Chương 35: Cảm giác hạnh phúc
HBLinh
01/03/2022
[XẸT...XẸT...TIẾN HÀNH KHỞI ĐỘNG LẠI]
[XẸT...XẸT...NÂNG CẤP HỆ THỐNG 1%]
[XẸT...XẸT...]
Cơn đau kèm theo choáng váng ập thẳng đến khi tôi cố mở ra đôi mắt nặng trỉu của mình, cảm giác như có người dùng băng keo dán dính nó lại vào nhau vậy, nặng trịch và cứng nhắc.
Xộc vào mũi là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, thứ mùi đặc trưng mà chỉ có duy nhất một nơi có...bệnh viện.
"Ngón tay nó...nó đang cử động...bác sĩ...bệnh nhân tỉnh rồi" Một giọng nữ xa lạ vang lên rất gần, dường như người này đang đứng cạnh cậu thì phải.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng bao trùm lấy tôi, kéo tôi về lại khoảng không sau vài giây tỉnh táo hiếm hỏi của mình.
--------------------------------------------
Tôi tỉnh lại, lần này khá hơn so với lần trước, cảm giác đau nhức đã biến mất, chỉ còn lại xúc cảm choáng váng nhè nhẹ cùng sự mệt mỏi lan tỏa khắp thân thể do bất động một chổ quá lâu. Vì sao biết quá lâu à, vì tôi từng trải qua rồi chứ sao. Cái thời điểm nằm một chổ không thể cử động nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo là một hồi ức không thể quên luôn.
"Từ từ thôi, mắt em vẫn cần chút thời gian để thích nghi với ánh sáng xung quanh" Giọng nữ hiền lành vang lên, vẫn là giọng nói quen thuộc tôi từng nghe khi tỉnh dậy trong vài giây vào lần trước.
Hình ảnh nhạt nhòa cùng ánh sáng trắng nhanh chóng hợp lại trước mắt, hiện ra trong tầm nhìn của tôi là một chị y tế trong bộ váy trắng xinh đẹp vừa người đang nhìn tôi bằng nụ cười thân thiện.
"Em cảm thấy trong người lúc này thế nào, có bị đau đầu không?" Chị y tế nhẹ giọng hỏi
"Er..." Tôi muốn lên tiếng trả lời nhưng lại chỉ phát ra được đúng một âm thanh khàn khàn.
"Từ từ, đừng vội, em uống chút nước nhé" Chị y tá vội cản lại hỏi
Tôi gật đầu, cảm thấy cổ họng có hơi khô khốc. Chị y tế nhanh nhẹn tiến đến chiếc bàn gần đó, rót ra nữa ly nước lọc rồi cầm trở lại. Chị đỡ tôi ngồi dậy, dùng chiếc gối đầu làm dựa lưng giúp tôi ngồi trên giường dựa vào thành giường, nhẹ nhàng đưa ly nước đến giúp tôi uống từng ngụm một.
"Đây là...?" Tôi lời ít ý nhiều nhìn chị y tá hỏi
"Bệnh viện MCH, bệnh viện trung tâm của thành phố MCH" Chị y tá nhận lấy chiếc ly đã cạn nước, mĩm cười trả lời tôi.
[XẸT...XẸT...KIỂM TRA CHỨC NĂNG CƠ THỂ]
[XẸT...XẸT...RÀ SOÁT XUNG QUANH]
[XẸT...XẸT...NÂNG CẤP HỆ THỐNG 11%]
Những bản hiển thị quen thuộc đột ngột hiện lên trong tầm mắt tôi, đã bao lâu rồi tôi chưa từng thấy chúng nhỉ. Cảm giác vừa hoài niệm lại vừa thân thương, cái cảm giác chúng chỉ hiển thị những màn hình vô nghĩa lúc trước quả là một cơn ác mộng mà. Nghèo lên giàu thì dễ chứ giàu xuống nghèo thì không tưởng nổi. Khi đã thân thuộc cái cảm giác quan sát hết thẫy mọi thứ, đột nhiên lại không còn nữa, lúc đó bản thân chẳng khác nào một người bình thường lại đột ngột mất đi đôi mắt, cảm thấy xung quanh chỉ còn lại bóng tối đáng sợ đầy nguy hiểm.
