Chương 26
Nam Khinh Ca
30/04/2022
Diệp Ngưng nhìn ánh mắt oán hận của Lệ Nghiên, cả người cô đều rùng mình, cảm giác này y như lúc đi xem phim kinh dị vậy.
Cô hoảng loạn đẩy tay bà ra, không ngờ bà lại cúi đầu cắn tay cô.
“A!”
Diệp Ngưng đau chỉ biết kêu lên, Tạ Ly nhanh tay kéo cô ra.
Anh nhìn mẹ chằm chằm, hỏi bà: “Rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ muốn giết mày, nếu không vì mày mẹ sẽ không biến thành cái dáng vẻ điên điên khùng khùng như này, tất cả đều là tại mày.”
Lệ Nghiên không ngừng mắng chửi Tạ Ly, bà đang định nhào tới cạnh anh.
“Học trưởng, cẩn thận.”
Diệp Ngưng theo bản năng lên tiếng, Tạ Ly lại rất bình tĩnh, vừa cầm tay cô vừa gọi người tới.
Rất nhanh sau đó có mấy người hộ sĩ bước vào, trói Lệ Nghiên lại, mà Tạ Ly nhanh chóng kéo tay Diệp Ngưng ra ngoài.
Hai người ra ngoài hành lang, anh cẩn thận kéo tay áo cô lên, trên cánh tay hằn một vết răng sâu, còn có máu chảy ra nữa.
Khoảnh khắc ấy dường như có một con dao đâm vào tim Tạ Ly.
Anh không nói hai lời nhanh chân mang cô đi tìm bác sĩ để khử trùng vết thương.
Lúc bác sĩ xử lý vết cắn, Tạ Ly đứng sau cắn chặt răng nhíu mày lại, bộ dáng xót xa không đành lòng.
Bác sĩ thấy anh như thế nói: “Con gái nhà người ta còn chưa kêu đau đâu.”
Diệp Ngưng nghe thế, quay đầu nhìn Tạ Ly, mỉm cười với anh, “Học trưởng, em không sao đâu mà.”
Cô sợ Tạ Ly sẽ thấy áy náy nên không kêu lên.
“Anh xin lỗi.”
Tạ Ly cúi đầu, ánh mắt tràn đầy hối hận.
Biết bệnh tình của mẹ không ổn định mà anh còn dẫn cô đến đây.
Bôi thuốc xong, bác sĩ quấn băng gạc cho cô, còn kê mấy loại thuốc.
Hai người đi ra ngoài, Diệp Ngưng giơ cánh tay bị thương ra trước mặt anh, vui vẻ nói: “Được rồi mà, anh đừng im lặng mãi thế, em thực sự không sao đâu.”
Tạ Ly cầm tay cô, muốn dỗ cô vui: ‘Hay là em cắn anh một phát nhé?”
“Anh đùa gì thế?” Diệp Ngưng nói tiếp, “Vết thương của em có đáng là gì so với anh chứ.”
“Nhưng lúc đó anh bị thương cũng đáng, nhưng em là vì anh nên mới thế.”
“Không sao đâu, mấy ngày nữa là khỏe thôi.”
Diệp Ngưng thấy Tạ Ly cứ buồn rầu mãi, có chút buồn cười: “Anh sao thế? Là em nói muốn đi cùng anh mà, em với anh…..”
Cũng chẳng là gì của nhau.
Mấy chữ cuối còn chưa kịp nói ra thì anh đã ôm cô.
Tạ Ly vươn tay kéo cô vào lòng.
Hai tay Diệp Ngưng cứng đờ buông thõng bên người, cô cũng không biết mình nên làm gì.
Tạ Ly muốn an ủi cô, xoa tay sờ đầu Diệp Ngưng, anh không phải là người giỏi ăn nói, cũng chẳng biết nên nói ra những điều mình nghĩ như thế nào, chỉ có thể im lặng xoa đầu cô.
………
Qua mấy ngày thì vết thương cũng lành, chỉ để lại dấu răng nhàn nhạt, mỗi lần Diệp Ngưng ngắm nhìn đều nghĩ, tổn thương bên ngoài thì lưu lại dấu vết còn tổn thương trong lòng thì sao?
Mỗi ngày Tạ Ly đều hỏi vết thương của cô như thế nào, bảo cô chụp ảnh cho mình xem, Diệp Ngưng nói đã ổn rồi nhưng anh không tin.
Mấy ngày nay công ty rất nhiều việc nên Tạ Ly không đi gặp Diệp Ngưng, chuyện hôm đó làm anh thấy áy náy, vừa đúng lúc tận dụng thời gian bận rộn này để ổn định lại tâm trạng.
Mấy ngày không gặp cô làm anh thấy không quen, không nhịn được nên lái xe tới Đại học Ngu.
Lúc chiều, mặt trời ngả dần về Tây, Diệp Ngưng bước ra từ tòa giảng đường thì thấy Tạ Ly đứng ở gốc cây ngô đồng, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, một tay đút vào túi, trông rất anh tuấn.
Vài nữ sinh đi qua đều liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt không giấu nổi sự phấn khích.
Diệp Ngưng ngẩn người đứng im tại chỗ, cô giống như thấy lại những ngày tháng trước, vì Cố Dịch Thần cũng đã từng đứng đó chờ cô.
Thấy Diệp Ngưng tan học, Tạ Ly đi tới cầm balo của cô, động tác này làm Diệp Ngưng giật mình.
Anh nhìn ra sự khác thường của cô, cau mày.
“Em sao thế?”
“Không sao đâu ạ, tự em cầm là được rồi.”
Diệp Ngưng cười với anh, đi về phía trước.
Đi cùng Tạ Ly làm Diệp Ngưng thấy áp lực vô cùng, vì trong trường có rất nhiều người biết anh, có ai không biết cũng sẽ ngoái đầu nhìn anh vài lần.
Xấu hổ nhất chính là gặp phải thầy giáo của cô, tuy thầy không dạy Tạ Ly nhưng lại biết anh.
“Không ngờ cậu lại quen biết học sinh của tôi.”
Tạ Ly dừng bước, bắt tay với thầy: “Em chào giáo sư Trương.”
“Em với Tạ học trưởng là bạn thôi ạ.”
Diệp Ngưng vội vàng giải thích.
Thấy cô sợ người khác hiểu lầm như thế, Tạ Ly có chút mất mát.
Hai người cùng thầy giáo nói vài câu rồi đi tiếp, ai ngờ vừa bước ra cổng trường thì gặp Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần tới tìm Diệp Ngưng nhưng không ngờ Diệp Ngưng và Tạ Ly lại đi chung với nhau.
Cố Dịch Thần nhìn đến hai người họ, không khỏi cười lạnh.
Diệp Ngưng cũng chẳng xấu hổ, lúc yêu nhau cô thật lòng thật dạ với anh ta, bây giờ thì sợ gì chứ?
Cố Dịch Thần bước đến trước mặt Tạ Ly, mỉa mai nói: “Gu của Tạ tổng thật độc đáo, lại thích đi cướp đồ của người khác.”
Im lặng chính là sự khinh bỉ lớn nhất, Tạ Ly cũng lười không thèm nói chuyện với loại người này.
Anh giơ tay kéo Diệp Ngưng về phía mình, tỏ vẻ không nhìn thấy Cố Dịch Thần, đi tiếp.
Cố Dịch Thần cắn chặt răng, lại đuổi theo chất vấn anh: “Có phải anh dở trò sau lưng tôi không? Bây giờ không công ty nào nhận tôi, tất cả là do anh đúng không?”
“Nếu biết rồi thì an phận mà sống đi.”
Tạ Ly bất động thanh sắc (*) cảnh cáo anh ta một câu.
(*) Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
Cố Dịch Thần mím môi, nhìn Diệp Ngưng: “Cô ở bên cái loại đàn ông độc ác thâm hiểm như thế này cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.”
Có Diệp Ngưng ở đây nên Tạ Ly không động thủ với Cố Dịch Thần, chỉ liếc mắt uy hiếp anh ta.
Tôi còn thâm độc hơn thế đấy, thử nói thêm một câu nữa xem.
Cố Dịch Thần cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Ly nhìn mình, lạnh toát cả sống lưng.
………
Hai người về đến tiểu khu, Diệp Ngưng bảo muốn mua ít thức ăn về nấu, tủ lạnh nhà cô không còn nhiều đồ nữa, Tạ Ly đi cùng cô.
Một người phụ trách đẩy xe, một người đi trước chọn đồ ăn.
Diệp Ngưng cầm khoai tây và cà rốt để vào trong xe đẩy, cô đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra hôm đó em uống say là vì anh ta.”
