Chương 62: Người huynh đệ năm đó
Lâm Lộc
02/06/2021
Cậu đẩy Thiên Long xa ra, quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Thiên Long bị đẩy ra liền cảm thấy khó chịu, tiến tới lấy tay bóp hai bên má cậu, giữ cho mặt cậu không quay sang hướng khác nữa.
Mặc cho hắn có giữ lấy mặt mình, cậu vẫn lì lợm nhìn sang chỗ khác, hắn thì làm sao mà khiến cho mắt cậu đứng yên đối với mắt hắn được chứ, cố tình lớn giọng dọa cậu.
- Đệ không còn nghe lời ta nữa đúng không? Được, vậy ta đi về cung, nộp mạng cho hoàng hậu với Nhị ca. Đệ tưởng ta sợ à, có khi ta không còn nữa đệ lại cảm thấy thoải mái hơn....
- Huynh nói bậy bạ gì vậy!!!
Kích động trước lời nói của hắn, mũi cậu bắt đầu đỏ dần lên, nắm chặt lấy cổ áo hắn. Mắt cũng dần dần đỏ hoe lên, lắp ba lắp bắp nói.
- Huynh bớt trẻ con đi được không? Huynh có từng nghĩ nếu làm như vậy thì đệ sẽ không cảm thấy hối hận, áy náy, nhớ huynh đến hết cuộc đời này à!!
Mắt rưng rưng, nước mắt cũng đã hứng đầy nước mắt chỉ chờ đến lúc cậu đổ lệ thôi. Nhận ra hậu quả của lời mình nói càng lúc càng bị xé ra to hơn, hắn liền nắm chặt lấy hai tay cậu, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi cổ áo mình, rồi ôm chặt cậu vào lòng.
- Thôi thôi. Là huynh không tốt với đệ rồi. Do ta ép đệ nói, do ta trẻ con. Thôi thôi, đừng khóc đừng khóc...
- Điên! Ai lại đi tốn nước mắt vì tên điên như huynh chứ! - Cậu đấm một cái vào ngực hắn rồi cầm lấy cuốn Hoàn Thư lên, giận dỗi bước ra khỏi Lưu Ly Viện.
Thấy cậu đột ngột đi khỏi, hắn luống cuống đứng dậy chạy theo. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngó ngang ngó dọc tìm cậu, thì thấy cậu đang đứng nhăn mặt nhìn con ngựa như con ngựa của hắn có đã phạm phải tội lỗi gì lớn lắm vậy.
Hắn phì cười rồi đi đến xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói.
- Có ghét ta thì đệ cũng không nên ghét luôn ngựa của ta chứ.
Cậu hất tay hắn ra, khó chịu nhìn hắn, bảo.
- Ta không ghét ngựa của huynh, ta ghét luôn cả nguồn gốc của loài ngựa. Mau giúp đệ trèo lên ngựa, mau lên.
Hắn cười cười trước sự kiêu ngạo bất đắc dĩ của cậu rồi giúp cậu trèo lên ngựa, bộ đồ đầy những vải của cậu luôn khiến cho cậu cảm thấy khó chịu khi phải hoạt động nhiều. " Đồ gì mà phiền phức thế!"
- Mặt sao lại bí xị thế kia? Không cam lòng đi về bằng ngựa à? - Cười cười châm chọc cậu, tay kéo dây cương cho ngựa đi từ từ để nói chuyện với cậu.
- Chỉ là vì không muốn dắt bộ đi về thôi, chứ huynh nghĩ sao ta lại để một con ngựa xấu xí đưa về chứ!?
Cậu cục súc đến mức chỉ thẳng vào con ngựa, không hổ danh là có thù với giống ngựa thật. Hắn vừa kéo dây vừa cười thầm, không ngờ cũng có lúc cậu trẻ con đến mức này, vậy mà dám bảo hắn trẻ con, ai là nít ranh nhìn vào là biết ngay.
- Sao lại ghét ngựa nhiều như vậy?
- Thì không phải đã bảo rồi sao. Có thù thì mới có hận chứ.
- Thì không phải là huynh đang hỏi mối thù đó là gì sao?
- Thì....
Nhan Tịch đột nhiên ngập ngừng một lúc, không biết có nên kể ra không. Thấy được nỗi băn khoăn của cậu, hắn liền thở dài rồi đảo mắt một cách khó chịu, liền dừng lại không đi nữa, làm ngựa cũng dừng lại theo.
- Sao thế? Còn lâu mới tới Ngân Bàn Tuyết mà, dừng lại làm quái gì?
- Này! Nhan Tịch. Đệ sao lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm hết thế. Khi nãy là do ta ăn nói bậy bạ thật, nhưng không có nghĩa là ta bỏ qua chuyện này đâu.
Hiểu ra được lí do hắn dừng lại, nghiêm túc nhắm mắt lại suy nghĩ, rồi mở mắt ra, hít thở thật sâu rồi chắc nịch nói.
