Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu
Chương 82: Không sợ uy hiếp
Phượng Nguyên Đường Quả
05/02/2020
Edit by Link
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Liễu Thi Nhã âm thầm hung hăng bấm véo mình một chút, trong mắt lập tức có nước mắt trào ra.
Cô ta rưng rưng nhìn Lam Bắc Thần, ủy khuất nói.
"Bắc Thần, nếu như anh thật sự muốn tiếp tục ở bên cạnh cô ấy... kỳ thật cũng không cần để tâm đến em."
Lam Bắc Thần thấy Liễu Thi Nhã như vậy, trái tim có chút biến đổi, đau lòng dùng một tay ôm lấy cô ta.
"Người anh yêu là em, làm sao lại phải ở bên cô ấy đây. Em đừng suy nghĩ lung tung, chẳng qua anh cảm thấy hổ thẹn trong lòng mà thôi, người anh muốn vẫn luôn là em, tâm của anh đều đặt trên người em."
Thật ra thì Lam Bắc Thần không thể chịu được thì nhìn thấy người con gái mình yêu mến rơi lệ cho nên anh ta không ngừng dỗ dành Liễu Thi Nhã. Chỉ trong giây lát này anh ta cảm thấy đau lòng, cũng đã có thể xác định rằng bản thân mình yêu Liễu Thi Nhã, còn đối với Phong Tố Cẩn có lẽ chỉ là áy náy mà thôi.
Vốn là Liễu Thi Nhã xuất viện nên anh ta muốn cho cô vui vẻ một chút nên mới đưa cô đi dạo phố mua sắm.
"Em nghe người ta nói trước kia hai người là rất đẹp đôi, anh đối với cô ấy cũng rất tốt."
Mắt Lam Bắc Thần sáng lên, trước kia quả thật anh ta đối xử với Phong Tố Cẩn tốt hơn nhưng mà cũng đã qua rồi.
"Thi Nhã, đó là vì em rời khỏi anh, làm tổn thương tâm anh."
Trong lòng Liễu Thi Nhã nhảy lên một cái, chuyện trước kia cũng không thể nói ra.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bắc Thần, thân phận trước kia của em khiến người nhà của anh không cho phép anh cưới em, em cũng chỉ có thể cố gắng, hiện tại mới dám trở lại bên cạnh anh."
Lam Bắc Thần nghe Liễu Thi Nhã nói như vậy càng thêm đau lòng, là do năm đó anh ta không thể bảo vệ tốt cho cô. Bởi vì Liễu Thi Nhã vừa là chấp niệm vừa là mối tình đầu của anh ta cho nên rõ ràng là Liễu Thi Nhã sai, cô ta chỉ ủy khuất khóc một chút, Lam Bắc Thần liền cảm thấy là do lỗi của anh ta.
Hai người anh anh em em, Lam Bắc Thần đã sớm đem Phong Tố Cẩn ném ra sau đầu. Nhưng Liễu Thi Nhã lại không thể quên, cô ta đố kỵ, tay để bên người cũng đã nắm thành quyền.
Xế chiều hôm đó, cuối cùng Phong Tố Cẩn cũng chọn được một món vừa ý để làm quà tặng, là một cái cà vạt. Bất quá tiền lương tháng này của cô cũng đã xài hết nhưng cô cũng không đau lòng.
Cô mang theo cà vạt vui vẻ đi về nhà, ở đầu hẻm nhỏ lại đụng phải một người.
Phong Tố Cẩn nhíu mày, nhìn người trước mặt trang bị đầy đủ, đội mũ đeo kính râm, mặc quần áo con trai, luôn cảm thấy người này có chút quen thuộc. Cô chỉ lách qua người này, tiếp tục đi về phía trước.
"Phong Tố Cẩn, cô đứng lại đó cho tôi."
Nghe thấy thanh âm này Phong Tố Cẩn liền biết đây là Liễu Thi Nhã, cô ôm ngực nhìn Liễu Thi Nhã.
"Xin hỏi Liễu đại minh tinh có chuyện gì?"
"Phong Tố Cẩn, tôi cảnh cáo cô, sau này cách xa Lam Bắc Thần một chút."
