Sủng Ái Nơi Đầu Quả Tim Của Miêu Đại Thống Lĩnh
Chương 49
Sở Thất Mặc
13/11/2023
Vi Nhi Pháp cảm thấy tim mình đang đập điên cuồng, ấy là loại cảm giác cực kỳ cực kỳ tội lỗi, đập loạn vì tội lỗi.
Chân cũng đang run lẩy bẩy vì chột dạ!
Vi Nhi Pháp cố gắng dời tầm mắt khỏi tuýp thuốc nhuộm lông méo mó kia đi, rơi xuống đống cỏ mèo trọc lốc, bàn chân bất an giẫm lên nó.
Tiếc là chú sao biên ngày xưa rất dễ bắt nạt đã bị nàng ném đi rồi.
Hạ Ngư nhìn con mèo, rồi lại nhìn thuốc nhuộm, rồi lại nhìn con mèo.
Hửm? Nhìn nhầm rồi? Đuôi của Hoan Hỉ hình như đang rung? Tai cũng thế.
Nó đang rung cái gì thế nhỉ?
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp bắt đầu giả vờ liếm lông, liếm từng tí một, liếm lông rất đỗi nghiêm túc.
... trong lúc liếm lông thì phải nghiêm túc.
Hạ Ngư híp mắt nhìn. Những nghi ngờ đã tiêu tan trước đó lại bắt đầu từ từ trỗi dậy.
Thuốc nhuộm lông đen, đôi tai nhọn của Hoan Hỉ, còn cả đôi tai đen thay màu của Hỉ.
Cùng một hương dầu gội cho mèo.
Hạ Ngư ngồi xổm xuống trước mặt con mèo tam thể đang giả vờ liếm lông nhưng thật ra đã sắp bị vạch trần đến nỗi chột dạ rồi, sau đó lấy đồ ăn cho mèo ra cho nó. Thăm dò nhẹ nhàng: "Hỉ?"
Tim Vi Nhi Pháp nảy lên một cái: "..."
A tra tấn chết người! Cố chịu!
Con mèo tam thể vẫn đang nghiêm túc liếm lông như thể không nghe hiểu lời nàng đang nói vậy.
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư cảm thấy mình ngẩn ngơ ở chỗ này hỏi chuyện một con mèo có phải người biến thành hay không hình như hơi đần...
Nhưng nếu thật sự là người biến thành vậy thì kẻ đần chính là nàng rồi. Hạ Ngư thở dài, liếc nhìn Hoan Hỉ, nếu đã có điều không biết thì làm thế nào đây... Làm thế nào đây.
Cho dù nó thật sự lừa nàng đi chăng nữa thì nàng cũng không nỡ làm gì nó cả. Nó là con mèo duy nhất đối xử tốt với nàng. Nàng yêu nó, nó cũng dịu dàng với nàng.
Hạ Ngư không nói thêm gì nữa, nàng quay người đi vào trong phòng mình. Lần này nàng không bế Hoan Hỉ vào trong phòng nữa.
Vi Nhi Pháp thu mình trong ổ, không hiểu sao lại đổ mồ hôi lạnh.
Á, thế này là nó bị phát hiện rồi hay chưa bị phát hiện... bị lộ tẩy rồi hay chưa bị lộ tẩy...Nếu bị phát hiện rồi thì tại sao không vạch trần tại trận luôn? Nếu chưa phát hiện ra thì tại sao lại bỏ nó ở bên ngoài?
Nhưng nếu đã gọi tên nó thì nhất định là nghi ngờ rồi‼
Vi Nhi Pháp: Tôi khổ quá mà.
***
Hạ Ngư nằm ở trên giường, bắt đầu suy ngẫm cẩn thận về cuộc đời của cá.
Thật ra cho đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy phỏng đoán của mình quá là kỳ cục. Sao mèo có thể biến thành người mèo được chứ... Trong đầu Hạ Ngư tự động ghép tai của con mèo tam thể với tai của Hỉ lại làm một...