“Ừ, anh cũng đoán thế.”
“Anh biết hôm đó em nghe thấy anh ta nói gì không?”
Tạ Ly cầm một miếng thịt bò bít tết.
“Nói gì?”
“Anh ta nói với đám bạn là nhà họ Diệp chỉ có mình em, nếu kết hôn rồi sẽ được chia ít tài sản nên mới yêu đương với em.”
“Đúng là đồ khốn nạn.”
Diệp Ngưng cười tự giễu: “Ánh mắt em cũng kém thật đó, không biết nhìn người chút nào.”
“Nếu một người làm chuyện tốt mà bị người khác hiểu lầm, em sẽ cho rằng người đó là kẻ xấu sao?”
Tạ Ly nghiêm túc nhìn cô: “Đừng ôm hết trách nhiệm vào mình.”
“Ồ”
Diệp Ngưng nghe anh nói thế, ngoan ngoãn trả lời.
Thấy cô sợ rụt cổ, Tạ Ly không nhịn được bật người.
“Anh hung dữ lắm hả?”
Diệp Ngưng lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chỉ chút chút thôi ạ.”
Anh không nói gì mà sờ đầu cô.
Hai người về đến nhà, Diệp Ngưng đi vào phòng bếp nấu ăn, cô đã quen với việc tối nào cũng nấu bữa tối cho bản thân rồi.
Tạ Ly hỏi cô xem có cần giúp gì hay không lại bị cô đuổi ra ngoài.
Anh chẳng còn cách nào khác chỉ có thể ra sô pha ngồi.
Diệp Ngưng đang bận rộn nấu bữa tối thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cảm thấy rất kì lạ, giờ này còn ai đến chứ, người biết nhà cô cũng không nhiều mà.
Cô còn đang suy nghĩ thì Tạ Ly đã đi tới mở cửa, bên ngoài là người ba thân yêu của Diệp Ngưng.
Diệp Minh Lâm thấy Tạ Ly mở cửa cho mình thì kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại.
“Diệp tổng.”
Tạ Ly cũng không thấy chột dạ.
“Cứ gọi là chú đi, đừng khách sáo.”
Diệp Minh Lâm nói xong thì bước vào.
Tạ Ly coi nhà Diệp Ngưng như nhà mình, cầm đôi dép lê mới đưa cho ông.
Hành động này làm Diệp Minh Lâm càng nhìn Tạ Ly nhiều hơn.
Chẳng lẽ lúc ông không để ý, Tạ Ly với đứa con gái bảo bối của mình yêu nhau rồi?
Diệp Ngưng nghe thấy tiếng ba Diệp, cô chột dạ một lúc lâu mới đi tới.
Cô tỏ vẻ thoái mái nói: “Ba tới hả, vừa đúng lúc con đang nấu cơm.”
“Ba nghe nói mỗi ngày con đều về nhà đều sẽ nấu cơm nên mới cố ý mang theo cái bụng đói tới đây.”
Diệp Minh Lâm nói đùa, nhìn Tạ Ly, “Tí nữa cùng chú uống vài ly nhé.”
“Vâng.”
Tạ Ly sảng khoái đồng ý.
………
Diệp Ngưng làm 5 món đơn giản, như là thịt xào ớt xanh, trứng sốt cà chua…
Lúc này Diệp Minh Lâm nhìn bàn ăn đến nỗi ngây ngẩn cả người.
“Tay nghề của con gái ba tốt quá.”
Ông đột nhiên phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong quá trình trưởng thành của cô.
“Ba còn chưa nếm thử nữa mà.”
Diệp Ngưng đưa đôi đũa cho ông; “Có lẽ ba sẽ ăn không quen nhưng mà đừng cố ý khen con đó nhé.”
Ba người ngồi xuống bàn ăn, ba Diệp cầm đũa nếm món thịt kho cà tím.
“Hương vị không tồi đâu, rất nhiều năm rồi ba chưa được ăn món nào ngon như thế này.”
Diệp Ngưng được ba Diệp khen đến nỗi ngượng đỏ cả mặt, cô ho khan mấy tiếng: “Ba đừng khen nữa, mau ăn đi.”
Diệp Minh Lâm cười cười, cố ý hỏi Tạ Ly: “Cháu thấy thế nào?”
“Cảm nhận của cháu với chú có chỗ giống chỗ lại không.”
“Sao?”
“Nhiều năm rồi chú chưa được ăn qua còn cháu từ trước đến nay chưa được ăn món nào ngon như vậy.”
Câu này đúng là đâm đúng chỗ, Diệp Minh Lâm cười to, Diệp Ngưng thẹn thùng cúi đầu: “Được rồi được rồi ăn cơm thôi.”
Hôm nay là cho cô đại hội khen thưởng sao?
…………
Tạ Ly ngồi ăn cùng Diệp Minh Lâm tới 9 giờ, Liễu Như gọi điện cho ông hỏi ông đi đâu sao còn chưa về.
Ba Diệp bảo ông đang ở nhà Diệp Ngưng, đầu bên kia im lặng mấy giây rồi dặn ông lúc đi đường chú ý an toàn.
Ông tắt điện thoại, đứng dậy nói: “Ngưng Ngưng, cũng muộn rồi, ba về trước đây.”
“Cháu giúp Diệp Ngưng thu dọn rồi đi.”
Tạ Ly sợ ông nghĩ ngợi lung tung nên vội vàng giải thích.
Nghe Tạ Ly nói thế, Diệp Minh Lâm lại thấy rất vui vẻ, Tạ Ly đúng là người biết quan tâm người khác.
Tạ Ly cùng Diệp Ngưng tiễn ba Diệp ở cửa, anh xin lỗi nói: “Chú, cháu uống rượu nên không đưa chú về được ạ.”
“Không sao đâu, chú gọi người đến là được.”
Diệp Minh Lâm đi ra ngoài, còn không quên nói một câu: “Cũng không còn sớm nữa, cháu dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.”
“Ba đi chậm thôi nhé.”
Diệp Ngưng nói với ông.
Tạ Ly thấy ba Diệp đi vào thang máy, anh đóng cửa lại, yêu lặng thu dọn bàn ăn, Diệp Ngưng thấy thế vội vàng nói: “Học trưởng, anh cứ về đi, tự em dọn cũng được.”
Tạ Ly cau mày, nói: “Anh uống hơi nhiều rượu, cảm thấy hơi đau đầu.”
Diệp Ngưng suy nghĩ một chút, nhíu màu: “Học trưởng, không phải anh định ở lại đây qua đêm đó chứ?”
“Nếu em cho phép thì anh cũng rất sẵn lòng.”
“……………”
Im lặng mấy giây, Diệp Ngưng nghiêng đầu cười: “Em không đồng ý đâu nha.”
Trên mặt Tạ Ly hiện lên một tia bất đắc dĩ; “Anh phải về rồi, em đừng luyến tiếc nhé.”
“Em có thể gọi xe cho anh.”
Tạ Ly quả thật bị cô đánh bại rồi.
………
Hôm qua Diệp Minh Lâm tới nhà Diệp Ngưng vì muốn xin lỗi cô, mấy hôm trước ông ăn nói không xem xét kĩ lưỡng, không đứng ở vị trí của Diệp Ngưng.
Tiếc là Tạ Ly lại ở đó, ông không có mặt mũi nào mà mở miệng cả.
Ngày mai là sinh nhật của Liễu Như, bà chủ động bảo ông gọi Diệp Ngưng về cùng ăn một bữa cơm, Diệp Minh Lâm không biết nên nói như thế nào.
Từ lúc ông nói muốn sinh đứa thứ hai, dường như cô bắt đầu để ý Liễu Như.
Ông do dự hồi lâu mới nhắn tin cho Diệp Ngưng.
【 Ngày mai là sinh nhật của dì Liễu, con về nhà ăn cơm nhé? 】
Ông sợ Diệp Ngưng sẽ từ chối nhưng lại không hiểu con gái mình, vì Diệp Ngưng sẽ không để ông khó xử.
【 Vâng, con biết rồi ạ.】
Diệp Ngưng không chỉ đồng ý mà còn mua quà tặng cho Liễu Như.
Người trưởng thành đều bằng mặt mà không bằng lòng, Liễu Như từ trước đến nay đều như vậy cô cũng học theo được một chút, nếu không thì ba sẽ cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Hôm sau, Diệp Ngưng cầm quà về nhà, không ngờ trong nhà lại có nhiều người như thế, mà Diệp ngưng lại chẳng quen ai.
