Chương 30: Vợ, cho hôn một cái đi
Nghê Đa Hỷ
02/08/2019
Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
Hai ngày cuối tuần, Chu Tương Tương và Phó Tranh vui vẻ ở nhà.
Hơn hai giờ chiều, Phó Tranh đang ở trong phòng ngủ học bài, đột nhiên Lục Quýnh gọi điện thoại tới, "Ca, chuyện của Long Tam em vừa đi hỏi được, anh biết là ai đã kêu Long Tam bắt cóc chị dâu không?"
Phó Tranh đen mặt, "Mẹ nó tôi làm sao mà biết được."
Lục Quýnh lại nói: "Nói ra có thể anh không tin, lại là Đường Hân Trúc, em thật sự không nghĩ tới cô ấy dám làm ra chuyện này. Chúng ta và Đường Hân Trúc cũng coi như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tính tình cô ấy điêu ngoa, lại chiếm hữu mạnh, việc đó chúng ta đều biết, nhưng em thật sự không nghĩ tới cô ấy lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, thiếu chút nữa là hại chết anh và chị dâu."
Phó Tranh nghe vậy ấn đường nhíu chặt, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
"A lô? Ca, anh đang nghe sao?" Lục Quýnh chậm chạp không nghe thấy Phó Tranh đáp lời, vội hỏi.
Phó Tranh lúc này mới nhàn nhạt " Ừ " một tiếng, "Nghe thấy."
Lục Quýnh ở đầu bên kia điện thoại sờ mũi, có chút rối rắm mở miệng, "Ca, nếu là Đường Hân Trúc, chuyện này có thể bỏ qua không? Dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, hơn nữa nhà bọn họ và nhà các anh trên phương diện làm ăn quan hệ cũng rất gắn bó, nếu như làm khó, chỉ sợ..."
"Bỏ qua?" Phó Tranh nghe vậy không thể tin được nói, "Cô ta thiếu chút nữa hại chết Tương Tương, cậu bảo cứ vậy bỏ qua? Nếu tôi bỏ qua cho cô ta, không phải là đã làm phụ lòng Tương Tương sao?"
Lục Quýnh gãi gãi đầu, "Cái đó... Em cũng biết, nhưng..."
Cậu biết tính tình Phó Tranh, một khi đã hạ quyết tâm, tám con ngựa cũng kéo không lại, dứt khoát hỏi: "Vậy anh định làm gì?"
Phó Tranh nói: "Tôi bị thương thì coi như bỏ qua, nhưng những gì Tương Tương phải chịu, tôi phải đòi lại nguyên vẹn cho cô ấy."
"Hả, ca, cái này hình như không được tốt cho lắm, dù sao... A lô? Ca?"
Lục Quýnh còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.
Phó Tranh cúp điện thoại, nhíu mày trầm mặc một hồi. Lúc trước anh không hề nghĩ tới là Đường Hân Trúc, nhưng khi nghe thấy là Đường Hân Trúc, lại không bất ngờ.
Phó Tranh bỏ điện thoại di động xuống, tiếp tục học bài.
Lúc đầu anh định chuẩn bị học lại nội dung từ lớp mười, kết quả phát hiện nền tảng quá kém, nhất là Toán học, ngay cả một khái niệm cơ bản cũng không hiểu, dứt khoát lấy vở sơ trung ra, bắt đầu học lại từ đầu.
Lúc làm xong được vài đề, có chút phức tạp, không có chút đầu mối nào, lại một lần nữa lật lại kiến thức, vẫn như cũ trước mắt tối đen.
Phó Tranh cầm lấy bài thi mô phỏng đi ngoài cửa.
Vốn dĩ cho rằng Chu Tương Tương đang ở trong phòng học bài, kết quả vừa ra ngoài, thì nghe thấy phòng khách truyền ra tiếng nói, tiếng rất nhỏ, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy.
Phó Tranh sửng sốt, đi hai bước về phía hành lang, lập tức thấy dưới lầu TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, Chu Tương Tương ngồi dưới đất, xem mải mê.
"F*ck! Chu Tương Tương, em không lo học bài, vậy mà lại trốn ở đó xem phim hoạt hình!"
Chu Tương Tương đột nhiên nghe thấy giọng của Phó Tranh, giật mình nhảy dựng, quay đầu lại nhìn anh, "Anh... Tại sao anh lại xuống..."
Phó Tranh đi xuống lầu, vài bước đã đến trước mặt cô, "Anh không xuống dưới, thì sao bắt được em lười biếng!"
Anh liếc mắt nhìn TV một cái, "Mẹ ơi, Chu Tương Tương, em cũng quá ngây thơ rồi đó, xem cái đồ chơi gì vậy hả?"
"Nhóc Maruko, anh chưa xem à?"
"Cái gì cái gì? Cái gì ngoạn tử*?"
(Ruko (丸子),ngoạn tử (玩子) đều phát âm là [wán·zi] nên Tranh ca nghe nhầm.)
Chu Tương Tương: "... Phó Tranh, tại sao anh lại giống mấy người ngu ngốc vậy."
Trời ạ, tại sao cô lại thích loại nam sinh ngu ngốc lại không thú vị như vậy hả?!
