Chương 47: Gọng Kiềm
HBLinh
01/03/2022
Đường rừng đi bằng xe đã sốc nảy đủ kiểu, nhưng khi trực tiếp dùng đôi chân di chuyển mới thấm thía được cái gọi là gian nan. Đường lởm chởm đầy những đá vụn, đá tảng đủ kiểu, nước mưa trơn trượt cùng vô số những ổ gà ẩn nấu bên dưới. Hai ống quần tôi đã ướt đẫm nước do bước hụt vào những ố gà này, cánh tay thì tê rần vì cứ phải giơ lên để giữ lấy miếng nhựa che mưa trên đầu.
Thê thảm nhất là thằng nhóc Tống Vỹ, chiều cao khiêm tốn khiến mấy lần bước hụt kia làm nó ướt đến tận đầu gối, vừa đi vừa lẩm bẩm khó chịu. Zec coi như là bình tĩnh nhất trong chúng tôi, đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng móc điện thoại ra kiểm tra để tránh chúng tôi đi lạc đường trong khoảng rừng trải dài vô định này.
"Muốn tắm nước ấm, muốn ăn cá viên, muốn coi doraemon" Tống Vỹ lẩm bẩm
"Được rồi cố lên đi, xong chuyện thì muốn gì cũng được" Zec quay ra sau nhìn người thấp hơn mình nhẹ giọng chấn an
"Sao phải đi cứu kẻ vô dụng này chứ" Tống Vỹ nhìn tôi ra vẻ ghét bỏ
"Hử, tôi cầu xin nhóc đến cứu mình chắc, mấy người rõ ràng là tự nguyện mà" Tôi bực dọc nói, bị một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình nhiều coi thường thì sao mà bình tĩnh được chứ. Ừ thì đúng là tôi không có khả năng chiến đấu, nhưng thử đợi tôi vào thành phố xem, khi tôi tiếp xúc cùng công nghệ thì xin lỗi đi...đây chấp hết.
"Không có chúng tôi thì anh chết chắc" Tống Vỹ phản bác
"Ồ, vậy thì cảm ơn nhé, nhóc lùn tịt" Tôi châm chọc
"Tôi giết anh bây giờ" Tống Vỹ hầm hừ, làn khói nâu tỏa ra từ hai tay nó nhưng rõ ràng là khi làn khói bay ra đụng vào mưa thì nhạt màu hơn hẳn
"Được rồi, chúng ta hiện tại là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Lúc tôi bảo cậu ở nhà cậu lại nằng nặc đòi theo, giờ than thở gì" Zec tiến ra giảng hòa cho cuộc cãi vã của hai đứa con nít chúng tôi
"Thì..." Tống Vỹ nhìn tôi rồi không nói nữa, xoay người tiến lên phía trước dẫn đường
"Cậu vẫn ổn chứ, tay cậu" Zec ám chỉ bàn tay đang rỉ máu của tôi
"Vẫn chịu được, cảm ơn" Tôi đáp, vết thương trên bàn tay tôi vẫn còn mới, việc giữ tấm ván nhựa có vẻ đã tác động vào vết thương, máu đang thấm qua lớp bông băng mà rỉ ra bên ngoài.
Sau nữa tiếng dầm mưa tầm tã thì cuối cùng mưa cũng ngừng rơi, tôi thở phào ném tấm nhựa trên tay xuống đất, nhẹ xoa nắn hai cổ tay đã tê rần của mình. Quần áo của ba người chúng tôi hầu như đã ướt đẫm, họa may chỉ có phần cổ áo là còn may mắn khô ráo mà thôi.
"Gần đến chưa vậy?" Tống Vỹ hỏi Zec sau khi ném bay miếng ván nhựa trên tay như chơi ném dĩa
Zec móc điện thoại ra kiểm tra rồi giương mắt nhìn xung quanh. Tôi cũng nhìn theo, giờ tôi mới để ý, sau trận mưa lớn thì mây trên trời đã vơi đi phần nào, để lộ ra mặt trăng khuyết đang tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt xuống mặt đất, làm cho xung quanh chúng tôi không còn cái vẻ tối tâm mù mịt như trước nữa.