Cô cầm quà đưa cho Liễu Như, bà tỏ vẻ rất vui mừng, còn ôm cô một cái, giới thiệu những người khác cho Diệp Ngưng nghe.
Diệp Ngưng không hiểu mấy người đó cùng cô có dây mơ rễ má thế nào, chỉ gật đầu cười lễ phép cho qua.
Mộ Khâm Úy là người cuối cùng đến, đột nhiên anh ta đứng sau Diệp Ngưng làm cô hoảng sợ.
Diệp Ngưng liếc mắt muốn đi qua, anh ta lại giơ tay cản cô lại:
“Nhìn thấy trưởng bối cũng không biết chào sao?”
“Cậu họ.”
Diệp Ngưng miễn cưỡng chào một tiếng, lạnh mặt đi qua.
Từ lúc lần đầu gặp nhau cô đã không thích Mộ Khâm Úy, cô cũng không biết tại sao.
Buổi tiệc đến khuya mới kết thúc, chờ khách về hết rồi trong nhà chỉ còn ba Diệp, Liễu Như, Diệp Ngưng và Mộ Khâm Úy.
Quan hệ của bọn họ từ lúc nào thân thiết vậy chứ?
Trong lòng Diệp Ngưng thấy rất khó hiểu.
Liễu Như được tặng nhiều quà, có rất nhiều đồ trang điểm gì đó, bà bảo Diêp Ngưng mang về dùng.
“Con xem dì Liễu đối xử với con thật tốt, chuyện gì cũng nghĩ đến con đầu tiên.”
Diệp Minh Lâm tận lực muốn Diệp Ngưng và Liễu Như gần nhau hơn, nhưng cách làm này hơi sai rồi.
Diệp Ngưng đứng dậy cười cười, nói: “ Dì Liễu, đây là quà mà người ta tặng dì, quà nào cũng có ý tốt muốn chúc cả, sao con lại không biết xấu hổ mà cầm chứ.”
“Con không phải là người ngoài.” Liễu Như ôn hòa nhìn Diệp Minh Lâm một cái, nói tiếp: “Với cả dì cũng 40 tuổi rồi, không còn trẻ nữa, con vẫn còn nhỏ phải chăm sóc mình thật tốt.”
“Dì nói đùa rồi, dì phải là người cần chăm sóc da dẻ mới đúng.”
Diệp Minh Lâm nghe vậy không khỏi cau mày, nha đầu này từ bao giờ lại hay cãi người lớn như vậy.
Nhìn ánh mắt không vui của ba, Diệp Ngưng nhận ra mình trúng kế của Liễu Như, bà ta cố ý nói thế để cô phản bác, càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con về đây.”
Mộ Khâm Úy đứng dậy hỏi Diệp Ngưng: “Cậu mang cháu về nhé?”
“Không cần đâu, làm phiền cậu rồi, cháu đâu phải là người không có liêm sỉ như thế.”
Diệp Ngưng nói rất khách sáo, ngữ điệu xen chút bất bình.
Mộ Khâm Úy nhướng mày, nghĩ thầm nha đầu này với mình có đích ý quá sâu, là vì chị mình sao?
“Con về đây.”
Nói xong, Diệp Ngưng xoay người rời đi.
Liễu Như nhìn bóng dáng Diệp Ngưng, ủy khuất cúi đầu.
“Minh Lâm, anh nói em phải làm gì để con bé thích em đây?”
“Em nói vớ vẩn gì thế.”
Diệp Minh Lâm vỗ tay an ủi Liễu Như: “Tính tình Diệp Ngưng vốn dĩ đã thẳng thắn, sao con bé lại không thích em chứ.”
Mộ Khâm Úy nghe thế không kìm được mỉm cười.
“Chị, anh rể, em về đây.”
Anh ta nói xong cũng ra ngoài.
…………
Diệp Ngưng đi tới cổng, đang định gọi xe về, khu biệt thự này rất to, cô phải đi thêm một đoạn nữa, ở đây không cho taxi đi vào.
Cô đi dọc theo lề đường thì phía sau có tiếng còi xe.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Diệp Ngưng không dừng lại tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Khâm Úy hạ cửa sổ xe, đi chậm lại theo bước chân Diệp Ngưng;
“Chắc chắn muốn đi một mình à?”
“Ừ.”
“Trời tối thế này cũng không sợ sao?”
“Cũng chẳng phải là lần đầu thì sợ gì chứ.”
Mộ Khâm Úy nghe vậy, cảm thấy rất thú vị.
“Lên xe đi tôi đưa cháu về.”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Không phải lần đầu tiên gặp nhau thì cháu sợ cái gì?”
“Ai sợ?”
Diệp Ngưng lập tức phản bác.
“Không sợ thì lên đi.”
“Đừng khiêu khích tôi.”
Diệp Ngưng căn bản không mắc lừa.
“Tùy cháu.”
Mộ Khâm Úy nói hai chữ rồi phóng xe phi nhanh về phía trước.
Nhìn chiếc xe biến mất trong đêm tối, Diệp Ngưng không khỏi hoài nghi.
Sao anh ta lại muốn đưa cô về? Là có mục đích sao?
Từ lúc bị Cố Dịch Thần lừa, cô đối với ai cũng phải đề phòng.
…………
Đêm nay có tiệc rượu, Tạ Ly tham dự cùng Lục Sâm, hai người đi tới thì gặp Tô Cảnh Sơ, Tô Cảnh Sơ tỏ vẻ không quen biết làm Lục Sâm cảm thấy rất khó hiểu.
“Hai người các cậu rốt cuộc là sao đấy?’
Hôm đó chơi bóng rổ có chút không thích hợp, bây giờ lại coi nhau như người xa lại, đang là huynh đệ thân thiết với nhau tự dưng lại trở mặt?
Tạ Ly không trả lời, xoay người đi ra chỗ khác.
Lục Sâm tìm Tô Cảnh Sơ, hỏi: “Tên tiểu tử này sao thế”
“Cái gì?”
Tô Cảnh Sơ hất tay Lục Sâm, khó chịu nói: “Sao cậu không đi mà hỏi Tạ Ly ấy.”
“Cậu còn không biết tính Tạ Ly sao, tôi hỏi cậu ấy thì cậu ấy sẽ nói cho tôi nghe à?”
Tô Cảnh Sơ biết Lục Sâm tò mò, nhún vai: “Tôi cũng không nói đấy.”
“Cậu….”
Lục Sâm tức giận thở phì phò, “Nói hay không kệ cậu.”
Mấy buổi tiệc kiểu này không thiếu con gái nhà hào môn, Tạ Ly vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Chẳng qua anh rất lạnh lùng, như một ngọn núi băng, làm người khác không dám tới gần.
“Sâm ca.”
Lục Sâm đang đi thì có người giữ chặt cánh tay, liếc mắt nhìn qua, hóa ra là Cao Vân Tịch.
“Có chuyện gì sao?”
“Em có chị em tốt muốn làm quen với Ly ca, anh giúp một tay đi.”
Ánh mắt Lục Sâm lóe sáng, “Ai?”
“Chính là cô gái mặc váy màu xanh kia kìa.”
Lục Sâm liếc mắt một cái, “Tuy trông cũng xinh nhưng trong mắt Tạ Ly chắc chỉ là người tầm thường thôi.”
“Sâm ca, anh đừng trông mặt mà bắt hình dong, tỷ muội này của em tốt nghiệp trường danh tiếng đấy.”
“Này chẳng lẽ Tạ Ly quan tâm đến bằng cấp à?”
“Dù sao anh cũng giúp em đi.”
Cao Vân Tịch làm nũng, quơ quơ tay Lục Sâm, “Được không?”
“Okay.”
Lục Sâm giả bộ bất đắc dĩ: “Bảo cô ấy tới đây đi.”
“Em biết Sâm ca tốt nhất mà.”
Cao Vân Tịch vui mừng gọi cô gái kia tới.
Lục Sâm nhìn bóng dáng Cao Vân Tịch, nghĩ thầm, đúng là đàn bà lòng dạ độc ác.
Biết rõ Tạ Ly là người không gần nữ sắc, còn bảo chị em tốt đến gần, cố ý muốn làm người ta rớt đài à?
Chị em tốt cái gì chứ, chị em plastic thì có.
Nhưng mà không sao hết, có drama để hít.
Cao Vân tịch dẫn Quách Thiến tới, Lục Sâm đưa hai người đi tới chỗ Tạ Ly.
Quách Thiến ỷ vào việc mình tốt nghiệp trường top đầu, trên người tỏa ra khí chất cao ngạo.