Phó Tranh bị Chu Tương Tương mắng, trợn tròn mắt, nói: "Tốt lắm, Chu Tương Tương, em dám công kích anh!"
Chu Tương Tương nhịn không được liếc mắt với anh, "Làm gì có, em chỉ là tuyên bố đúng sự thật mà thôi."
Bọn họ là người cùng một thế hệ, vậy mà còn có người chưa xem Nhóc Maruko. Là không có tuổi thơ?
Phó Tranh hai mắt nhìn chằm chằm TV xem xét, "Mấy đứa trẻ này thì có gì mà đẹp mắt."
"Đẹp mà."
"Khó coi khó coi, mau đến đây, chúng ta vẫn là đến xem đề đi!" Phó Tranh vừa nói vừa ngồi xuống mặt đất, cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị tắt đi TV của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương sợ tới mức chạy nhanh nhào tới, một tay đem điều khiển từ xa đoạt lại, gắt gao ôm vào trong ngực, "Anh đừng nháo, em vừa mới xem được một chút thôi."
Phó Tranh quả thực muốn điên, "Chu Tương Tương, em cảm thấy một học bá không lo đọc sách thích hợp xem TV sao?"
Chu Tương Tương nghiêm trang gật đầu, "Thích hợp, em là lao động kết hợp với vui chơi, buổi chiều là lúc em nghỉ ngơi."
Phó Tranh: "...Ách, vậy hôm nay anh cũng nghỉ ngơi thật tốt."
Phó Tranh nói xong liền đem bài thi khép lại, buông bút, cầm lấy di động, chuẩn bị chơi trò chơi.
Đều là con người, thấy người khác đều đang chơi, Nhịn không được liền buông thả. Đặc biệt là Phó Tranh không có thiên phú trong việc học tập, bảo anh cắm đầu vào đọc sách, quả thực thống khổ.
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh bỏ gánh, trừng mắt, "Không được, anh không thể nghỉ ngơi!"
"Hả? Vì sao."
"Bởi vì nền tảng anh kém, anh so với người bình thường phải cố gắng nhiều hơn, mới có khả năng một năm cuối cùng ở cao trung xông ra trùng vây. Nếu không, tất cả mọi người đều đang nỗ lực, anh không có nền tảng tốt lại không chịu cố gắng, muốn thành công thì khả năng bằng không, trừ khi anh là thiên tài có chỉ số thông minh siêu cao ——"
Chu Tương Tương nói, thuận tay mở bài thi của Phó Tranh, liếc mắt một cái, sai rất nhiều lỗi, cô mở bài thi ra trước mặt Phó Tranh, đưa bút cho anh, nhìn đôi mắt anh nói: "Rất hiển nhiên, anh cũng không phải là thiên tài, cho nên vẫn là dựa cố gắng."
Phó Tranh gãi gãi đầu, nhận mệnh mà cầm bút, "Ôi, tại sao anh lại đi thích một học bá chứ."
Chu Tương Tương mím môi, "Làm sao, anh hối hận?"
"Làm gì có!" Phó Tranh vội vàng lắc đầu bày tỏ trung thành, "Đời này anh kiêu ngạo nhất là việc anh theo đuổi được người vợ học bá, không hối hận, chết cũng không hối hận!
"Phó Tranh, anh lắm mồm quá đi." Chu Tương Tương bị anh chọc cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Chu Tương Tương cười, tim Phó Tranh mềm nhũn, mặt dày thò lại gần, nói: "Vợ, cho hôn một cái đi."
Nói xong liền đem miệng lại gần, Chu Tương Tương giật mình, vội vàng che miệng anh lại, dở khóc dở cười, "Phó Tranh, anh đừng nháo."
"Ơ kìa, hôn một cái thôi, hôn một cái anh liền có động lực." Phó Tranh da mặt dày giở trò lưu manh.
Hai tay Chu Tương Tương che mặt anh lại, đẩy anh ra, không biết nên cười hay nên tức giận, "Không được, không cho, từ giờ trở đi, mỗi lần anh thi, thành thích tiến bộ mỗi lần lên một trăm hạng mới có thể hôn em một cái."
Phó Tranh trừng to mắt, "Mẹ nó, Chu Tương Tương em đang nói giỡn?"
Mỗi lần tiến bộ lên một trăm hạng? Đây là muốn mạng anh hay là muốn anh nghẹn chết?
Nhưng mỗi ngày anh đều muốn hôn một vạn* lần đó!!
(1 vạn = 10.000)
Chu Tương Tương vô cùng nghiêm túc, "Không nói giỡn, anh mau cố gắng học tập đi, cố lên, cố lên!"
Chu Tương Tương cười tủm tỉm, vừa nói vừa siết chặt nấm đấm cổ vũ cho Phó Tranh.
Phó Tranh: "..."
Ông trời ơi, vợ thật đáng yêu thật muốn hôn, nhưng mà vợ lại không cho hôn, thật bực bội!
Phó Tranh bị Chu Tương Tương vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cầm bút tiếp tục làm bài.
Chu Tương Tương bật tiếng TV rất nhỏ rất nhỏ, gần như không có.
Hai người sóng vai ngồi dưới đất, một người làm bài, một người an tĩnh mà xem TV, hình ảnh vô cùng tốt đẹp hài hòa.
