Chương 28: Bạn trai Hạ Hạ
Cẩn Du
30/09/2024
Editor: Ái Khiết
Thẩm Hạ Thời nghĩ, trên thế giới này tình đại khái đều bất ngờ, trong quá khứ cô còn chêm chọc, xỉa xói Mộc Tắc, chính mình trốn tránh anh không dứt, mà anh cũng đuổi theo cô bám riết không tha. Rất nhiều việc giống như đã được vận mệnh sắp đặt, cô với Mộc Tắc chính là ràng buộc của nhau.
Thẩm Hạ Thời đã từng không ngừng một lần phỏng đoán đến tột cùng Mộc Tắc sẽ dùng thủ đoạn gì để giết cô, mặc kệ thế nào, cảnh tượng nhất định cũng đầm đìa máu chảy. Mà hiện tại, anh lại nửa quỳ trước mặt cô, nghiêm túc dán mấy miếng dán sưởi ấm lên người cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.
Thẩm Hạ Thời lẳng lặng đánh giá Mộc Tắc, mặt mày anh sắc bén, giống như lưỡi dao được tỉ mỉ mài giũa, mang theo kinh nghiệm xương máu lạnh lẽo, mũi rất cao, hai mảnh môi mỏng hơi hơi mím, nghiêng đầu sang còn lộ ra hai mạch gân xanh nổi rõ trên cổ, một thân tây trang đen đoan chính mà nghiêm chỉnh, cả người đều tràn ngập hormone nam tính.
Cô nhìn chằm chằm đã lâu, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh nghiền ngẫm trầm thấp của anh: “Nhìn đủ chưa?”
Thẩm Hạ Thời vội hoàn hồn, trên người đã dán đầy miếng sưởi ấm, giống như mang theo một cái lò sưởi nhỏ tùy thân, một chút cũng không cảm thấy lạnh, cô nhìn anh cười rộ lên:
“Anh đi mua cái này đó à?”
“Ừ.” Giọng Mộc Tắc nghe rất trầm, ánh mắt đặt trên người Thẩm Hạ Thời trong chốc lát, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Vừa rồi anh không ở đây, tại sao lại không đánh trả?”
Cho tới bây giờ Thẩm Hạ Thời vẫn không phải là người dễ bị khi dễ, người khác không chọc cô còn tốt. Nhưng nếu đã chọc, cô có thể khiến người đó mất hết tất cả, quan trọng nhất chính là cô không tim không phổi, chẳng sợ làm chuyện xấu lại còn quen mang theo một bộ dáng đắc chí, thường xuyên làm người khác hận đến cắn răng cũng không có cách cắn ngược lại cô.
Cô chớp chớp mắt: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”
Hôm nay cô trang điểm quá mức dịu dàng mềm mại, không có một chút lực sát thương, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ không rành thế sự, ngay cả ngữ khí nói chuyện của cô cũng khiến người ta cảm thấy đây chỉ là giọng điệu của cô gái nhỏ đang tức giận sau khi đùa giỡn thôi.
Người không hiểu Thẩm Hạ Thời còn cho rằng cô thiện lương chính nghĩa, chỉ có người bên cạnh mới biết, lòng cô đã sớm bị hắc hóa, có thể không gây chuyện là tốt rồi, đừng hy vọng cô sẽ có thiện ý gì với người khác.
Cô chính là một người hai mặt, khéo đưa đẩy chuyện như cá gặp nước. Lúc tám tuổi đã có thể nhẫn nhục sống đến bây giờ, lòng dạ như vậy người bình thường cũng không thể so sánh được.
Đôi khi Khương Hân và Dương Cẩn sẽ đùa giỡn mắng cô là kỹ nữ tâm cơ, Thẩm Hạ Thời cảm thấy đây chính là khích lệ, nếu không có chút thông minh này thì cô đã không sống tới hiện tại rồi, sớm tám trăm năm trước đã bị mẹ con kia chỉnh chết.