Tôi thoáng rùng mình bởi những làn gió mang hơi ẩm thổi vào cơ thể ướt đẫm của mình, quần áo tôi gần như đã dính sát vào cơ thể, da gà da vịt thay nhau nổi lắp khắp mình mẩy.
Lúc này chúng tôi đang ở bên ngoài một khu rừng, đứng trước một địa hình bằng phẳng ít cây, dễ dàng nhìn ra những gốc cây to còn sót lại trên mặt đất. Nơi này có lẽ từng được người ta đến khai thác gỗ mới tạo ra khoảng trống như vậy. Từ đây nhìn lên bầu trời cùng ánh trăng và gió, nếu không phải trong hoàn cảnh phải chạy trốn, không phải hoàn cảnh bị đuổi giết, cũng không ở trong tình trạng người ướt sũng lạnh ngắt thì đúng là một bầu không khí yên tĩnh và trong lành.
"Đi về phía này, tầm một tiếng nữa chúng ta có thể ra đến đường lộ, lúc đó ắt hẳn có thể tìm cách tiến vào thành phố" Zec chỉ tay về hướng bên kia của khoảng đất trống
Tôi nhìn theo, hiểu rằng chúng tôi cần băng qua khoảng đất trống này, tiến về phía cánh rừng ở đối diện.
"Oáp...buồn ngủ quá à, không bước đi nổi nữa" Tống Vỹ ngồi lên một gốc cây to, ngáp lớn
Đúng thực là tôi cũng thấy bản thân có hơi uể oải, hết chạy rồi lại đi bộ suốt cả đêm, làm tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc ở sa mạc. Lần trước là nóng và khát, giờ lại là lạnh và đói, cái số má gì thế này không biết.
Tôi móc ra điện thoại ngó, đã 3h sáng hơn rồi, thảo nào lại lạnh như vầy. Đây là thời gian sương bắt đầu rơi, lại kết hợp thêm trận mưa vừa rồi thì khéo viêm phổi cả đám vì lạnh chứ chẳng đùa.
"Cố lên nào, trời cũng sắp sáng rồi" Tôi nhìn thấy Zec cũng khó mà che giấu được sự mệt mỏi trên nét mặt cậu ta, nhưng vẫn cố gắng nâng Tống Vỹ đang nằm dài trên thân cây bên kia.
"Tôi muốn ăn gà rán, thật nhiều gà rán" Tống Vỹ lầm bầm trong lúc chân nọ xọ chân kia mà bước đi
[NÂNG CẤP HỆ THỐNG – TIẾN ĐỘ 99%]
Bảng hiển thị nâng cấp lại nhảy lên khiến tôi thoáng tỉnh ra khỏi cơn buồn ngủ, chỉ thêm 1% nữa là nâng cấp xong, nhiều khả năng trong ngày mai sức mạnh của tôi sẻ có thêm chiêu thức gì mới chăng, cũng đáng để mong đợi đấy.
"Sao thế? Mệt à?" Zec quay ra sau hỏi khi thấy tôi đứng lại
"À không, xin lỗi nhé" Tôi vội thu lại tâm trí đang quan tâm đến bảng hiển thị, mau chóng đi theo hai người phía trước
Đã cách chổ tôi ở một khoảng khá xa nên tâm trí chúng tôi cũng thoáng thả lỏng, không vội vàng nữa mà chuyển sang thong thả đi bộ. Mà nói đúng hơn là giờ chẳng ai còn sức mà đi nhanh được, một đêm không ăn không uống không ngủ gần như vắt kiệt đi sức lực cả người tôi rồi.
Chúng tôi dần tiến ra giữa khu đất trống, Zec vẫn đi đằng trước dẫn đường, tôi cùng Tống Vỹ thì đi song song phía sau. Thằng nhóc vẫn còn sức mà vừa đi vừa lải nhải những thứ nó muốn ăn sau khi về đến thành phố.
Tôi không có tâm tư mà đáp lời mấy câu nói nhảm của thằng nhóc, vừa đi vừa ngấm nhìn bầu trời đen thẫm cùng ánh trăng sáng trên cao. Mặt dù vị trí chung cư tôi ở đã nằm ngoài thành phố, đã tránh được với âm thanh khói bụi nhưng bầu trời vẫn không thể tránh thoát khỏi ô nhiễm ánh sáng do thành phố hất lên bầu trời, dễ gì có dịp nhìn ngấm một bầu trời đen tuyền cùng ánh trăng sáng như vậy chứ.