Chu Tương Tương nghiêm túc xem TV, Phó Tranh đột nhiên nhẹ nhàng kéo tóc cô.
Chu Tương Tương nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"
Phó Tranh chỉ vào đề bài mới vừa làm không được nói, "Vợ, giảng cho anh đề này đi."
Chu Tương Tương nghe thấy, đến gần, cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống đề, "Cái đề này phải vẽ đường phụ, vẽ ra đường phụ xong thì rất đơn giản."
Chu Tương Tương cầm bút, vẽ hai đường phụ lên hình, rất nhanh đã giải xong đề.
Làm xong, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tranh, "Hiểu chưa?"
Phó Tranh vẻ mặt lờ mờ, "Vợ à, em thật sự là quá coi trọng anh rồi!"
"Ách... Vậy để em nói lại một lần nữa."
"Được được được, chậm một chút!"
Lúc này Chu Tương Tương cố ý thả chậm tốc độ, một lần nữa lại giảng lại cho Phó Tranh, ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy vẻ mặt anh vẫn mờ mịt như cũ.
Chu Tương Tương tính tình nhẫn nại, "Không hiểu?"
"Ờ, có chút phức tạp."
"Vậy nói lại một lần nữa."
"Ôi chao ôi chao, vợ thật tốt."
Chu Tương Tương giảng cho Phó Tranh ba lần, Phó Tranh nghe được cái hiểu cái không. Giảng đạo lý, vẫn là nền tảng quá yếu.
Giảng thêm nhiều lần, Chu Tương Tương cảm thấy chính mình rất nhanh bị làm ngốc, "Ôi, Phó Tranh tại sao anh lại ngốc như thế."
Phó Tranh bị ghét bỏ, vô cùng thương tâm, "Ơ kìa, Chu Tương Tương em ghét bỏ anh."
Chu Tương Tương nhìn chằm chằm anh cười, "Em còn chưa dạy bạn học nào ngốc như anh."
Phó Tranh: "Anh nói em không thể khen anh một cái sao? Tốt xấu gì anh cũng biết vẽ đường phụ như thế nào, bạn học Chu Tương Tương, em có biết hay không, em như vậy rất dễ đả kích lòng tự tin của người ta đó."
Chu Tương Tương bị bộ dạng nghiêm trang của Phó Tranh chọc cười khanh khách không ngừng.
Phó Tranh híp mắt nhìn cô, "Buồn cười lắm hả?"
Chu Tương Tương cười khanh khách không ngừng.
Phó Tranh cười một tiếng, dùng sức xoa đầu Chu Tương Tương, "Chu Tương Tương, em cứ cười đi, cũng chỉ có em mới dám chê cười anh như vậy."
Cũng chỉ có cô, anh mới cho phép cô chê cười anh như vậy, không một chút tức giận.
Hai ngày cuối tuần, Phó Tranh học thêm được không ít, tuy rằng Chu Tương Tương nói anh ngốc, nhưng một khi đã hiểu thì học rất nhanh.
Hơn nữa bởi vì "giáo viên" là Chu Tương Tương, cho nên học nhiều cũng không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn rất vui vẻ.
Thứ hai đi học, chú Lý lái xe đúng giờ tới đưa Phó Tranh và Chu Tương Tương.
Bởi vì đã nói ở trường học coi như không quen biết, nên lúc gần đến cổng trường, Chu Tương Tương kêu chú Lý cho dừng xe lại.
Chu Tương Tương muốn đi xuống, Phó Tranh giữ cô lại, thở dài, "Em ngồi đi, để anh đi xuống, thuận tiện anh còn có chút việc. Đúng rồi, buổi tối tan học ở chỗ cũ chờ anh, đừng có chạy một mình."
Từ khi xảy ra chuyện kia, Phó Tranh đều có chút sợ, không dám để cho Chu Tương Tương đơn độc một mình.
Chu Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi."
Chú Lý đưa Chu Tương Tương đến cửa trường học, mới vừa xuống xe, thì nghe thấy có người ở phía sau kêu cô.
Là giọng nói quen thuộc.
Chu Tương Tương quay đầu lại, đôi mắt khẽ cong, "Hoan hoan."
Hạ Hoan Hoan vui vẻ chạy tới, kéo tay Chu Tương Tương, "Tương Tương, sao cậu chỉ có một mình? Phó Tranh nhà cậu đâu?"
Chu Tương Tương nghe thấy cô nàng đề cập đến Phó Tranh, sợ tới mức chạy nhanh che miệng cô nàng lại, nhìn xung quanh, sau đó mới lặng lẽ nói với Hạ Hoan Hoan: "Hoan hoan, về sau cậu đừng nhắc đến Phó Tranh nữa."
"Hả? Làm sao vậy?"
Chu Tương Tương kể chuyện lần trước cô bị chủ nhiệm lớp mắng, Hạ Hoan Hoan mày nhăn lại, "Trời ạ, tại sao lão Vương này lại nói chuyện khó nghe như vậy? Yêu đương thì sao? Yêu đương nhất định sẽ ảnh hưởng đến học tập à? Đến mức này sao?! Trời ạ, tức chết tớ!"
"Cũng không sao, ở trường học coi như không quen biết, hẳn là sẽ không có việc gì."
