Chương 60: Tấn công
HBLinh
01/03/2022
Bị một con mắt khổng lồ to như sân vận động thế giới nhìn chầm chầm không phải là trải nghiệm vui vẻ gì, khi mà xung quanh bọn họ chỉ toàn nước là nước. Có muốn tự cứu lấy mình cũng là bất khả thi.
"Tất cả giữ nguyên lộ trình, mở tốc độ tối đa" Bác Cổ mở bộ đàm ra lệnh, mắt ông vẫn nhìn ra thân ảnh khổng lồ bên ngoài.
"Chúng ta sắp trở thành món khai vị cho nó rồi đi?" Zec nhỏ giọng nói, nhưng tất cả những người để đây hầu như đều nghe ra.
"Im cái miệng qua đen nhà cậu lại đi" Miu Miu bực bội quát
Zec cũng biết mình vừa lỡ miệng nên không dám phản bác lại, chỉ cười gượng nhìn ra bên ngoài.
Nhưng sau vài phút vẫn không thấy bất thường gì, con cá voi khổng lồ vẫn cứ bất động mà nhìn ba con tàu đang cố gắng di chuyển vòng sang người nó. Điều này cũng khiến tâm trạng khẩn trương của mọi người dần hạ xuống.
Nhưng việc tốt thì không duy trì lâu, nó không động đậy không đồng nghĩa là vấn đề không lan đến nó. Cuộc chiến của đàn sứa khổng lồ cùng rắn biển khổng lồ đã lan đến khu vực này từ lúc nào. Rõ ràng là bày sứa đang ở phía yếu thế hơn khi cứ bị rắn biển đánh cho lui dần đến vị trí của cá voi. Đây rõ ràng là hành động không khôn ngoan chút nào đối với đàn sứa.
Vo...Vo...Vo...
Con cá voi há to chiếc miệng khổng lồ của nó ra khi một vài con sứa con đụng vào đầu của nó, nước biển cùng đàn sứa con gần đó ngay lập tức như thủy triều mà chui hết vào cái miệng to lớn của con cá voi.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ông bà đã phán là cấm có sai. Lượng nước con cá voi hút vào cực kỳ lớn, thậm chí còn có xu hướng lôi theo ba chiếc thuyền đang chạy ngược dòng là bọn họ lúc này.
"Hình như...chúng ta đang đi lùi phải không?" Tống Vỹ nói ra thắc mắc của cậu
"Hình với như cái gì, chính xác là chúng ta đang lùi dần về cái miệng khổng lồ kia đó" Zec thẳng thắng nói ra thực trạng hiện tại của bọn họ lúc này.
"Tốc độ tối đa rồi hả?" Bác Cổ nhìn sang người lái thuyền hỏi
"Đang chạy hết tốc lực rồi ạ" Người lái thuyền mang nét mặt xám xịt trả lời.
"Tình hình là không đến 10p nữa thuyền của chúng ta sẽ va vào chúng, ai có sáng kiến gì không?" Bác Cổ quay ra sau chưng cầu ý kiến những người có mặt ở đây, ánh mắt ông đặc biệt nhìn Vũ Thần, người có thể xem là thông minh trên con thuyền này.
Ầm...Ầm...Ầm...
Nhưng chưa kịp ý kiến ý cò gì thì âm thanh súng nổ vang lên ở bên cạnh, một chiếc thuyền khác ở phía sau vừa nổ súng Canon trên thuyền liên tục về phía con mắt to lớn của con cá voi. Bác Cổ cùng mọi người quay ngoắt lại nhìn con thuyền vừa bắn loạt đạn vừa rồi, nhìn theo hình ảnh những viên đạn đang lao nhanh về phía trước trong bất lực. Bác Cổ ngay lập tức mở bộ đàm trên tay lên.
"Ai dám bắn khi không được lệnh hả?" Bác Cổ hét lớn qua bộ đàm, khuôn mặt hiện lên vô cùng tức giận.
"Một...một sĩ quan lỡ tay thưa ngài" Một giọng nói run rẩy trả lời, từ đầu bên kia có thể nghe loáng thoáng âm thanh ồn ào mắng chửi người lính vừa lỡ tay kia.
