Chương 96: Nhận thức
Lâm Lộc
02/06/2021
- Cậu Tiểu Tịch!
Nhan Tịch ngước lên nhìn về phía người gọi tên cậu, đó là Diễu Minh. Cậu đi đến gần, cúi chào cô.
- Chào Diễu Minh tỷ tỷ.
- Đệ cúi chào nghiêm túc như vậy làm gì vậy chứ. - Cô cười, nắm lấy hai bên vai cậu, kéo người cậu lên. - Gia gia bảo tỷ ra đây đón đệ. Gia gia bảo có thể đệ sẽ mang quà đến nên tỷ phải ra đây nhận giúp ông rồi.
- A, vậy nhờ tỷ vậy. - Cậu cười, đưa quà cho cô nhận.
Cô vui vẻ đón lấy, rồi đưa cậu đến phòng của Kiều tể tướng. Trên đường cô cứ nói này nói nọ với cậu, giới thiệu cho cậu khắp nơi cảnh đẹp của Viễn Sơn.
- Tỷ nghe Thiên Long bảo đệ chưa đến kinh thành lâu. Để hôm nào tỷ đưa đệ đi nhé.
Lại là Thiên Long, có vẻ cái gì về cậu cũng đều bị hắn khai ra hết với cô mất rồi. Cậu cố vờ ít nói hết mức có thể, cô cứ bảo gì thì cậu lại cứ ậm ừ, còn không thì là lắc đầu. Đưa cậu đến thư phòng, cô liền tạm biệt cậu.
Cậu đi vào phòng, ngó ngang ngó dọc.
- Tiểu Tịch à?
- Vâng, sư phụ đang ở đâu thế ạ?
- Ta đang ở đằng sau này này. Con đi ra đằng sau này đi, giúp ta lấy sách với.
- Vâng.
Cậu đi vòng xuống đằng sau phòng thì liền thấy cả một căn phòng nhỏ chỉ toàn là sách. Vừa vào căn phòng ấy cậu liền há hốc miệng kinh ngạc.
- Ngạc nhiên lắm phải không? - Ông cười nói.
- Không hẳn ạ, tại để tìm một nơi giống thế này ở kinh thành thì có hơi khó. Nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn còn ít hơn ở nhà con trên núi Bắc Sơn ạ.
Nghe cậu nói mà ông phải trợn mắt nhìn cậu. Sau đó thì lại liền cười với cậu.
- Tuổi trẻ tài cao! Tuổi trẻ tài cao! Được! Lại đây, con cầm hộ sư phụ mấy quyển này.
Cậu nghe theo lời ông, lại cầm hộ vài cuốn sách. Gọi là vài cuốn sách nhưng thật chất lại là bưng hộ cả một chồng sách.
- Đủ rồi. Con đặt ở bên ngoài đi.
- Vâng.... - Cậu yếu ớt trả lời.
Cậu vừa đặt xuống thì Diễu Minh cũng đồng thời mang trà bánh vào phòng.
- Gia gia! Con mang bánh đậu xanh đến cho gia gia nè!
- Cháu gái ngoan, hôm nay lại chịu cho gia gia ăn bánh cơ à? - Ông bước ra, cười khoái chí hỏi cô.
- Đáng lẽ là không đâu, bánh đậu xanh do Tiểu Tịch mang đến cho gia gia nên con mới cho gia gia ăn đó.
- Là Tiểu Tịch mang đến à!? Giỏi! Đúng là đồ nhi của ta! - Cậu cười lớn, vỗ vai cậu.
- Tiểu Tịch, lần sau đệ đừng mang bánh đến nữa, đi tay không cũng được. Gia gia hay bị tăng đường huyết, không nên ăn nhiều đồ ngọt.
- Dạ, là đệ vô ý quá.
Mặc kệ đứa cháu gái cứ càm ràm mãi ở bên cạnh, ông vẫn cứ mà ăn món bánh đậu xanh mà ông thích nhất.
- À mà, Tiểu Tịch, chồng sách đó. Lát nữa sẽ có người mang đến Châu phủ cho con. Con tranh thủ thời gian đọc hết chỗ đó đi. Sẽ có ít cho việc nước đấy.