Tôi còn thấy trong ánh trăng sinh vật giống dơi đang bay trên bầu trời, nhưng hình dạng của nó có hơi lạ so với loài dơi thông thường, hình như nó đang gấp theo con mồi mà nó kiếm được về hang thì phải.
Tôi dời ánh mắt nhìn xuống dưới đất, tránh dẫm chân lên những vị trí có đá nhọn, thỉnh thoảng còn trông thấy bọn côn trùng đang nhảy nhót tránh xa khỏi lối đi của sinh vật khổng lồ là tôi đây.
"Sinh vật khổng lồ...dơi..." Tôi chợt nghĩ ra một sự trùng hợp nào đó, miệng không tự giác mà thì thầm "Dơi khổng lồ"
Một suy nghĩ không mấy tốt đẹp xuất hiện trong tâm trí, tôi vội ngước đầu nhìn lên bầu trời. Trong ánh sáng của trăng, con dơi nhỏ bé khi nãy đã lớn hơn gấp nhiều lần, đủ để tôi nhìn rõ nó.
"Tránh ra" Tôi vội lao đến Zec đi đằng trước khi nhìn thấy gã dị nhân dơi trên cao đang bay về đây gấp theo thứ gì, là tên phóng ám khí. Và tay của tên đó rõ ràng đang chỉa thẳng về phía Zec
BỊCH
PHẬP...PHẬP...PHẬP...
Tôi cùng Zec té nhào trên mặt đất, mà ngay vị trí Zec tiến tới khi nãy, ba mũi lao nhọn hoắt đang cấm trên mặt đất
"Chạy" Tống Vỹ la lên, hai tay bắt đầu phun khói nâu ra
XẸT...XẸT...
Không đợi tôi đứng dậy thì Zec đã biến mất ngay trước mặt tôi, tiếp sau đó cả người tôi nhanh chóng bị nhấc bổng lên. Zec tóm lấy tôi cùng Tống Vỹ lao nhanh đi.
XẸT...RẦM...BỊCH...BỊCH...
Nhưng vài giây sau đó, trời đất xung quanh tôi chao đảo gần đủ chục vòng trước khi tôi văng đến một gốc cây nào đó, phần lưng đập mạnh khiến tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng nứt từ xương cột sống mình phát ra vậy.
Tôi cố chống lại cơn đau nhứt từ lưng truyền khắp toàn thân, mở mắt quan sát xung quanh thì thấy Zec cùng Tống Vỹ cũng đang nằm ở một phía xa, dường như cũng chịu cảnh té nhào như tôi.
"Mau đến đây" Tống Vỹ rống lên về phía tôi, cậu nhóc nhờ được Zec che chắn mà không chịu chung số phận dập lưng gẫy xương như tôi và Zec. Từng làn khói nâu đang liên tục tỏa ra bao quanh lấy hai người.
Ở phía xa, một thân ảnh từ trên trời đáp xuống đất, dáng người con cùng thân hình nhỏ con ốm nhom, là tên bắn gai. Ngay trên đầu hắn là một con dơi khổng lồ, hay để miêu tả chính xác là một con người có khuôn mặt nhọn hoắt giống chuột, từ hai cánh tay hắn mọc ra một lớp da nối thẳng dính xuống hai bên hông, tạo thành một cập cánh bằng da đang bay trên bầu trời.
Tôi vội đứng dậy trên đôi chân đan run lập cập của mình, lao người về phía Zec và Tống Vỹ, tôi nhìn thấy dường như Zec đang dùng hai tay nắm lấy bắp chân nằm trên mặt đất, có vẻ vô cùng đau đớn.
Tôi biết rõ, giờ phút này mà không ở cạnh hai người kia, không được màn sương của Tống Vỹ bảo vệ thì tôi chính là kẻ đầu tiên bị giết ở đây. Vì bản thân mới là mục tiêu của đối phương, hai người kia chẳng qua chỉ là kẻ ngáng đường mà thôi.
