Chương 73: Chỉ một người
Lâm Lộc
02/06/2021
Nhan Tịch vội trèo lên bờ hồ với cái chân bị trật đau đớn. Tập tễnh bước đến lấy lấy bộ phục nữ mặc lên, trang phục bình thường đã khó mặc đã đành, còn thêm cái chân đang trật nữa, làm cậu càng phải vất vả gấp đôi mới mặc xong đồ.
Cậu lết cái chân đi nhanh ra ngoài gặp hắn, muốn biết vì sao hắn lại nổi giận vô lý như vậy. Ra khỏi, Thiên Long và cậu liền gặp nhau. Hắn thấy cậu đã liền mặt nhăn mày nhó đi tiếp ra khỏi khu hồ tắm, cậu tập tễnh từng bước đến chỗ hắn.
- Đường Thiên Long! Sao mà đi nhanh thế!? Gặp ma à!? - Cậu trêu tức hắn, bắt hắn nói chuyện cho đàng hoàng.
- Có đệ là ma đấy! - Đúng như kịch bản của cậu, hắn bực bội quay người lại cãi tay đôi với cậu.
Cậu quên khuấy đi lí do chạy ra nói chuyện với hắn, chỉ cười khúc khích rồi tập tễnh bước tới, hắn thấy cậu đột nhiên đi lại khó khăn, lo lắng chạy đến đỡ cậu.
- Chân đệ sao thế? - Hắn lo lắng, hỏi.
- Bị trật. - Cậu nói.
- Nhan Tịch! Bộ đệ không bị thương thì chết à!? Từ lúc quen biết nhau cho đến bây giờ đệ có biết đây là lần thứ mấy đệ bị trật không? Không trật thì lại bị cái khác! Sao mà đệ....
Cậu đột nhiên tựa đầu, dụi dụi đầu vào ngực hắn. Hắn không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
- Không mắng nữa? - Cậu ngóc đầu lên hỏi hắn.
- Chân đau không? - Thay vì trả lời, hắn lượn sang chủ đề khác, hỏi cậu.
Cậu trề môi, chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa. Hắn đỡ cậu đứng thẳng dậy, quay lưng rồi ngồi xuống, lấy tay đập đập ra sau lưng.
- Lên đi, huynh cõng đệ. Hồi trước huynh cũng cõng đệ một lần rồi nên....
Chưa nói dứt câu, cậu đã nhảy lên người hắn, lấy tay quấn chặt lấy cổ hắn, tiếp tục dụi đầu vào người hắn. Hắn cười mỉm rồi cõng cậu về lại thư phòng Châu Khương.
- Sao lại về đây? - Cậu hỏi.
- Cẩn Nhi rủ Châu Khương chơi cờ vây, thể nào chẳng lấy Tiểu Ngôn ra làm trọng tài, cả bọn đều tụ tập lại một chỗ tốt hơn là ở lẻ ra chứ. - Hắn vui vẻ trả lời câu hỏi của cậu.
Đến cửa thư phòng, cậu từ từ nhảy xuống để hắn mở cửa, vừa mở cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt họ là Châu Khương và Băng Cẩn đang cầm kiếm chĩa thẳng vào nhau, Tiểu Ngôn thì lại đứng giữa hai mũi kiếm, mặt mày tái xanh vì sợ.
- Công chúa, người chơi ăn gian tiểu nhân không chơi lại thật mà. - Châu Khương cười ranh mãnh, nói.
- Ngươi không chơi lại ta??? - Băng Cẩn mặt khó hiểu, mở to mắt, hạ kiếm, lấy ngón tay chỉ vào hắn rồi lại chỉ vào người mình, nói tiếp. - Từ đầu đến cuối ta mới là người không chơi lại nhà ngươi thì có! Ta biết là ngươi nhường ta ba nước nhưng là do ngươi TỰ NGUYỆN! Sao lại bảo ta ăn gian!? Mà ngươi có nhường thì ngươi vẫn thắng đấy thôi! Ngươi mới là người vô lý ấy! - Cô tức giận, rút kiếm về, cãi tay đôi với hắn.
Châu Khương cười mỉm nhìn cô, cũng dần thu kiếm về. Mặt mày Tiểu Ngôn cũng dần dãn ra, khụy hai chân xuống, thở dài não nề.
- Hai người là con nít à!? Có chơi cờ vây mà cũng muốn sống chết bằng đao luôn sao? - Cậu nhăn mặt nhìn cả hai hỏi.
- Ta thì đã qua tuổi rồi, nhưng....công chúa của chúng ta vẫn còn ở độ tuổi mà ngươi vừa nói đấy. - Hắn trêu cô.