"Khốn thật" Bác Cổ tức giận mắng
Đùng...đùng...đùng...
Đạn Canon va trúng thân thể khổng lồ của cá voi phát ra tiếng nổ đinh tai, nhưng khi lớp khói bụi của đạn dược dần tan ra thì ngay vị trí đó chẳng có gì ngoài một vết đen nho nhỏ. Mặc dù không gây ra sát thương với nó nhưng những phát đạn vừa rồi đã thành công thu hút sự chú ý của cá voi về phía ba chiếc thuyền nhỏ bé này.
Vo...vo...vo...Ào...Ào...
Cái đầu khổng lồ đang mở ra của cá voi từ từ di chuyển sang bên, thẳng về phía bọn họ. Ngay lập tức, lượng nước biển bị cuốn trôi dưới ba chiếc thuyền tăng mạnh, lúc này động cơ đang chạy hết công sức không còn chút tác dụng nào, ba chiếc thuyền đang bắt đầu lùi nhanh về cái miệng khổng lồ của cá voi.
Những con sứa cũng đang khốn đốn theo sức nước mà trôi vào trong miệng cá voi, ít cũng gần 10 con trôi vào bên trong. Sức mẹ cũng nhận ra điều cá voi đang làm sau lưng mình, nó bỏ mặc đối thủ hiện tại là rắn biển mà xoay người vung xúc tu về phía đầu của cá voi.
Chát...chát...
Âm thanh xúc tu va vào đầu cá voi vang lên tiếng vang vọng to lớn, nhưng cá voi xem thường hành động này của sứa mẹ. Nó vẫn tiếp tục há lớn miệng của mình mà hút vào nước biển cùng những con sứa to lớn đang dẫy giụa gần đó.
Ba chiếc thuyền ngày càng gần miệng cá voi, lúc này thân ảnh của cá voi lại to lớn gấp bội. Đứng ngoài sàn thuyền ngửa đầu nhìn lên có cảm giác như đỉnh đầu của con cá voi này đụng đến những đám mây trên trời.
"Làm gì bây giờ?" Bác Cổ nhìn sang hỏi những người sau lưng
Lúc này ba người Zec, Miu Miu cùng nhóc Tống Vỹ đã chết cứng vì hoảng sợ, rõ ràng là bản thân ba người cũng không biết làm sao trong tình huống này.
"Cần khiến nó ngậm miệng lại!" Vũ Thần nói, tư thế chuẩn bị bước ra ngoài buồng lái ra tay.
"Để tôi" Nam Thành ngăn cậu lại.
"Được" Vũ Thần thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, sau trận chiến nãy quả thật sức mạnh của cậu vẫn không hồi lại bao nhiêu, chỉ là ở nơi toàn nước như biển cả này thì sức mạnh của cậu cũng xem như là thực dụng nhất.
Nam Thành bước ra ngoài phòng điều khiển đi về phía sàn thuyền, ngước đầu nhìn cái miệng khổng lồ của cá voi.
Vụt...vụt...vụt...
Từ trong quần áo của Nam Thành bay ra vô số những tia sáng đen bay lượn xung quanh người cậu. Chúng lượn lờ trong vài giây rồi như nhận được mệnh lệnh của chúng nhân, ngay lập tức lao vút đi về phía trước, tấn công con cá voi khổng lồ.
Trên đường bay, những tia sáng đen như dung hợp lại với nhau, hóa thành những tia sáng lớn hơn, chúng lại tiếp tục hợp lại, đến cuối cùng khi gần áp sát cá voi thì những tia sáng đen đã hoàn toàn dung thành một, hóa thành một tia sáng duy nhất to lớn.
Phập
Tia sáng đen không đâm vào thân thể của cá voi mà lựa chọn một ví trí đặc biệt khác, nó bay vào trong cái miệng to lớn đang há ra kia, sau đó nhanh chóng bẻ lái theo hướng thẳng đứng mà đâm mạnh lên vòm họng của cá voi. Tia sáng đâm xuyên qua vòm họng cá voi mà lao thẳng lên trời, kèm theo đó là cột máu đỏ tươi phun ra theo vết thương mà tia sáng đen gây ra.
Vo...vo...
