Chương 112: Thân phận bí ẩn của phan vân lam
Vô Danh
26/06/2020
Bà Phan điều chỉnh lại tâm trạng của mình, từng câu từng chữ, nói: “Con không phải là người của nhà họ Phan.”
“Cái gì?” Phan Vân Lam híp con mắt nguy hiểm lại, hiển nhiên không tin: “Sao lại có thể được chứ.”
“Trước đây là mẹ mang thai con nên mới vào nhà của nhà họ Phan, trước kết hôn, có một lần ông ấy uống rượu say, sau đó mẹ và ông ấy mới xảy ra quan hệ, thực ra là không có, sau đó mẹ mang thai em con, nhưng khi người đàn ông đó biết con không phải là con của mẹ và ông ta nên điên lên, lúc đó người trong dòng họ cũng nghi ngờ thân phận của con, thế là mẹ phải nghĩ cách mang con đến thành phố Nhiễu, trốn tránh sự giám sát của nhà họ Phan, ở lại thành phố Kinh.”
Phan Vân Lam nghe chuyện cũ này, nhận thấy chuyện này không bình thường, nếu như bị đám người nhà họ Phan kia biết được thì bản thân thật sự không có sức lực để đối kháng với Hoàng Mạnh nữa.
“Sau này vì để bảo vệ con, không bị đám người nhà họ Phan kia phát hiện thân phận này của con, đành phải để mặc con ở thành phố Nhiễu tự sinh tự diệt.”
Phan Vân Lam chau mày, thì ra bà Phan không quan tâm là để bảo vệ anh, trong chốc lát, cảm xúc hỗn loạn quanh quẩn ở đầu lưỡi, không biết làm thế nào, oán hận bao lâu nay thì ra là để bảo vệ anh mà thôi.
“Sau này biết được con sống không cũng tồi, con cháu nhà họ Phan lần lượt chết ngoài ý muốn, mẹ căn bản không muốn con trở về, sợ bại lộ chuyện này, nhưng ai biết được con lại trở về.”
“Vậy cha tôi là ai.” Phan Vân Lam nhớ ra mình không phải là người của nhà họ Phan, vậy anh rốt cuộc là ai?
Bà Phan dừng một chút, trong chốc lát trở nên vô cùng đau khổ, dường như bà nhớ lại một quá khứ không tốt đẹp gì: “Con từng gặp ở thành phố Nhiễu rồi.”
Phan Vân Lam căng thẳng, sốt ruột.
“Ông ấy tên là Mạnh Biên.”
Mạnh Biên, lại là Mạnh Biên.
Phan Vân Lam trong chốc lát rất khó có thể tiếp thu, cha ruột của anh lại là Mạnh Biên, Mạnh Biên giúp đỡ Hoàng Mạnh, ngăn cản anh cứu Hà Ngân, mà Hà Ngân cũng là cháu của ông ta, cũng chính là anh và Hà Ngân có quan hệ máu mủ với nhau, là em họ của anh.
Phan Vân Lam không thể tiếp thu trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lắc đầu nói: “Bà nói dối, bà nói dối.”
Bà Phan nhất thời cũng không thể ngờ rằng phản ứng của Phan Vân Lam lại có thể lớn như vậy, dựa vào những căn cứ có trong tay, Mạnh Biên và Phan Vân Lam cũng không có thù hận gì.
“Đây là sự thật, mẹ nói cho con biết những thứ này chính là vì để cho con chuẩn bị trước khi họ đề xuất kiểm tra DNA, đây là tóc của em trai con, con biết phải làm thế nào rồi chứ.”
Bà Phan đặt một chiếc túi ở dưới ly cà phê, rồi rời khỏi đó, lúc này, nhìn thấy tâm trạng của Phan Vân Lam, rõ ràng cần yên tĩnh một mình điều chỉnh một chút, bà Phan là mẹ của Phan Vân Lam, ít nhiều vẫn có chút hiểu con trai của mình.
Yêu lâu như vậy lại là em gái của mình, để Hà Ngân cho Hoàng Mạnh, sao có thể cam tâm, Mạnh Biên có phải sớm đã biết chuyện, tại sao cha mẹ ruột gần mình như thế, tại sao bản thân lại khổ SỞ đến đây, ngoài Hà Ngân ra cái gì cũng không có, muốn mình buông tay, sao có thể bằng lòng được chứ.
Chỉ cần nuốt bí mật này vào trong, bà Phan không nói, Mạnh Biên không nhận, vậy thì bản thân với Hà Ngân vẫn còn cơ hội, muốn mình đột ngột buông bỏ Hà Ngân vì chuyện quan hệ máu mủ là không thể, kiên trì lâu như vậy sao có thể buông bỏ dễ dàng, hơn nữa mình vất vả đến thành phố Kinh đoạt lại nhà họ Phan không phải là vì có được Hà Ngân sao.