@ a i k h i e t
Mộc Tắc véo vành tai cô cười nhẹ, thanh âm anh quá từ tính, ánh mắt nóng rực nhìn cô, làm Thẩm Hạ Thời chậm rãi đỏ mặt, cô nghiêng đầu muốn trốn nhưng không được, lại bị Mộc Tắc kéo vào lòng ngực lần nữa: “Anh lại thích em tiểu phôi đản như vậy.”
Tay Thẩm Hạ Thời từ trong lòng ngực anh duỗi lên trên, ngón tay hơi có chút lạnh nắm lấy hai tai Mộc Tắc, cô ghé vào cổ anh, hôn một cái ngay hầu kết gợi cảm của người đàn ông:
“Vậy anh là đại phôi đản?”
Mộc Tắc cấm dục nhiều năm, trước kia là do không có hứng thú. Hiện tại gặp Thẩm Hạ Thời, đừng nói là cô cố ý trêu chọc, chỉ cần cô không làm gì mà chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm anh, anh cũng có thể không chịu nổi. Bây giờ chỉ cảm thấy cả người râm ran đến khó chịu, trình độ dày vò như vậy so với mấy nhiệm vụ anh làm quả thật nghiêm trọng hơn nhiều.
Hầu kết anh lên xuống hai lần, cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Thời, cô đã từ trong lòng anh ngồi dậy, an tĩnh lấy hai thanh socola từ trong túi, một thanh đưa cho anh, một thanh đã bị cô ăn, còn một nửa lộ ra ngoài.
Mộc Tắc nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhạt của cô và thanh socola tối màu kia, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Thẩm Hạ Thời hỏi anh: “Anh ăn không?”
Anh đột nhiên đè ót cô lại, môi mỏng ấm áp ngậm lấy thanh socola Thẩm Hạ Thời vừa cắn, đồng thời cạy răng cô ra, đầu lưỡi chạm tới ngọt ngào trong miệng cô. Lúc rời đi còn mút môi dưới cô một cái, giọng nói khàn khàn ái muội nhẹ nhàng vang lên:
“Hạ Hạ của anh, thật ngọt.”
Ực một cái, toàn bộ socola trong miệng đã bị Thẩm Hạ Thời nuốt hết, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt sương mù mông lung có vài phần ngẩn ngơ, cô nhìn thoáng qua Mộc Tắc, phát hiện anh còn dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm mình, có chút không được tự nhiên lại cúi đầu:
“Hình như đã tới giờ rồi, phim sắp chiếu rồi đó.”
“Ừ.” Mộc Tắc chỉ lười biếng lên tiếng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, quay đầu thưởng thức cô hơi có chút luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc của mình.
Ngoài mặt Thẩm Hạ Thời giả vờ thản nhiên bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã hoảng loạn cực kì, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày lại thân mật như thế với một người đàn ông khác, cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt gặp ánh mắt tràn ngập tình yêu của đối phương, cô khẩn trương không thể khống chế màn này nảy sinh, hiện tại cô đã bắt đầu có chút lo lắng hình tượng trang bức mình duy trì nhiều năm qua sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ trước mặt Mộc Tắc.
Đương nhiên, nhạy bén như Mộc Tắc sẽ phát hiện ra điểm này. Sau một lúc tổng kết lại, Mộc đại gia cảm thấy mình không cần gây áp lực cho cảm nhận của Thẩm Hạ Thời, bởi vì đối xử với cô thật không thể quá hàm súc.
Anh thích nhìn cô vì mình mà đỏ mặt vô thố, thích nhìn cô khẩn trương lại bất đắc dĩ giả vờ thành bộ dáng thong dong bình tĩnh, điều này có thể khiến Mộc Tắc cảm nhận được Thẩm Hạ Thời cũng yêu anh.
Bất quá trước mắt cô có vài phần thẹn thùng, hiện tại đang nghiêng đầu nhìn hướng khác. Mộc Tắc đứng dậy kéo tay Thẩm Hạ Thời, ngón tay nâng cằm cô, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng cọ qua da thịt cô, ngữ khí không chút để ý:
“Sợ anh?”