“Giới thiệu với cậu một chút, cô gái này là….”
“Quách Thiến.” Cao Vân Tịch vội vàng nói.
“Ừ, tên là Quách Thiến, hai người làm quen đi.”
Tạ Ly nhíu mày nhìn Lục Sâm, ánh mắt dò hỏi: Cậu làm cái gì đấy?
Quách Thiến ngẩng cao đầu, như một con khổng tước cao ngạo, nhưng vẫn chủ động bắt tay với Tạ Ly.
“Xin chào, em tên là Quách Thiến.”
Cô ta nghe bố mẹ kể Tạ Ly là người ưu tú giỏi giang nhất Ngu Thành, chỉ có Tạ Ly mới xứng đôi với mình.
Tạ Ly cúi đầu nhìn tay cô ta, mỉa mai cười, không nói gì mà xoay người rời đi, nhưng không ngờ…..
Diệp Ngưng đang ôm cánh tay Diệp Minh Lâm đứng ngay đằng sau.
Trong phút chốc não Tạ Ly lập tức trống rỗng.
Lục Sâm ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O, không ngờ Diệp Ngưng sẽ xuất hiện ở đây, còn bị cô nhìn thấy Tạ Ly nói chuyện với cô gái khác, chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Diệp Ngưng mặc váy dài màu xanh lam, tóc xõa xuống, trông vừa xinh đẹp lại tự nhiên.
Ánh đèn chiếu trên người cô, quả thực đẹp đến nỗi làm tim người khác rung động.
“Ba đi chào hỏi người khác nhé.”
Diệp Minh Lâm không muốn xen vào chuyện của mấy người trẻ tuổi nên cố ý đi trước.
Tạ Ly bình tĩnh lại, bước nhanh đến chỗ Diệp Ngưng, Quách Thiến thấy thế cũng đuổi theo.
Tạ Ly còn chưa kịp mở miệng thì Quách Thiến đã nói trước: “Diệp Ngưng, đã lâu không gặp.”
Hai người còn biết nhau?
Lục Sâm cau mày chôn chân tại chỗ.
“Cậu về nước lúc nào?”
Diệp Ngưng hỏi.
“Mới ngày trước.”
Quách Thiến tới gần hỏi Diệp Ngưng: “Cậu biết Tạ Ly à?”
Cô ta đánh đòn phủ đầu dò hỏi, cứ làm như là mình thân với Tạ Ly lắm.
Tạ Ly rất khó chịu, trực tiếp giải thích: “Không chỉ quen biết mà tôi còn đang theo đuổi cô ấy.”
Sắc mặt Quách Thiến biến đổi, Cao Vân Tịch đứng sau kéo tay Lục Sâm, hỏi có phải hay không.
Lục Sâm nhún vai ngầm thừa nhận.
Ulatruiiii!!!!!
Mắt Cao Vân Tịch sáng lên, Tạ Ly thích con gái!!!
Cao Vân Tịch liếc nhìn Quách Thiến, nụ cười trên mặt dập tắt, lại cố gắng nặn ra vẻ thiên kim tiểu thư cao quý. Cô ta bước lên kéo tay Quách Thiến: “Xin lỗi, tôi không biết Ly ca đã có người trong lòng.”
Ly ca.
Nghe thấy cái này xưng hô, Diệp Ngưng theo bản năng nhíu mày.
Thấy nét mặt của cô, Tạ Ly trầm giọng nói: “Tôi với cô không thân, đừng gọi như thế.”
Cao Vân Tịch xấu hổ, ngượng ngùng cười trừ, kéo Quách Thiến rời đi.
Quách Thiến nhìn Diệp Ngưng: “Tôi còn chưa có số của cậu, chúng ta add Wechat đi.”
“Được.”
Diệp Ngưng thoải mái đồng ý.
Hai người kia vừa đi thì Tạ Ly lập tức giải thích với Diệp Ngưng: “Anh không biết cô gái kia, từng gặp qua nhưng không thân.”
“Em cũng không hiểu lầm mà.”
Diệp Ngưng cười cười, ý bảo không muốn nói tiếp đề tài này nữa:
“Em qua bên kia đây.”
Tạ Ly nhìn Diệp Ngưng đi xa một đoạn, quay đầu trừng mắt lườm Lục Sâm.
Lục Sâm vội vàng tỏ vẻ vô tội: “Tôi không biết Diệp Ngưng sẽ tới.”
Lục Sâm vừa nói xong thì thấy có người đứng cạnh Diệp Ngưng.
“Ơ? Tô Cảnh Sơ cũng biết Diệp Ngưng à?”
Lục Sâm thắc mắc hỏi thì thấy sắc mặt Tạ Ly thay đổi.
Cuối cùng Lục Sâm cũng tỉnh ngộ.
Tô Cảnh Sơ và Tạ Ly trở mặt không phải là vì cả 2 đều thích Diệp
Ngưng đó chứ?
………
Tô Cảnh Sơ gặp được Diệp Ngưng, cảm thấy rất vui vẻ, nhìn cô mặc bộ váy dài, tựa như thiên nga trắng mỹ lệ, làm trái tim anh ta đập “bình bịch bình bịch”.
‘Hellu chúng ta lại gặp nhau rồi này.”
Tự dưng có người phi đến trước mặt làm Diệp Ngưng sợ hãi.
Cô gật đầu với Tô Cảnh Sơ, anh ta cười nói: “Em xem hôm nay cả hai bọn mình đều mặc đồ màu xanh.”
“Trùng hợp vậy.”
Diệp Ngưng trưởng thành sớm, tính cách lại điềm đạm, đứng trước mặt Tô Cảnh Sơ như là lớn hơn anh ta vài tuổi.
Tạ Ly đứng xa nhìn hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt hiện ra ngọn lửa ghen ghét.
Sự nhẫn nại của anh đã chạm tới giới hạn rồi.
Cho dù không có Tô Cảnh Sơ thì còn có người khác.
Anh không thể cứ đợi mãi như thế này được.
…………
Buổi tiệc kết thúc, Diệp Ngưng và Diệp Minh Lâm rời đi, Quách Thiến đi tới chào tạm biệt, còn chào hỏi ba Diệp.
Diệp Ngưng đối đãi nhẹ nhàng với cô ta là vì hai người đã từng là hàng xóm, từ nhỏ đã lớn lên với nhau, lúc Quách Thiến học lớp 9 thì chuyển đi nơi khác.
Vừa nãy hai người add Wechat, Diệp Ngưng biết Quách Thiến chỉ muốn cô xem vòng bạn bè của mình, để cô cảm thấy thế nào gọi là con gái gia đình giàu có có học thức tốt nghiệp trường danh tiếng.
Bài đăng mới nhất của cô ta là:
【Cuối cùng cũng lấy được học bổng. 】
Bài đăng kèm theo bức ảnh chụp ly nước đặt trên một quyển sách, trọng điểm là cái ly có khắc chữ MIT, cứ như sợ người khác không biết cô ta tốt nghiệp từ Đại học MIT (*) vậy.
(*) Đại học MIT: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.
Lúc Diệp Ngưng chuẩn bị lên xe thì Tạ Ly xuất hiện.
“Chú Diệp, cháu có thể đưa Diệp Ngưng về không ạ?”
Diệp Minh Lâm không nói gì, quay đầu hỏi ý kiến Diệp Ngưng.
Cô nói: “Ba cứ về trước đi ạ.”
Nghe con gái nói thế, Diệp Minh Lâm vui mừng nói với Tạ Ly: “Mang con gái bảo bối của chú về nhà an toàn nhé.”
“Vâng ạ.”
Tạ Ly gật đầu nhìn Diệp Minh Lâm lên xe.
Chờ xe ông rời đi rồi, anh cởi áo khoác khoác lên vai Diệp Ngưng.
“Bây giờ đang là mùa hè đó anh làm gì thế?”
“Anh thấy rất nóng nên nhờ em mặc hộ.”
Anh giải thích vụng về như thế, chỉ là vì không muốn để người khác nhìn thấy dáng người cô.
Dứt lời, anh cầm tay Diệp Ngưng muốn mang cô đi.
Nhìn khớp tay của anh, Diệp Ngưng không khỏi sửng sốt.
Tạ Ly trực tiếp nắm lấy tay cô………
Diệp Ngưng lấy lại bình tĩnh, muốn giãy ra nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
“Anh định đưa em đi đâu?”
Thấy anh dắt cô đi ngang qua đường, Diệp Ngưng thấy hơi hoảng loạn.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Dứt lời, Tạ Ly quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt này cực kì sâu xa.