- À....dạ.
Thì ra nãy giờ không phải là ông sai cậu làm việc vô ích, mà lại là muốn cậu học hỏi thêm.
- Lát nữa con có rỗi không? - Ông hỏi.
- Rỗi ạ.
- Vậy ở lại đánh cờ vây với ta.
- Gia gia! Tịch, đừng nghe gia gia nói làm gì. Đệ mà ở lại đánh cờ vây là sẽ bị bắt lại đến tận chiều đấy. - Diễu Minh quắc mắt nhìn ông.
- Thôi mà tỷ, thật ra thì sư phụ và đệ vẫn còn nhiều chuyện muốn nói lắm. Tỷ đừng cứ càu nhàu sư phụ mãi như vậy.
- Ta biết rồi mà.... - Cô than thở.
Một lúc sau, cậu được Kiều tể tướng đưa đi đâu đó trong Kiều phủ, cậu biết vì nãy giờ vẫn chưa ra khỏi phủ nhưng cậu dám chắc là nãy giờ là hai thầy trò đã đi được đến rừng rồi.
- Sư phụ, ngươi muốn con đi đâu vậy ạ?
- Gần đến rồi, con ráng thêm một tí.
Đi được một lúc nữa thì liền tới được một khoảng trống không có cây, kế bên là một con suối nhỏ. Ở gần trung tâm khoảng trống có một gốc cây và hai cái ghế, trên gốc cây được chạm khắc thành một bàn cờ và được đặt thêm hai hủ gỗ đựng cờ trắng đen để chơi cờ vây.
- Vậy thầy trò mình sẽ chơi ở đây ạ? - Cậu hỏi.
- Ừ. Lâu rồi ta cũng chưa đến đây. Lần cuối.... hình như là đến đây với thái tử....
- Điện hạ từng đến đây ạ?
- Ừ. - Ông ngồi xuống ghế. - Là cuối là đến đây với thái tử, khi mà tiên hoàng vừa mới ban hôn cho thái tử và Minh Minh, ta đã mời thái tử đến đây.
Cậu câm nín, dường như không muốn nghe thêm một điều gì nữa. Thì ra cả hai người họ đã được ban hôn từ lâu, thì ra đáng nhẽ hắn đã cưới cô ta về, thì ra sự tồn tại của cậu chính là cây kéo cắt đứt sợi chỉ đỏ giữa hắn và cô.
- Lúc đó ta đã hỏi điện hạ, rằng trong lòng điện hạ có Minh Minh hay không? Và điện hạ trả lời là chỉ xem Minh Minh nhà ta như muội muội ruột. - Ông đánh nước cờ đầu tiên.
- Nhưng nếu là vậy thì không phải điện hạ sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ tỷ tỷ sao ạ? - Cậu đánh nước tiếp theo.
- Hahaha..... - Ông cười lớn. - Đúng như con nói. Nhưng, con gái rượu của ta, cố thái tử phi, Kiều Như. Nó cũng chỉ dừng lại ở thái tử phi mà thôi. Khi thánh thượng trước đó ban hôn cho nó và thái tử lúc bấy giờ, ta cũng đưa thái tử đến đây, thái tử cũng từng hứa hẹn như vậy, để rồi con bé cũng bị hại chết. - Ông thở dài.
- Cố thái tử phi... không lẽ....
- Như con nghĩ, đó là đương kim hoàng hậu bây giờ.
Thánh thượng và thái tử lúc đó đều biết thủ phạm chính là ả ta nhưng lại chẳng nói ra nửa lời. Kiều gia lúc đó vì chuyện này mà bất bình với cả thánh thượng. Lúc đó, ta cũng hiểu cho thánh thượng và thái tử chứ, lúc đó gia tộc của ả quá lớn mạnh, làm sao mà Kiều gia ta tiếp tục làm càn đây.
Ông cố kiềm chế bản thân, tiếp tục đánh cờ với cậu, không biết ông đã phải kiềm chế bản thân như thế nào để bảo vệ gia tộc lần thanh danh của đứa con gái của mình. Còn cậu, nghe xong chỉ biết bàng hoàng, chơi cờ vụng về. Thì ra là lại khác nhau như vậy.
