Chương 64: Sóng gió
Vô Danh
26/06/2020
Sau khi hai người từ ngoại ô trở về, Hoàng Mạnh lập tức dẫn theo Hà Ngân vào tập đoàn bắt đầu làm việc, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Hà Ngân vốn kinh doanh Dạ Khôi nhiều năm, cực kì giỏi về phương diện này, hơn nữa có Hoàng Mạnh trợ giúp, không có ai dám chất vấn về địa vị của Hà Ngân.
Ban đầu, mọi người đều cảm thấy chức vụ tổng giám đốc hành chính đặc biệt này chỉ là một bình hoa di động dựa vào Hoàng Mạnh để leo lên mà thôi, nhưng bây giờ nhắc tới Hà Ngân ai cũng khen ngợi, có năng lực như vậy mà lại là bình hoa sao?
Hoàng Mạnh cũng thường xuyên dẫn cô tham dự hội nghị và các hoạt động, quen biết rất nhiều tầng lớp thượng lưu trong thành phố, cho dù để lót đường cho tương lai của Hà Ngân. Vì Hà Ngân, Hoàng Mạnh thật sự cố gắng, hoạt động nhằm vào tập đoàn Hà Thị cũng lặng lẽ triển khai.
Chuyện này truyền đến tai bà Hoàng, bà không khỏi giận dữ: “Tập đoàn Hoàng Thị là cái gì? Là cơ nghiệp do tổ tiên để lại, nó lại dám mang một người ngoài vào tiếp xúc với chuyện cơ mật của công ty, đúng là làm loạn!”
Lúc trước, bà còn đặc biệt trở về nhà cũ của nhà họ Hoàng một chuyến để thuyết phục những người kia không nên để cho Hà Ngân tiến vào cửa nhà họ Hoàng, nhưng bà không ngờ bọn họ đã coi trọng Hà Ngân đến mức độ này, không bảo bà một câu đã đồng ý cho Hà Ngân bước vào bộ phận cao cấp của tập đoàn Hoàng Thị.
Bà Hoàng thở hổn hển, lập tức đến công ty, hơn nữa còn đi thẳng đến trước bàn làm việc của Hà Ngân.
“Hà Ngân!” Vừa đến nơi, bà Hoàng lập tức hét lên, liên quan đến con trai bà và những chuyện quan trọng của tập đoàn Hoàng Thị, bà không cách nào giữ được dáng vẻ bình tĩnh thường ngày nữa.
“Bác gái sao vậy?” Hà Ngân cười dịu dàng, nhưng trong lòng khẽ xem thường, chắc là tới đây tìm cô gây phiền toái rồi. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hi vọng xa vời có thể qua được ải của bà Hoàng, huống chi cô cũng không cần! Chẳng qua hiện giờ cô còn có kế hoạch, công việc vẫn phải làm thật tốt.
Cô dịu dàng hỏi: “Sao vậy bác gái? Cháu có chỗ nào đắc tội bác sao?”
“Đắc tội tôi?” Bà Hoàng cười lạnh một tiếng: “Tôi cho cô một lựa chọn, rời khỏi Hoàng Mạnh! Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô, đừng quấn lấy con trai tôi nữa!”
Hà Ngân bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà bác à, chúng cháu yêu nhau…” Nói ra lời này, trong lòng cô không có chút đau buồn nào, ngoài mặt vẫn cười nói: “Bác không thể chia rẽ chúng cháu được, cho dù bác không thích cháu, cũng không thể không quan tâm đến cảm nhận của Hoàng Mạnh.”
Bà Hoàng nhất thời ngẩn người, sau đó lớn tiếng nói: “Chính là do mày, con hồ ly tinh quyến rũ con trai tao!” Vừa nói bà vừa tiến lên tát cô một cái, cái tát vang dội đánh vào mặt Hà Ngân, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên một vết bàn tay đỏ tươi.
Đúng lúc ấy, Hoàng Mạnh tiến vào, nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau lòng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao lại đánh Hà Ngân?” Hoàng Mạnh tức giận đỏ bừng hai mắt, bất đắc dĩ nhìn mẹ ruột anh.
“Làm gì sao?” Bà Hoàng run rẩy nói: “Hoàng Mạnh, sau con lại bị cô ta che mắt chứ? Nghiệp vụ nòng cốt của tập đoàn Hoàng Thị chúng ta sao có thể để cho người ngoài tham dự được? Con không sợ sau này cả nhà mình sẽ bị người ta bán đi sao?” Từng câu từng chữ của bà Hoàng đều giống như Hà Ngân là người chia rẽ hạnh phúc hôn nhân, tham lam tiền tài của gia đình bà.