Hạ Hoan Hoan thở dài: "Thật muốn nhanh chóng thi đại học quá đi, lên đại học liền tự do."
Chu Tương Tương cúi đầu không lên tiếng.
Trong lòng lại không kiềm được mà tưởng tượng đến sinh hoạt khi lên đại học, nếu Phó Tranh thật sự có thể thi đậu chung một trường với cô, đến lúc đó là có thể mỗi ngày ở bên nhau, hơn nữa, chỉ cần cô và Phó Tranh đều thi đậu đại học, có lẽ ba mẹ sẽ không phản đối cô?
Nghĩ đến đó cẩ người Chu Tương Tương lại vui vẻ hẳn lên, vừa đến phòng học, liền lấy sách luyện tập ra, vùi đầu giải đề.
Trên lầu, Phó Tranh cũng ngồi ở vị trí của mình, đang nghiêm túc đọc sách.
Lúc Lục Quýnh bước vào phòng học trông thấy, lập tức lớn tiếng kêu la, "Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Trời ạ, ca, anh thật sự đổi tính rồi!"
Phó Tranh bị cậu làm phiền, "Ồn ào cái gì, đi qua bên kia, đừng chậm trễ lão tử đọc sách!"
Lục Quýnh đặt mông ngồi trên bàn, "Nói thật đi, ca, anh thật sự hạ quyết tâm thay đổi triệt để một lần nữa làm người?"
Phó Tranh không phản ứng với cậu, nghiêm túc học bài.
Lục Quýnh gào khóc kêu, "Ông trời của con ơi, xem ra tìm vợ là học bá, còn có thể thay da đổi thịt trở thành người tốt! Làm con cũng muốn tìm vợ là học bá quá đi."
"Cái tên đầu chó này, sao lại nói lắm thế, cả lớp học chỉ có mỗi cậu là ồn ào, yên lặng một chút, coi chừng tôi chém cậu." Phó Tranh bị ồn ào đến đau đầu.
Phó Tranh đang học thuộc thơ, thuộc cũng được khá nhiều.
Cái này mẹ nó tiếp theo là gì không nhớ nổi.
Buổi sáng có bốn tiết, lúc hết tiết thứ hai, có được hai mươi phút để nghỉ ngơi.
Phó Tranh xoa nhẹ cái cổ mỏi nhức, từ trên ghế đứng lên.
Nghiêng đầu, mắt nhìn Lục Quýnh nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành, chân phải đá xuống ghế cậu.
"Ai! Ai!" Lục Quýnh từ trong mộng bừng tỉnh, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Thấy Phó Tranh, "Ôi giời, anh đá ghế em làm gì?"
Phó Tranh hừ một tiếng, "Nằm mơ thấy ai mà lại dọa cho cậu thành ra như vậy."
Lục Quýnh chột dạ gãi đầu, "Không có."
Phó Tranh: "Cậu đi gọi Đường Hân Trúc lên sân thượng đi."
Lục Quýnh nghe xong liền tỉnh ngủ, "Ca, anh muốn làm gì?"
"Trả thù."
Lục Quýnh không quá tán thành, do dự, "Không phải, ca, này hình như không tốt lắm, cái khác không nói dù sao Đường Hân Trúc cũng là con gái, chúng ta mấy người con trai đi bắt nạt cô ấy, truyền ra ngoài, danh tiếng chúng ta cũng không tốt."
"Danh tiếng? Lão tử cần danh tiếng cái rắm!"
Ngày đó nếu anh không tới kịp, anh không dám tưởng tượng nổi Chu Tương Tương còn bị đối xử thêm kiểu gì.
Mấy buổi tối nay, nhắm mắt lại chính là hình ảnh Chu Tương Tương bị người ấn quỳ trên mặt đất, cái trán không ngừng đổ máu, căn bản anh không dám nghĩ thêm nữa.
Phó Tranh đến sân thượng không lâu sau Đường Hân Trúc đã bị Lục Quýnh mang lên theo.
Ban đầu còn không phát hiện ra Phó Tranh, Đường Hân Trúc liên tục ồn ào, "Lục Quýnh cậu muốn làm gì? Được rồi, kêu tôi lên sân thượng làm cái gì?"
Lục Quýnh chột dạ, "Cậu lên rồi sẽ biết."
Lục Quýnh nói xong đẩy cửa sân thượng ra, nhẹ nhàng đẩy Đường Hân Trúc vào bên trong.
"Này, đừng có đụng vào tôi!" Đường Hân Trúc chán ghét, chau mày.
Nhưng mà, đợi lúc cô ta xoay người, thì thấy Phó Tranh lười biếng đứng dựa lưng bên bức bường màu trắng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khói màu trắng ở đầu ngón tay tỏa ra.
Thấy Đường Hân Trúc đi lên, Phó Tranh ngước mắt, liếc cô ta một cái.
Ánh mắt lạnh như băng, Đường Hân Trúc nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, giọng nói hơi run, "Phó...Phó Tranh... Cậu tìm tớ..."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tranh: Vì mỗi ngày được hôn vợ một vạn lần, anh muốn hăng hái đọc sách đọc sách đọc sách —— o(*≧▽≦)ツ ~
Beta: Đại Bàng
Hai ngày cuối tuần, Chu Tương Tương và Phó Tranh vui vẻ ở nhà.
