Chương 1: Mượn một chút
Cẩn Du
30/09/2024
Editor: Ái Khiết
Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau ngày càng gần, xem ra vẫn còn rất nhiều người.
Thẩm Hạ Thời miệng nhai kẹo cao su đi vào một quán bar, dáng vẻ trấn định tự nhiên từ hành lang bước đi thật nhanh, khi đi ngang qua chỗ rẽ liền dùng khăn giấy bọc lấy bả kẹo ném vào thùng rác.
Ánh sáng trên hành lang không tốt lắm, phía trước có một người đàn ông đang dựa vào tường hút thuốc, sương khói lượn lờ không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy vóc dáng của anh ta rất cao.
Thẩm Hạ Thời đi qua, nương theo chút ánh sáng trên hành lang tối tăm lưu loát đưa tay nắm lấy cổ áo kéo anh ta vào phòng.
"Tiên sinh, mượn anh một chút." Cô cúi người đặt nụ hôn.
Sát thủ đuổi theo phía sau hung hăng đá văng cửa. Trong căn phòng tối tăm chỉ có tiếng khàn khàn thở dốc, lại phụ họa thêm vài tiếng 'ưm' chống cự thật lớn, khung cảnh mỹ lệ biết bao. Mở đèn, chỉ thấy một người phụ nữ ngồi trên người của một người đàn ông, quần áo hai người hỗn loạn, trường hợp này không khác gì lúc đang trong lửa nóng lại bị người khác phát hiện.
Bọn sát thủ hai mặt nhìn nhau, dù đang bận vẫn ung dung nhìn một lát, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới phun một ngụm nước bọt rời đi.
Ở chỗ ngã rẽ vang lên thanh âm tức giận của tên sát thủ: "Con đàn bà đó còn có thể chạy nhanh như vậy! Tụi mày qua bên kia xem thử đi."
Thẩm Hạ Thời nhìn người đàn ông dưới thân, bình tĩnh liếc anh ta một cái, cúi đầu chỉnh sửa lại cúc áo trước ngực mình, làm xong tất cả cô mới lấy thẻ công tác đặt trước mặt anh ta.
Trên thẻ công tác là một khuôn mặt xinh đẹp đến quyến rũ, bên cạnh là dòng chữ nghiêm chỉnh kích cỡ to rất nghiêm chỉnh: Kiểm sát trưởng (*), Thẩm Hạ Thời.
"Chào ngài, tôi là kiểm sát trưởng tới đây tra án bị đuổi giết. Vừa rồi thật ngượng ngùng, nếu không tôi mời ngài một bữa cơm coi như xin lỗi nhé."
Thẩm Hạ Thời cất thẻ công tác, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Đầu tóc Mộc Tắc bị cô vò đến có chút rối loạn, khuôn mặt điển trai và áo sơ mi màu trắng đều có vô số dấu son môi ẩn hiện, cà vạt bị kéo đến lỏng lẻo, cổ áo trên mở ra mấy nút có thể thấy xương quai xanh ẩn ẩn bên trong.
Anh vắt chéo chân, nheo đôi mắt nhìn người trước mặt, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy ý vị, ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Vừa lúc giọng điệu giống như muốn đi chết của Dương Cẩn vang lên ở bên ngoài: "Điên rồi điên rồi, vậy mà có người dám mưu sát kiểm sát trưởng! Kiện hắn! Không quan tâm là ai! Kiện!"
Đây là giọng nam nhưng nghe lên lại giống như đang nũng nịu, Thẩm Hạ Thời còn có thể tưởng tượng đến bộ dáng anh ta tức giận đến mức cầm hoa lan héo trên tay giơ lên vẫy vẫy.
Một ngày trước, Thẩm Hạ Thời nhận được một vụ báo án tử, nạn nhân là nữ sinh cao trung bị xâm hại ở quán bar, hiện tại đã biến mất ba ngày ba đêm, hiềm nghi lớn nhất là người thừa kế tập đoàn Kim Thần, Kim Thân Hồng, có thể là thủ phạm.
Bất quá nhà hắn có quyền có thế, luôn có luật sư giúp hắn biện hộ đến vô tội, kiểm sát trưởng từng phụ trách vụ án này cũng ngại thân phận của đối phương nên không dám điều tra kĩ càng.
Nhưng lần này vụ án được chuyển tới tay Thẩm Hạ Thời, đối phương quả nhiên ngồi không yên. Vị kiểm sát trưởng này có tiếng là thích liều mạng, có lẽ là sợ bị tìm được dấu vết gì đó nên mới táo bạo trắng trợn thuê sát thủ giết người.
Hai vị trợ lý của Thẩm Hạ Thời, Khương Hân và Dương Cẩn vội vội vàng vàng chạy tới tìm cô. Vừa nãy là tình huống khẩn cấp, Thẩm Hạ Thời phân công bọn họ trốn đi. Dương Cẩn sợ muốn chết, không dám nói gì mà chạy theo Khương Hân, Khương Hân thật hận không thể một chân đá chết anh ta.
@ a i k h i e t
Vừa đẩy cửa ra, Khương Hân và Dương Cẩn bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.
Người đàn ông không để ý tới quần áo hỗn loạn của mình, thản nhiên nghiêng đầu mở bật lửa, lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Anh nhếch miệng, nụ cười có chút ác liệt:
"Đừng sợ, lại đây."
Không may, một đám người chạy tới ngoài cửa. Là nhóm đàn ông trông giống như thuộc cùng một bang phái. Họ còn đem theo bia, miệng nghễnh ngãng ngậm tới ba điếu thuốc, trên cổ đeo dây xích vàng, cánh tay có hình xăm rồng bay hổ dữ, khuyên xuyên tới ngực. Ngoài ý muốn là dù nhìn bọn bọ có vẻ hung tợn nhưng mỗi người đều là một thiếu niên rất tuấn lãng, không có chút khí chất lưu manh phố phường nào cả.
