Chương 13: Chàng Trai Mật Danh EXP 2
HBLinh
01/03/2022
[CHIP ỨC CHẾ TINH THẦN - ĐANG HOẠT ĐỘNG - NHIỄU TÍN HIỆU 44%]
Sau tình tiết nho nhỏ đó thì tôi bắt đầu có một tia hy vọng, năng lực của tôi đã phần nào thoát khỏi sự khống chế của lão Mark, đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy ai đánh động đến con chip thì chắc hẳn lão ta vẫn chưa phát hiện ra con chip của lão đang bị trục trặc. Nhờ vậy mà tôi đã phần nào sử dụng lại được năng lực của mình, chưa đủ mạnh để khống chế, kiểm soát tầm xa hay ra lệnh cho các thiết bị nhưng ít ra tôi cũng nhìn ra được thông tin của các thiết bị phát tín hiệu xung quanh mình, đây cũng được xem là một tiến bộ đáng kể trong kế hoạch thoát khỏi nơi này.
"Cười gì thế?"
Một giọng nói đầy nam tính vang lên khi tôi đang ngồi ngây ngốc trên giường mà cười như bị tâm thần. Tôi tạm thu lại dòng suy nghĩ sâu xa của bản thân, ngước đầu lên nhìn người vừa bước vào phòng, còn ai vào đây ngoài anh chàng EXP 1, bạn cùng phòng bắt đắc dĩ của tôi gần mấy tháng nay, đẹp trai, ngoại hình ổn, chỉ là tôi luôn có cảm giác anh vô cùng nguy hiểm với làn khói đen quanh quẩn xung quanh người anh mọi lúc . Nhưng ít ra anh đối xử với tôi cũng không tệ, luôn quan tâm tôi ở cái nơi mà ai cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sợ sệt, thậm chí là câm ghét, sẵn sàng nghe tôi than thở mọi vấn đề. À, không liên quan lắm nhưng người anh chàng khá là mát, dựa vào lòng anh cũng tương đối thoải mái sau một ngày bị đám "khoa học gia" mang ra nghiên cứu như chuột.
"Hình như...con chip gắn sau cổ tôi bị vấn đề rồi!" Tôi tính giữ bí mật chuyện này nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bất giác phun ra hết sự thật đang suy nghĩ trong đầu với người trước mặt này.
"Hử...như thế nào?"
"À thì...tôi từng kể mình điều khiển các thiết bị xung quanh theo dạng những khung hiển thị bằng chữ ấy. Lúc trước khi bị gắn chip thì trong mắt tôi chỉ là những khung hình trống trơn, nhưng hiện tại...xuất hiện chữ lại rồi" Đã lỡ nói ra thì cũng chẳng thèm giấu nữa, tôi hào hứng nói
"Nguyên nhân?"
"Không rõ lắm... Cách đây 3 ngày, khi đang bị áp giải về phòng thì tôi bắt gặp một lão áo trắng (từ tôi dùng để ám chỉ những lão nghiên cứu khoa học nơi này) cùng 2 người lính đi ngược chiều, sau đó..."
Tôi vắn tắt kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong hành lang vào hôm đó, cố gắng không bỏ sót chi tiết nào. Kể đến hào hứng, cũng may là anh ta cũng kiên nhẫn đứng đó nghe hết câu chuyện mà không chen ngang. Đến khi tôi kể xong ngồi thở thì anh ta nói:
"Vậy là vết bầm hôm đó trên mặt cậu là do đó mà ra!"
"Uhm" Tôi gật đầu
"Vậy là con chip bị thứ gì đó khiến hư hại một phần, nên giờ cậu có thể kiểm tra thông tin các thiết bị trong tầm mắt"
"Uhm" Tôi lại gật đầu
"Không ai kiểm tra nó sao?"
"Mấy ngày đầu lúc mới gắn thì cũng có vài người kiểm tra, về sau thì không. Mà từ sau hôm con chip có vấn đề cũng chẳng có ai lại kiểm tra cả nên tôi nghĩ chắc chắn họ vẫn chưa nhận ra việc con chip có vấn đề"
"Uhm"
"Cứ đợi đó xem, lúc trước chưa thành thạo năng lực mà tôi còn có thể xâm nhập vào toàn bộ máy quay cùng dữ liệu của nơi này. Sau mấy tháng rèn luyện, tôi tự tin mình đủ mạnh để xâm nhập vào bất kỳ thiết bị bảo mật nào"
Lúc này do quá hào hứng nên tôi không để ý, lúc nghe tôi nói vậy ánh mắt anh khẽ híp lại, châm chú nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó. Chỉ là mấy vệt đen bay xung quanh anh che khuất tầm nhìn cộng thêm việc tôi đang hào hứng quan sát mấy khung hiển thị trong mắt mình nên đã không phát hiện ra.
"À...tôi từng đọc được thông tin của anh đấy, anh đã trải qua đến 67 lần thí nghiệm cơ á. Cũng trâu bò thật, tôi mới bị vài lần đã muốn đi đầu thai cho rồi, cái cảm giác đó...eo ui, không dám nghĩ đến nữa"
"Yên tâm, bọn phế vật nơi này chẳng đủ sức giết tôi đâu. Ngược lại, có ngày chúng sẽ ân hận vì những gì chúng đã làm với chúng ta" Anh lạnh giọng nói
"Uhm, tin tưởng anh có thể đưa tôi cùng anh ra khỏi đây. Chỉ tiếc là lúc đó tôi chưa kiểm soát hoàn toàn được khả năng của mình, có vài tập tin đính kèm bị khóa tôi không mở ra được, nếu có đủ thời gian thì có khi tôi mở được ấy chứ. Tệp tin của anh tôi thấy bảo mật cấp độ 5, là cao hay thấp nhỉ?"
