Chương 3:
Trần Nan
21/09/2024
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua những chùm hoa mận dại chồng lên nhau bên ngoài, ngàn ánh vàng chiếu vào tấm kính trong suốt, tỏa ra ánh sáng và bóng tối tuyệt đẹp ở cuối giường.
"Leng keng…"
Chuông thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Hàng lông mi dài xinh đẹp của Cố Tinh Đàn run rẩy mấy lần, cô vô thức mò mẫm dưới gối.
Nhưng bên dưới lại trống rỗng.
Đôi mắt xinh đẹp đang hé mở của cô long lanh ánh nước, cô mơ hồ nhìn thấy chiếc điện thoại di động nằm trên bàn cạnh giường ngủ.
Điện thoại được đặt thành một đường thẳng song song.
Nhìn thoáng qua thì biết đây không phải phong cách thường ngày của cô.
Phòng ngủ chính rộng rãi mang tông màu chủ đạo khá lạnh, vừa sang trọng vừa đơn giản.
Lúc này, ngoài cô ra, trong phòng chỉ còn lại mùi hương sảng khoái của gỗ mun, thoang thoảng mùi hương quyến rũ.
Rõ ràng nhiệt độ phòng đang duy trì ở mức dễ chịu nhất cho cơ thể con người nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy hơi lạnh.
Cố Tinh Đàn chợp mắt thêm một lát, cho đến khi điện thoại lại vang lên, cô mới chậm rãi cúi người về phía trước lấy máy.
Chiếc chăn lụa mỏng trơn trượt theo động tác của cô, vô tình để lộ một chút làn da trắng mịn dưới cổ. Chỉ ngắn ngủn vài giây rồi Cố Tinh Đàn lại vùi mình vào trong chiếc chăn ấm áp, ngay cả những vệt đỏ rải rác trên làn da trắng như tuyết cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất theo đó.
"Xin chào?"
Giọng nói của Cố Tinh Đàn mang đôi phần mềm mại và uể oải khi mới tỉnh dậy.
Hiếm khi Nam Trĩ không có tâm trạng để thưởng thức, giọng nói của cô ấy rất khẩn trương: “Cô ơi, không hay rồi, bức tranh bằng lụa mỏng mà cô xin để sửa chữa nửa tháng trước ấy, nó vừa được công nhận vào bộ sưu thập di tích văn hóa, nên là yêu cầu của cô bị từ chối rồi."
Khi nói đến việc phục chế các bức tranh thư pháp và tranh cổ, thứ khan hiếm nhất chắc chắn là vật liệu, chất liệu để phục chế tranh. Một số loại giấy lụa cổ rất quý hiếm và phải xin phép trước rồi mới được dùng.
Cố Tinh Đàn lập tức tỉnh táo lại, đầu ngón tay mảnh khảnh nắm nhẹ khung kim loại khiến đầu ngón tay hồng hào bỗng trắng bệch.
Lông mi rũ xuống, cô chợt suy nghĩ đến điều gì đó.
Cô cười nhếch môi: “Bây giờ mới từ chối?”
Nam Trĩ cũng rất tức giận: “Đúng vậy, chỉ còn nửa tháng nữa là giám đốc bảo tàng sẽ đưa cuốn [Xuân cung bí diễn] cho cô phục chế, bây giờ làm gì có thời gian để đi làm giấy nữa? Rõ ràng là bọn họ cố ý làm thế!"
Để được công nhận vào bộ sưu tập di tích văn hóa không phải là là chuyện một sớm một chiều là có thể làm liền được.
Rõ ràng là bọn họ có thể từ chối từ sớm, như thế thì cô Cố cũng có thể suy nghĩ các biện pháp khác, nhưng bọn họ lại cố tình phớt lờ tờ giấy xin phép.
Nghe Nam Trĩ suy đoán các nguyên nhân có thể xảy ra, Cố Tinh Đàn cũng hiểu rõ được phần nào.
