Lăng giật mình, Kim Quang Dao cúi đầu thấy Kim Lăng cũng không tỉnh dậy, bỗng một cái bóng đen bao phủ trước mặt. Kim Quang Dao nhấc mí mắt lên, là một đạo trưởng mặc đạo bào màu trắng, cười lại vô cùng đáng khinh.
"Thành Mỹ, ngươi đóng giả quá lộ liễu. Chỉ nụ cười này thôi đã sơ hở chồng chất rồi."
Tươi cười của "đạo trưởng" cứng lại, tiếp theo lộ ra ánh mắt hung tợn: "Đồ lùn, ngươi gọi lại lần nữa thử xem?"
"Tiết Thành Mỹ, không phải dạo này ngươi rời Kim Lân Đài đi gặp Hiểu đạo trưởng Thanh Phong Minh Nguyệt kia rồi à? Sao lại ở chỗ Ngụy Vô Tiện vậy?"
Tiết Dương ngứa răng muốn đánh Kim Quang Dao, nhưng nhớ tới tiền tài Kim Quang Dao giúp đỡ nó cùng với chỗ dựa sau lưng Kim Quang Dao - Lam Hi Thần, cuối cùng nhịn xuống: "Thì sao? Ta bày đủ trò lượn tới lượn lui bên cạnh y, y không nhận ra ta, ta bắt nạt y một chút thì có sao đâu."
"Đừng đùa giỡn quá mức, cẩn thận sau này hối hận không kịp thu tay về."
Tiết Dương trầm mặc một hồi, cuối cùng bĩu môi ngồi bên cạnh Kim Quang Dao: "Đồ lùn, lúc trước không phải nói theo ta đi gặp đạo trưởng Hiểu Tinh Trần kia à? Nếu không phải ta muốn rời Kim Lân Đài thì thật đúng là..." Nói xong Tiết Dương lại bực bội gãi gãi tóc: "Ta hối hận cái con khỉ! Ta còn muốn y chết cho rồi! Lúc trước làm trò trước mặt bao nhiêu người ở Kim Lân Đài thẩm vấn ta..."
"Thù dai thế?" Kim Quang Dao cười nhìn Tiết Dương vừa mới vào giai đoạn ngây thơ: "Nói vậy cẩn thận trên đời này không có ai tốt với ngươi như vậy nữa đâu."
"Không phải còn ông chủ lắm tiền ngươi đây à!" Tiết Dương bâng quơ nói, liền thấy Kim Quang Dao ngơ ngẩn, không biết đầu óc đã bay đi đâu.
"Này, đồ lùn?"
"Có vài thứ, nói là thù hận nhưng cũng không hẳn là cừu hận, bằng không ta đã giận nhị ca ta đến chết rồi." Kim Quang Dao nghĩ đến miếu Quan Âm khi ấy Sóc Nguyệt xuyên tim, lại nghĩ đến hiện tại đã trở thành đạo lữ với Lam Hi Thần: "Càng tốt đẹp thì càng phải quý trọng, đừng ôm quá nhiều tâm tư cố ý thương tổn."
Tiết Dương ậm ừ đáp lại, cũng không biết nghe vào bao nhiêu, đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại: "Đối với đại ca kia của ngươi, sao ngươi không nói những lời này?"
"Đại ca có thể so sánh với nhị ca sao?" Kim Quang Dao cười khẽ: "Hơn nữa ta nghĩ nhiều vậy làm gì? Dù sao nhị ca cũng sẽ chống đỡ Bá Hạ cho ta."
Tiết Dương ghét bỏ liếc Kim Quang Dao một cái: "Lúc Âm Hổ Phù tái hiện ngươi còn bị gã đá xuống Kim Lân Đài đấy... Chậc!"
Kim Quang Dao biết Tiết Dương muốn nói cái gì, nếu không phải Kim Lăng còn nằm trên đùi mình, hắn thật muốn giơ chân đá Tiết Dương, vì thế hắn híp mắt mỉm cười. Tiết Dương lập tức hiểu ra Kim Quang Dao cảnh cáo, vội câm miệng.