Tôi đưa tay lên muốn chạm vào chúng nhưng dĩ nhiên đó là điều không thể, mặc dù vậy cũng không giảm bớt niềm hạnh phúc đang lan tràn trong tôi lúc này. Năng lực của tôi vẫn hiện diện trong cơ thể, chúng chẳng mất đi đâu cả, lúc trước có thể chỉ là trục trặc chút đỉnh mà thôi.
"Em ổn chứ?" Chị y tá lo lắng nhìn tôi, ắt hẳn chị đang hoang mang khi thấy bệnh nhân tự nhiên lại nhìn chầm chầm bức tường trước mặt, còn đưa tay lên trước mặt như muốn cầm lấy thứ gì trong không khí vậy.
Tôi thoát khỏi tâm trạng phấn khích của bản thân, đảo mắt nhìn chị: "Em ổn"
"Ừ, em có muốn nằm lại không, mẹ em vừa rời đi ít lâu thôi. Chắc rất nhanh sẽ quay trở lại, biết em tỉnh lại chắc bà ấy mừng lắm đó" Chị y tá cười rạng rỡ
"Em ổn, cảm ơn chị" Tôi cảm thấy cổ họng đã khá hơn, gật đầu cảm ơn chị y tá
"Ừ, vậy chị đi đây, cần gì em cứ ấn nút bên tay phải giường. Ừ, cái nút ngay tầm tay của em luôn đó" Chị y tá nói rồi xoay người đẩy xe thuốc ra khỏi phòng qua cánh cửa vẫn đang để mở, không quên đóng cửa lại giúp tôi.
Tôi ngồi trên giường nhìn quanh, khung cảnh phòng bệnh quen thuộc. Những bản hiển thị thông tin của máy móc trong phòng lần lượt hiện lên từng cái một, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cứ như vừa xuyên không về lại cái thời điểm khi tôi khám phá ra năng lực của bản thân vậy. Mới đó mà đã trải qua biết bao nhiêu là chuyện, bị bắt đến một nơi xa lạ, trải qua dằn vặt của đám người nơi đó, đánh nhau thoát khỏi sự vây công của tổ chức MIX, lưu lạc trên sa mạc nóng cháy, bị lừa đến thành phố Nin, mém tí là bị bán. Chiến đấu cùng bọn quái vật đột nhiên xuất hiện ngoài sa mạc, để rồi...
Để rồi...anh Hùng và anh Hân...Cả hai đã...
Sao tôi lại bị niềm vui sướng khi có lại năng lực làm quên mất cái ký ức kinh khủng đó chứ. Tận mắt chứng kiến hai người lạ mặt đã cùng tôi trải qua một hành trình dài đằng đẳng, cuối cùng hai người họ lại trở thành thức ăn của tụi quái vật, đến xác cũng không còn mà tìm về.
Tôi cúi gầm mặt, chết là hết, tôi đã an toàn về đến quê nhà nhưng còn họ thì sao. Hai người họ vĩnh viễn chôn thay nơi sa mạc đầy những quái vật kinh tởm, trải nghiệm khoảng khắc tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết ngày càng đến gần.
CẠCH...RẦM
Cửa phòng bật mở mạnh đến mức va đập vào vách tường kế bên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay đó.
"Mẹ..." tôi nhìn thân ảnh đã tiều tụy đi nhiều so với trong trí nhớ của mình, khàn giọng gọi khẽ, không thể ngăn được nước mắt đang rưng rưng ở hai hốc mắt mình
Mẹ không trả lời mà dùng hành động thay vào đó, bà lao về phía tôi bằng toàn bộ sức lực có trên đôi chân mình, ôm chằm lấy tôi thật chặt.
"Tỉnh...cuối cùng cũng tỉnh...hức...con làm mẹ lo chết rồi...hức...hức..."
