Chương 115: Phản đối
Vô Danh
26/06/2020
Thời gian cứ bình lặng như vậy mà trôi qua, ngoại trừ bà Hoàng phản đối kịch liệt ra, cũng không còn âm thanh nào khác.
Thế nhưng Hoàng Mạnh hoàn toàn không để mắt đến chuyện bà Hoàng phản đối, tại sao mình cưới vợ mà mẹ luôn muốn nhúng tay vào như vậy, Hoàng Mạnh tôn trọng mẹ mình, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc hiếu thảo.
“Hoàng Mạnh, nếu như con cưới cô ta vào cái nhà này, thì con đừng nhận người mẹ này nữa.” Bà Hoàng thấy Hoàng Mạnh vẫn từ từ chuẩn bị hôn lễ, cuối cùng không nhịn được mà nổi giận.
“Mẹ, nhỏ giọng một chút, Hà Ngân còn đang ngủ đấy, mẹ đừng quên trong bụng cô ấy còn có cháu trai của mẹ.”
Khí thế của bà Hoàng trong chớp mắt đã thu nhỏ không ít, quả thực, bà sống đến từng tuổi này rồi, điều bà ta mong muốn nhất là được bồng bế cháu trai.
“Cô ta sinh con thì có thể, nhà họ Hoàng chúng ta sẽ chẳng bạc đãi nó, nhưng mà Hoàng Mạnh, con phải biết rằng, cô ta là loại con gái như thế nào, cô ta bước chân vàonNhà họ Hoàng, chỉ khiến cho nhà họ Hoàng chúng ta trở thành trò cười cho cả cái thành phố Nhiễu này.”
Hoàng Mạnh uống hết sữa trong cốc, anh biết rằng mình phải từ từ nói chuyện này với mẹ: “Mẹ, con yêu Hà Ngân, không phải vì cô ấy là ai, mà là vì cô ấy là chính mình, con cảm thấy, mẹ có thành kiến với cô ấy, nếu như mẹ kiên nhẫn sống cùng cô ấy, nhất định mẹ sẽ thấy cô ấy là một người vô cùng tốt.”
Bà Hoàng nhớ tới chuyện Hà Dung bị thương, khinh thường cười nhạt, rõ ràng cảm thấy không biết con hồ ly tinh Hà Ngân này đã dùng biện pháp gì mà mê hoặc được Hoàng Mắc đến thế,
“Bây giờ con đang bị nó mê hoặc rồi, rõ ràng mẹ thấy, Hà Ngân chính là một con đàn bà ham vinh hoa phú quý, những cái khác không nói, lần trước, chuyện cô ta hại Hà Dung chấn động não nằm viện thì giải thích thế nào?”
Hoàng Mạnh mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn tin tưởng Hà Ngân, nói: “Lần trước con không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nói không chừng trong đó còn có hiểu lầm gì đó thì sao?”
Bà Hoàng khinh thường hừ một tiếng: “Lúc đó con có tận mắt nhìn thấy Hà Ngân đẩy Hà Dung không?”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bà Hoàng, Hoàng Mạnh thực sự không có cách nào nói dối được: “Vâng, nhưng…”
Bà Hoàng không chút nể nang cắt ngang lời Hoàng Mạnh: “Không nhưng nhị gì cả, có phải Hà Dung bị chấn động não không?”
“Vâng.”
“Nó suýt chút nữa thì bị đập vào huyệt thái dương, đó là chuyện liên quan đến tính mạng đấy, con thấy Hà Dung sẽ dùng khổ nhục kế như vậy sao.”
“…” Hoàng Mạnh không biết nói gì hơn, đành phải giữ im lặng.
“Hà Dung có ý tốt đến thăm cô ta, cô ta thì hay rồi, vì chuyện lúc trước mà đối xử với Hà Dung như vậy, một người đàn bà độc ác nhỏ mọn vậy làm sao có thể trở thành con dâu nhà họ Hoàng chúng ta được.”
“Mẹ…” Tuy bà Hoàng phân tích rất có lý lẽ dẫn chứng, nhưng bản thân mình đã sống với Hà Ngân trong một thời gian dài như vậy, có thể nói bản thân anh hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Hà Ngân, nếu không thời điểm đó đã không nhân từ nương tay với nhà họ Hà.