"Đợi lát nữa nói cho Ngụy Vô Tiện, bánh đường đỏ hắn muốn mang đến rồi. Đồ lùn, nhớ rõ đòi tiền hắn cho ta, đi đây." Nói xong không quay đầu lại bỏ đi.
Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương rời đi, vợ chồng Kim Tử Hiên liền tới đây, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ống tay áo bị túm chặt, cúi đầu thấy Kim Lăng không biết đã dậy từ khi nào, đang mở to đôi mắt: "Tiểu thúc thúc, vừa nãy Tiết Dương ca ca nói tiểu thúc thúc bị đá xuống Kim Lân Đài, là thật ạ?!"
Kim Quang Dao cảm giác mình bị nghẹn họng, nghĩ thầm Kim Lăng sao đã dậy rồi còn giả bộ ngủ nghe hắn và Tiết Dương nói chuyện? Mặt ngoài vẫn giả bộ kinh ngạc: "A Lăng, cái đó không phải..."
"A Lăng, nói cho cha, tiểu thúc thúc bị đá xuống Kim Lân Đài là thế nào?" Sắc mặt Kim Tử Hiên không thể nói là đẹp, Giang Yếm Ly cũng lo lắng mà nhìn Kim Quang Dao: "Tiểu thúc, đây là chuyện khi nào?"
Kim Quang Dao ôm mặt.
Lam Hi Thần xuống giường, khoác thêm cho Kim Quang Dao một tấm áo ngoài, ôm lấy hắn từ phía sau. Kim Quang Dao hít vào mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lam Hi Thần, cười xoa gương mặt Lam Hi Thần thò qua: "Nhị ca, ngày mai Tử Hiên huynh về Kim Lân Đài rồi, đệ muốn đi Liên Hoa Ổ."
Lam Hi Thần rầu rĩ lên tiếng, vùi đầu vào bên cổ Kim Quang Dao. Kim Quang Dao cảm thấy ngứa ngứa, theo bản năng rụt cổ lại, Lam Hi Thần nhân cơ hội khóa chặt Kim Quang Dao vào ngực. Kim Quang Dao đã quen Lam Hi Thần sáng sớm tỉnh dậy phải thân thiết với mình một hồi, tiếp tục đọc lá thư trong tay.
Nhưng chưa đọc được hai hàng Kim Quang Dao liền chịu không nổi, bắt lấy cái tay đang đi xuống quấy phá: "Nhị ca, không được!"
Tối hôm qua hai người lăn lộn rất khuya, sáng sớm đã phải dậy, Kim Quang Dao thật sự chịu không nổi. Lam Hi Thần nghe vậy, động tác trên tay vẫn không dừng lại, ghé bên tai Kim Quang Dao nhẹ nhàng nói: "A Dao, lần này mang ta đi cùng nhé?"
Kim Quang Dao nghe được trong giọng nói của Lam Hi Thần lộ ra ấm ức cùng ghen tuông nhàn nhạt, nghĩ lại lần trước mình cũng là đi đón Kim Lăng, sau đó ở Liên Hoa Ổ cùng Giang và Trừng Kim Lăng chèo thuyền hái sen, bất tri bất giác chơi quá muộn đành nghỉ lại một đêm, bỏ Lam Hi Thần một mình đơn côi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đối mặt với công văn.
Hai người một lúc lâu không nói gì, cuối cùng Kim Quang Dao khe khẽ thở dài: "Chúng ta hôm qua mới từ Kim Lân Đài về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhị ca còn rất nhiều công văn phải kịp thời xử lý, hôm nay một mình đệ đi Liên Hoa Ổ được rồi. Đêm nay đệ sẽ không ngủ lại Liên Hoa Ổ."
Lam Hi Thần gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được để lộ ra thất vọng: "Vậy ta chờ A Dao."
Dùng bữa sáng xong Kim Quang Dao liền lên đường. Hai người song tu cũng đã được một thời gian, việc bổ hồn cho Kim Quang Dao cơ bản đã hoàn thành. Sau khi song tu, tu vi của Kim Quang Dao cũng được tăng cường, hiện tại tay chân đã không còn lạnh lẽo, hơn nữa cũng không còn sợ lạnh nữa.
Kim Quang Dao nhẹ nhàng bước lên kiếm, chờ Lam Hi Thần giúp mình mặc thêm một lớp áo khoác lại đưa thêm ít đồ ăn vặt, liền vẫy tay xuất phát đến Liên Hoa Ổ.