Hạ Ngư lăn qua lăn lại trên giường, dùng chăn cuộn mình lại...
Nhưng thật sự giống lắm! Vậy rốt cuộc là phải hay là không phải đây?
Nếu là phải... thì sẽ thế nào, nếu không phải thì lại là ra sao?
Hạ Ngư trong chiếc chăn đen kịt như quạ rơi vào suy tư tầm thường cỏn con.
Dù... dù sao thì nàng tuyệt đối sẽ không vứt mèo đâu, đây là giới hạn‼
Nếu Hoan Hỉ thật sự là... thế thì nàng biến nó thành con mèo húi sạch lông vậy‼!
... Á, bộ dạng quá tàn nhẫn mà!
Nhưng nếu không húi trọc lông đi thì lại cứ cảm thấy như chịu thiệt vậy.
Đợi đã, loại tình huống húi lông này cũng vô dụng‼
Thu lại mấy cách linh tinh vớ vẩn trong đầu đi, nàng nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ.
Thật ra bây giờ cũng mới đến chiều, mặt trời ban trưa chiếu vào xán lạn dịu êm.
Nhưng nó là con mèo duy nhất đối tốt với nàng. Nàng đến đây chẳng phải là vì cái lão thầy bói phán rằng ở đây nàng có thể tìm thấy chân mệnh thiên mèo của nàng đấy ư.
Thế nhưng, vận mệnh và hạnh phúc trên cái thế giới này nào đâu dễ dàng có được như vậy?
Ai mà biết được hạnh phúc trước mắt có phải là bong bóng vừa chọc đã vỡ hay không, thứ ẩn chứa đằng sau lại là bóng dáng gì?
Nhưng mà... dẫu cho như vậy, nàng cũng không nỡ.
Hạ Ngư lăn một vòng, nghĩ đến Hoan Hỉ. Hoan Hỉ của nàng ấy à, có một đôi tai mèo xinh đẹp, đôi mắt vàng kim kiêu ngạo, chiếc đuôi mèo màu đen.
Lần đầu tiên nàng gặp nó, nó đang co quắp dưới đống hoang tàn, móng vuốt sắc bén đã gãy rụi, ngập tràn trong đôi mắt đều là sát ý và sự sắc lạnh.
Vừa nhìn nàng đã biết, đây là một con mèo tâm cao khí ngạo, có vẻ ngạo mạn và kiêu hãnh của riêng mình. Là nàng đưa nó về. Nàng chưa từng hỏi nó là gì, cũng chưa từng hỏi nó có bằng lòng hay không, nó chưa từng thừa nhận điều gì, nàng và nó gặp nhau và biết nhau, bắt đầu mọi thứ đều là mong muốn đơn phương của nàng.
Thế nên... thế nên, cho dù nó thật sự là Hỉ... thì cũng không tính là nó đã lừa nàng.
Khi nàng đưa nó đến, nó bị thương cũng không biết nói chuyện.
Nó có nỗi khổ của nó.
Hạ Ngư lấy chăn chùm lên mặt, nghĩ thế nào thì trong lòng cũng rối bời.
Hoan Hỉ là như thế, vậy biến thành Hoan Hỉ của Hỉ thì sao?
Nàng lại nghĩ đến đôi mắt màu vàng của Hỉ, đôi tai màu đen, lúc ôm nàng ấy thì độ ấm của lòng bàn tay vừa ấm áp vừa nóng bỏng. Như thể khi vừa bắt đầu gặp được Hỉ vậy. Người ấy vẫn luôn bảo vệ nàng.
Từ trong tay Trùng tộc, từ trong tay kẻ xấu trên tàu, nàng ấy không nói nhiều nhưng tất cả những lời nói ra đều rất dịu dàng. Giống như nàng bảo vệ Hoan Hỉ vậy, nàng ấy bảo vệ nàng.
Bởi vì... vì nàng ấy là Hoan Hỉ ư.
Nàng ôm chăn, mái tóc đen rũ xuống đất tản ra như mực, Hạ Ngư khe khẽ thở dài.