Cô hoảng loạn đẩy tay bà ra, không ngờ bà lại cúi đầu cắn tay cô.
“A!”
Diệp Ngưng đau chỉ biết kêu lên, Tạ Ly nhanh tay kéo cô ra.
Anh nhìn mẹ chằm chằm, hỏi bà: “Rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”
“Mẹ muốn giết mày, nếu không vì mày mẹ sẽ không biến thành cái dáng vẻ điên điên khùng khùng như này, tất cả đều là tại mày.”
Lệ Nghiên không ngừng mắng chửi Tạ Ly, bà đang định nhào tới cạnh anh.
“Học trưởng, cẩn thận.”
Diệp Ngưng theo bản năng lên tiếng, Tạ Ly lại rất bình tĩnh, vừa cầm tay cô vừa gọi người tới.
Rất nhanh sau đó có mấy người hộ sĩ bước vào, trói Lệ Nghiên lại, mà Tạ Ly nhanh chóng kéo tay Diệp Ngưng ra ngoài.
Hai người ra ngoài hành lang, anh cẩn thận kéo tay áo cô lên, trên cánh tay hằn một vết răng sâu, còn có máu chảy ra nữa.
Khoảnh khắc ấy dường như có một con dao đâm vào tim Tạ Ly.
Anh không nói hai lời nhanh chân mang cô đi tìm bác sĩ để khử trùng vết thương.
Lúc bác sĩ xử lý vết cắn, Tạ Ly đứng sau cắn chặt răng nhíu mày lại, bộ dáng xót xa không đành lòng.
Bác sĩ thấy anh như thế nói: “Con gái nhà người ta còn chưa kêu đau đâu.”
Diệp Ngưng nghe thế, quay đầu nhìn Tạ Ly, mỉm cười với anh, “Học trưởng, em không sao đâu mà.”
Cô sợ Tạ Ly sẽ thấy áy náy nên không kêu lên.
“Anh xin lỗi.”
Tạ Ly cúi đầu, ánh mắt tràn đầy hối hận.
Biết bệnh tình của mẹ không ổn định mà anh còn dẫn cô đến đây.
Bôi thuốc xong, bác sĩ quấn băng gạc cho cô, còn kê mấy loại thuốc.
Hai người đi ra ngoài, Diệp Ngưng giơ cánh tay bị thương ra trước mặt anh, vui vẻ nói: “Được rồi mà, anh đừng im lặng mãi thế, em thực sự không sao đâu.”
Tạ Ly cầm tay cô, muốn dỗ cô vui: ‘Hay là em cắn anh một phát nhé?”
“Anh đùa gì thế?” Diệp Ngưng nói tiếp, “Vết thương của em có đáng là gì so với anh chứ.”
“Nhưng lúc đó anh bị thương cũng đáng, nhưng em là vì anh nên mới thế.”
“Không sao đâu, mấy ngày nữa là khỏe thôi.”
Diệp Ngưng thấy Tạ Ly cứ buồn rầu mãi, có chút buồn cười: “Anh sao thế? Là em nói muốn đi cùng anh mà, em với anh…..”
Cũng chẳng là gì của nhau.
Mấy chữ cuối còn chưa kịp nói ra thì anh đã ôm cô.
Tạ Ly vươn tay kéo cô vào lòng.
Hai tay Diệp Ngưng cứng đờ buông thõng bên người, cô cũng không biết mình nên làm gì.
Tạ Ly muốn an ủi cô, xoa tay sờ đầu Diệp Ngưng, anh không phải là người giỏi ăn nói, cũng chẳng biết nên nói ra những điều mình nghĩ như thế nào, chỉ có thể im lặng xoa đầu cô.
………
Qua mấy ngày thì vết thương cũng lành, chỉ để lại dấu răng nhàn nhạt, mỗi lần Diệp Ngưng ngắm nhìn đều nghĩ, tổn thương bên ngoài thì lưu lại dấu vết còn tổn thương trong lòng thì sao?
Mỗi ngày Tạ Ly đều hỏi vết thương của cô như thế nào, bảo cô chụp ảnh cho mình xem, Diệp Ngưng nói đã ổn rồi nhưng anh không tin.
Mấy ngày nay công ty rất nhiều việc nên Tạ Ly không đi gặp Diệp Ngưng, chuyện hôm đó làm anh thấy áy náy, vừa đúng lúc tận dụng thời gian bận rộn này để ổn định lại tâm trạng.
Mấy ngày không gặp cô làm anh thấy không quen, không nhịn được nên lái xe tới Đại học Ngu.
Lúc chiều, mặt trời ngả dần về Tây, Diệp Ngưng bước ra từ tòa giảng đường thì thấy Tạ Ly đứng ở gốc cây ngô đồng, anh mặc áo sơ mi trắng quần đen, một tay đút vào túi, trông rất anh tuấn.
Vài nữ sinh đi qua đều liếc mắt nhìn anh một cái, trên mặt không giấu nổi sự phấn khích.
Diệp Ngưng ngẩn người đứng im tại chỗ, cô giống như thấy lại những ngày tháng trước, vì Cố Dịch Thần cũng đã từng đứng đó chờ cô.
Thấy Diệp Ngưng tan học, Tạ Ly đi tới cầm balo của cô, động tác này làm Diệp Ngưng giật mình.
Anh nhìn ra sự khác thường của cô, cau mày.
“Em sao thế?”
“Không sao đâu ạ, tự em cầm là được rồi.”
Diệp Ngưng cười với anh, đi về phía trước.
Đi cùng Tạ Ly làm Diệp Ngưng thấy áp lực vô cùng, vì trong trường có rất nhiều người biết anh, có ai không biết cũng sẽ ngoái đầu nhìn anh vài lần.
Xấu hổ nhất chính là gặp phải thầy giáo của cô, tuy thầy không dạy Tạ Ly nhưng lại biết anh.
“Không ngờ cậu lại quen biết học sinh của tôi.”
Tạ Ly dừng bước, bắt tay với thầy: “Em chào giáo sư Trương.”
“Em với Tạ học trưởng là bạn thôi ạ.”
Diệp Ngưng vội vàng giải thích.
Thấy cô sợ người khác hiểu lầm như thế, Tạ Ly có chút mất mát.
Hai người cùng thầy giáo nói vài câu rồi đi tiếp, ai ngờ vừa bước ra cổng trường thì gặp Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần tới tìm Diệp Ngưng nhưng không ngờ Diệp Ngưng và Tạ Ly lại đi chung với nhau.
Cố Dịch Thần nhìn đến hai người họ, không khỏi cười lạnh.
Diệp Ngưng cũng chẳng xấu hổ, lúc yêu nhau cô thật lòng thật dạ với anh ta, bây giờ thì sợ gì chứ?
Cố Dịch Thần bước đến trước mặt Tạ Ly, mỉa mai nói: “Gu của Tạ tổng thật độc đáo, lại thích đi cướp đồ của người khác.”
Im lặng chính là sự khinh bỉ lớn nhất, Tạ Ly cũng lười không thèm nói chuyện với loại người này.
Anh giơ tay kéo Diệp Ngưng về phía mình, tỏ vẻ không nhìn thấy Cố Dịch Thần, đi tiếp.
Cố Dịch Thần cắn chặt răng, lại đuổi theo chất vấn anh: “Có phải anh dở trò sau lưng tôi không? Bây giờ không công ty nào nhận tôi, tất cả là do anh đúng không?”
“Nếu biết rồi thì an phận mà sống đi.”
Tạ Ly bất động thanh sắc (*) cảnh cáo anh ta một câu.
(*) Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
Cố Dịch Thần mím môi, nhìn Diệp Ngưng: “Cô ở bên cái loại đàn ông độc ác thâm hiểm như thế này cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.”
Có Diệp Ngưng ở đây nên Tạ Ly không động thủ với Cố Dịch Thần, chỉ liếc mắt uy hiếp anh ta.
Tôi còn thâm độc hơn thế đấy, thử nói thêm một câu nữa xem.
Cố Dịch Thần cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Ly nhìn mình, lạnh toát cả sống lưng.
………
Hai người về đến tiểu khu, Diệp Ngưng bảo muốn mua ít thức ăn về nấu, tủ lạnh nhà cô không còn nhiều đồ nữa, Tạ Ly đi cùng cô.
Một người phụ trách đẩy xe, một người đi trước chọn đồ ăn.
Diệp Ngưng cầm khoai tây và cà rốt để vào trong xe đẩy, cô đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra hôm đó em uống say là vì anh ta.”
“Ừ, anh cũng đoán thế.”