Tôi cảm nhận được cái ôm toàn lực của bà, cảm nhận rõ thấy bờ vai mình đang bị thấm ướt bằng nước mắt của người mẹ thương con, cảm nhận rõ sự quan tâm của người sinh ra tôi vào giờ phút này, đây có lẽ là...gia đình chăng.
Tôi cũng không kìm lại nữa, hai dòng nước mắt nhanh chóng lăn dài trên mặt tôi. Đưa tay lên ôm lấy sóng lưng gầy nhỏ đã ốm đi nhiều của mẹ mình.
"Mẹ..."
"Ừ...mẹ đây...mẹ đây..." Bà vừa nói vừa khóc nấc lên
Tôi chẳng biết tôi và mẹ đã giữ nguyên tư thế ôm nhau này trong bao lâu nữa, chỉ biết là, giờ tôi có thể buông bỏ mọi cảnh giác, mọi toan tính, mọi ý nghĩ sinh tồn vào giờ phút này. Tôi hiện đã ở nhà, đã được ba mẹ quan tâm bảo vệ như ngày nào.
Mẹ từ từ buông tôi ra, cũng nhận ra rằng bản thân đã xúc động ra sao. Bà dùng tay áo lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt, nở ra nụ cười hiền lành nói:
"Cảm thấy sao rồi con, có bị khó chịu ở đâu không?" Mẹ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi, cẩn thận quan sát người con trai mà bà thương yêu nhất trên thế gian này.
Tôi lắc nhẹ đầu: "Con ổn ạ"
Mẹ không hỏi thêm mà chỉ im lặng chỉnh lại mái tóc đã dài ngoằng gần phủ đến mắt của tôi. Như sợ rằng chỉ sơ ý nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì những cảm xúc bà vừa trải qua chỉ là một giấc mơ của bản thân.
"Con...nằm đây bao lâu rồi ạ?" Tôi hỏi
"Tính luôn hôm nay là tròn 10 ngày đó. Lúc về đến đây thì con bất tỉnh, lúc bác sĩ nói con bị tụ máu bầm trong não có biết là làm tim mẹ muốn ngừng đập luôn không hả, thằng bất hiếu này" mẹ oán trách nói, ánh mắt đảo lên vết mổ sau gáy con mình
"Con xin lỗi ạ?"
"Về là tốt rồi, chắc con đã trải qua nhiều chuyện lắm nhỉ?" Mẹ cười dịu dàng đáp
Đây là người mà lúc trước tôi cực kì phản cảm, là người mà chỉ biết quăng tiền cho con mình, bản thân lúc nào cũng bôn ba vì công việc, vì sự nghiệp của bản thân. Nhưng dù mẹ có vô tâm, dù mẹ có đam mê công việc đến nhường nào thì tôi vẫn luôn là thứ quan trọng nhất của bà. Ở lúc tôi nằm viện do bỏng hay như lúc này.
"Vậy...những người khác...hai người..." Tôi muốn hỏi ra thứ làm bận lòng bản thân mình nhất lúc này, rằng có một tia may mắn nhỏ bé nào là hai anh Hân và Hùng còn sống hay không. Nhưng điều đó là vô tưởng với một biển quái vật, với con quái to lớn hơn cả một tòa nhà vào lúc đó.
Mẹ không đáp, nhìn tôi như muốn đợi tôi nói ra hết câu hỏi của mình.
"Hai anh rơi xuống...bọn họ có còn..." Tôi hít sâu nói
"Ý, tỉnh thật rồi này" Một giọng nói to lớn đột ngột chen ngang lời tôi, vang vọng từ ngoài cửa phòng vào đến tận trong này.
Tôi lia mắt nhìn ra, thấy đứng ngay trước là một thân ảnh đen thui với cái đầu được cắt ngắn cùng áo ba lỗ rộng thùng thình của anh.
"Nhỏ tiếng nào, đây là bệnh viện đó"
Một thân ảnh thấp hơn, trắng trẻo hơn trong bộ đồ quần tây áo thun có cổ đơn giản, đứng ngay sau người kia, đưa tay cốc một phát rõ đau lên cái não tinh tinh của đối phương.