Rất may là tôi cách chổ hai người đứng cũng không xa, ước chừng chục bước chân là tới.
5 bước nữa...4 bước nữa...
Trong đầu tôi đếm ngược khoảng cách còn lại, cố bỏ qua cơn đau nhứt tột cùng ở phần lưng mỗi một bước đi của mình. Tống Vỹ cũng nhanh chóng điều khiển màn khói tách ra một lổ hổng cho tôi chạy vào trong.
[NGUY HIỂM – TRÁNH TRONG 3...2...1...]
Bảng hiển thị màu đỏ đột ngột hiện lên nhấp nháy trong tầm mắt tôi, trước khi tôi kịp phản ứng thì số 1 trên bản đã nhảy về o.
VÙ...
Tôi không kịp phản ứng với thông báo này, một áp lực từ bên hông đập mạnh vào cơ thể khiến tôi lệch ra khỏi hướng di chuyển đến vị trí của hai người kia
BỊCH...
"Ư...." Tôi văng một khoảng xa, đến khi chạm đất còn lết thêm một đoạn ngắn, cánh tay tôi va chạm cùng vô số đá vụng dưới mặt đất, cảm giác đau đớn khiến tôi đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
"Chạy đâu hả?" Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía cánh rừng
Thân ảnh mập mạp với khuôn mặt đầy xẹo bước ra từ trong rừng, bên cạnh là một người phụ nữ lạ mặt với khuôn mặt bình thường nhưng lại có thân hình nhỏ nhắn thon thả, vô cùng đẹp.
Xúc tu đang ngoe ngoảy sau lưng tên mập sau pha tấn công tôi bất ngờ vừa rồi, đôi mắt hắn hiện rõ vè hung ác nhìn tôi như nhìn một con mồi không có khả năng phản kháng nữa.
"Đàn ông của cô lợi hại đó X10" tên mập nhìn sang người phụ nữ đi bên cạnh, không giấu được ánh mắt dâm tà đang dán lên người đối phương
"Còn phải hỏi, luận về đánh nhau có lẽ tôi không bằng mấy người nhưng để tìm kiếm hay phục kích thì bà chị đây đứng nhì ai dám tranh đứng nhất với tôi chứ"
"Một mẻ hốt trọn, không những tìm được tên nhóc này mà còn tìm được luôn hai kẻ phản bội, lần này được thưởng là cái chắc" tên ốm nhom bước đến quan sát màn sương có Tống Vỹ và Zec bên trong, đắc ý ra mặt
"X7, X8, X9, X10. Không ngờ xuất động đến bốn người các ngươi, xem ra ông ta khá coi trọng mạng của EXP 4 đấy nhỉ" Tống Vỹ nói vọng ra
"Hì...Suy nghĩ của ngài ấy thì ta không biết, nhưng ta biết chắc là hôm nay...hai người các ngươi tiêu là cái chắc. Ốc còn không mang nổi mình ốc mà lo chuyện bao đồng, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân hả...À mà tên này cũng có phải mỹ nhân gì chứ, con trai mà da còn trắng hơn ta" Người phụ nữ duy nhất với tên X10 lên tiếng, mấy câu sau cô ta nhìn tôi ra vẻ ghen tị
Tôi cố muốn chống người dậy nhưng lần này quả thực là lực bất tòng tâm, phần lưng cùng cánh tay trầy xước đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong người tôi. Mùi sắt đặc trưng của máu bốc lên thoảng thoảng, tôi không cần nhìn cũng có thể nhận ra một bên cánh tay của mình đang chảy máu nhiều cỡ nào.
"Bớt nói đi X10, giết thằng nhóc rồi tính tiếp, để lâu sinh biến" Tên ốm nhom bắn lao chỉa tay về phía tôi, tên người dơi đã đáp xuống đứng cạnh hắn.
Ở bên này là tên mập xúc tu cùng người phụ nữ, chia ra hai phía giam lấy tôi cùng quả cầu khói của Tống Vỹ ở chính giữa. Tôi nhìn lên bầu trời, thấp thoáng nhìn thấy ánh đỏ vàng của mặt trời đang dần chiếu lên bầu trời, xua dần đi bóng tối, mặt trời đang mọc nhưng có lẽ tôi không còn được dịp nhìn thấy nó lần cuối rồi. Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, đón nhận cái chết đang đến với mình.