Cho nên, máu mủ gì gì đó, ai quan tâm chứ.
Phan Vân Lam trải qua cuộc đấu tranh mâu thuẫn ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng kiên định lại trái tim của mình.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm của thành phố Kinh và biệt thự xa hoa của nhà họ Phan, nơi đây về sau chính là của anh, anh lấy đi chiếc túi trên bài, rời khỏi đó, không có gì đánh bại được anh.
Mạnh Biên đã ở trong tù năm ngày rồi, toàn bộ bên trong phòng giam chỉ có một mình ông, được trông coi nghiêm ngặt, ngoại trừ việc hoảng loạn lúc mới bị bắt ra thì cực kì bình tĩnh, có lúc canh ngục nhìn thấy ông ấy đi lại trong không gian nhỏ bé của nhà tù, trong lòng thật tình ngưỡng mộ người đàn ông đến chỗ này mà vẫn có thể thản nhiên như vậy.
Người đàn ông như vậy, thoạt nhìn rất ôn hòa nhưng thực ra mới là trí mạng nhất, một người có rất nhiều hình xăm trên người, mặt đầy sự hung tợn chỉ là thuộc hạ bày mưu tính kế.
Mạnh Biên cũng không nóng vội, tuy ông có thể loáng thoáng cảm giác được lần này là người phía trên muốn xử lý ông, nhưng lại không có chứng cứ, không sai, bọn họ không có chứng cứ.
Mấy ngày đầu Mạnh Biên còn đang không ngừng suy nghĩ bản thân còn điểm yếu gì ở bên ngoài nữa không, một xã hội đen như ông, cho dù xử lý rất cẩn thận nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở, đến lúc phiên tòa xét xử ông sẽ biết, những đám người kia căn bản sẽ không dồn ông vào chỗ chết được, không đủ chứng cứ, nhưng một điều rõ ràng là họ muốn kiềm chế ông, cụ thể làm cái gì, ông không thể biết được.
Không thì nếu đám người kia có chứng cứ, nhất định sẽ nhanh chóng mở phiên tòa xét xử, đối với việc bắt người của ông ấy mà nói không phải là chuyện lớn lao gì.
Có thể vì Mạnh Biên và thế giới bên ngoài không có liên hệ gì vì thế Mạnh Biên không lí giải được tại sao bọn họ lại muốn kiềm chế ông ấy.
…
“Đương nhiên là vì có được sự chống đỡ thế lực ở Mỹ của anh rồi.” Giang Việt Nhượt nhìn Hoàng Mạnh, cười dịu dàng.
Hoàng Mạnh vừa mới cầu hôn thành công, trong lúc vui mừng, vừa về nhà chuẩn bị trang phục thì nhận được điện thoại của Giang Việt Nhượt.
Thông qua điều tra mấy ngày nay, Hoàng Mạnh cơ bản đã xác định được Củng Nhân sau lưng Giang Việt Nhượt chính là người làm cho vào Mạnh Biên vào tù, mấy ngày này bọn họ vẫn không có hành động, hôm nay liên lạc anh ấy, nhất định là vì cái gì đó.
Hoàng Mạnh nghe Giang Việt Nhượt nói thẳng như vậy, hơi sững sờ: “Cô muốn tôi giúp gì?”
Giang Việt Nhượt biết năng lực của Hoàng Mạnh, chắc là đã tra được tất cả, cho nên cũng không giấu giếm mà nói: “Chắc anh biết tôi kế thừa nhà họ Giang, vốn dĩ sẽ có một đám người bảo thủ đến phản đối, càng không nói đến tôi và Củng Nhân ở bên nhau.”
Hoàng Mạnh nghe thấy cô nhắc đến Củng Nhân như vậy, bất ngờ nhíu nhíu mày.
“Tôi biết cô ở nước Mỹ có một thế lực không nhỏ, chỉ cần bọn cô công khai ủng hộ tôi, tôi tin dựa vào năng lực của tôi và sự hỗ trợ sau lưng của Củng Nhân thì không có ai có thể cản trở tôi.”
Hoàng Mạnh uống một hớp rượu đỏ trong ly, không biết Giang Việt Nhượt nhìn dịu dàng, yếu đuối mà lại có dã tâm lớn như vậy.
“Điều kiện thì sao?” Hoàng Mạnh nói.
“Anh biết Mạnh Biên làm những chuyện bất hợp pháp lâu như vậy, lẽ nào có bằng chứng trí mạng trong tay, anh không muốn cậu của Hà Ngân vì anh không giúp tôi một chuyện nhỏ như vậy mà chết sao.” Giang Việt Nhượt mỉm cười, uy hiếp Hoàng Mạnh.