Hành động này đắc thủ, cá voi đau đớn mà phải đóng lại miệng của mình, trước khi tia sáng đen kịp quay lại tấn công thêm lần nữa. Tia sáng đen khổng lồ đâm vào phần da bên ngoài miệng của nó, chỉ có thể cấm vào một nữa rồi thôi, không thể tiến sâu hơn. Rõ ràng là lớp da bên ngoài của nó chắc chắn hơn so với phần da thịt bên trong miệng nó.
Tia sáng đen thấy không thể đâm sâu hơn thì nhanh chóng tan ra, hóa thành trăm ngàn tia sáng nhỏ ban đầu mà bay trở về bên cạnh Nam Thành.
Bác Cổ không cần suy nghĩ mà đưa bộ đàm lên miệng hét lớn:
"Mở hết tốc độ tiến về phía trước, không cần đi theo lộ trình ban đầu, ưu tiên tránh xa nó, càng xa càng tốt"
"Muộn rồi" Vũ Thần đột nhiên nói
Ánh sáng mặt trời đột nhiên biến mất ngay lập tức, thay vào đó là bóng tối trùm kín lấy bọn họ. Bá Cổ cùng những người khác lúc này cũng đang trố mắt nhìn khung cảnh kinh dị đang diễn ra.
Ngay khi Bác Cổ vừa dứt lệnh thì con cá voi khổng lồ tựa như đã tức giận, nó nhanh nhẹn bơi nhanh về phía bọn họ, há ra cái miệng khổng lồ của nó từ trên cao chụp xuống cả ba chiếc thuyền bên trong.
------------------
Vũ Thần bị lây tỉnh lại, cậu mở mắt ra nhưng không thấy gì ngoài bóng tối đen đặc đang bao vây lấy cậu lúc này.
"Ổn chứ?" Giọng nói của Nam Thành vang lên bên cạnh
"Vẫn tốt, nhưng tối quá!" Vũ Thần thầm an tâm khi biết người bên cạnh là Nam Thành.
Tách...phụt...
Ánh sáng đỏ le lói phát ra bên cạnh, soi ánh sáng vàng nhàn nhạt ra khung cảnh xung quanh, cũng soi ra thảm trạng của bọn họ lúc này.
Bác Cổ là người đang cầm chiếc bật lửa soi sáng cho bọn họ, trông ông khá chật vật với cánh tay trái đầy vết xây xát và máu trên đó. Dưới chân ông là ba người Zec, Tống Vỹ cùng Miu Miu vẫn chưa tỉnh lại. Toàn bộ sáu người bọn họ đang ở trên mặt nước trên một chiếc bè được kết bằng vố số những sợi dây leo, tác phẩm của Miu Miu.
Ngay thời điểm con cá voi nuốt chửng ba chiếc thuyền, áp lực nước đánh mạnh vào thân thiền khiến nó nghiêng ngã và nứt ra ngay lập tức. Tiếng la hét xen lẫn cùng tiếng nước chảy ào ạt vang vọng bên tai. Vũ Thần nhanh chóng hội họp cùng Nam Thành, cậu nhanh chóng từ hai tay phun ra những bức tường băng hình cầu, muốn tạo cho cậu cùng Nam Thành một quả cầu băng để hai người trốn bên trong.
Nhưng nghĩ dễ hơn làm, quả cầu chưa kịp hình thành thì phòng lái bị tách ra khỏi phần thân thuyền, cuốn theo tất cả những người bên trong ra không gian bên ngoài.
Vũ Thần cùng Nam Thành đều có khả năng bay lượn nên cả hai tự dùng sức mạnh. Vũ Thần phun băng từ hai chân, nâng cơ thể cậu bay lên, còn Nam Thành thì được những tia sáng đen bám lấy quanh cơ thể, nâng cậu nhẹ nhàng lơ lững giữa không trung.
Những người khác thì không may mắn như vậy. Bác Cổ trong lúc cấp bách đã hóa hình thành đại bàng khổng lồ, Miu Miu đã bám lên lưng ông từ sớm. Ông lao nhanh xuống dưới, hai móng vuốt nhanh chóng tóm được Zec cùng Tống Vỹ đang bay qua bay lại theo dòng nước đổ xuống trên đầu.