Lúc tới Liên Hoa Ổ, Kim Lăng đã sớm ngồi chờ trên bậc thềm đá trước cửa, vừa thấy Kim Quang Dao đến liền hưng phấn đứng lên kêu to: "Tiểu thúc thúc!"
Mấy năm gần đây Kim Lăng lớn lên rất nhanh, bất tri bất giác đã cao đến ngang eo hắn. Kim Quang Dao ôm lấy Kim Lăng phóng tới, xoa xoa đầu Kim Lăng: "A Lăng, cữu cữu đâu?"
Ánh mắt Kim Lăng né tránh: "Cữu cữu ở..."
Kim Quang Dao đang hồ nghi, liền nghe tiếng rống dồn dập của Giang Trừng từ đại sảnh Liên Hoa Ổ truyền đến: "Kim! Lăng! Con tốt nhất trở về cho ta!"
Kim Lăng rụt rụt cổ trốn ra sau Kim Quang Dao, vội vàng nói: "Linh khuyển Tiên Tử mà tiểu thúc thúc tặng cho con ấy... Con không quản được nó! Ngày hôm qua nó cắn hỏng đôi giày cữu cữu thích nhất, sáng nay lại theo con ra hồ hoa sen chơi, lăn một thân bùn xong về cùng nhau làm bẩn hết đại sảnh..."
Kim Quang Dao dở khóc dở cười, nhìn Kim Lăng chớp chớp mắt đáng thương: "Tiểu thúc thúc..."
Giang Trừng từ đại sảnh ra, sắc mặt vốn đã không đẹp, vừa thấy Kim Quang Dao sắc mặt càng thêm kém: "Liễm Phương Tôn, lần này ngươi đừng cản ta!"
Kim Quang Dao cười bước lên: "Giang tông chủ, A Lăng với Tiên Tử cũng không phải cố ý, ngươi..."
"Linh khuyển là Liễm Phương Tôn tặng đúng không?" Giang Trừng liếc Kim Quang Dao một cái: "Con chó ngoan đó vừa cắn hỏng giày a tỷ cho ta!" Nói mấy chữ cuối cùng còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Kim Quang Dao lựa chọn câm miệng. Giang Trừng liếc Kim Lăng một cái, chỉ vào đại sảnh: "Chính mình gây ra họa, tự đi dọn dẹp sạch sẽ mau! Đem ngay con chó kia về Kim Lân Đài cho ta! Nó còn dám cắn giày ta nữa, trực tiếp làm thịt nướng!"
Kim Lăng phát hiện Giang Trừng đột nhiên rất dễ nói chuyện, nháy mắt liền chuồn đi dọn dẹp sạch sẽ đại sảnh bị mình và Tiên Tử làm bẩn.
Kim Quang Dao nhìn Giang Trừng đứng bất động đánh giá hắn, liền cười nói: "Giang tông chủ, trên người ta có chỗ nào kỳ quái à?"
"Lam tông chủ thật đúng là... Chậc!" Ánh mắt Giang Trừng cuối cùng ngừng bên cổ Kim Quang Dao, nhịn không được cảm khái một chút, tiếp tục nói: "A tỷ và Kim Tử Hiên cũng mới đến Liên Hoa Ổ không lâu, vừa vào đại sảnh thì phát hiện... Hầy, đừng nói nữa."
Kim Quang Dao không cẩn thận ngẫm lại câu trước Giang Trừng nói, chỉ hỏi: "Tử Hiên huynh và tẩu tử đâu?"
"Kim Tử Hiên đưa a tỷ đi tắm, lát nữa chúng ta vào đình trong hồ hoa sen dự tiệc. Còn nữa, ngươi không được đi giúp A Lăng! Chiều hư!"