“Anh biết hôm đó em nghe thấy anh ta nói gì không?”
Tạ Ly cầm một miếng thịt bò bít tết.
“Nói gì?”
“Anh ta nói với đám bạn là nhà họ Diệp chỉ có mình em, nếu kết hôn rồi sẽ được chia ít tài sản nên mới yêu đương với em.”
“Đúng là đồ khốn nạn.”
Diệp Ngưng cười tự giễu: “Ánh mắt em cũng kém thật đó, không biết nhìn người chút nào.”
“Nếu một người làm chuyện tốt mà bị người khác hiểu lầm, em sẽ cho rằng người đó là kẻ xấu sao?”
Tạ Ly nghiêm túc nhìn cô: “Đừng ôm hết trách nhiệm vào mình.”
“Ồ”
Diệp Ngưng nghe anh nói thế, ngoan ngoãn trả lời.
Thấy cô sợ rụt cổ, Tạ Ly không nhịn được bật người.
“Anh hung dữ lắm hả?”
Diệp Ngưng lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chỉ chút chút thôi ạ.”
Anh không nói gì mà sờ đầu cô.
Hai người về đến nhà, Diệp Ngưng đi vào phòng bếp nấu ăn, cô đã quen với việc tối nào cũng nấu bữa tối cho bản thân rồi.
Tạ Ly hỏi cô xem có cần giúp gì hay không lại bị cô đuổi ra ngoài.
Anh chẳng còn cách nào khác chỉ có thể ra sô pha ngồi.
Diệp Ngưng đang bận rộn nấu bữa tối thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cảm thấy rất kì lạ, giờ này còn ai đến chứ, người biết nhà cô cũng không nhiều mà.
Cô còn đang suy nghĩ thì Tạ Ly đã đi tới mở cửa, bên ngoài là người ba thân yêu của Diệp Ngưng.
Diệp Minh Lâm thấy Tạ Ly mở cửa cho mình thì kinh ngạc không thôi, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại.
“Diệp tổng.”
Tạ Ly cũng không thấy chột dạ.
“Cứ gọi là chú đi, đừng khách sáo.”
Diệp Minh Lâm nói xong thì bước vào.
Tạ Ly coi nhà Diệp Ngưng như nhà mình, cầm đôi dép lê mới đưa cho ông.
Hành động này làm Diệp Minh Lâm càng nhìn Tạ Ly nhiều hơn.
Chẳng lẽ lúc ông không để ý, Tạ Ly với đứa con gái bảo bối của mình yêu nhau rồi?
Diệp Ngưng nghe thấy tiếng ba Diệp, cô chột dạ một lúc lâu mới đi tới.
Cô tỏ vẻ thoái mái nói: “Ba tới hả, vừa đúng lúc con đang nấu cơm.”
“Ba nghe nói mỗi ngày con đều về nhà đều sẽ nấu cơm nên mới cố ý mang theo cái bụng đói tới đây.”
Diệp Minh Lâm nói đùa, nhìn Tạ Ly, “Tí nữa cùng chú uống vài ly nhé.”
“Vâng.”
Tạ Ly sảng khoái đồng ý.
………
Diệp Ngưng làm 5 món đơn giản, như là thịt xào ớt xanh, trứng sốt cà chua…
Lúc này Diệp Minh Lâm nhìn bàn ăn đến nỗi ngây ngẩn cả người.
“Tay nghề của con gái ba tốt quá.”
Ông đột nhiên phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong quá trình trưởng thành của cô.
“Ba còn chưa nếm thử nữa mà.”
Diệp Ngưng đưa đôi đũa cho ông; “Có lẽ ba sẽ ăn không quen nhưng mà đừng cố ý khen con đó nhé.”
Ba người ngồi xuống bàn ăn, ba Diệp cầm đũa nếm món thịt kho cà tím.
“Hương vị không tồi đâu, rất nhiều năm rồi ba chưa được ăn món nào ngon như thế này.”
Diệp Ngưng được ba Diệp khen đến nỗi ngượng đỏ cả mặt, cô ho khan mấy tiếng: “Ba đừng khen nữa, mau ăn đi.”
Diệp Minh Lâm cười cười, cố ý hỏi Tạ Ly: “Cháu thấy thế nào?”
“Cảm nhận của cháu với chú có chỗ giống chỗ lại không.”
“Sao?”
“Nhiều năm rồi chú chưa được ăn qua còn cháu từ trước đến nay chưa được ăn món nào ngon như vậy.”
Câu này đúng là đâm đúng chỗ, Diệp Minh Lâm cười to, Diệp Ngưng thẹn thùng cúi đầu: “Được rồi được rồi ăn cơm thôi.”
Hôm nay là cho cô đại hội khen thưởng sao?
…………
Tạ Ly ngồi ăn cùng Diệp Minh Lâm tới 9 giờ, Liễu Như gọi điện cho ông hỏi ông đi đâu sao còn chưa về.
Ba Diệp bảo ông đang ở nhà Diệp Ngưng, đầu bên kia im lặng mấy giây rồi dặn ông lúc đi đường chú ý an toàn.
Ông tắt điện thoại, đứng dậy nói: “Ngưng Ngưng, cũng muộn rồi, ba về trước đây.”
“Cháu giúp Diệp Ngưng thu dọn rồi đi.”
Tạ Ly sợ ông nghĩ ngợi lung tung nên vội vàng giải thích.
Nghe Tạ Ly nói thế, Diệp Minh Lâm lại thấy rất vui vẻ, Tạ Ly đúng là người biết quan tâm người khác.
Tạ Ly cùng Diệp Ngưng tiễn ba Diệp ở cửa, anh xin lỗi nói: “Chú, cháu uống rượu nên không đưa chú về được ạ.”
“Không sao đâu, chú gọi người đến là được.”
Diệp Minh Lâm đi ra ngoài, còn không quên nói một câu: “Cũng không còn sớm nữa, cháu dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng ạ.”
“Ba đi chậm thôi nhé.”
Diệp Ngưng nói với ông.
Tạ Ly thấy ba Diệp đi vào thang máy, anh đóng cửa lại, yêu lặng thu dọn bàn ăn, Diệp Ngưng thấy thế vội vàng nói: “Học trưởng, anh cứ về đi, tự em dọn cũng được.”
Tạ Ly cau mày, nói: “Anh uống hơi nhiều rượu, cảm thấy hơi đau đầu.”
Diệp Ngưng suy nghĩ một chút, nhíu màu: “Học trưởng, không phải anh định ở lại đây qua đêm đó chứ?”
“Nếu em cho phép thì anh cũng rất sẵn lòng.”
“……………”
Im lặng mấy giây, Diệp Ngưng nghiêng đầu cười: “Em không đồng ý đâu nha.”
Trên mặt Tạ Ly hiện lên một tia bất đắc dĩ; “Anh phải về rồi, em đừng luyến tiếc nhé.”
“Em có thể gọi xe cho anh.”
Tạ Ly quả thật bị cô đánh bại rồi.
………
Hôm qua Diệp Minh Lâm tới nhà Diệp Ngưng vì muốn xin lỗi cô, mấy hôm trước ông ăn nói không xem xét kĩ lưỡng, không đứng ở vị trí của Diệp Ngưng.
Tiếc là Tạ Ly lại ở đó, ông không có mặt mũi nào mà mở miệng cả.
Ngày mai là sinh nhật của Liễu Như, bà chủ động bảo ông gọi Diệp Ngưng về cùng ăn một bữa cơm, Diệp Minh Lâm không biết nên nói như thế nào.
Từ lúc ông nói muốn sinh đứa thứ hai, dường như cô bắt đầu để ý Liễu Như.
Ông do dự hồi lâu mới nhắn tin cho Diệp Ngưng.
【 Ngày mai là sinh nhật của dì Liễu, con về nhà ăn cơm nhé? 】
Ông sợ Diệp Ngưng sẽ từ chối nhưng lại không hiểu con gái mình, vì Diệp Ngưng sẽ không để ông khó xử.
【 Vâng, con biết rồi ạ.】
Diệp Ngưng không chỉ đồng ý mà còn mua quà tặng cho Liễu Như.
Người trưởng thành đều bằng mặt mà không bằng lòng, Liễu Như từ trước đến nay đều như vậy cô cũng học theo được một chút, nếu không thì ba sẽ cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Hôm sau, Diệp Ngưng cầm quà về nhà, không ngờ trong nhà lại có nhiều người như thế, mà Diệp ngưng lại chẳng quen ai.
Cô cầm quà đưa cho Liễu Như, bà tỏ vẻ rất vui mừng, còn ôm cô một cái, giới thiệu những người khác cho Diệp Ngưng nghe.