Ngoài bọn họ ra thì những người bình thường khác gần như bất lực, chỉ có thể la hét giẫy giụa theo dòng nước cuốn mạnh như thác lũ này. Hình ảnh tựa như địa ngục lại đang hiển hiện ngay trước mặt bọn họ, ánh đèn pha từ những chiếc thuyền lia qua lại như ánh sáng của tử thần đang tiến đến mà câu đi hồn phách bọn họ ra khỏi thế giới này.
Từ cơ thể Miu Miu, vô số những hạt màu xanh thi nhau rơi xuống mặt nước. Khi vừa chạm vào nước những hạt này nhanh chóng sinh trưởng thần tốc, nảy mầm thành vô số những khúc gỗ trôi lềnh bềnh trên biến.
"Nhanh bám vào" Miu Miu hét vọng xuống
Những người đang giẫy giụa bên dưới nhanh chóng bám vào những khúc gỗ như những chiếc phao cứu sinh mà Miu Miu vừa tạo ra. Nhưng bọn họ vẫn bị dòng nước cuốn trôi nhanh về sâu trong bóng tối cùng ba chiếc thuyền.
Vũ Thần cũng đậu xuống lưng Bác Cổ, việc bay lượn này khiến cậu tiêu hao rất nhiều năng lượng, có thể thì nên hạn chế sử dụng trong thời gian dài. Nam Thành bay bên cạnh Bác Cổ, việc bay lượn này là bản năng của những tia sáng đen, không ảnh hưởng đến sức mạnh của cậu.
"Giờ sao đây?" Zec đang nằm hẳn lên lưng Bác Cổ, hai tay hai chân ôm chặt lấy thân thể ông, Tống Vỹ cũng làm y chang bên cạnh.
Bác Cổ còn chưa kịp trả lời thì tiếng la hét lại vang lên bên dưới. Từ dưới mặt nước chui lên những chiếc xúc tu to lớn, quấn lấy những người nổi trên nước mà kéo xuống. Những con sứa to lớn bị cuốn đi lúc nãy xuất hiện, đang thoải mái tận hưởng bữa ăn dâng tận miệng là bọn họ.
--------------------------------------
Ngày hoàn thành: 27/01/2021
"Tất cả giữ nguyên lộ trình, mở tốc độ tối đa" Bác Cổ mở bộ đàm ra lệnh, mắt ông vẫn nhìn ra thân ảnh khổng lồ bên ngoài.
"Chúng ta sắp trở thành món khai vị cho nó rồi đi?" Zec nhỏ giọng nói, nhưng tất cả những người để đây hầu như đều nghe ra.
"Im cái miệng qua đen nhà cậu lại đi" Miu Miu bực bội quát
Zec cũng biết mình vừa lỡ miệng nên không dám phản bác lại, chỉ cười gượng nhìn ra bên ngoài.
Nhưng sau vài phút vẫn không thấy bất thường gì, con cá voi khổng lồ vẫn cứ bất động mà nhìn ba con tàu đang cố gắng di chuyển vòng sang người nó. Điều này cũng khiến tâm trạng khẩn trương của mọi người dần hạ xuống.
Nhưng việc tốt thì không duy trì lâu, nó không động đậy không đồng nghĩa là vấn đề không lan đến nó. Cuộc chiến của đàn sứa khổng lồ cùng rắn biển khổng lồ đã lan đến khu vực này từ lúc nào. Rõ ràng là bày sứa đang ở phía yếu thế hơn khi cứ bị rắn biển đánh cho lui dần đến vị trí của cá voi. Đây rõ ràng là hành động không khôn ngoan chút nào đối với đàn sứa.
Vo...Vo...Vo...
Con cá voi há to chiếc miệng khổng lồ của nó ra khi một vài con sứa con đụng vào đầu của nó, nước biển cùng đàn sứa con gần đó ngay lập tức như thủy triều mà chui hết vào cái miệng to lớn của con cá voi.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ông bà đã phán là cấm có sai. Lượng nước con cá voi hút vào cực kỳ lớn, thậm chí còn có xu hướng lôi theo ba chiếc thuyền đang chạy ngược dòng là bọn họ lúc này.