Đám người thấy sự tình trong phòng liền ngẩn người, cái này... giống như mới 'chiến' xong vậy...
"Chẳng lẽ đây là chị dâu?"
"Chó má gì!"
Thẩm Hạ Thời nhướng mày, xem ra chuyện này không đơn giản nha, cô đây là cướp lại vào nhầm ổ sói rồi.
Cô trấn định lấy son môi của mình ra, viết lên giấy mỗi chuỗi số sau đó lại in môi mình lên đó. Cô đem tờ giấy bỏ vào túi áo sơ mi của người đàn ông kia, cười đến ôn nhu mị hoặc: "Gọi cho tôi."
Khương Hân và Dương Cẩn ngây ngốc nhìn cô đi tới, Thẩm Hạ Thời hất hất tóc: "Đi thôi."
Mộc Tắc nhìn ra cửa, thân ảnh lay động của cô gái dần dần biến mất, anh lấy tờ giấy trong túi ra, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Ba người nhanh chóng lên xe, Khương Hân còn chưa có phản ứng lại: "Hắn ta là ai? Thuộc bang phái nào? Làm sao cậu lại chạy đến chỗ hắn? Các người đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Hạ Thời nhìn một đám người từ quán bar chạy ra đuổi theo: "Mau lái xe!"
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, Mộc Tắc siết chặt tờ giấy trong tay, đột nhiên ném tờ giấy xuống đất.
Dương Cẩn giơ hoa lan trong tay lên, ẻo lả liếc cô một cái: "Cậu thật sự đem số điện thoại cho hắn?"
"Đúng vậy." Thẩm Hạ Thời lấy kính râm mang lên: "Tới thì kêu tôi."
Đám người ở 19 bộ Hòe Giang đã nhìn tờ giấy này cười nguyên một buổi trưa, trên đó làm gì có số điện thoại, chỉ có mấy con số 10086 'máu chảy đầm đìa' trông rất buồn cười.
Các anh em cũng coi như đã hiểu qua sự tình, thì ra là vị kiểm sát trưởng kia vì muốn tránh bị đuổi giết nên tạm mượn đại ca một chút. Nghe nói kiểm sát trưởng phá án vẫn hay mượn xe, nhưng mượn người vẫn là lần đầu.
Thật ra quán bar này là địa bàn của 19 bộ Hòe Giang, mọi người nói muốn tới chỗ này uống rượu, Mộc Tắc tới sớm một chút, ai ngờ lại bị cưỡng hôn, buồn cười nhất là cuối cùng còn bị lừa gạt.
Nhị Tứ đem tư liệu đặt ở trên bàn: "Đã tra xong thưa đại ca, bà cô này rất không dễ chọc."
Mộc Tắc cầm lấy tư liệu trên bàn, ngón tay thon dài nghiêm túc lật xem.
"Thẩm Hạ Thời, vị kiểm sát trưởng tối cao đã nhiều lần thắng kiện, làm việc ở viện kiểm sát bản địa, hành sự quái đản, tác phong kiêu ngạo, nghe nói có một lần cô ta còn trực tiếp đánh phạm nhân tới ngất xỉu, chính là một con sói cái."
Đám người thấy đại ca nãy giờ không nói gì tưởng là không tức giận gì mấy. Anh ném một ánh mắt đuổi bọn hắn ra ngoài, vừa ra tới cửa liền nghe thấy tiếng ly bị vỡ nát.
Các anh em tụ hội ở góc tường: "Tao cược một ngàn, đại ca nhất định tìm ra con nhỏ kia."
"Ông mày cược hai ngàn, đại ca thế nào cũng xé xác cô ta."
Nhị Tứ móc thẻ ngân hàng của mình đặt trên bàn: "Ông cược một trăm phần trăm, nhất định là xuân tâm đại ca đã nhộn nhạo."
"Không thể nào!"
19 bộ Hòe Giang thành lập đã bao nhiêu năm nay cũng không thấy lão đại có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào. Anh em còn cho rằng sở thích của Mộc Tắc bất đồng, mọi người nơm nớp lo sợ đi theo anh, sau mới biết được là do anh không gặp được người phù hợp với sở thích của mình.
@ a i k h i e t
Các anh em càng nói càng hăng say, bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên: "Xin hỏi..."
Đám người quay đầu lại liền thấy lão già chống gậy, đầu đội mũ đen: "Đây là 19 bộ Hòe Giang phải không ạ?"
Trảm Xuân đẩy cửa ra: "Mời lão gia tử vào, lão đại chúng tôi đang ở bên trong."
Nhị Tứ ló đầu vào nhìn Mộc Tắc hô lớn: "Đại ca, có khách đến."
Mộc Tắc bất động thanh sắc, nhướng mày không nói gì, lão già thở dài: "Lão là Hoa kiều (*), ở nước ngoài sinh sống chưa bao giờ trêu chọc thị phi, nhưng con gái của lão lại bị hắn tàn nhẫn vũ nhục giết hại, mà thằng súc sinh đó đã về nước lẩn trốn. Lần này lão xa xôi vặn dặm về nước chỉ vì muốn hắn đền mạng cho con gái của lão. Nghe nói hắn về nước lại làm hại một nữ sinh khác, kiểm phương và cảnh sát đều đã tham gia nhưng lão không tin họ, nghe nói 19 bộ Hòe Giang của các người vụ gì cũng làm, cầu xin các người giúp lão!"
(*)Người Hoa ở nước ngoài. Cũng giống như nước mình có Việt kiều vậy
Trên ảnh, một người đàn ông trông cũng ưa nhìn, chỉ là bộ dáng quá mức cà lơ phất phơ, nhìn là biết tâm tính bất chính, xác định đúng là người thừa kế tập đoàn Kim Thần, Kim Thân Hồng.
Mộc Tắc cất tấm ảnh: "Vụ này 19 bộ Hòe Giang nhận."
