Chương 15: Lo lắng
Lâm Lộc
02/06/2021
- Thật ra là trong một lần ta và huynh ấy đang tập võ á. Khi đó huynh ấy đã 18 tuổi rồi cơ, mà ta thì chỉ mới 10 tuổi thui.
Hai huynh đệ đang tập luyện thì bỗng nghe có tiếng hét của một người con gái. Nên cả hai cùng đi tới chỗ có tiếng hét. Mà do ta còn nhỏ nên chạy có hơi chậm hơn huynh ấy.
Lúc ta vừa tới nơi thì đã thấy một nam hán tử lấy tay đỡ mỹ nhân rồi!
Tiểu Ngôn vừa nói vừa cười, làm cho Thiên Long phải đá vào người cậu và bảo cậu im đi.
Mà nếu khi đó Thiên Long 18 tuổi thì Kiều Minh cũng đã 15 tuổi, vậy là ba người họ đã quen biết nhau được 8 năm rồi. Còn chưa nói đến Thiên Long với Tiểu Ngôn đã biết nhau từ trước.
Mà Tiểu Ngôn trông lại thích cô tiểu thư kia như vậy. Tại sao cậu lại có thể kể chuyện đó vừa cười một cách vui vẻ được chứ. Cậu ấy liệu có đau lòng khi nhắc đến chuyện đó không. Nhan Tịch lo lắng cho cậu bạn, nghĩ thầm trong lòng.
- Tịch à! Ngươi sao lại chảy máu rồi!
Lúc này cậu mới hoàng hồn tỉnh lại sau cơn suy nghĩ không hồi kết. Tiểu Ngôn lo lắng hỏi dồn dập cậu. Cậu chưa kịp phản ứng với điều gì thì bỗng nhiên cậu bị nhấc bổng lên.
Ngươi đang bế cậu hiện giờ với cái vẻ mặt lo lắng ấy chính là hắn, Thiên Long. Hắn bế cậu thật nhanh rời khỏi cái khu nhà, rồi với xuống đăng Tiểu Ngôn nói:
- Ngôn! Dọn dẹp giúp huynh! Huynh đưa Tịch về phòng băng bó!
Tiểu Ngôn tuân lệnh làm theo. Hắn chẳng thèm quan tâm tới điều cậu đang nghĩ về hành động của hắn lúc này mà chỉ biết là cậu đang rất đau, liền chạy một mạch về phòng cậu.
Vừa về tới nơi, hắn để cậu ngồi xuống cái giường của cậu rồi chạy khắp phòng để tìm hộp thuốc ở đâu. Hắn tìm mãi không thấy nên liền bực mình. Thấy hắn đang cáu nên cậu liền nói:
- Hộp thuốc ở kế bên cái tủ đằng kia kìa. Ngươi phải bình tĩnh mà tìm chứ.
Nghe cậu nói xong hắn liền tìm được cái hộp thuốc. Ngồi xuống bên dưới chân cậu.
Lấy tay cậu xem. Phải nói thật là bây giờ cậu mới để ý là tay mình đang có khá nhiều máu thật, hai người họ lo lắng cũng phải.
Hắn rửa miệng vết thương một cách kĩ càng, đã vậy mà cái cách hắn băng bó hay bôi thuốc còn hoàn hảo hơn. Những điều hắn làm vừa nãy cộng với tố chất làm thuốc khi sáng của hắn mà bây giờ cậu đã có thể xác định được, hắn không làm thái tử mà làm thái y thì cũng có thể kiếm được cả bộn tiền.
Hắn băng bó cho cậu xong, chẳng hiểu vì sao mà thay vì hắn đi dẹp hộp thuốc thì lại cứ ngồi đó, cầm lấy tay cậu rồi cứ nhìn chằm chằm vào đấy. Theo như cậu thấy thì tay cậu hiện có da với mấy miếng băng, chẳng có một tí máu nào vì đã được hắn rửa sạch. Thấy hắn có vẻ kì lạ nên hỏi:
- Ngươi sao thế? Sao mà ngồi đơ người thế kia? Này tên thối tha, tên tâm thần, tên chó. Này, thái tử...Đường Thiên Long...
Trong lúc đang gọi hắn thì bỗng nhiên hắn choàng tay đến ôm cậu thật chặt. Ôm cậu thật chặt, thật chặt. Hắn làm cậu chả còn thở nổi nữa, nhưng không chỉ có vậy. Tay hắn còn đang run, run bần bật luôn ấy. Có lẽ hắn đã lo cho cậu vô cùng, lo mà cho tới lúc đã băng bó xong hết vẫn thấy lo mà tay có thể run lên nữa cơ. Sự lo lắng của hắn khiến cậu phải bật cười vì cái tính cách trong nóng ngoài lạnh của hắn. Từ sáng tới giờ cứ một mặt tỏ ra vô cảm với cậu, không thèm để ý tới cậu ấy thế mà tới lúc cậu bị thương thì lại tất bật đi lo cho cậu, đi chăm sóc cho cậu, đi lo lắng cho cậu.
