Chương 43
Wolf
22/07/2023
Ba mẹ hai bên khi biết cô mang thai đều rất vui mừng, hai mẹ cũng dành nhiều thời gian để chăm sóc cho cô.
Từ ngày Hoàng Cẩn Nam biết Tuệ An có thai, anh không cho cô đi làm nữa, anh cũng dành nhiều thời gian nhiều hơn để chăm sóc vợ.
Ba tháng đầu thai kỳ, Tuệ An nôn khan, thân thể mệt mỏi khiến lòng anh lúc nào cũng bất anh, nhìn thấy cô ăn gì cũng ói ra hết khiến anh xót ruột không thôi.
Tuệ An nằm trên giường lướt điện thoại xem tin tức, Hoàng Cẩn Nam làm việc xong cũng trở về phòng, thấy cô đang nằm xem điện thoại, anh lại gần cầm lấy điện thoại trong tay cô.
- Em xem điện thoại ít thôi.
- Em chỉ xem một chút.
Từ lúc biết cô mang thai, anh cũng tìm hiểu và biết được phụ nữ mang thai thật sự rất vất vả nên anh lúc nào cũng chiều chuộng cô.
Anh cầm lấy ly sữa đưa đến trước mặt cô.
- Em mau uống đi rồi đi ngủ.
Tuệ An khó hiểu hỏi.
- Cái gì đây anh?
- Sữa dành cho bà bầu.
- Sao cơ?
- Anh có hỏi bác sĩ về các loại sữa dành cho bà bầu, hôm nay đi làm về anh có mua cho em.
Cô cũng không thích uống sữa cho lắm nhưng anh đã cất công mua cho cô nên cuối cùng cũng một hơi là uống hết ly sữa. Anh nhận lại ly rồi đặt lên bàn.
- Anh biết thời gian này em rất khó chịu, cơn nghén khiến em không ăn uống được gì nhưng em ráng ăn để có sức nhé. Đợi qua thời gian này sẽ ổn trở lại.
Cô gật đầu thay cho câu trả lời rồi nằm xuống vòng tay qua ôm anh.
- Anh muốn có con trai hay con gái?
- Con nào anh cũng thương nhưng anh muốn có con gái hơn.
- Tại sao?
- Con gái thì chúng ta chỉ việc nuông chiều, còn nếu là con trai anh sẽ nghiêm khắc hơn vì sau này còn phải điều hành tập đoàn MH. Còn em, em thích con trai hay con gái?
- Em muốn sinh con trai, như thế em sẽ đẹp gái nhất nhà.
- Anh cũng chịu với lý do của em luôn đó vợ.
Anh cong môi mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, rồi vỗ về cho cô ngủ. Hoàng Cẩn Nam và Tuệ An đều quyết định không hỏi giới tính của em bé mà đợi đến khi cục cưng được sinh ra.
Đến tháng thứ tư của thai kỳ, Tuệ An cũng đã hết nghén, cô ăn uống cũng ổn định dần trở lại. Phần bụng cô cũng to hơn một xíu.
Hoàng Cẩn Nam sau khi tắm xong thì đẩy máy massage về phía Tuệ An, anh nhỏ một xíu tinh dầu vào nhắc cô.
- Vợ, em ngâm chân đi rồi anh bôi kem chống rạn da cho em.
- Chồng.
- Hửm?
- Anh...anh thấy em có béo lắm không?
Đây là câu hỏi mà ngày nào Tuệ An cũng hỏi trước mỗi bữa ăn.
- Không béo. Em cứ ăn khỏe sinh con đi. Em bầu xinh lắm.
- Anh đừng có nịnh em.
- Thật mà.
- Thật không hay anh lại lừa em.
- Mai anh đưa em đi chụp ảnh bầu nhé, xinh cực...
Hôm sau, Hoàng Cẩn Nam đưa Tuệ An đến studio để chụp ảnh bầu, Tuệ An mặc một bộ váy khoe trọn bụng bầu thì Hoàng Cẩn Nam lại nhăn mặt.
- Em lấy bộ khác đi, bộ này hở với xẻ cao quá.
- Em thích bộ này.
Nhân viên tư vấn trang phục thấy vậy cũng liền lên tiếng.
- Chị nhà mặc bộ này rất đẹp, bụng bầu mặc như này thoải mái chị mới không cảm thấy khó chịu ạ.
- Anh có cho em chụp không? Nếu không em đi về đây.
