Chương 34: Cách xưng hô
Lâm Lộc
02/06/2021
Sáng hôm sau, đang ngủ ngon lành thì đột nhiên giật mình mà tỉnh dậy.
Nhan Tịch ôm đầu rồi từ từ ngồi thẳng dậy, đầu cậu lúc này đau như chưa bao giờ được đau. Ôm đầu, liếc mắt nhìn xung quanh coi xem đây là đâu.
Nhận ra đây là phòng mình thì cậu liền yên tâm mà mà nằm xuống ôm gối mà ngủ tiếp.
Nhưng chẳng được bao lâu thì cậu lại đột nhiên bật dậy.
Trong đầu cậu bây giờ toàn là những suy nghĩ vớ vẩn và xấu hổ nhất đời cậu.
Cậu nhớ lại những hành động hết sức nực cười của mình vào đêm hôm qua.
Nào là chửi bới hắn rồi lại cắn thằng bằng hữu thân thiết, rồi chạy lung tung khắp khu nhà rồi còn chủ động đủ kiểu với hắn.
Lúc này, cậu chẳng còn biết là đầu có đau hay không nữa mà liền chạy chân trần ra khỏi phòng, đầu tóc thì rối tung hết cả lên, trông cậu cứ như một tên điên đang chạy khắp nhà vậy.
Vừa tới được phòng khách thì cậu liền thấy hắn và Tiểu Ngôn đang ngồi đó, tên thì đọc sách tên thì chỉ biết ngồi ăn. Vừa thấy cậu đứng ngoài cửa thì Tiểu Ngôn đã liền hớn hở chạy lại kéo cậu vào.
- Tịch! Ngươi tỉnh chưa? Cảm giác chơi lớn lần đầu tiên trong đời ra sao? - Tiểu Ngôn phá lên cười khi nhớ lại những hành động kì quặc của Nhan Tịch vào đêm hôm qua.
Chưa kịp trả lời thì cậu đã liền vội liếc qua tên hoàng huynh của mình, cười cười nham hiểm.
Hắn lúc này chẳng thể giả vờ không nhìn thấy cậu mà cứ liếc mắt nhìn trộm cậu. Tay thì cầm cuốn sách trông thư sinh thế thôi chứ trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn hình bóng của cậu.
Nhan Tịch ngượng đến chín cả mặt, chẳng dám nhìn lấy hắn một cái mặc dù là cả hai đang ngồi kế bên nhau.
- Sao đầu tóc ngươi lại rối tung lên vậy? Đầu đau lắm hả? - Hắn lo lắng hỏi han cậu, làm cậu giật nảy mình mà chạy ngay ra khỏi chỗ ngồi.
Cậu nhìn chằm chằm vào hắn rồi mới nhận ra chính mình mới là người có vấn đề từ lúc bắt đầu tới bây giờ.
Cậu liền lấy hai tay ôm lấy mặt rồi từ từ ngồi xộp xuống đất, rồi than thở đủ kiểu con đà điểu.
- A....Sao mà mình trông cứ như tên điên thế này?
- Tịch nè. Có chuyện gì mà trông ngươi thảm thế? - Tiểu Ngôn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thắc mắc hỏi.
Cậu bây giờ mới từ từ rút từng ngón tay ra mà nhìn cả hai người họ, cậu thầm quyết định trong lòng là sẽ đối diện với thực tại mà mở cả hai bàn tay ra khỏi mặt.
Nhưng không may cho cậu là ngay lúc này Tiểu Ngôn bỗng phát hiện ra là mình đã xử hết đám đồ ăn vặt nên liền chân liền tay mà rời khỏi phòng để lấy thêm.
Làm cho bây giờ trong phòng chỉ còn riêng cậu với hắn. Khi nãy nếu phải đối mặt với cả hai gồm cả Ngôn thì cậu còn có thể tự tin để mà hỏi,....chứ bây giờ phải một mình mà đối diện với hắn thì đúng là làm khó cậu quá rồi.
