Chương 26: Một cơn mưa mà mang theo sự chờ đợi lẫn một chút mật ngọt
Lâm Lộc
02/06/2021
Những làn gió nhẹ thổi ngang qua, đưa một ngày mới tới. Tại căn phòng đó, một cậu trai trẻ xuất hiện sau cánh cửa. Cậu vừa bước ra thì đã gặp một chàng trai khác, trông có vẻ là đang đợi cậu:
- Tịch! Ngươi đây rồi, ta còn tưởng ngày hôm qua ngươi lại gặp chuyện gì.
Tiểu Ngôn chạy tới choàng tay lên cổ cậu làm cậu suýt ngã. Cậu khá là ngạc nhiên vì câu nói của Tiểu Ngôn nên liền hỏi:
- Sao ngươi lại kích động như vậy? Nhà ta, ta không về thì để cho ai. Ngươi với hoàng huynh nhà ngươi sao cứ kì lạ làm sao ấy.
Mặc cho Nhan Tịch có nói có hỏi như thế nào thì Tiểu Ngôn vẫn cứ ôm lấy cậu thật chặt vì quá vui mừng khi thấy tên quân sư vẫn như thường ngày, cậu cứ ngỡ vì cậu mà sẽ không còn được gặp tên bằng hữu này nữa. Nhan Tịch cứ để cho cậu ôm một lúc rồi liền nhớ ra nên đẩy cậu ra rồi hỏi ngay:
- Mà tên thái tử đó đâu rồi. Sao sáng giờ vẫn chưa thấy hắn, đáng lẽ là hắn đã cứ lượn qua lượn lại chỗ này từ đời tám hoánh nào rồi chứ.
Tiểu Ngôn cũng thắc mắc vì điều đó nên nói:
- Ta cũng đang thắc mắc là tại sao huynh ấy cứ đứng mãi ở ngay cổng khu nhà, ta hỏi thì huynh ấy cứ im lặng nên ta nghĩ là huynh đang cần yên tĩnh nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Cậu liền nhớ đến sự việc vào sáng sớm hôm nay, mà bây giờ đã là giữa trưa rồi, không lẽ hắn lại ngốc tới mức mà đứng ở đó từ tối hôm qua đến giờ. Thì bỗng nhiên một cơn mưa liền đổ ào xuống, cơn mưa như muốn thổi bay hết mọi vật xung quanh, như đang muốn thổi bay sự buồn phiễn của ai đó.
- Tịch nè, mưa lớn quá. Ngươi mau vào phòng đi thì hơn... Khoan! Tịch!
Tiểu Ngôn chưa kịp nói hết câu thì cậu đã lấy cây dù được làm bằng tre và vải mà cậu tự tay làm lên mà chạy thật nhanh về phía cổng, bỏ lại Tiểu Ngôn ở đó rồi cứ chạy nhanh về phía hắn.
Vừa tới nơi, cậu đã thấy hắn ngồi ngay bụi rậm dầm mưa. Cậu tiến tới lấy cây dù che cho hắn, hắn thẫn thờ mà ngước đầu lên. Thấy cậu, hắn đã liền quay đầu đi chỗ khác, chẳng nói chẳng rằng. Cậu thấy vậy nên liền hỏi:
- Sao trông ngươi như xác chết vậy, mà sao lại ngồi đó mà dầm mưa thế. Đưa tay cho ta...
Cậu đưa tay định kéo hắn dậy, thì hắn đã liền gạt tay cậu ra, bảo:
- Ngươi lo cho ngươi đi, lo cho ta làm gì! - Hắn thét lên, quay mặt đi.
- Ngươi bị cái quái gì vậy?
- Không phải ngươi thấy mệt mỏi sao, ngươi thấy ta không hiểu ngươi sao. Vậy mà còn quan tâm ta làm gì...
Cậu liền nhớ đến những câu nói của mình vào sáng sớm hôm nay, đúng là cậu có hơi quá đáng thật, nhưng không lẽ vì những điều đó mà hắn lại tự đi hành hạ mình như vậy.
- Đúng thật là ta có phần quá đáng, nhưng sao ngươi không cần phải.....
- Đi! Đừng lại gần ta! Như vậy ngươi sẽ không phải mệt mỏi nữa....ngươi sẽ không phải khóc....