Đột nhiên, anh ta bước nhanh về tôi, đẩy tôi từ tư thế ngồi trên giường sang tư thế nằm sõng soài ra. Còn anh thì chống hai tay hai bên, mặt anh áp sát gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi nước hoa đặc trưng trên người anh hay dùng.
"Anh...anh làm gì?" Tôi sợ hãi nói, khẽ thấy những vệt sáng xung quanh người anh vẫn như cũ mà khôn khéo tách ra hai bên để không chạm vào người tôi.
"Cậu nói...cậu thấy một tập tin trong hồ sơ của tôi!" Anh trầm giọng nói, tôi cảm nhận được hơi thở của anh đang phà lên mặt mình, mặt tôi và mặt anh chỉ cách nhau có một gan tay là cùng.
"Có gì...có gì thì từ từ nói...đúng là..." Tôi muốn dùng tay muốn đẩy anh ra nhưng người anh vừa to vừa nặng, với một thằng nhóc lười vận động như tôi thì cứ như bị nguyên một tảng đá úp lên người vậy, chỉ là tảng đá này có hơi đẹp trai hơn một tí, khiến tim tôi đập nhanh hơn một tí mà thôi.
"Nói!"
"Có...tôi có thấy một tệp tin đính kèm trong tài liệu của anh lúc thâm nhập vào dữ liệu của nơi này"
"Cậu chắc chắn mở được nó chứ?"
"Sao mà chắc chắn được chứ, tôi đã có dịp mở thử đâu" Tôi ấm ức nói
"Tôi mới biết đến năng lực này của mình có 3 tháng...là 3 tháng đó, không phải 3 năm đâu" Tôi giận dỗi nói
Anh không trả lời mà cứ giữ nguyên tư thế nằm úp lên người tôi, cảm thấy kì kì thế nào ấy. Sau một lúc chẳng biết dài bao lâu, tôi có cảm giác như máu trong người mình sắp chảy ra ngoài vì lúng túng thì anh chàng cũng đứng dậy quay người đi vào phòng tắm. Tôi vội ngồi dậy, ngó cửa phòng tắm đóng lại mới dám hít thở cung cấp không khí cho buồn phổi sắp chết ngạt của mình.
---------------
[3 THÁNG SAU]
Những ngày sau đó vẫn diễn ra tương đối bình thường, cho đến hôm nay. Cơ hội tôi tìm kiếm cuối cùng đã xuất hiện, hy vọng duy nhất giúp tôi thoát khỏi con chip đáng ghét sau cổ và thoát khỏi nơi quái quỷ này
4 giờ chiều
"Tốt lắm, khả năng này quả thật là một món quà mà thượng đế ban tặng. Để một thằng nhãi như nó nắm giữ quả thật là phí phạm" Một trong 2 "lão áo trắng" đứng quan sát tôi trong phòng đá không chút che giấu sự khinh thường của mình khi tôi vừa điều khiển trơn chu một chiếc máy in bị hư phần mềm hoạt động trở lại mà không cần phải thông qua máy tính để sữa phần mềm trong nó. Tôi cũng chỉ đơn giản là ra lệnh cho nó tự sữa thôi, chứ yêu cầu chuyên môn thì tôi cũng chịu chết.
"Đừng nói bậy, vậy ông thử tình nguyện làm vật thí nghiệm cho tụi phòng phát triển dị năng đi. Tụi nó khát người lắm đó" Người bên cạnh ông cười nói
"Có mà điên, ông quá rõ thành quả của đám người đó là gì rồi mà. Người không ra người ma không ra ma, tôi mà như vậy thì thà chết còn sướng hơn"
"Haha, vậy thì tiếc hận cái gì. Ông mà như nó thì cũng chẳng thảnh thơi mà làm khán giả như vầy đâu, có khi bị mang đi thử thuốc độc ấy chứ"
Lão áo trắng ban đầu gật đầu đồng tình, nghĩ đến việc những người có dị năng bị đưa đến đây, không làm thí nghiệm thừa sống thiếu chết thì cũng bị giam chẳng biết đến ngày mai. Chỉ có tên EXP 1 biến thái là trường hợp ngoại lệ duy nhất, tên này...giết không chết được. Nghĩ đến kẻ nguy hiểm đó khiến lão rùng mình. Có ngài Mark còn đây thì căn cứ này vẫn an toàn, tên EXP 1 đó vẫn là một trong những vũ khí lợi hại của tổ chức.
Ầm...Ầm...Ầm...
Rầm...Rầm...
Hú...Hú...Hú...
Đột nhiên, âm thanh nổ lớn kèm theo rung lắc khiến cả căn phòng như chao đảo. Tiếp đó là tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi. Tôi nhớ ra âm thanh này, lúc tôi bị truy bắt lần trước cũng có âm thanh này xuất hiện, đây là chuông báo có tình huống khẩn cấp trong căn cứ.
"Chuyện gì thế ?"