"Anh Trường Vũ"
Chen vào ở hai bên khoảng trống trái phải thân ảnh người da đen là hai thân ảnh nhỏ bé, đứa nhóc da ngâm thì khoe ra nụ cười rạng rỡ của mình, còn đứa đen hơn kia thì nhìn tôi chầm chầm.
"Anh Hùng, anh Hân, nhóc Trí, cả nhóc nữa" Tôi kinh ngạc đọc lên tên từng người
Bốn thân ảnh quen thuộc đồng loạt xuất hiện, trong đó có hai người mà tưởng chừng như đã trở thành dinh dưỡng cho bọn quái vật thì lúc này lại đang tươi cười bước vào phòng.
Hai đứa nhóc lao nhanh về phía thành giường nhìn tôi
"Anh Trường Vũ, anh khỏe hén" Văn Trí cười rạng rỡ hỏi, nhóc kia thì không lên tiếng mà yên lặng đứng cạnh nhóc Văn Trí
"Lui ra nào nhóc, đừng có mà táy máy tay chân với bệnh nhân đó" Văn Hùng đi đến xách cổ áo em mình qua một bên để anh và người còn lại có chổ đứng.
Văn Trí làm mặt quỷ le lưỡi ghẹo anh nó, rồi kéo tay nhóc kia chạy qua phía bên này của chiếc giường, đứng cạnh mẹ tôi lúc này.
"Trông em thê thảm quá Vũ" anh Ngọc Hân tiến đến cười chọc tôi
"... » Tôi nhìn anh không đáp lại, vẫn đang trừng lớn mắt ngó hai người trước mặt
"Ê, sao im re thế" Văn Hùng thấy tôi cứ im lặng ngó thì thắc mắc
"Hai người...còn sống" Tôi nói
"Chứ sao, tụi này phúc lớn mạng lớn mà, tụi quái gì kia chỉ là muỗi đốt inox thôi" Văn Hùng tự tin ưỡng ngực tự hào nói
"Bớt chém dùm" Ngọc Hân dập ngay cái tên đang chém gió bên cạnh
Anh nhìn tôi cười nói: "Bọn anh được bạn của em cứu"
"Ai?" Tôi thắc mắc, tôi có bạn bè trâu bò đến vậy sao, cứu sống hai người này trong một biển quái vật kinh khủng ở chốn địa ngục đó.
"Em sẽ ngạc nhiên đó, là EXP 1 và EXP 2" Ngọc Hân tự nhiên tung ra tin tức như sấm sét
"Cái gì?...Au..." Tôi bật người ngay lập tức nhưng có lẽ do động tác quá nhanh, một cơn chóng mặt ngay lập tức tràn đến trong đầu tôi.
"Bình tĩnh nào nhóc" Văn Hùng vội đè lại thằng nhóc bệnh nhân kích động trước mắt
"Hai người họ...anh chắc chứ?" Tôi nào có tâm trí quan tâm đến bản thân vào lúc này chứ, tôi nắm lấy cánh tay anh Ngọc Hân hỏi lại
"Sao mà lằm được, anh quan sát hai người họ mấy năm trời mà, họ đang tìm em đó" anh Ngọc Hân cười khẳng định
Vậy là...bọn họ không sao...họ không chết...thậm chí cả hai còn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức MIX. Cảm giác như có một tảng đá nặng nghìn cân vừa rơi ra khỏi lưng tôi vậy. Cái cảm giác hạnh phúc ngập tràn này là sao đây, tôi về nhà, nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy những người xung quanh không sao. Bây giờ còn được biết rằng hai người tôi quan tâm kia cũng bình an, đây lẽ nào là cái kết phim kiểu happy ending mà tôi hay được thấy hả. Nhân vật chính an toàn sống sót cùng toàn bộ bạn bè người thân của cậu. Nếu là thật thì đây có lẽ là một kết thúc có hậu rồi.