Phong Tố Cẩn cảm thấy Liễu Thi Nhã thật khó hiểu.
"Cô đang nói chuyện buổi sáng à, tôi đang ngồi đó thì Lam Bắc Thần tự mình đi tới nói chuyện với tôi, không phải tôi chủ động tới gần, nếu như cô muốn cảnh cáo thì hãy về cảnh cáo Lam Bắc Thần nhà cô đi!"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phong Tố Cẩn, nếu không phải cô cố ý xuất hiện ở đó, cố ý dụ dỗ anh ấy thì anh ấy làm sao sẽ nói chuyện với cô. Người anh ấy yêu là tôi."
"Đã nói người anh ta yêu là cô thì cô còn xuất hiện ở chỗ này làm gì? Đến cảnh cáo tôi, chẳng qua chính là sợ tôi cướp hắn, đơn giản là cô không tự tin."
Liễu Thi Nhã bị Phong Tố Cẩn nói như vậy, cơn tức liền xông lên. Nhưng hai năm này cô ta cũng đã luyện ra một chút bản lãnh, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
"Phong Tố Cẩn, cô nói xem hiện tại cô đã như vậy, nếu tôi làm chút gì đó với cô thì cô còn có thể sống sót ở Bắc Quyền Thành sao?"
"Liễu Thi Nhã, cô đây là đang uy hiếp tôi?"
"Nếu cô thấy như vậy thì coi như là uy hiếp."
Từ đầu tới cuối Phong Tố Cẩn đều rất bình thản.
"Làm thế nào đây, tôi không sợ uy hiếp, tôi vốn đang không muốn có chút liên lụy gì tới Lam Bắc Thần nhưng cô đã nói như vậy, vậy tôi đành phải dùng chút sức để câu dẫn anh ta."
Liễu Thi Nhã giận dữ, bước lên muốn động thủ.
"Phong Tố Cẩn, cô có biết xấu hổ hay không?"
Nói xong, cô ta thừa dịp Phong Tố Cẩn không chú ý, đoạt lấy đồ vật trong tay cô, dùng sức ném xuống đất, sau đó muốn nắm lấy tóc Phong Tố Cẩn.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Liễu Thi Nhã âm thầm hung hăng bấm véo mình một chút, trong mắt lập tức có nước mắt trào ra.
Cô ta rưng rưng nhìn Lam Bắc Thần, ủy khuất nói.
"Bắc Thần, nếu như anh thật sự muốn tiếp tục ở bên cạnh cô ấy... kỳ thật cũng không cần để tâm đến em."
Lam Bắc Thần thấy Liễu Thi Nhã như vậy, trái tim có chút biến đổi, đau lòng dùng một tay ôm lấy cô ta.
"Người anh yêu là em, làm sao lại phải ở bên cô ấy đây. Em đừng suy nghĩ lung tung, chẳng qua anh cảm thấy hổ thẹn trong lòng mà thôi, người anh muốn vẫn luôn là em, tâm của anh đều đặt trên người em."
Thật ra thì Lam Bắc Thần không thể chịu được thì nhìn thấy người con gái mình yêu mến rơi lệ cho nên anh ta không ngừng dỗ dành Liễu Thi Nhã. Chỉ trong giây lát này anh ta cảm thấy đau lòng, cũng đã có thể xác định rằng bản thân mình yêu Liễu Thi Nhã, còn đối với Phong Tố Cẩn có lẽ chỉ là áy náy mà thôi.
Vốn là Liễu Thi Nhã xuất viện nên anh ta muốn cho cô vui vẻ một chút nên mới đưa cô đi dạo phố mua sắm.
"Em nghe người ta nói trước kia hai người là rất đẹp đôi, anh đối với cô ấy cũng rất tốt."
Mắt Lam Bắc Thần sáng lên, trước kia quả thật anh ta đối xử với Phong Tố Cẩn tốt hơn nhưng mà cũng đã qua rồi.
"Thi Nhã, đó là vì em rời khỏi anh, làm tổn thương tâm anh."
Trong lòng Liễu Thi Nhã nhảy lên một cái, chuyện trước kia cũng không thể nói ra.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bắc Thần, thân phận trước kia của em khiến người nhà của anh không cho phép anh cưới em, em cũng chỉ có thể cố gắng, hiện tại mới dám trở lại bên cạnh anh."