“Con không nhìn rõ thì thôi, mẹ sống nửa đời người rồi chẳng lẽ không thấy rõ cô ta là loại đàn bà gì sao? Hà Dung là đứa con gái tốt như vậy con lại không muốn, lại đi thích một đứa con gái xuất thân từ quán bar? Huống chi, đây vốn dĩ là một con đàn bà lòng lang dạ sói!”
Bà Hoàng càng mắng càng khó nghe, Hoàng Mạnh đột nhiên hét lên: “Đủ rồi!”
Bà Hoàng ngây người: “Con… con nói gì?”
“Con nói là mẹ nói đủ rồi đó! Bây giờ con nghiêm túc nói cho mẹ biết, cả đời này, không phải là Hà Ngân thì con không lập gia đình, con chỉ cần một mình cô ấy, không muốn ai khác! Nếu mẹ muốn cô ấy rời xa con, vậy thì coi như nhà họ Hoàng tuyệt hậu!”
Hoàng Mạnh còn nói những lời ác liệt hơn, khiến bà Hoàng không khỏi run rẩy, sau đó nước mắt trào ra.
Bà biết nói gì cũng vô dụng, bất lực rời đi. Lúc rời đi, bóng lưng bà giống như một người bình thường, không có chút kiêu ngạo nào.
“Mẹ…” Hoàng Mạnh hơi hối hận vì sự cương quyết vừa nãy của mình, vội vàng đi theo bà Hoàng, gương mặt tràn ngập sự áy náy.
“Xin lỗi mẹ, nhưng mẹ phải tin con, con thật sự rất yêu Hà Ngân.”
“Mẹ biết.” Bà Hoàng bất đắc dĩ gật đầu: “Mẹ chỉ hi vọng cô ta đừng phụ lòng con.” Vừa nói, bà vừa nhìn chằm chằm Hà Ngân, thở dài bước đi.
Hoàng Mạnh đưa bà đi, sau đó vội vàng trở lại, thấy trên mặt Hà Ngân có dấu bàn tay đỏ tươi, thậm chí đã bắt đầu sưng lên.
“Đau không?” Hoàng Mạnh đau lòng nói: “Tôi dẫn em đi khám.”
“Không cần, em vừa gọi Phan Vân Lam rồi, anh ấy sẽ đưa em đi, anh còn bận nhiều việc, cứ làm cho xong trước đi. Đừng quên kế hoạch của chúng ta.” Hà Ngân cười nói, sờ tay lên mặt, lộ ra một nụ cười để anh yên tâm.
Hoàng Mạnh nghĩ tới kế hoạch của anh và Hà Ngân, nặng nề gật đầu. Đã vậy thì anh chỉ có thể làm thành công kế hoạch kia để bù đắp cho cô mà thôi.
Trong mắt Hoàng Mạnh lóe lên tia sáng, đối với anh lúc này, không có gì quan trọng hơn Hà Ngân, cho dù phải phá hủy tất cả anh cũng không chối từ.
Mà giờ phút này, ở tập đoàn Hà Thị, Hà Dung nghe người ta nói bà Hoàng làm loạn tập đoàn Hoàng Thị, không khỏi cười hài lòng: “Rất tốt, đã như vậy, thì cho dù Hà Ngân có thể ở bên với Hoàng Mạnh, cô ta cũng rất khó để được gả vào cửa nhà họ Hoàng trong thời gian ngắn, mình vẫn còn cơ hội.”
Cô ta siết chặt nắm đấm, tràn đầy hận ý.
“Hà Ngân, mày cứ chờ đó, sau này tao sẽ cho mày biết, cho dù mày cướp đi đồ của tao, tao cũng nhất định sẽ cầm về được.” Hà Dung nghiến răng nghiến lợi, vào giờ phút này cô chỉ nhớ Hà Ngân đã phá hủy hôn lễ của cô, đoạt đi Hoàng Mạnh. Nhưng cô quên mất là ai đã cướp đi tất cả của Hà Ngân, thậm chí để cho Hà Ngân phải mất đi gia đình, mất đi mẹ ruột.
Hoàng Mạnh cũng đã bắt đầu chuẩn bị tất cả, anh để cho một người đàn ông giả trang thành nông dân, ôm cây nhân sâm kia đi khắp nơi hỏi giá, đúng như dự đoán, tập đoàn Hà Thị nhanh chóng chú ý tới, hơn nữa thật sự mắc câu.
Sau đó, nông dân dựa theo lời dặn của anh, một mực từ chối, tập đoàn Hà Thị đã mắc bẫy, mua lại cây nhân sâm này với giá mười bảy tỷ.
“Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất.” Hoàng Mạnh cười nhạt.
Hà Ngân vốn kinh doanh Dạ Khôi nhiều năm, cực kì giỏi về phương diện này, hơn nữa có Hoàng Mạnh trợ giúp, không có ai dám chất vấn về địa vị của Hà Ngân.
Ban đầu, mọi người đều cảm thấy chức vụ tổng giám đốc hành chính đặc biệt này chỉ là một bình hoa di động dựa vào Hoàng Mạnh để leo lên mà thôi, nhưng bây giờ nhắc tới Hà Ngân ai cũng khen ngợi, có năng lực như vậy mà lại là bình hoa sao?
Hoàng Mạnh cũng thường xuyên dẫn cô tham dự hội nghị và các hoạt động, quen biết rất nhiều tầng lớp thượng lưu trong thành phố, cho dù để lót đường cho tương lai của Hà Ngân. Vì Hà Ngân, Hoàng Mạnh thật sự cố gắng, hoạt động nhằm vào tập đoàn Hà Thị cũng lặng lẽ triển khai.
Chuyện này truyền đến tai bà Hoàng, bà không khỏi giận dữ: “Tập đoàn Hoàng Thị là cái gì? Là cơ nghiệp do tổ tiên để lại, nó lại dám mang một người ngoài vào tiếp xúc với chuyện cơ mật của công ty, đúng là làm loạn!”
Lúc trước, bà còn đặc biệt trở về nhà cũ của nhà họ Hoàng một chuyến để thuyết phục những người kia không nên để cho Hà Ngân tiến vào cửa nhà họ Hoàng, nhưng bà không ngờ bọn họ đã coi trọng Hà Ngân đến mức độ này, không bảo bà một câu đã đồng ý cho Hà Ngân bước vào bộ phận cao cấp của tập đoàn Hoàng Thị.
Bà Hoàng thở hổn hển, lập tức đến công ty, hơn nữa còn đi thẳng đến trước bàn làm việc của Hà Ngân.
“Hà Ngân!” Vừa đến nơi, bà Hoàng lập tức hét lên, liên quan đến con trai bà và những chuyện quan trọng của tập đoàn Hoàng Thị, bà không cách nào giữ được dáng vẻ bình tĩnh thường ngày nữa.
“Bác gái sao vậy?” Hà Ngân cười dịu dàng, nhưng trong lòng khẽ xem thường, chắc là tới đây tìm cô gây phiền toái rồi. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hi vọng xa vời có thể qua được ải của bà Hoàng, huống chi cô cũng không cần! Chẳng qua hiện giờ cô còn có kế hoạch, công việc vẫn phải làm thật tốt.
Cô dịu dàng hỏi: “Sao vậy bác gái? Cháu có chỗ nào đắc tội bác sao?”
“Đắc tội tôi?” Bà Hoàng cười lạnh một tiếng: “Tôi cho cô một lựa chọn, rời khỏi Hoàng Mạnh! Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô, đừng quấn lấy con trai tôi nữa!”
Hà Ngân bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà bác à, chúng cháu yêu nhau…” Nói ra lời này, trong lòng cô không có chút đau buồn nào, ngoài mặt vẫn cười nói: “Bác không thể chia rẽ chúng cháu được, cho dù bác không thích cháu, cũng không thể không quan tâm đến cảm nhận của Hoàng Mạnh.”
Bà Hoàng nhất thời ngẩn người, sau đó lớn tiếng nói: “Chính là do mày, con hồ ly tinh quyến rũ con trai tao!” Vừa nói bà vừa tiến lên tát cô một cái, cái tát vang dội đánh vào mặt Hà Ngân, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên một vết bàn tay đỏ tươi.
Đúng lúc ấy, Hoàng Mạnh tiến vào, nhìn thấy cảnh này, không khỏi đau lòng.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Sao lại đánh Hà Ngân?” Hoàng Mạnh tức giận đỏ bừng hai mắt, bất đắc dĩ nhìn mẹ ruột anh.
“Làm gì sao?” Bà Hoàng run rẩy nói: “Hoàng Mạnh, sau con lại bị cô ta che mắt chứ? Nghiệp vụ nòng cốt của tập đoàn Hoàng Thị chúng ta sao có thể để cho người ngoài tham dự được? Con không sợ sau này cả nhà mình sẽ bị người ta bán đi sao?” Từng câu từng chữ của bà Hoàng đều giống như Hà Ngân là người chia rẽ hạnh phúc hôn nhân, tham lam tiền tài của gia đình bà.
