Chương 24: Huệ Tây
Lâm Lộc
02/06/2021
Hắn đưa cậu ra khỏi con hẻm rồi cùng cậu đi dạo khắp nơi. Chẳng hiểu tại sao mới gặp nhau chưa được bao lâu mà hắn lại nắm tay cậu như không vậy. Cậu cảm thấy khá khó chịu khi bị hắn dắt đi từ nơi này sang nơi khác mà chẳng hỏi ý kiến của cậu một tẹo nào.
'Chẳng lẽ hắn thực sự bị mình lừa rồi sao? Coi mình là nữ nhân thiệt à? Thôi thì cứ đi với hắn nhanh rồi còn về.', cậu nghĩ.
Hắn đột nhiên đưa cậu đến một con đường mà cậu chưa trông thấy bai giờ. Con đường đó tràn ngập những dãy hoa Huệ Tây mọc dại hai bên. Những bông Huệ Tây trắng khiến cho khung cảnh hiện giờ càng thêm phần thơ mộng. Mùi hương mà chúng tỏa ra làm cho cậu cũng phải đắm chìm và thoải mái tận hưởng.
- Sao ngươi tìm được chỗ này vậy? Ta sống ở đây lâu nay mà đây là lần đầu tiên thấy có nơi đẹp nhường này.
Cậu khúc khích cười rồi vừa hỏi vừa chạy đến những dãy hoa mà chiêm ngưỡng. Hắn thấy cậu như vậy nên cũng lấy làm vui rồi trả lời cậu:
- Ta tìm được chỗ này trông lúc đi dạo. Có vẻ không ai biết được chỗ này nên ta thường đến đây chơi. Khắp nơi đều là tiếng ồn, ta không chịu nổi.
- Vậy tại sao ngươi lại không làm của riêng mà lại đưa ta đến đây, nơi này đẹp như vậy mà.
Hắn chẳng nói gì mà chỉ cười cười một lúc rồi bảo:
- Nãy giờ ta thấy ngươi cứ không được thoải mái nên liền nghĩ đến nơi này. Có lẽ ta đã đúng khi dắt ngươi đến đây.
Cậu chẳng nói gì mà chỉ cảm thấy xấu hổ vì từ đầu đến cuối đều để người ta lo lắng trong khi người ta là ân nhân của mình. Cậu quan sát hắn, cậu cảm thấy có vẻ hắn là người rất thích hoa Huệ Tây vì trông hắn rất dịu dàng khi chạm vào chúng mà bình thường rất ít nam nhân nào có thể như vậy. Có lẽ những người yêu hoa yêu cỏ mà hắn biết chắc chỉ có Tiểu Ngôn và Thiên Long. Tiểu Ngôn thì suốt ngày cứ ngắm hoa Tử Đằng còn tên kia thì dành cả ngày để ngắm mọi loài hoa ngọn cỏ. Tên kia đúng là loài lưỡng tính, cái gì cũng thích cái gì cũng yêu.
- Ngươi thích hoa Huệ Tây à?
Cậu với lên hỏi, hắn quay sang chỗ cậu ngạc nhiên vì câu hỏi, hắn đứng lên rồi bảo một cách ẩn ý:
- Ta thích Huệ Tây trắng thôi. Chúng vừa đẹp mà ý nghĩa lại hay.
- Ý nghĩa gì mà trong ngươi bí bí ẩn ẩn thế?
Hắn lại cười cười rồi tiến sát lại gần cậu, nói:
- Nàng thực sự muốn biết không, Tịch Nhi?
Hắn nháy mắt khi gọi cậu là Tịch Nhi. Cậu ngại ngùng chẳng biết nói gì vì hắn tiến lại gần quá. Người mà hay tiến lại gần cậu thì chỉ có Thiên Long nên cậu cảm thấy chẳng tự nhiên một chút nào. Cậu đẩy mạnh hắn ra rồi mắng hắn:
- Đừng gọi ta là Tịch Nhi!
- Nhưng không phải nàng đã bảo xưng hô như thế nào cũng được sao?
Hắn lại cười cười rồi nói như ý trêu cậu, làm cậu càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu nóng quá nên liền nói vào mặt hắn thiệt to:
- Dương Mạt! Đồ lưu manh!
Rồi cậu liền đùng đùng bỏ đi, nhưng không may là đã bị kéo lại kiệp, hắn liền giơ cái mặt tội nghiệp khi nãy ra rồi bảo:
- Ta xin lỗi. Vừa nãy ta đã thiếu ý tứ với nàng rồi. Ta xin nàng ở lại cùng ta một chút được. Nàng không ở lại là ta đi theo nàng về đấy, ta rảnh mà.