“Không có.” Thẩm Hạ Thời nghênh đón ánh mắt nóng rực của Mộc Tắc, đối phương nề hà nhiệt liệt với cô hơn nhiều, cô dần dần lại bại trận tới nơi, mặt không biết cố gắng lại bắt đầu phiếm hồng. Tròng mắt Thẩm Hạ Thời hướng sang bên cạnh, ý đồ muốn tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của anh.
Mộc Tắc lấy hết đồ trên tay cô, cánh tay chặt chẽ đem cô bảo vệ thật kĩ trong ngực, vừa hướng đến rạp phim vừa cường ngạnh tuyên cáo:
“Vĩnh viễn cũng không được nghĩ tới chuyện rời khỏi anh, biết không?”
Thẩm Hạ Thời lười biếng lẩm bẩm một tiếng: “Dạ biết.”
Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Hạ Thời một cái, hai cánh môi cô hơi chu ra, nhìn có chút giận dỗi, Mộc Tắc đã có thể tưởng tượng ra trong lòng cô đã tám phần dựng ngón giữa với mình.
Thẩm Hạ Thời đang đứng trước rạp chiếu phim kiểm tra vé, Mộc Tắc đột nhiên cúi xuống hôn tai cô, đầu lưỡi cuốn lên khẽ cắn phần dái tai, hô hấp nóng bỏng chui vào màng tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ mê người:
“Thật ngoan.”
Trong lòng Thẩm Hạ Thời nhảy dựng, khuỷu tay chọc anh một chút, ánh mắt ý bảo anh an phận một tí, nhưng lúc nhận vé lại, Mộc Tắc lại lập tức kéo cô tiến vào một góc. Thẩm Hạ Thời dựa vào tường, chân đột nhiên bị Mộc Tắc nâng lên, mơ hồ bắt lấy cổ áo anh, một nụ hôn mạnh bạo đánh úp lại, Thẩm Hạ Thời còn chưa kịp tự hỏi thì Mộc Tắc đã đoạt đi quyền chủ động của cô.
Không hề nghi ngờ, Thẩm Hạ Thời là người Mộc Tắc sống tới nhiều năm như vậy muốn có được nhất.
Từ khi Mộc Tắc hiểu chuyện đã biết xử lý tình hình, mới đầu giống một con rối, sau có năng lực cũng được người kia thưởng thức, đó là một thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời anh, không hề có ánh sáng, không hề hy vọng, mỗi ngày đều sinh hoạt trong một góc âm u tàn lụi kéo dài, chỉ biết chết lặng chấp hành nhiệm vụ, một lần rồi lại một lần nữa.
Mãi đến thời điểm thành niên, Mộc Tắc mới có năng lực thoát khỏi sự khống chế của người kia. Một người làm mưa làm gió xông xáo giang hồ, chậm rãi dang rộng đôi cánh lớn. Khi anh sinh ra đã giống như vô dục vô cầu, vừa mới bắt đầu chỉ là một lưỡi dao sắc bén, là vũ khí không mang theo một chút cảm tình hay độ ấm nào cả.
Chẳng sợ lúc sau lại có được vô số tiền tài và quyền lợi, nhưng một đoạn thời gian rất dài sau, Mộc Tắc vẫn cảm thấy mình chỉ là một cái xác. Một thể xác không có linh hồn, không biết sống có ý nghĩa gì, nhưng cũng không cam lòng đi tìm chết. Tới thời điểm anh đã dần mất hết hứng thú đối với tất thảy, Thẩm Hạ Thời xuất hiện, cô thông minh như vậy, mỹ lệ, chấp nhất, như ánh sáng xua tan sương mù quanh người anh, làm anh một lần nữa ý thức được rằng mình cũng là con người.
Dưới đáy lòng Mộc Tắc đã quyết định chủ ý, đời này Thẩm Hạ Thời sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.