Nhan Tịch ngước lên nhìn về phía người gọi tên cậu, đó là Diễu Minh. Cậu đi đến gần, cúi chào cô.
- Chào Diễu Minh tỷ tỷ.
- Đệ cúi chào nghiêm túc như vậy làm gì vậy chứ. - Cô cười, nắm lấy hai bên vai cậu, kéo người cậu lên. - Gia gia bảo tỷ ra đây đón đệ. Gia gia bảo có thể đệ sẽ mang quà đến nên tỷ phải ra đây nhận giúp ông rồi.
- A, vậy nhờ tỷ vậy. - Cậu cười, đưa quà cho cô nhận.
Cô vui vẻ đón lấy, rồi đưa cậu đến phòng của Kiều tể tướng. Trên đường cô cứ nói này nói nọ với cậu, giới thiệu cho cậu khắp nơi cảnh đẹp của Viễn Sơn.
- Tỷ nghe Thiên Long bảo đệ chưa đến kinh thành lâu. Để hôm nào tỷ đưa đệ đi nhé.
Lại là Thiên Long, có vẻ cái gì về cậu cũng đều bị hắn khai ra hết với cô mất rồi. Cậu cố vờ ít nói hết mức có thể, cô cứ bảo gì thì cậu lại cứ ậm ừ, còn không thì là lắc đầu. Đưa cậu đến thư phòng, cô liền tạm biệt cậu.
Cậu đi vào phòng, ngó ngang ngó dọc.
- Tiểu Tịch à?
- Vâng, sư phụ đang ở đâu thế ạ?
- Ta đang ở đằng sau này này. Con đi ra đằng sau này đi, giúp ta lấy sách với.
- Vâng.
Cậu đi vòng xuống đằng sau phòng thì liền thấy cả một căn phòng nhỏ chỉ toàn là sách. Vừa vào căn phòng ấy cậu liền há hốc miệng kinh ngạc.
- Ngạc nhiên lắm phải không? - Ông cười nói.
- Không hẳn ạ, tại để tìm một nơi giống thế này ở kinh thành thì có hơi khó. Nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn còn ít hơn ở nhà con trên núi Bắc Sơn ạ.
Nghe cậu nói mà ông phải trợn mắt nhìn cậu. Sau đó thì lại liền cười với cậu.
- Tuổi trẻ tài cao! Tuổi trẻ tài cao! Được! Lại đây, con cầm hộ sư phụ mấy quyển này.
Cậu nghe theo lời ông, lại cầm hộ vài cuốn sách. Gọi là vài cuốn sách nhưng thật chất lại là bưng hộ cả một chồng sách.
- Đủ rồi. Con đặt ở bên ngoài đi.
- Vâng.... - Cậu yếu ớt trả lời.
Cậu vừa đặt xuống thì Diễu Minh cũng đồng thời mang trà bánh vào phòng.
- Gia gia! Con mang bánh đậu xanh đến cho gia gia nè!
- Cháu gái ngoan, hôm nay lại chịu cho gia gia ăn bánh cơ à? - Ông bước ra, cười khoái chí hỏi cô.
- Đáng lẽ là không đâu, bánh đậu xanh do Tiểu Tịch mang đến cho gia gia nên con mới cho gia gia ăn đó.
- Là Tiểu Tịch mang đến à!? Giỏi! Đúng là đồ nhi của ta! - Cậu cười lớn, vỗ vai cậu.
- Tiểu Tịch, lần sau đệ đừng mang bánh đến nữa, đi tay không cũng được. Gia gia hay bị tăng đường huyết, không nên ăn nhiều đồ ngọt.
- Dạ, là đệ vô ý quá.
Mặc kệ đứa cháu gái cứ càm ràm mãi ở bên cạnh, ông vẫn cứ mà ăn món bánh đậu xanh mà ông thích nhất.
- À mà, Tiểu Tịch, chồng sách đó. Lát nữa sẽ có người mang đến Châu phủ cho con. Con tranh thủ thời gian đọc hết chỗ đó đi. Sẽ có ít cho việc nước đấy.
- À....dạ.