Hắn có có vẻ đã vứt hết liêm sĩ ở con hẻm ban nãy rồi chăng? Tại sao cậu lại cảm thấy cái con người này với tên thái tử thối tha kia lạu có thể mặt dày y chang nhau như vậy thế. Mà có lẽ hắn là người nói được làm được nên cậu cũng đành ở lại với hắn. Mỗi tội là bây giờ cậu đang lừa hắn chứ không thì cậu cũng chạy mất xứ từ lâu rồi chứ chẳng ở lại đây làm gì. Cậu ngồi xuống tại một tảng đá gần dãy hoa Huệ Tây ban nãy vì mặc đầm váy đối với cậu thật sự rất khó chịu và tốn sức. Hắn thì đứng cạnh cậu rồi lại tiếp tục câu chuyện:
- Vậy bây giờ ta có được gọi nàng là Tịch Nhi không?
- Ngươi..! Thôi được, ngươi muốn sao tùy ngươi.
Cậu lắc đầu cho qua chuyện này rồi hắn lại bắt đầu nói tiếp:
- Nàng thấy ta phiền lắm sao?
- Vừa phiền vừa vô lại.
Hắn khúc khích cười vì câu nói của cậu, hắn không ngờ là cậu lại nghĩ hắn là loại người vô lại. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò vì có lẽ hắn đã cảm thấy cậu là một cô nương rất thú vị và đúng thật là cậu có thể lấy lòng hắn mặc dù cậu chẳng có ý đó.
- Ta sắp phải quay về doanh trại rồi. Trời cũng tối rồi, để ta đưa nàng về.
- Ngươi không phải người ở đây sao? Doanh trại là sao?
- À...Ta là một nhà buôn ấy mà. Nói là buôn vậy thôi chứ chỉ là buôn bán rau củ quả cho bà con trên núi thôi.
- Vậy là ngươi đâu cần phải đi lên núi nhiều đâu mà nhỉ?
- Nàng sẽ nhớ ta à?
Hắn vừa hỏi vừa cười, mặt hớn hở muốn biết câu trả lời của cậu. Cậu ngây ngô chẳng hiểu hắn đang trông đợi điều gì mà trả lời thẳng:
- Không. Ta rất mong ngươi đừng quay lại.
- Tịch Nhi à. Nàng ác mồm thế.
Hắn rầu rĩ nói, nản lòng vì cậu nói quá thẳng thắn của hắn. Hắn sốc lại tinh thần rồi nhắn nhủ cậu:
- Ta sẽ quay lại thăm ngươi nên ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện không mong ta quay lại.
- Ngươi... Cái thứ vô lại!
- Chờ ngươi vào đêm trăng tròn tháng sau. Ta chờ ngươi tại đây. Ta sẽ ở đây chờ ngươi đến.
'Chẳng lẽ hắn thực sự bị mình lừa rồi sao? Coi mình là nữ nhân thiệt à? Thôi thì cứ đi với hắn nhanh rồi còn về.', cậu nghĩ.
Hắn đột nhiên đưa cậu đến một con đường mà cậu chưa trông thấy bai giờ. Con đường đó tràn ngập những dãy hoa Huệ Tây mọc dại hai bên. Những bông Huệ Tây trắng khiến cho khung cảnh hiện giờ càng thêm phần thơ mộng. Mùi hương mà chúng tỏa ra làm cho cậu cũng phải đắm chìm và thoải mái tận hưởng.
- Sao ngươi tìm được chỗ này vậy? Ta sống ở đây lâu nay mà đây là lần đầu tiên thấy có nơi đẹp nhường này.
Cậu khúc khích cười rồi vừa hỏi vừa chạy đến những dãy hoa mà chiêm ngưỡng. Hắn thấy cậu như vậy nên cũng lấy làm vui rồi trả lời cậu:
- Ta tìm được chỗ này trông lúc đi dạo. Có vẻ không ai biết được chỗ này nên ta thường đến đây chơi. Khắp nơi đều là tiếng ồn, ta không chịu nổi.
- Vậy tại sao ngươi lại không làm của riêng mà lại đưa ta đến đây, nơi này đẹp như vậy mà.
Hắn chẳng nói gì mà chỉ cười cười một lúc rồi bảo:
- Nãy giờ ta thấy ngươi cứ không được thoải mái nên liền nghĩ đến nơi này. Có lẽ ta đã đúng khi dắt ngươi đến đây.
Cậu chẳng nói gì mà chỉ cảm thấy xấu hổ vì từ đầu đến cuối đều để người ta lo lắng trong khi người ta là ân nhân của mình. Cậu quan sát hắn, cậu cảm thấy có vẻ hắn là người rất thích hoa Huệ Tây vì trông hắn rất dịu dàng khi chạm vào chúng mà bình thường rất ít nam nhân nào có thể như vậy. Có lẽ những người yêu hoa yêu cỏ mà hắn biết chắc chỉ có Tiểu Ngôn và Thiên Long. Tiểu Ngôn thì suốt ngày cứ ngắm hoa Tử Đằng còn tên kia thì dành cả ngày để ngắm mọi loài hoa ngọn cỏ. Tên kia đúng là loài lưỡng tính, cái gì cũng thích cái gì cũng yêu.
