Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 8: Chip Dữ Liệu

HBLinh

01/03/2022

Bóng đen lao nhanh ngay khi cửa khép lại, bổ nhào về phía tôi.

Bốp...rầm...

Một cú đấm mạnh hết sức giáng thẳng vào mặt khiến tôi ngã lăn ra đất, tôi cảm thấy vị mặn trong miệng mình, chắc bị rách môi hay gì rồi. Nhổ ra đám máu tanh rình đó, tôi ngó lên thứ vừa đánh mình, là 1 trong số những người bảo vệ đuổi theo tôi khi nãy. Nhưng sao hắn không bị điện giật như những người khác?

"Đồ quái vật...may mà hôm nay tao để quên gậy ở nhà...nếu không chắc cũng nằm ngất ngoài đó với tụi kia rồi"

Tôi chợt hiểu ra nguyên nhân người này không bị giật, hóa ra hắn không mang theo gậy điện nên thoát được 1 mạng, đây chẳng biết nên mắng hắn hên hay mắng hắn không có tác phong nghề nghiệp nữa.

Bốp...

Hắn dùng chân đá vào bụng tôi, tôi co người chịu đựng cơn đau đớn quặn đau ở bụng mình.

"Là mày đúng không? là mày làm đúng không? Khả năng của mày là gì, điều khiển điện à?"

Bốp...

Hắn đá thêm 1 cú vào người tôi nhưng luôn giữ khoảng cách an toàn, chắc hắn nghĩ khả năng của tôi là điện hay đại loại vậy. Cơ thể tôi đang mệt lả đi vì kiệt sức, nhưng giờ chưa phải lúc để nghĩ ngơi. Giờ mà bị hắn tóm mang về lại thì tôi sẽ chẳng còn mẩy may cơ hội nào để mà thoát ra nữa.

Tôi nhìn quanh, tìm xem có thứ gì nhảy ra bản điều khiển hay không. Nhưng lại chẳng có gì, căn phòng tôi đang nằm co ro đây khá lớn, nhưng lại chỉ toàn những hàng tủ cao lớn, bên trong chứa đầy hồ sơ giấy tờ, mà mấy thứ đó chẳng giúp ích gì cho tôi vào thời điểm này.

"Lần này ngon rồi, mình chắc chắn sẽ được cấp trên khen thưởng, nếu được tăng lương thì tuyệt" Tên bảo vệ đó khẽ cười nói sau đi đạp tôi 1 trận thỏa mãn.

Hắn đi đến bảng điều khiển cánh cửa, cố tìm cách mở nó ra nhưng lại loay hoay mãi mà không làm gì được.

"Bố khỉ...làm sao mở cái của nợ này ra đây" Hắn văng tục

"Mày...mở cái cửa này ngay cho tao"

Hắn quay qua nhìn tôi ra lệnh, chỉ tay vào cánh cửa ra vào duy nhất ở đây.

Bốp...

"Mày nghe tao nói gì không hả, đừng có mà nằm đó nhìn tao...làm cánh cửa này mở ra mau lên, nếu không đừng trách sao tao ác" Hắn đi đến đá tôi thêm mấy cú

Tôi nhìn kĩ hơn người đàn ông này, 1 gã hơi lùn, bụng to, rau quai nón lâu ngày không cạo nên trông khá dày, khuôn mặt đen xì, hàm răng vàng khè. Gã này đúng là mẫu đàn ông xấu xí kinh điển trong thời đại này. Nhưng giờ không phải lúc quan sát người khác, nhất là khi người đó đang sẵn sàng đánh đập mình bất cứ lúc nào. Phải tìm cách thoát khỏi đây, hay ít nhất là thoát khỏi gã đang đứng trước mặt này.

Thấy tôi không phản ứng gã lại loay hoay với cái bảng điều khiển. nhưng gã chẳng có mật khẩu, càng không có giác mạc tương thích nên đáp lại gã chỉ là câu lệnh [MẬT KHẨU KHÔNG PHÙ HỢP].

"Mẹ kiếp nó..." Gã đấm mạnh vào tường chửi mắng.

Tôi nhìn xung quanh, cảm giác lành lạnh lan tỏa, nhiệt độ trong căn phòng này thấp hơn nhiều so với bên ngoài. Tôi lại chỉ bận một bộ đồ mỏng trên người, cái lạnh làm tôi cóng dần, cảm giác buồn ngủ đang ngày càng mãnh liệt.