Hồ đồ ơi là hồ đồ.
Con cá không sinh ra ở thế giới này chả trách lại hồ đồ.
Bất kể là Hoan Hỉ hay là Hỉ thì đều là người cho nàng rất nhiều điều tốt đẹp, khiến cuộc sống của nàng bừng bừng sức sống. Tại sao nàng không phải là một con cá đần không hiểu thứ gì cơ chứ.
Một người, một mèo, một vách tường ngăn trở, ai nấy đều ôm suy nghĩ riêng.
***
Hạ Ngư ngủ trưa một chốc là tỉnh. Nàng quyết định vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Dù sao thì trực tiếp vạch trần quả là quá ngượng ngùng! Trực tiếp vạch trần thì quá ngượng
ngùng‼ Quá ngượng‼
Hơn nữa, không phải vẫn còn có chút hy vọng le lói rằng con mèo không phải Hỉ đấy sao?
Vả lại chuyện rất đỗi kỳ lạ, nếu Hoan Hỉ là Hỉ thì sao phải gửi tin nhắn cho nàng? Khi mỗi lần nàng gửi tin nhắn cho Hỉ thì Hoan Hỉ đều ở trong lòng nàng mà.
... Hạ Ngư bỗng nhớ đến đây là vấn đề vừa nghiêm trọng vừa xấu hổ.
Nếu Hoan Hỉ là Hỉ. Hạ Ngư nghĩ đến hôm qua mình ôm con mèo quấn quýt đủ kiểu...
Nàng nhớ đến hôm nay mình vội vàng dậy đánh răng rửa mặt, đối diện với một đống váy cái này xấu cái kia không đáng yêu... còn do dự xem mình có cần thắt chiếc nơ con bướm be bé hay không...
Nàng còn từng nghĩ tới chuyện muốn tắm chung với Hoan Hỉ‼!
Mặt Hạ Ngư lập tức nóng bừng lên!
Cuối cùng nàng nàng nàng cũng đã nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhất nằm ở đâu rồi!
A a a nàng quẳng luôn mặt mũi đi rồi!
Nói như vậy thì nàng với người ta còn chung giường chung gối nữa‼
Không biết tại sao trong đầu Hạ Ngư bỗng nảy lên hình ảnh khi Hỉ cầm mắt kính, nhìn nàng một cách rất nghiêm túc.
"Ta không có bạn gái."
... Hạ Ngư bỗng cảm thấy mình hơi bị nội thương rồi. Ngươi không có bạn gái nên ngày nào cũng leo lên giường nàng dụ dỗ nàng hả.
Quá đáng lắm rồi đấy‼ Này, này là hơi quá đáng rồi đấy‼
Rõ ràng biết là nàng không có cách nào tự tuyệt sự hấp dẫn của một con mèo mà‼ Còn cố ý ngày ngày thò chân ra cho nàng sờ‼
Thật, thật đúng là không biết liêm sỉ‼
Hoan Hỉ đúng là một con mèo không biết xấu hổ! Con mèo xấu xa! Phải cạo trọc lông cái con mèo xấu xa kia‼
Trong lòng nàng cuồn cuộn sục sôi sóng biển, Hạ Ngư vẫn cố gắng để vẻ ngoài trấn tĩnh, nàng nghĩ, nàng buộc phải bình tĩnh lại, ví dụ như nấu món gì đó...
Thế nhưng tai và cổ đều đang nóng không thôi. Hạ Ngư liếc qua cái gương. Không! Thứ trong gương là cá kho chứ không phải Hạ Ngư! Hạ Ngư còn lâu mới đỏ mặt‼
Vi Nhi Pháp đang gục mặt vào tường kiểm điểm thì trông thấy Hạ Ngư cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng. Đuôi Vi Nhi Pháp hơi phe phẩy, vui sướng.
Đã một giờ đồng hồ không trông thấy cô gái nhỏ rồi.