Diệp Ngưng không hiểu mấy người đó cùng cô có dây mơ rễ má thế nào, chỉ gật đầu cười lễ phép cho qua.
Mộ Khâm Úy là người cuối cùng đến, đột nhiên anh ta đứng sau Diệp Ngưng làm cô hoảng sợ.
Diệp Ngưng liếc mắt muốn đi qua, anh ta lại giơ tay cản cô lại:
“Nhìn thấy trưởng bối cũng không biết chào sao?”
“Cậu họ.”
Diệp Ngưng miễn cưỡng chào một tiếng, lạnh mặt đi qua.
Từ lúc lần đầu gặp nhau cô đã không thích Mộ Khâm Úy, cô cũng không biết tại sao.
Buổi tiệc đến khuya mới kết thúc, chờ khách về hết rồi trong nhà chỉ còn ba Diệp, Liễu Như, Diệp Ngưng và Mộ Khâm Úy.
Quan hệ của bọn họ từ lúc nào thân thiết vậy chứ?
Trong lòng Diệp Ngưng thấy rất khó hiểu.
Liễu Như được tặng nhiều quà, có rất nhiều đồ trang điểm gì đó, bà bảo Diêp Ngưng mang về dùng.
“Con xem dì Liễu đối xử với con thật tốt, chuyện gì cũng nghĩ đến con đầu tiên.”
Diệp Minh Lâm tận lực muốn Diệp Ngưng và Liễu Như gần nhau hơn, nhưng cách làm này hơi sai rồi.
Diệp Ngưng đứng dậy cười cười, nói: “ Dì Liễu, đây là quà mà người ta tặng dì, quà nào cũng có ý tốt muốn chúc cả, sao con lại không biết xấu hổ mà cầm chứ.”
“Con không phải là người ngoài.” Liễu Như ôn hòa nhìn Diệp Minh Lâm một cái, nói tiếp: “Với cả dì cũng 40 tuổi rồi, không còn trẻ nữa, con vẫn còn nhỏ phải chăm sóc mình thật tốt.”
“Dì nói đùa rồi, dì phải là người cần chăm sóc da dẻ mới đúng.”
Diệp Minh Lâm nghe vậy không khỏi cau mày, nha đầu này từ bao giờ lại hay cãi người lớn như vậy.
Nhìn ánh mắt không vui của ba, Diệp Ngưng nhận ra mình trúng kế của Liễu Như, bà ta cố ý nói thế để cô phản bác, càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Được rồi, không còn sớm nữa, con về đây.”
Mộ Khâm Úy đứng dậy hỏi Diệp Ngưng: “Cậu mang cháu về nhé?”
“Không cần đâu, làm phiền cậu rồi, cháu đâu phải là người không có liêm sỉ như thế.”
Diệp Ngưng nói rất khách sáo, ngữ điệu xen chút bất bình.
Mộ Khâm Úy nhướng mày, nghĩ thầm nha đầu này với mình có đích ý quá sâu, là vì chị mình sao?
“Con về đây.”
Nói xong, Diệp Ngưng xoay người rời đi.
Liễu Như nhìn bóng dáng Diệp Ngưng, ủy khuất cúi đầu.
“Minh Lâm, anh nói em phải làm gì để con bé thích em đây?”
“Em nói vớ vẩn gì thế.”
Diệp Minh Lâm vỗ tay an ủi Liễu Như: “Tính tình Diệp Ngưng vốn dĩ đã thẳng thắn, sao con bé lại không thích em chứ.”
Mộ Khâm Úy nghe thế không kìm được mỉm cười.
“Chị, anh rể, em về đây.”
Anh ta nói xong cũng ra ngoài.
…………
Diệp Ngưng đi tới cổng, đang định gọi xe về, khu biệt thự này rất to, cô phải đi thêm một đoạn nữa, ở đây không cho taxi đi vào.
Cô đi dọc theo lề đường thì phía sau có tiếng còi xe.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Diệp Ngưng không dừng lại tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Khâm Úy hạ cửa sổ xe, đi chậm lại theo bước chân Diệp Ngưng;
“Chắc chắn muốn đi một mình à?”
“Ừ.”
“Trời tối thế này cũng không sợ sao?”
“Cũng chẳng phải là lần đầu thì sợ gì chứ.”
Mộ Khâm Úy nghe vậy, cảm thấy rất thú vị.
“Lên xe đi tôi đưa cháu về.”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Không phải lần đầu tiên gặp nhau thì cháu sợ cái gì?”
“Ai sợ?”
Diệp Ngưng lập tức phản bác.
“Không sợ thì lên đi.”
“Đừng khiêu khích tôi.”
Diệp Ngưng căn bản không mắc lừa.
“Tùy cháu.”
Mộ Khâm Úy nói hai chữ rồi phóng xe phi nhanh về phía trước.
Nhìn chiếc xe biến mất trong đêm tối, Diệp Ngưng không khỏi hoài nghi.
Sao anh ta lại muốn đưa cô về? Là có mục đích sao?
Từ lúc bị Cố Dịch Thần lừa, cô đối với ai cũng phải đề phòng.
…………
Đêm nay có tiệc rượu, Tạ Ly tham dự cùng Lục Sâm, hai người đi tới thì gặp Tô Cảnh Sơ, Tô Cảnh Sơ tỏ vẻ không quen biết làm Lục Sâm cảm thấy rất khó hiểu.
“Hai người các cậu rốt cuộc là sao đấy?’
Hôm đó chơi bóng rổ có chút không thích hợp, bây giờ lại coi nhau như người xa lại, đang là huynh đệ thân thiết với nhau tự dưng lại trở mặt?
Tạ Ly không trả lời, xoay người đi ra chỗ khác.
Lục Sâm tìm Tô Cảnh Sơ, hỏi: “Tên tiểu tử này sao thế”
“Cái gì?”
Tô Cảnh Sơ hất tay Lục Sâm, khó chịu nói: “Sao cậu không đi mà hỏi Tạ Ly ấy.”
“Cậu còn không biết tính Tạ Ly sao, tôi hỏi cậu ấy thì cậu ấy sẽ nói cho tôi nghe à?”
Tô Cảnh Sơ biết Lục Sâm tò mò, nhún vai: “Tôi cũng không nói đấy.”
“Cậu….”
Lục Sâm tức giận thở phì phò, “Nói hay không kệ cậu.”
Mấy buổi tiệc kiểu này không thiếu con gái nhà hào môn, Tạ Ly vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Chẳng qua anh rất lạnh lùng, như một ngọn núi băng, làm người khác không dám tới gần.
“Sâm ca.”
Lục Sâm đang đi thì có người giữ chặt cánh tay, liếc mắt nhìn qua, hóa ra là Cao Vân Tịch.
“Có chuyện gì sao?”
“Em có chị em tốt muốn làm quen với Ly ca, anh giúp một tay đi.”
Ánh mắt Lục Sâm lóe sáng, “Ai?”
“Chính là cô gái mặc váy màu xanh kia kìa.”
Lục Sâm liếc mắt một cái, “Tuy trông cũng xinh nhưng trong mắt Tạ Ly chắc chỉ là người tầm thường thôi.”
“Sâm ca, anh đừng trông mặt mà bắt hình dong, tỷ muội này của em tốt nghiệp trường danh tiếng đấy.”
“Này chẳng lẽ Tạ Ly quan tâm đến bằng cấp à?”
“Dù sao anh cũng giúp em đi.”
Cao Vân Tịch làm nũng, quơ quơ tay Lục Sâm, “Được không?”
“Okay.”
Lục Sâm giả bộ bất đắc dĩ: “Bảo cô ấy tới đây đi.”
“Em biết Sâm ca tốt nhất mà.”
Cao Vân Tịch vui mừng gọi cô gái kia tới.
Lục Sâm nhìn bóng dáng Cao Vân Tịch, nghĩ thầm, đúng là đàn bà lòng dạ độc ác.
Biết rõ Tạ Ly là người không gần nữ sắc, còn bảo chị em tốt đến gần, cố ý muốn làm người ta rớt đài à?
Chị em tốt cái gì chứ, chị em plastic thì có.
Nhưng mà không sao hết, có drama để hít.
Cao Vân tịch dẫn Quách Thiến tới, Lục Sâm đưa hai người đi tới chỗ Tạ Ly.
Quách Thiến ỷ vào việc mình tốt nghiệp trường top đầu, trên người tỏa ra khí chất cao ngạo.
“Giới thiệu với cậu một chút, cô gái này là….”