Qua những chuyện vừa rồi, tôi chắc chắn khẳng định được mình có thể điều khiển các thiết bị điện tử nhìn thấy ở xung quanh chỉ bằng suy nghĩ, đây là điều tốt trong 1 nơi hiện đại như vầy. Nhưng tôi vẫn chưa làm chủ được thứ năng lực này của bản thân, lúc được lúc không như vầy thì không ổn chút nào.

LỊCH KỊCH...

LỊCH KỊCH...

Đột nhiên có tiếng động gì đó vang lên đâu đó.

"Tiếng gì đó...mày giở trò gì đó hả?" gã đàn ông cũng nghe thấy, hắn quay qua nhìn tôi nói

Tôi cũng khó hiểu nhìn xung quanh, chắc chắn thứ âm thanh đó không phải do tôi tạo ra.

LỊCH KỊCH...

Âm thanh đó tiếp tục vang lên, lúc này nghe rõ hơn, hình như phát ra sau lưng tôi. Tôi cố quay đầu lại nhìn, phía sau tôi là vô số những hàng tủ cao lớn đứng chi chít nhau. Chẳng lẽ tận sau trong căn phòng này có thứ gì đó?

Gã bảo vệ cũng phát hiện ra hướng phát ra âm thanh đó, hẳn từ từ di chuyển qua 1 bên, giữ khoảng cách an toàn và quan sát xem thứ gì đang phát ra âm thanh đó.

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện những hình ảnh kì lạ, tôi nhìn thấy 3 cái thẻ với 3 màu đỏ, tím, đen. 3 cái thẻ khá nhỏ, có hình vuông, trên đó chi chít những đường vân phủ khắp bề mặt. Hình ảnh đó khiến đầu tôi hơi nhức lên từng cơn, cảm giác như có thứ gì đó đang kêu gọi tôi liên tục. Đang muốn đến với tôi, nhưng nó là gì mới được chứ.



Tôi cố chống người ngồi dậy, lết cơ thể mình về phía đó. Chưa biết đó là gì nhưng vẫn tốt hơn là bị gã đàn ông này bắt lại và đem tôi về lại phòng thí nghiệm. Cùng lắm là tôi và gã cùng chết ở đây thôi, vẫn tốt hơn nhiều việc bị giật điện như 1 con chuột bạch như những gì tôi vừa phải trải qua.

"Đứng lại đó, cấm nhúc nhích" Gã bảo vệ hét lên

Tôi mặc kệ, tranh thúc lúc gã vẫn còn sợ chưa dám lại gần thì tôi nên nhanh chóng xem thử trong góc phòng là thứ gì. Hy vọng nó có thể cứu mạng tôi vào lúc này.

"Khốn nạn, mày đứng lại cho tao!"

Bốp...

gã đàn ông lao đến đạp 1 cú hết sức lên người tôi, tôi ngã nằm trên nền sàn lạnh buốt, giờ ngay cả đứng tôi cũng chả còn sức nữa.

LỊCH KỊCH...LỊCH KỊCH...LỊCH KỊCH...

Thứ tiếng đó đang vang lên ngày 1 nhanh hơn, tôi nhìn ra rồi gì đó ở góc tối của phòng. Là 1 lồng kính trong suốt được đặt trên vách tường, do nằm dưới đất nên tôi chẳng nhìn được thứ trong lòng đó là gì. Nhưng tôi nhìn thấy ở trên mép của lồng kính, có 3 vật thể khá nhỏ giống với hình ảnh vừa tràn vào đầu tôi, đang liên tục va chạm với lồng kính.

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU RA ĐA: ĐANG KHÓA}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU TÍN HIỆU: ĐANG KHÓA}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU ĐIỀU KHIỂN: ĐANG KHÓA}

Những tấm bảng trong suốt hiện lên trong ánh mắt lem nhem của mình, tôi như kẻ chết đuối vớ được phao vậy. Mặc dù chẳng biết nó là gì nhưng trong tình cảnh này tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ thiệt hơn nữa. Tôi ra sức suy nghĩ: mở khóa...mở khóa...mở khóa hết...