“Cái gì?” Phan Vân Lam híp con mắt nguy hiểm lại, hiển nhiên không tin: “Sao lại có thể được chứ.”
“Trước đây là mẹ mang thai con nên mới vào nhà của nhà họ Phan, trước kết hôn, có một lần ông ấy uống rượu say, sau đó mẹ và ông ấy mới xảy ra quan hệ, thực ra là không có, sau đó mẹ mang thai em con, nhưng khi người đàn ông đó biết con không phải là con của mẹ và ông ta nên điên lên, lúc đó người trong dòng họ cũng nghi ngờ thân phận của con, thế là mẹ phải nghĩ cách mang con đến thành phố Nhiễu, trốn tránh sự giám sát của nhà họ Phan, ở lại thành phố Kinh.”
Phan Vân Lam nghe chuyện cũ này, nhận thấy chuyện này không bình thường, nếu như bị đám người nhà họ Phan kia biết được thì bản thân thật sự không có sức lực để đối kháng với Hoàng Mạnh nữa.
“Sau này vì để bảo vệ con, không bị đám người nhà họ Phan kia phát hiện thân phận này của con, đành phải để mặc con ở thành phố Nhiễu tự sinh tự diệt.”
Phan Vân Lam chau mày, thì ra bà Phan không quan tâm là để bảo vệ anh, trong chốc lát, cảm xúc hỗn loạn quanh quẩn ở đầu lưỡi, không biết làm thế nào, oán hận bao lâu nay thì ra là để bảo vệ anh mà thôi.
“Sau này biết được con sống không cũng tồi, con cháu nhà họ Phan lần lượt chết ngoài ý muốn, mẹ căn bản không muốn con trở về, sợ bại lộ chuyện này, nhưng ai biết được con lại trở về.”
“Vậy cha tôi là ai.” Phan Vân Lam nhớ ra mình không phải là người của nhà họ Phan, vậy anh rốt cuộc là ai?
Bà Phan dừng một chút, trong chốc lát trở nên vô cùng đau khổ, dường như bà nhớ lại một quá khứ không tốt đẹp gì: “Con từng gặp ở thành phố Nhiễu rồi.”
Phan Vân Lam căng thẳng, sốt ruột.
“Ông ấy tên là Mạnh Biên.”
Mạnh Biên, lại là Mạnh Biên.
Phan Vân Lam trong chốc lát rất khó có thể tiếp thu, cha ruột của anh lại là Mạnh Biên, Mạnh Biên giúp đỡ Hoàng Mạnh, ngăn cản anh cứu Hà Ngân, mà Hà Ngân cũng là cháu của ông ta, cũng chính là anh và Hà Ngân có quan hệ máu mủ với nhau, là em họ của anh.
Phan Vân Lam không thể tiếp thu trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lắc đầu nói: “Bà nói dối, bà nói dối.”
Bà Phan nhất thời cũng không thể ngờ rằng phản ứng của Phan Vân Lam lại có thể lớn như vậy, dựa vào những căn cứ có trong tay, Mạnh Biên và Phan Vân Lam cũng không có thù hận gì.
“Đây là sự thật, mẹ nói cho con biết những thứ này chính là vì để cho con chuẩn bị trước khi họ đề xuất kiểm tra DNA, đây là tóc của em trai con, con biết phải làm thế nào rồi chứ.”
Bà Phan đặt một chiếc túi ở dưới ly cà phê, rồi rời khỏi đó, lúc này, nhìn thấy tâm trạng của Phan Vân Lam, rõ ràng cần yên tĩnh một mình điều chỉnh một chút, bà Phan là mẹ của Phan Vân Lam, ít nhiều vẫn có chút hiểu con trai của mình.
Yêu lâu như vậy lại là em gái của mình, để Hà Ngân cho Hoàng Mạnh, sao có thể cam tâm, Mạnh Biên có phải sớm đã biết chuyện, tại sao cha mẹ ruột gần mình như thế, tại sao bản thân lại khổ SỞ đến đây, ngoài Hà Ngân ra cái gì cũng không có, muốn mình buông tay, sao có thể bằng lòng được chứ.
Chỉ cần nuốt bí mật này vào trong, bà Phan không nói, Mạnh Biên không nhận, vậy thì bản thân với Hà Ngân vẫn còn cơ hội, muốn mình đột ngột buông bỏ Hà Ngân vì chuyện quan hệ máu mủ là không thể, kiên trì lâu như vậy sao có thể buông bỏ dễ dàng, hơn nữa mình vất vả đến thành phố Kinh đoạt lại nhà họ Phan không phải là vì có được Hà Ngân sao.