Thì ra nãy giờ không phải là ông sai cậu làm việc vô ích, mà lại là muốn cậu học hỏi thêm.
- Lát nữa con có rỗi không? - Ông hỏi.
- Rỗi ạ.
- Vậy ở lại đánh cờ vây với ta.
- Gia gia! Tịch, đừng nghe gia gia nói làm gì. Đệ mà ở lại đánh cờ vây là sẽ bị bắt lại đến tận chiều đấy. - Diễu Minh quắc mắt nhìn ông.
- Thôi mà tỷ, thật ra thì sư phụ và đệ vẫn còn nhiều chuyện muốn nói lắm. Tỷ đừng cứ càu nhàu sư phụ mãi như vậy.
- Ta biết rồi mà.... - Cô than thở.
Một lúc sau, cậu được Kiều tể tướng đưa đi đâu đó trong Kiều phủ, cậu biết vì nãy giờ vẫn chưa ra khỏi phủ nhưng cậu dám chắc là nãy giờ là hai thầy trò đã đi được đến rừng rồi.
- Sư phụ, ngươi muốn con đi đâu vậy ạ?
- Gần đến rồi, con ráng thêm một tí.
Đi được một lúc nữa thì liền tới được một khoảng trống không có cây, kế bên là một con suối nhỏ. Ở gần trung tâm khoảng trống có một gốc cây và hai cái ghế, trên gốc cây được chạm khắc thành một bàn cờ và được đặt thêm hai hủ gỗ đựng cờ trắng đen để chơi cờ vây.
- Vậy thầy trò mình sẽ chơi ở đây ạ? - Cậu hỏi.
- Ừ. Lâu rồi ta cũng chưa đến đây. Lần cuối.... hình như là đến đây với thái tử....
- Điện hạ từng đến đây ạ?
- Ừ. - Ông ngồi xuống ghế. - Là cuối là đến đây với thái tử, khi mà tiên hoàng vừa mới ban hôn cho thái tử và Minh Minh, ta đã mời thái tử đến đây.
Cậu câm nín, dường như không muốn nghe thêm một điều gì nữa. Thì ra cả hai người họ đã được ban hôn từ lâu, thì ra đáng nhẽ hắn đã cưới cô ta về, thì ra sự tồn tại của cậu chính là cây kéo cắt đứt sợi chỉ đỏ giữa hắn và cô.
- Lúc đó ta đã hỏi điện hạ, rằng trong lòng điện hạ có Minh Minh hay không? Và điện hạ trả lời là chỉ xem Minh Minh nhà ta như muội muội ruột. - Ông đánh nước cờ đầu tiên.
- Nhưng nếu là vậy thì không phải điện hạ sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ tỷ tỷ sao ạ? - Cậu đánh nước tiếp theo.
- Hahaha..... - Ông cười lớn. - Đúng như con nói. Nhưng, con gái rượu của ta, cố thái tử phi, Kiều Như. Nó cũng chỉ dừng lại ở thái tử phi mà thôi. Khi thánh thượng trước đó ban hôn cho nó và thái tử lúc bấy giờ, ta cũng đưa thái tử đến đây, thái tử cũng từng hứa hẹn như vậy, để rồi con bé cũng bị hại chết. - Ông thở dài.
- Cố thái tử phi... không lẽ....
- Như con nghĩ, đó là đương kim hoàng hậu bây giờ.
Thánh thượng và thái tử lúc đó đều biết thủ phạm chính là ả ta nhưng lại chẳng nói ra nửa lời. Kiều gia lúc đó vì chuyện này mà bất bình với cả thánh thượng. Lúc đó, ta cũng hiểu cho thánh thượng và thái tử chứ, lúc đó gia tộc của ả quá lớn mạnh, làm sao mà Kiều gia ta tiếp tục làm càn đây.
Ông cố kiềm chế bản thân, tiếp tục đánh cờ với cậu, không biết ông đã phải kiềm chế bản thân như thế nào để bảo vệ gia tộc lần thanh danh của đứa con gái của mình. Còn cậu, nghe xong chỉ biết bàng hoàng, chơi cờ vụng về. Thì ra là lại khác nhau như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.