“Con không nhìn rõ thì thôi, mẹ sống nửa đời người rồi chẳng lẽ không thấy rõ cô ta là loại đàn bà gì sao? Hà Dung là đứa con gái tốt như vậy con lại không muốn, lại đi thích một đứa con gái xuất thân từ quán bar? Huống chi, đây vốn dĩ là một con đàn bà lòng lang dạ sói!”
Bà Hoàng càng mắng càng khó nghe, Hoàng Mạnh đột nhiên hét lên: “Đủ rồi!”
Bà Hoàng ngây người: “Con… con nói gì?”
“Con nói là mẹ nói đủ rồi đó! Bây giờ con nghiêm túc nói cho mẹ biết, cả đời này, không phải là Hà Ngân thì con không lập gia đình, con chỉ cần một mình cô ấy, không muốn ai khác! Nếu mẹ muốn cô ấy rời xa con, vậy thì coi như nhà họ Hoàng tuyệt hậu!”
Hoàng Mạnh còn nói những lời ác liệt hơn, khiến bà Hoàng không khỏi run rẩy, sau đó nước mắt trào ra.
Bà biết nói gì cũng vô dụng, bất lực rời đi. Lúc rời đi, bóng lưng bà giống như một người bình thường, không có chút kiêu ngạo nào.
“Mẹ…” Hoàng Mạnh hơi hối hận vì sự cương quyết vừa nãy của mình, vội vàng đi theo bà Hoàng, gương mặt tràn ngập sự áy náy.
“Xin lỗi mẹ, nhưng mẹ phải tin con, con thật sự rất yêu Hà Ngân.”
“Mẹ biết.” Bà Hoàng bất đắc dĩ gật đầu: “Mẹ chỉ hi vọng cô ta đừng phụ lòng con.” Vừa nói, bà vừa nhìn chằm chằm Hà Ngân, thở dài bước đi.
Hoàng Mạnh đưa bà đi, sau đó vội vàng trở lại, thấy trên mặt Hà Ngân có dấu bàn tay đỏ tươi, thậm chí đã bắt đầu sưng lên.
“Đau không?” Hoàng Mạnh đau lòng nói: “Tôi dẫn em đi khám.”
“Không cần, em vừa gọi Phan Vân Lam rồi, anh ấy sẽ đưa em đi, anh còn bận nhiều việc, cứ làm cho xong trước đi. Đừng quên kế hoạch của chúng ta.” Hà Ngân cười nói, sờ tay lên mặt, lộ ra một nụ cười để anh yên tâm.
Hoàng Mạnh nghĩ tới kế hoạch của anh và Hà Ngân, nặng nề gật đầu. Đã vậy thì anh chỉ có thể làm thành công kế hoạch kia để bù đắp cho cô mà thôi.
Trong mắt Hoàng Mạnh lóe lên tia sáng, đối với anh lúc này, không có gì quan trọng hơn Hà Ngân, cho dù phải phá hủy tất cả anh cũng không chối từ.
Mà giờ phút này, ở tập đoàn Hà Thị, Hà Dung nghe người ta nói bà Hoàng làm loạn tập đoàn Hoàng Thị, không khỏi cười hài lòng: “Rất tốt, đã như vậy, thì cho dù Hà Ngân có thể ở bên với Hoàng Mạnh, cô ta cũng rất khó để được gả vào cửa nhà họ Hoàng trong thời gian ngắn, mình vẫn còn cơ hội.”
Cô ta siết chặt nắm đấm, tràn đầy hận ý.
“Hà Ngân, mày cứ chờ đó, sau này tao sẽ cho mày biết, cho dù mày cướp đi đồ của tao, tao cũng nhất định sẽ cầm về được.” Hà Dung nghiến răng nghiến lợi, vào giờ phút này cô chỉ nhớ Hà Ngân đã phá hủy hôn lễ của cô, đoạt đi Hoàng Mạnh. Nhưng cô quên mất là ai đã cướp đi tất cả của Hà Ngân, thậm chí để cho Hà Ngân phải mất đi gia đình, mất đi mẹ ruột.
Hoàng Mạnh cũng đã bắt đầu chuẩn bị tất cả, anh để cho một người đàn ông giả trang thành nông dân, ôm cây nhân sâm kia đi khắp nơi hỏi giá, đúng như dự đoán, tập đoàn Hà Thị nhanh chóng chú ý tới, hơn nữa thật sự mắc câu.
Sau đó, nông dân dựa theo lời dặn của anh, một mực từ chối, tập đoàn Hà Thị đã mắc bẫy, mua lại cây nhân sâm này với giá mười bảy tỷ.
“Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất.” Hoàng Mạnh cười nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.