"Hình như...chúng ta đang đi lùi phải không?" Tống Vỹ nói ra thắc mắc của cậu
"Hình với như cái gì, chính xác là chúng ta đang lùi dần về cái miệng khổng lồ kia đó" Zec thẳng thắng nói ra thực trạng hiện tại của bọn họ lúc này.
"Tốc độ tối đa rồi hả?" Bác Cổ nhìn sang người lái thuyền hỏi
"Đang chạy hết tốc lực rồi ạ" Người lái thuyền mang nét mặt xám xịt trả lời.
"Tình hình là không đến 10p nữa thuyền của chúng ta sẽ va vào chúng, ai có sáng kiến gì không?" Bác Cổ quay ra sau chưng cầu ý kiến những người có mặt ở đây, ánh mắt ông đặc biệt nhìn Vũ Thần, người có thể xem là thông minh trên con thuyền này.
Ầm...Ầm...Ầm...
Nhưng chưa kịp ý kiến ý cò gì thì âm thanh súng nổ vang lên ở bên cạnh, một chiếc thuyền khác ở phía sau vừa nổ súng Canon trên thuyền liên tục về phía con mắt to lớn của con cá voi. Bác Cổ cùng mọi người quay ngoắt lại nhìn con thuyền vừa bắn loạt đạn vừa rồi, nhìn theo hình ảnh những viên đạn đang lao nhanh về phía trước trong bất lực. Bác Cổ ngay lập tức mở bộ đàm trên tay lên.
"Ai dám bắn khi không được lệnh hả?" Bác Cổ hét lớn qua bộ đàm, khuôn mặt hiện lên vô cùng tức giận.
"Một...một sĩ quan lỡ tay thưa ngài" Một giọng nói run rẩy trả lời, từ đầu bên kia có thể nghe loáng thoáng âm thanh ồn ào mắng chửi người lính vừa lỡ tay kia.
"Khốn thật" Bác Cổ tức giận mắng
Đùng...đùng...đùng...
Đạn Canon va trúng thân thể khổng lồ của cá voi phát ra tiếng nổ đinh tai, nhưng khi lớp khói bụi của đạn dược dần tan ra thì ngay vị trí đó chẳng có gì ngoài một vết đen nho nhỏ. Mặc dù không gây ra sát thương với nó nhưng những phát đạn vừa rồi đã thành công thu hút sự chú ý của cá voi về phía ba chiếc thuyền nhỏ bé này.
Vo...vo...vo...Ào...Ào...
Cái đầu khổng lồ đang mở ra của cá voi từ từ di chuyển sang bên, thẳng về phía bọn họ. Ngay lập tức, lượng nước biển bị cuốn trôi dưới ba chiếc thuyền tăng mạnh, lúc này động cơ đang chạy hết công sức không còn chút tác dụng nào, ba chiếc thuyền đang bắt đầu lùi nhanh về cái miệng khổng lồ của cá voi.
Những con sứa cũng đang khốn đốn theo sức nước mà trôi vào trong miệng cá voi, ít cũng gần 10 con trôi vào bên trong. Sức mẹ cũng nhận ra điều cá voi đang làm sau lưng mình, nó bỏ mặc đối thủ hiện tại là rắn biển mà xoay người vung xúc tu về phía đầu của cá voi.
Chát...chát...
Âm thanh xúc tu va vào đầu cá voi vang lên tiếng vang vọng to lớn, nhưng cá voi xem thường hành động này của sứa mẹ. Nó vẫn tiếp tục há lớn miệng của mình mà hút vào nước biển cùng những con sứa to lớn đang dẫy giụa gần đó.
Ba chiếc thuyền ngày càng gần miệng cá voi, lúc này thân ảnh của cá voi lại to lớn gấp bội. Đứng ngoài sàn thuyền ngửa đầu nhìn lên có cảm giác như đỉnh đầu của con cá voi này đụng đến những đám mây trên trời.
"Làm gì bây giờ?" Bác Cổ nhìn sang hỏi những người sau lưng
Lúc này ba người Zec, Miu Miu cùng nhóc Tống Vỹ đã chết cứng vì hoảng sợ, rõ ràng là bản thân ba người cũng không biết làm sao trong tình huống này.