- Châu Khương!!!! - Cô nổi trận lôi đình vì bị chê là con nít. - Ngươi dám bảo ta là con nít?
- Thì đúng là vậy mà. Cô còn đáng tuổi làm cháu ta nữa đấy. - Hắn cười đểu, cố tình để tay gần miệng vờ nói nhỏ nhưng thật ra là lại nói lớn cho cả phòng cùng nghe.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nhan Tịch chỉ thở dài, sốt ruột không biết liệu lát nữa cả hai có rút kiếm ra lần hai hay không. Thiên Long thì lại bình thản đến bất ngờ, như đã quá quen thuộc với cảnh hai người này đấu tay đôi, không ngăn không cản, loay ha loay hoay tìm cho cậu một tấm đệm để cậu ngồi nghỉ chân, dù sao thì cậu cũng đang đau chân nên hắn lo cũng là chuyện bình thường.
- Ngồi xuống đi. - Hắn chỉ vào tấm đệm rồi dìu cậu ngồi xuống.
- Tịch bị gì à? - Tiểu Ngôn từ xa hỏi, làm cả hai "đứa con nít " kia cũng lập tức chú ý tới cậu.
- Chân huynh bị gì à? Sao lại cứ xoa chân mãi thế? - Băng Cẩn đột nhiên lo lắng chạy tới hỏi.
- Chân đỏ táy lên rồi, để ta kêu người mang thuốc cho ngươi. - Châu Khương đi tới xem xét tình hình rồi chạy đi kêu người lấy thuốc.
Cả bọn đột ngột chạy tới bên cậu, lo lắng chăm sóc cậu có khiến cậu có hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ một cách thoải mái. Nhưng sự thoải mái đó lại bị đẩy đi thành sự khó xử với hoang mang tột độ khi Thiên Long bắt đầu thoa thuốc cho cậu. Thiên Long thì chẳng nói làm gì, hắn với Tiểu Ngôn lúc này cứ coi như là bọn người bình thường nhất, còn.....
- Huynh ấy sẽ sống ở Ngân Bàn Tuyết! - Băng Cẩn bực bội nói lớn.
- Ngân Bàn Tuyết các người còn để cậu ta đi lạc mất. Thử hỏi cậu ấy ở nhà ai an toàn mạng sống hơn một đứa con nít 3 tuổi cũng biết trả lời. - Châu Khương điềm đạm nhắc lại chuyện cũ.
- Ta và huynh ấy coi nhau như người nhà! Người nhà mới có thể cho nhau cảm giác thoải mái khi ở cùng chứ! - Băng Cẩn không chịu thua.
- Người nhà thì người nhà. Ta với cậu ta còn biết nhau trước khi cậu ấy vô tình cứu giúp Thiên Long nữa kìa. Cậu ấy sẽ thấy yên tâm hơn nhiều nếu ở Châu phủ của ta. - Châu Khương tiếp lời.
- Ngài với Tịch đã sớm quen biết nhau rồi sao? - Tiểu Ngôn đột ngột chen vào.
- Thôi mà...Ta ở nhà ai thì cũng vậy thôi.... - Cậu lên tiếng giải hoà.
- Không! - Thiên Long đột nhiên nói lớn, phá tan bầu không khí của tranh chấp.
Hắn từ từ đóng nắp hộp thuốc lại, quay người đối diện với cả bọn, cả người đều toát lên khí chất của một kẻ lãnh đạo, khí chất của một bậc hoàng đế.
- Tịch... sẽ ở Châu phủ.
Cả bọn cùng trố mắt nhìn hắn đưa ra quyết định. Băng Cẩn có chút cay vì bắt buộc phải chịu thua tên tướng quân kia. Châu Khương chỉ cười mỉm nhìn cô đang cay cú mà muốn bậc cười thành tiếng. Tiểu Ngôn vẫn thắc mắc vì sao hắn lại quyết định như vậy.
- Như Châu tướng quân nói. Ở Châu phủ sẽ an toàn hơn nhiều, muốn có người bảo vệ thì có người bảo vệ, muốn có người bàn chuyện quốc sự thì có người bàn chuyện quốc sự. Dù gì thì theo Châu tướng quân nói thì cả hai cũng đã có quen biết từ trước thì ta cũng an tâm hơn, dù không biết là cả hai quen nhau từ bao giờ, như thế nào và ở đâu. Nhưng có lẽ ta vẫn phải tin và phó thác Tịch cho ca rồi.
Thiên Long nhìn chăm chăm vào Châu Khương, Châu Khương cũng nhận ra sự nghi ngờ của Thiên Long, nghiêm túc nhìn nhau.