Cậu không nghĩ rằng là hắn lại nghĩ như vậy. Đúng là cậu không muốn chấp nhận cái sự thật này, cậu không hề nghĩ đến chuyện này nhưng...có lẽ ngay lúc này, ngay tại đây, cậu như muốn thời gian có thể ngưng đọng lại để cậu có thể bí mật mà chấp nhận cái sự thật khó tin này. Cậu khẽ ngồi xuống cạnh hắn, bảo:
- Ta ở đây cùng ngươi, mặc cho ngươi có cố đuổi thì ta cũng ở đây cùng ngươi.
- Sao ngươi lại cứ cố chấp....
- Ta không cố chấp, ta chỉ đang vì lòng tự trọng của ta thôi. Ngươi là khách nhà ta, đây là cổng nhà ta, ta không muốn mang danh là đánh đuổi khách của mình đâu. Nói chi ngươi lại là thái tử.
Cậu chủ động tiến lại sát gần hắn khi nói câu cuối cùng. Hắn bỗng đỏ mặt vì cái hành động bất thường của cậu, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu chủ động tiến lại gần từ trước tới giờ. Cậu thấy thế nên liền lo lắng hỏi:
- Sao lại đỏ mặt vậy, cảm rồi à?
Hắn quay mặt đi, phủ nhận:
- Không có, mà ngươi xích xích ra tí xíu.
- Vậy là ngại à....Hắt xì!
Cậu hắt xì thật to làm hắn cũng giật mình. Chưa gì thì hắn đã liễn đỡ lấy cây dù rồi đỡ cậu dậy, bảo:
- Ta đã bảo là đi vào đi mà. Ngươi dễ bệnh như vậy mà cứ lì lợm mãi vậy, không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ tới việc ta sẽ áy náy chứ.
- Vậy bây giờ ngươi vào với ta được chưa?
Cậu hỏi mà cứ ngước mặt lên nhìn hắn rồi cười cười, cái mũi có phần đỏ đỏ vì ngứa, hắn cũng phải chào thua mà vào nhà cùng cậu.
- Ngươi mà cứ như vậy thì mai mốt sao ta dám cãi nhau với ngươi nữa chứ.
Rồi hắn đỡ cậu vào nhà, cơn mưa không lâu sau đó cũng trôi qua. Mang nỗi buồn phiền qua đi, đem hạnh phúc lại cho người nào đó.
- Tịch! Ngươi đây rồi, ta còn tưởng ngày hôm qua ngươi lại gặp chuyện gì.
Tiểu Ngôn chạy tới choàng tay lên cổ cậu làm cậu suýt ngã. Cậu khá là ngạc nhiên vì câu nói của Tiểu Ngôn nên liền hỏi:
- Sao ngươi lại kích động như vậy? Nhà ta, ta không về thì để cho ai. Ngươi với hoàng huynh nhà ngươi sao cứ kì lạ làm sao ấy.
Mặc cho Nhan Tịch có nói có hỏi như thế nào thì Tiểu Ngôn vẫn cứ ôm lấy cậu thật chặt vì quá vui mừng khi thấy tên quân sư vẫn như thường ngày, cậu cứ ngỡ vì cậu mà sẽ không còn được gặp tên bằng hữu này nữa. Nhan Tịch cứ để cho cậu ôm một lúc rồi liền nhớ ra nên đẩy cậu ra rồi hỏi ngay:
- Mà tên thái tử đó đâu rồi. Sao sáng giờ vẫn chưa thấy hắn, đáng lẽ là hắn đã cứ lượn qua lượn lại chỗ này từ đời tám hoánh nào rồi chứ.
Tiểu Ngôn cũng thắc mắc vì điều đó nên nói:
- Ta cũng đang thắc mắc là tại sao huynh ấy cứ đứng mãi ở ngay cổng khu nhà, ta hỏi thì huynh ấy cứ im lặng nên ta nghĩ là huynh đang cần yên tĩnh nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Cậu liền nhớ đến sự việc vào sáng sớm hôm nay, mà bây giờ đã là giữa trưa rồi, không lẽ hắn lại ngốc tới mức mà đứng ở đó từ tối hôm qua đến giờ. Thì bỗng nhiên một cơn mưa liền đổ ào xuống, cơn mưa như muốn thổi bay hết mọi vật xung quanh, như đang muốn thổi bay sự buồn phiễn của ai đó.