*
Thẩm Hạ Thời chuẩn bị ra ngoài liền nhận được điện thoại của Khương Hân: "Tìm được nữ sinh cao trung kia rồi, xác bị vứt trong rừng cây ở vùng ngoại ô, tôi tới đón cậu liền đây."
Hiện trường vụ án đã bị cảnh sát giăng dây bảo vệ, thi thể được đắp một tấm vải trắng. Bây giờ là cuối thu, thời tiết cũng dần lạnh đi, vùng dã ngoại hoang vu lại có một cỗ thi thể đang nằm, trường hợp này thoạt nhìn có chút thê lương lại cổ quái.
Một chiếc xe chạy nhanh như chớp ngừng ở đường quốc lộ. Cửa xe mở ra, một đôi chân vững vàng giẫm thật mạnh trên mặt đất như hận không thể một bước mà bước lên trời cao. Thẩm Hạ Thời từ trong xe đi ra, khoác áo khoác phẳng phiu, trong tay cầm một bình giữ nhiệt, trên mặt mang kính râm. Trông cô vừa thời thượng lại còn phóng khoáng.
Dương Cẩn thấy cô liền lắc mông chạy tới: "Ai ui bà cô của tôi, cuối cùng cậu cũng tới."
Thẩm Hạ Thời tháo kính mát bỏ trong xe, cảnh sát phụ trách án kiện lần này cũng đi tới chào hỏi cô: "Thẩm kiểm sát trưởng phải không, tôi là Trần Bạch."
"Chào cờ (*)?"
(*)Đọc giống Trần Bạch
Dương Cẩn vừa uống nước liền phun ra hết, Thẩm Hạ Thời mặt không cảm xúc liếc anh ta một cái:
"Tên của cảnh sát Trần thật là đặc biệt."
Khuôn mặt Trần Bạch thoắt xanh thoắt trắng, gượng cười ha ha hai tiếng: "Thẩm kiểm sát trưởng vào xem đi."
Thẩm Hạ Thời quấn chặt áo khoác đi qua, Khương Hân thay cô xốc vải trắng lên. Tình trạng nữ sinh khi chết thật thảm, người không chỉ trần trụi mà khắp nơi đều có vết thương, càng xuống dưới vết thương càng sâu. Thẩm Hạ Thời nhăn mày, nghiêm túc kiểm tra thân thể người chết.
"Phát hiện khi nào?"
Trần Bạch đáp: "Một giờ trước."
"Đã chết bao lâu rồi?"
"Không rõ lắm, còn phải chờ pháp y giám định."
Thẩm Hạ Thời đắp lại vải trắng lên người chết: "Liên lạc người nhà nạn nhân đi, phiền cảnh sát Trần giải quyết chuyện này, cho người lục soát thật kĩ xung quanh xem có thể tìm được thứ gì nữa không, tôi về viện kiểm sát chuẩn bị tài liệu khởi tố."
Trần Bạch nhịn không được lại nhìn cô. Khuôn mặt Thẩm Hạ Thời trời sinh phong tình vạn chủng, mắt hoa đào khi nheo lại mang theo chút cảm giác quyến rũ lười biếng. Cô nghiêng đầu, thấy người đàn ông trước mặt nhìn mình tới phát ngốc, búng tay một cái:
"Cảnh sát Trần, chính sự quan trọng."
"À, vậy..."
Một chiếc xe ngừng lại trong rừng cây, Mộc Tắc mặt không biểu tình nhìn cô gái cách đó không xa. Trảm Xuân cười lạnh: "Hừ, còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt."
Mọi người đều nhận ra Thẩm Hạ Thời, ánh mắt đám người theo nơi đó nhìn lại lão đại. Mộc Tắc mang kính râm, trước tình cảnh đáng buồn như vậy cũng không nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.
Hứa Sầm liếc mắt đưa tình với đám anh em, đột nhiên cười rộ lên, hắn đã nói lão đại nhất định muốn xé xác cô gái kia mà.
Quay đầu lại liền thấy lão đại đang cầm súng hướng ra ngoài.
Nhưng người mà Mộc Tắc nhắm vào không phải Thẩm Hạ Thời, mà là người đang núp trong rừng cây kia, Kim Thân Hồng.
Nhị Tứ nhăn mày: "Đại ca, Kim Thân Hồng hình như đang theo dõi chị dâu."
Mộc Tắc liếc mắt sang Nhị Tứ, ngữ khí trầm thấp: "Ai là chị dâu của mày?"
Thì ra đại ca không có ý này.
Một lúc sau Mộc Tắc thu lại vũ khí, Hứa Sầm ngoài ý muốn hỏi: "Không giết sao đại ca?"
"Xem trò hay." Mộc Tắc thật muốn nhìn một chút, Thẩm Hạ Thời sẽ đối phó với Kim Thân Hồng thế nào.
@ a i k h i e t
Lúc Thẩm Hạ Thời trở về viện kiểm sát đã là nửa đêm. Tan tầm thì Khương Hân và Dương Cẩn đã dựa vào nhau ngủ như heo chết, cô gõ gõ bàn: "Công việc đã kết thúc."
Dương Cẩn lập tức ngồi thẳng dậy, thấy người nói là cô, nhấc hoa lan trên tay chuẩn bị nói chuyện thì Thẩm Hạ Thời đã nhăn mày:
"Đừng có ngày nào cũng ẻo lả như vậy, khắc chế một chút!"
Anh ta quay đầu lên án với Khương Hân: "Em nhìn cậu ta kìa, dám khi dễ anh!"
Khương Hân trừng mắt: "Đi chết đi."
Hai người cãi nhau ầm ĩ phía trước, Thẩm Hạ Thời ở sau nhìn tới buồn cười. Khương Hân và Dương Cẩn là vợ chồng nhưng dường như giới tính của hai người đã bị tráo cho nhau. Khương Hân cứng rắn, Dương Cẩn thì nhu nhược, đúng là một đôi dở hơi.