-------------------------------------------
Ủng hộ HBLinh
Tài khoản Ngân Hàng Viettinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: 108006424771
[XẸT...XẸT...NÂNG CẤP HỆ THỐNG 1%]
[XẸT...XẸT...]
Cơn đau kèm theo choáng váng ập thẳng đến khi tôi cố mở ra đôi mắt nặng trỉu của mình, cảm giác như có người dùng băng keo dán dính nó lại vào nhau vậy, nặng trịch và cứng nhắc.
Xộc vào mũi là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, thứ mùi đặc trưng mà chỉ có duy nhất một nơi có...bệnh viện.
"Ngón tay nó...nó đang cử động...bác sĩ...bệnh nhân tỉnh rồi" Một giọng nữ xa lạ vang lên rất gần, dường như người này đang đứng cạnh cậu thì phải.
Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng bao trùm lấy tôi, kéo tôi về lại khoảng không sau vài giây tỉnh táo hiếm hỏi của mình.
--------------------------------------------
Tôi tỉnh lại, lần này khá hơn so với lần trước, cảm giác đau nhức đã biến mất, chỉ còn lại xúc cảm choáng váng nhè nhẹ cùng sự mệt mỏi lan tỏa khắp thân thể do bất động một chổ quá lâu. Vì sao biết quá lâu à, vì tôi từng trải qua rồi chứ sao. Cái thời điểm nằm một chổ không thể cử động nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo là một hồi ức không thể quên luôn.
"Từ từ thôi, mắt em vẫn cần chút thời gian để thích nghi với ánh sáng xung quanh" Giọng nữ hiền lành vang lên, vẫn là giọng nói quen thuộc tôi từng nghe khi tỉnh dậy trong vài giây vào lần trước.
Hình ảnh nhạt nhòa cùng ánh sáng trắng nhanh chóng hợp lại trước mắt, hiện ra trong tầm nhìn của tôi là một chị y tế trong bộ váy trắng xinh đẹp vừa người đang nhìn tôi bằng nụ cười thân thiện.
"Em cảm thấy trong người lúc này thế nào, có bị đau đầu không?" Chị y tế nhẹ giọng hỏi
"Er..." Tôi muốn lên tiếng trả lời nhưng lại chỉ phát ra được đúng một âm thanh khàn khàn.
"Từ từ, đừng vội, em uống chút nước nhé" Chị y tá vội cản lại hỏi
Tôi gật đầu, cảm thấy cổ họng có hơi khô khốc. Chị y tế nhanh nhẹn tiến đến chiếc bàn gần đó, rót ra nữa ly nước lọc rồi cầm trở lại. Chị đỡ tôi ngồi dậy, dùng chiếc gối đầu làm dựa lưng giúp tôi ngồi trên giường dựa vào thành giường, nhẹ nhàng đưa ly nước đến giúp tôi uống từng ngụm một.
"Đây là...?" Tôi lời ít ý nhiều nhìn chị y tá hỏi
"Bệnh viện MCH, bệnh viện trung tâm của thành phố MCH" Chị y tá nhận lấy chiếc ly đã cạn nước, mĩm cười trả lời tôi.
[XẸT...XẸT...KIỂM TRA CHỨC NĂNG CƠ THỂ]
[XẸT...XẸT...RÀ SOÁT XUNG QUANH]
[XẸT...XẸT...NÂNG CẤP HỆ THỐNG 11%]
Những bản hiển thị quen thuộc đột ngột hiện lên trong tầm mắt tôi, đã bao lâu rồi tôi chưa từng thấy chúng nhỉ. Cảm giác vừa hoài niệm lại vừa thân thương, cái cảm giác chúng chỉ hiển thị những màn hình vô nghĩa lúc trước quả là một cơn ác mộng mà. Nghèo lên giàu thì dễ chứ giàu xuống nghèo thì không tưởng nổi. Khi đã thân thuộc cái cảm giác quan sát hết thẫy mọi thứ, đột nhiên lại không còn nữa, lúc đó bản thân chẳng khác nào một người bình thường lại đột ngột mất đi đôi mắt, cảm thấy xung quanh chỉ còn lại bóng tối đáng sợ đầy nguy hiểm.