----------------------------------------
Ủng hộ BoLinhHong
Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: 108006424771
Thê thảm nhất là thằng nhóc Tống Vỹ, chiều cao khiêm tốn khiến mấy lần bước hụt kia làm nó ướt đến tận đầu gối, vừa đi vừa lẩm bẩm khó chịu. Zec coi như là bình tĩnh nhất trong chúng tôi, đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng móc điện thoại ra kiểm tra để tránh chúng tôi đi lạc đường trong khoảng rừng trải dài vô định này.
"Muốn tắm nước ấm, muốn ăn cá viên, muốn coi doraemon" Tống Vỹ lẩm bẩm
"Được rồi cố lên đi, xong chuyện thì muốn gì cũng được" Zec quay ra sau nhìn người thấp hơn mình nhẹ giọng chấn an
"Sao phải đi cứu kẻ vô dụng này chứ" Tống Vỹ nhìn tôi ra vẻ ghét bỏ
"Hử, tôi cầu xin nhóc đến cứu mình chắc, mấy người rõ ràng là tự nguyện mà" Tôi bực dọc nói, bị một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình nhiều coi thường thì sao mà bình tĩnh được chứ. Ừ thì đúng là tôi không có khả năng chiến đấu, nhưng thử đợi tôi vào thành phố xem, khi tôi tiếp xúc cùng công nghệ thì xin lỗi đi...đây chấp hết.
"Không có chúng tôi thì anh chết chắc" Tống Vỹ phản bác
"Ồ, vậy thì cảm ơn nhé, nhóc lùn tịt" Tôi châm chọc
"Tôi giết anh bây giờ" Tống Vỹ hầm hừ, làn khói nâu tỏa ra từ hai tay nó nhưng rõ ràng là khi làn khói bay ra đụng vào mưa thì nhạt màu hơn hẳn
"Được rồi, chúng ta hiện tại là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Lúc tôi bảo cậu ở nhà cậu lại nằng nặc đòi theo, giờ than thở gì" Zec tiến ra giảng hòa cho cuộc cãi vã của hai đứa con nít chúng tôi
"Thì..." Tống Vỹ nhìn tôi rồi không nói nữa, xoay người tiến lên phía trước dẫn đường
"Cậu vẫn ổn chứ, tay cậu" Zec ám chỉ bàn tay đang rỉ máu của tôi
"Vẫn chịu được, cảm ơn" Tôi đáp, vết thương trên bàn tay tôi vẫn còn mới, việc giữ tấm ván nhựa có vẻ đã tác động vào vết thương, máu đang thấm qua lớp bông băng mà rỉ ra bên ngoài.
Sau nữa tiếng dầm mưa tầm tã thì cuối cùng mưa cũng ngừng rơi, tôi thở phào ném tấm nhựa trên tay xuống đất, nhẹ xoa nắn hai cổ tay đã tê rần của mình. Quần áo của ba người chúng tôi hầu như đã ướt đẫm, họa may chỉ có phần cổ áo là còn may mắn khô ráo mà thôi.
"Gần đến chưa vậy?" Tống Vỹ hỏi Zec sau khi ném bay miếng ván nhựa trên tay như chơi ném dĩa
Zec móc điện thoại ra kiểm tra rồi giương mắt nhìn xung quanh. Tôi cũng nhìn theo, giờ tôi mới để ý, sau trận mưa lớn thì mây trên trời đã vơi đi phần nào, để lộ ra mặt trăng khuyết đang tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt xuống mặt đất, làm cho xung quanh chúng tôi không còn cái vẻ tối tâm mù mịt như trước nữa.
Tôi thoáng rùng mình bởi những làn gió mang hơi ẩm thổi vào cơ thể ướt đẫm của mình, quần áo tôi gần như đã dính sát vào cơ thể, da gà da vịt thay nhau nổi lắp khắp mình mẩy.