“Ầm!” Có tiếng đồ rơi vỡ trên mặt đất.
Hoàng Mạnh nghe thấy tiếng động đó liền quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Hà Ngân bưng sữa từ trong bếp đi ra.
Sữa trắng rơi vung vãi trên mặt đất, người làm ở ngay cạnh đó đã mau chóng chạy đến dọn dẹp.
Hà Ngân nhận thấy được ánh mắt của họ, dường như muốn chạy trốn nói: “Xin lỗi, đã làm phiền rồi.” Rồi vội vàng chạy lên lầu.
“Hà Ngân!” Hoàng Mạnh đuổi theo Hà Ngân.
“Hoàng Mạnh, con qua đây ăn cơm cho mẹ.” Bà Hoàng tức giận nhìn theo bóng lưng Hoàng Mạnh kêu lên, nhưng vô ích, tức giận ném luôn cái dĩa trong tay.
“Hà Ngân, tôi tin em.” Hoàng Mạnh lao đến ôm lấy Hà Ngân từ phía sau rồi nói.
Hà Ngân giãy giụa nhưng bởi Hoàng Mạnh ôm chặt quá nên không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là để anh ôm, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
“Tôi tin phẩm chất con người em, mẹ anh nhất định sẽ chấp nhận em, hãy cho mẹ một chút thời gian được không em?” Hoàng Mạnh ôm chặt lấy Hà Ngân, nhưng không nghe thấy cô đáp lại.
“Anh biết không? Bây giờ em nhớ lại khi mình suýt bị làm nhục, suýt mất đi tính mạng đều là do mẹ anh làm, toàn thân em bây giờ đang run sợ.” Gần đây Hà Ngân luôn đắm chìm trong hạnh phúc được trở thành vợ của Hoàng Mạnh nên đã quên mất sự tồn tại của bà Hoàng.
“Không đâu, sẽ không có lần sau nữa đâu.” Hoàng Mạnh vội vàng HỨA hẹn, anh cũng tin mẹ mình, phạm sai hai lần rồi, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
Hà Ngân cười mỉa mai: “Bây giờ là em đang mang thai, vậy sau này thì sao?”
“Em tin tôi được không.” Hoàng Mạnh bước tới trước mặt Hà Ngân, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Em mệt mỏi lắm rồi, bây giờ em muốn nghỉ ngơi.” Hà Ngân thoát khỏi tay anh rồi rời đi.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự không vui của hai người, Hoàng Mạnh suy nghĩ không biết phải như thế nào mới có thể hóa giải hiểu lầm giữa hai người.
Phan Vân Lam sắp xếp ổn thỏa tình hình ở thành phố Kinh xong, mau chóng đến thành phố Nhiễu, mà lúc này, anh ấy cũng đã nghe được tin Hà Ngân sẽ gả cho Hoàng Mạnh.
“Mẹ kiếp, sao Hà Ngân lại tha thứ cho Hoàng Mạnh nhanh đến vậy, là vì đứa bé đó sao?” Phan Vân Lam nhớ tới đứa bé, lại càng nghiến răng nghiến lợi. Cái tên Hoàng Mạnh hèn hạ đó.
Hà Ngân bây giờ đang ở nhà họ Hoàng, quả thực là không dễ gì cướp người đi được, nhưng quan trọng nhất là, cho dù anh ấy đi cướp người, bây giờ Hà Ngân có đi cùng với anh ấy hay không, dù sao cô cũng đã nhận lời cầu hôn của Hoàng Mạnh rồi, còn đứa con của Hoàng Mạnh nữa, cô có thể như lúc đầu muốn đi là đi được không?
Phan Vân Lam đứng đó nắm chặt tay lại, mình đã ở bên Hà Ngân nhiều năm như vậy, thật sự không cam lòng nhìn người đàn ông này đột nhiên chen chân vào.
Phan Vân Lam ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại, dù gì cũng còn mấy ngày cũng đủ để anh ấy chuẩn bị, cho dù anh ấy không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cũng phải khiến cho Hà Ngân rời khỏi Hoàng Mạnh.