Nhưng mà... tiểu cô nương đầu đội chiếc mũ tai mèo màu hồng, bịt kín đầu lại, đeo khẩu trang, đồ ngủ dài đến mắt cá chân, xỏ đôi dép mèo, để lộ ra tí gót chân, mắt không liếc ngang liếc dọc đi vào phòng bếp.
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi... vi rút xâm nhập vào nhà rồi?
"Cạch." Cửa phòng bếp đã mở ra.
Vi Nhi Pháp: qaq.
Sau khi Hạ Ngư đến phòng bếp thì lập tức cởi mũ rồi cởi các thứ ra, chồng lên rồi cất đi, nhìn gương mặt đỏ ửng qua chiếc gương đọng nước.
A, vẫn chưa biến mất, vẫn còn rất đỏ.
Cái cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ ấy ở trong lòng, vốn... vốn chẳng ngưng được‼
Rõ ràng nàng là một con cá cực kỳ lợi hại mà, sao... sao đến cả cảm xúc của bản thân mà cũng không khống chế được vậy.
Không được đến nỗi, thậm chí không dám liếc mắt nhìn về phía con mèo kia lấy một cái. Như thể rằng nhìn một cái thì sẽ bị con nai chạy loạn trong tim hạ gục mất!
Hạ Ngư chưa từng yêu đương bao giờ, cũng không biết cảm giác yêu đương là gì, nàng từng rất ngưỡng mộ con người có thể có người yêu, mà nàng chỉ có thể làm một con cá cô độc.
Nhưng dáng vẻ này của nàng... Hạ Ngư cúi đầu, nhớ đến bộ dạng của Hỉ.
Nàng ấy đặt bàn tay mảnh mai lên chiếc nắm tay trên đoàn tàu mà nàng không với tới, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt màu vàng vốn tràn đầy vẻ thù địch lập tức trở nên dịu dàng, hơi thở trên ngươi vừa ấm áp vừa yên tĩnh...
Còn con mèo lười nhác làm nũng trong lòng nàng... nhìn trộm nàng thay quần áo, còn muốn cùng tắm với nàng.
A, cái con mèo xấu xa kia‼ Đáng ghét! Nàng không để ý đến nàng ấy nữa!
Hết chương 42
Chân cũng đang run lẩy bẩy vì chột dạ!
Vi Nhi Pháp cố gắng dời tầm mắt khỏi tuýp thuốc nhuộm lông méo mó kia đi, rơi xuống đống cỏ mèo trọc lốc, bàn chân bất an giẫm lên nó.
Tiếc là chú sao biên ngày xưa rất dễ bắt nạt đã bị nàng ném đi rồi.
Hạ Ngư nhìn con mèo, rồi lại nhìn thuốc nhuộm, rồi lại nhìn con mèo.
Hửm? Nhìn nhầm rồi? Đuôi của Hoan Hỉ hình như đang rung? Tai cũng thế.
Nó đang rung cái gì thế nhỉ?
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi Nhi Pháp bắt đầu giả vờ liếm lông, liếm từng tí một, liếm lông rất đỗi nghiêm túc.
... trong lúc liếm lông thì phải nghiêm túc.
Hạ Ngư híp mắt nhìn. Những nghi ngờ đã tiêu tan trước đó lại bắt đầu từ từ trỗi dậy.
Thuốc nhuộm lông đen, đôi tai nhọn của Hoan Hỉ, còn cả đôi tai đen thay màu của Hỉ.
Cùng một hương dầu gội cho mèo.
Hạ Ngư ngồi xổm xuống trước mặt con mèo tam thể đang giả vờ liếm lông nhưng thật ra đã sắp bị vạch trần đến nỗi chột dạ rồi, sau đó lấy đồ ăn cho mèo ra cho nó. Thăm dò nhẹ nhàng: "Hỉ?"
Tim Vi Nhi Pháp nảy lên một cái: "..."
A tra tấn chết người! Cố chịu!
Con mèo tam thể vẫn đang nghiêm túc liếm lông như thể không nghe hiểu lời nàng đang nói vậy.
Hạ Ngư: "..."