Cậu cảm thấy một phần quá buồn cười vì hắn quá trẻ con, một phần thì lại cảm thấy có chút hạnh phúc thật....vì được hắn lo lắng như thế.
Trong lúc cậu cười thì hắn lại buông cậu ra, trách mắng:
- Ngươi cẩn thận một chút thì chết ai hả? Có gọt rau củ mà không gọt được thì mai mốt cứ để hết cho Ngôn làm, làm dăm ba cái việc đó làm gì chứ!
Hắn giận dỗi nhìn cậu. Người nào thật sự mới là người không biết gọt rau củ rồi đẩy qua cho cậu với Tiểu Ngôn làm cơ chứ, ấy vậy mà bây giờ lại trách mắng vô cớ cơ đấy.
- Ngươi không cần phải lo như vậy đâu. Ngươi nghĩ ta là ai chứ. Ta là quân sư mà ngươi đã chọn cơ mà, sao mà lại dễ chết như thế cơ chứ.
Hắn bỗng nhiên nhìn cậu một cách khó hiểu. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại nhìn cậu như vậy. Thì hắn liền hỏi:
- Sao ngươi biết ta chọn ngươi làm quân sư?
Cả hai đờ người ra nhìn nhau. Lát sau cậu điếng người khi nghĩ tới câu hỏi của hắn nên đành trả lời bừa:
- Ngươi đang hỏi lung tung gì vậy hả thái tử điện hạ... quân sư gì tầm này chứ....
- Ngươi đừng tưởng ta không biết, bình thường ngươi không bao giờ gọi ta là thái tử điện hạ một cách đàng hoàng cả, mà nếu ngươi có gọi như vậy thì trông ngươi cũng cực kì đểu. Còn nếu như ngươi bình thường thì gọi ta là gì nhỉ...à, nào thì tên thối tha, tên chó chết đúng không?
Câu trả lời vừa rồi của hắn càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn gấp bội, cậu chả thèm trả lời lại mà chỉ biết cầu nguyện Tiểu Ngôn hay ai đó vô tình vào để cứu cậu.
Thì đã không kịp nữa rồi. Hắn lại gần cậu, ghé sát mặt qua bên vai của cậu và hỏi lại:
- Tịch. Sao ngươi lại biết chuyện đó.
Hai huynh đệ đang tập luyện thì bỗng nghe có tiếng hét của một người con gái. Nên cả hai cùng đi tới chỗ có tiếng hét. Mà do ta còn nhỏ nên chạy có hơi chậm hơn huynh ấy.
Lúc ta vừa tới nơi thì đã thấy một nam hán tử lấy tay đỡ mỹ nhân rồi!
Tiểu Ngôn vừa nói vừa cười, làm cho Thiên Long phải đá vào người cậu và bảo cậu im đi.
Mà nếu khi đó Thiên Long 18 tuổi thì Kiều Minh cũng đã 15 tuổi, vậy là ba người họ đã quen biết nhau được 8 năm rồi. Còn chưa nói đến Thiên Long với Tiểu Ngôn đã biết nhau từ trước.
Mà Tiểu Ngôn trông lại thích cô tiểu thư kia như vậy. Tại sao cậu lại có thể kể chuyện đó vừa cười một cách vui vẻ được chứ. Cậu ấy liệu có đau lòng khi nhắc đến chuyện đó không. Nhan Tịch lo lắng cho cậu bạn, nghĩ thầm trong lòng.
- Tịch à! Ngươi sao lại chảy máu rồi!
Lúc này cậu mới hoàng hồn tỉnh lại sau cơn suy nghĩ không hồi kết. Tiểu Ngôn lo lắng hỏi dồn dập cậu. Cậu chưa kịp phản ứng với điều gì thì bỗng nhiên cậu bị nhấc bổng lên.
Ngươi đang bế cậu hiện giờ với cái vẻ mặt lo lắng ấy chính là hắn, Thiên Long. Hắn bế cậu thật nhanh rời khỏi cái khu nhà, rồi với xuống đăng Tiểu Ngôn nói:
- Ngôn! Dọn dẹp giúp huynh! Huynh đưa Tịch về phòng băng bó!
Tiểu Ngôn tuân lệnh làm theo. Hắn chẳng thèm quan tâm tới điều cậu đang nghĩ về hành động của hắn lúc này mà chỉ biết là cậu đang rất đau, liền chạy một mạch về phòng cậu.