Thiên Long không chỉ thắc mắc vì sao cả hai người lại quen nhau từ trước thôi đâu. Hắn còn thắc mắc một chuyện nữa, chỉ có cậu mới có thể là người giải đáp mọi thắc mắc này cho hắn, chỉ mình cậu.
Cậu lết cái chân đi nhanh ra ngoài gặp hắn, muốn biết vì sao hắn lại nổi giận vô lý như vậy. Ra khỏi, Thiên Long và cậu liền gặp nhau. Hắn thấy cậu đã liền mặt nhăn mày nhó đi tiếp ra khỏi khu hồ tắm, cậu tập tễnh từng bước đến chỗ hắn.
- Đường Thiên Long! Sao mà đi nhanh thế!? Gặp ma à!? - Cậu trêu tức hắn, bắt hắn nói chuyện cho đàng hoàng.
- Có đệ là ma đấy! - Đúng như kịch bản của cậu, hắn bực bội quay người lại cãi tay đôi với cậu.
Cậu quên khuấy đi lí do chạy ra nói chuyện với hắn, chỉ cười khúc khích rồi tập tễnh bước tới, hắn thấy cậu đột nhiên đi lại khó khăn, lo lắng chạy đến đỡ cậu.
- Chân đệ sao thế? - Hắn lo lắng, hỏi.
- Bị trật. - Cậu nói.
- Nhan Tịch! Bộ đệ không bị thương thì chết à!? Từ lúc quen biết nhau cho đến bây giờ đệ có biết đây là lần thứ mấy đệ bị trật không? Không trật thì lại bị cái khác! Sao mà đệ....
Cậu đột nhiên tựa đầu, dụi dụi đầu vào ngực hắn. Hắn không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
- Không mắng nữa? - Cậu ngóc đầu lên hỏi hắn.
- Chân đau không? - Thay vì trả lời, hắn lượn sang chủ đề khác, hỏi cậu.
Cậu trề môi, chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa. Hắn đỡ cậu đứng thẳng dậy, quay lưng rồi ngồi xuống, lấy tay đập đập ra sau lưng.
- Lên đi, huynh cõng đệ. Hồi trước huynh cũng cõng đệ một lần rồi nên....
Chưa nói dứt câu, cậu đã nhảy lên người hắn, lấy tay quấn chặt lấy cổ hắn, tiếp tục dụi đầu vào người hắn. Hắn cười mỉm rồi cõng cậu về lại thư phòng Châu Khương.
- Sao lại về đây? - Cậu hỏi.
- Cẩn Nhi rủ Châu Khương chơi cờ vây, thể nào chẳng lấy Tiểu Ngôn ra làm trọng tài, cả bọn đều tụ tập lại một chỗ tốt hơn là ở lẻ ra chứ. - Hắn vui vẻ trả lời câu hỏi của cậu.
Đến cửa thư phòng, cậu từ từ nhảy xuống để hắn mở cửa, vừa mở cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt họ là Châu Khương và Băng Cẩn đang cầm kiếm chĩa thẳng vào nhau, Tiểu Ngôn thì lại đứng giữa hai mũi kiếm, mặt mày tái xanh vì sợ.
- Công chúa, người chơi ăn gian tiểu nhân không chơi lại thật mà. - Châu Khương cười ranh mãnh, nói.
- Ngươi không chơi lại ta??? - Băng Cẩn mặt khó hiểu, mở to mắt, hạ kiếm, lấy ngón tay chỉ vào hắn rồi lại chỉ vào người mình, nói tiếp. - Từ đầu đến cuối ta mới là người không chơi lại nhà ngươi thì có! Ta biết là ngươi nhường ta ba nước nhưng là do ngươi TỰ NGUYỆN! Sao lại bảo ta ăn gian!? Mà ngươi có nhường thì ngươi vẫn thắng đấy thôi! Ngươi mới là người vô lý ấy! - Cô tức giận, rút kiếm về, cãi tay đôi với hắn.
Châu Khương cười mỉm nhìn cô, cũng dần thu kiếm về. Mặt mày Tiểu Ngôn cũng dần dãn ra, khụy hai chân xuống, thở dài não nề.
- Hai người là con nít à!? Có chơi cờ vây mà cũng muốn sống chết bằng đao luôn sao? - Cậu nhăn mặt nhìn cả hai hỏi.
- Ta thì đã qua tuổi rồi, nhưng....công chúa của chúng ta vẫn còn ở độ tuổi mà ngươi vừa nói đấy. - Hắn trêu cô.
- Châu Khương!!!! - Cô nổi trận lôi đình vì bị chê là con nít. - Ngươi dám bảo ta là con nít?