"Cần khiến nó ngậm miệng lại!" Vũ Thần nói, tư thế chuẩn bị bước ra ngoài buồng lái ra tay.
"Để tôi" Nam Thành ngăn cậu lại.
"Được" Vũ Thần thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, sau trận chiến nãy quả thật sức mạnh của cậu vẫn không hồi lại bao nhiêu, chỉ là ở nơi toàn nước như biển cả này thì sức mạnh của cậu cũng xem như là thực dụng nhất.
Nam Thành bước ra ngoài phòng điều khiển đi về phía sàn thuyền, ngước đầu nhìn cái miệng khổng lồ của cá voi.
Vụt...vụt...vụt...
Từ trong quần áo của Nam Thành bay ra vô số những tia sáng đen bay lượn xung quanh người cậu. Chúng lượn lờ trong vài giây rồi như nhận được mệnh lệnh của chúng nhân, ngay lập tức lao vút đi về phía trước, tấn công con cá voi khổng lồ.
Trên đường bay, những tia sáng đen như dung hợp lại với nhau, hóa thành những tia sáng lớn hơn, chúng lại tiếp tục hợp lại, đến cuối cùng khi gần áp sát cá voi thì những tia sáng đen đã hoàn toàn dung thành một, hóa thành một tia sáng duy nhất to lớn.
Phập
Tia sáng đen không đâm vào thân thể của cá voi mà lựa chọn một ví trí đặc biệt khác, nó bay vào trong cái miệng to lớn đang há ra kia, sau đó nhanh chóng bẻ lái theo hướng thẳng đứng mà đâm mạnh lên vòm họng của cá voi. Tia sáng đâm xuyên qua vòm họng cá voi mà lao thẳng lên trời, kèm theo đó là cột máu đỏ tươi phun ra theo vết thương mà tia sáng đen gây ra.
Vo...vo...
Hành động này đắc thủ, cá voi đau đớn mà phải đóng lại miệng của mình, trước khi tia sáng đen kịp quay lại tấn công thêm lần nữa. Tia sáng đen khổng lồ đâm vào phần da bên ngoài miệng của nó, chỉ có thể cấm vào một nữa rồi thôi, không thể tiến sâu hơn. Rõ ràng là lớp da bên ngoài của nó chắc chắn hơn so với phần da thịt bên trong miệng nó.
Tia sáng đen thấy không thể đâm sâu hơn thì nhanh chóng tan ra, hóa thành trăm ngàn tia sáng nhỏ ban đầu mà bay trở về bên cạnh Nam Thành.
Bác Cổ không cần suy nghĩ mà đưa bộ đàm lên miệng hét lớn:
"Mở hết tốc độ tiến về phía trước, không cần đi theo lộ trình ban đầu, ưu tiên tránh xa nó, càng xa càng tốt"
"Muộn rồi" Vũ Thần đột nhiên nói
Ánh sáng mặt trời đột nhiên biến mất ngay lập tức, thay vào đó là bóng tối trùm kín lấy bọn họ. Bá Cổ cùng những người khác lúc này cũng đang trố mắt nhìn khung cảnh kinh dị đang diễn ra.
Ngay khi Bác Cổ vừa dứt lệnh thì con cá voi khổng lồ tựa như đã tức giận, nó nhanh nhẹn bơi nhanh về phía bọn họ, há ra cái miệng khổng lồ của nó từ trên cao chụp xuống cả ba chiếc thuyền bên trong.
------------------
Vũ Thần bị lây tỉnh lại, cậu mở mắt ra nhưng không thấy gì ngoài bóng tối đen đặc đang bao vây lấy cậu lúc này.
"Ổn chứ?" Giọng nói của Nam Thành vang lên bên cạnh
"Vẫn tốt, nhưng tối quá!" Vũ Thần thầm an tâm khi biết người bên cạnh là Nam Thành.
Tách...phụt...
Ánh sáng đỏ le lói phát ra bên cạnh, soi ánh sáng vàng nhàn nhạt ra khung cảnh xung quanh, cũng soi ra thảm trạng của bọn họ lúc này.