“Quách Thiến.” Cao Vân Tịch vội vàng nói.
“Ừ, tên là Quách Thiến, hai người làm quen đi.”
Tạ Ly nhíu mày nhìn Lục Sâm, ánh mắt dò hỏi: Cậu làm cái gì đấy?
Quách Thiến ngẩng cao đầu, như một con khổng tước cao ngạo, nhưng vẫn chủ động bắt tay với Tạ Ly.
“Xin chào, em tên là Quách Thiến.”
Cô ta nghe bố mẹ kể Tạ Ly là người ưu tú giỏi giang nhất Ngu Thành, chỉ có Tạ Ly mới xứng đôi với mình.
Tạ Ly cúi đầu nhìn tay cô ta, mỉa mai cười, không nói gì mà xoay người rời đi, nhưng không ngờ…..
Diệp Ngưng đang ôm cánh tay Diệp Minh Lâm đứng ngay đằng sau.
Trong phút chốc não Tạ Ly lập tức trống rỗng.
Lục Sâm ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O, không ngờ Diệp Ngưng sẽ xuất hiện ở đây, còn bị cô nhìn thấy Tạ Ly nói chuyện với cô gái khác, chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Diệp Ngưng mặc váy dài màu xanh lam, tóc xõa xuống, trông vừa xinh đẹp lại tự nhiên.
Ánh đèn chiếu trên người cô, quả thực đẹp đến nỗi làm tim người khác rung động.
“Ba đi chào hỏi người khác nhé.”
Diệp Minh Lâm không muốn xen vào chuyện của mấy người trẻ tuổi nên cố ý đi trước.
Tạ Ly bình tĩnh lại, bước nhanh đến chỗ Diệp Ngưng, Quách Thiến thấy thế cũng đuổi theo.
Tạ Ly còn chưa kịp mở miệng thì Quách Thiến đã nói trước: “Diệp Ngưng, đã lâu không gặp.”
Hai người còn biết nhau?
Lục Sâm cau mày chôn chân tại chỗ.
“Cậu về nước lúc nào?”
Diệp Ngưng hỏi.
“Mới ngày trước.”
Quách Thiến tới gần hỏi Diệp Ngưng: “Cậu biết Tạ Ly à?”
Cô ta đánh đòn phủ đầu dò hỏi, cứ làm như là mình thân với Tạ Ly lắm.
Tạ Ly rất khó chịu, trực tiếp giải thích: “Không chỉ quen biết mà tôi còn đang theo đuổi cô ấy.”
Sắc mặt Quách Thiến biến đổi, Cao Vân Tịch đứng sau kéo tay Lục Sâm, hỏi có phải hay không.
Lục Sâm nhún vai ngầm thừa nhận.
Ulatruiiii!!!!!
Mắt Cao Vân Tịch sáng lên, Tạ Ly thích con gái!!!
Cao Vân Tịch liếc nhìn Quách Thiến, nụ cười trên mặt dập tắt, lại cố gắng nặn ra vẻ thiên kim tiểu thư cao quý. Cô ta bước lên kéo tay Quách Thiến: “Xin lỗi, tôi không biết Ly ca đã có người trong lòng.”
Ly ca.
Nghe thấy cái này xưng hô, Diệp Ngưng theo bản năng nhíu mày.
Thấy nét mặt của cô, Tạ Ly trầm giọng nói: “Tôi với cô không thân, đừng gọi như thế.”
Cao Vân Tịch xấu hổ, ngượng ngùng cười trừ, kéo Quách Thiến rời đi.
Quách Thiến nhìn Diệp Ngưng: “Tôi còn chưa có số của cậu, chúng ta add Wechat đi.”
“Được.”
Diệp Ngưng thoải mái đồng ý.
Hai người kia vừa đi thì Tạ Ly lập tức giải thích với Diệp Ngưng: “Anh không biết cô gái kia, từng gặp qua nhưng không thân.”
“Em cũng không hiểu lầm mà.”
Diệp Ngưng cười cười, ý bảo không muốn nói tiếp đề tài này nữa:
“Em qua bên kia đây.”
Tạ Ly nhìn Diệp Ngưng đi xa một đoạn, quay đầu trừng mắt lườm Lục Sâm.
Lục Sâm vội vàng tỏ vẻ vô tội: “Tôi không biết Diệp Ngưng sẽ tới.”
Lục Sâm vừa nói xong thì thấy có người đứng cạnh Diệp Ngưng.
“Ơ? Tô Cảnh Sơ cũng biết Diệp Ngưng à?”
Lục Sâm thắc mắc hỏi thì thấy sắc mặt Tạ Ly thay đổi.
Cuối cùng Lục Sâm cũng tỉnh ngộ.
Tô Cảnh Sơ và Tạ Ly trở mặt không phải là vì cả 2 đều thích Diệp
Ngưng đó chứ?
………
Tô Cảnh Sơ gặp được Diệp Ngưng, cảm thấy rất vui vẻ, nhìn cô mặc bộ váy dài, tựa như thiên nga trắng mỹ lệ, làm trái tim anh ta đập “bình bịch bình bịch”.
‘Hellu chúng ta lại gặp nhau rồi này.”
Tự dưng có người phi đến trước mặt làm Diệp Ngưng sợ hãi.
Cô gật đầu với Tô Cảnh Sơ, anh ta cười nói: “Em xem hôm nay cả hai bọn mình đều mặc đồ màu xanh.”
“Trùng hợp vậy.”
Diệp Ngưng trưởng thành sớm, tính cách lại điềm đạm, đứng trước mặt Tô Cảnh Sơ như là lớn hơn anh ta vài tuổi.
Tạ Ly đứng xa nhìn hai người nói chuyện với nhau, ánh mắt hiện ra ngọn lửa ghen ghét.
Sự nhẫn nại của anh đã chạm tới giới hạn rồi.
Cho dù không có Tô Cảnh Sơ thì còn có người khác.
Anh không thể cứ đợi mãi như thế này được.
…………
Buổi tiệc kết thúc, Diệp Ngưng và Diệp Minh Lâm rời đi, Quách Thiến đi tới chào tạm biệt, còn chào hỏi ba Diệp.
Diệp Ngưng đối đãi nhẹ nhàng với cô ta là vì hai người đã từng là hàng xóm, từ nhỏ đã lớn lên với nhau, lúc Quách Thiến học lớp 9 thì chuyển đi nơi khác.
Vừa nãy hai người add Wechat, Diệp Ngưng biết Quách Thiến chỉ muốn cô xem vòng bạn bè của mình, để cô cảm thấy thế nào gọi là con gái gia đình giàu có có học thức tốt nghiệp trường danh tiếng.
Bài đăng mới nhất của cô ta là:
【Cuối cùng cũng lấy được học bổng. 】
Bài đăng kèm theo bức ảnh chụp ly nước đặt trên một quyển sách, trọng điểm là cái ly có khắc chữ MIT, cứ như sợ người khác không biết cô ta tốt nghiệp từ Đại học MIT (*) vậy.
(*) Đại học MIT: Viện Công nghệ Massachusetts là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.
Lúc Diệp Ngưng chuẩn bị lên xe thì Tạ Ly xuất hiện.
“Chú Diệp, cháu có thể đưa Diệp Ngưng về không ạ?”
Diệp Minh Lâm không nói gì, quay đầu hỏi ý kiến Diệp Ngưng.
Cô nói: “Ba cứ về trước đi ạ.”
Nghe con gái nói thế, Diệp Minh Lâm vui mừng nói với Tạ Ly: “Mang con gái bảo bối của chú về nhà an toàn nhé.”
“Vâng ạ.”
Tạ Ly gật đầu nhìn Diệp Minh Lâm lên xe.
Chờ xe ông rời đi rồi, anh cởi áo khoác khoác lên vai Diệp Ngưng.
“Bây giờ đang là mùa hè đó anh làm gì thế?”
“Anh thấy rất nóng nên nhờ em mặc hộ.”
Anh giải thích vụng về như thế, chỉ là vì không muốn để người khác nhìn thấy dáng người cô.
Dứt lời, anh cầm tay Diệp Ngưng muốn mang cô đi.
Nhìn khớp tay của anh, Diệp Ngưng không khỏi sửng sốt.
Tạ Ly trực tiếp nắm lấy tay cô………
Diệp Ngưng lấy lại bình tĩnh, muốn giãy ra nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.
“Anh định đưa em đi đâu?”
Thấy anh dắt cô đi ngang qua đường, Diệp Ngưng thấy hơi hoảng loạn.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Dứt lời, Tạ Ly quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt này cực kì sâu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.