Chương 25:
Trần Nan
05/10/2024
Trong phòng làm việc với tông màu lạnh, diện tích chiếm gần một trăm mét vuông và mang thiết kế đơn giản, đâu đâu cũng toát ra một loại cảm giác lạnh lùng cao cấp.
Tổng giám đốc Dung rất hay xoi mói môi trường làm việc, từ trước đến nay đều không cho phép nơi này xuất hiện thứ gì không liên quan tới công việc.
Nhưng lúc này.
Người đàn ông điển trai nghiêm túc ngồi trên ghế làm việc được làm bằng da thật, trong lòng là một cô gái xinh đẹp với thân hình yêu kiều, ép anh không được nhúc nhích.
Dung Hoài Yến ngả người ra sau, ngón tay thon dài thuận tiện đặt ở eo cô, mặc dù cách lớp áo khoác cashmere màu hồng nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được vòng eo nhỏ bé. Anh thản nhiên nhìn ngón tay dựng thẳng lên của cô.
Tầm mắt Nguyễn Kỳ Chước cũng dừng ở trên tay Cố Tinh Đàn…
Đây là cái gì?
Ra hiệu OK.
Anh ấy chìm vào nghi ngờ:
Hả? Đây là cô đang bày tỏ sự trung thành sẽ không thay đổi trong tình yêu hay là khiêu khích ‘Bố đường cũ’ vậy?
Cố Tinh Đàn theo ánh mắt của bọn họ rồi ‘A’ một tiếng.
Sau đó cực kỳ chậm rãi thu ngón út lại, mở ngón trỏ ra, đúng tư thế chửi thề.
Cô hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng, lúc này nhuốm sự đơn thuần, ngây thơ, không rành thế sự hỏi Dung Hoài Yến: "Anh có tin em không?"
Dung Hoài Yến không trả lời.
Vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Nguyễn Kỳ Chước chống đỡ khí thế áp lực mờ nhạt của Dung Hoài Yến, cố giả vờ trấn an: "Cô Cố, em đừng sợ anh ấy, em cứ nói ra những lời thật lòng đi, tôi sẽ bảo vệ em!"
Hai tay Cố Tinh Đàn nâng mu bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ của Dung Hoài Yến lên, nhìn anh bằng đôi mắt gợn sóng chứa tình, ai không biết còn tưởng cô yêu anh say đắm lắm: "Đây chính là lời nói trong lòng em."
Sự thật trong lòng: Ở dưới mái hiên của người ta, sao cô có thể nói ra lời thật lòng được.
"Sáng nay em không nói như vậy!" Nguyễn Kỳ Chước vô thức nói.
"Tôi đã nói gì?"
Cố Tinh Đàn hỏi lại.
Nguyễn Kỳ Chước nhớ lại cuộc đối thoại với Cố Tinh Đàn: "…"
Im lặng.
Hình như thật sự chưa từng nói gì, tất cả đều do anh ấy tự tưởng tượng ra.
"Nhưng…"
"Em nói…" Muốn đi theo tôi.
"Giám đốc Nguyễn!"
Cố Tinh Đàn thấy anh ấy nói quá nhiều, sợ sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình.
Cô lập tức cắt ngang, nghiêm túc nói: "Cậu bỏ cuộc đi, tôi là người đứng đắn."
Nguyễn Kỳ Chước nghi ngờ nhân sinh: phụ nữ xinh đẹp đều dễ thay đổi như vậy sao, sao tự dưng lại quay ngoắt thế này?
Khuôn mặt sáng ngời, đẹp đẽ của Dung Hoài Yến hơi cau lại, thản nhiên quét về phía bọn họ, đại khái đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Anh lướt về phía con cáo nhỏ xấu xa trong lòng rồi hơi dừng lại.
Sau đó anh lập tức thờ ơ nói với thư ký Giang đứng ở cửa đang không biết nên tiến hay lùi: "Tiễn khách."
Chỉ đơn giản hai chữ.
Trong phòng làm việc to như vậy, lại giống như có một trận gió tuyết cực lạnh thổi vào, lạnh thấu xương làm cho người ta sợ hãi.
Đừng nói Nguyễn Kỳ Chước, ngay cả Cố Tinh Đàn cũng chột dạ sững người.
Trong lòng lại thấy vui mừng, may mà cô tới kịp lúc, mới không để Nguyễn Kỳ Chước nói ra toàn bộ.
Nhưng vui mừng chưa tới hai giây.
Cơ thể đột nhiên bay lên không trung, Cố Tinh Đàn bỗng dưng mở to hai mắt, đôi mắt đào hoa trợn tròn, vội vàng nắm chặt bờ vai của anh: "Anh anh anh…"
Đây là định ném cả cô ra ngoài sao?
Không được, bên ngoài có rất nhiều thư ký!
Cô không cần mặt mũi nữa ư?
Cơ thể mềm mại của Cố Tinh Đàn cực kỳ linh hoạt, nhân lúc Dung Hoài Yến bế cô lên, cánh tay ngó sen trắng như tuyết ôm lấy chiếc cổ thon dài của người đàn ông giống như mỹ nhân rắn, cẳng chân nhỏ bé quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của người đàn ông.
Rồi kéo thật mạnh.
Ai ngờ, đôi chân dài của Dung Hoài Yến đi thẳng qua tấm bình phong, đi tới sô pha ở bên trong.
Thư ký Giang đứng ở cửa, cung kính giơ cánh tay trước vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn Kỳ Chước: "Giám đốc Nguyễn, xin mời."
Làm ơn đi.
Nhìn hai người hành động thân mật lộ liễu, anh ấy còn chưa kịp hoài niệm tình yêu chưa bắt đầu đã mất đi của mình.
Nhưng cũng không dám cố chấp cướp người trước mặt Dung Hoài Yến.
…
Trong phòng làm việc rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trống trải im ắng làm cho người ta ngạt thở.
"Đi xuống."
Dung Hoài Yến đứng ở bên cạnh sô pha, giọng nói vẫn luôn trong trẻo lạnh như tuyết, đầy nam tính, sắc mặt vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Dường như cũng không để ý việc Nguyễn Kỳ Chước muốn cướp vợ của anh.
Đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt như nước mùa thu của Cố Tinh Đàn hơi lóe lên…
Loại người vô tình vô dục như Dung Hoài Yến có thể ví von như thần tiên được rồi, chẳng thể nào lay động được cảm xúc của anh chỉ vì một người hay một chuyện nào đó.
Vào bể bơi hôm trước, sự khác thường của anh dường như chỉ là một ảo giác vậy.
Dung Hoài Yến vẫn là Dung Hoài Yến.
Sao có thể ghen tuông, tranh giành người tình với người khác được chứ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị.
Tiện tay buông cánh tay đang ôm anh ra rồi ngồi xuống sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quay về vẻ lười nhác mệt mỏi như trước kia: "Không cho ôm thì thôi."
Dung Hoài Yến còn chưa kịp mở miệng.
Ngoài cửa, thư ký Giang thấy không thể lùi thời gian họp được nữa.
Anh ấy cố lấy can đảm nhắc nhở: "Tổng giám đốc Dung, năm phút nữa anh có một cuộc họp video quốc tế."
Vẻ mặt Dung Hoài Yến bình tĩnh đáp lại.
Cố Tinh Đàn thấy anh xoay người, nghĩ đến mục đích của mình bèn vô thức nắm lấy cổ tay người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh.
Ánh mắt Dung Hoài Yến trầm xuống, đầu tiên là dừng ở vị trí bị ngón tay nhỏ bé nắm chặt, sau đó thoáng dừng lại trên khuôn mặt buồn bã của cô hai giây rồi lạnh lùng nói: "Chờ ở đây."
Chờ cái gì?
Cô còn chưa kịp nghĩ ra thì bỗng nhiên điện thoại liên tục vang lên, Cố Tinh Đàn còn tưởng là chuyện công việc.
Lông mi hơi rủ xuống, trên màn hình xuất hiện tin nhắn của giám đốc Nguyễn vừa mới bị đuổi đi, vẫn chưa từ bỏ ý định…
[Dung Hoài Yến rất vừa ý cô Dung, vì cô ấy mà ngay cả đồ cổ gia truyền cũng sẵn sàng từ bỏ để thay bằng những món đồ trang sức này. Liên kết tin tức liên quan…]
[Anh ấy đã tặng cho em cái gì? Phần thưởng mấy triệu à?]
[Đây là sự khác nhau giữa bồ nhí và vợ cả đấy!]
[Cố mỹ nhân, quay đầu là bờ!]
Anh ấy nghiêm túc khuyên người đẹp hoàn lương.
Chỉ là chữ viết nhưng vẫn có thể cảm nhận được hào quang phổ độ chúng sinh trên người anh ấy.
Vẻ mặt Cố Tinh Đàn vốn đang uể oải, khi nhìn thấy dòng thứ hai thì bỗng dưng ngơ ngác vài giây.
Phần thưởng mấy triệu?
Có ý gì đây?
‘Thương nhân trung niên giàu có’ kia là Dung Hoài Yến sao?
Thế thì dường như tất cả mọi chuyện đều đã thông suốt.
Chẳng trách anh có thể hiển nhiên đề nghị giữ số tiền đó làm của riêng, bởi vì đó vốn là anh!
Cố Tinh Đàn ma xui quỷ khiến ngước mắt lên, xuyên qua tấm bình phong chạm rỗng có thể nhìn thấy lờ mờ người đàn ông bình thản ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, áo sơ mi trắng tinh cẩn thận tỉ mỉ, ống tay áo màu lam kim cương làm tôn lên cổ tay như ngọc được chạm khắc, cử chỉ tao nhã, có thể nói là hình mẫu của quý công tử.
Khi trả lời câu hỏi của các chi nhánh công ty từ nhiều quốc gia qua video…
Lại biến thành người nắm quyền tập đoàn Dung Thị kỹ lưỡng, sát phạt quả quyết.
Hình như lỡ trách oan anh rồi.
Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của Cố Tinh Đàn bụm kín mặt, nằm ngửa trên sô pha, cô cần bình tĩnh lại.
Buổi livestream đó là Dung Hoài Yến đã giúp cô.
Vậy thì tha thứ cho anh chuyện lần trước làm cô mất mặt ở nhà ông nội.
Huề nhau!
Chiếc sô pha bằng da thật màu xanh nhạt rất rộng, vóc dáng Cố Tinh Đàn lại thon thả, nhỏ bé nên lăn lộn ở trên đó cũng không có vấn đề gì.
Cô nằm bò trên đệm, cau mày, xác nhận lại với Nguyễn Kỳ Chước:
[Vậy người đứng sau mấy triệu trong buổi livestream đó là Dung Hoài Yến sao?]
Nguyễn Kỳ Chước vì muốn để cho Cố Tinh Đàn nhận rõ thân phận nhân tình của mình, ở bên cạnh Dung Hoài Yến sẽ không có kết cục tốt cho nên nói ra chuyện mình biết: [Đúng vậy, chính là anh ấy.]
[Em nghĩ coi, không có lòng nên mới đập thẳng tiền thay vì trang sức đấy? Em có hâm mộ cô Dung không?]
Cố Tinh Đàn nhận được đáp án mình muốn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Cô không có kiên nhẫn, trả lời giám đốc Nguyễn cho có lễ: [Tôi khá tầm thường, mấy thứ đồ nhã nhẵn như ngọc, kim cương, đá quý đều không thích, chỉ thích thô lỗ ném tiền vào mặt thôi.]
Nguyễn Kỳ Chước: […]
Đây là kiểu yêu đương mù quáng gì vậy? Chẳng lẽ trí tuệ với sắc đẹp tỉ lệ thuận với nhau rồi hả?
Tâm trạng Cố Tinh Đàn vui vẻ.
Trong cuộc họp, ánh mắt của Dung Hoài Yến thỉnh thoảng lại tùy ý lướt về phía sô pha, lọt vào trong tầm mắt đó là cô Dung đang thảnh thơi nằm trên sô pha, mái tóc dài đen như mực rơi rụng trên tấm lưng mỏng manh, đôi chân trắng như tuyết bắt chéo, lắc lư, trong vẻ quyến rũ xen thêm một chút ngây thơ.
Nói chuyện phiếm với ai mà tự dưng lại vui vẻ như vậy?
Anh chỉ dừng lại nửa giây rồi âm thầm rời mắt.
Ánh mắt đó vừa vặn bị Cố Tinh Đàn bắt được, cô trừng mắt nhìn, chậm rãi ngồi thẳng người. Nhiệt độ trong phòng làm việc là thích hợp nhất, cô chỉ mặc một chiếc váy dài trắng mềm mại, bó sát, làn váy ôm tới mắt cá chân, làm tôn lên làn da vừa trắng vừa mịn màng của cô.
Cố Tinh Đàn chậm rãi sửa sang lại làn váy rồi lại soi gương nhìn lớp trang điểm của mình.
Trong gương chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa.
Ừm.
Hôm nay vẫn rất đẹp.
Sau khi suy nghĩ vài phút, lúc này cô mới rón rén đi chân trần từ sô pha tới trước bàn làm việc.
Ánh mắt Dung Hoài Yến liếc qua, cô chậm rãi ngồi xổm xuống sau đó cọ cọ vào giữa hai chân anh.
Đôi chân dài của người đàn ông nằm trong chiếc quần tây màu đen, sắc thái cấm dục rất nặng.
Hoàn toàn đối lập với khuôn mặt xinh đẹp, thơm ngát bên chân.
Cố Tinh Đàn cũng không nói gì.
Chỉ nâng chiếc cằm nhỏ lên, dùng cặp mắt hoa đào rực rỡ kia lẳng lặng nhìn anh.
Dáng vẻ em không quấy rầy anh, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh.
Giống như một con thú cưng ngoan ngoãn, dính người.
Quyến rũ hệt như hồ ly tinh vậy.
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến hơi cong, thờ ơ đặt trên mặt bàn.
Gõ từng cái.
Điều này khiến các giám đốc cấp cao của chia nhánh kinh hồn bạt vía, cứ sợ mình nói sai cái gì.
Nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, sắc mặt không thay đổi, dùng tiếng Anh tao nhã truyền đạt nhiệm vụ của sang năm.
Sau khi nói xong, Dung Hoài Yến tiếp tục nghe bọn họ báo cáo trong tai nghe bluetooth.
Khi chân Cố Tinh Đàn sắp tê rần vì ngồi xổm, cơ thể loạng choạng thì cô thầm nghĩ không biết có nên ngồi xuống tại chỗ luôn không.
Dung Hoài Yến vốn im lặng đột nhiên cúi đầu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Cố Tinh Đàn chính là: cuối cùng cũng họp xong rồi!
Dung Hoài Yến đang hơi cúi người, chợt một bàn tay phải trắng nõn nà vươn lên, ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt cầm lấy cà vạt của người đàn ông rồi dùng sức tháo ra.
Cô dùng sức, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo kia.
Đôi mắt luôn bày mưu tính kế của Dung Hoài Yến hiếm khi để lộ ra một tia gợn sóng.
Không ngờ, cô Dung lại xuất hiện.
Ngay sau đó.
Dường như nhận ra cái gì đó, một tay anh ôm cô Dùng ngồi xổm hồi lâu bị tê chân vào trong lòng.
Tay kia thì cầm lấy kẹp tài liệu bên cạnh che camera.
Lúc này…
Gương mặt xinh đẹp của cô gái chợt thoáng qua màn hình rồi vụt tắt.
Các giám đốc cấp cao của chi nhánh công ty đều bùng nổ.
Vãi chưởng?!
Tiên nữ phương nào mãnh liệt như vậy, lại dám cưỡng hôn tổng giám đốc Dung!
Đây chính là Dung Hoài Yến đoan chính luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc trong truyền thuyết sao!
Lúc này, giọng nói lạnh lẽo như hồ nước của Dung Hoài Yến hơi khàn khàn, hời hợt phát ra mấy chữ từ cổ họng: "Để mọi người chê cười rồi, vợ tôi hơi nghịch ngợm."
Vợ?
Đây là cô Dung xuất thân quý tộc, xinh đẹp, hiền lương trong truyền thuyết sao?
Trong đôi mắt đào hoa của cô Dung tràn đầy hoảng sợ: "! ! !"
Vì sao vẫn chưa kết thúc video? !
Còn chưa họp xong mà anh nói chuyện với cô làm gì? ? ?
Xong rồi, có lẽ giờ tất cả mọi người trong tập đoàn Dung Thị đều biết, cô Dung là người phụ nữ thèm muốn cỡ nào, ngay cả lúc tổng giám đốc Dung đang họp cũng không chịu để yên cho anh làm việc.
Nghĩ đến câu ‘Vợ tôi nghịch ngợm’ vừa rồi của Dung Hoài Yến.
Trực tiếp ấn định người hôn anh giữa cuộc họp chính là cô Dung.
Không được, không được.
Vậy…
Trong đầu Cố Tinh Đàn lóe lên một tia chớp rồi nhanh chóng kéo dài ngữ điệu, dùng giọng nói vừa ngọt vừa quyến rũ nói: "Tổng giám đốc Dung, anh muốn em lên làm vợ cả sao?"
Hay lắm!
Hôm nay không phải cô Dung làm như vậy mà là Dung Hoài Yến nuôi ‘bồ nhí’ ở bên ngoài!
Trong đầu đều là hình tượng ‘cô Dung’ cao quý xinh đẹp lạnh lùng không thể phá hỏng, vẫn thuần khiết như ngọc, tao nhã hiền lương như trước.
Dung Hoài Yến nghe thấy cô Dung thông minh đổ lỗi cho ‘bồ nhí’, cười khẩy nhìn cô: “Lên làm vợ cả?”
Cố Tinh Đàn ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt là đôi môi mỏng, lạnh lẽo của anh đang dính son môi rực rỡ trên môi cô, màu son hơi lem, đồng thời cà vạt cũng bị cô kéo lỏng.
Giống như cảnh tượng cậu chủ đoan chính bị nữ yêu tinh chà đạp.
Cô có tật giật mình buông cà vạt đang cầm trên tay ra, khẽ đưa móng vuốt lên muốn vuốt phẳng lại cho anh, kiên trì tiếp tục diễn: "Ưm ~ Thật ra em cũng không quá để ý đến thân phận đâu."
Tổng giám đốc Dung rất hay xoi mói môi trường làm việc, từ trước đến nay đều không cho phép nơi này xuất hiện thứ gì không liên quan tới công việc.
Nhưng lúc này.
Người đàn ông điển trai nghiêm túc ngồi trên ghế làm việc được làm bằng da thật, trong lòng là một cô gái xinh đẹp với thân hình yêu kiều, ép anh không được nhúc nhích.
Dung Hoài Yến ngả người ra sau, ngón tay thon dài thuận tiện đặt ở eo cô, mặc dù cách lớp áo khoác cashmere màu hồng nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được vòng eo nhỏ bé. Anh thản nhiên nhìn ngón tay dựng thẳng lên của cô.
Tầm mắt Nguyễn Kỳ Chước cũng dừng ở trên tay Cố Tinh Đàn…
Đây là cái gì?
Ra hiệu OK.
Anh ấy chìm vào nghi ngờ:
Hả? Đây là cô đang bày tỏ sự trung thành sẽ không thay đổi trong tình yêu hay là khiêu khích ‘Bố đường cũ’ vậy?
Cố Tinh Đàn theo ánh mắt của bọn họ rồi ‘A’ một tiếng.
Sau đó cực kỳ chậm rãi thu ngón út lại, mở ngón trỏ ra, đúng tư thế chửi thề.
Cô hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng, lúc này nhuốm sự đơn thuần, ngây thơ, không rành thế sự hỏi Dung Hoài Yến: "Anh có tin em không?"
Dung Hoài Yến không trả lời.
Vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Nguyễn Kỳ Chước chống đỡ khí thế áp lực mờ nhạt của Dung Hoài Yến, cố giả vờ trấn an: "Cô Cố, em đừng sợ anh ấy, em cứ nói ra những lời thật lòng đi, tôi sẽ bảo vệ em!"
Hai tay Cố Tinh Đàn nâng mu bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ của Dung Hoài Yến lên, nhìn anh bằng đôi mắt gợn sóng chứa tình, ai không biết còn tưởng cô yêu anh say đắm lắm: "Đây chính là lời nói trong lòng em."
Sự thật trong lòng: Ở dưới mái hiên của người ta, sao cô có thể nói ra lời thật lòng được.
"Sáng nay em không nói như vậy!" Nguyễn Kỳ Chước vô thức nói.
"Tôi đã nói gì?"
Cố Tinh Đàn hỏi lại.
Nguyễn Kỳ Chước nhớ lại cuộc đối thoại với Cố Tinh Đàn: "…"
Im lặng.
Hình như thật sự chưa từng nói gì, tất cả đều do anh ấy tự tưởng tượng ra.
"Nhưng…"
"Em nói…" Muốn đi theo tôi.
"Giám đốc Nguyễn!"
Cố Tinh Đàn thấy anh ấy nói quá nhiều, sợ sẽ phá hỏng chuyện tốt của mình.
Cô lập tức cắt ngang, nghiêm túc nói: "Cậu bỏ cuộc đi, tôi là người đứng đắn."
Nguyễn Kỳ Chước nghi ngờ nhân sinh: phụ nữ xinh đẹp đều dễ thay đổi như vậy sao, sao tự dưng lại quay ngoắt thế này?
Khuôn mặt sáng ngời, đẹp đẽ của Dung Hoài Yến hơi cau lại, thản nhiên quét về phía bọn họ, đại khái đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Anh lướt về phía con cáo nhỏ xấu xa trong lòng rồi hơi dừng lại.
Sau đó anh lập tức thờ ơ nói với thư ký Giang đứng ở cửa đang không biết nên tiến hay lùi: "Tiễn khách."
Chỉ đơn giản hai chữ.
Trong phòng làm việc to như vậy, lại giống như có một trận gió tuyết cực lạnh thổi vào, lạnh thấu xương làm cho người ta sợ hãi.
Đừng nói Nguyễn Kỳ Chước, ngay cả Cố Tinh Đàn cũng chột dạ sững người.
Trong lòng lại thấy vui mừng, may mà cô tới kịp lúc, mới không để Nguyễn Kỳ Chước nói ra toàn bộ.
Nhưng vui mừng chưa tới hai giây.
Cơ thể đột nhiên bay lên không trung, Cố Tinh Đàn bỗng dưng mở to hai mắt, đôi mắt đào hoa trợn tròn, vội vàng nắm chặt bờ vai của anh: "Anh anh anh…"
Đây là định ném cả cô ra ngoài sao?
Không được, bên ngoài có rất nhiều thư ký!
Cô không cần mặt mũi nữa ư?
Cơ thể mềm mại của Cố Tinh Đàn cực kỳ linh hoạt, nhân lúc Dung Hoài Yến bế cô lên, cánh tay ngó sen trắng như tuyết ôm lấy chiếc cổ thon dài của người đàn ông giống như mỹ nhân rắn, cẳng chân nhỏ bé quấn lấy vòng eo mạnh mẽ của người đàn ông.
Rồi kéo thật mạnh.
Ai ngờ, đôi chân dài của Dung Hoài Yến đi thẳng qua tấm bình phong, đi tới sô pha ở bên trong.
Thư ký Giang đứng ở cửa, cung kính giơ cánh tay trước vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn Kỳ Chước: "Giám đốc Nguyễn, xin mời."
Làm ơn đi.
Nhìn hai người hành động thân mật lộ liễu, anh ấy còn chưa kịp hoài niệm tình yêu chưa bắt đầu đã mất đi của mình.
Nhưng cũng không dám cố chấp cướp người trước mặt Dung Hoài Yến.
…
Trong phòng làm việc rất nhanh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trống trải im ắng làm cho người ta ngạt thở.
"Đi xuống."
Dung Hoài Yến đứng ở bên cạnh sô pha, giọng nói vẫn luôn trong trẻo lạnh như tuyết, đầy nam tính, sắc mặt vẫn như vậy, không hề thay đổi.
Dường như cũng không để ý việc Nguyễn Kỳ Chước muốn cướp vợ của anh.
Đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt như nước mùa thu của Cố Tinh Đàn hơi lóe lên…
Loại người vô tình vô dục như Dung Hoài Yến có thể ví von như thần tiên được rồi, chẳng thể nào lay động được cảm xúc của anh chỉ vì một người hay một chuyện nào đó.
Vào bể bơi hôm trước, sự khác thường của anh dường như chỉ là một ảo giác vậy.
Dung Hoài Yến vẫn là Dung Hoài Yến.
Sao có thể ghen tuông, tranh giành người tình với người khác được chứ.
Cô bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị.
Tiện tay buông cánh tay đang ôm anh ra rồi ngồi xuống sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quay về vẻ lười nhác mệt mỏi như trước kia: "Không cho ôm thì thôi."
Dung Hoài Yến còn chưa kịp mở miệng.
Ngoài cửa, thư ký Giang thấy không thể lùi thời gian họp được nữa.
Anh ấy cố lấy can đảm nhắc nhở: "Tổng giám đốc Dung, năm phút nữa anh có một cuộc họp video quốc tế."
Vẻ mặt Dung Hoài Yến bình tĩnh đáp lại.
Cố Tinh Đàn thấy anh xoay người, nghĩ đến mục đích của mình bèn vô thức nắm lấy cổ tay người đàn ông, ngửa đầu nhìn anh.
Ánh mắt Dung Hoài Yến trầm xuống, đầu tiên là dừng ở vị trí bị ngón tay nhỏ bé nắm chặt, sau đó thoáng dừng lại trên khuôn mặt buồn bã của cô hai giây rồi lạnh lùng nói: "Chờ ở đây."
Chờ cái gì?
Cô còn chưa kịp nghĩ ra thì bỗng nhiên điện thoại liên tục vang lên, Cố Tinh Đàn còn tưởng là chuyện công việc.
Lông mi hơi rủ xuống, trên màn hình xuất hiện tin nhắn của giám đốc Nguyễn vừa mới bị đuổi đi, vẫn chưa từ bỏ ý định…
[Dung Hoài Yến rất vừa ý cô Dung, vì cô ấy mà ngay cả đồ cổ gia truyền cũng sẵn sàng từ bỏ để thay bằng những món đồ trang sức này. Liên kết tin tức liên quan…]
[Anh ấy đã tặng cho em cái gì? Phần thưởng mấy triệu à?]
[Đây là sự khác nhau giữa bồ nhí và vợ cả đấy!]
[Cố mỹ nhân, quay đầu là bờ!]
Anh ấy nghiêm túc khuyên người đẹp hoàn lương.
Chỉ là chữ viết nhưng vẫn có thể cảm nhận được hào quang phổ độ chúng sinh trên người anh ấy.
Vẻ mặt Cố Tinh Đàn vốn đang uể oải, khi nhìn thấy dòng thứ hai thì bỗng dưng ngơ ngác vài giây.
Phần thưởng mấy triệu?
Có ý gì đây?
‘Thương nhân trung niên giàu có’ kia là Dung Hoài Yến sao?
Thế thì dường như tất cả mọi chuyện đều đã thông suốt.
Chẳng trách anh có thể hiển nhiên đề nghị giữ số tiền đó làm của riêng, bởi vì đó vốn là anh!
Cố Tinh Đàn ma xui quỷ khiến ngước mắt lên, xuyên qua tấm bình phong chạm rỗng có thể nhìn thấy lờ mờ người đàn ông bình thản ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, áo sơ mi trắng tinh cẩn thận tỉ mỉ, ống tay áo màu lam kim cương làm tôn lên cổ tay như ngọc được chạm khắc, cử chỉ tao nhã, có thể nói là hình mẫu của quý công tử.
Khi trả lời câu hỏi của các chi nhánh công ty từ nhiều quốc gia qua video…
Lại biến thành người nắm quyền tập đoàn Dung Thị kỹ lưỡng, sát phạt quả quyết.
Hình như lỡ trách oan anh rồi.
Lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của Cố Tinh Đàn bụm kín mặt, nằm ngửa trên sô pha, cô cần bình tĩnh lại.
Buổi livestream đó là Dung Hoài Yến đã giúp cô.
Vậy thì tha thứ cho anh chuyện lần trước làm cô mất mặt ở nhà ông nội.
Huề nhau!
Chiếc sô pha bằng da thật màu xanh nhạt rất rộng, vóc dáng Cố Tinh Đàn lại thon thả, nhỏ bé nên lăn lộn ở trên đó cũng không có vấn đề gì.
Cô nằm bò trên đệm, cau mày, xác nhận lại với Nguyễn Kỳ Chước:
[Vậy người đứng sau mấy triệu trong buổi livestream đó là Dung Hoài Yến sao?]
Nguyễn Kỳ Chước vì muốn để cho Cố Tinh Đàn nhận rõ thân phận nhân tình của mình, ở bên cạnh Dung Hoài Yến sẽ không có kết cục tốt cho nên nói ra chuyện mình biết: [Đúng vậy, chính là anh ấy.]
[Em nghĩ coi, không có lòng nên mới đập thẳng tiền thay vì trang sức đấy? Em có hâm mộ cô Dung không?]
Cố Tinh Đàn nhận được đáp án mình muốn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
Cô không có kiên nhẫn, trả lời giám đốc Nguyễn cho có lễ: [Tôi khá tầm thường, mấy thứ đồ nhã nhẵn như ngọc, kim cương, đá quý đều không thích, chỉ thích thô lỗ ném tiền vào mặt thôi.]
Nguyễn Kỳ Chước: […]
Đây là kiểu yêu đương mù quáng gì vậy? Chẳng lẽ trí tuệ với sắc đẹp tỉ lệ thuận với nhau rồi hả?
Tâm trạng Cố Tinh Đàn vui vẻ.
Trong cuộc họp, ánh mắt của Dung Hoài Yến thỉnh thoảng lại tùy ý lướt về phía sô pha, lọt vào trong tầm mắt đó là cô Dung đang thảnh thơi nằm trên sô pha, mái tóc dài đen như mực rơi rụng trên tấm lưng mỏng manh, đôi chân trắng như tuyết bắt chéo, lắc lư, trong vẻ quyến rũ xen thêm một chút ngây thơ.
Nói chuyện phiếm với ai mà tự dưng lại vui vẻ như vậy?
Anh chỉ dừng lại nửa giây rồi âm thầm rời mắt.
Ánh mắt đó vừa vặn bị Cố Tinh Đàn bắt được, cô trừng mắt nhìn, chậm rãi ngồi thẳng người. Nhiệt độ trong phòng làm việc là thích hợp nhất, cô chỉ mặc một chiếc váy dài trắng mềm mại, bó sát, làn váy ôm tới mắt cá chân, làm tôn lên làn da vừa trắng vừa mịn màng của cô.
Cố Tinh Đàn chậm rãi sửa sang lại làn váy rồi lại soi gương nhìn lớp trang điểm của mình.
Trong gương chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa.
Ừm.
Hôm nay vẫn rất đẹp.
Sau khi suy nghĩ vài phút, lúc này cô mới rón rén đi chân trần từ sô pha tới trước bàn làm việc.
Ánh mắt Dung Hoài Yến liếc qua, cô chậm rãi ngồi xổm xuống sau đó cọ cọ vào giữa hai chân anh.
Đôi chân dài của người đàn ông nằm trong chiếc quần tây màu đen, sắc thái cấm dục rất nặng.
Hoàn toàn đối lập với khuôn mặt xinh đẹp, thơm ngát bên chân.
Cố Tinh Đàn cũng không nói gì.
Chỉ nâng chiếc cằm nhỏ lên, dùng cặp mắt hoa đào rực rỡ kia lẳng lặng nhìn anh.
Dáng vẻ em không quấy rầy anh, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh.
Giống như một con thú cưng ngoan ngoãn, dính người.
Quyến rũ hệt như hồ ly tinh vậy.
Ngón tay thon dài của Dung Hoài Yến hơi cong, thờ ơ đặt trên mặt bàn.
Gõ từng cái.
Điều này khiến các giám đốc cấp cao của chia nhánh kinh hồn bạt vía, cứ sợ mình nói sai cái gì.
Nhưng giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, sắc mặt không thay đổi, dùng tiếng Anh tao nhã truyền đạt nhiệm vụ của sang năm.
Sau khi nói xong, Dung Hoài Yến tiếp tục nghe bọn họ báo cáo trong tai nghe bluetooth.
Khi chân Cố Tinh Đàn sắp tê rần vì ngồi xổm, cơ thể loạng choạng thì cô thầm nghĩ không biết có nên ngồi xuống tại chỗ luôn không.
Dung Hoài Yến vốn im lặng đột nhiên cúi đầu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Phản ứng đầu tiên của Cố Tinh Đàn chính là: cuối cùng cũng họp xong rồi!
Dung Hoài Yến đang hơi cúi người, chợt một bàn tay phải trắng nõn nà vươn lên, ngón tay nhỏ nhắn linh hoạt cầm lấy cà vạt của người đàn ông rồi dùng sức tháo ra.
Cô dùng sức, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo kia.
Đôi mắt luôn bày mưu tính kế của Dung Hoài Yến hiếm khi để lộ ra một tia gợn sóng.
Không ngờ, cô Dung lại xuất hiện.
Ngay sau đó.
Dường như nhận ra cái gì đó, một tay anh ôm cô Dùng ngồi xổm hồi lâu bị tê chân vào trong lòng.
Tay kia thì cầm lấy kẹp tài liệu bên cạnh che camera.
Lúc này…
Gương mặt xinh đẹp của cô gái chợt thoáng qua màn hình rồi vụt tắt.
Các giám đốc cấp cao của chi nhánh công ty đều bùng nổ.
Vãi chưởng?!
Tiên nữ phương nào mãnh liệt như vậy, lại dám cưỡng hôn tổng giám đốc Dung!
Đây chính là Dung Hoài Yến đoan chính luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc trong truyền thuyết sao!
Lúc này, giọng nói lạnh lẽo như hồ nước của Dung Hoài Yến hơi khàn khàn, hời hợt phát ra mấy chữ từ cổ họng: "Để mọi người chê cười rồi, vợ tôi hơi nghịch ngợm."
Vợ?
Đây là cô Dung xuất thân quý tộc, xinh đẹp, hiền lương trong truyền thuyết sao?
Trong đôi mắt đào hoa của cô Dung tràn đầy hoảng sợ: "! ! !"
Vì sao vẫn chưa kết thúc video? !
Còn chưa họp xong mà anh nói chuyện với cô làm gì? ? ?
Xong rồi, có lẽ giờ tất cả mọi người trong tập đoàn Dung Thị đều biết, cô Dung là người phụ nữ thèm muốn cỡ nào, ngay cả lúc tổng giám đốc Dung đang họp cũng không chịu để yên cho anh làm việc.
Nghĩ đến câu ‘Vợ tôi nghịch ngợm’ vừa rồi của Dung Hoài Yến.
Trực tiếp ấn định người hôn anh giữa cuộc họp chính là cô Dung.
Không được, không được.
Vậy…
Trong đầu Cố Tinh Đàn lóe lên một tia chớp rồi nhanh chóng kéo dài ngữ điệu, dùng giọng nói vừa ngọt vừa quyến rũ nói: "Tổng giám đốc Dung, anh muốn em lên làm vợ cả sao?"
Hay lắm!
Hôm nay không phải cô Dung làm như vậy mà là Dung Hoài Yến nuôi ‘bồ nhí’ ở bên ngoài!
Trong đầu đều là hình tượng ‘cô Dung’ cao quý xinh đẹp lạnh lùng không thể phá hỏng, vẫn thuần khiết như ngọc, tao nhã hiền lương như trước.
Dung Hoài Yến nghe thấy cô Dung thông minh đổ lỗi cho ‘bồ nhí’, cười khẩy nhìn cô: “Lên làm vợ cả?”
Cố Tinh Đàn ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt là đôi môi mỏng, lạnh lẽo của anh đang dính son môi rực rỡ trên môi cô, màu son hơi lem, đồng thời cà vạt cũng bị cô kéo lỏng.
Giống như cảnh tượng cậu chủ đoan chính bị nữ yêu tinh chà đạp.
Cô có tật giật mình buông cà vạt đang cầm trên tay ra, khẽ đưa móng vuốt lên muốn vuốt phẳng lại cho anh, kiên trì tiếp tục diễn: "Ưm ~ Thật ra em cũng không quá để ý đến thân phận đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.