"Có ai đó không, xảy ra chuyện gì?" Lão áo trắng vội lại gần cánh cửa gỗ hét ra bên ngoài
Hình như có chuyện gì đó xảy ra ở đây, chẳng lẽ lại có kẻ nào đó đào thoát khỏi đây sao. Nhưng ở đây chỉ có tôi cùng EXP 1, chẳng lẽ anh ta quyết định trốn khỏi nơi này mà không mang tôi theo. Ít nhiều gì cũng nữa năm sống chung, cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ.
"Căn cứ bị tấn công, lập tức đưa EXP 4 về phòng ngay lập tức" Cánh cửa gỗ mở ra, tên chiến sĩ từ bên ngoài bước vào thông báo
"hai cậu, đưa cậu ta về phòng cùng hai vị tiến sĩ, những người còn lại theo tôi" Tên lính chỉ huy ra lệnh cho 2 tên lính áp giải tôi cùng hai "lão áo trắng" về phòng mình
"Rõ"
Tiếp sau đó là tôi bị xô đẩy thô bạo ra khỏi căn phòng gỗ, tôi không kìm được hiếu kỳ mà hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì thì cũng không liên quan đến mày, câm miệng và bước nhanh lên" Tên lính ốm đi bên trái tôi, mặt hóp như chuột khẽ quát khi việc tôi đặt câu hỏi là một hành vi xúc phạm nghiêm trọng với hắn vậy.
"làm gì dữ vậy chứ!" Tôi khẽ nói
"Im lặng, đi nhanh lên!" Tên lính còn lại nói
TÁCH TÁCH
Đúng lúc đó, bức tường trên đầu chúng tôi từ từ xuất hiện những vết lan màu trắng kèm theo âm thanh tanh tách khác lạ. Tôi cùng hai tên lính ngước mặt lên thì trông thấy trần nhà trên đầu mình đang xuất hiện những vệt trắng đục, kèm theo đó là sự thay đổi nhiệt độ đột ngột của hành lang này, rõ ràng là nơi này đang ngày một lạnh hơn thấy rõ.
"Cái quái gì?" Tên lính mặt chuột thắc mắc nói
Tên lính còn lại cũng ngạc nhiên trước hiện tượng kì lạ này, nhưng ngay lập tức sắc mặt của hắn khẽ nhăn lại, hắn vội kéo tôi cùng tên lính kia ra sau.
"Nguy hiểm, lùi lại!"
ẦM ẦM...
Ngay lập tức, trần nhà ngay trên vị trí chúng tôi vừa đứng đổ sập xuống, tôi giờ có thể nhìn thấy rõ cái vệt trắng dính trên đó, đó là băng tuyết, trông như tuyết đóng trong mấy cái tủ lạnh rẻ tiền ấy. Nguyên một mảng trần đã bị thứ băng kì lạ này xâm nhập vào tận bên trong, đây chắc hẳn là lý do khiến nó đổ sập xuống như vậy.
"Nhóc là EXP 4 phải không ? Dễ thương nhỉ!"
Một giọng nói đột ngột vang lên và hướng phát ra là... ngay trên cái lỗ vừa sập ra tức thì trên trần nhà trên đầu chúng tôi. Sau đó nhoáng một cái, một bóng người từ trên đáp nhanh xuống trước mặt chúng tôi. Là một anh chàng nhìn khá trẻ, khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, tựa như diễn viên trong mấy bộ phim thần tượng trên tivi ấy, đặc biệt là làn da, nó có màu trắng tinh và lấp lánh ánh bạc. Cậu mặc trên người quần jean ôm chân, một chiếc áo khoắc bông khá dày, hai tay cậu còn đeo cả găng tay nữa. Những điểm đặc biệt nhất khiến tôi chú ý ở người con trai xuất hiện đột ngột này là màu tóc của cậu, nó có màu xanh xen lẫn màu bạc, trông vô cùng nổi bật.
"Mày là...EXP 2!" Tên lính vừa kéo tôi và tên mặt chuột thoát chết nhận ra người trước mặt này.
"Wa...người quen cũ. Anh chàng sĩ quan số hiệu 60 đây mà, thật muốn ngồi xuống ôn chuyện cũ ghê, tôi vẫn chưa quên được sự chăm sóc TẬN TÌNH của anh đâu"
Cậu trai khẽ cười nói, tựa như những người bạn thân tình cờ gặp lại nhau vậy, sự thân thiện nhiệt tình kết hợp cùng nụ cười trắng sáng kia. Nhưng đến câu cuối thì nụ cười của cậu tắt đi, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng đến tột cùng, hao hao cái người ở chung phòng với tôi bữa giờ ấy, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Hai người lính cũng nhận ra được sự chuyển biến mang đầy mùi thuốc súng của cậu trai, cả hai nhanh chóng giương súng chỉa về cậu. Tôi thì cố gắng lùi về sau càng xa càng tốt, kẽo trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết thì nguy.
"Mày là ai, quỳ xuống đất, giơ hai tay lên ngay" Tên lính mặt chuột hét lớn
"Đừng..." Tên lính kia cũng bất ngờ khi tên đồng đội của mình bổng nhiên la lớn như vậy, hắn vội la lên nhằm nhắc nhở là đừng nói nữa, nhưng đã muộn.
Người con trai nhếch miệng cười, ngay sau đó hắn lao nhanh về phía này.
Pằng...pằng...pằng...