Hắn thì cứ nhìn cậu, tự hỏi là cậu muốn nói gì. Còn cậu thì cố tránh ánh mắt của hắn mà cứ ngồi xộp dưới sàn, không biết là phải giải quyết tình huống này ra sao đây.
Một người lúc nào cũng nhanh nhạy như cậu mà tới lúc này cũng không biết phải làm gì. Cả hai cứ như vậy một lúc rồi đột nhiên, từ chiếc ghế của mình, hắn liền đứng lên rồi tiến về phía cậu.
Trong lúc chẳng để ý thì hắn đã đứng ở phía sau lưng cậu lúc nào chẳng hay. Từ phía sau, hắn chộp lấy cánh tay trái của cậu, vòng tay lên cổ của mình rồi bế cậu lên.
- Đường Thiên Long! Ngươi sao lại bế ta lên. Mau thả ta xuống. Cái tên thái tử thối nhà ngươi!
- Ngươi có thể nói chuyện dễ nghe tí không? Ngươi mà còn ngồi ở dưới này nữa thì lại bị bệnh thì sao. Với lại ngươi có thể đổi cách xưng hô với ta được không vậy hả? - Hắn nghiêm túc nói, một lòng thì muốn cậu giữ gìn sức khoẻ nhưng mặc khác thì lại muốn cậu có thể xưng hô thân mật với mình hơn.
- Đổi làm gì? Gọi kiểu phổ thông như vậy là được rồi. Ngươi quan tâm tiểu tiết làm gì chứ?
- Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm. - Hắn hằn học nhìn cậu nói.
- Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là gì chứ? Theo ta thì thái tử thối là hợp nhất.
- Gọi ta là huynh. - Hắn nghiêm túc nhìn cậu nói.
Chẳng hiểu sao mà sau khi nghe hắn yêu cầu như vậy thì cậu lại phải liền thắc mắc và tò mò. Một phần thì cậu cảm thấy là có vẻ như đã có chuyện gì đó đánh động đến hắn còn một phần thì cậu lại nghĩ...sau chuyện này thì mọi thứ đều sẽ chẳng còn bình thường được nữa.
Nhan Tịch ôm đầu rồi từ từ ngồi thẳng dậy, đầu cậu lúc này đau như chưa bao giờ được đau. Ôm đầu, liếc mắt nhìn xung quanh coi xem đây là đâu.
Nhận ra đây là phòng mình thì cậu liền yên tâm mà mà nằm xuống ôm gối mà ngủ tiếp.
Nhưng chẳng được bao lâu thì cậu lại đột nhiên bật dậy.
Trong đầu cậu bây giờ toàn là những suy nghĩ vớ vẩn và xấu hổ nhất đời cậu.
Cậu nhớ lại những hành động hết sức nực cười của mình vào đêm hôm qua.
Nào là chửi bới hắn rồi lại cắn thằng bằng hữu thân thiết, rồi chạy lung tung khắp khu nhà rồi còn chủ động đủ kiểu với hắn.
Lúc này, cậu chẳng còn biết là đầu có đau hay không nữa mà liền chạy chân trần ra khỏi phòng, đầu tóc thì rối tung hết cả lên, trông cậu cứ như một tên điên đang chạy khắp nhà vậy.
Vừa tới được phòng khách thì cậu liền thấy hắn và Tiểu Ngôn đang ngồi đó, tên thì đọc sách tên thì chỉ biết ngồi ăn. Vừa thấy cậu đứng ngoài cửa thì Tiểu Ngôn đã liền hớn hở chạy lại kéo cậu vào.
- Tịch! Ngươi tỉnh chưa? Cảm giác chơi lớn lần đầu tiên trong đời ra sao? - Tiểu Ngôn phá lên cười khi nhớ lại những hành động kì quặc của Nhan Tịch vào đêm hôm qua.
Chưa kịp trả lời thì cậu đã liền vội liếc qua tên hoàng huynh của mình, cười cười nham hiểm.