Khuôn mặt trắng nõn của cô cọ xát vào chiếc chăn lụa mịn màng, cảm nhận được sự mềm mại nên tâm trạng của cô cũng bình tĩnh hơn.
Cố Tinh Đàn nói chầm chậm: “Tôi biết rồi.”
Âm cuối như mang theo chút âm cười lạnh lùng.
"Cô còn cười được nữa!"
Nam Trĩ nhắc nhở: "Bức tranh đó là nhiệm vụ phục chế đầu tiên sau khi cô nhậm chức đấy, cũng là một cuộc khảo sát mà viện bảo tàng xem xét có công nhận hay không. Nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành thuận lợi thì..."
Cố Tinh Đàn có thể nghe hiểu được ý đang còn dang dở của Nam Trĩ.
Nếu khảo sát không thành công, điều này chứng tỏ cô không đủ năng lực và không xứng trở thành người phục chế tranh cổ và thư pháp tại Viện bảo tàng Quốc gia.
“Gặp mặt rồi nói chuyện sau.”
Cố Tinh Đàn cúp điện thoại, nhìn đồng hồ treo trên bức tường màu trắng. Lúc này đã là 11 giờ.
Thảo nào không thấy "nhà tư bản" đâu cả.
Vốn dĩ cô đã làm việc tăng ca suốt nửa tháng rồi, tưởng đến hôm nay có thể nghỉ ngơi đàng hoàng thì bây giờ lại…
Chậc.
Cố Tinh Đàn không buồn ngủ nữa, cô lười biếng đứng dậy, nhặt chiếc váy ngủ trượt ở cuối giường lên mặc vào rồi đi chân trần vào phòng tắm.
Không ngờ, mới đi được hai bước, lòng bàn chân mềm mại của cô đã bị mấy viên ngọc trai rải rác trên tấm thảm lông đâm vào.
"Á..."
Cố Tinh Đàn không nhịn được mà hít một hơi.
Sao mà hôm nay xui xẻo thế nhỉ, hết chuyện này đến chuyện khác.
Ngay khi cô đang chuẩn bị trút giận lên đầu sỏ gây tội thì lại thấy đống ngọc trai trắng muốt rơi vãi lung tung trên sàn nhà.
Trong đầu Cố Tinh Đàn bỗng vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông tối qua, đầy những lời ngạo mạn lả lơi.
Chết tiệt!
Ngọc trai sau cơn mưa.
Cố Tinh Đàn vô cùng nghi ngờ:
Liệu Dung Hoài Yến có thực sự đang đi công tác không, hay là anh trộm học một khóa học nào đó về chuyện sinh hoạt vợ chồng cấp tốc sau lưng cô?
Tiến bộ thực sự quá đáng gờm, lần này còn làm cô kiệt quệ hơn cả lần đầu nữa.
Trong thoáng chốc.
Cố Tinh Đàn không nhịn được mà đá nhẹ mấy viên ngọc trai bên cạnh đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ra chỗ khác.
Mấy viên ngọc trai sáng bóng loáng lập tức lăn đến bên cạnh mép tường.
Phát ra một âm thanh nhỏ.
Cố Tinh Đàn siết chặt tay:
Học hỏi trên phương diện này cũng giống như tìm kiếm giấy lụa mới để phục chế bức tranh vậy, không thể chậm một giây nào được.
*
Hai giờ chiều, Cố Tinh Đàn ngồi trên chiếc xe mà Nam Trĩ tới đón cô.
Vẫn như mọi khi, Cố Tinh Đàn uể oải ngồi dựa vào ghế phó lái như không có xương, đầu ngón tay thon gọn trắng trẻo đang bấm gì đó trên màn hình điện thoại. Tay còn lại đặt lên đầu gối, nghịch nghịch chiếc đồng hồ quả quýt cổ vừa tinh xảo vừa sang trọng mà cô mang theo.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có âm thanh đóng mở của máy móc nhẹ nhàng và đều đặn.