Lúc này chúng tôi đang ở bên ngoài một khu rừng, đứng trước một địa hình bằng phẳng ít cây, dễ dàng nhìn ra những gốc cây to còn sót lại trên mặt đất. Nơi này có lẽ từng được người ta đến khai thác gỗ mới tạo ra khoảng trống như vậy. Từ đây nhìn lên bầu trời cùng ánh trăng và gió, nếu không phải trong hoàn cảnh phải chạy trốn, không phải hoàn cảnh bị đuổi giết, cũng không ở trong tình trạng người ướt sũng lạnh ngắt thì đúng là một bầu không khí yên tĩnh và trong lành.
"Đi về phía này, tầm một tiếng nữa chúng ta có thể ra đến đường lộ, lúc đó ắt hẳn có thể tìm cách tiến vào thành phố" Zec chỉ tay về hướng bên kia của khoảng đất trống
Tôi nhìn theo, hiểu rằng chúng tôi cần băng qua khoảng đất trống này, tiến về phía cánh rừng ở đối diện.
"Oáp...buồn ngủ quá à, không bước đi nổi nữa" Tống Vỹ ngồi lên một gốc cây to, ngáp lớn
Đúng thực là tôi cũng thấy bản thân có hơi uể oải, hết chạy rồi lại đi bộ suốt cả đêm, làm tôi nhớ lại khoảng thời gian lúc ở sa mạc. Lần trước là nóng và khát, giờ lại là lạnh và đói, cái số má gì thế này không biết.
Tôi móc ra điện thoại ngó, đã 3h sáng hơn rồi, thảo nào lại lạnh như vầy. Đây là thời gian sương bắt đầu rơi, lại kết hợp thêm trận mưa vừa rồi thì khéo viêm phổi cả đám vì lạnh chứ chẳng đùa.
"Cố lên nào, trời cũng sắp sáng rồi" Tôi nhìn thấy Zec cũng khó mà che giấu được sự mệt mỏi trên nét mặt cậu ta, nhưng vẫn cố gắng nâng Tống Vỹ đang nằm dài trên thân cây bên kia.
"Tôi muốn ăn gà rán, thật nhiều gà rán" Tống Vỹ lầm bầm trong lúc chân nọ xọ chân kia mà bước đi
[NÂNG CẤP HỆ THỐNG – TIẾN ĐỘ 99%]
Bảng hiển thị nâng cấp lại nhảy lên khiến tôi thoáng tỉnh ra khỏi cơn buồn ngủ, chỉ thêm 1% nữa là nâng cấp xong, nhiều khả năng trong ngày mai sức mạnh của tôi sẻ có thêm chiêu thức gì mới chăng, cũng đáng để mong đợi đấy.
"Sao thế? Mệt à?" Zec quay ra sau hỏi khi thấy tôi đứng lại
"À không, xin lỗi nhé" Tôi vội thu lại tâm trí đang quan tâm đến bảng hiển thị, mau chóng đi theo hai người phía trước
Đã cách chổ tôi ở một khoảng khá xa nên tâm trí chúng tôi cũng thoáng thả lỏng, không vội vàng nữa mà chuyển sang thong thả đi bộ. Mà nói đúng hơn là giờ chẳng ai còn sức mà đi nhanh được, một đêm không ăn không uống không ngủ gần như vắt kiệt đi sức lực cả người tôi rồi.
Chúng tôi dần tiến ra giữa khu đất trống, Zec vẫn đi đằng trước dẫn đường, tôi cùng Tống Vỹ thì đi song song phía sau. Thằng nhóc vẫn còn sức mà vừa đi vừa lải nhải những thứ nó muốn ăn sau khi về đến thành phố.
Tôi không có tâm tư mà đáp lời mấy câu nói nhảm của thằng nhóc, vừa đi vừa ngấm nhìn bầu trời đen thẫm cùng ánh trăng sáng trên cao. Mặt dù vị trí chung cư tôi ở đã nằm ngoài thành phố, đã tránh được với âm thanh khói bụi nhưng bầu trời vẫn không thể tránh thoát khỏi ô nhiễm ánh sáng do thành phố hất lên bầu trời, dễ gì có dịp nhìn ngấm một bầu trời đen tuyền cùng ánh trăng sáng như vậy chứ.