Keng Keng
Tiếng xả súng vang lên đinh tai, tôi vội dùng tay che lấy đầu mình, nép người ngồi bệt xuống sát tường, bịt chặt hai tai lại.
"Ah...hự...Ah..." Âm thanh đánh nhau vang lên
Tôi nhìn thấy một trận chiến vô cùng kì lạ, lúc cậu trai kia lao lên gần như là đối diện với tầm bắn của hai người lính. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có viên đạn nào trúng người cậu cả, toàn bộ...là toàn bộ số đạn đó, chúng va trúng cơ thể cậu ta rồi dội đi chứ chẳng thể xuyên thủng được vào người cậu. Tiếp sau đó, dưới chân cậu ta đột nhiên tràn ra vệt trắng, lan nhanh đến dưới chân hai người lính. Vệt trắng nhanh chóng bám lên ống chân của hai người lính.
"Không...không...cái quái gì...?" Tên lính mặt chuột hoảng loạn, cố dùng sức để cử động chân nhưng vô dụng
"Mày...khốn kiếp!" tên lính còn lại thì móc trong túi áo ra một chiếc bật lữa zippo, quẹt lên rồi quăng xuống dưới chân mình.
Có vẻ như tên này hiểu rõ được thứ đang tấn công anh ta là gì, bằng chứng là vệt trắng khi tiếp xúc với ánh lữa thì khẽ lùi ra xung quanh, tạo thành một vòng tròn nhỏ xung quanh chiếc bật lửa. Nhưng chỉ trong khoảng khắc, vệt trắng nhanh chóng lan mạnh đến, dập tắt đi ngọn lửa của chiếc zippo và bắt đầu lan dần lên 2 ống quần.
"Không tệ, nhưng chưa đủ" Cậu trai lúc này đã đứng ngay giữa hai người lính, bình tĩnh quan sát hai kẻ đã bị đóng băng đến tận đầu, chỉ có thể phát ra âm thanh sợ hãi cùng giương mắt nhìn cậu. Trên miệng cậu là nụ cười khẽ đầy nguy hiểm nhưng cũng vô cùng đẹp.
Tôi ngỡ ngàng chứng kiến toàn bộ quá trình chớp nhoáng này, chỉ vọn vẹn vài giây mà hai người lính to lớn đã bị cố định tại chổ, chỉ có thể gào thét mắng chửi cùng vang xin người con trai đó. Trông thật là...oách quá đi. Nếu tôi không đoán sai thì cậu ta chắc hẳn cũng giống tôi và EXP 1, là một người có dị năng, ắt hẳn là kiểu làm lạnh hay đại loại vậy. Tại sao...tại sao tôi không có khả năng oách như vậy chứ, nếu vậy thì tôi có thể dễ dàng thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi. Nhưng sự thật thì tôi chỉ là thằng máy tính hạng 3, chuyên đi mò thông tin dạo của đồ điện tử, nhân sinh thật bất công mà.
"Ui..." Tôi khẽ thụt chân lại khi hơi lạnh kia lan đến gần mình, nhưng có vẻ như tôi không phải là đối tượng cần tiêu diệt nên làn khí trắng nhanh chóng dừng lại cách mũi bàn chân tôi tầm một gan tay.
"Năng lực của nhóc là gì? bao nhiêu tuổi?" Tên con trai bỏ mặc tiếng la hét vang xin của hai người kia mà nhìn tôi hỏi
"Tôi...tôi 16 tuổi. Năng lực là...là...máy tính đi...đại loại vậy" Tôi ấp úng nói, vẫn có cảm giác nguy hiểm với con người xa lạ này.
"Chào nhóc, tôi là EXP 2. Rất vui được biết nhóc, tôi đến để đưa nhóc rời khỏi nơi này, đứng dậy nào" Cậu trai cong khóe miệng khoe nụ cười thân thiện cùng hàm răng trắng sáng của mình, vươn một tay ra tỏ ý muốn kéo tôi dậy.
"Anh...anh nói thật hả?" Tôi chưa kịp tiêu hóa cái thông tin động trời mà anh ta vừa nói, khẽ hỏi lại. Đến nằm mơ tôi cũng mơ được rời khỏi nơi này, trở về với gia đình mình, tôi sợ mình quên béng mất khuôn mặt của ba má trong nữa năm bị hành hạ ở nơi này.
"Nhanh nào, chúng ta không có cả ngày đâu" Anh ta nói, chưa đợi tôi đồng ý đã nhanh chóng bước đến, đỡ tôi đứng thẳng dậy.
"Mày không thể thoát khỏi đây, chắc chắn bọn tao đã bao vây và khóa chặt nơi này" Tên lính kia khó khăn nói, hắn đang cảm thấy cả cơ thể mình cứng đờ, hô hấp đang ngày một khó khăn hơn.
"Ồn quá đi" EXP 2 vung tay, một làn ánh sáng trắng bay phủ lên hai người lính, ngay lập tức phủ lên đầu của hai người, đóng băng hoàn toàn họ. Nhìn họ lúc này như hai khối băng điêu khắc trong viện bảo tàng vậy.
"Đi nào, chúng ta không có cả ngày đâu!" EXP 2 ra hiệu cho tôi đi theo anh.