Cố Tinh Đàn rũ mắt như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó, song lại mang theo một chút ngây thơ quyến rũ đến lạ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, thấy cô nghiêm túc như vậy thì Nam Trĩ bèn quay đầu lại hỏi: "Cô Cố, cô đang nhìn gì vậy? Cô đang suy nghĩ cách thay thế hả?"
Màn hình điện thoại của Cố Tinh Đàn đập thẳng vào mắt...
Tiêu đề bài đăng trên diễn đàn rất lớn:
[Làm thế nào để nâng cao kỹ năng giường chiếu trong thời gian ngắn?]
Suy nghĩ trong đầu Nam Trĩ bùng nổ.
Cô ấy chợt nhớ đến câu nói gây sốc đi bán dâm của Cố Tinh Đàn vào tối hôm qua.
Nam Trĩ thừ ra giống như người mất hồn, hỏi nhỏ: "Cô ơi..."
"Tối hôm qua cô đi cái đó thật hả?"
Lại còn chơi được trai sống ở khu biệt thự cao cấp số một Lăng thành, sở hữu siêu xe đẳng cấp nữa chứ?
Thế là giờ đang ôn bài củng cố kiến thức đấy à?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện rõ rành rành sự kinh ngạc của Nam Trĩ mà tâm trạng buồn bực từ khi rời giường tới giờ của Cố Tinh Đàn cũng bay hết. Nhìn thấy đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô vươn ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình chọc chọc vào giữa trán của Nam Trĩ: "Em tập trung lái xe đi."
Bởi vì mạng sống của cô giáo Cố xinh đẹp vẫn đang nằm trong tay mình nên Nam Trĩ buộc bản thân phải nghiêm túc lái xe.
Song cô ấy vẫn không kìm được mà nói: “Cô ơi, mại dâm là vi phạm pháp luật đấy!”
Cố Tinh Đàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nhăn lại thành con khỉ của cô ấy rồi chợt phì cười, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi có giấy chứng nhận, tuyệt đối hợp pháp."
Sau đó cô lại tiếp tục nhìn lại bài đăng trên diễn đàn.
Bình luận thứ nhất: Hướng dẫn kỹ thuật phản công giường chiếu. Đính kèm liên kết.
Những câu trả lời phía dưới đây đều là: [Đã đặt hàng, lầu trên đúng chuẩn người tốt, chúc bình an trọn đời nhé.]
Cố Tinh Đàn thực sự nghi ngờ rằng có bên nào đó đã nhân cơ hội này để quảng cáo sản phẩm.
Mặc dù hơi do dự nhưng sự tò mò đã chiến thắng tất cả.
Sau đó....
Trang mua hàng màu cam sáng mở ra cánh cửa đến một thế giới mới của Cố - gà con - Tinh Đàn.
Các đồ vật kế hoạch hóa gia đình có đủ loại từ mẫu mã, kích thước, các mẫu mã đa dạng. Có mùi hương khác nhau, các loại nội y tình thú mỏng như cánh ve hoặc trang phục phù hợp với từng trường hợp. Lớn hơn thì có các đồ dùng kiến trúc, hoặc dụng cụ để thiết kế làm cảnh.
Tổng thể bao gồm cổ xưa và hiện đại, có đủ thứ, thích cái gì, cần cái gì thì có cái đó.
Tới tận bây giờ, Nam Trĩ vẫn không thể nào hiểu được tại sao lại hợp pháp.
Xoắn xuýt một hồi lâu thì cô ấy vẫn hỏi: “Rốt cuộc là giấy chứng nhận gì ạ?”
Cố Tinh Đàn đang nhìn màn hình, đầu óc vẫn còn mơ hồ vì vừa mới tiếp nhận một lượng kiến thức mới nên vô thức trả lời: "Giấy chứng nhận kết hôn."
Cô vừa mới nói xong.
Thì cả xe rơi vào trong im lặng.
Mãi đến khi đến nơi an toàn...
Nam Trĩ vẫn đang trong trạng thái hốt hoảng, ngơ ngác giống như gặp chuyện gì kích thích lắm.