Hạ Ngư cảm thấy mình ngẩn ngơ ở chỗ này hỏi chuyện một con mèo có phải người biến thành hay không hình như hơi đần...
Nhưng nếu thật sự là người biến thành vậy thì kẻ đần chính là nàng rồi. Hạ Ngư thở dài, liếc nhìn Hoan Hỉ, nếu đã có điều không biết thì làm thế nào đây... Làm thế nào đây.
Cho dù nó thật sự lừa nàng đi chăng nữa thì nàng cũng không nỡ làm gì nó cả. Nó là con mèo duy nhất đối xử tốt với nàng. Nàng yêu nó, nó cũng dịu dàng với nàng.
Hạ Ngư không nói thêm gì nữa, nàng quay người đi vào trong phòng mình. Lần này nàng không bế Hoan Hỉ vào trong phòng nữa.
Vi Nhi Pháp thu mình trong ổ, không hiểu sao lại đổ mồ hôi lạnh.
Á, thế này là nó bị phát hiện rồi hay chưa bị phát hiện... bị lộ tẩy rồi hay chưa bị lộ tẩy...Nếu bị phát hiện rồi thì tại sao không vạch trần tại trận luôn? Nếu chưa phát hiện ra thì tại sao lại bỏ nó ở bên ngoài?
Nhưng nếu đã gọi tên nó thì nhất định là nghi ngờ rồi‼
Vi Nhi Pháp: Tôi khổ quá mà.
***
Hạ Ngư nằm ở trên giường, bắt đầu suy ngẫm cẩn thận về cuộc đời của cá.
Thật ra cho đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy phỏng đoán của mình quá là kỳ cục. Sao mèo có thể biến thành người mèo được chứ... Trong đầu Hạ Ngư tự động ghép tai của con mèo tam thể với tai của Hỉ lại làm một...
Hạ Ngư lăn qua lăn lại trên giường, dùng chăn cuộn mình lại...
Nhưng thật sự giống lắm! Vậy rốt cuộc là phải hay là không phải đây?
Nếu là phải... thì sẽ thế nào, nếu không phải thì lại là ra sao?
Hạ Ngư trong chiếc chăn đen kịt như quạ rơi vào suy tư tầm thường cỏn con.
Dù... dù sao thì nàng tuyệt đối sẽ không vứt mèo đâu, đây là giới hạn‼
Nếu Hoan Hỉ thật sự là... thế thì nàng biến nó thành con mèo húi sạch lông vậy‼!
... Á, bộ dạng quá tàn nhẫn mà!
Nhưng nếu không húi trọc lông đi thì lại cứ cảm thấy như chịu thiệt vậy.
Đợi đã, loại tình huống húi lông này cũng vô dụng‼
Thu lại mấy cách linh tinh vớ vẩn trong đầu đi, nàng nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ.
Thật ra bây giờ cũng mới đến chiều, mặt trời ban trưa chiếu vào xán lạn dịu êm.
Nhưng nó là con mèo duy nhất đối tốt với nàng. Nàng đến đây chẳng phải là vì cái lão thầy bói phán rằng ở đây nàng có thể tìm thấy chân mệnh thiên mèo của nàng đấy ư.
Thế nhưng, vận mệnh và hạnh phúc trên cái thế giới này nào đâu dễ dàng có được như vậy?
Ai mà biết được hạnh phúc trước mắt có phải là bong bóng vừa chọc đã vỡ hay không, thứ ẩn chứa đằng sau lại là bóng dáng gì?
Nhưng mà... dẫu cho như vậy, nàng cũng không nỡ.
Hạ Ngư lăn một vòng, nghĩ đến Hoan Hỉ. Hoan Hỉ của nàng ấy à, có một đôi tai mèo xinh đẹp, đôi mắt vàng kim kiêu ngạo, chiếc đuôi mèo màu đen.
Lần đầu tiên nàng gặp nó, nó đang co quắp dưới đống hoang tàn, móng vuốt sắc bén đã gãy rụi, ngập tràn trong đôi mắt đều là sát ý và sự sắc lạnh.