"Còn...còn bọn họ" Tôi ấp úng hỏi hai con người vừa bị biến thành 2 khối băng ngay trước mắt mình
"Hử...muốn tự tay giết chúng hả? Cũng đúng, cho bỏ ghét nhỉ?" EXP 2 cười mĩm hỏi
Tôi ngạc
Sau tình tiết nho nhỏ đó thì tôi bắt đầu có một tia hy vọng, năng lực của tôi đã phần nào thoát khỏi sự khống chế của lão Mark, đã mấy ngày rồi mà chẳng thấy ai đánh động đến con chip thì chắc hẳn lão ta vẫn chưa phát hiện ra con chip của lão đang bị trục trặc. Nhờ vậy mà tôi đã phần nào sử dụng lại được năng lực của mình, chưa đủ mạnh để khống chế, kiểm soát tầm xa hay ra lệnh cho các thiết bị nhưng ít ra tôi cũng nhìn ra được thông tin của các thiết bị phát tín hiệu xung quanh mình, đây cũng được xem là một tiến bộ đáng kể trong kế hoạch thoát khỏi nơi này.
"Cười gì thế?"
Một giọng nói đầy nam tính vang lên khi tôi đang ngồi ngây ngốc trên giường mà cười như bị tâm thần. Tôi tạm thu lại dòng suy nghĩ sâu xa của bản thân, ngước đầu lên nhìn người vừa bước vào phòng, còn ai vào đây ngoài anh chàng EXP 1, bạn cùng phòng bắt đắc dĩ của tôi gần mấy tháng nay, đẹp trai, ngoại hình ổn, chỉ là tôi luôn có cảm giác anh vô cùng nguy hiểm với làn khói đen quanh quẩn xung quanh người anh mọi lúc . Nhưng ít ra anh đối xử với tôi cũng không tệ, luôn quan tâm tôi ở cái nơi mà ai cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sợ sệt, thậm chí là câm ghét, sẵn sàng nghe tôi than thở mọi vấn đề. À, không liên quan lắm nhưng người anh chàng khá là mát, dựa vào lòng anh cũng tương đối thoải mái sau một ngày bị đám "khoa học gia" mang ra nghiên cứu như chuột.
"Hình như...con chip gắn sau cổ tôi bị vấn đề rồi!" Tôi tính giữ bí mật chuyện này nhưng chẳng hiểu sao tôi lại bất giác phun ra hết sự thật đang suy nghĩ trong đầu với người trước mặt này.
"Hử...như thế nào?"
"À thì...tôi từng kể mình điều khiển các thiết bị xung quanh theo dạng những khung hiển thị bằng chữ ấy. Lúc trước khi bị gắn chip thì trong mắt tôi chỉ là những khung hình trống trơn, nhưng hiện tại...xuất hiện chữ lại rồi" Đã lỡ nói ra thì cũng chẳng thèm giấu nữa, tôi hào hứng nói
"Nguyên nhân?"
"Không rõ lắm... Cách đây 3 ngày, khi đang bị áp giải về phòng thì tôi bắt gặp một lão áo trắng (từ tôi dùng để ám chỉ những lão nghiên cứu khoa học nơi này) cùng 2 người lính đi ngược chiều, sau đó..."
Tôi vắn tắt kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong hành lang vào hôm đó, cố gắng không bỏ sót chi tiết nào. Kể đến hào hứng, cũng may là anh ta cũng kiên nhẫn đứng đó nghe hết câu chuyện mà không chen ngang. Đến khi tôi kể xong ngồi thở thì anh ta nói:
"Vậy là vết bầm hôm đó trên mặt cậu là do đó mà ra!"
"Uhm" Tôi gật đầu
"Vậy là con chip bị thứ gì đó khiến hư hại một phần, nên giờ cậu có thể kiểm tra thông tin các thiết bị trong tầm mắt"
"Uhm" Tôi lại gật đầu
"Không ai kiểm tra nó sao?"
"Mấy ngày đầu lúc mới gắn thì cũng có vài người kiểm tra, về sau thì không. Mà từ sau hôm con chip có vấn đề cũng chẳng có ai lại kiểm tra cả nên tôi nghĩ chắc chắn họ vẫn chưa nhận ra việc con chip có vấn đề"
"Uhm"
"Cứ đợi đó xem, lúc trước chưa thành thạo năng lực mà tôi còn có thể xâm nhập vào toàn bộ máy quay cùng dữ liệu của nơi này. Sau mấy tháng rèn luyện, tôi tự tin mình đủ mạnh để xâm nhập vào bất kỳ thiết bị bảo mật nào"
Lúc này do quá hào hứng nên tôi không để ý, lúc nghe tôi nói vậy ánh mắt anh khẽ híp lại, châm chú nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó. Chỉ là mấy vệt đen bay xung quanh anh che khuất tầm nhìn cộng thêm việc tôi đang hào hứng quan sát mấy khung hiển thị trong mắt mình nên đã không phát hiện ra.
"À...tôi từng đọc được thông tin của anh đấy, anh đã trải qua đến 67 lần thí nghiệm cơ á. Cũng trâu bò thật, tôi mới bị vài lần đã muốn đi đầu thai cho rồi, cái cảm giác đó...eo ui, không dám nghĩ đến nữa"
"Yên tâm, bọn phế vật nơi này chẳng đủ sức giết tôi đâu. Ngược lại, có ngày chúng sẽ ân hận vì những gì chúng đã làm với chúng ta" Anh lạnh giọng nói
"Uhm, tin tưởng anh có thể đưa tôi cùng anh ra khỏi đây. Chỉ tiếc là lúc đó tôi chưa kiểm soát hoàn toàn được khả năng của mình, có vài tập tin đính kèm bị khóa tôi không mở ra được, nếu có đủ thời gian thì có khi tôi mở được ấy chứ. Tệp tin của anh tôi thấy bảo mật cấp độ 5, là cao hay thấp nhỉ?"