Cuối cùng Hoàng Cẩn Nam cũng chịu thua trước cô, cả hai cùng nhau chụp một bộ ảnh kỉ niệm nhân dịp gia đình có thêm thành viên mới.
Đến tháng thứ bảy, bụng cô càng lúc càng to, việc đi đứng cũng trở nên khó khăn, cô cảm thấy cơ thể rất nặng nề. Những lúc như vậy, Tuệ An rất dễ stress, để giảm căng thẳng cho cô, anh luôn luôn chiều cô một cách vô điều kiện.
Tháng cuối của thai kỳ, trong giai đoạn này, cô có thể trở dạ bất cứ lúc nào. Hoàng Cẩn Nam cũng chuyển hẳn sang làm việc tại nhà, anh và mọi người luôn túc trực bên cạnh Tuệ An.
Tối hôm đó, Tuệ An đang nằm ngủ thì bỗng dưng bụng cô đau một cách quằn quại. Cô nheo mắt tỉnh giấc, một tay cô ôm bụng, tay còn lại lay người Hoàng Cẩn Nam dậy.
- A...Đau quá...Chồng ơi, dậy đi...Cẩn Nam.
Hoàng Cẩn Nam đang mơ màng nghe cô gọi thì choàng mở mắt thức giấc, nhìn thấy Tuệ An ôm bụng kêu đau anh mới hoảng hồn ngồi bật dậy.
- Tuệ An, em sao thế?
- Em...Bụng em đau quá...hình như em sắp sinh rồi.
Hoàng Cẩn Nam cuống cuồng chạy xuống bật đèn lên, anh vội vàng mặc áo vào, gọi điện cho ba mẹ hai bên rồi nhanh chóng bế Tuệ An ra đưa đưa cô đến bệnh viện.
Tuệ An đau đến mức không thể ngồi yên, cô quằn quại ôm lấy bụng, tay bấu chặt lấy cánh tay anh, trán đã ướt đẫm mồ hôi. Nhìn cô đau đớn như vậy trong lòng anh như lửa đốt.
Tới bệnh viện, Tuệ An lập tức được các bác sĩ chuyển tới phòng sinh. Một lát sau, ba mẹ hai bên cũng đã có mặt.
- Cẩn Nam, Tuệ An sao rồi?
- Cô ấy mới vào trong được một lúc.
- Mong là mẹ con con bé đều bình an vô sự.
Từ ngày Hoàng Cẩn Nam biết Tuệ An có thai, anh không cho cô đi làm nữa, anh cũng dành nhiều thời gian nhiều hơn để chăm sóc vợ.
Ba tháng đầu thai kỳ, Tuệ An nôn khan, thân thể mệt mỏi khiến lòng anh lúc nào cũng bất anh, nhìn thấy cô ăn gì cũng ói ra hết khiến anh xót ruột không thôi.
Tuệ An nằm trên giường lướt điện thoại xem tin tức, Hoàng Cẩn Nam làm việc xong cũng trở về phòng, thấy cô đang nằm xem điện thoại, anh lại gần cầm lấy điện thoại trong tay cô.
- Em xem điện thoại ít thôi.
- Em chỉ xem một chút.
Từ lúc biết cô mang thai, anh cũng tìm hiểu và biết được phụ nữ mang thai thật sự rất vất vả nên anh lúc nào cũng chiều chuộng cô.
Anh cầm lấy ly sữa đưa đến trước mặt cô.
- Em mau uống đi rồi đi ngủ.
Tuệ An khó hiểu hỏi.
- Cái gì đây anh?
- Sữa dành cho bà bầu.
- Sao cơ?
- Anh có hỏi bác sĩ về các loại sữa dành cho bà bầu, hôm nay đi làm về anh có mua cho em.
Cô cũng không thích uống sữa cho lắm nhưng anh đã cất công mua cho cô nên cuối cùng cũng một hơi là uống hết ly sữa. Anh nhận lại ly rồi đặt lên bàn.
- Anh biết thời gian này em rất khó chịu, cơn nghén khiến em không ăn uống được gì nhưng em ráng ăn để có sức nhé. Đợi qua thời gian này sẽ ổn trở lại.
Cô gật đầu thay cho câu trả lời rồi nằm xuống vòng tay qua ôm anh.
- Anh muốn có con trai hay con gái?
- Con nào anh cũng thương nhưng anh muốn có con gái hơn.
- Tại sao?