@ a i k h i e t
Hơi thở trầm thấp của anh phả lên khuôn mặt còn có chút mơ hồ của cô: “Hạ Hạ, đây mới là phần chính trong vở kịch hẹn hò.”
Mặt Thẩm Hạ Thời đỏ lên: “Nhưng phim đã chiếu rồi.”
Mộc Tắc bất đắc dĩ cười cười, nắm tay cô tiến vào phòng chiếu, đợi đến khi tìm được chỗ ngồi, cô còn mang theo bộ dáng không cam lòng: “Bỏ lỡ phần đầu rồi! Tại anh hết!”
Anh nhìn khuôn mặt thở phì phì của cô, không có hứng thú xem phim ảnh, gối tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn cô. Mộc Tắc phát hiện Thẩm Hạ Thời thực chất chỉ là một cô gái nhỏ, thích ăn đồ ngọt quán ven đường, sợ đến trễ như một học sinh ngoan ngoãn, cũng có chút tính tình nhỏ, vừa rồi còn giận dỗi anh một lúc, đại khái đã thật sự xem anh như người một nhà.
Mộc Tắc cười nhạt, vươn người qua, cầm lấy một viên kẹo đưa tới bên miệng cô. Thẩm Hạ Thời bắt lấy tay anh: “Đừng quấy rầy em, để em xem phim.”
Hai giờ tiếp theo, Mộc đại gia vẫn quen thói cũ, ý đồ tìm vài phần cảm giác tồn tại, trong lúc đó đổi lấy hai lần ánh mắt cảnh cáo, hai lần đánh tay và một lần đá chân cảnh cáo của Thẩm Hạ Thời.
Anh nghiêm trọng cảm thấy chính mình bị bỏ qua!
Thật vất vả mới chờ đến lúc phim kết thúc, trời bên ngoài đã tối. Lúc Mộc Tắc đưa Thẩm Hạ Thời về nhà, cô đã ngủ khi ở trên xe rồi. Đến chung cư, Mộc Tắc không nhẫn tâm đánh thức cô nên ôm cô lên lầu.
Vừa vặn gặp lại bác gái lần trước, bác gái đang từ trong nhà ra ngoài đổ rác, tới cửa liền thấy một thân hình cao lớn đang chậm rãi đi lên từ dưới lầu. Đèn ở hàng hiên chiếu xuống làm làn da của người đàn ông có chút tái nhợt, khuỷu tay anh ta vững vàng ôm một cô gái nhỏ, áo khoác đắp trên người cô, chỉ lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ ngủ ngon lành.
Bác gái nhìn chằm chằm, người trong lòng ngực anh ta không phải là Hạ Hạ sao, đương nhiên bác gái cảm thấy, rất có khả năng Thẩm Hạ Thời bị hiếp bức, người đàn ông này vừa thấy cũng chẳng phải dạng người tốt gì.
Tuy khí tràng đối phương cường đại làm người khác sợ hãi, nhưng vị bác gái này cũng là hàng xóm nhiều năm với Thẩm Hạ Thời. Dựa vào tình cảm láng giềng với cô mới run giọng hỏi một câu: “Anh… Anh là ai? Anh đã làm gì Hạ Hạ vậy hả!?”
“Vâng?” Âm thanh người đàn ông trầm thấp, nhàn nhạt hỏi lại một tiếng, bác gái sợ đến mức lùi về sau một bước.
Mộc Tắc chậm rãi câu môi, ôm chặt Thẩm Hạ Thời trong lòng lại một chút, đè thấp giọng nói, ở trong gió đêm nghe phá lệ tới ôn nhu:
“Tôi là bạn trai Hạ Hạ, cô nhóc ngủ rồi, ngài nhỏ giọng chút, đừng đánh thức cô ấy.”