- Ngươi thích hoa Huệ Tây à?
Cậu với lên hỏi, hắn quay sang chỗ cậu ngạc nhiên vì câu hỏi, hắn đứng lên rồi bảo một cách ẩn ý:
- Ta thích Huệ Tây trắng thôi. Chúng vừa đẹp mà ý nghĩa lại hay.
- Ý nghĩa gì mà trong ngươi bí bí ẩn ẩn thế?
Hắn lại cười cười rồi tiến sát lại gần cậu, nói:
- Nàng thực sự muốn biết không, Tịch Nhi?
Hắn nháy mắt khi gọi cậu là Tịch Nhi. Cậu ngại ngùng chẳng biết nói gì vì hắn tiến lại gần quá. Người mà hay tiến lại gần cậu thì chỉ có Thiên Long nên cậu cảm thấy chẳng tự nhiên một chút nào. Cậu đẩy mạnh hắn ra rồi mắng hắn:
- Đừng gọi ta là Tịch Nhi!
- Nhưng không phải nàng đã bảo xưng hô như thế nào cũng được sao?
Hắn lại cười cười rồi nói như ý trêu cậu, làm cậu càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu nóng quá nên liền nói vào mặt hắn thiệt to:
- Dương Mạt! Đồ lưu manh!
Rồi cậu liền đùng đùng bỏ đi, nhưng không may là đã bị kéo lại kiệp, hắn liền giơ cái mặt tội nghiệp khi nãy ra rồi bảo:
- Ta xin lỗi. Vừa nãy ta đã thiếu ý tứ với nàng rồi. Ta xin nàng ở lại cùng ta một chút được. Nàng không ở lại là ta đi theo nàng về đấy, ta rảnh mà.
Hắn có có vẻ đã vứt hết liêm sĩ ở con hẻm ban nãy rồi chăng? Tại sao cậu lại cảm thấy cái con người này với tên thái tử thối tha kia lạu có thể mặt dày y chang nhau như vậy thế. Mà có lẽ hắn là người nói được làm được nên cậu cũng đành ở lại với hắn. Mỗi tội là bây giờ cậu đang lừa hắn chứ không thì cậu cũng chạy mất xứ từ lâu rồi chứ chẳng ở lại đây làm gì. Cậu ngồi xuống tại một tảng đá gần dãy hoa Huệ Tây ban nãy vì mặc đầm váy đối với cậu thật sự rất khó chịu và tốn sức. Hắn thì đứng cạnh cậu rồi lại tiếp tục câu chuyện:
- Vậy bây giờ ta có được gọi nàng là Tịch Nhi không?
- Ngươi..! Thôi được, ngươi muốn sao tùy ngươi.
Cậu lắc đầu cho qua chuyện này rồi hắn lại bắt đầu nói tiếp:
- Nàng thấy ta phiền lắm sao?
- Vừa phiền vừa vô lại.
Hắn khúc khích cười vì câu nói của cậu, hắn không ngờ là cậu lại nghĩ hắn là loại người vô lại. Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò vì có lẽ hắn đã cảm thấy cậu là một cô nương rất thú vị và đúng thật là cậu có thể lấy lòng hắn mặc dù cậu chẳng có ý đó.
- Ta sắp phải quay về doanh trại rồi. Trời cũng tối rồi, để ta đưa nàng về.
- Ngươi không phải người ở đây sao? Doanh trại là sao?
- À...Ta là một nhà buôn ấy mà. Nói là buôn vậy thôi chứ chỉ là buôn bán rau củ quả cho bà con trên núi thôi.
- Vậy là ngươi đâu cần phải đi lên núi nhiều đâu mà nhỉ?
- Nàng sẽ nhớ ta à?
Hắn vừa hỏi vừa cười, mặt hớn hở muốn biết câu trả lời của cậu. Cậu ngây ngô chẳng hiểu hắn đang trông đợi điều gì mà trả lời thẳng:
- Không. Ta rất mong ngươi đừng quay lại.
- Tịch Nhi à. Nàng ác mồm thế.
Hắn rầu rĩ nói, nản lòng vì cậu nói quá thẳng thắn của hắn. Hắn sốc lại tinh thần rồi nhắn nhủ cậu:
- Ta sẽ quay lại thăm ngươi nên ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện không mong ta quay lại.
- Ngươi... Cái thứ vô lại!
- Chờ ngươi vào đêm trăng tròn tháng sau. Ta chờ ngươi tại đây. Ta sẽ ở đây chờ ngươi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.