- Con gái thì chúng ta chỉ việc nuông chiều, còn nếu là con trai anh sẽ nghiêm khắc hơn vì sau này còn phải điều hành tập đoàn MH. Còn em, em thích con trai hay con gái?
- Em muốn sinh con trai, như thế em sẽ đẹp gái nhất nhà.
- Anh cũng chịu với lý do của em luôn đó vợ.
Anh cong môi mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, rồi vỗ về cho cô ngủ. Hoàng Cẩn Nam và Tuệ An đều quyết định không hỏi giới tính của em bé mà đợi đến khi cục cưng được sinh ra.
Đến tháng thứ tư của thai kỳ, Tuệ An cũng đã hết nghén, cô ăn uống cũng ổn định dần trở lại. Phần bụng cô cũng to hơn một xíu.
Hoàng Cẩn Nam sau khi tắm xong thì đẩy máy massage về phía Tuệ An, anh nhỏ một xíu tinh dầu vào nhắc cô.
- Vợ, em ngâm chân đi rồi anh bôi kem chống rạn da cho em.
- Chồng.
- Hửm?
- Anh...anh thấy em có béo lắm không?
Đây là câu hỏi mà ngày nào Tuệ An cũng hỏi trước mỗi bữa ăn.
- Không béo. Em cứ ăn khỏe sinh con đi. Em bầu xinh lắm.
- Anh đừng có nịnh em.
- Thật mà.
- Thật không hay anh lại lừa em.
- Mai anh đưa em đi chụp ảnh bầu nhé, xinh cực...
Hôm sau, Hoàng Cẩn Nam đưa Tuệ An đến studio để chụp ảnh bầu, Tuệ An mặc một bộ váy khoe trọn bụng bầu thì Hoàng Cẩn Nam lại nhăn mặt.
- Em lấy bộ khác đi, bộ này hở với xẻ cao quá.
- Em thích bộ này.
Nhân viên tư vấn trang phục thấy vậy cũng liền lên tiếng.
- Chị nhà mặc bộ này rất đẹp, bụng bầu mặc như này thoải mái chị mới không cảm thấy khó chịu ạ.
- Anh có cho em chụp không? Nếu không em đi về đây.
Cuối cùng Hoàng Cẩn Nam cũng chịu thua trước cô, cả hai cùng nhau chụp một bộ ảnh kỉ niệm nhân dịp gia đình có thêm thành viên mới.
Đến tháng thứ bảy, bụng cô càng lúc càng to, việc đi đứng cũng trở nên khó khăn, cô cảm thấy cơ thể rất nặng nề. Những lúc như vậy, Tuệ An rất dễ stress, để giảm căng thẳng cho cô, anh luôn luôn chiều cô một cách vô điều kiện.
Tháng cuối của thai kỳ, trong giai đoạn này, cô có thể trở dạ bất cứ lúc nào. Hoàng Cẩn Nam cũng chuyển hẳn sang làm việc tại nhà, anh và mọi người luôn túc trực bên cạnh Tuệ An.
Tối hôm đó, Tuệ An đang nằm ngủ thì bỗng dưng bụng cô đau một cách quằn quại. Cô nheo mắt tỉnh giấc, một tay cô ôm bụng, tay còn lại lay người Hoàng Cẩn Nam dậy.
- A...Đau quá...Chồng ơi, dậy đi...Cẩn Nam.
Hoàng Cẩn Nam đang mơ màng nghe cô gọi thì choàng mở mắt thức giấc, nhìn thấy Tuệ An ôm bụng kêu đau anh mới hoảng hồn ngồi bật dậy.
- Tuệ An, em sao thế?
- Em...Bụng em đau quá...hình như em sắp sinh rồi.
Hoàng Cẩn Nam cuống cuồng chạy xuống bật đèn lên, anh vội vàng mặc áo vào, gọi điện cho ba mẹ hai bên rồi nhanh chóng bế Tuệ An ra đưa đưa cô đến bệnh viện.
Tuệ An đau đến mức không thể ngồi yên, cô quằn quại ôm lấy bụng, tay bấu chặt lấy cánh tay anh, trán đã ướt đẫm mồ hôi. Nhìn cô đau đớn như vậy trong lòng anh như lửa đốt.
Tới bệnh viện, Tuệ An lập tức được các bác sĩ chuyển tới phòng sinh. Một lát sau, ba mẹ hai bên cũng đã có mặt.
- Cẩn Nam, Tuệ An sao rồi?
- Cô ấy mới vào trong được một lúc.
- Mong là mẹ con con bé đều bình an vô sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.