Cho nên, máu mủ gì gì đó, ai quan tâm chứ.
Phan Vân Lam trải qua cuộc đấu tranh mâu thuẫn ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng kiên định lại trái tim của mình.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm của thành phố Kinh và biệt thự xa hoa của nhà họ Phan, nơi đây về sau chính là của anh, anh lấy đi chiếc túi trên bài, rời khỏi đó, không có gì đánh bại được anh.
Mạnh Biên đã ở trong tù năm ngày rồi, toàn bộ bên trong phòng giam chỉ có một mình ông, được trông coi nghiêm ngặt, ngoại trừ việc hoảng loạn lúc mới bị bắt ra thì cực kì bình tĩnh, có lúc canh ngục nhìn thấy ông ấy đi lại trong không gian nhỏ bé của nhà tù, trong lòng thật tình ngưỡng mộ người đàn ông đến chỗ này mà vẫn có thể thản nhiên như vậy.
Người đàn ông như vậy, thoạt nhìn rất ôn hòa nhưng thực ra mới là trí mạng nhất, một người có rất nhiều hình xăm trên người, mặt đầy sự hung tợn chỉ là thuộc hạ bày mưu tính kế.
Mạnh Biên cũng không nóng vội, tuy ông có thể loáng thoáng cảm giác được lần này là người phía trên muốn xử lý ông, nhưng lại không có chứng cứ, không sai, bọn họ không có chứng cứ.
Mấy ngày đầu Mạnh Biên còn đang không ngừng suy nghĩ bản thân còn điểm yếu gì ở bên ngoài nữa không, một xã hội đen như ông, cho dù xử lý rất cẩn thận nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở, đến lúc phiên tòa xét xử ông sẽ biết, những đám người kia căn bản sẽ không dồn ông vào chỗ chết được, không đủ chứng cứ, nhưng một điều rõ ràng là họ muốn kiềm chế ông, cụ thể làm cái gì, ông không thể biết được.
Không thì nếu đám người kia có chứng cứ, nhất định sẽ nhanh chóng mở phiên tòa xét xử, đối với việc bắt người của ông ấy mà nói không phải là chuyện lớn lao gì.
Có thể vì Mạnh Biên và thế giới bên ngoài không có liên hệ gì vì thế Mạnh Biên không lí giải được tại sao bọn họ lại muốn kiềm chế ông ấy.
…
“Đương nhiên là vì có được sự chống đỡ thế lực ở Mỹ của anh rồi.” Giang Việt Nhượt nhìn Hoàng Mạnh, cười dịu dàng.
Hoàng Mạnh vừa mới cầu hôn thành công, trong lúc vui mừng, vừa về nhà chuẩn bị trang phục thì nhận được điện thoại của Giang Việt Nhượt.
Thông qua điều tra mấy ngày nay, Hoàng Mạnh cơ bản đã xác định được Củng Nhân sau lưng Giang Việt Nhượt chính là người làm cho vào Mạnh Biên vào tù, mấy ngày này bọn họ vẫn không có hành động, hôm nay liên lạc anh ấy, nhất định là vì cái gì đó.
Hoàng Mạnh nghe Giang Việt Nhượt nói thẳng như vậy, hơi sững sờ: “Cô muốn tôi giúp gì?”
Giang Việt Nhượt biết năng lực của Hoàng Mạnh, chắc là đã tra được tất cả, cho nên cũng không giấu giếm mà nói: “Chắc anh biết tôi kế thừa nhà họ Giang, vốn dĩ sẽ có một đám người bảo thủ đến phản đối, càng không nói đến tôi và Củng Nhân ở bên nhau.”
Hoàng Mạnh nghe thấy cô nhắc đến Củng Nhân như vậy, bất ngờ nhíu nhíu mày.
“Tôi biết cô ở nước Mỹ có một thế lực không nhỏ, chỉ cần bọn cô công khai ủng hộ tôi, tôi tin dựa vào năng lực của tôi và sự hỗ trợ sau lưng của Củng Nhân thì không có ai có thể cản trở tôi.”
Hoàng Mạnh uống một hớp rượu đỏ trong ly, không biết Giang Việt Nhượt nhìn dịu dàng, yếu đuối mà lại có dã tâm lớn như vậy.
“Điều kiện thì sao?” Hoàng Mạnh nói.
“Anh biết Mạnh Biên làm những chuyện bất hợp pháp lâu như vậy, lẽ nào có bằng chứng trí mạng trong tay, anh không muốn cậu của Hà Ngân vì anh không giúp tôi một chuyện nhỏ như vậy mà chết sao.” Giang Việt Nhượt mỉm cười, uy hiếp Hoàng Mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.