Ra tới cửa viện, ba người nhà ai về nhà nấy. Nhà Thẩm Hạ Thời cách viện kiểm sát không xa, đi bộ mười mấy phút liền tới. Ban đêm trời lạnh, người đi trên đường cũng không nhiều lắm, Kim Thân Hồng không gần không xa đi theo cô, chuẩn bị tìm một cơ hội kéo cô vào rừng cây nhỏ.
Đang đi, đột nhiên Thẩm Hạ Thời xoay người chạy vào một đường hẻm nhỏ, Kim Thân Hồng liền chạy nhanh theo sau.
Người đâu rồi?
Trong bóng tối đột nhiên có một cái chân vươn ra đá hắn lăn ra đất. Thẩm Hạ Thời giẫm trên giày cao gót từ trên cao nhìn xuống: "Kim thiếu gia, mạnh khỏe nha."
Cô từ ven đường nhặt lên một cây gậy, Kim Thân Hồng cười lạnh muốn đứng lên, kết quả lại bị cô dùng chân đá trúng hạ bộ, hắn đau đến mức cuộn người trên mặt đất run lẩy bẩy.
Thẩm Hạ Thời hướng mắt xung quanh nhìn trái nhìn phải: "Xem ra Kim thiếu gia rất tự tin, chỉ có một người tới thôi này."
Cô dùng gậy đánh 'bốp' vào eo của Kim Thân Hồng.
"A! Con đàn bà khốn nạn! Mày dám đánh tao!"
Thẩm Hạ Thời lại đá hắn một cái: "Đánh mày thì làm sao, còn muốn chọn ngày hoàng đạo để đánh sao?"
"Mày chờ cho tao! Người đâu! Cứu mạng! Giết người rồi!"
"Mày kêu tới rát cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu."
Kim Thân Hồng rất chật vật, rõ ràng là Thẩm Hạ Thời từ sáng sớm đã phát hiện hắn theo dõi cô, vì vậy mới cố ý dẫn hắn tới con đường nhỏ không người này. Bây giờ đã hơn nửa đêm, mặc kệ hắn kêu rên thế nào cũng chẳng có ai xuất hiện.
Hắn lết tới nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất. Thẩm Hạ Thời không nhanh không chậm đi theo, lúc thì đá hai chân hắn, lúc lại vung gậy lên đập vào người hắn.
Đám người của 19 bộ Hòe Giang nhìn đến ngây người, người phụ nữ này không phải sói, mà chính là ác quỷ Voldemort đó trời!
Kim Thân Hồng chưa bao giờ trải qua việc bị đánh như vậy, đại khái là dạng thiếu gia thân thể quý giá không được mạnh khỏe cho lắm, Thẩm Hạ Thời chưa đánh đủ hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Hạ Thời gọi điện báo nguy, cảnh sát tới chính là Trần Bạch ban ngày mới gặp, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Thời: "Thẩm kiểm sát trưởng, chuyện này là sao vậy?"
"À." Thẩm Hạ Thời cười cười: "Hắn muốn hại tôi, tôi phòng vệ chính đáng, không nghĩ tới lại là cảnh sát Trần, phải làm phiền anh tăng ca rồi."
Trần Bạch gật đầu: "Hôm nay là tôi trực đêm, nhưng cô không bị sao phải không?"
"Tôi không sao, cảnh sát Trần làm việc nhé, tôi đi trước."
Chiếc xe dần lui ra khỏi con đường nhỏ yên tĩnh rồi chạy về đường cái.
Năm sáu phút sau về đến nhà, Thẩm Hạ Thời còn đang lục chìa khóa trong túi thì đột nhiên có một đôi tay ôm chầm đai lưng kéo cô vào trong ngực. Cô còn chưa phản ứng lại đã bị người đàn ông trước mặt cắn môi.
Mộc Tắc cố tình dùng lực khi hôn, đây đúng là một nụ hôn khai chiến đầy máu lửa.
Thẩm Hạ Thời giãy giụa nhưng không thoát khỏi, hai tay người đàn ông giống như tường đồng vách sắt kẹp chặt lấy cô.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh ta thấp giọng nói bên tai cô:
"Kiểm sát trưởng tiểu thư, mượn cô một chút."
---------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Đáng lẽ chương 2 mới giải thích về ngành kiểm sát trưởng này nhưng mình nghĩ nên giải thích từ chương đầu sẽ tiện cho mọi người đọc truyện hơn.
Tác giả: Giải thích đơn giản một chút về kiểm sát trưởng để thuận tiện cho mọi người đọc truyện.
Theo Baidu: Kiểm sát trưởng cũng giống như một kiểu thẩm phán phụ trách các vụ án kiện hình sự, phụ trách nhận lời biện giải, hỏi han nhân chứng đương sự, tiến hành điều tra cũng như công tố.
Thật ra ngành kiểm sát trưởng trong truyện này mang chút hư cấu, tôi chỉ dựa theo công việc của kiểm sát trưởng ở nước tôi để viết, đừng khảo chứng nha~
Vậy kiểm sát trưởng và luật sư có gì khác nhau đâu?
Kiểm sát trưởng là đại diện cho công pháp, quyền lợi của quốc gia, chứng minh bị cáo có tội, yêu cầu thẩm phán định tội thế nào hoặc là cân nhắc mức hình phạt. Luật sư là bào chữa cho bị cáo, làm bị cáo vô tội hoặc biện hộ cho bị cáo nhẹ tội đi.
Có thể nói hai người ở tòa án là đối đầu với nhau.
Nhắc nhở lần nữa, kiểm sát trưởng trong truyện và ở ngoài hiện thực đương nhiên là rất khác nhau, xin mọi người đừng áp hiện thực vào tiểu thuyết, tiểu thuyết không cần nghiêm túc như vậy nha~ Cảm ơn mọi người~
Tra tòa án, thẩm vấn gì đó xin đừng xem là thật!
Truyện của tôi là truyện sủng, mọi người cứ vui vẻ xem nhé!
Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau ngày càng gần, xem ra vẫn còn rất nhiều người.
Thẩm Hạ Thời miệng nhai kẹo cao su đi vào một quán bar, dáng vẻ trấn định tự nhiên từ hành lang bước đi thật nhanh, khi đi ngang qua chỗ rẽ liền dùng khăn giấy bọc lấy bả kẹo ném vào thùng rác.
Ánh sáng trên hành lang không tốt lắm, phía trước có một người đàn ông đang dựa vào tường hút thuốc, sương khói lượn lờ không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy vóc dáng của anh ta rất cao.
Thẩm Hạ Thời đi qua, nương theo chút ánh sáng trên hành lang tối tăm lưu loát đưa tay nắm lấy cổ áo kéo anh ta vào phòng.
"Tiên sinh, mượn anh một chút." Cô cúi người đặt nụ hôn.
Sát thủ đuổi theo phía sau hung hăng đá văng cửa. Trong căn phòng tối tăm chỉ có tiếng khàn khàn thở dốc, lại phụ họa thêm vài tiếng 'ưm' chống cự thật lớn, khung cảnh mỹ lệ biết bao. Mở đèn, chỉ thấy một người phụ nữ ngồi trên người của một người đàn ông, quần áo hai người hỗn loạn, trường hợp này không khác gì lúc đang trong lửa nóng lại bị người khác phát hiện.
Bọn sát thủ hai mặt nhìn nhau, dù đang bận vẫn ung dung nhìn một lát, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới phun một ngụm nước bọt rời đi.
Ở chỗ ngã rẽ vang lên thanh âm tức giận của tên sát thủ: "Con đàn bà đó còn có thể chạy nhanh như vậy! Tụi mày qua bên kia xem thử đi."
Thẩm Hạ Thời nhìn người đàn ông dưới thân, bình tĩnh liếc anh ta một cái, cúi đầu chỉnh sửa lại cúc áo trước ngực mình, làm xong tất cả cô mới lấy thẻ công tác đặt trước mặt anh ta.
Trên thẻ công tác là một khuôn mặt xinh đẹp đến quyến rũ, bên cạnh là dòng chữ nghiêm chỉnh kích cỡ to rất nghiêm chỉnh: Kiểm sát trưởng (*), Thẩm Hạ Thời.
"Chào ngài, tôi là kiểm sát trưởng tới đây tra án bị đuổi giết. Vừa rồi thật ngượng ngùng, nếu không tôi mời ngài một bữa cơm coi như xin lỗi nhé."
Thẩm Hạ Thời cất thẻ công tác, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Đầu tóc Mộc Tắc bị cô vò đến có chút rối loạn, khuôn mặt điển trai và áo sơ mi màu trắng đều có vô số dấu son môi ẩn hiện, cà vạt bị kéo đến lỏng lẻo, cổ áo trên mở ra mấy nút có thể thấy xương quai xanh ẩn ẩn bên trong.
Anh vắt chéo chân, nheo đôi mắt nhìn người trước mặt, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy ý vị, ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Vừa lúc giọng điệu giống như muốn đi chết của Dương Cẩn vang lên ở bên ngoài: "Điên rồi điên rồi, vậy mà có người dám mưu sát kiểm sát trưởng! Kiện hắn! Không quan tâm là ai! Kiện!"
Đây là giọng nam nhưng nghe lên lại giống như đang nũng nịu, Thẩm Hạ Thời còn có thể tưởng tượng đến bộ dáng anh ta tức giận đến mức cầm hoa lan héo trên tay giơ lên vẫy vẫy.
Một ngày trước, Thẩm Hạ Thời nhận được một vụ báo án tử, nạn nhân là nữ sinh cao trung bị xâm hại ở quán bar, hiện tại đã biến mất ba ngày ba đêm, hiềm nghi lớn nhất là người thừa kế tập đoàn Kim Thần, Kim Thân Hồng, có thể là thủ phạm.
Bất quá nhà hắn có quyền có thế, luôn có luật sư giúp hắn biện hộ đến vô tội, kiểm sát trưởng từng phụ trách vụ án này cũng ngại thân phận của đối phương nên không dám điều tra kĩ càng.
Nhưng lần này vụ án được chuyển tới tay Thẩm Hạ Thời, đối phương quả nhiên ngồi không yên. Vị kiểm sát trưởng này có tiếng là thích liều mạng, có lẽ là sợ bị tìm được dấu vết gì đó nên mới táo bạo trắng trợn thuê sát thủ giết người.
Hai vị trợ lý của Thẩm Hạ Thời, Khương Hân và Dương Cẩn vội vội vàng vàng chạy tới tìm cô. Vừa nãy là tình huống khẩn cấp, Thẩm Hạ Thời phân công bọn họ trốn đi. Dương Cẩn sợ muốn chết, không dám nói gì mà chạy theo Khương Hân, Khương Hân thật hận không thể một chân đá chết anh ta.
@ a i k h i e t
Vừa đẩy cửa ra, Khương Hân và Dương Cẩn bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.
Người đàn ông không để ý tới quần áo hỗn loạn của mình, thản nhiên nghiêng đầu mở bật lửa, lẳng lặng đánh giá cô gái trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Anh nhếch miệng, nụ cười có chút ác liệt:
"Đừng sợ, lại đây."
Không may, một đám người chạy tới ngoài cửa. Là nhóm đàn ông trông giống như thuộc cùng một bang phái. Họ còn đem theo bia, miệng nghễnh ngãng ngậm tới ba điếu thuốc, trên cổ đeo dây xích vàng, cánh tay có hình xăm rồng bay hổ dữ, khuyên xuyên tới ngực. Ngoài ý muốn là dù nhìn bọn bọ có vẻ hung tợn nhưng mỗi người đều là một thiếu niên rất tuấn lãng, không có chút khí chất lưu manh phố phường nào cả.
Đám người thấy sự tình trong phòng liền ngẩn người, cái này... giống như mới 'chiến' xong vậy...
"Chẳng lẽ đây là chị dâu?"
"Chó má gì!"
Thẩm Hạ Thời nhướng mày, xem ra chuyện này không đơn giản nha, cô đây là cướp lại vào nhầm ổ sói rồi.
Cô trấn định lấy son môi của mình ra, viết lên giấy mỗi chuỗi số sau đó lại in môi mình lên đó. Cô đem tờ giấy bỏ vào túi áo sơ mi của người đàn ông kia, cười đến ôn nhu mị hoặc: "Gọi cho tôi."
Khương Hân và Dương Cẩn ngây ngốc nhìn cô đi tới, Thẩm Hạ Thời hất hất tóc: "Đi thôi."
Mộc Tắc nhìn ra cửa, thân ảnh lay động của cô gái dần dần biến mất, anh lấy tờ giấy trong túi ra, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.
Ba người nhanh chóng lên xe, Khương Hân còn chưa có phản ứng lại: "Hắn ta là ai? Thuộc bang phái nào? Làm sao cậu lại chạy đến chỗ hắn? Các người đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Hạ Thời nhìn một đám người từ quán bar chạy ra đuổi theo: "Mau lái xe!"
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, Mộc Tắc siết chặt tờ giấy trong tay, đột nhiên ném tờ giấy xuống đất.
Dương Cẩn giơ hoa lan trong tay lên, ẻo lả liếc cô một cái: "Cậu thật sự đem số điện thoại cho hắn?"
"Đúng vậy." Thẩm Hạ Thời lấy kính râm mang lên: "Tới thì kêu tôi."
Đám người ở 19 bộ Hòe Giang đã nhìn tờ giấy này cười nguyên một buổi trưa, trên đó làm gì có số điện thoại, chỉ có mấy con số 10086 'máu chảy đầm đìa' trông rất buồn cười.
Các anh em cũng coi như đã hiểu qua sự tình, thì ra là vị kiểm sát trưởng kia vì muốn tránh bị đuổi giết nên tạm mượn đại ca một chút. Nghe nói kiểm sát trưởng phá án vẫn hay mượn xe, nhưng mượn người vẫn là lần đầu.
Thật ra quán bar này là địa bàn của 19 bộ Hòe Giang, mọi người nói muốn tới chỗ này uống rượu, Mộc Tắc tới sớm một chút, ai ngờ lại bị cưỡng hôn, buồn cười nhất là cuối cùng còn bị lừa gạt.
Nhị Tứ đem tư liệu đặt ở trên bàn: "Đã tra xong thưa đại ca, bà cô này rất không dễ chọc."
Mộc Tắc cầm lấy tư liệu trên bàn, ngón tay thon dài nghiêm túc lật xem.
"Thẩm Hạ Thời, vị kiểm sát trưởng tối cao đã nhiều lần thắng kiện, làm việc ở viện kiểm sát bản địa, hành sự quái đản, tác phong kiêu ngạo, nghe nói có một lần cô ta còn trực tiếp đánh phạm nhân tới ngất xỉu, chính là một con sói cái."
Đám người thấy đại ca nãy giờ không nói gì tưởng là không tức giận gì mấy. Anh ném một ánh mắt đuổi bọn hắn ra ngoài, vừa ra tới cửa liền nghe thấy tiếng ly bị vỡ nát.
Các anh em tụ hội ở góc tường: "Tao cược một ngàn, đại ca nhất định tìm ra con nhỏ kia."
"Ông mày cược hai ngàn, đại ca thế nào cũng xé xác cô ta."
Nhị Tứ móc thẻ ngân hàng của mình đặt trên bàn: "Ông cược một trăm phần trăm, nhất định là xuân tâm đại ca đã nhộn nhạo."
"Không thể nào!"
19 bộ Hòe Giang thành lập đã bao nhiêu năm nay cũng không thấy lão đại có hứng thú với bất kì người phụ nữ nào. Anh em còn cho rằng sở thích của Mộc Tắc bất đồng, mọi người nơm nớp lo sợ đi theo anh, sau mới biết được là do anh không gặp được người phù hợp với sở thích của mình.
@ a i k h i e t
Các anh em càng nói càng hăng say, bỗng nhiên một giọng nói già nua vang lên: "Xin hỏi..."
Đám người quay đầu lại liền thấy lão già chống gậy, đầu đội mũ đen: "Đây là 19 bộ Hòe Giang phải không ạ?"
Trảm Xuân đẩy cửa ra: "Mời lão gia tử vào, lão đại chúng tôi đang ở bên trong."
Nhị Tứ ló đầu vào nhìn Mộc Tắc hô lớn: "Đại ca, có khách đến."
Mộc Tắc bất động thanh sắc, nhướng mày không nói gì, lão già thở dài: "Lão là Hoa kiều (*), ở nước ngoài sinh sống chưa bao giờ trêu chọc thị phi, nhưng con gái của lão lại bị hắn tàn nhẫn vũ nhục giết hại, mà thằng súc sinh đó đã về nước lẩn trốn. Lần này lão xa xôi vặn dặm về nước chỉ vì muốn hắn đền mạng cho con gái của lão. Nghe nói hắn về nước lại làm hại một nữ sinh khác, kiểm phương và cảnh sát đều đã tham gia nhưng lão không tin họ, nghe nói 19 bộ Hòe Giang của các người vụ gì cũng làm, cầu xin các người giúp lão!"
(*)Người Hoa ở nước ngoài. Cũng giống như nước mình có Việt kiều vậy
Trên ảnh, một người đàn ông trông cũng ưa nhìn, chỉ là bộ dáng quá mức cà lơ phất phơ, nhìn là biết tâm tính bất chính, xác định đúng là người thừa kế tập đoàn Kim Thần, Kim Thân Hồng.
Mộc Tắc cất tấm ảnh: "Vụ này 19 bộ Hòe Giang nhận."
*
Thẩm Hạ Thời chuẩn bị ra ngoài liền nhận được điện thoại của Khương Hân: "Tìm được nữ sinh cao trung kia rồi, xác bị vứt trong rừng cây ở vùng ngoại ô, tôi tới đón cậu liền đây."
Hiện trường vụ án đã bị cảnh sát giăng dây bảo vệ, thi thể được đắp một tấm vải trắng. Bây giờ là cuối thu, thời tiết cũng dần lạnh đi, vùng dã ngoại hoang vu lại có một cỗ thi thể đang nằm, trường hợp này thoạt nhìn có chút thê lương lại cổ quái.
Một chiếc xe chạy nhanh như chớp ngừng ở đường quốc lộ. Cửa xe mở ra, một đôi chân vững vàng giẫm thật mạnh trên mặt đất như hận không thể một bước mà bước lên trời cao. Thẩm Hạ Thời từ trong xe đi ra, khoác áo khoác phẳng phiu, trong tay cầm một bình giữ nhiệt, trên mặt mang kính râm. Trông cô vừa thời thượng lại còn phóng khoáng.
Dương Cẩn thấy cô liền lắc mông chạy tới: "Ai ui bà cô của tôi, cuối cùng cậu cũng tới."
Thẩm Hạ Thời tháo kính mát bỏ trong xe, cảnh sát phụ trách án kiện lần này cũng đi tới chào hỏi cô: "Thẩm kiểm sát trưởng phải không, tôi là Trần Bạch."
"Chào cờ (*)?"
(*)Đọc giống Trần Bạch
Dương Cẩn vừa uống nước liền phun ra hết, Thẩm Hạ Thời mặt không cảm xúc liếc anh ta một cái:
"Tên của cảnh sát Trần thật là đặc biệt."
Khuôn mặt Trần Bạch thoắt xanh thoắt trắng, gượng cười ha ha hai tiếng: "Thẩm kiểm sát trưởng vào xem đi."
Thẩm Hạ Thời quấn chặt áo khoác đi qua, Khương Hân thay cô xốc vải trắng lên. Tình trạng nữ sinh khi chết thật thảm, người không chỉ trần trụi mà khắp nơi đều có vết thương, càng xuống dưới vết thương càng sâu. Thẩm Hạ Thời nhăn mày, nghiêm túc kiểm tra thân thể người chết.
"Phát hiện khi nào?"
Trần Bạch đáp: "Một giờ trước."
"Đã chết bao lâu rồi?"
"Không rõ lắm, còn phải chờ pháp y giám định."
Thẩm Hạ Thời đắp lại vải trắng lên người chết: "Liên lạc người nhà nạn nhân đi, phiền cảnh sát Trần giải quyết chuyện này, cho người lục soát thật kĩ xung quanh xem có thể tìm được thứ gì nữa không, tôi về viện kiểm sát chuẩn bị tài liệu khởi tố."
Trần Bạch nhịn không được lại nhìn cô. Khuôn mặt Thẩm Hạ Thời trời sinh phong tình vạn chủng, mắt hoa đào khi nheo lại mang theo chút cảm giác quyến rũ lười biếng. Cô nghiêng đầu, thấy người đàn ông trước mặt nhìn mình tới phát ngốc, búng tay một cái:
"Cảnh sát Trần, chính sự quan trọng."
"À, vậy..."
Một chiếc xe ngừng lại trong rừng cây, Mộc Tắc mặt không biểu tình nhìn cô gái cách đó không xa. Trảm Xuân cười lạnh: "Hừ, còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt."
Mọi người đều nhận ra Thẩm Hạ Thời, ánh mắt đám người theo nơi đó nhìn lại lão đại. Mộc Tắc mang kính râm, trước tình cảnh đáng buồn như vậy cũng không nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt anh.
Hứa Sầm liếc mắt đưa tình với đám anh em, đột nhiên cười rộ lên, hắn đã nói lão đại nhất định muốn xé xác cô gái kia mà.
Quay đầu lại liền thấy lão đại đang cầm súng hướng ra ngoài.
Nhưng người mà Mộc Tắc nhắm vào không phải Thẩm Hạ Thời, mà là người đang núp trong rừng cây kia, Kim Thân Hồng.
Nhị Tứ nhăn mày: "Đại ca, Kim Thân Hồng hình như đang theo dõi chị dâu."
Mộc Tắc liếc mắt sang Nhị Tứ, ngữ khí trầm thấp: "Ai là chị dâu của mày?"
Thì ra đại ca không có ý này.
Một lúc sau Mộc Tắc thu lại vũ khí, Hứa Sầm ngoài ý muốn hỏi: "Không giết sao đại ca?"
"Xem trò hay." Mộc Tắc thật muốn nhìn một chút, Thẩm Hạ Thời sẽ đối phó với Kim Thân Hồng thế nào.
@ a i k h i e t
Lúc Thẩm Hạ Thời trở về viện kiểm sát đã là nửa đêm. Tan tầm thì Khương Hân và Dương Cẩn đã dựa vào nhau ngủ như heo chết, cô gõ gõ bàn: "Công việc đã kết thúc."
Dương Cẩn lập tức ngồi thẳng dậy, thấy người nói là cô, nhấc hoa lan trên tay chuẩn bị nói chuyện thì Thẩm Hạ Thời đã nhăn mày:
"Đừng có ngày nào cũng ẻo lả như vậy, khắc chế một chút!"
Anh ta quay đầu lên án với Khương Hân: "Em nhìn cậu ta kìa, dám khi dễ anh!"
Khương Hân trừng mắt: "Đi chết đi."
Hai người cãi nhau ầm ĩ phía trước, Thẩm Hạ Thời ở sau nhìn tới buồn cười. Khương Hân và Dương Cẩn là vợ chồng nhưng dường như giới tính của hai người đã bị tráo cho nhau. Khương Hân cứng rắn, Dương Cẩn thì nhu nhược, đúng là một đôi dở hơi.
Ra tới cửa viện, ba người nhà ai về nhà nấy. Nhà Thẩm Hạ Thời cách viện kiểm sát không xa, đi bộ mười mấy phút liền tới. Ban đêm trời lạnh, người đi trên đường cũng không nhiều lắm, Kim Thân Hồng không gần không xa đi theo cô, chuẩn bị tìm một cơ hội kéo cô vào rừng cây nhỏ.
Đang đi, đột nhiên Thẩm Hạ Thời xoay người chạy vào một đường hẻm nhỏ, Kim Thân Hồng liền chạy nhanh theo sau.
Người đâu rồi?
Trong bóng tối đột nhiên có một cái chân vươn ra đá hắn lăn ra đất. Thẩm Hạ Thời giẫm trên giày cao gót từ trên cao nhìn xuống: "Kim thiếu gia, mạnh khỏe nha."
Cô từ ven đường nhặt lên một cây gậy, Kim Thân Hồng cười lạnh muốn đứng lên, kết quả lại bị cô dùng chân đá trúng hạ bộ, hắn đau đến mức cuộn người trên mặt đất run lẩy bẩy.
Thẩm Hạ Thời hướng mắt xung quanh nhìn trái nhìn phải: "Xem ra Kim thiếu gia rất tự tin, chỉ có một người tới thôi này."
Cô dùng gậy đánh 'bốp' vào eo của Kim Thân Hồng.
"A! Con đàn bà khốn nạn! Mày dám đánh tao!"
Thẩm Hạ Thời lại đá hắn một cái: "Đánh mày thì làm sao, còn muốn chọn ngày hoàng đạo để đánh sao?"
"Mày chờ cho tao! Người đâu! Cứu mạng! Giết người rồi!"
"Mày kêu tới rát cổ họng cũng không có ai tới cứu đâu."
Kim Thân Hồng rất chật vật, rõ ràng là Thẩm Hạ Thời từ sáng sớm đã phát hiện hắn theo dõi cô, vì vậy mới cố ý dẫn hắn tới con đường nhỏ không người này. Bây giờ đã hơn nửa đêm, mặc kệ hắn kêu rên thế nào cũng chẳng có ai xuất hiện.
Hắn lết tới nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất. Thẩm Hạ Thời không nhanh không chậm đi theo, lúc thì đá hai chân hắn, lúc lại vung gậy lên đập vào người hắn.
Đám người của 19 bộ Hòe Giang nhìn đến ngây người, người phụ nữ này không phải sói, mà chính là ác quỷ Voldemort đó trời!
Kim Thân Hồng chưa bao giờ trải qua việc bị đánh như vậy, đại khái là dạng thiếu gia thân thể quý giá không được mạnh khỏe cho lắm, Thẩm Hạ Thời chưa đánh đủ hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Hạ Thời gọi điện báo nguy, cảnh sát tới chính là Trần Bạch ban ngày mới gặp, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Hạ Thời: "Thẩm kiểm sát trưởng, chuyện này là sao vậy?"
"À." Thẩm Hạ Thời cười cười: "Hắn muốn hại tôi, tôi phòng vệ chính đáng, không nghĩ tới lại là cảnh sát Trần, phải làm phiền anh tăng ca rồi."
Trần Bạch gật đầu: "Hôm nay là tôi trực đêm, nhưng cô không bị sao phải không?"
"Tôi không sao, cảnh sát Trần làm việc nhé, tôi đi trước."
Chiếc xe dần lui ra khỏi con đường nhỏ yên tĩnh rồi chạy về đường cái.
Năm sáu phút sau về đến nhà, Thẩm Hạ Thời còn đang lục chìa khóa trong túi thì đột nhiên có một đôi tay ôm chầm đai lưng kéo cô vào trong ngực. Cô còn chưa phản ứng lại đã bị người đàn ông trước mặt cắn môi.
Mộc Tắc cố tình dùng lực khi hôn, đây đúng là một nụ hôn khai chiến đầy máu lửa.
Thẩm Hạ Thời giãy giụa nhưng không thoát khỏi, hai tay người đàn ông giống như tường đồng vách sắt kẹp chặt lấy cô.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh ta thấp giọng nói bên tai cô:
"Kiểm sát trưởng tiểu thư, mượn cô một chút."
---------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Đáng lẽ chương 2 mới giải thích về ngành kiểm sát trưởng này nhưng mình nghĩ nên giải thích từ chương đầu sẽ tiện cho mọi người đọc truyện hơn.
Tác giả: Giải thích đơn giản một chút về kiểm sát trưởng để thuận tiện cho mọi người đọc truyện.
Theo Baidu: Kiểm sát trưởng cũng giống như một kiểu thẩm phán phụ trách các vụ án kiện hình sự, phụ trách nhận lời biện giải, hỏi han nhân chứng đương sự, tiến hành điều tra cũng như công tố.
Thật ra ngành kiểm sát trưởng trong truyện này mang chút hư cấu, tôi chỉ dựa theo công việc của kiểm sát trưởng ở nước tôi để viết, đừng khảo chứng nha~
Vậy kiểm sát trưởng và luật sư có gì khác nhau đâu?
Kiểm sát trưởng là đại diện cho công pháp, quyền lợi của quốc gia, chứng minh bị cáo có tội, yêu cầu thẩm phán định tội thế nào hoặc là cân nhắc mức hình phạt. Luật sư là bào chữa cho bị cáo, làm bị cáo vô tội hoặc biện hộ cho bị cáo nhẹ tội đi.
Có thể nói hai người ở tòa án là đối đầu với nhau.
Nhắc nhở lần nữa, kiểm sát trưởng trong truyện và ở ngoài hiện thực đương nhiên là rất khác nhau, xin mọi người đừng áp hiện thực vào tiểu thuyết, tiểu thuyết không cần nghiêm túc như vậy nha~ Cảm ơn mọi người~
Tra tòa án, thẩm vấn gì đó xin đừng xem là thật!
Truyện của tôi là truyện sủng, mọi người cứ vui vẻ xem nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.