Hơn hai giờ chiều, Phó Tranh đang ở trong phòng ngủ học bài, đột nhiên Lục Quýnh gọi điện thoại tới, "Ca, chuyện của Long Tam em vừa đi hỏi được, anh biết là ai đã kêu Long Tam bắt cóc chị dâu không?"
Phó Tranh đen mặt, "Mẹ nó tôi làm sao mà biết được."
Lục Quýnh lại nói: "Nói ra có thể anh không tin, lại là Đường Hân Trúc, em thật sự không nghĩ tới cô ấy dám làm ra chuyện này. Chúng ta và Đường Hân Trúc cũng coi như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tính tình cô ấy điêu ngoa, lại chiếm hữu mạnh, việc đó chúng ta đều biết, nhưng em thật sự không nghĩ tới cô ấy lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, thiếu chút nữa là hại chết anh và chị dâu."
Phó Tranh nghe vậy ấn đường nhíu chặt, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
"A lô? Ca, anh đang nghe sao?" Lục Quýnh chậm chạp không nghe thấy Phó Tranh đáp lời, vội hỏi.
Phó Tranh lúc này mới nhàn nhạt " Ừ " một tiếng, "Nghe thấy."
Lục Quýnh ở đầu bên kia điện thoại sờ mũi, có chút rối rắm mở miệng, "Ca, nếu là Đường Hân Trúc, chuyện này có thể bỏ qua không? Dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, hơn nữa nhà bọn họ và nhà các anh trên phương diện làm ăn quan hệ cũng rất gắn bó, nếu như làm khó, chỉ sợ..."
"Bỏ qua?" Phó Tranh nghe vậy không thể tin được nói, "Cô ta thiếu chút nữa hại chết Tương Tương, cậu bảo cứ vậy bỏ qua? Nếu tôi bỏ qua cho cô ta, không phải là đã làm phụ lòng Tương Tương sao?"
Lục Quýnh gãi gãi đầu, "Cái đó... Em cũng biết, nhưng..."
Cậu biết tính tình Phó Tranh, một khi đã hạ quyết tâm, tám con ngựa cũng kéo không lại, dứt khoát hỏi: "Vậy anh định làm gì?"
Phó Tranh nói: "Tôi bị thương thì coi như bỏ qua, nhưng những gì Tương Tương phải chịu, tôi phải đòi lại nguyên vẹn cho cô ấy."
"Hả, ca, cái này hình như không được tốt cho lắm, dù sao... A lô? Ca?"
Lục Quýnh còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đứt.
Phó Tranh cúp điện thoại, nhíu mày trầm mặc một hồi. Lúc trước anh không hề nghĩ tới là Đường Hân Trúc, nhưng khi nghe thấy là Đường Hân Trúc, lại không bất ngờ.
Phó Tranh bỏ điện thoại di động xuống, tiếp tục học bài.
Lúc đầu anh định chuẩn bị học lại nội dung từ lớp mười, kết quả phát hiện nền tảng quá kém, nhất là Toán học, ngay cả một khái niệm cơ bản cũng không hiểu, dứt khoát lấy vở sơ trung ra, bắt đầu học lại từ đầu.
Lúc làm xong được vài đề, có chút phức tạp, không có chút đầu mối nào, lại một lần nữa lật lại kiến thức, vẫn như cũ trước mắt tối đen.
Phó Tranh cầm lấy bài thi mô phỏng đi ngoài cửa.
Vốn dĩ cho rằng Chu Tương Tương đang ở trong phòng học bài, kết quả vừa ra ngoài, thì nghe thấy phòng khách truyền ra tiếng nói, tiếng rất nhỏ, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy.
Phó Tranh sửng sốt, đi hai bước về phía hành lang, lập tức thấy dưới lầu TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình, Chu Tương Tương ngồi dưới đất, xem mải mê.
"F*ck! Chu Tương Tương, em không lo học bài, vậy mà lại trốn ở đó xem phim hoạt hình!"
Chu Tương Tương đột nhiên nghe thấy giọng của Phó Tranh, giật mình nhảy dựng, quay đầu lại nhìn anh, "Anh... Tại sao anh lại xuống..."
Phó Tranh đi xuống lầu, vài bước đã đến trước mặt cô, "Anh không xuống dưới, thì sao bắt được em lười biếng!"
Anh liếc mắt nhìn TV một cái, "Mẹ ơi, Chu Tương Tương, em cũng quá ngây thơ rồi đó, xem cái đồ chơi gì vậy hả?"
"Nhóc Maruko, anh chưa xem à?"
"Cái gì cái gì? Cái gì ngoạn tử*?"
(Ruko (丸子),ngoạn tử (玩子) đều phát âm là [wán·zi] nên Tranh ca nghe nhầm.)
Chu Tương Tương: "... Phó Tranh, tại sao anh lại giống mấy người ngu ngốc vậy."
Trời ạ, tại sao cô lại thích loại nam sinh ngu ngốc lại không thú vị như vậy hả?!
Phó Tranh bị Chu Tương Tương mắng, trợn tròn mắt, nói: "Tốt lắm, Chu Tương Tương, em dám công kích anh!"