Tôi đưa tay lên muốn chạm vào chúng nhưng dĩ nhiên đó là điều không thể, mặc dù vậy cũng không giảm bớt niềm hạnh phúc đang lan tràn trong tôi lúc này. Năng lực của tôi vẫn hiện diện trong cơ thể, chúng chẳng mất đi đâu cả, lúc trước có thể chỉ là trục trặc chút đỉnh mà thôi.
"Em ổn chứ?" Chị y tá lo lắng nhìn tôi, ắt hẳn chị đang hoang mang khi thấy bệnh nhân tự nhiên lại nhìn chầm chầm bức tường trước mặt, còn đưa tay lên trước mặt như muốn cầm lấy thứ gì trong không khí vậy.
Tôi thoát khỏi tâm trạng phấn khích của bản thân, đảo mắt nhìn chị: "Em ổn"
"Ừ, em có muốn nằm lại không, mẹ em vừa rời đi ít lâu thôi. Chắc rất nhanh sẽ quay trở lại, biết em tỉnh lại chắc bà ấy mừng lắm đó" Chị y tá cười rạng rỡ
"Em ổn, cảm ơn chị" Tôi cảm thấy cổ họng đã khá hơn, gật đầu cảm ơn chị y tá
"Ừ, vậy chị đi đây, cần gì em cứ ấn nút bên tay phải giường. Ừ, cái nút ngay tầm tay của em luôn đó" Chị y tá nói rồi xoay người đẩy xe thuốc ra khỏi phòng qua cánh cửa vẫn đang để mở, không quên đóng cửa lại giúp tôi.
Tôi ngồi trên giường nhìn quanh, khung cảnh phòng bệnh quen thuộc. Những bản hiển thị thông tin của máy móc trong phòng lần lượt hiện lên từng cái một, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cứ như vừa xuyên không về lại cái thời điểm khi tôi khám phá ra năng lực của bản thân vậy. Mới đó mà đã trải qua biết bao nhiêu là chuyện, bị bắt đến một nơi xa lạ, trải qua dằn vặt của đám người nơi đó, đánh nhau thoát khỏi sự vây công của tổ chức MIX, lưu lạc trên sa mạc nóng cháy, bị lừa đến thành phố Nin, mém tí là bị bán. Chiến đấu cùng bọn quái vật đột nhiên xuất hiện ngoài sa mạc, để rồi...
Để rồi...anh Hùng và anh Hân...Cả hai đã...
Sao tôi lại bị niềm vui sướng khi có lại năng lực làm quên mất cái ký ức kinh khủng đó chứ. Tận mắt chứng kiến hai người lạ mặt đã cùng tôi trải qua một hành trình dài đằng đẳng, cuối cùng hai người họ lại trở thành thức ăn của tụi quái vật, đến xác cũng không còn mà tìm về.
Tôi cúi gầm mặt, chết là hết, tôi đã an toàn về đến quê nhà nhưng còn họ thì sao. Hai người họ vĩnh viễn chôn thay nơi sa mạc đầy những quái vật kinh tởm, trải nghiệm khoảng khắc tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết ngày càng đến gần.
CẠCH...RẦM
Cửa phòng bật mở mạnh đến mức va đập vào vách tường kế bên, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay đó.
"Mẹ..." tôi nhìn thân ảnh đã tiều tụy đi nhiều so với trong trí nhớ của mình, khàn giọng gọi khẽ, không thể ngăn được nước mắt đang rưng rưng ở hai hốc mắt mình
Mẹ không trả lời mà dùng hành động thay vào đó, bà lao về phía tôi bằng toàn bộ sức lực có trên đôi chân mình, ôm chằm lấy tôi thật chặt.
"Tỉnh...cuối cùng cũng tỉnh...hức...con làm mẹ lo chết rồi...hức...hức..."