Tin tức này còn kích thích hơn so với việc cô Cố đi chơi trai!
Cố Tinh Đàn đứng yên một lúc, ngửa đầu nhìn lên tấm bảng có phần cổ của lầu Bát Bảo. Tuổi đời của cửa hàng đồ cổ này có thể bắt đầu từ thời Trung Hoa Dân Quốc. Nó đã trải qua bao thăng trầm của thời đại và hiện nằm trong một con hẻm nhỏ.
"Sao em lại đứng ngơ ngác ở cửa thế?"
Một giọng nói đùa cợt của người đàn ông vang lên.
Cố Tinh Đàn bình tĩnh lại, nghĩ đến việc chính.
Khi leo lên cầu thang, cô lấy lại bình tĩnh và đi về phía ông chủ cửa hàng đồ cổ Chu Hạc Linh đang đứng dưới tấm bảng và nói thẳng vào vấn đề: “Đàn anh, em đến đây để tìm giấy.”
Mối quan hệ giữa cô và Chu Hạc Linh khá thân thiết, ông ngoại cô là hàng xóm với nhà họ Chu. Khi còn nhỏ, Cố Tinh Đàn thường đến nhà ông ngoại chơi vào những ngày nghỉ nên hầu như lần nào cũng rủ Chu Hạc Linh đi chơi.
Trùng hợp là.
Đến khi học đại học, cả hai bọn lại học cùng một chuyên ngành nên đã trở thành đàn anh đàn em ‘chính hiệu.’
Tuy nhiên, sau khi Chu Hạc Linh tốt nghiệp thì đã thừa kế cửa hàng đồ cổ nên không tham gia vào ngành phục chế.
Bây giờ anh ấy nhàn rỗi không có việc gì làm, ngày nào cũng nghe nhạc và uống trà. Tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu sống cuộc sống dưỡng lão, ngày nào cũng nhàn nhã và không gò bó.
Ánh mặt trời xuyên qua những chùm hoa mận dại chồng lên nhau bên ngoài, ngàn ánh vàng chiếu vào tấm kính trong suốt, tỏa ra ánh sáng và bóng tối tuyệt đẹp ở cuối giường.
"Leng keng…"
Chuông thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Hàng lông mi dài xinh đẹp của Cố Tinh Đàn run rẩy mấy lần, cô vô thức mò mẫm dưới gối.
Nhưng bên dưới lại trống rỗng.
Đôi mắt xinh đẹp đang hé mở của cô long lanh ánh nước, cô mơ hồ nhìn thấy chiếc điện thoại di động nằm trên bàn cạnh giường ngủ.
Điện thoại được đặt thành một đường thẳng song song.
Nhìn thoáng qua thì biết đây không phải phong cách thường ngày của cô.
Phòng ngủ chính rộng rãi mang tông màu chủ đạo khá lạnh, vừa sang trọng vừa đơn giản.
Lúc này, ngoài cô ra, trong phòng chỉ còn lại mùi hương sảng khoái của gỗ mun, thoang thoảng mùi hương quyến rũ.
Rõ ràng nhiệt độ phòng đang duy trì ở mức dễ chịu nhất cho cơ thể con người nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy hơi lạnh.
Cố Tinh Đàn chợp mắt thêm một lát, cho đến khi điện thoại lại vang lên, cô mới chậm rãi cúi người về phía trước lấy máy.
Chiếc chăn lụa mỏng trơn trượt theo động tác của cô, vô tình để lộ một chút làn da trắng mịn dưới cổ. Chỉ ngắn ngủn vài giây rồi Cố Tinh Đàn lại vùi mình vào trong chiếc chăn ấm áp, ngay cả những vệt đỏ rải rác trên làn da trắng như tuyết cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất theo đó.
"Xin chào?"
Giọng nói của Cố Tinh Đàn mang đôi phần mềm mại và uể oải khi mới tỉnh dậy.