Đầu óc anh ấy quay cuồng, bây giờ Giang Việt Nhượt đã trở về Mỹ, thấy mỹ nhân kế của mình không hữu hiệu liền không ngừng dùng thủ đoạn để đạt được thỏa thuận với Hoàng Mạnh, mà bây giờ người mình có thể lợi dụng được, dường như cũng chỉ còn lại có Hà Dung.
Hà Dung thích Hoàng Mạnh như vậy, nhất định cũng sẽ không đồng ý với hôn sự kiểu này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, những lời này trước nay chưa từng sai.
Nhưng lúc đầu tại sao Hà Dung lại phải làm việc thay cho Giang Việt Nhượt, chuyện này, dường như anh phải tra cho rõ rồi, trên người cô Hà Dung này dường như có rất nhiều bí mật thì phải.
Nghĩ thông suốt chuyện này xong, Phan Vân Lam lấy điện thoại ra: “Xin chào cô Hà, tôi là Phan Vân Lam.”
Lúc này một mình Hà Dung ở trong bệnh viện đang cảm thấy ngột ngạt khó chịu, thấy số của Phan Vân Lam gọi đến không chút do dự nghe máy, tuy giữa hai người đã từng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng bây giờ anh ấy gọi đến, chắc chắn mục đích chỉ có một, chính là phá hủy hôn lễ của Hà Ngân và Hoàng Mạnh.
Cô đã từng nghĩ, thái độ của Hoàng Mạnh trong chuyện này quá ngang ngạnh, mà bây giờ Hà Ngân lại đang mang thai đứa con của Hoàng Mạnh, để thuyết phục được bà Hoàng, cô ta còn cần thêm những người khác.
Mà người này lại tự động mò tới cửa.
Hà Dung nhận điện thoại: “Chào anh Phan.”
“Không biết cô có hứng thú để chúng ta gặp nhau nói chuyện một chút không, tôi nghĩ mục đích của chúng ta chắc hẳn đều giống nhau cả thôi.” Giọng Phan Vân Lam rất khách khí.
Trong ánh mắt Hà Dung xoẹt qua một tia tính toán: “Được.”
Thế nhưng Hoàng Mạnh hoàn toàn không để mắt đến chuyện bà Hoàng phản đối, tại sao mình cưới vợ mà mẹ luôn muốn nhúng tay vào như vậy, Hoàng Mạnh tôn trọng mẹ mình, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc hiếu thảo.
“Hoàng Mạnh, nếu như con cưới cô ta vào cái nhà này, thì con đừng nhận người mẹ này nữa.” Bà Hoàng thấy Hoàng Mạnh vẫn từ từ chuẩn bị hôn lễ, cuối cùng không nhịn được mà nổi giận.
“Mẹ, nhỏ giọng một chút, Hà Ngân còn đang ngủ đấy, mẹ đừng quên trong bụng cô ấy còn có cháu trai của mẹ.”
Khí thế của bà Hoàng trong chớp mắt đã thu nhỏ không ít, quả thực, bà sống đến từng tuổi này rồi, điều bà ta mong muốn nhất là được bồng bế cháu trai.
“Cô ta sinh con thì có thể, nhà họ Hoàng chúng ta sẽ chẳng bạc đãi nó, nhưng mà Hoàng Mạnh, con phải biết rằng, cô ta là loại con gái như thế nào, cô ta bước chân vàonNhà họ Hoàng, chỉ khiến cho nhà họ Hoàng chúng ta trở thành trò cười cho cả cái thành phố Nhiễu này.”
Hoàng Mạnh uống hết sữa trong cốc, anh biết rằng mình phải từ từ nói chuyện này với mẹ: “Mẹ, con yêu Hà Ngân, không phải vì cô ấy là ai, mà là vì cô ấy là chính mình, con cảm thấy, mẹ có thành kiến với cô ấy, nếu như mẹ kiên nhẫn sống cùng cô ấy, nhất định mẹ sẽ thấy cô ấy là một người vô cùng tốt.”