Tôi còn thấy trong ánh trăng sinh vật giống dơi đang bay trên bầu trời, nhưng hình dạng của nó có hơi lạ so với loài dơi thông thường, hình như nó đang gấp theo con mồi mà nó kiếm được về hang thì phải.
Tôi dời ánh mắt nhìn xuống dưới đất, tránh dẫm chân lên những vị trí có đá nhọn, thỉnh thoảng còn trông thấy bọn côn trùng đang nhảy nhót tránh xa khỏi lối đi của sinh vật khổng lồ là tôi đây.
"Sinh vật khổng lồ...dơi..." Tôi chợt nghĩ ra một sự trùng hợp nào đó, miệng không tự giác mà thì thầm "Dơi khổng lồ"
Một suy nghĩ không mấy tốt đẹp xuất hiện trong tâm trí, tôi vội ngước đầu nhìn lên bầu trời. Trong ánh sáng của trăng, con dơi nhỏ bé khi nãy đã lớn hơn gấp nhiều lần, đủ để tôi nhìn rõ nó.
"Tránh ra" Tôi vội lao đến Zec đi đằng trước khi nhìn thấy gã dị nhân dơi trên cao đang bay về đây gấp theo thứ gì, là tên phóng ám khí. Và tay của tên đó rõ ràng đang chỉa thẳng về phía Zec
BỊCH
PHẬP...PHẬP...PHẬP...
Tôi cùng Zec té nhào trên mặt đất, mà ngay vị trí Zec tiến tới khi nãy, ba mũi lao nhọn hoắt đang cấm trên mặt đất
"Chạy" Tống Vỹ la lên, hai tay bắt đầu phun khói nâu ra
XẸT...XẸT...
Không đợi tôi đứng dậy thì Zec đã biến mất ngay trước mặt tôi, tiếp sau đó cả người tôi nhanh chóng bị nhấc bổng lên. Zec tóm lấy tôi cùng Tống Vỹ lao nhanh đi.
XẸT...RẦM...BỊCH...BỊCH...
Nhưng vài giây sau đó, trời đất xung quanh tôi chao đảo gần đủ chục vòng trước khi tôi văng đến một gốc cây nào đó, phần lưng đập mạnh khiến tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng nứt từ xương cột sống mình phát ra vậy.
Tôi cố chống lại cơn đau nhứt từ lưng truyền khắp toàn thân, mở mắt quan sát xung quanh thì thấy Zec cùng Tống Vỹ cũng đang nằm ở một phía xa, dường như cũng chịu cảnh té nhào như tôi.
"Mau đến đây" Tống Vỹ rống lên về phía tôi, cậu nhóc nhờ được Zec che chắn mà không chịu chung số phận dập lưng gẫy xương như tôi và Zec. Từng làn khói nâu đang liên tục tỏa ra bao quanh lấy hai người.
Ở phía xa, một thân ảnh từ trên trời đáp xuống đất, dáng người con cùng thân hình nhỏ con ốm nhom, là tên bắn gai. Ngay trên đầu hắn là một con dơi khổng lồ, hay để miêu tả chính xác là một con người có khuôn mặt nhọn hoắt giống chuột, từ hai cánh tay hắn mọc ra một lớp da nối thẳng dính xuống hai bên hông, tạo thành một cập cánh bằng da đang bay trên bầu trời.
Tôi vội đứng dậy trên đôi chân đan run lập cập của mình, lao người về phía Zec và Tống Vỹ, tôi nhìn thấy dường như Zec đang dùng hai tay nắm lấy bắp chân nằm trên mặt đất, có vẻ vô cùng đau đớn.
Tôi biết rõ, giờ phút này mà không ở cạnh hai người kia, không được màn sương của Tống Vỹ bảo vệ thì tôi chính là kẻ đầu tiên bị giết ở đây. Vì bản thân mới là mục tiêu của đối phương, hai người kia chẳng qua chỉ là kẻ ngáng đường mà thôi.
Rất may là tôi cách chổ hai người đứng cũng không xa, ước chừng chục bước chân là tới.
5 bước nữa...4 bước nữa...