Vì thế vợ chồng Kim Tử Hiên và Giang Trừng, Kim Quang Dao cùng nhau đến đình giữa hồ hoa sen khai yến, Kim Lăng cũng đi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo xong lại đến nhập tiệc. Kim Lăng chen giữa Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly, muốn mẫu thân đút bánh ngọt, muốn cha đút canh, sau đó lại muốn cữu cữu Giang Trừng ôm một cái, muốn thơm má tiểu thúc thúc Kim Quang Dao. Tiên Tử đứng ngoài đình hóng mát thấy bên này náo nhiệt liền hưng phấn sủa lên một tiếng, điên cuồng vẫy đuôi.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Giang Yếm Ly kéo Kim Lăng sang lau đồ ăn dính bên miệng bé, dịu dàng nói: "A Lăng, cha và mẫu thân định qua chỗ đại cữu một chuyến, A Lăng muốn đi không?"
Kim Lăng ra sức gật đầu: "Muốn ạ!" Sau đó do dự một chút, chạy tới bắt lấy vạt áo Kim Quang Dao đang uống trà: "Nhưng con muốn tiểu thúc thúc đi cùng con nữa!"
Kim Quang Dao cũng đoán ra Kim Lăng sợ Kim Tử Hiên giống như lần trước. Khi đó Kim Lăng cùng một cậu bé tên Ôn Uyển ở chỗ Ngụy Vô Tiện chơi đến vui vẻ, không chịu về sớm, Kim Tử Hiên liền trực tiếp dứt khoát bỏ Kim Lăng lại, Kim Lăng khóc lóc đến khi Kim Quang Dao tới đón về Kim Lân Đài.
Giang Yếm Ly tuy yêu thương con, nhưng bị Kim Tử Hiên xúi giục hoặc là hơi lừa gạt một chút liền bỏ qua, Kim Lăng xem như nhìn thấu người cha này sợ bé cản trở phu thê bọn họ, quyết định đem sự an toàn và tự do của mình gửi gắm trên người Kim Quang Dao.
Vì thế Kim Quang Dao liền mang theo Kim Lăng, cùng vợ chồng Kim Tử Hiên đến Loạn Táng Cương của Ngụy Vô Tiện.
Loạn Táng Cương trải qua mấy năm tu chỉnh, dần dần xây lên rất nhiều nhà cửa, người Ôn thị vô tội sống sót cũng được sinh tồn dưới sự bảo vệ cực lực của Ngụy Vô Tiện. Sau khi Kim Quang Dao lên làm tiên đốc, thái độ của các tiên gia đối với Ôn gia cũng từ cực đoan từ từ biến thành lý tính, người Ôn gia sống sót dần dần rời khỏi Loạn Táng Cương đến các địa phương khác sinh sống, hoặc là ở lại xây dựng Loạn Táng Cương.
Ôn Tình vẫn luôn giữ "tấm lòng thầy thuốc", nơi nơi bôn ba cứu người, Ôn Ninh ở bên Ngụy Vô Tiện giúp đỡ trồng trọt, có khi cũng sẽ theo hộ tống tỷ tỷ đi xa nhà.
Ngụy Vô Tiện đang ăn vụng bánh gạo nếp mới ra lò thì bị Giang Yếm Ly bắt được, nghe Giang Yếm Ly cười nhẹ nhàng quở trách vài câu xong liền cười hì hì dán qua: "Sư tỷ, đệ sai rồi, sau này không dám ăn vụng nữa đâu. Đừng cho sư đệ biết, nếu không sẽ chê cười đệ nghèo kiết xác."
Kim Tử Hiên như lâm đại địch, lập tức chắn giữa Giang Yếm Ly và Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử, A Ly là phụ nữ có chồng, chú ý cử chỉ."
Kim Lăng vẫn thất thần nhìn xung quanh, Ngụy Vô Tiện chú ý tới, ngồi xổm xuống vỗ vỗ tay với Kim Lăng: "A Lăng, tìm cái gì vậy? Tìm đại cữu à? Nào nào, tới đây cho đại cữu thơm một cái."
Kim Lăng hỏi: "Đại cữu cữu, mỗi lần con tới Ôn Uyển đều sẽ ra chơi với con mà! Đi đâu rồi?"
Ngụy Vô Tiện liếc liếc Kim Quang Dao một cái, Kim Quang Dao lại yên lặng mà dời đi ánh mắt.