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU RA ĐA: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 1%}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU TÍN HIỆU: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 1%}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU ĐIỀU KHIỂN: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA --> KHÔNG THỂ MỞ KHÓA}

Được 2 trên 3, vậy cũng được rồi, nhưng tốc độ quá chậm đi. Chậm hơn rất nhiều so với khi mở cánh cửa bên ngoài khi nãy.

"Cái quái gì thế này?" Gã bảo vệ khó hiểu bước đến chỗ lồng kính đó

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU RA ĐA: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 5%}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU TÍN HIỆU: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 5% }

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU ĐIỀU KHIỂN: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA --> LỖI MỞ KHÓA}

"Rè...rè...rè...Đồng chí A nghe rõ trả lời...rè....rè..." Âm thanh phát ra bên hông gã ta

"Đệt, sao lại quên mất bộ đàm nhỉ" gã bảo vệ reo lên

Gã lúi cúi chộp lấy bộ đàm đang giắt bên hông, lật đật ấn nút trả lời

"Nghe rõ thưa đội trưởng...đã bắt được đối tượng trong phòng lưu trữ đặc biệt"

"Rè....rè...có thiệt hại gì hay không. Tuyệt đối không thể để hư hỏng bất cứ tài sản nào ở đó...rè...rè..."

"Báo cáo, không có hư hỏng nào. Đã khống chế được đối tượng...nhưng mà..."

"Rè...rè...Báo cáo nhanh, có chuyện gì. Chúng tôi đang xuống đó đây"

"Ở góc trong của căn phòng, có một cái lồng kính lớn, bên trong lại có 3 cái lồng kính nhỏ hơn. Thứ ở bên trong đang muốn phá kính bay ra"

"rè...rè..." Không có âm thanh trả lời ngoài tiếng rè rè của bộ đàm.

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU RA ĐA: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 25%}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU TÍN HIỆU: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 25% }



{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU ĐIỀU KHIỂN: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 1%}

"Rè...rè...đưa đối tượng đến sát cửa ra vào ngay. Tuyệt đối không được chạm vào bất cứ thứ gì trên cái lồng kính đó. Đây là mệnh lệnh" Âm thanh ở phía bên kia bộ đàm như hét lên

"Rõ...tôi...tôi làm ngay..." Gã bảo vệ cũng bị bất ngờ trước thái độ kích động của cấp trên mình.

"Chuyện quái gì vậy không biết nữa?" Gã tự hỏi bản thân sau đó ngó qua cái lồng kính

Tiếng lịch kịch vẫn vang lên liên tục, khiến tâm tình của tôi cũng dần kích động hơn.

"Đi nào đồ quái vật" Gã nắm cổ áo kéo lê tôi ra xa cái lồng kính, hướng về phía cửa.

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU RA ĐA: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 40%}

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU TÍN HIỆU: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 40% }

{LỒNG KÍNH AN TOÀN: CHIP DỮ LIỆU ĐIỀU KHIỂN: BẮT ĐẦU MỞ KHÓA 2%}

Bảng điều khiển trong suốt dần dần nhỏ lại rồi sau đó mất hút khỏi tầm mắt tôi, phá khóa được 40% rồi, nhưng cái thứ 3 thì lại quá chậm, chắc chắn là không thể phá kịp trước khi tôi bị bọn họ bắt đi. Chẳng biết khi bảng hiển thị này biến mắt trong tầm mắt thì nó còn hoạt động hay không nữa.

Rốt cuộc tất cả những chuyện này là sao. Tôi vốn dĩ là 1 thằng nhóc vô cùng bình thường, bị bạn bè bắt nạt trên trường, ba má thì đi làm cả ngày không quan tâm đến. Lực học yếu, thể thao thuộc hàng kém trong lớp. Chẳng có tài năng hay biệt tài đặc biệt gì, cũng chẳng có ước mơ hay mục đích trong tương lại cho bản thân.