- Thì đúng là vậy mà. Cô còn đáng tuổi làm cháu ta nữa đấy. - Hắn cười đểu, cố tình để tay gần miệng vờ nói nhỏ nhưng thật ra là lại nói lớn cho cả phòng cùng nghe.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nhan Tịch chỉ thở dài, sốt ruột không biết liệu lát nữa cả hai có rút kiếm ra lần hai hay không. Thiên Long thì lại bình thản đến bất ngờ, như đã quá quen thuộc với cảnh hai người này đấu tay đôi, không ngăn không cản, loay ha loay hoay tìm cho cậu một tấm đệm để cậu ngồi nghỉ chân, dù sao thì cậu cũng đang đau chân nên hắn lo cũng là chuyện bình thường.
- Ngồi xuống đi. - Hắn chỉ vào tấm đệm rồi dìu cậu ngồi xuống.
- Tịch bị gì à? - Tiểu Ngôn từ xa hỏi, làm cả hai "đứa con nít " kia cũng lập tức chú ý tới cậu.
- Chân huynh bị gì à? Sao lại cứ xoa chân mãi thế? - Băng Cẩn đột nhiên lo lắng chạy tới hỏi.
- Chân đỏ táy lên rồi, để ta kêu người mang thuốc cho ngươi. - Châu Khương đi tới xem xét tình hình rồi chạy đi kêu người lấy thuốc.
Cả bọn đột ngột chạy tới bên cậu, lo lắng chăm sóc cậu có khiến cậu có hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ một cách thoải mái. Nhưng sự thoải mái đó lại bị đẩy đi thành sự khó xử với hoang mang tột độ khi Thiên Long bắt đầu thoa thuốc cho cậu. Thiên Long thì chẳng nói làm gì, hắn với Tiểu Ngôn lúc này cứ coi như là bọn người bình thường nhất, còn.....
- Huynh ấy sẽ sống ở Ngân Bàn Tuyết! - Băng Cẩn bực bội nói lớn.
- Ngân Bàn Tuyết các người còn để cậu ta đi lạc mất. Thử hỏi cậu ấy ở nhà ai an toàn mạng sống hơn một đứa con nít 3 tuổi cũng biết trả lời. - Châu Khương điềm đạm nhắc lại chuyện cũ.
- Ta và huynh ấy coi nhau như người nhà! Người nhà mới có thể cho nhau cảm giác thoải mái khi ở cùng chứ! - Băng Cẩn không chịu thua.
- Người nhà thì người nhà. Ta với cậu ta còn biết nhau trước khi cậu ấy vô tình cứu giúp Thiên Long nữa kìa. Cậu ấy sẽ thấy yên tâm hơn nhiều nếu ở Châu phủ của ta. - Châu Khương tiếp lời.
- Ngài với Tịch đã sớm quen biết nhau rồi sao? - Tiểu Ngôn đột ngột chen vào.
- Thôi mà...Ta ở nhà ai thì cũng vậy thôi.... - Cậu lên tiếng giải hoà.
- Không! - Thiên Long đột nhiên nói lớn, phá tan bầu không khí của tranh chấp.
Hắn từ từ đóng nắp hộp thuốc lại, quay người đối diện với cả bọn, cả người đều toát lên khí chất của một kẻ lãnh đạo, khí chất của một bậc hoàng đế.
- Tịch... sẽ ở Châu phủ.
Cả bọn cùng trố mắt nhìn hắn đưa ra quyết định. Băng Cẩn có chút cay vì bắt buộc phải chịu thua tên tướng quân kia. Châu Khương chỉ cười mỉm nhìn cô đang cay cú mà muốn bậc cười thành tiếng. Tiểu Ngôn vẫn thắc mắc vì sao hắn lại quyết định như vậy.
- Như Châu tướng quân nói. Ở Châu phủ sẽ an toàn hơn nhiều, muốn có người bảo vệ thì có người bảo vệ, muốn có người bàn chuyện quốc sự thì có người bàn chuyện quốc sự. Dù gì thì theo Châu tướng quân nói thì cả hai cũng đã có quen biết từ trước thì ta cũng an tâm hơn, dù không biết là cả hai quen nhau từ bao giờ, như thế nào và ở đâu. Nhưng có lẽ ta vẫn phải tin và phó thác Tịch cho ca rồi.
Thiên Long nhìn chăm chăm vào Châu Khương, Châu Khương cũng nhận ra sự nghi ngờ của Thiên Long, nghiêm túc nhìn nhau.
Thiên Long không chỉ thắc mắc vì sao cả hai người lại quen nhau từ trước thôi đâu. Hắn còn thắc mắc một chuyện nữa, chỉ có cậu mới có thể là người giải đáp mọi thắc mắc này cho hắn, chỉ mình cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.