Bác Cổ là người đang cầm chiếc bật lửa soi sáng cho bọn họ, trông ông khá chật vật với cánh tay trái đầy vết xây xát và máu trên đó. Dưới chân ông là ba người Zec, Tống Vỹ cùng Miu Miu vẫn chưa tỉnh lại. Toàn bộ sáu người bọn họ đang ở trên mặt nước trên một chiếc bè được kết bằng vố số những sợi dây leo, tác phẩm của Miu Miu.
Ngay thời điểm con cá voi nuốt chửng ba chiếc thuyền, áp lực nước đánh mạnh vào thân thiền khiến nó nghiêng ngã và nứt ra ngay lập tức. Tiếng la hét xen lẫn cùng tiếng nước chảy ào ạt vang vọng bên tai. Vũ Thần nhanh chóng hội họp cùng Nam Thành, cậu nhanh chóng từ hai tay phun ra những bức tường băng hình cầu, muốn tạo cho cậu cùng Nam Thành một quả cầu băng để hai người trốn bên trong.
Nhưng nghĩ dễ hơn làm, quả cầu chưa kịp hình thành thì phòng lái bị tách ra khỏi phần thân thuyền, cuốn theo tất cả những người bên trong ra không gian bên ngoài.
Vũ Thần cùng Nam Thành đều có khả năng bay lượn nên cả hai tự dùng sức mạnh. Vũ Thần phun băng từ hai chân, nâng cơ thể cậu bay lên, còn Nam Thành thì được những tia sáng đen bám lấy quanh cơ thể, nâng cậu nhẹ nhàng lơ lững giữa không trung.
Những người khác thì không may mắn như vậy. Bác Cổ trong lúc cấp bách đã hóa hình thành đại bàng khổng lồ, Miu Miu đã bám lên lưng ông từ sớm. Ông lao nhanh xuống dưới, hai móng vuốt nhanh chóng tóm được Zec cùng Tống Vỹ đang bay qua bay lại theo dòng nước đổ xuống trên đầu.
Ngoài bọn họ ra thì những người bình thường khác gần như bất lực, chỉ có thể la hét giẫy giụa theo dòng nước cuốn mạnh như thác lũ này. Hình ảnh tựa như địa ngục lại đang hiển hiện ngay trước mặt bọn họ, ánh đèn pha từ những chiếc thuyền lia qua lại như ánh sáng của tử thần đang tiến đến mà câu đi hồn phách bọn họ ra khỏi thế giới này.
Từ cơ thể Miu Miu, vô số những hạt màu xanh thi nhau rơi xuống mặt nước. Khi vừa chạm vào nước những hạt này nhanh chóng sinh trưởng thần tốc, nảy mầm thành vô số những khúc gỗ trôi lềnh bềnh trên biến.
"Nhanh bám vào" Miu Miu hét vọng xuống
Những người đang giẫy giụa bên dưới nhanh chóng bám vào những khúc gỗ như những chiếc phao cứu sinh mà Miu Miu vừa tạo ra. Nhưng bọn họ vẫn bị dòng nước cuốn trôi nhanh về sâu trong bóng tối cùng ba chiếc thuyền.
Vũ Thần cũng đậu xuống lưng Bác Cổ, việc bay lượn này khiến cậu tiêu hao rất nhiều năng lượng, có thể thì nên hạn chế sử dụng trong thời gian dài. Nam Thành bay bên cạnh Bác Cổ, việc bay lượn này là bản năng của những tia sáng đen, không ảnh hưởng đến sức mạnh của cậu.
"Giờ sao đây?" Zec đang nằm hẳn lên lưng Bác Cổ, hai tay hai chân ôm chặt lấy thân thể ông, Tống Vỹ cũng làm y chang bên cạnh.
Bác Cổ còn chưa kịp trả lời thì tiếng la hét lại vang lên bên dưới. Từ dưới mặt nước chui lên những chiếc xúc tu to lớn, quấn lấy những người nổi trên nước mà kéo xuống. Những con sứa to lớn bị cuốn đi lúc nãy xuất hiện, đang thoải mái tận hưởng bữa ăn dâng tận miệng là bọn họ.
--------------------------------------
Ngày hoàn thành: 27/01/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.