Đột nhiên, anh ta bước nhanh về tôi, đẩy tôi từ tư thế ngồi trên giường sang tư thế nằm sõng soài ra. Còn anh thì chống hai tay hai bên, mặt anh áp sát gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi nước hoa đặc trưng trên người anh hay dùng.
"Anh...anh làm gì?" Tôi sợ hãi nói, khẽ thấy những vệt sáng xung quanh người anh vẫn như cũ mà khôn khéo tách ra hai bên để không chạm vào người tôi.
"Cậu nói...cậu thấy một tập tin trong hồ sơ của tôi!" Anh trầm giọng nói, tôi cảm nhận được hơi thở của anh đang phà lên mặt mình, mặt tôi và mặt anh chỉ cách nhau có một gan tay là cùng.
"Có gì...có gì thì từ từ nói...đúng là..." Tôi muốn dùng tay muốn đẩy anh ra nhưng người anh vừa to vừa nặng, với một thằng nhóc lười vận động như tôi thì cứ như bị nguyên một tảng đá úp lên người vậy, chỉ là tảng đá này có hơi đẹp trai hơn một tí, khiến tim tôi đập nhanh hơn một tí mà thôi.
"Nói!"
"Có...tôi có thấy một tệp tin đính kèm trong tài liệu của anh lúc thâm nhập vào dữ liệu của nơi này"
"Cậu chắc chắn mở được nó chứ?"
"Sao mà chắc chắn được chứ, tôi đã có dịp mở thử đâu" Tôi ấm ức nói
"Tôi mới biết đến năng lực này của mình có 3 tháng...là 3 tháng đó, không phải 3 năm đâu" Tôi giận dỗi nói
Anh không trả lời mà cứ giữ nguyên tư thế nằm úp lên người tôi, cảm thấy kì kì thế nào ấy. Sau một lúc chẳng biết dài bao lâu, tôi có cảm giác như máu trong người mình sắp chảy ra ngoài vì lúng túng thì anh chàng cũng đứng dậy quay người đi vào phòng tắm. Tôi vội ngồi dậy, ngó cửa phòng tắm đóng lại mới dám hít thở cung cấp không khí cho buồn phổi sắp chết ngạt của mình.
---------------
[3 THÁNG SAU]
Những ngày sau đó vẫn diễn ra tương đối bình thường, cho đến hôm nay. Cơ hội tôi tìm kiếm cuối cùng đã xuất hiện, hy vọng duy nhất giúp tôi thoát khỏi con chip đáng ghét sau cổ và thoát khỏi nơi quái quỷ này
4 giờ chiều
"Tốt lắm, khả năng này quả thật là một món quà mà thượng đế ban tặng. Để một thằng nhãi như nó nắm giữ quả thật là phí phạm" Một trong 2 "lão áo trắng" đứng quan sát tôi trong phòng đá không chút che giấu sự khinh thường của mình khi tôi vừa điều khiển trơn chu một chiếc máy in bị hư phần mềm hoạt động trở lại mà không cần phải thông qua máy tính để sữa phần mềm trong nó. Tôi cũng chỉ đơn giản là ra lệnh cho nó tự sữa thôi, chứ yêu cầu chuyên môn thì tôi cũng chịu chết.
"Đừng nói bậy, vậy ông thử tình nguyện làm vật thí nghiệm cho tụi phòng phát triển dị năng đi. Tụi nó khát người lắm đó" Người bên cạnh ông cười nói
"Có mà điên, ông quá rõ thành quả của đám người đó là gì rồi mà. Người không ra người ma không ra ma, tôi mà như vậy thì thà chết còn sướng hơn"
"Haha, vậy thì tiếc hận cái gì. Ông mà như nó thì cũng chẳng thảnh thơi mà làm khán giả như vầy đâu, có khi bị mang đi thử thuốc độc ấy chứ"
Lão áo trắng ban đầu gật đầu đồng tình, nghĩ đến việc những người có dị năng bị đưa đến đây, không làm thí nghiệm thừa sống thiếu chết thì cũng bị giam chẳng biết đến ngày mai. Chỉ có tên EXP 1 biến thái là trường hợp ngoại lệ duy nhất, tên này...giết không chết được. Nghĩ đến kẻ nguy hiểm đó khiến lão rùng mình. Có ngài Mark còn đây thì căn cứ này vẫn an toàn, tên EXP 1 đó vẫn là một trong những vũ khí lợi hại của tổ chức.
Ầm...Ầm...Ầm...
Rầm...Rầm...
Hú...Hú...Hú...
Đột nhiên, âm thanh nổ lớn kèm theo rung lắc khiến cả căn phòng như chao đảo. Tiếp đó là tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi. Tôi nhớ ra âm thanh này, lúc tôi bị truy bắt lần trước cũng có âm thanh này xuất hiện, đây là chuông báo có tình huống khẩn cấp trong căn cứ.
"Chuyện gì thế ?"