Loạn Táng Cương vừa khởi sắc không lâu, Kim Quang Dao thấy Ôn Uyển liền đặc biệt thích, đề nghị Ngụy Vô Tiện đưa Ôn Uyển đến Vân Thâm Bất Tri Xứ học tập. Ngụy Vô Tiện suy xét đến quan hệ giữa Kim Quang Dao và Lam Hi Thần liền đồng ý, mà chính Ôn Uyển cũng muốn được đi học. Cứ như vậy, Ôn Uyển thời gian gần đây đã đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Bởi vì Ôn Uyển là "dư nghiệt" của Ôn gia, thân phận có chút đặc thù, Lam Hi Thần liền nghĩ cho Ôn Uyển sửa tên để đề phòng bất trắc. Lam Vong Cơ nhìn Ôn Uyển vừa đáng yêu lại có chút nhút nhát, lần đầu tiên chủ động tham gia đặt tên, cuối cùng định ra cái tên "Lam Tư Truy". truyen bac chien
"A Lăng, Ôn Uyển hiện tại đã đi Vân Thâm Bất Tri Xứ học rồi." Kim Quang Dao giải thích.
Kim Lăng trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Sao nó không nói cho con biết! Nó đi Vân Thâm Bất Tri Xứ con cũng phải đi!"
Ngụy Vô Tiện, vợ chồng Kim Tử Hiên cùng Kim Quang Dao đều kinh ngạc. Kim Tử Hiên nhanh chóng hoàn hồn lại: "A Lăng, nếu con muốn đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì không thể lười nhác như bây giờ, còn phải ngoan ngoãn nghe lời Lam lão tiên sinh nói."
Kim Lăng gật gật đầu lại lắc đầu: "Con muốn chơi với Ôn Uyển, nhưng con không muốn xa mẫu thân, tiểu thúc thúc, đại cữu, cữu cữu, cả cha nữa."
Mọi người từ lời Kim Lăng nói nhận ra được thứ tự yêu thích của các vị trưởng bối trong lòng Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện rất muốn cười, cảm giác Kim Lăng quả thực có chút giống mình, xoa xoa tóc Kim Lăng: "Được, chỉ cần Kim Lăng chịu khắc khổ, thì để tiểu thúc thúc và thẩm thẩm an bài cho Kim Lăng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Thẩm thẩm?! Kim Quang Dao nghĩ thầm, nếu Lam Hi Thần ở đây, chỉ sợ y sẽ cấm ngôn Ngụy Vô Tiện ngay lập tức.
Kim Lăng cảm thấy đợi nhàm chán, ăn chút bánh gạo nếp xong ngồi trên tảng đá gật gà gật gù buồn ngủ, liền bò lên người Kim Quang Dao ngủ gật. Ngụy Vô Tiện cùng vợ chồng Kim Tử Hiên nói chuyện phiếm, Kim Quang Dao cũng không đi quấy rầy bọn họ, để Kim Lăng gối lên đùi mình ngủ, nghĩ xem sau khi về Kim Lân Đài thì mang thứ gì trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đột nhiên Kim Lăng giật mình, Kim Quang Dao cúi đầu thấy Kim Lăng cũng không tỉnh dậy, bỗng một cái bóng đen bao phủ trước mặt. Kim Quang Dao nhấc mí mắt lên, là một đạo trưởng mặc đạo bào màu trắng, cười lại vô cùng đáng khinh.
"Thành Mỹ, ngươi đóng giả quá lộ liễu. Chỉ nụ cười này thôi đã sơ hở chồng chất rồi."
Tươi cười của "đạo trưởng" cứng lại, tiếp theo lộ ra ánh mắt hung tợn: "Đồ lùn, ngươi gọi lại lần nữa thử xem?"
"Tiết Thành Mỹ, không phải dạo này ngươi rời Kim Lân Đài đi gặp Hiểu đạo trưởng Thanh Phong Minh Nguyệt kia rồi à? Sao lại ở chỗ Ngụy Vô Tiện vậy?"
Tiết Dương ngứa răng muốn đánh Kim Quang Dao, nhưng nhớ tới tiền tài Kim Quang Dao giúp đỡ nó cùng với chỗ dựa sau lưng Kim Quang Dao - Lam Hi Thần, cuối cùng nhịn xuống: "Thì sao? Ta bày đủ trò lượn tới lượn lui bên cạnh y, y không nhận ra ta, ta bắt nạt y một chút thì có sao đâu."