Bà Hoàng nhớ tới chuyện Hà Dung bị thương, khinh thường cười nhạt, rõ ràng cảm thấy không biết con hồ ly tinh Hà Ngân này đã dùng biện pháp gì mà mê hoặc được Hoàng Mắc đến thế,
“Bây giờ con đang bị nó mê hoặc rồi, rõ ràng mẹ thấy, Hà Ngân chính là một con đàn bà ham vinh hoa phú quý, những cái khác không nói, lần trước, chuyện cô ta hại Hà Dung chấn động não nằm viện thì giải thích thế nào?”
Hoàng Mạnh mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn tin tưởng Hà Ngân, nói: “Lần trước con không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nói không chừng trong đó còn có hiểu lầm gì đó thì sao?”
Bà Hoàng khinh thường hừ một tiếng: “Lúc đó con có tận mắt nhìn thấy Hà Ngân đẩy Hà Dung không?”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bà Hoàng, Hoàng Mạnh thực sự không có cách nào nói dối được: “Vâng, nhưng…”
Bà Hoàng không chút nể nang cắt ngang lời Hoàng Mạnh: “Không nhưng nhị gì cả, có phải Hà Dung bị chấn động não không?”
“Vâng.”
“Nó suýt chút nữa thì bị đập vào huyệt thái dương, đó là chuyện liên quan đến tính mạng đấy, con thấy Hà Dung sẽ dùng khổ nhục kế như vậy sao.”
“…” Hoàng Mạnh không biết nói gì hơn, đành phải giữ im lặng.
“Hà Dung có ý tốt đến thăm cô ta, cô ta thì hay rồi, vì chuyện lúc trước mà đối xử với Hà Dung như vậy, một người đàn bà độc ác nhỏ mọn vậy làm sao có thể trở thành con dâu nhà họ Hoàng chúng ta được.”
“Mẹ…” Tuy bà Hoàng phân tích rất có lý lẽ dẫn chứng, nhưng bản thân mình đã sống với Hà Ngân trong một thời gian dài như vậy, có thể nói bản thân anh hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Hà Ngân, nếu không thời điểm đó đã không nhân từ nương tay với nhà họ Hà.
“Ầm!” Có tiếng đồ rơi vỡ trên mặt đất.
Hoàng Mạnh nghe thấy tiếng động đó liền quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Hà Ngân bưng sữa từ trong bếp đi ra.
Sữa trắng rơi vung vãi trên mặt đất, người làm ở ngay cạnh đó đã mau chóng chạy đến dọn dẹp.
Hà Ngân nhận thấy được ánh mắt của họ, dường như muốn chạy trốn nói: “Xin lỗi, đã làm phiền rồi.” Rồi vội vàng chạy lên lầu.
“Hà Ngân!” Hoàng Mạnh đuổi theo Hà Ngân.
“Hoàng Mạnh, con qua đây ăn cơm cho mẹ.” Bà Hoàng tức giận nhìn theo bóng lưng Hoàng Mạnh kêu lên, nhưng vô ích, tức giận ném luôn cái dĩa trong tay.
“Hà Ngân, tôi tin em.” Hoàng Mạnh lao đến ôm lấy Hà Ngân từ phía sau rồi nói.
Hà Ngân giãy giụa nhưng bởi Hoàng Mạnh ôm chặt quá nên không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là để anh ôm, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
“Tôi tin phẩm chất con người em, mẹ anh nhất định sẽ chấp nhận em, hãy cho mẹ một chút thời gian được không em?” Hoàng Mạnh ôm chặt lấy Hà Ngân, nhưng không nghe thấy cô đáp lại.
“Anh biết không? Bây giờ em nhớ lại khi mình suýt bị làm nhục, suýt mất đi tính mạng đều là do mẹ anh làm, toàn thân em bây giờ đang run sợ.” Gần đây Hà Ngân luôn đắm chìm trong hạnh phúc được trở thành vợ của Hoàng Mạnh nên đã quên mất sự tồn tại của bà Hoàng.
“Không đâu, sẽ không có lần sau nữa đâu.” Hoàng Mạnh vội vàng HỨA hẹn, anh cũng tin mẹ mình, phạm sai hai lần rồi, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.
Hà Ngân cười mỉa mai: “Bây giờ là em đang mang thai, vậy sau này thì sao?”