Tôi cảm nhận được cái ôm toàn lực của bà, cảm nhận rõ thấy bờ vai mình đang bị thấm ướt bằng nước mắt của người mẹ thương con, cảm nhận rõ sự quan tâm của người sinh ra tôi vào giờ phút này, đây có lẽ là...gia đình chăng.
Tôi cũng không kìm lại nữa, hai dòng nước mắt nhanh chóng lăn dài trên mặt tôi. Đưa tay lên ôm lấy sóng lưng gầy nhỏ đã ốm đi nhiều của mẹ mình.
"Mẹ..."
"Ừ...mẹ đây...mẹ đây..." Bà vừa nói vừa khóc nấc lên
Tôi chẳng biết tôi và mẹ đã giữ nguyên tư thế ôm nhau này trong bao lâu nữa, chỉ biết là, giờ tôi có thể buông bỏ mọi cảnh giác, mọi toan tính, mọi ý nghĩ sinh tồn vào giờ phút này. Tôi hiện đã ở nhà, đã được ba mẹ quan tâm bảo vệ như ngày nào.
Mẹ từ từ buông tôi ra, cũng nhận ra rằng bản thân đã xúc động ra sao. Bà dùng tay áo lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt, nở ra nụ cười hiền lành nói:
"Cảm thấy sao rồi con, có bị khó chịu ở đâu không?" Mẹ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt tôi, cẩn thận quan sát người con trai mà bà thương yêu nhất trên thế gian này.
Tôi lắc nhẹ đầu: "Con ổn ạ"
Mẹ không hỏi thêm mà chỉ im lặng chỉnh lại mái tóc đã dài ngoằng gần phủ đến mắt của tôi. Như sợ rằng chỉ sơ ý nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì những cảm xúc bà vừa trải qua chỉ là một giấc mơ của bản thân.
"Con...nằm đây bao lâu rồi ạ?" Tôi hỏi
"Tính luôn hôm nay là tròn 10 ngày đó. Lúc về đến đây thì con bất tỉnh, lúc bác sĩ nói con bị tụ máu bầm trong não có biết là làm tim mẹ muốn ngừng đập luôn không hả, thằng bất hiếu này" mẹ oán trách nói, ánh mắt đảo lên vết mổ sau gáy con mình
"Con xin lỗi ạ?"
"Về là tốt rồi, chắc con đã trải qua nhiều chuyện lắm nhỉ?" Mẹ cười dịu dàng đáp
Đây là người mà lúc trước tôi cực kì phản cảm, là người mà chỉ biết quăng tiền cho con mình, bản thân lúc nào cũng bôn ba vì công việc, vì sự nghiệp của bản thân. Nhưng dù mẹ có vô tâm, dù mẹ có đam mê công việc đến nhường nào thì tôi vẫn luôn là thứ quan trọng nhất của bà. Ở lúc tôi nằm viện do bỏng hay như lúc này.
"Vậy...những người khác...hai người..." Tôi muốn hỏi ra thứ làm bận lòng bản thân mình nhất lúc này, rằng có một tia may mắn nhỏ bé nào là hai anh Hân và Hùng còn sống hay không. Nhưng điều đó là vô tưởng với một biển quái vật, với con quái to lớn hơn cả một tòa nhà vào lúc đó.
Mẹ không đáp, nhìn tôi như muốn đợi tôi nói ra hết câu hỏi của mình.
"Hai anh rơi xuống...bọn họ có còn..." Tôi hít sâu nói
"Ý, tỉnh thật rồi này" Một giọng nói to lớn đột ngột chen ngang lời tôi, vang vọng từ ngoài cửa phòng vào đến tận trong này.
Tôi lia mắt nhìn ra, thấy đứng ngay trước là một thân ảnh đen thui với cái đầu được cắt ngắn cùng áo ba lỗ rộng thùng thình của anh.
"Nhỏ tiếng nào, đây là bệnh viện đó"
Một thân ảnh thấp hơn, trắng trẻo hơn trong bộ đồ quần tây áo thun có cổ đơn giản, đứng ngay sau người kia, đưa tay cốc một phát rõ đau lên cái não tinh tinh của đối phương.