"Có ai đó không, xảy ra chuyện gì?" Lão áo trắng vội lại gần cánh cửa gỗ hét ra bên ngoài
Hình như có chuyện gì đó xảy ra ở đây, chẳng lẽ lại có kẻ nào đó đào thoát khỏi đây sao. Nhưng ở đây chỉ có tôi cùng EXP 1, chẳng lẽ anh ta quyết định trốn khỏi nơi này mà không mang tôi theo. Ít nhiều gì cũng nữa năm sống chung, cũng không thể tuyệt tình như vậy chứ.
"Căn cứ bị tấn công, lập tức đưa EXP 4 về phòng ngay lập tức" Cánh cửa gỗ mở ra, tên chiến sĩ từ bên ngoài bước vào thông báo
"hai cậu, đưa cậu ta về phòng cùng hai vị tiến sĩ, những người còn lại theo tôi" Tên lính chỉ huy ra lệnh cho 2 tên lính áp giải tôi cùng hai "lão áo trắng" về phòng mình
"Rõ"
Tiếp sau đó là tôi bị xô đẩy thô bạo ra khỏi căn phòng gỗ, tôi không kìm được hiếu kỳ mà hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì thì cũng không liên quan đến mày, câm miệng và bước nhanh lên" Tên lính ốm đi bên trái tôi, mặt hóp như chuột khẽ quát khi việc tôi đặt câu hỏi là một hành vi xúc phạm nghiêm trọng với hắn vậy.
"làm gì dữ vậy chứ!" Tôi khẽ nói
"Im lặng, đi nhanh lên!" Tên lính còn lại nói
TÁCH TÁCH
Đúng lúc đó, bức tường trên đầu chúng tôi từ từ xuất hiện những vết lan màu trắng kèm theo âm thanh tanh tách khác lạ. Tôi cùng hai tên lính ngước mặt lên thì trông thấy trần nhà trên đầu mình đang xuất hiện những vệt trắng đục, kèm theo đó là sự thay đổi nhiệt độ đột ngột của hành lang này, rõ ràng là nơi này đang ngày một lạnh hơn thấy rõ.
"Cái quái gì?" Tên lính mặt chuột thắc mắc nói
Tên lính còn lại cũng ngạc nhiên trước hiện tượng kì lạ này, nhưng ngay lập tức sắc mặt của hắn khẽ nhăn lại, hắn vội kéo tôi cùng tên lính kia ra sau.
"Nguy hiểm, lùi lại!"
ẦM ẦM...
Ngay lập tức, trần nhà ngay trên vị trí chúng tôi vừa đứng đổ sập xuống, tôi giờ có thể nhìn thấy rõ cái vệt trắng dính trên đó, đó là băng tuyết, trông như tuyết đóng trong mấy cái tủ lạnh rẻ tiền ấy. Nguyên một mảng trần đã bị thứ băng kì lạ này xâm nhập vào tận bên trong, đây chắc hẳn là lý do khiến nó đổ sập xuống như vậy.
"Nhóc là EXP 4 phải không ? Dễ thương nhỉ!"
Một giọng nói đột ngột vang lên và hướng phát ra là... ngay trên cái lỗ vừa sập ra tức thì trên trần nhà trên đầu chúng tôi. Sau đó nhoáng một cái, một bóng người từ trên đáp nhanh xuống trước mặt chúng tôi. Là một anh chàng nhìn khá trẻ, khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, tựa như diễn viên trong mấy bộ phim thần tượng trên tivi ấy, đặc biệt là làn da, nó có màu trắng tinh và lấp lánh ánh bạc. Cậu mặc trên người quần jean ôm chân, một chiếc áo khoắc bông khá dày, hai tay cậu còn đeo cả găng tay nữa. Những điểm đặc biệt nhất khiến tôi chú ý ở người con trai xuất hiện đột ngột này là màu tóc của cậu, nó có màu xanh xen lẫn màu bạc, trông vô cùng nổi bật.
"Mày là...EXP 2!" Tên lính vừa kéo tôi và tên mặt chuột thoát chết nhận ra người trước mặt này.
"Wa...người quen cũ. Anh chàng sĩ quan số hiệu 60 đây mà, thật muốn ngồi xuống ôn chuyện cũ ghê, tôi vẫn chưa quên được sự chăm sóc TẬN TÌNH của anh đâu"
Cậu trai khẽ cười nói, tựa như những người bạn thân tình cờ gặp lại nhau vậy, sự thân thiện nhiệt tình kết hợp cùng nụ cười trắng sáng kia. Nhưng đến câu cuối thì nụ cười của cậu tắt đi, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng đến tột cùng, hao hao cái người ở chung phòng với tôi bữa giờ ấy, ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
Hai người lính cũng nhận ra được sự chuyển biến mang đầy mùi thuốc súng của cậu trai, cả hai nhanh chóng giương súng chỉa về cậu. Tôi thì cố gắng lùi về sau càng xa càng tốt, kẽo trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết thì nguy.
"Mày là ai, quỳ xuống đất, giơ hai tay lên ngay" Tên lính mặt chuột hét lớn
"Đừng..." Tên lính kia cũng bất ngờ khi tên đồng đội của mình bổng nhiên la lớn như vậy, hắn vội la lên nhằm nhắc nhở là đừng nói nữa, nhưng đã muộn.
Người con trai nhếch miệng cười, ngay sau đó hắn lao nhanh về phía này.
Pằng...pằng...pằng...
Keng Keng
Tiếng xả súng vang lên đinh tai, tôi vội dùng tay che lấy đầu mình, nép người ngồi bệt xuống sát tường, bịt chặt hai tai lại.