Còn bây giờ, tôi bị thiên thạch lao trúng người khiến tôi bỏng toàn thân. Tôi bị bắt cóc đến 1 trung tâm chẳng biết ở đâu để tiến hành vô số những thí nghiệm đau đớn trên cơ thể mình. Tôi phát hiện ra mình có khả năng đặc biệt là điều khiển các thiết bị điện tử xung quanh mình. Rốt cuộc mọi chuyện là sao cớ chứ. Tất cả mọi thứ như 1 giấc mơ, 1 cơn ác mộng dài, đáng sợ và vô cùng đau đớn. Tôi chỉ muốn sống, muốn thoát khỏi nơi này, khỏi cơn ác mộng này. Tôi muốn trở về nhà, trở về với cuộc sống bình lặng đến chán ngắt của bản thân mình.

"Sao lâu thế nhỉ?" Gã bảo vệ lầm bầm, 1 tay vẫn đang nắm chặt cổ áo phòng khi tôi muốn chạy trốn.

Thời gian cứ từ từ trôi đi, chẳng biết là bao lâu rồi nữa. Tôi và gã bảo vệ cứ dính sát vào cánh cửa, gã thì cầu mong nó mau mở ra để hoàn thành nhiệm vụ, còn tôi thì chỉ mong có thể thoát khỏi đây.

"Đây...là đâu...?" Tôi khẽ nói, miệng tôi hơi rát, chắc bị rách khi gã đánh tôi

"Hừ...đây là địa ngục...là nơi bọn quái vật chúng mày bị mổ xẻ...để tìm hiểu làm cách nào chúng mày sở hữu và điểu khiển được mấy cái năng lực quái lạ đó" gã bảo vệ cười nói

"Tôi...tôi muốn về nhà..." Tôi như nức nở nói

Cảm giác bất lực lan tràn trong tâm trí tôi, giờ tôi chẳng thể làm gì nữa rồi. Tôi chỉ biết cố gắng đi tìm càng nhiều câu trả lời càng tốt cho thắc mắc của bản thân mình.

"Nhà...haha...nực cười...kể từ giây phút này thì đây là nhà mày...À, hay nói đúng hơn là địa ngục của mày chứ nhỉ...ha ha" Gã bảo vệ gõ nhẹ nhón tay lên đầu tôi, cười đắc ý nói

Cạch...kịch...kịch...kịch...

Tôi cảm giác được sau lưng mình đang di chuyển, tiếng cánh cửa mở ra vang lên bên tai. Vậy là những người ở bên ngoài đã mở được cánh cửa này. Vậy là hết, tia hy vọng sống sót thoát khỏi đây của tôi tan thành may khói, tôi ngã nằm xuống đất, mắt nhìn mông lung vào bóng tối trong căn phòng này.

Cạch....Ầm...Leng...keng...

Đột nhiên, ở sau bên trong phòng. Tiếng kính vỡ phát ra vô cùng to và rõ. Vậy là thứ ở bên trong vẫn tiến hành mở khóa cho dù tôi có mất khả năng điều khiển chúng đi chăng nữa. Dù chúng là gì đi nữa thì tôi hy vọng chúng sẽ giết tôi cùng đám người này, ít nhất tôi có thể kéo theo đám người độc ác này chết chung với mình.

"Chuyện gì xảy ra ở trong đó?" Tiếng hét từ bên ngoài vọng vào

Cánh cửa vẫn đang chậm rãi mở ra, chưa đủ để người ra vào nhưng đủ để từ bên ngoài nhìn vào trong.

"Tôi không biết, nghe như tiếng kính vỡ ấy" Gã bảo vệ ấp úng nói

"Sĩ quan, nhiều khả năng thứ trong đó đang muốn thoát ra, phải đóng cửa lại ngay" Một giọng nói già nua vang lên

"Nhưng phải đưa người bên trong ra đã, mà thứ ông nói là gì mới được?"

"Thứ đó, thứ đó...haizz...là kết tinh thành quả bao lâu nay của chúng ta đó"

Tôi chẳng quan tâm đến gì nữa, chỉ hy vọng thứ thoát ra có thể giết hết đám người này, hay giết được toàn bộ những kẻ ở trong cái nơi quỷ quái này thì càng tốt.

Véo...véo...

Tôi nhìn thấy...nó đang đến...2 tia sáng nhỏ màu đỏ và tím đang từ trong bóng tối bay nhanh ra. Nhưng mà...có gì đó không ổn...nó không muốn lao ra ngoài kia...mục tiêu tụi nó đang bay đến...là tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sức Mạnh Siêu Nhiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook