Chương 1:
Trần Nan
21/09/2024
Bên trong căn phòng mờ tối.
Dường như chỉ có hai nhánh hoa Tây Phủ hải đường màu hồng phấn cắm trong bình hoa màu trắng men bên giường là màu sắc duy nhất.
Chợt, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô gái chậm chạp ló ra khỏi tấm chăn đen mỏng trên chiếc giường lớn, lập tức đánh tan màn đêm dày đặc.
Giọt nước vương trên cánh hoa rung rung như muốn rớt xuống…
Bỗng dưng, giọt nước lăn xuống.
Đọng lại vệt nước trên ngón tay hồng hào của cô.
Nóng.
Cố Tinh Đàn vốn đang thấy nóng nực, giờ bị giọt nước bắn vào như phải bỏng, đầu ngón tay co lại theo bản năng, lông mi khẽ run, đôi mắt long lanh như nước ngẩn ngơ nhìn sang.
Trước mắt cô là một màn sương mờ.
Cho đến khi bàn tay của một người đàn ông xuất hiện, tỉ lệ đốt ngón tay và bàn tay hoàn mỹ, màu da trắng lạnh lẽo, gân hơi nổi, mang đến cảm giác cấm dục khó tả.
Đây chắc chắn là bàn tay đẹp nhất cô từng thấy.
Lúc này, những ngón tay mang cảm giác cấm dục hơi cong lại, vén những sợi tóc ướt hai bên má cô rồi dần dần vuốt xuống cần cổ, xương quai xanh... Những nơi đó cũng đang nhuốm một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng, bàn tay dừng lại trước giọt nước nóng hổi, hơi dùng lực xóa tan nó.
Cố Tinh Đàn ‘xít’ một tiếng.
Nghiêng người muốn nhìn rõ khuôn mặt anh.
Nhờ đó, người đàn ông dán sát vào tai cô nói bằng giọng trầm thấp:
"Lò ngọc chiếu băng gấm uyên ương, phấn hòa mồ hôi rơi trên gối."
Giọng anh vừa trầm vừa lạnh nhưng ngữ điệu lại cực kỳ dịu dàng, giống như viên Dương Chi Bạch Ngọc rơi vào lớp băng ngàn năm, sự ấm áp được bao phủ bởi làn sương lạnh giá.
Những lời mà anh nói ra, đều là những mĩ từ khiến bao người e thẹn.
Những từ ngữ hoa lệ cứ văng vẳng bên tai, hàng lông mi cong dài của Cố Tinh Đàn chợt bừng mở, khiến cô hoàn toàn tỉnh giấc.
*
Cố Tinh Đàn ngồi thẳng người trên ghế, vô thức nhìn ra xung quanh…
Cô nhận ra mình đang ở phòng phục chế thư họa bên trong bảo tàng.
Khắp căn phòng tỏa mùi trầm hương thanh nhã mang phong cách cổ xưa, khiến trái tim đang đập thình thịch của cô trở nên bình tâm lại.
Cô khẽ thở phào.
Hóa ra là nằm mơ.
Lúc này, tầm mắt Cố Tinh Đàn vô tình chạm đến bức tranh [Xuân cung bí diễn] đang được đặt trên mặt bàn gỗ trầm hương rộng lớn. Bức tranh đã được phục chế suốt nửa tháng vẫn chưa hoàn thành.
Trên tấm tranh cuộn bị hư hại ố vàng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của một cô gái với dáng người thướt tha duyên dáng đang nằm tựa trên ghế mỹ nhân. Chỉ có duy nhất một tấm áo mỏng quấn quanh cánh tay trắng trẻo mảnh mai, mỏng manh tới nỗi dán sát vào da thịt, mang cảm giác hoa lệ khiến người ta đổ mồ hôi.
Bên cạnh tranh vẽ đề đúng dòng chữ:
Lò ngọc chiếu băng gấm uyên ương, phấn hòa mồ hôi rơi trên gối.
Đã tìm ra kẻ đầu sỏ khiến cô nằm mơ thấy mộng xuân!
Vừa nghĩ thế, Cố Tinh Đàn đang định mát xa đuôi mắt cay xè nhức nhối vì mệt mỏi thì đầu ngón tay lại bất cẩn đụng phải gọng kính mảnh vàng nhạt đang đặt trên sóng mũi.
Ngay sau đó.
Tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài.
"Cô Cố."
Mí mắt Cố Tinh Đàn khẽ giật, nhìn về phía cửa.
Đôi mắt của cô rất đẹp, giống như cánh hoa đào, cũng trong veo như mang ánh trăng.
Vì cọ vào nên vùng da quanh đuôi mắt vốn trắng nõn bây giờ đã trở nên ửng đỏ, khi nhìn người khác bất giác lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ.
Đôi mắt đẹp khẽ chuyển, mang cảm giác lười biếng lơ đãng: "Chuyện gì vậy?"
Nam Trĩ làm trợ lý cho Cố Tinh Đàn đã được nửa năm nhưng vẫn bị choáng ngợp trước vẻ đẹp này không biết bao nhiêu lần.
Từ góc độ của cô ấy có thể nhìn thấy…
Cô gái ngồi trên chiếc ghế trầm hương lớn, bờ vai thon nhỏ khoác hờ chiếc áo khoác dệt kim màu đen, cánh tay trắng noãn hờ hững đặt trên mặt bàn được làm từ cùng chất liệu với chiếc ghế.
Tay còn lại đang vuốt ve một chiếc đồng hồ quả quýt cổ. Vỏ đồng hồ được chế tác cực kỳ tinh xảo, trên đó khảm đá ru-bi và kim cương theo hình hoa hải đường, cổ điển xa hoa.
Theo động tác, dây xích gắn trên gọng kính bên tai cô khẽ lay động, làm chiếc chuông nhỏ gắn trên dây xích phát ra tiếng vang khe khẽ, tô điểm cho khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Sắc đẹp choáng ngợp.
Nam Trĩ sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, dùng tay che trái tim bé bỏng của mình: "Xin cô bớt đẹp chút đi được không!"
"Vì cô đẹp quá nên mọi người mới không coi trọng tay nghề phục chế của cô đó."
Nói xong, cô ấy đi đến chỗ Cố Tinh Đàn rồi đưa máy tính bảng cho cô.
Tuy Cố Tinh Đàn xuất thân từ con nhà giàu, song nhờ có ông ngoại là nhà phục chế bảo vật quốc gia nên cô cũng gọi là mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, được tham gia không ít dự án phục chế thư họa cổ cỡ lớn.
Vì thế, vừa mới tốt nghiệp thì cô đã được bảo tàng quốc gia mời về, bỏ qua giai đoạn học việc, trở thành nhà phục chế thư họa cổ trẻ tuổi nhất của bảo tàng.
Thế nhưng, trong một buổi triển lãm mỹ thuật vào tháng trước, Cố Tinh Đàn đã vô tình để lộ mặt. Khuôn mặt như thần tiên thuộc hàng top trong giới giải trí nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, nhận được đông đảo sự chú ý của giới truyền thông, khiến một số người lớn tuổi bảo thủ trong giới phục chế hiện vật văn hóa khảo cổ không hài lòng.
Trong đó có một chuyên gia phục chế bích họa đã công khai bày tỏ: Công việc phục chế văn vật không phải dựa vào khuôn mặt mà phải dựa vào tay nghề phục chế tỉ mỉ và tính cách chịu được sự cô tịch.
Gần như muốn ám chỉ Cố Tinh Đàn học hành không tới nơi tới chốn, chỉ biết làm trò để lòe thiên hạ.
Bởi vì, dù là bất cứ nhà phục chế nào thì cũng phải đi theo thầy mài giũa, học tập rất nhiều năm mới có thể tự phụ trách công việc được. Cố Tinh Đàn chính là trường hợp ngoại lệ trong ngành này.
Nam Trĩ chỉ vào trang chủ Weibo đang hiện trên màn hình, nhíu mày nói: "Vốn trên mạng đâu đâu cũng khen cô vừa có sắc vừa có tài, bây giờ lại ào ào bắt đầu nghi ngờ cô dùng quan hệ để được làm việc trong bảo tàng."
Nam Trĩ dứt lời, thấy Cố Tinh Đàn vốn vẫn luôn tỏ ra lơ đãng chợt mím môi thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bình luận mới nhất.
Nam Trĩ vừa định chuẩn bị an ủi cô:
"Cô có tài năng vượt trội, thời đại học đã từng tham gia rất nhiều công việc phục chế thư họa lớn, họ chỉ nhìn thấy..."
Vẫn chưa nói xong.
Giây tiếp theo.
Cô nàng tiểu thư dùng một ngón tay thon dài chạm nhẹ vào màn hình: "Người này dám nói tôi ‘trông ngon thật, không thể nào không dựa vào khuôn mặt’ chậc…"
"Nói bậy mà sao trúng thế."
Tuy rằng không ai tranh cãi về vẻ ngoài xinh đẹp của cô nhưng Nam Trĩ vẫn ngơ ra mất hai giây vì kinh ngạc.
Ngay lập tức, cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở: "Hay là... Cô xem buổi đấu giá văn vật tối nay trước nhé."
"Đấu giá?"
Cố Tinh Đàn đột nhiên nghe thấy thế bèn suy nghĩ một lúc, rồi nghi ngờ nhìn Nam Trĩ.
Nhìn vẻ mặt của cô Nam Trĩ hiểu ngay vấn đề.
Chắc do bế quan tập trung phục chế suốt nửa tháng nay nên cô đã quên mất chuyện này rồi.
Cô ấy giải thích: "Bức tranh [Mây qua sông núi] mà cô tự phục chế trước khi đến đây nhận công việc đã được đem đi đấu giá, em nghe nói có người trong bảo tàng đang đợi cô bị bẽ mặt."
Dù sao, người mua có kinh nghiệm sẽ đánh giá cao tác phẩm phục chế của chuyên gia có thâm niên trong nghề hơn.
Nếu tối nay không có ai đấu giá, những lời đánh giá cao về Cố Tinh Đàn trên mạng trước đây sẽ trở thành những cú vả vào mặt cô, hơn nữa còn trở thành trò cười cho mấy người trong ngành.
Trở thành trò cười à?
Cố Tinh Đàn khẽ vuốt cằm rồi chợt cười khẩy.
Nam Trĩ dè dặt hỏi: "Ban tổ chức đã gửi thư mời cho cô, vậy… Chúng ta có đi không ạ?"
Cố Tinh Đàn không trả lời ngay, thay vào đó lại bình thản sắp xếp gọn gàng bức tranh “Xuân cung bí diễn” chỉ cần sửa chữa các lỗ hổng thì sẽ hoàn tất việc phục chế đang đặt trên bàn rồi mới đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Cố Tinh Đàn như nhớ ra gì đó nên xoay người lại, ngoắc ngón tay với Nam Trĩ: "Đi chứ, đi xem trò cười."
"Hả?"
Nam Trĩ nhìn bóng dáng Cố Tinh Đàn ngày càng đi xa bèn vội vàng đuổi theo…
Xem mình làm trò cười sao?
Không ngờ cô Cố chơi lớn như vậy?