Chu Tương Tương nhịn không được liếc mắt với anh, "Làm gì có, em chỉ là tuyên bố đúng sự thật mà thôi."
Bọn họ là người cùng một thế hệ, vậy mà còn có người chưa xem Nhóc Maruko. Là không có tuổi thơ?
Phó Tranh hai mắt nhìn chằm chằm TV xem xét, "Mấy đứa trẻ này thì có gì mà đẹp mắt."
"Đẹp mà."
"Khó coi khó coi, mau đến đây, chúng ta vẫn là đến xem đề đi!" Phó Tranh vừa nói vừa ngồi xuống mặt đất, cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị tắt đi TV của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương sợ tới mức chạy nhanh nhào tới, một tay đem điều khiển từ xa đoạt lại, gắt gao ôm vào trong ngực, "Anh đừng nháo, em vừa mới xem được một chút thôi."
Phó Tranh quả thực muốn điên, "Chu Tương Tương, em cảm thấy một học bá không lo đọc sách thích hợp xem TV sao?"
Chu Tương Tương nghiêm trang gật đầu, "Thích hợp, em là lao động kết hợp với vui chơi, buổi chiều là lúc em nghỉ ngơi."
Phó Tranh: "...Ách, vậy hôm nay anh cũng nghỉ ngơi thật tốt."
Phó Tranh nói xong liền đem bài thi khép lại, buông bút, cầm lấy di động, chuẩn bị chơi trò chơi.
Đều là con người, thấy người khác đều đang chơi, Nhịn không được liền buông thả. Đặc biệt là Phó Tranh không có thiên phú trong việc học tập, bảo anh cắm đầu vào đọc sách, quả thực thống khổ.
Chu Tương Tương thấy Phó Tranh bỏ gánh, trừng mắt, "Không được, anh không thể nghỉ ngơi!"
"Hả? Vì sao."
"Bởi vì nền tảng anh kém, anh so với người bình thường phải cố gắng nhiều hơn, mới có khả năng một năm cuối cùng ở cao trung xông ra trùng vây. Nếu không, tất cả mọi người đều đang nỗ lực, anh không có nền tảng tốt lại không chịu cố gắng, muốn thành công thì khả năng bằng không, trừ khi anh là thiên tài có chỉ số thông minh siêu cao ——"
Chu Tương Tương nói, thuận tay mở bài thi của Phó Tranh, liếc mắt một cái, sai rất nhiều lỗi, cô mở bài thi ra trước mặt Phó Tranh, đưa bút cho anh, nhìn đôi mắt anh nói: "Rất hiển nhiên, anh cũng không phải là thiên tài, cho nên vẫn là dựa cố gắng."
Phó Tranh gãi gãi đầu, nhận mệnh mà cầm bút, "Ôi, tại sao anh lại đi thích một học bá chứ."
Chu Tương Tương mím môi, "Làm sao, anh hối hận?"
"Làm gì có!" Phó Tranh vội vàng lắc đầu bày tỏ trung thành, "Đời này anh kiêu ngạo nhất là việc anh theo đuổi được người vợ học bá, không hối hận, chết cũng không hối hận!
"Phó Tranh, anh lắm mồm quá đi." Chu Tương Tương bị anh chọc cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Chu Tương Tương cười, tim Phó Tranh mềm nhũn, mặt dày thò lại gần, nói: "Vợ, cho hôn một cái đi."
Nói xong liền đem miệng lại gần, Chu Tương Tương giật mình, vội vàng che miệng anh lại, dở khóc dở cười, "Phó Tranh, anh đừng nháo."
"Ơ kìa, hôn một cái thôi, hôn một cái anh liền có động lực." Phó Tranh da mặt dày giở trò lưu manh.
Hai tay Chu Tương Tương che mặt anh lại, đẩy anh ra, không biết nên cười hay nên tức giận, "Không được, không cho, từ giờ trở đi, mỗi lần anh thi, thành thích tiến bộ mỗi lần lên một trăm hạng mới có thể hôn em một cái."
Phó Tranh trừng to mắt, "Mẹ nó, Chu Tương Tương em đang nói giỡn?"
Mỗi lần tiến bộ lên một trăm hạng? Đây là muốn mạng anh hay là muốn anh nghẹn chết?
Nhưng mỗi ngày anh đều muốn hôn một vạn* lần đó!!
(1 vạn = 10.000)
Chu Tương Tương vô cùng nghiêm túc, "Không nói giỡn, anh mau cố gắng học tập đi, cố lên, cố lên!"
Chu Tương Tương cười tủm tỉm, vừa nói vừa siết chặt nấm đấm cổ vũ cho Phó Tranh.
Phó Tranh: "..."
Ông trời ơi, vợ thật đáng yêu thật muốn hôn, nhưng mà vợ lại không cho hôn, thật bực bội!
Phó Tranh bị Chu Tương Tương vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cầm bút tiếp tục làm bài.
Chu Tương Tương bật tiếng TV rất nhỏ rất nhỏ, gần như không có.
Hai người sóng vai ngồi dưới đất, một người làm bài, một người an tĩnh mà xem TV, hình ảnh vô cùng tốt đẹp hài hòa.
Chu Tương Tương nghiêm túc xem TV, Phó Tranh đột nhiên nhẹ nhàng kéo tóc cô.
Chu Tương Tương nghiêng đầu, "Làm sao vậy?"
Phó Tranh chỉ vào đề bài mới vừa làm không được nói, "Vợ, giảng cho anh đề này đi."
Chu Tương Tương nghe thấy, đến gần, cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống đề, "Cái đề này phải vẽ đường phụ, vẽ ra đường phụ xong thì rất đơn giản."
Chu Tương Tương cầm bút, vẽ hai đường phụ lên hình, rất nhanh đã giải xong đề.
Làm xong, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tranh, "Hiểu chưa?"
Phó Tranh vẻ mặt lờ mờ, "Vợ à, em thật sự là quá coi trọng anh rồi!"
"Ách... Vậy để em nói lại một lần nữa."
"Được được được, chậm một chút!"
Lúc này Chu Tương Tương cố ý thả chậm tốc độ, một lần nữa lại giảng lại cho Phó Tranh, ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy vẻ mặt anh vẫn mờ mịt như cũ.
Chu Tương Tương tính tình nhẫn nại, "Không hiểu?"
"Ờ, có chút phức tạp."
"Vậy nói lại một lần nữa."
"Ôi chao ôi chao, vợ thật tốt."
Chu Tương Tương giảng cho Phó Tranh ba lần, Phó Tranh nghe được cái hiểu cái không. Giảng đạo lý, vẫn là nền tảng quá yếu.
Giảng thêm nhiều lần, Chu Tương Tương cảm thấy chính mình rất nhanh bị làm ngốc, "Ôi, Phó Tranh tại sao anh lại ngốc như thế."
Phó Tranh bị ghét bỏ, vô cùng thương tâm, "Ơ kìa, Chu Tương Tương em ghét bỏ anh."
Chu Tương Tương nhìn chằm chằm anh cười, "Em còn chưa dạy bạn học nào ngốc như anh."
Phó Tranh: "Anh nói em không thể khen anh một cái sao? Tốt xấu gì anh cũng biết vẽ đường phụ như thế nào, bạn học Chu Tương Tương, em có biết hay không, em như vậy rất dễ đả kích lòng tự tin của người ta đó."
Chu Tương Tương bị bộ dạng nghiêm trang của Phó Tranh chọc cười khanh khách không ngừng.
Phó Tranh híp mắt nhìn cô, "Buồn cười lắm hả?"
Chu Tương Tương cười khanh khách không ngừng.
Phó Tranh cười một tiếng, dùng sức xoa đầu Chu Tương Tương, "Chu Tương Tương, em cứ cười đi, cũng chỉ có em mới dám chê cười anh như vậy."
Cũng chỉ có cô, anh mới cho phép cô chê cười anh như vậy, không một chút tức giận.
Hai ngày cuối tuần, Phó Tranh học thêm được không ít, tuy rằng Chu Tương Tương nói anh ngốc, nhưng một khi đã hiểu thì học rất nhanh.
Hơn nữa bởi vì "giáo viên" là Chu Tương Tương, cho nên học nhiều cũng không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn rất vui vẻ.
Thứ hai đi học, chú Lý lái xe đúng giờ tới đưa Phó Tranh và Chu Tương Tương.
Bởi vì đã nói ở trường học coi như không quen biết, nên lúc gần đến cổng trường, Chu Tương Tương kêu chú Lý cho dừng xe lại.
Chu Tương Tương muốn đi xuống, Phó Tranh giữ cô lại, thở dài, "Em ngồi đi, để anh đi xuống, thuận tiện anh còn có chút việc. Đúng rồi, buổi tối tan học ở chỗ cũ chờ anh, đừng có chạy một mình."
Từ khi xảy ra chuyện kia, Phó Tranh đều có chút sợ, không dám để cho Chu Tương Tương đơn độc một mình.
Chu Tương Tương ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi."
Chú Lý đưa Chu Tương Tương đến cửa trường học, mới vừa xuống xe, thì nghe thấy có người ở phía sau kêu cô.
Là giọng nói quen thuộc.
Chu Tương Tương quay đầu lại, đôi mắt khẽ cong, "Hoan hoan."
Hạ Hoan Hoan vui vẻ chạy tới, kéo tay Chu Tương Tương, "Tương Tương, sao cậu chỉ có một mình? Phó Tranh nhà cậu đâu?"
Chu Tương Tương nghe thấy cô nàng đề cập đến Phó Tranh, sợ tới mức chạy nhanh che miệng cô nàng lại, nhìn xung quanh, sau đó mới lặng lẽ nói với Hạ Hoan Hoan: "Hoan hoan, về sau cậu đừng nhắc đến Phó Tranh nữa."
"Hả? Làm sao vậy?"
Chu Tương Tương kể chuyện lần trước cô bị chủ nhiệm lớp mắng, Hạ Hoan Hoan mày nhăn lại, "Trời ạ, tại sao lão Vương này lại nói chuyện khó nghe như vậy? Yêu đương thì sao? Yêu đương nhất định sẽ ảnh hưởng đến học tập à? Đến mức này sao?! Trời ạ, tức chết tớ!"
"Cũng không sao, ở trường học coi như không quen biết, hẳn là sẽ không có việc gì."
Hạ Hoan Hoan thở dài: "Thật muốn nhanh chóng thi đại học quá đi, lên đại học liền tự do."
Chu Tương Tương cúi đầu không lên tiếng.
Trong lòng lại không kiềm được mà tưởng tượng đến sinh hoạt khi lên đại học, nếu Phó Tranh thật sự có thể thi đậu chung một trường với cô, đến lúc đó là có thể mỗi ngày ở bên nhau, hơn nữa, chỉ cần cô và Phó Tranh đều thi đậu đại học, có lẽ ba mẹ sẽ không phản đối cô?
Nghĩ đến đó cẩ người Chu Tương Tương lại vui vẻ hẳn lên, vừa đến phòng học, liền lấy sách luyện tập ra, vùi đầu giải đề.
Trên lầu, Phó Tranh cũng ngồi ở vị trí của mình, đang nghiêm túc đọc sách.
Lúc Lục Quýnh bước vào phòng học trông thấy, lập tức lớn tiếng kêu la, "Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Trời ạ, ca, anh thật sự đổi tính rồi!"
Phó Tranh bị cậu làm phiền, "Ồn ào cái gì, đi qua bên kia, đừng chậm trễ lão tử đọc sách!"
Lục Quýnh đặt mông ngồi trên bàn, "Nói thật đi, ca, anh thật sự hạ quyết tâm thay đổi triệt để một lần nữa làm người?"
Phó Tranh không phản ứng với cậu, nghiêm túc học bài.
Lục Quýnh gào khóc kêu, "Ông trời của con ơi, xem ra tìm vợ là học bá, còn có thể thay da đổi thịt trở thành người tốt! Làm con cũng muốn tìm vợ là học bá quá đi."
"Cái tên đầu chó này, sao lại nói lắm thế, cả lớp học chỉ có mỗi cậu là ồn ào, yên lặng một chút, coi chừng tôi chém cậu." Phó Tranh bị ồn ào đến đau đầu.
Phó Tranh đang học thuộc thơ, thuộc cũng được khá nhiều.
Cái này mẹ nó tiếp theo là gì không nhớ nổi.
Buổi sáng có bốn tiết, lúc hết tiết thứ hai, có được hai mươi phút để nghỉ ngơi.
Phó Tranh xoa nhẹ cái cổ mỏi nhức, từ trên ghế đứng lên.
Nghiêng đầu, mắt nhìn Lục Quýnh nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành, chân phải đá xuống ghế cậu.
"Ai! Ai!" Lục Quýnh từ trong mộng bừng tỉnh, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Thấy Phó Tranh, "Ôi giời, anh đá ghế em làm gì?"
Phó Tranh hừ một tiếng, "Nằm mơ thấy ai mà lại dọa cho cậu thành ra như vậy."
Lục Quýnh chột dạ gãi đầu, "Không có."
Phó Tranh: "Cậu đi gọi Đường Hân Trúc lên sân thượng đi."
Lục Quýnh nghe xong liền tỉnh ngủ, "Ca, anh muốn làm gì?"
"Trả thù."
Lục Quýnh không quá tán thành, do dự, "Không phải, ca, này hình như không tốt lắm, cái khác không nói dù sao Đường Hân Trúc cũng là con gái, chúng ta mấy người con trai đi bắt nạt cô ấy, truyền ra ngoài, danh tiếng chúng ta cũng không tốt."
"Danh tiếng? Lão tử cần danh tiếng cái rắm!"
Ngày đó nếu anh không tới kịp, anh không dám tưởng tượng nổi Chu Tương Tương còn bị đối xử thêm kiểu gì.
Mấy buổi tối nay, nhắm mắt lại chính là hình ảnh Chu Tương Tương bị người ấn quỳ trên mặt đất, cái trán không ngừng đổ máu, căn bản anh không dám nghĩ thêm nữa.
Phó Tranh đến sân thượng không lâu sau Đường Hân Trúc đã bị Lục Quýnh mang lên theo.
Ban đầu còn không phát hiện ra Phó Tranh, Đường Hân Trúc liên tục ồn ào, "Lục Quýnh cậu muốn làm gì? Được rồi, kêu tôi lên sân thượng làm cái gì?"
Lục Quýnh chột dạ, "Cậu lên rồi sẽ biết."
Lục Quýnh nói xong đẩy cửa sân thượng ra, nhẹ nhàng đẩy Đường Hân Trúc vào bên trong.
"Này, đừng có đụng vào tôi!" Đường Hân Trúc chán ghét, chau mày.
Nhưng mà, đợi lúc cô ta xoay người, thì thấy Phó Tranh lười biếng đứng dựa lưng bên bức bường màu trắng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khói màu trắng ở đầu ngón tay tỏa ra.
Thấy Đường Hân Trúc đi lên, Phó Tranh ngước mắt, liếc cô ta một cái.
Ánh mắt lạnh như băng, Đường Hân Trúc nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, giọng nói hơi run, "Phó...Phó Tranh... Cậu tìm tớ..."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tranh: Vì mỗi ngày được hôn vợ một vạn lần, anh muốn hăng hái đọc sách đọc sách đọc sách —— o(*≧▽≦)ツ ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.