Vừa nhìn nàng đã biết, đây là một con mèo tâm cao khí ngạo, có vẻ ngạo mạn và kiêu hãnh của riêng mình. Là nàng đưa nó về. Nàng chưa từng hỏi nó là gì, cũng chưa từng hỏi nó có bằng lòng hay không, nó chưa từng thừa nhận điều gì, nàng và nó gặp nhau và biết nhau, bắt đầu mọi thứ đều là mong muốn đơn phương của nàng.
Thế nên... thế nên, cho dù nó thật sự là Hỉ... thì cũng không tính là nó đã lừa nàng.
Khi nàng đưa nó đến, nó bị thương cũng không biết nói chuyện.
Nó có nỗi khổ của nó.
Hạ Ngư lấy chăn chùm lên mặt, nghĩ thế nào thì trong lòng cũng rối bời.
Hoan Hỉ là như thế, vậy biến thành Hoan Hỉ của Hỉ thì sao?
Nàng lại nghĩ đến đôi mắt màu vàng của Hỉ, đôi tai màu đen, lúc ôm nàng ấy thì độ ấm của lòng bàn tay vừa ấm áp vừa nóng bỏng. Như thể khi vừa bắt đầu gặp được Hỉ vậy. Người ấy vẫn luôn bảo vệ nàng.
Từ trong tay Trùng tộc, từ trong tay kẻ xấu trên tàu, nàng ấy không nói nhiều nhưng tất cả những lời nói ra đều rất dịu dàng. Giống như nàng bảo vệ Hoan Hỉ vậy, nàng ấy bảo vệ nàng.
Bởi vì... vì nàng ấy là Hoan Hỉ ư.
Nàng ôm chăn, mái tóc đen rũ xuống đất tản ra như mực, Hạ Ngư khe khẽ thở dài.
Hồ đồ ơi là hồ đồ.
Con cá không sinh ra ở thế giới này chả trách lại hồ đồ.
Bất kể là Hoan Hỉ hay là Hỉ thì đều là người cho nàng rất nhiều điều tốt đẹp, khiến cuộc sống của nàng bừng bừng sức sống. Tại sao nàng không phải là một con cá đần không hiểu thứ gì cơ chứ.
Một người, một mèo, một vách tường ngăn trở, ai nấy đều ôm suy nghĩ riêng.
***
Hạ Ngư ngủ trưa một chốc là tỉnh. Nàng quyết định vờ như chưa xảy ra chuyện gì. Dù sao thì trực tiếp vạch trần quả là quá ngượng ngùng! Trực tiếp vạch trần thì quá ngượng
ngùng‼ Quá ngượng‼
Hơn nữa, không phải vẫn còn có chút hy vọng le lói rằng con mèo không phải Hỉ đấy sao?
Vả lại chuyện rất đỗi kỳ lạ, nếu Hoan Hỉ là Hỉ thì sao phải gửi tin nhắn cho nàng? Khi mỗi lần nàng gửi tin nhắn cho Hỉ thì Hoan Hỉ đều ở trong lòng nàng mà.
... Hạ Ngư bỗng nhớ đến đây là vấn đề vừa nghiêm trọng vừa xấu hổ.
Nếu Hoan Hỉ là Hỉ. Hạ Ngư nghĩ đến hôm qua mình ôm con mèo quấn quýt đủ kiểu...
Nàng nhớ đến hôm nay mình vội vàng dậy đánh răng rửa mặt, đối diện với một đống váy cái này xấu cái kia không đáng yêu... còn do dự xem mình có cần thắt chiếc nơ con bướm be bé hay không...
Nàng còn từng nghĩ tới chuyện muốn tắm chung với Hoan Hỉ‼!
Mặt Hạ Ngư lập tức nóng bừng lên!
Cuối cùng nàng nàng nàng cũng đã nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhất nằm ở đâu rồi!
A a a nàng quẳng luôn mặt mũi đi rồi!