"Đừng đùa giỡn quá mức, cẩn thận sau này hối hận không kịp thu tay về."
Tiết Dương trầm mặc một hồi, cuối cùng bĩu môi ngồi bên cạnh Kim Quang Dao: "Đồ lùn, lúc trước không phải nói theo ta đi gặp đạo trưởng Hiểu Tinh Trần kia à? Nếu không phải ta muốn rời Kim Lân Đài thì thật đúng là..." Nói xong Tiết Dương lại bực bội gãi gãi tóc: "Ta hối hận cái con khỉ! Ta còn muốn y chết cho rồi! Lúc trước làm trò trước mặt bao nhiêu người ở Kim Lân Đài thẩm vấn ta..."
"Thù dai thế?" Kim Quang Dao cười nhìn Tiết Dương vừa mới vào giai đoạn ngây thơ: "Nói vậy cẩn thận trên đời này không có ai tốt với ngươi như vậy nữa đâu."
"Không phải còn ông chủ lắm tiền ngươi đây à!" Tiết Dương bâng quơ nói, liền thấy Kim Quang Dao ngơ ngẩn, không biết đầu óc đã bay đi đâu.
"Này, đồ lùn?"
"Có vài thứ, nói là thù hận nhưng cũng không hẳn là cừu hận, bằng không ta đã giận nhị ca ta đến chết rồi." Kim Quang Dao nghĩ đến miếu Quan Âm khi ấy Sóc Nguyệt xuyên tim, lại nghĩ đến hiện tại đã trở thành đạo lữ với Lam Hi Thần: "Càng tốt đẹp thì càng phải quý trọng, đừng ôm quá nhiều tâm tư cố ý thương tổn."
Tiết Dương ậm ừ đáp lại, cũng không biết nghe vào bao nhiêu, đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại: "Đối với đại ca kia của ngươi, sao ngươi không nói những lời này?"
"Đại ca có thể so sánh với nhị ca sao?" Kim Quang Dao cười khẽ: "Hơn nữa ta nghĩ nhiều vậy làm gì? Dù sao nhị ca cũng sẽ chống đỡ Bá Hạ cho ta."
Tiết Dương ghét bỏ liếc Kim Quang Dao một cái: "Lúc Âm Hổ Phù tái hiện ngươi còn bị gã đá xuống Kim Lân Đài đấy... Chậc!"
Kim Quang Dao biết Tiết Dương muốn nói cái gì, nếu không phải Kim Lăng còn nằm trên đùi mình, hắn thật muốn giơ chân đá Tiết Dương, vì thế hắn híp mắt mỉm cười. Tiết Dương lập tức hiểu ra Kim Quang Dao cảnh cáo, vội câm miệng.
"Đợi lát nữa nói cho Ngụy Vô Tiện, bánh đường đỏ hắn muốn mang đến rồi. Đồ lùn, nhớ rõ đòi tiền hắn cho ta, đi đây." Nói xong không quay đầu lại bỏ đi.
Kim Quang Dao nhìn Tiết Dương rời đi, vợ chồng Kim Tử Hiên liền tới đây, đang muốn nói chuyện, đột nhiên ống tay áo bị túm chặt, cúi đầu thấy Kim Lăng không biết đã dậy từ khi nào, đang mở to đôi mắt: "Tiểu thúc thúc, vừa nãy Tiết Dương ca ca nói tiểu thúc thúc bị đá xuống Kim Lân Đài, là thật ạ?!"
Kim Quang Dao cảm giác mình bị nghẹn họng, nghĩ thầm Kim Lăng sao đã dậy rồi còn giả bộ ngủ nghe hắn và Tiết Dương nói chuyện? Mặt ngoài vẫn giả bộ kinh ngạc: "A Lăng, cái đó không phải..."
"A Lăng, nói cho cha, tiểu thúc thúc bị đá xuống Kim Lân Đài là thế nào?" Sắc mặt Kim Tử Hiên không thể nói là đẹp, Giang Yếm Ly cũng lo lắng mà nhìn Kim Quang Dao: "Tiểu thúc, đây là chuyện khi nào?"
Kim Quang Dao ôm mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.