"Ah...hự...Ah..." Âm thanh đánh nhau vang lên
Tôi nhìn thấy một trận chiến vô cùng kì lạ, lúc cậu trai kia lao lên gần như là đối diện với tầm bắn của hai người lính. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có viên đạn nào trúng người cậu cả, toàn bộ...là toàn bộ số đạn đó, chúng va trúng cơ thể cậu ta rồi dội đi chứ chẳng thể xuyên thủng được vào người cậu. Tiếp sau đó, dưới chân cậu ta đột nhiên tràn ra vệt trắng, lan nhanh đến dưới chân hai người lính. Vệt trắng nhanh chóng bám lên ống chân của hai người lính.
"Không...không...cái quái gì...?" Tên lính mặt chuột hoảng loạn, cố dùng sức để cử động chân nhưng vô dụng
"Mày...khốn kiếp!" tên lính còn lại thì móc trong túi áo ra một chiếc bật lữa zippo, quẹt lên rồi quăng xuống dưới chân mình.
Có vẻ như tên này hiểu rõ được thứ đang tấn công anh ta là gì, bằng chứng là vệt trắng khi tiếp xúc với ánh lữa thì khẽ lùi ra xung quanh, tạo thành một vòng tròn nhỏ xung quanh chiếc bật lửa. Nhưng chỉ trong khoảng khắc, vệt trắng nhanh chóng lan mạnh đến, dập tắt đi ngọn lửa của chiếc zippo và bắt đầu lan dần lên 2 ống quần.
"Không tệ, nhưng chưa đủ" Cậu trai lúc này đã đứng ngay giữa hai người lính, bình tĩnh quan sát hai kẻ đã bị đóng băng đến tận đầu, chỉ có thể phát ra âm thanh sợ hãi cùng giương mắt nhìn cậu. Trên miệng cậu là nụ cười khẽ đầy nguy hiểm nhưng cũng vô cùng đẹp.
Tôi ngỡ ngàng chứng kiến toàn bộ quá trình chớp nhoáng này, chỉ vọn vẹn vài giây mà hai người lính to lớn đã bị cố định tại chổ, chỉ có thể gào thét mắng chửi cùng vang xin người con trai đó. Trông thật là...oách quá đi. Nếu tôi không đoán sai thì cậu ta chắc hẳn cũng giống tôi và EXP 1, là một người có dị năng, ắt hẳn là kiểu làm lạnh hay đại loại vậy. Tại sao...tại sao tôi không có khả năng oách như vậy chứ, nếu vậy thì tôi có thể dễ dàng thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi. Nhưng sự thật thì tôi chỉ là thằng máy tính hạng 3, chuyên đi mò thông tin dạo của đồ điện tử, nhân sinh thật bất công mà.
"Ui..." Tôi khẽ thụt chân lại khi hơi lạnh kia lan đến gần mình, nhưng có vẻ như tôi không phải là đối tượng cần tiêu diệt nên làn khí trắng nhanh chóng dừng lại cách mũi bàn chân tôi tầm một gan tay.
"Năng lực của nhóc là gì? bao nhiêu tuổi?" Tên con trai bỏ mặc tiếng la hét vang xin của hai người kia mà nhìn tôi hỏi
"Tôi...tôi 16 tuổi. Năng lực là...là...máy tính đi...đại loại vậy" Tôi ấp úng nói, vẫn có cảm giác nguy hiểm với con người xa lạ này.
"Chào nhóc, tôi là EXP 2. Rất vui được biết nhóc, tôi đến để đưa nhóc rời khỏi nơi này, đứng dậy nào" Cậu trai cong khóe miệng khoe nụ cười thân thiện cùng hàm răng trắng sáng của mình, vươn một tay ra tỏ ý muốn kéo tôi dậy.
"Anh...anh nói thật hả?" Tôi chưa kịp tiêu hóa cái thông tin động trời mà anh ta vừa nói, khẽ hỏi lại. Đến nằm mơ tôi cũng mơ được rời khỏi nơi này, trở về với gia đình mình, tôi sợ mình quên béng mất khuôn mặt của ba má trong nữa năm bị hành hạ ở nơi này.
"Nhanh nào, chúng ta không có cả ngày đâu" Anh ta nói, chưa đợi tôi đồng ý đã nhanh chóng bước đến, đỡ tôi đứng thẳng dậy.
"Mày không thể thoát khỏi đây, chắc chắn bọn tao đã bao vây và khóa chặt nơi này" Tên lính kia khó khăn nói, hắn đang cảm thấy cả cơ thể mình cứng đờ, hô hấp đang ngày một khó khăn hơn.
"Ồn quá đi" EXP 2 vung tay, một làn ánh sáng trắng bay phủ lên hai người lính, ngay lập tức phủ lên đầu của hai người, đóng băng hoàn toàn họ. Nhìn họ lúc này như hai khối băng điêu khắc trong viện bảo tàng vậy.
"Đi nào, chúng ta không có cả ngày đâu!" EXP 2 ra hiệu cho tôi đi theo anh.
"Còn...còn bọn họ" Tôi ấp úng hỏi hai con người vừa bị biến thành 2 khối băng ngay trước mắt mình
"Hử...muốn tự tay giết chúng hả? Cũng đúng, cho bỏ ghét nhỉ?" EXP 2 cười mĩm hỏi
Tôi ngạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.