Nói như vậy thì nàng với người ta còn chung giường chung gối nữa‼
Không biết tại sao trong đầu Hạ Ngư bỗng nảy lên hình ảnh khi Hỉ cầm mắt kính, nhìn nàng một cách rất nghiêm túc.
"Ta không có bạn gái."
... Hạ Ngư bỗng cảm thấy mình hơi bị nội thương rồi. Ngươi không có bạn gái nên ngày nào cũng leo lên giường nàng dụ dỗ nàng hả.
Quá đáng lắm rồi đấy‼ Này, này là hơi quá đáng rồi đấy‼
Rõ ràng biết là nàng không có cách nào tự tuyệt sự hấp dẫn của một con mèo mà‼ Còn cố ý ngày ngày thò chân ra cho nàng sờ‼
Thật, thật đúng là không biết liêm sỉ‼
Hoan Hỉ đúng là một con mèo không biết xấu hổ! Con mèo xấu xa! Phải cạo trọc lông cái con mèo xấu xa kia‼
Trong lòng nàng cuồn cuộn sục sôi sóng biển, Hạ Ngư vẫn cố gắng để vẻ ngoài trấn tĩnh, nàng nghĩ, nàng buộc phải bình tĩnh lại, ví dụ như nấu món gì đó...
Thế nhưng tai và cổ đều đang nóng không thôi. Hạ Ngư liếc qua cái gương. Không! Thứ trong gương là cá kho chứ không phải Hạ Ngư! Hạ Ngư còn lâu mới đỏ mặt‼
Vi Nhi Pháp đang gục mặt vào tường kiểm điểm thì trông thấy Hạ Ngư cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng. Đuôi Vi Nhi Pháp hơi phe phẩy, vui sướng.
Đã một giờ đồng hồ không trông thấy cô gái nhỏ rồi.
Nhưng mà... tiểu cô nương đầu đội chiếc mũ tai mèo màu hồng, bịt kín đầu lại, đeo khẩu trang, đồ ngủ dài đến mắt cá chân, xỏ đôi dép mèo, để lộ ra tí gót chân, mắt không liếc ngang liếc dọc đi vào phòng bếp.
Vi Nhi Pháp: "..."
Vi... vi rút xâm nhập vào nhà rồi?
"Cạch." Cửa phòng bếp đã mở ra.
Vi Nhi Pháp: qaq.
Sau khi Hạ Ngư đến phòng bếp thì lập tức cởi mũ rồi cởi các thứ ra, chồng lên rồi cất đi, nhìn gương mặt đỏ ửng qua chiếc gương đọng nước.
A, vẫn chưa biến mất, vẫn còn rất đỏ.
Cái cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ ấy ở trong lòng, vốn... vốn chẳng ngưng được‼
Rõ ràng nàng là một con cá cực kỳ lợi hại mà, sao... sao đến cả cảm xúc của bản thân mà cũng không khống chế được vậy.
Không được đến nỗi, thậm chí không dám liếc mắt nhìn về phía con mèo kia lấy một cái. Như thể rằng nhìn một cái thì sẽ bị con nai chạy loạn trong tim hạ gục mất!
Hạ Ngư chưa từng yêu đương bao giờ, cũng không biết cảm giác yêu đương là gì, nàng từng rất ngưỡng mộ con người có thể có người yêu, mà nàng chỉ có thể làm một con cá cô độc.
Nhưng dáng vẻ này của nàng... Hạ Ngư cúi đầu, nhớ đến bộ dạng của Hỉ.
Nàng ấy đặt bàn tay mảnh mai lên chiếc nắm tay trên đoàn tàu mà nàng không với tới, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt màu vàng vốn tràn đầy vẻ thù địch lập tức trở nên dịu dàng, hơi thở trên ngươi vừa ấm áp vừa yên tĩnh...
Còn con mèo lười nhác làm nũng trong lòng nàng... nhìn trộm nàng thay quần áo, còn muốn cùng tắm với nàng.
A, cái con mèo xấu xa kia‼ Đáng ghét! Nàng không để ý đến nàng ấy nữa!
Hết chương 42
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.