Hắn lúc này chẳng thể giả vờ không nhìn thấy cậu mà cứ liếc mắt nhìn trộm cậu. Tay thì cầm cuốn sách trông thư sinh thế thôi chứ trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn hình bóng của cậu.
Nhan Tịch ngượng đến chín cả mặt, chẳng dám nhìn lấy hắn một cái mặc dù là cả hai đang ngồi kế bên nhau.
- Sao đầu tóc ngươi lại rối tung lên vậy? Đầu đau lắm hả? - Hắn lo lắng hỏi han cậu, làm cậu giật nảy mình mà chạy ngay ra khỏi chỗ ngồi.
Cậu nhìn chằm chằm vào hắn rồi mới nhận ra chính mình mới là người có vấn đề từ lúc bắt đầu tới bây giờ.
Cậu liền lấy hai tay ôm lấy mặt rồi từ từ ngồi xộp xuống đất, rồi than thở đủ kiểu con đà điểu.
- A....Sao mà mình trông cứ như tên điên thế này?
- Tịch nè. Có chuyện gì mà trông ngươi thảm thế? - Tiểu Ngôn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thắc mắc hỏi.
Cậu bây giờ mới từ từ rút từng ngón tay ra mà nhìn cả hai người họ, cậu thầm quyết định trong lòng là sẽ đối diện với thực tại mà mở cả hai bàn tay ra khỏi mặt.
Nhưng không may cho cậu là ngay lúc này Tiểu Ngôn bỗng phát hiện ra là mình đã xử hết đám đồ ăn vặt nên liền chân liền tay mà rời khỏi phòng để lấy thêm.
Làm cho bây giờ trong phòng chỉ còn riêng cậu với hắn. Khi nãy nếu phải đối mặt với cả hai gồm cả Ngôn thì cậu còn có thể tự tin để mà hỏi,....chứ bây giờ phải một mình mà đối diện với hắn thì đúng là làm khó cậu quá rồi.
Hắn thì cứ nhìn cậu, tự hỏi là cậu muốn nói gì. Còn cậu thì cố tránh ánh mắt của hắn mà cứ ngồi xộp dưới sàn, không biết là phải giải quyết tình huống này ra sao đây.
Một người lúc nào cũng nhanh nhạy như cậu mà tới lúc này cũng không biết phải làm gì. Cả hai cứ như vậy một lúc rồi đột nhiên, từ chiếc ghế của mình, hắn liền đứng lên rồi tiến về phía cậu.
Trong lúc chẳng để ý thì hắn đã đứng ở phía sau lưng cậu lúc nào chẳng hay. Từ phía sau, hắn chộp lấy cánh tay trái của cậu, vòng tay lên cổ của mình rồi bế cậu lên.
- Đường Thiên Long! Ngươi sao lại bế ta lên. Mau thả ta xuống. Cái tên thái tử thối nhà ngươi!
- Ngươi có thể nói chuyện dễ nghe tí không? Ngươi mà còn ngồi ở dưới này nữa thì lại bị bệnh thì sao. Với lại ngươi có thể đổi cách xưng hô với ta được không vậy hả? - Hắn nghiêm túc nói, một lòng thì muốn cậu giữ gìn sức khoẻ nhưng mặc khác thì lại muốn cậu có thể xưng hô thân mật với mình hơn.
- Đổi làm gì? Gọi kiểu phổ thông như vậy là được rồi. Ngươi quan tâm tiểu tiết làm gì chứ?
- Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm. - Hắn hằn học nhìn cậu nói.
- Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là gì chứ? Theo ta thì thái tử thối là hợp nhất.
- Gọi ta là huynh. - Hắn nghiêm túc nhìn cậu nói.
Chẳng hiểu sao mà sau khi nghe hắn yêu cầu như vậy thì cậu lại phải liền thắc mắc và tò mò. Một phần thì cậu cảm thấy là có vẻ như đã có chuyện gì đó đánh động đến hắn còn một phần thì cậu lại nghĩ...sau chuyện này thì mọi thứ đều sẽ chẳng còn bình thường được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.