"Anh Trường Vũ"
Chen vào ở hai bên khoảng trống trái phải thân ảnh người da đen là hai thân ảnh nhỏ bé, đứa nhóc da ngâm thì khoe ra nụ cười rạng rỡ của mình, còn đứa đen hơn kia thì nhìn tôi chầm chầm.
"Anh Hùng, anh Hân, nhóc Trí, cả nhóc nữa" Tôi kinh ngạc đọc lên tên từng người
Bốn thân ảnh quen thuộc đồng loạt xuất hiện, trong đó có hai người mà tưởng chừng như đã trở thành dinh dưỡng cho bọn quái vật thì lúc này lại đang tươi cười bước vào phòng.
Hai đứa nhóc lao nhanh về phía thành giường nhìn tôi
"Anh Trường Vũ, anh khỏe hén" Văn Trí cười rạng rỡ hỏi, nhóc kia thì không lên tiếng mà yên lặng đứng cạnh nhóc Văn Trí
"Lui ra nào nhóc, đừng có mà táy máy tay chân với bệnh nhân đó" Văn Hùng đi đến xách cổ áo em mình qua một bên để anh và người còn lại có chổ đứng.
Văn Trí làm mặt quỷ le lưỡi ghẹo anh nó, rồi kéo tay nhóc kia chạy qua phía bên này của chiếc giường, đứng cạnh mẹ tôi lúc này.
"Trông em thê thảm quá Vũ" anh Ngọc Hân tiến đến cười chọc tôi
"... » Tôi nhìn anh không đáp lại, vẫn đang trừng lớn mắt ngó hai người trước mặt
"Ê, sao im re thế" Văn Hùng thấy tôi cứ im lặng ngó thì thắc mắc
"Hai người...còn sống" Tôi nói
"Chứ sao, tụi này phúc lớn mạng lớn mà, tụi quái gì kia chỉ là muỗi đốt inox thôi" Văn Hùng tự tin ưỡng ngực tự hào nói
"Bớt chém dùm" Ngọc Hân dập ngay cái tên đang chém gió bên cạnh
Anh nhìn tôi cười nói: "Bọn anh được bạn của em cứu"
"Ai?" Tôi thắc mắc, tôi có bạn bè trâu bò đến vậy sao, cứu sống hai người này trong một biển quái vật kinh khủng ở chốn địa ngục đó.
"Em sẽ ngạc nhiên đó, là EXP 1 và EXP 2" Ngọc Hân tự nhiên tung ra tin tức như sấm sét
"Cái gì?...Au..." Tôi bật người ngay lập tức nhưng có lẽ do động tác quá nhanh, một cơn chóng mặt ngay lập tức tràn đến trong đầu tôi.
"Bình tĩnh nào nhóc" Văn Hùng vội đè lại thằng nhóc bệnh nhân kích động trước mắt
"Hai người họ...anh chắc chứ?" Tôi nào có tâm trí quan tâm đến bản thân vào lúc này chứ, tôi nắm lấy cánh tay anh Ngọc Hân hỏi lại
"Sao mà lằm được, anh quan sát hai người họ mấy năm trời mà, họ đang tìm em đó" anh Ngọc Hân cười khẳng định
Vậy là...bọn họ không sao...họ không chết...thậm chí cả hai còn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức MIX. Cảm giác như có một tảng đá nặng nghìn cân vừa rơi ra khỏi lưng tôi vậy. Cái cảm giác hạnh phúc ngập tràn này là sao đây, tôi về nhà, nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy những người xung quanh không sao. Bây giờ còn được biết rằng hai người tôi quan tâm kia cũng bình an, đây lẽ nào là cái kết phim kiểu happy ending mà tôi hay được thấy hả. Nhân vật chính an toàn sống sót cùng toàn bộ bạn bè người thân của cậu. Nếu là thật thì đây có lẽ là một kết thúc có hậu rồi.
-------------------------------------------
Ủng hộ HBLinh
Tài khoản Ngân Hàng Viettinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: 108006424771
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.