*
Lăng Thành đã bắt đầu bước sang mùa đông, ngay cả ánh trăng rọi xuống cũng giống như ngưng kết thành sương, mỗi khi gió thổi là lạnh thấu xương.
Ánh trăng bao phủ hai tầng biệt viện “Thiều Quang Lý” khiến nơi đây càng tăng thêm cảm giác thanh nhã cổ xưa. Đây là địa điểm được ban tổ chức đấu giá lựa chọn kỹ càng để cố gắng phù hợp với chủ đề văn vật được đấu giá lần này nhất có thể.
Cố Tinh Đàn và Nam Trĩ đã vào khu vực đấu giá.
Sau khi ngồi vào chỗ tại sảnh lớn tầng một, Nam Trĩ phát hiện chỗ ngồi dành cho nhà phục chế chỉ có lác đác vài chuyên gia tóc hoa râm có thâm niên, chỉ có Cố Tinh Đàn là người trẻ tuổi nên thực sự rất gây chú ý…
Nam Trĩ thấy bồn chồn như ngồi trên đống lửa: tiêu rồi, tiêu rồi, chỉ có mỗi cô Cố là người mới non trẻ trong giới phục chế văn vật.
Từ khi còn nhỏ Cố Tinh Đàn đã quen với những trường hợp như vậy rồi, sau khi bỏ cặp mắt kính bảo vệ mắt, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh như muốn hớp hồn người nhìn.
Một ánh nhìn không biết đã làm vương vấn bao con tim ở đó.
Ngay cả người đính kèm là Nam Trĩ cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt đánh giá không hề che giấu xung quanh.
Nhưng Cố Tinh Đàn lại vờ như không biết gì, bình tĩnh lật xem cuốn catalogue ảnh các văn vật lát nữa sẽ được đấu giá.
Nam Trĩ càng thấy lo lắng hơn, thấp giọng hỏi: "Cô Cố, cô nhận được nhiều sự chú ý như vậy, lỡ không có ai mua..."
Cố Tinh Đàn hờ hững liếc mắt, lập tức hiểu ý của Nam Trĩ.
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, khuôn mặt toát lên vẻ hờ hững quen thuộc.
Cô chậm rãi nói: "Nếu không ai mua, đơn giản thôi…"
"Cô có dự tính gì sao?"
Nam Trĩ nín thở tập trung chờ đợi.
Cố Tinh Đàn lại nhàn nhã xem tranh, thuận miệng nói: "Tôi mua."
Nam Trĩ cứng họng không nói được, suýt nữa nghẹn chết.
Còn có vụ tự mua nữa sao!
Có lẽ nhờ sự điềm đạm của Cố Tinh Đàn nên Nam Trĩ cũng dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà sự bình tĩnh này còn chưa được đầy hai giây.
Nam Trĩ bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Cố Tinh Đàn, nhỏ giọng la: "A a a, cô Cố mau nhìn kìa, người có sức ảnh hưởng của nhà họ Dung cũng đến nữa!"
Cố Tinh Đàn hỏi với vẻ không quan tâm lắm: "Ai vậy?"
Thấy Cố Tinh Đàn không mấy quan tâm, Nam Trĩ kích động nói: "Chính là tổng giám đốc Dung nổi tiếng trong giới kinh doanh với biệt danh lạnh lùng như tuyết trên núi đó cô! Nghe nói anh ấy có đời sống trong sạch đến nỗi khiến người khác ganh ghét, bao nhiêu cô gái nhà giàu có danh giá muốn tiếp cận mà đều thất bại cả, không biết ai sẽ có thể làm tan chảy người đàn ông tựa tuyết trên đỉnh núi này đây."
Cố Tinh Đàn đã lật đến trang cuối cùng, nghe cô ấy tâng bốc liên hồi cũng thấy hơi tò mò bèn hờ hững ngước mắt nhìn.
Không cần tìm kiếm, vừa nhìn một cái cô đã biết người có sức ảnh hưởng mà Nam Trĩ nhắc đến là ai.
Người đàn ông được đám đông vây quanh cao gần một mét chín, dáng người tỷ lệ vàng hoàn mỹ. Anh mặc áo măng tô màu đen vừa người cùng quần tây dài làm nổi bật đôi chân dài mang đến cảm giác đầy cấm dục. Khi anh đi lên lầu, ánh sáng từ chiếc đèn treo hai bên cầu thang hắt lên khuôn mặt anh tuấn tao nhã.
Khuôn mặt lạnh như núi toát lên cảm giác xa cách khiến không ai dám lại gần, giống như tuyết đọng quanh năm trên đỉnh núi cao, nhã nhặn cao quý lạnh lùng.
Đôi mắt Cố Tinh Đàn thoáng hiện lên sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh:
Nam Trĩ thật sự không nói quá.
Dường như cảm giác được có người nhìn mình.
Dung Hoài Yến bỗng nhiên khựng lại rồi nhìn qua đây.
Đúng lúc ấy đối diện với đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu của Cố Tinh Đàn.
Toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện rõ trong đồng tử của cô, Cố Tinh Đàn khẽ run, trong đầu như có tia lửa xẹt qua…
Người đàn ông trong giấc mơ hỗn loạn ban ngày bất chợt phá tan lớp sương mù, ngày càng chân thật.
Là anh.
Nếu không phải nhìn thấy anh ở đây thì Cố Tinh Đàn đã suýt quên rằng người mà đính ước với cô từ bé đã kết hôn với cô cách đây tám tháng.
Chẳng trách cô thấy nét chữ trong bức tranh “Xuân cung bí diễn” rất quen mắt, hóa ra chính là người đàn ông tựa băng tuyết cấm dục này đã từng đọc bên tai cô.
Cố Tinh Đàn ngồi thẳng người theo phản xạ, chậm rãi đóng cuốn catalogue lại. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh lá cây sẫm bằng satin, làm tôn vòng eo thon, phong thái cực kỳ thanh nhã, hoàn toàn khác với vẻ hờ hững ban nãy.
Lúc này, bên tai cô vang lên tiếng nhắc nhở của Nam Trĩ: "Buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi!"
Tại chỗ rẽ cầu thang.
Thư ký Giang cũng nhìn thấy Cố Tinh Đàn ngồi dưới lầu, hạ giọng nói: "Tổng giám đốc Dung, đúng là bà chủ."
Dung Hoài Yến bình tĩnh ‘ừm’ một tiếng, không nhìn nữa mà đi thẳng lên lầu hai.
Giang Tụng đang định nói: Có cần mời bà chủ lên tầng không…
Nhưng đành phải dằn lại.
Bức tranh [Mây qua sông núi] do Cố Tinh Đàn phục chế xếp thứ tám, chẳng mấy chốc đã đến lượt.
Trong khi Nam Trĩ đang nín thở, sắc mặt cực kỳ căng thẳng theo dõi thì Cố Tinh Đàn lại hơi mất tập trung, tầm mắt dừng trên cây cột gỗ được điêu khắc các hoa văn hình thần thú ở cách họ không xa trông vô cùng sống động.
Đấu giá viên đã bắt đầu ra giá: "Giá khởi điểm một triệu, ra giá lần thứ nhất..."
"..."
"Không ai ra giá sao?"
Khi thấy lượt đấu giá sắp thất bại.
Toàn hội trường đều ‘ồ’ lên.
Bức tranh [Mây qua sống núi] vốn có giá khởi điểm cao, nếu đây là tác phẩm của một nhà phục chế có thâm niên trong nghề thì tất nhiên sẽ không thiếu người trả giá cao, đáng tiếc... Trong hội trường này, những ai có tìm hiểu trước đều biết đây chỉ là tác phẩm của một nhà phục chế mới hai mốt tuổi, đang rất nổi trên mạng gần đây.
Dù rất thích bức tranh này nhưng ngay cả người bán cũng sợ mình bị lỗ.
Dù sao thì…
Đột nhiên nổi tiếng trên mạng, không biết có năng lực thật không, đa số đều là phù dung sớm nở tối tàn.
Đâu đó có người thốt lên:
"Tranh thủy mặc mà cũng đấu giá thất bại."
"Nếu thất bại thì đây chính là bức tranh cổ đầu đời nhà Thanh đầu tiên đấu giá thất bại của năm nay."
Tuy giá khởi điểm của tranh thủy mặc cao, nhưng cũng là tác phẩm dễ bán nhất. Dù sao người thích tranh cổ sưu tầm rất nhiều loại tranh này.
Có người sưu tầm hùng hồn nói: "Nếu đây là tranh do bậc thầy có thâm niên phục chế, có ra giá năm triệu tôi cũng mua, đáng tiếc..."
Những ngón tay mềm mại của Cố Tinh Đàn vô thức vuốt ve đóa hoa hải đường được tạo từ các viên ruby trên mặt chiếc đồng hồ quả quýt cổ cô mang theo bên người, từ từ chậm rãi, như thể không nghe thấy lời bình luận của những người kia.
Người đấu giá hỏi thêm một lần cuối cùng: "Còn ai muốn ra giá không?"
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Cố Tinh Đàn như vô tình bấm vào chốt mở bên hông đồng hồ làm nó bất ngờ bật mở. Hàng mi cô rũ xuống, ánh mắt dừng trên chiếc kim đồng hồ đang chuyển động.
Kim giây quay thêm ba vòng nữa sẽ đúng chín giờ.
Một vòng.
Hai vòng.
...
Nếu còn không có ai mua.
Thì cô mua.
"Tích…”
Chín giờ đúng.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Tinh Đàn khẽ nhếch, vừa mới chuẩn bị mở miệng...
Một giọng nói lạnh lùng rõ ràng vang vọng khắp hội trường đấu giá: "Mười triệu."
Âm thanh êm tai xuyên qua micro mang từ tính khiến màng nhĩ tê dại.
Cố Tinh Đàn bỗng ngước mắt nhìn.
Phía sau cửa sổ mở một nửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt lạnh lùng của một người đàn ông, ngón tay thon dài đang vuốt ve các họa tiết thiên nhiên trên chén trà đen. Khuôn mặt đoan chính như ngọc mơ hồ sau lớp sương mù, không thể nhìn rõ vẻ mặt.
Shhh...
Cả hội trường đều sửng sốt.
Mười triệu?!
Nam Trĩ ra sức nhéo mặt mình, lầm bầm nói: "Mình đang nằm mơ sao?"
Lúc này, bên ngoài hội trường đều ồn ào bàn tán, còn khu VIP trên tầng hai.
Những người ngồi ở đây đều ăn mặc trang trọng, trong đó có một người thuộc ban tổ chức buổi đấu giá bỗng đứng phắt dậy, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Dung, anh ra giá cao quá, bức tranh này cao lắm cũng chỉ có giá năm triệu, không đáng giá mười triệu đâu!"
Dung Hoài Yến không vội vàng trả lời.
Ngay lập tức.
Sự yên lặng đáng sợ bao trùm khắp phòng riêng.
Dung Hoài Yến chậm rãi nhấp ngụm trà, bờ môi mỏng lập tức nhuốm ánh nước trong suốt, lại càng tôn lên vẻ đẹp của anh.
Anh đặt chén trà xuống, men sứ chạm nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.
Ngay sau đó là giọng nói trầm ấm xen lẫn chút lạnh lẽo:
"Đáng."
Dường như chỉ có hai nhánh hoa Tây Phủ hải đường màu hồng phấn cắm trong bình hoa màu trắng men bên giường là màu sắc duy nhất.
Chợt, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô gái chậm chạp ló ra khỏi tấm chăn đen mỏng trên chiếc giường lớn, lập tức đánh tan màn đêm dày đặc.
Giọt nước vương trên cánh hoa rung rung như muốn rớt xuống…
Bỗng dưng, giọt nước lăn xuống.
Đọng lại vệt nước trên ngón tay hồng hào của cô.
Nóng.
Cố Tinh Đàn vốn đang thấy nóng nực, giờ bị giọt nước bắn vào như phải bỏng, đầu ngón tay co lại theo bản năng, lông mi khẽ run, đôi mắt long lanh như nước ngẩn ngơ nhìn sang.
Trước mắt cô là một màn sương mờ.
Cho đến khi bàn tay của một người đàn ông xuất hiện, tỉ lệ đốt ngón tay và bàn tay hoàn mỹ, màu da trắng lạnh lẽo, gân hơi nổi, mang đến cảm giác cấm dục khó tả.
Đây chắc chắn là bàn tay đẹp nhất cô từng thấy.
Lúc này, những ngón tay mang cảm giác cấm dục hơi cong lại, vén những sợi tóc ướt hai bên má cô rồi dần dần vuốt xuống cần cổ, xương quai xanh... Những nơi đó cũng đang nhuốm một lớp mồ hôi mỏng.
Cuối cùng, bàn tay dừng lại trước giọt nước nóng hổi, hơi dùng lực xóa tan nó.
Cố Tinh Đàn ‘xít’ một tiếng.
Nghiêng người muốn nhìn rõ khuôn mặt anh.
Nhờ đó, người đàn ông dán sát vào tai cô nói bằng giọng trầm thấp:
"Lò ngọc chiếu băng gấm uyên ương, phấn hòa mồ hôi rơi trên gối."
Giọng anh vừa trầm vừa lạnh nhưng ngữ điệu lại cực kỳ dịu dàng, giống như viên Dương Chi Bạch Ngọc rơi vào lớp băng ngàn năm, sự ấm áp được bao phủ bởi làn sương lạnh giá.
Những lời mà anh nói ra, đều là những mĩ từ khiến bao người e thẹn.
Những từ ngữ hoa lệ cứ văng vẳng bên tai, hàng lông mi cong dài của Cố Tinh Đàn chợt bừng mở, khiến cô hoàn toàn tỉnh giấc.
*
Cố Tinh Đàn ngồi thẳng người trên ghế, vô thức nhìn ra xung quanh…
Cô nhận ra mình đang ở phòng phục chế thư họa bên trong bảo tàng.
Khắp căn phòng tỏa mùi trầm hương thanh nhã mang phong cách cổ xưa, khiến trái tim đang đập thình thịch của cô trở nên bình tâm lại.
Cô khẽ thở phào.
Hóa ra là nằm mơ.
Lúc này, tầm mắt Cố Tinh Đàn vô tình chạm đến bức tranh [Xuân cung bí diễn] đang được đặt trên mặt bàn gỗ trầm hương rộng lớn. Bức tranh đã được phục chế suốt nửa tháng vẫn chưa hoàn thành.
Trên tấm tranh cuộn bị hư hại ố vàng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của một cô gái với dáng người thướt tha duyên dáng đang nằm tựa trên ghế mỹ nhân. Chỉ có duy nhất một tấm áo mỏng quấn quanh cánh tay trắng trẻo mảnh mai, mỏng manh tới nỗi dán sát vào da thịt, mang cảm giác hoa lệ khiến người ta đổ mồ hôi.
Bên cạnh tranh vẽ đề đúng dòng chữ:
Lò ngọc chiếu băng gấm uyên ương, phấn hòa mồ hôi rơi trên gối.
Đã tìm ra kẻ đầu sỏ khiến cô nằm mơ thấy mộng xuân!
Vừa nghĩ thế, Cố Tinh Đàn đang định mát xa đuôi mắt cay xè nhức nhối vì mệt mỏi thì đầu ngón tay lại bất cẩn đụng phải gọng kính mảnh vàng nhạt đang đặt trên sóng mũi.
Ngay sau đó.
Tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài.
"Cô Cố."
Mí mắt Cố Tinh Đàn khẽ giật, nhìn về phía cửa.
Đôi mắt của cô rất đẹp, giống như cánh hoa đào, cũng trong veo như mang ánh trăng.
Vì cọ vào nên vùng da quanh đuôi mắt vốn trắng nõn bây giờ đã trở nên ửng đỏ, khi nhìn người khác bất giác lại mang một vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ.
Đôi mắt đẹp khẽ chuyển, mang cảm giác lười biếng lơ đãng: "Chuyện gì vậy?"
Nam Trĩ làm trợ lý cho Cố Tinh Đàn đã được nửa năm nhưng vẫn bị choáng ngợp trước vẻ đẹp này không biết bao nhiêu lần.
Từ góc độ của cô ấy có thể nhìn thấy…
Cô gái ngồi trên chiếc ghế trầm hương lớn, bờ vai thon nhỏ khoác hờ chiếc áo khoác dệt kim màu đen, cánh tay trắng noãn hờ hững đặt trên mặt bàn được làm từ cùng chất liệu với chiếc ghế.
Tay còn lại đang vuốt ve một chiếc đồng hồ quả quýt cổ. Vỏ đồng hồ được chế tác cực kỳ tinh xảo, trên đó khảm đá ru-bi và kim cương theo hình hoa hải đường, cổ điển xa hoa.
Theo động tác, dây xích gắn trên gọng kính bên tai cô khẽ lay động, làm chiếc chuông nhỏ gắn trên dây xích phát ra tiếng vang khe khẽ, tô điểm cho khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.
Sắc đẹp choáng ngợp.
Nam Trĩ sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, dùng tay che trái tim bé bỏng của mình: "Xin cô bớt đẹp chút đi được không!"
"Vì cô đẹp quá nên mọi người mới không coi trọng tay nghề phục chế của cô đó."
Nói xong, cô ấy đi đến chỗ Cố Tinh Đàn rồi đưa máy tính bảng cho cô.
Tuy Cố Tinh Đàn xuất thân từ con nhà giàu, song nhờ có ông ngoại là nhà phục chế bảo vật quốc gia nên cô cũng gọi là mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, được tham gia không ít dự án phục chế thư họa cổ cỡ lớn.
Vì thế, vừa mới tốt nghiệp thì cô đã được bảo tàng quốc gia mời về, bỏ qua giai đoạn học việc, trở thành nhà phục chế thư họa cổ trẻ tuổi nhất của bảo tàng.
Thế nhưng, trong một buổi triển lãm mỹ thuật vào tháng trước, Cố Tinh Đàn đã vô tình để lộ mặt. Khuôn mặt như thần tiên thuộc hàng top trong giới giải trí nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, nhận được đông đảo sự chú ý của giới truyền thông, khiến một số người lớn tuổi bảo thủ trong giới phục chế hiện vật văn hóa khảo cổ không hài lòng.
Trong đó có một chuyên gia phục chế bích họa đã công khai bày tỏ: Công việc phục chế văn vật không phải dựa vào khuôn mặt mà phải dựa vào tay nghề phục chế tỉ mỉ và tính cách chịu được sự cô tịch.
Gần như muốn ám chỉ Cố Tinh Đàn học hành không tới nơi tới chốn, chỉ biết làm trò để lòe thiên hạ.
Bởi vì, dù là bất cứ nhà phục chế nào thì cũng phải đi theo thầy mài giũa, học tập rất nhiều năm mới có thể tự phụ trách công việc được. Cố Tinh Đàn chính là trường hợp ngoại lệ trong ngành này.
Nam Trĩ chỉ vào trang chủ Weibo đang hiện trên màn hình, nhíu mày nói: "Vốn trên mạng đâu đâu cũng khen cô vừa có sắc vừa có tài, bây giờ lại ào ào bắt đầu nghi ngờ cô dùng quan hệ để được làm việc trong bảo tàng."
Nam Trĩ dứt lời, thấy Cố Tinh Đàn vốn vẫn luôn tỏ ra lơ đãng chợt mím môi thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bình luận mới nhất.
Nam Trĩ vừa định chuẩn bị an ủi cô:
"Cô có tài năng vượt trội, thời đại học đã từng tham gia rất nhiều công việc phục chế thư họa lớn, họ chỉ nhìn thấy..."
Vẫn chưa nói xong.
Giây tiếp theo.
Cô nàng tiểu thư dùng một ngón tay thon dài chạm nhẹ vào màn hình: "Người này dám nói tôi ‘trông ngon thật, không thể nào không dựa vào khuôn mặt’ chậc…"
"Nói bậy mà sao trúng thế."
Tuy rằng không ai tranh cãi về vẻ ngoài xinh đẹp của cô nhưng Nam Trĩ vẫn ngơ ra mất hai giây vì kinh ngạc.
Ngay lập tức, cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở: "Hay là... Cô xem buổi đấu giá văn vật tối nay trước nhé."
"Đấu giá?"
Cố Tinh Đàn đột nhiên nghe thấy thế bèn suy nghĩ một lúc, rồi nghi ngờ nhìn Nam Trĩ.
Nhìn vẻ mặt của cô Nam Trĩ hiểu ngay vấn đề.
Chắc do bế quan tập trung phục chế suốt nửa tháng nay nên cô đã quên mất chuyện này rồi.
Cô ấy giải thích: "Bức tranh [Mây qua sông núi] mà cô tự phục chế trước khi đến đây nhận công việc đã được đem đi đấu giá, em nghe nói có người trong bảo tàng đang đợi cô bị bẽ mặt."
Dù sao, người mua có kinh nghiệm sẽ đánh giá cao tác phẩm phục chế của chuyên gia có thâm niên trong nghề hơn.
Nếu tối nay không có ai đấu giá, những lời đánh giá cao về Cố Tinh Đàn trên mạng trước đây sẽ trở thành những cú vả vào mặt cô, hơn nữa còn trở thành trò cười cho mấy người trong ngành.
Trở thành trò cười à?
Cố Tinh Đàn khẽ vuốt cằm rồi chợt cười khẩy.
Nam Trĩ dè dặt hỏi: "Ban tổ chức đã gửi thư mời cho cô, vậy… Chúng ta có đi không ạ?"
Cố Tinh Đàn không trả lời ngay, thay vào đó lại bình thản sắp xếp gọn gàng bức tranh “Xuân cung bí diễn” chỉ cần sửa chữa các lỗ hổng thì sẽ hoàn tất việc phục chế đang đặt trên bàn rồi mới đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Cố Tinh Đàn như nhớ ra gì đó nên xoay người lại, ngoắc ngón tay với Nam Trĩ: "Đi chứ, đi xem trò cười."
"Hả?"
Nam Trĩ nhìn bóng dáng Cố Tinh Đàn ngày càng đi xa bèn vội vàng đuổi theo…
Xem mình làm trò cười sao?
Không ngờ cô Cố chơi lớn như vậy?
*
Lăng Thành đã bắt đầu bước sang mùa đông, ngay cả ánh trăng rọi xuống cũng giống như ngưng kết thành sương, mỗi khi gió thổi là lạnh thấu xương.
Ánh trăng bao phủ hai tầng biệt viện “Thiều Quang Lý” khiến nơi đây càng tăng thêm cảm giác thanh nhã cổ xưa. Đây là địa điểm được ban tổ chức đấu giá lựa chọn kỹ càng để cố gắng phù hợp với chủ đề văn vật được đấu giá lần này nhất có thể.
Cố Tinh Đàn và Nam Trĩ đã vào khu vực đấu giá.
Sau khi ngồi vào chỗ tại sảnh lớn tầng một, Nam Trĩ phát hiện chỗ ngồi dành cho nhà phục chế chỉ có lác đác vài chuyên gia tóc hoa râm có thâm niên, chỉ có Cố Tinh Đàn là người trẻ tuổi nên thực sự rất gây chú ý…
Nam Trĩ thấy bồn chồn như ngồi trên đống lửa: tiêu rồi, tiêu rồi, chỉ có mỗi cô Cố là người mới non trẻ trong giới phục chế văn vật.
Từ khi còn nhỏ Cố Tinh Đàn đã quen với những trường hợp như vậy rồi, sau khi bỏ cặp mắt kính bảo vệ mắt, đôi mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh như muốn hớp hồn người nhìn.
Một ánh nhìn không biết đã làm vương vấn bao con tim ở đó.
Ngay cả người đính kèm là Nam Trĩ cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt đánh giá không hề che giấu xung quanh.
Nhưng Cố Tinh Đàn lại vờ như không biết gì, bình tĩnh lật xem cuốn catalogue ảnh các văn vật lát nữa sẽ được đấu giá.
Nam Trĩ càng thấy lo lắng hơn, thấp giọng hỏi: "Cô Cố, cô nhận được nhiều sự chú ý như vậy, lỡ không có ai mua..."
Cố Tinh Đàn hờ hững liếc mắt, lập tức hiểu ý của Nam Trĩ.
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong, khuôn mặt toát lên vẻ hờ hững quen thuộc.
Cô chậm rãi nói: "Nếu không ai mua, đơn giản thôi…"
"Cô có dự tính gì sao?"
Nam Trĩ nín thở tập trung chờ đợi.
Cố Tinh Đàn lại nhàn nhã xem tranh, thuận miệng nói: "Tôi mua."
Nam Trĩ cứng họng không nói được, suýt nữa nghẹn chết.
Còn có vụ tự mua nữa sao!
Có lẽ nhờ sự điềm đạm của Cố Tinh Đàn nên Nam Trĩ cũng dần bình tĩnh lại.
Nhưng mà sự bình tĩnh này còn chưa được đầy hai giây.
Nam Trĩ bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Cố Tinh Đàn, nhỏ giọng la: "A a a, cô Cố mau nhìn kìa, người có sức ảnh hưởng của nhà họ Dung cũng đến nữa!"
Cố Tinh Đàn hỏi với vẻ không quan tâm lắm: "Ai vậy?"
Thấy Cố Tinh Đàn không mấy quan tâm, Nam Trĩ kích động nói: "Chính là tổng giám đốc Dung nổi tiếng trong giới kinh doanh với biệt danh lạnh lùng như tuyết trên núi đó cô! Nghe nói anh ấy có đời sống trong sạch đến nỗi khiến người khác ganh ghét, bao nhiêu cô gái nhà giàu có danh giá muốn tiếp cận mà đều thất bại cả, không biết ai sẽ có thể làm tan chảy người đàn ông tựa tuyết trên đỉnh núi này đây."
Cố Tinh Đàn đã lật đến trang cuối cùng, nghe cô ấy tâng bốc liên hồi cũng thấy hơi tò mò bèn hờ hững ngước mắt nhìn.
Không cần tìm kiếm, vừa nhìn một cái cô đã biết người có sức ảnh hưởng mà Nam Trĩ nhắc đến là ai.
Người đàn ông được đám đông vây quanh cao gần một mét chín, dáng người tỷ lệ vàng hoàn mỹ. Anh mặc áo măng tô màu đen vừa người cùng quần tây dài làm nổi bật đôi chân dài mang đến cảm giác đầy cấm dục. Khi anh đi lên lầu, ánh sáng từ chiếc đèn treo hai bên cầu thang hắt lên khuôn mặt anh tuấn tao nhã.
Khuôn mặt lạnh như núi toát lên cảm giác xa cách khiến không ai dám lại gần, giống như tuyết đọng quanh năm trên đỉnh núi cao, nhã nhặn cao quý lạnh lùng.
Đôi mắt Cố Tinh Đàn thoáng hiện lên sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh:
Nam Trĩ thật sự không nói quá.
Dường như cảm giác được có người nhìn mình.
Dung Hoài Yến bỗng nhiên khựng lại rồi nhìn qua đây.
Đúng lúc ấy đối diện với đôi mắt trong trẻo như nước mùa thu của Cố Tinh Đàn.
Toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện rõ trong đồng tử của cô, Cố Tinh Đàn khẽ run, trong đầu như có tia lửa xẹt qua…
Người đàn ông trong giấc mơ hỗn loạn ban ngày bất chợt phá tan lớp sương mù, ngày càng chân thật.
Là anh.
Nếu không phải nhìn thấy anh ở đây thì Cố Tinh Đàn đã suýt quên rằng người mà đính ước với cô từ bé đã kết hôn với cô cách đây tám tháng.
Chẳng trách cô thấy nét chữ trong bức tranh “Xuân cung bí diễn” rất quen mắt, hóa ra chính là người đàn ông tựa băng tuyết cấm dục này đã từng đọc bên tai cô.
Cố Tinh Đàn ngồi thẳng người theo phản xạ, chậm rãi đóng cuốn catalogue lại. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh lá cây sẫm bằng satin, làm tôn vòng eo thon, phong thái cực kỳ thanh nhã, hoàn toàn khác với vẻ hờ hững ban nãy.
Lúc này, bên tai cô vang lên tiếng nhắc nhở của Nam Trĩ: "Buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi!"
Tại chỗ rẽ cầu thang.
Thư ký Giang cũng nhìn thấy Cố Tinh Đàn ngồi dưới lầu, hạ giọng nói: "Tổng giám đốc Dung, đúng là bà chủ."
Dung Hoài Yến bình tĩnh ‘ừm’ một tiếng, không nhìn nữa mà đi thẳng lên lầu hai.
Giang Tụng đang định nói: Có cần mời bà chủ lên tầng không…
Nhưng đành phải dằn lại.
Bức tranh [Mây qua sông núi] do Cố Tinh Đàn phục chế xếp thứ tám, chẳng mấy chốc đã đến lượt.
Trong khi Nam Trĩ đang nín thở, sắc mặt cực kỳ căng thẳng theo dõi thì Cố Tinh Đàn lại hơi mất tập trung, tầm mắt dừng trên cây cột gỗ được điêu khắc các hoa văn hình thần thú ở cách họ không xa trông vô cùng sống động.
Đấu giá viên đã bắt đầu ra giá: "Giá khởi điểm một triệu, ra giá lần thứ nhất..."
"..."
"Không ai ra giá sao?"
Khi thấy lượt đấu giá sắp thất bại.
Toàn hội trường đều ‘ồ’ lên.
Bức tranh [Mây qua sống núi] vốn có giá khởi điểm cao, nếu đây là tác phẩm của một nhà phục chế có thâm niên trong nghề thì tất nhiên sẽ không thiếu người trả giá cao, đáng tiếc... Trong hội trường này, những ai có tìm hiểu trước đều biết đây chỉ là tác phẩm của một nhà phục chế mới hai mốt tuổi, đang rất nổi trên mạng gần đây.
Dù rất thích bức tranh này nhưng ngay cả người bán cũng sợ mình bị lỗ.
Dù sao thì…
Đột nhiên nổi tiếng trên mạng, không biết có năng lực thật không, đa số đều là phù dung sớm nở tối tàn.
Đâu đó có người thốt lên:
"Tranh thủy mặc mà cũng đấu giá thất bại."
"Nếu thất bại thì đây chính là bức tranh cổ đầu đời nhà Thanh đầu tiên đấu giá thất bại của năm nay."
Tuy giá khởi điểm của tranh thủy mặc cao, nhưng cũng là tác phẩm dễ bán nhất. Dù sao người thích tranh cổ sưu tầm rất nhiều loại tranh này.
Có người sưu tầm hùng hồn nói: "Nếu đây là tranh do bậc thầy có thâm niên phục chế, có ra giá năm triệu tôi cũng mua, đáng tiếc..."
Những ngón tay mềm mại của Cố Tinh Đàn vô thức vuốt ve đóa hoa hải đường được tạo từ các viên ruby trên mặt chiếc đồng hồ quả quýt cổ cô mang theo bên người, từ từ chậm rãi, như thể không nghe thấy lời bình luận của những người kia.
Người đấu giá hỏi thêm một lần cuối cùng: "Còn ai muốn ra giá không?"
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Cố Tinh Đàn như vô tình bấm vào chốt mở bên hông đồng hồ làm nó bất ngờ bật mở. Hàng mi cô rũ xuống, ánh mắt dừng trên chiếc kim đồng hồ đang chuyển động.
Kim giây quay thêm ba vòng nữa sẽ đúng chín giờ.
Một vòng.
Hai vòng.
...
Nếu còn không có ai mua.
Thì cô mua.
"Tích…”
Chín giờ đúng.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Tinh Đàn khẽ nhếch, vừa mới chuẩn bị mở miệng...
Một giọng nói lạnh lùng rõ ràng vang vọng khắp hội trường đấu giá: "Mười triệu."
Âm thanh êm tai xuyên qua micro mang từ tính khiến màng nhĩ tê dại.
Cố Tinh Đàn bỗng ngước mắt nhìn.
Phía sau cửa sổ mở một nửa, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt lạnh lùng của một người đàn ông, ngón tay thon dài đang vuốt ve các họa tiết thiên nhiên trên chén trà đen. Khuôn mặt đoan chính như ngọc mơ hồ sau lớp sương mù, không thể nhìn rõ vẻ mặt.
Shhh...
Cả hội trường đều sửng sốt.
Mười triệu?!
Nam Trĩ ra sức nhéo mặt mình, lầm bầm nói: "Mình đang nằm mơ sao?"
Lúc này, bên ngoài hội trường đều ồn ào bàn tán, còn khu VIP trên tầng hai.
Những người ngồi ở đây đều ăn mặc trang trọng, trong đó có một người thuộc ban tổ chức buổi đấu giá bỗng đứng phắt dậy, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Dung, anh ra giá cao quá, bức tranh này cao lắm cũng chỉ có giá năm triệu, không đáng giá mười triệu đâu!"
Dung Hoài Yến không vội vàng trả lời.
Ngay lập tức.
Sự yên lặng đáng sợ bao trùm khắp phòng riêng.
Dung Hoài Yến chậm rãi nhấp ngụm trà, bờ môi mỏng lập tức nhuốm ánh nước trong suốt, lại càng tôn lên vẻ đẹp của anh.
Anh đặt chén trà xuống, men sứ chạm nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.
Ngay sau đó là giọng nói trầm ấm xen lẫn chút lạnh lẽo:
"Đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.