- Được, chuyện này thì đệ kể cho huynh nghe được. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to lớn.
- Vậy phải đợi chuyện lớn được dán lại thành chuyện bé thì đệ mới kể cho ta nghe à?
- Giờ huynh có nghe không?
- Nghe. - Giở nụ cười giả tạo sau khi cằn nhằn cậu, nói gì thì nói thà nghe còn hơn không.
- Thì...hồi lúc đệ còn nhỏ, có một ca ca đã luôn ở bên và chăm sóc cho đệ...
- Ca ca!?
Thiên Long vừa nghe thấy hai chữ "ca ca" đã liền hỏi to, từ trước tới giờ ngay cả việc gọi hắn là huynh thôi cũng phải khiến cậu phải nghĩ tới nghĩ lui, thể mà trên đời này lại có người mà cậu gọi là "ca ca" sao?
- Này, tên đó là tên nào đấy!? - Thiên Long khó chịu quay qua hỏi cậu.
- Thì là một ca ca đột nhiên có việc nên phải ở lại nhà đệ, với lại lúc ấy đệ còn nhỏ, tới việc huynh ấy tên gì đệ cũng có nhớ đâu.
- Vậy tức là vẫn nhớ mặt...
- Đường Thiên Long. Huynh mà còn hỏi dăm ba mấy câu vớ vẩn nữa thì đừng hòng đệ kể cho huynh nghe gì nữa.
- Không nói nữa. Huynh nghe nè.
Đúng là ác ma đội lốt cún con, chưa được nửa giây mà hắn đã biến thành một con người biết điều rồi. Dùng từ giả tạo chắc cũng chẳng thể nào mô tả được hết cái tính ranh mãnh của hắn. Cậu chỉ biết thở dài một cái rượt rồi kể tiếp.
- Chẳng biết tại sao huynh ấy lại ở nhà đệ, cũng chẳng biết tại sao huynh ấy chỉ luôn để mắt tới và chăm sóc, chơi cùng đệ. Nhưng qua một thời gian đệ từ từ lớn lên thì lại thân với huynh ấy hơn. Qua hai năm ở cạnh huynh ấy, đệ lên 10 thì đột nhiên, vào một ngày nọ, huynh ấy đã chẳng nói năng hay viết lấy một lá thư nào, cứ thế mà đi, không để lấy một dấu vết từng tồn tại ở đó.
Và điều kì lạ hơn, 3 năm trước, khi đệ lên 15, đột nhiên đệ lại thấy huynh ấy xuất hiện ở nhà đệ trong một ngoại hình không thể nào thảm hơn,....
Mặc cho hắn có giữ lấy mặt mình, cậu vẫn lì lợm nhìn sang chỗ khác, hắn thì làm sao mà khiến cho mắt cậu đứng yên đối với mắt hắn được chứ, cố tình lớn giọng dọa cậu.
- Đệ không còn nghe lời ta nữa đúng không? Được, vậy ta đi về cung, nộp mạng cho hoàng hậu với Nhị ca. Đệ tưởng ta sợ à, có khi ta không còn nữa đệ lại cảm thấy thoải mái hơn....
- Huynh nói bậy bạ gì vậy!!!
Kích động trước lời nói của hắn, mũi cậu bắt đầu đỏ dần lên, nắm chặt lấy cổ áo hắn. Mắt cũng dần dần đỏ hoe lên, lắp ba lắp bắp nói.
- Huynh bớt trẻ con đi được không? Huynh có từng nghĩ nếu làm như vậy thì đệ sẽ không cảm thấy hối hận, áy náy, nhớ huynh đến hết cuộc đời này à!!
Mắt rưng rưng, nước mắt cũng đã hứng đầy nước mắt chỉ chờ đến lúc cậu đổ lệ thôi. Nhận ra hậu quả của lời mình nói càng lúc càng bị xé ra to hơn, hắn liền nắm chặt lấy hai tay cậu, nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi cổ áo mình, rồi ôm chặt cậu vào lòng.
- Thôi thôi. Là huynh không tốt với đệ rồi. Do ta ép đệ nói, do ta trẻ con. Thôi thôi, đừng khóc đừng khóc...
- Điên! Ai lại đi tốn nước mắt vì tên điên như huynh chứ! - Cậu đấm một cái vào ngực hắn rồi cầm lấy cuốn Hoàn Thư lên, giận dỗi bước ra khỏi Lưu Ly Viện.
Thấy cậu đột ngột đi khỏi, hắn luống cuống đứng dậy chạy theo. Vừa ra khỏi cửa, hắn đã ngó ngang ngó dọc tìm cậu, thì thấy cậu đang đứng nhăn mặt nhìn con ngựa như con ngựa của hắn có đã phạm phải tội lỗi gì lớn lắm vậy.
Hắn phì cười rồi đi đến xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói.
- Có ghét ta thì đệ cũng không nên ghét luôn ngựa của ta chứ.