Vừa về tới nơi, hắn để cậu ngồi xuống cái giường của cậu rồi chạy khắp phòng để tìm hộp thuốc ở đâu. Hắn tìm mãi không thấy nên liền bực mình. Thấy hắn đang cáu nên cậu liền nói:
- Hộp thuốc ở kế bên cái tủ đằng kia kìa. Ngươi phải bình tĩnh mà tìm chứ.
Nghe cậu nói xong hắn liền tìm được cái hộp thuốc. Ngồi xuống bên dưới chân cậu.
Lấy tay cậu xem. Phải nói thật là bây giờ cậu mới để ý là tay mình đang có khá nhiều máu thật, hai người họ lo lắng cũng phải.
Hắn rửa miệng vết thương một cách kĩ càng, đã vậy mà cái cách hắn băng bó hay bôi thuốc còn hoàn hảo hơn. Những điều hắn làm vừa nãy cộng với tố chất làm thuốc khi sáng của hắn mà bây giờ cậu đã có thể xác định được, hắn không làm thái tử mà làm thái y thì cũng có thể kiếm được cả bộn tiền.
Hắn băng bó cho cậu xong, chẳng hiểu vì sao mà thay vì hắn đi dẹp hộp thuốc thì lại cứ ngồi đó, cầm lấy tay cậu rồi cứ nhìn chằm chằm vào đấy. Theo như cậu thấy thì tay cậu hiện có da với mấy miếng băng, chẳng có một tí máu nào vì đã được hắn rửa sạch. Thấy hắn có vẻ kì lạ nên hỏi:
- Ngươi sao thế? Sao mà ngồi đơ người thế kia? Này tên thối tha, tên tâm thần, tên chó. Này, thái tử...Đường Thiên Long...
Trong lúc đang gọi hắn thì bỗng nhiên hắn choàng tay đến ôm cậu thật chặt. Ôm cậu thật chặt, thật chặt. Hắn làm cậu chả còn thở nổi nữa, nhưng không chỉ có vậy. Tay hắn còn đang run, run bần bật luôn ấy. Có lẽ hắn đã lo cho cậu vô cùng, lo mà cho tới lúc đã băng bó xong hết vẫn thấy lo mà tay có thể run lên nữa cơ. Sự lo lắng của hắn khiến cậu phải bật cười vì cái tính cách trong nóng ngoài lạnh của hắn. Từ sáng tới giờ cứ một mặt tỏ ra vô cảm với cậu, không thèm để ý tới cậu ấy thế mà tới lúc cậu bị thương thì lại tất bật đi lo cho cậu, đi chăm sóc cho cậu, đi lo lắng cho cậu.
Cậu cảm thấy một phần quá buồn cười vì hắn quá trẻ con, một phần thì lại cảm thấy có chút hạnh phúc thật....vì được hắn lo lắng như thế.
Trong lúc cậu cười thì hắn lại buông cậu ra, trách mắng:
- Ngươi cẩn thận một chút thì chết ai hả? Có gọt rau củ mà không gọt được thì mai mốt cứ để hết cho Ngôn làm, làm dăm ba cái việc đó làm gì chứ!
Hắn giận dỗi nhìn cậu. Người nào thật sự mới là người không biết gọt rau củ rồi đẩy qua cho cậu với Tiểu Ngôn làm cơ chứ, ấy vậy mà bây giờ lại trách mắng vô cớ cơ đấy.
- Ngươi không cần phải lo như vậy đâu. Ngươi nghĩ ta là ai chứ. Ta là quân sư mà ngươi đã chọn cơ mà, sao mà lại dễ chết như thế cơ chứ.
Hắn bỗng nhiên nhìn cậu một cách khó hiểu. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại nhìn cậu như vậy. Thì hắn liền hỏi:
- Sao ngươi biết ta chọn ngươi làm quân sư?
Cả hai đờ người ra nhìn nhau. Lát sau cậu điếng người khi nghĩ tới câu hỏi của hắn nên đành trả lời bừa:
- Ngươi đang hỏi lung tung gì vậy hả thái tử điện hạ... quân sư gì tầm này chứ....
- Ngươi đừng tưởng ta không biết, bình thường ngươi không bao giờ gọi ta là thái tử điện hạ một cách đàng hoàng cả, mà nếu ngươi có gọi như vậy thì trông ngươi cũng cực kì đểu. Còn nếu như ngươi bình thường thì gọi ta là gì nhỉ...à, nào thì tên thối tha, tên chó chết đúng không?
Câu trả lời vừa rồi của hắn càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn gấp bội, cậu chả thèm trả lời lại mà chỉ biết cầu nguyện Tiểu Ngôn hay ai đó vô tình vào để cứu cậu.
Thì đã không kịp nữa rồi. Hắn lại gần cậu, ghé sát mặt qua bên vai của cậu và hỏi lại:
- Tịch. Sao ngươi lại biết chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.