Hiếm khi Nam Trĩ không có tâm trạng để thưởng thức, giọng nói của cô ấy rất khẩn trương: “Cô ơi, không hay rồi, bức tranh bằng lụa mỏng mà cô xin để sửa chữa nửa tháng trước ấy, nó vừa được công nhận vào bộ sưu thập di tích văn hóa, nên là yêu cầu của cô bị từ chối rồi."
Khi nói đến việc phục chế các bức tranh thư pháp và tranh cổ, thứ khan hiếm nhất chắc chắn là vật liệu, chất liệu để phục chế tranh. Một số loại giấy lụa cổ rất quý hiếm và phải xin phép trước rồi mới được dùng.
Cố Tinh Đàn lập tức tỉnh táo lại, đầu ngón tay mảnh khảnh nắm nhẹ khung kim loại khiến đầu ngón tay hồng hào bỗng trắng bệch.
Lông mi rũ xuống, cô chợt suy nghĩ đến điều gì đó.
Cô cười nhếch môi: “Bây giờ mới từ chối?”
Nam Trĩ cũng rất tức giận: “Đúng vậy, chỉ còn nửa tháng nữa là giám đốc bảo tàng sẽ đưa cuốn [Xuân cung bí diễn] cho cô phục chế, bây giờ làm gì có thời gian để đi làm giấy nữa? Rõ ràng là bọn họ cố ý làm thế!"
Để được công nhận vào bộ sưu tập di tích văn hóa không phải là là chuyện một sớm một chiều là có thể làm liền được.
Rõ ràng là bọn họ có thể từ chối từ sớm, như thế thì cô Cố cũng có thể suy nghĩ các biện pháp khác, nhưng bọn họ lại cố tình phớt lờ tờ giấy xin phép.
Nghe Nam Trĩ suy đoán các nguyên nhân có thể xảy ra, Cố Tinh Đàn cũng hiểu rõ được phần nào.
Khuôn mặt trắng nõn của cô cọ xát vào chiếc chăn lụa mịn màng, cảm nhận được sự mềm mại nên tâm trạng của cô cũng bình tĩnh hơn.
Cố Tinh Đàn nói chầm chậm: “Tôi biết rồi.”
Âm cuối như mang theo chút âm cười lạnh lùng.
"Cô còn cười được nữa!"
Nam Trĩ nhắc nhở: "Bức tranh đó là nhiệm vụ phục chế đầu tiên sau khi cô nhậm chức đấy, cũng là một cuộc khảo sát mà viện bảo tàng xem xét có công nhận hay không. Nếu nhiệm vụ không thể hoàn thành thuận lợi thì..."
Cố Tinh Đàn có thể nghe hiểu được ý đang còn dang dở của Nam Trĩ.
Nếu khảo sát không thành công, điều này chứng tỏ cô không đủ năng lực và không xứng trở thành người phục chế tranh cổ và thư pháp tại Viện bảo tàng Quốc gia.
“Gặp mặt rồi nói chuyện sau.”
Cố Tinh Đàn cúp điện thoại, nhìn đồng hồ treo trên bức tường màu trắng. Lúc này đã là 11 giờ.
Thảo nào không thấy "nhà tư bản" đâu cả.
Vốn dĩ cô đã làm việc tăng ca suốt nửa tháng rồi, tưởng đến hôm nay có thể nghỉ ngơi đàng hoàng thì bây giờ lại…
Chậc.
Cố Tinh Đàn không buồn ngủ nữa, cô lười biếng đứng dậy, nhặt chiếc váy ngủ trượt ở cuối giường lên mặc vào rồi đi chân trần vào phòng tắm.
Không ngờ, mới đi được hai bước, lòng bàn chân mềm mại của cô đã bị mấy viên ngọc trai rải rác trên tấm thảm lông đâm vào.
"Á..."
Cố Tinh Đàn không nhịn được mà hít một hơi.
Sao mà hôm nay xui xẻo thế nhỉ, hết chuyện này đến chuyện khác.
Ngay khi cô đang chuẩn bị trút giận lên đầu sỏ gây tội thì lại thấy đống ngọc trai trắng muốt rơi vãi lung tung trên sàn nhà.
Trong đầu Cố Tinh Đàn bỗng vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông tối qua, đầy những lời ngạo mạn lả lơi.
Chết tiệt!
Ngọc trai sau cơn mưa.
Cố Tinh Đàn vô cùng nghi ngờ:
Liệu Dung Hoài Yến có thực sự đang đi công tác không, hay là anh trộm học một khóa học nào đó về chuyện sinh hoạt vợ chồng cấp tốc sau lưng cô?
Tiến bộ thực sự quá đáng gờm, lần này còn làm cô kiệt quệ hơn cả lần đầu nữa.
Trong thoáng chốc.
Cố Tinh Đàn không nhịn được mà đá nhẹ mấy viên ngọc trai bên cạnh đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ra chỗ khác.
Mấy viên ngọc trai sáng bóng loáng lập tức lăn đến bên cạnh mép tường.
Phát ra một âm thanh nhỏ.
Cố Tinh Đàn siết chặt tay:
Học hỏi trên phương diện này cũng giống như tìm kiếm giấy lụa mới để phục chế bức tranh vậy, không thể chậm một giây nào được.
*
Hai giờ chiều, Cố Tinh Đàn ngồi trên chiếc xe mà Nam Trĩ tới đón cô.
Vẫn như mọi khi, Cố Tinh Đàn uể oải ngồi dựa vào ghế phó lái như không có xương, đầu ngón tay thon gọn trắng trẻo đang bấm gì đó trên màn hình điện thoại. Tay còn lại đặt lên đầu gối, nghịch nghịch chiếc đồng hồ quả quýt cổ vừa tinh xảo vừa sang trọng mà cô mang theo.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có âm thanh đóng mở của máy móc nhẹ nhàng và đều đặn.
Cố Tinh Đàn rũ mắt như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó, song lại mang theo một chút ngây thơ quyến rũ đến lạ.
Trong lúc chờ đèn đỏ, thấy cô nghiêm túc như vậy thì Nam Trĩ bèn quay đầu lại hỏi: "Cô Cố, cô đang nhìn gì vậy? Cô đang suy nghĩ cách thay thế hả?"
Màn hình điện thoại của Cố Tinh Đàn đập thẳng vào mắt...
Tiêu đề bài đăng trên diễn đàn rất lớn:
[Làm thế nào để nâng cao kỹ năng giường chiếu trong thời gian ngắn?]
Suy nghĩ trong đầu Nam Trĩ bùng nổ.
Cô ấy chợt nhớ đến câu nói gây sốc đi bán dâm của Cố Tinh Đàn vào tối hôm qua.
Nam Trĩ thừ ra giống như người mất hồn, hỏi nhỏ: "Cô ơi..."
"Tối hôm qua cô đi cái đó thật hả?"
Lại còn chơi được trai sống ở khu biệt thự cao cấp số một Lăng thành, sở hữu siêu xe đẳng cấp nữa chứ?
Thế là giờ đang ôn bài củng cố kiến thức đấy à?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện rõ rành rành sự kinh ngạc của Nam Trĩ mà tâm trạng buồn bực từ khi rời giường tới giờ của Cố Tinh Đàn cũng bay hết. Nhìn thấy đèn giao thông chuyển sang màu xanh, cô vươn ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình chọc chọc vào giữa trán của Nam Trĩ: "Em tập trung lái xe đi."
Bởi vì mạng sống của cô giáo Cố xinh đẹp vẫn đang nằm trong tay mình nên Nam Trĩ buộc bản thân phải nghiêm túc lái xe.
Song cô ấy vẫn không kìm được mà nói: “Cô ơi, mại dâm là vi phạm pháp luật đấy!”
Cố Tinh Đàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nhăn lại thành con khỉ của cô ấy rồi chợt phì cười, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi có giấy chứng nhận, tuyệt đối hợp pháp."
Sau đó cô lại tiếp tục nhìn lại bài đăng trên diễn đàn.
Bình luận thứ nhất: Hướng dẫn kỹ thuật phản công giường chiếu. Đính kèm liên kết.
Những câu trả lời phía dưới đây đều là: [Đã đặt hàng, lầu trên đúng chuẩn người tốt, chúc bình an trọn đời nhé.]
Cố Tinh Đàn thực sự nghi ngờ rằng có bên nào đó đã nhân cơ hội này để quảng cáo sản phẩm.
Mặc dù hơi do dự nhưng sự tò mò đã chiến thắng tất cả.
Sau đó....
Trang mua hàng màu cam sáng mở ra cánh cửa đến một thế giới mới của Cố - gà con - Tinh Đàn.
Các đồ vật kế hoạch hóa gia đình có đủ loại từ mẫu mã, kích thước, các mẫu mã đa dạng. Có mùi hương khác nhau, các loại nội y tình thú mỏng như cánh ve hoặc trang phục phù hợp với từng trường hợp. Lớn hơn thì có các đồ dùng kiến trúc, hoặc dụng cụ để thiết kế làm cảnh.
Tổng thể bao gồm cổ xưa và hiện đại, có đủ thứ, thích cái gì, cần cái gì thì có cái đó.
Tới tận bây giờ, Nam Trĩ vẫn không thể nào hiểu được tại sao lại hợp pháp.
Xoắn xuýt một hồi lâu thì cô ấy vẫn hỏi: “Rốt cuộc là giấy chứng nhận gì ạ?”
Cố Tinh Đàn đang nhìn màn hình, đầu óc vẫn còn mơ hồ vì vừa mới tiếp nhận một lượng kiến thức mới nên vô thức trả lời: "Giấy chứng nhận kết hôn."
Cô vừa mới nói xong.
Thì cả xe rơi vào trong im lặng.
Mãi đến khi đến nơi an toàn...
Nam Trĩ vẫn đang trong trạng thái hốt hoảng, ngơ ngác giống như gặp chuyện gì kích thích lắm.
Tin tức này còn kích thích hơn so với việc cô Cố đi chơi trai!
Cố Tinh Đàn đứng yên một lúc, ngửa đầu nhìn lên tấm bảng có phần cổ của lầu Bát Bảo. Tuổi đời của cửa hàng đồ cổ này có thể bắt đầu từ thời Trung Hoa Dân Quốc. Nó đã trải qua bao thăng trầm của thời đại và hiện nằm trong một con hẻm nhỏ.
"Sao em lại đứng ngơ ngác ở cửa thế?"
Một giọng nói đùa cợt của người đàn ông vang lên.
Cố Tinh Đàn bình tĩnh lại, nghĩ đến việc chính.
Khi leo lên cầu thang, cô lấy lại bình tĩnh và đi về phía ông chủ cửa hàng đồ cổ Chu Hạc Linh đang đứng dưới tấm bảng và nói thẳng vào vấn đề: “Đàn anh, em đến đây để tìm giấy.”
Mối quan hệ giữa cô và Chu Hạc Linh khá thân thiết, ông ngoại cô là hàng xóm với nhà họ Chu. Khi còn nhỏ, Cố Tinh Đàn thường đến nhà ông ngoại chơi vào những ngày nghỉ nên hầu như lần nào cũng rủ Chu Hạc Linh đi chơi.
Trùng hợp là.
Đến khi học đại học, cả hai bọn lại học cùng một chuyên ngành nên đã trở thành đàn anh đàn em ‘chính hiệu.’
Tuy nhiên, sau khi Chu Hạc Linh tốt nghiệp thì đã thừa kế cửa hàng đồ cổ nên không tham gia vào ngành phục chế.
Bây giờ anh ấy nhàn rỗi không có việc gì làm, ngày nào cũng nghe nhạc và uống trà. Tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu sống cuộc sống dưỡng lão, ngày nào cũng nhàn nhã và không gò bó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.