Cậu hất tay hắn ra, khó chịu nhìn hắn, bảo.
- Ta không ghét ngựa của huynh, ta ghét luôn cả nguồn gốc của loài ngựa. Mau giúp đệ trèo lên ngựa, mau lên.
Hắn cười cười trước sự kiêu ngạo bất đắc dĩ của cậu rồi giúp cậu trèo lên ngựa, bộ đồ đầy những vải của cậu luôn khiến cho cậu cảm thấy khó chịu khi phải hoạt động nhiều. " Đồ gì mà phiền phức thế!"
- Mặt sao lại bí xị thế kia? Không cam lòng đi về bằng ngựa à? - Cười cười châm chọc cậu, tay kéo dây cương cho ngựa đi từ từ để nói chuyện với cậu.
- Chỉ là vì không muốn dắt bộ đi về thôi, chứ huynh nghĩ sao ta lại để một con ngựa xấu xí đưa về chứ!?
Cậu cục súc đến mức chỉ thẳng vào con ngựa, không hổ danh là có thù với giống ngựa thật. Hắn vừa kéo dây vừa cười thầm, không ngờ cũng có lúc cậu trẻ con đến mức này, vậy mà dám bảo hắn trẻ con, ai là nít ranh nhìn vào là biết ngay.
- Sao lại ghét ngựa nhiều như vậy?
- Thì không phải đã bảo rồi sao. Có thù thì mới có hận chứ.
- Thì không phải là huynh đang hỏi mối thù đó là gì sao?
- Thì....
Nhan Tịch đột nhiên ngập ngừng một lúc, không biết có nên kể ra không. Thấy được nỗi băn khoăn của cậu, hắn liền thở dài rồi đảo mắt một cách khó chịu, liền dừng lại không đi nữa, làm ngựa cũng dừng lại theo.
- Sao thế? Còn lâu mới tới Ngân Bàn Tuyết mà, dừng lại làm quái gì?
- Này! Nhan Tịch. Đệ sao lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm hết thế. Khi nãy là do ta ăn nói bậy bạ thật, nhưng không có nghĩa là ta bỏ qua chuyện này đâu.
Hiểu ra được lí do hắn dừng lại, nghiêm túc nhắm mắt lại suy nghĩ, rồi mở mắt ra, hít thở thật sâu rồi chắc nịch nói.
- Được, chuyện này thì đệ kể cho huynh nghe được. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to lớn.
- Vậy phải đợi chuyện lớn được dán lại thành chuyện bé thì đệ mới kể cho ta nghe à?
- Giờ huynh có nghe không?
- Nghe. - Giở nụ cười giả tạo sau khi cằn nhằn cậu, nói gì thì nói thà nghe còn hơn không.
- Thì...hồi lúc đệ còn nhỏ, có một ca ca đã luôn ở bên và chăm sóc cho đệ...
- Ca ca!?
Thiên Long vừa nghe thấy hai chữ "ca ca" đã liền hỏi to, từ trước tới giờ ngay cả việc gọi hắn là huynh thôi cũng phải khiến cậu phải nghĩ tới nghĩ lui, thể mà trên đời này lại có người mà cậu gọi là "ca ca" sao?
- Này, tên đó là tên nào đấy!? - Thiên Long khó chịu quay qua hỏi cậu.
- Thì là một ca ca đột nhiên có việc nên phải ở lại nhà đệ, với lại lúc ấy đệ còn nhỏ, tới việc huynh ấy tên gì đệ cũng có nhớ đâu.
- Vậy tức là vẫn nhớ mặt...
- Đường Thiên Long. Huynh mà còn hỏi dăm ba mấy câu vớ vẩn nữa thì đừng hòng đệ kể cho huynh nghe gì nữa.
- Không nói nữa. Huynh nghe nè.
Đúng là ác ma đội lốt cún con, chưa được nửa giây mà hắn đã biến thành một con người biết điều rồi. Dùng từ giả tạo chắc cũng chẳng thể nào mô tả được hết cái tính ranh mãnh của hắn. Cậu chỉ biết thở dài một cái rượt rồi kể tiếp.
- Chẳng biết tại sao huynh ấy lại ở nhà đệ, cũng chẳng biết tại sao huynh ấy chỉ luôn để mắt tới và chăm sóc, chơi cùng đệ. Nhưng qua một thời gian đệ từ từ lớn lên thì lại thân với huynh ấy hơn. Qua hai năm ở cạnh huynh ấy, đệ lên 10 thì đột nhiên, vào một ngày nọ, huynh ấy đã chẳng nói năng hay viết lấy một lá thư nào, cứ thế mà đi, không để lấy một dấu vết từng tồn tại ở đó.
Và điều kì lạ hơn, 3 năm trước, khi đệ lên 15, đột nhiên đệ lại thấy huynh ấy xuất hiện ở nhà đệ trong một ngoại hình không thể nào thảm hơn,....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.