Lam Bắc Thần nghe Liễu Thi Nhã nói như vậy càng thêm đau lòng, là do năm đó anh ta không thể bảo vệ tốt cho cô. Bởi vì Liễu Thi Nhã vừa là chấp niệm vừa là mối tình đầu của anh ta cho nên rõ ràng là Liễu Thi Nhã sai, cô ta chỉ ủy khuất khóc một chút, Lam Bắc Thần liền cảm thấy là do lỗi của anh ta.
Hai người anh anh em em, Lam Bắc Thần đã sớm đem Phong Tố Cẩn ném ra sau đầu. Nhưng Liễu Thi Nhã lại không thể quên, cô ta đố kỵ, tay để bên người cũng đã nắm thành quyền.
Xế chiều hôm đó, cuối cùng Phong Tố Cẩn cũng chọn được một món vừa ý để làm quà tặng, là một cái cà vạt. Bất quá tiền lương tháng này của cô cũng đã xài hết nhưng cô cũng không đau lòng.
Cô mang theo cà vạt vui vẻ đi về nhà, ở đầu hẻm nhỏ lại đụng phải một người.
Phong Tố Cẩn nhíu mày, nhìn người trước mặt trang bị đầy đủ, đội mũ đeo kính râm, mặc quần áo con trai, luôn cảm thấy người này có chút quen thuộc. Cô chỉ lách qua người này, tiếp tục đi về phía trước.
"Phong Tố Cẩn, cô đứng lại đó cho tôi."
Nghe thấy thanh âm này Phong Tố Cẩn liền biết đây là Liễu Thi Nhã, cô ôm ngực nhìn Liễu Thi Nhã.
"Xin hỏi Liễu đại minh tinh có chuyện gì?"
"Phong Tố Cẩn, tôi cảnh cáo cô, sau này cách xa Lam Bắc Thần một chút."
Phong Tố Cẩn cảm thấy Liễu Thi Nhã thật khó hiểu.
"Cô đang nói chuyện buổi sáng à, tôi đang ngồi đó thì Lam Bắc Thần tự mình đi tới nói chuyện với tôi, không phải tôi chủ động tới gần, nếu như cô muốn cảnh cáo thì hãy về cảnh cáo Lam Bắc Thần nhà cô đi!"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phong Tố Cẩn, nếu không phải cô cố ý xuất hiện ở đó, cố ý dụ dỗ anh ấy thì anh ấy làm sao sẽ nói chuyện với cô. Người anh ấy yêu là tôi."
"Đã nói người anh ta yêu là cô thì cô còn xuất hiện ở chỗ này làm gì? Đến cảnh cáo tôi, chẳng qua chính là sợ tôi cướp hắn, đơn giản là cô không tự tin."
Liễu Thi Nhã bị Phong Tố Cẩn nói như vậy, cơn tức liền xông lên. Nhưng hai năm này cô ta cũng đã luyện ra một chút bản lãnh, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
"Phong Tố Cẩn, cô nói xem hiện tại cô đã như vậy, nếu tôi làm chút gì đó với cô thì cô còn có thể sống sót ở Bắc Quyền Thành sao?"
"Liễu Thi Nhã, cô đây là đang uy hiếp tôi?"
"Nếu cô thấy như vậy thì coi như là uy hiếp."
Từ đầu tới cuối Phong Tố Cẩn đều rất bình thản.
"Làm thế nào đây, tôi không sợ uy hiếp, tôi vốn đang không muốn có chút liên lụy gì tới Lam Bắc Thần nhưng cô đã nói như vậy, vậy tôi đành phải dùng chút sức để câu dẫn anh ta."
Liễu Thi Nhã giận dữ, bước lên muốn động thủ.
"Phong Tố Cẩn, cô có biết xấu hổ hay không?"
Nói xong, cô ta thừa dịp Phong Tố Cẩn không chú ý, đoạt lấy đồ vật trong tay cô, dùng sức ném xuống đất, sau đó muốn nắm lấy tóc Phong Tố Cẩn.
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Vote chương để sớm có chương mới nha ♥
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.