Trong đầu tôi đếm ngược khoảng cách còn lại, cố bỏ qua cơn đau nhứt tột cùng ở phần lưng mỗi một bước đi của mình. Tống Vỹ cũng nhanh chóng điều khiển màn khói tách ra một lổ hổng cho tôi chạy vào trong.
[NGUY HIỂM – TRÁNH TRONG 3...2...1...]
Bảng hiển thị màu đỏ đột ngột hiện lên nhấp nháy trong tầm mắt tôi, trước khi tôi kịp phản ứng thì số 1 trên bản đã nhảy về o.
VÙ...
Tôi không kịp phản ứng với thông báo này, một áp lực từ bên hông đập mạnh vào cơ thể khiến tôi lệch ra khỏi hướng di chuyển đến vị trí của hai người kia
BỊCH...
"Ư...." Tôi văng một khoảng xa, đến khi chạm đất còn lết thêm một đoạn ngắn, cánh tay tôi va chạm cùng vô số đá vụng dưới mặt đất, cảm giác đau đớn khiến tôi đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
"Chạy đâu hả?" Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía cánh rừng
Thân ảnh mập mạp với khuôn mặt đầy xẹo bước ra từ trong rừng, bên cạnh là một người phụ nữ lạ mặt với khuôn mặt bình thường nhưng lại có thân hình nhỏ nhắn thon thả, vô cùng đẹp.
Xúc tu đang ngoe ngoảy sau lưng tên mập sau pha tấn công tôi bất ngờ vừa rồi, đôi mắt hắn hiện rõ vè hung ác nhìn tôi như nhìn một con mồi không có khả năng phản kháng nữa.
"Đàn ông của cô lợi hại đó X10" tên mập nhìn sang người phụ nữ đi bên cạnh, không giấu được ánh mắt dâm tà đang dán lên người đối phương
"Còn phải hỏi, luận về đánh nhau có lẽ tôi không bằng mấy người nhưng để tìm kiếm hay phục kích thì bà chị đây đứng nhì ai dám tranh đứng nhất với tôi chứ"
"Một mẻ hốt trọn, không những tìm được tên nhóc này mà còn tìm được luôn hai kẻ phản bội, lần này được thưởng là cái chắc" tên ốm nhom bước đến quan sát màn sương có Tống Vỹ và Zec bên trong, đắc ý ra mặt
"X7, X8, X9, X10. Không ngờ xuất động đến bốn người các ngươi, xem ra ông ta khá coi trọng mạng của EXP 4 đấy nhỉ" Tống Vỹ nói vọng ra
"Hì...Suy nghĩ của ngài ấy thì ta không biết, nhưng ta biết chắc là hôm nay...hai người các ngươi tiêu là cái chắc. Ốc còn không mang nổi mình ốc mà lo chuyện bao đồng, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân hả...À mà tên này cũng có phải mỹ nhân gì chứ, con trai mà da còn trắng hơn ta" Người phụ nữ duy nhất với tên X10 lên tiếng, mấy câu sau cô ta nhìn tôi ra vẻ ghen tị
Tôi cố muốn chống người dậy nhưng lần này quả thực là lực bất tòng tâm, phần lưng cùng cánh tay trầy xước đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong người tôi. Mùi sắt đặc trưng của máu bốc lên thoảng thoảng, tôi không cần nhìn cũng có thể nhận ra một bên cánh tay của mình đang chảy máu nhiều cỡ nào.
"Bớt nói đi X10, giết thằng nhóc rồi tính tiếp, để lâu sinh biến" Tên ốm nhom bắn lao chỉa tay về phía tôi, tên người dơi đã đáp xuống đứng cạnh hắn.
Ở bên này là tên mập xúc tu cùng người phụ nữ, chia ra hai phía giam lấy tôi cùng quả cầu khói của Tống Vỹ ở chính giữa. Tôi nhìn lên bầu trời, thấp thoáng nhìn thấy ánh đỏ vàng của mặt trời đang dần chiếu lên bầu trời, xua dần đi bóng tối, mặt trời đang mọc nhưng có lẽ tôi không còn được dịp nhìn thấy nó lần cuối rồi. Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, đón nhận cái chết đang đến với mình.
----------------------------------------
Ủng hộ BoLinhHong
Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: 108006424771
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.