- Tịch nè, mưa lớn quá. Ngươi mau vào phòng đi thì hơn... Khoan! Tịch!
Tiểu Ngôn chưa kịp nói hết câu thì cậu đã lấy cây dù được làm bằng tre và vải mà cậu tự tay làm lên mà chạy thật nhanh về phía cổng, bỏ lại Tiểu Ngôn ở đó rồi cứ chạy nhanh về phía hắn.
Vừa tới nơi, cậu đã thấy hắn ngồi ngay bụi rậm dầm mưa. Cậu tiến tới lấy cây dù che cho hắn, hắn thẫn thờ mà ngước đầu lên. Thấy cậu, hắn đã liền quay đầu đi chỗ khác, chẳng nói chẳng rằng. Cậu thấy vậy nên liền hỏi:
- Sao trông ngươi như xác chết vậy, mà sao lại ngồi đó mà dầm mưa thế. Đưa tay cho ta...
Cậu đưa tay định kéo hắn dậy, thì hắn đã liền gạt tay cậu ra, bảo:
- Ngươi lo cho ngươi đi, lo cho ta làm gì! - Hắn thét lên, quay mặt đi.
- Ngươi bị cái quái gì vậy?
- Không phải ngươi thấy mệt mỏi sao, ngươi thấy ta không hiểu ngươi sao. Vậy mà còn quan tâm ta làm gì...
Cậu liền nhớ đến những câu nói của mình vào sáng sớm hôm nay, đúng là cậu có hơi quá đáng thật, nhưng không lẽ vì những điều đó mà hắn lại tự đi hành hạ mình như vậy.
- Đúng thật là ta có phần quá đáng, nhưng sao ngươi không cần phải.....
- Đi! Đừng lại gần ta! Như vậy ngươi sẽ không phải mệt mỏi nữa....ngươi sẽ không phải khóc....
Cậu không nghĩ rằng là hắn lại nghĩ như vậy. Đúng là cậu không muốn chấp nhận cái sự thật này, cậu không hề nghĩ đến chuyện này nhưng...có lẽ ngay lúc này, ngay tại đây, cậu như muốn thời gian có thể ngưng đọng lại để cậu có thể bí mật mà chấp nhận cái sự thật khó tin này. Cậu khẽ ngồi xuống cạnh hắn, bảo:
- Ta ở đây cùng ngươi, mặc cho ngươi có cố đuổi thì ta cũng ở đây cùng ngươi.
- Sao ngươi lại cứ cố chấp....
- Ta không cố chấp, ta chỉ đang vì lòng tự trọng của ta thôi. Ngươi là khách nhà ta, đây là cổng nhà ta, ta không muốn mang danh là đánh đuổi khách của mình đâu. Nói chi ngươi lại là thái tử.
Cậu chủ động tiến lại sát gần hắn khi nói câu cuối cùng. Hắn bỗng đỏ mặt vì cái hành động bất thường của cậu, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu chủ động tiến lại gần từ trước tới giờ. Cậu thấy thế nên liền lo lắng hỏi:
- Sao lại đỏ mặt vậy, cảm rồi à?
Hắn quay mặt đi, phủ nhận:
- Không có, mà ngươi xích xích ra tí xíu.
- Vậy là ngại à....Hắt xì!
Cậu hắt xì thật to làm hắn cũng giật mình. Chưa gì thì hắn đã liễn đỡ lấy cây dù rồi đỡ cậu dậy, bảo:
- Ta đã bảo là đi vào đi mà. Ngươi dễ bệnh như vậy mà cứ lì lợm mãi vậy, không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ tới việc ta sẽ áy náy chứ.
- Vậy bây giờ ngươi vào với ta được chưa?
Cậu hỏi mà cứ ngước mặt lên nhìn hắn rồi cười cười, cái mũi có phần đỏ đỏ vì ngứa, hắn cũng phải chào thua mà vào nhà cùng cậu.
- Ngươi mà cứ như vậy thì mai mốt sao ta dám cãi nhau với ngươi nữa chứ.
Rồi hắn đỡ cậu vào nhà, cơn mưa không lâu sau đó cũng trôi qua. Mang nỗi buồn phiền qua đi, đem hạnh phúc lại cho người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.