“Em tin tôi được không.” Hoàng Mạnh bước tới trước mặt Hà Ngân, nhìn thẳng vào mắt cô nói.
“Em mệt mỏi lắm rồi, bây giờ em muốn nghỉ ngơi.” Hà Ngân thoát khỏi tay anh rồi rời đi.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự không vui của hai người, Hoàng Mạnh suy nghĩ không biết phải như thế nào mới có thể hóa giải hiểu lầm giữa hai người.
Phan Vân Lam sắp xếp ổn thỏa tình hình ở thành phố Kinh xong, mau chóng đến thành phố Nhiễu, mà lúc này, anh ấy cũng đã nghe được tin Hà Ngân sẽ gả cho Hoàng Mạnh.
“Mẹ kiếp, sao Hà Ngân lại tha thứ cho Hoàng Mạnh nhanh đến vậy, là vì đứa bé đó sao?” Phan Vân Lam nhớ tới đứa bé, lại càng nghiến răng nghiến lợi. Cái tên Hoàng Mạnh hèn hạ đó.
Hà Ngân bây giờ đang ở nhà họ Hoàng, quả thực là không dễ gì cướp người đi được, nhưng quan trọng nhất là, cho dù anh ấy đi cướp người, bây giờ Hà Ngân có đi cùng với anh ấy hay không, dù sao cô cũng đã nhận lời cầu hôn của Hoàng Mạnh rồi, còn đứa con của Hoàng Mạnh nữa, cô có thể như lúc đầu muốn đi là đi được không?
Phan Vân Lam đứng đó nắm chặt tay lại, mình đã ở bên Hà Ngân nhiều năm như vậy, thật sự không cam lòng nhìn người đàn ông này đột nhiên chen chân vào.
Phan Vân Lam ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại, dù gì cũng còn mấy ngày cũng đủ để anh ấy chuẩn bị, cho dù anh ấy không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cũng phải khiến cho Hà Ngân rời khỏi Hoàng Mạnh.
Đầu óc anh ấy quay cuồng, bây giờ Giang Việt Nhượt đã trở về Mỹ, thấy mỹ nhân kế của mình không hữu hiệu liền không ngừng dùng thủ đoạn để đạt được thỏa thuận với Hoàng Mạnh, mà bây giờ người mình có thể lợi dụng được, dường như cũng chỉ còn lại có Hà Dung.
Hà Dung thích Hoàng Mạnh như vậy, nhất định cũng sẽ không đồng ý với hôn sự kiểu này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, những lời này trước nay chưa từng sai.
Nhưng lúc đầu tại sao Hà Dung lại phải làm việc thay cho Giang Việt Nhượt, chuyện này, dường như anh phải tra cho rõ rồi, trên người cô Hà Dung này dường như có rất nhiều bí mật thì phải.
Nghĩ thông suốt chuyện này xong, Phan Vân Lam lấy điện thoại ra: “Xin chào cô Hà, tôi là Phan Vân Lam.”
Lúc này một mình Hà Dung ở trong bệnh viện đang cảm thấy ngột ngạt khó chịu, thấy số của Phan Vân Lam gọi đến không chút do dự nghe máy, tuy giữa hai người đã từng có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng bây giờ anh ấy gọi đến, chắc chắn mục đích chỉ có một, chính là phá hủy hôn lễ của Hà Ngân và Hoàng Mạnh.
Cô đã từng nghĩ, thái độ của Hoàng Mạnh trong chuyện này quá ngang ngạnh, mà bây giờ Hà Ngân lại đang mang thai đứa con của Hoàng Mạnh, để thuyết phục được bà Hoàng, cô ta còn cần thêm những người khác.
Mà người này lại tự động mò tới cửa.
Hà Dung nhận điện thoại: “Chào anh Phan.”
“Không biết cô có hứng thú để chúng ta gặp nhau nói chuyện một chút không, tôi nghĩ mục đích của chúng ta chắc hẳn đều giống nhau cả thôi.” Giọng Phan Vân Lam rất khách khí.
Trong ánh mắt Hà Dung xoẹt qua một tia tính toán: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.