Thẩm Hạ Thời nghĩ, trên thế giới này tình đại khái đều bất ngờ, trong quá khứ cô còn chêm chọc, xỉa xói Mộc Tắc, chính mình trốn tránh anh không dứt, mà anh cũng đuổi theo cô bám riết không tha. Rất nhiều việc giống như đã được vận mệnh sắp đặt, cô với Mộc Tắc chính là ràng buộc của nhau.
Thẩm Hạ Thời đã từng không ngừng một lần phỏng đoán đến tột cùng Mộc Tắc sẽ dùng thủ đoạn gì để giết cô, mặc kệ thế nào, cảnh tượng nhất định cũng đầm đìa máu chảy. Mà hiện tại, anh lại nửa quỳ trước mặt cô, nghiêm túc dán mấy miếng dán sưởi ấm lên người cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, giống như sợ làm đau cô.
Thẩm Hạ Thời lẳng lặng đánh giá Mộc Tắc, mặt mày anh sắc bén, giống như lưỡi dao được tỉ mỉ mài giũa, mang theo kinh nghiệm xương máu lạnh lẽo, mũi rất cao, hai mảnh môi mỏng hơi hơi mím, nghiêng đầu sang còn lộ ra hai mạch gân xanh nổi rõ trên cổ, một thân tây trang đen đoan chính mà nghiêm chỉnh, cả người đều tràn ngập hormone nam tính.
Cô nhìn chằm chằm đã lâu, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh nghiền ngẫm trầm thấp của anh: “Nhìn đủ chưa?”
Thẩm Hạ Thời vội hoàn hồn, trên người đã dán đầy miếng sưởi ấm, giống như mang theo một cái lò sưởi nhỏ tùy thân, một chút cũng không cảm thấy lạnh, cô nhìn anh cười rộ lên:
“Anh đi mua cái này đó à?”
“Ừ.” Giọng Mộc Tắc nghe rất trầm, ánh mắt đặt trên người Thẩm Hạ Thời trong chốc lát, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Vừa rồi anh không ở đây, tại sao lại không đánh trả?”
Cho tới bây giờ Thẩm Hạ Thời vẫn không phải là người dễ bị khi dễ, người khác không chọc cô còn tốt. Nhưng nếu đã chọc, cô có thể khiến người đó mất hết tất cả, quan trọng nhất chính là cô không tim không phổi, chẳng sợ làm chuyện xấu lại còn quen mang theo một bộ dáng đắc chí, thường xuyên làm người khác hận đến cắn răng cũng không có cách cắn ngược lại cô.
Cô chớp chớp mắt: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”
Hôm nay cô trang điểm quá mức dịu dàng mềm mại, không có một chút lực sát thương, thoạt nhìn như một cô gái nhỏ không rành thế sự, ngay cả ngữ khí nói chuyện của cô cũng khiến người ta cảm thấy đây chỉ là giọng điệu của cô gái nhỏ đang tức giận sau khi đùa giỡn thôi.
Người không hiểu Thẩm Hạ Thời còn cho rằng cô thiện lương chính nghĩa, chỉ có người bên cạnh mới biết, lòng cô đã sớm bị hắc hóa, có thể không gây chuyện là tốt rồi, đừng hy vọng cô sẽ có thiện ý gì với người khác.
Cô chính là một người hai mặt, khéo đưa đẩy chuyện như cá gặp nước. Lúc tám tuổi đã có thể nhẫn nhục sống đến bây giờ, lòng dạ như vậy người bình thường cũng không thể so sánh được.
Đôi khi Khương Hân và Dương Cẩn sẽ đùa giỡn mắng cô là kỹ nữ tâm cơ, Thẩm Hạ Thời cảm thấy đây chính là khích lệ, nếu không có chút thông minh này thì cô đã không sống tới hiện tại rồi, sớm tám trăm năm trước đã bị mẹ con kia chỉnh chết.
@ a i k h i e t
Mộc Tắc véo vành tai cô cười nhẹ, thanh âm anh quá từ tính, ánh mắt nóng rực nhìn cô, làm Thẩm Hạ Thời chậm rãi đỏ mặt, cô nghiêng đầu muốn trốn nhưng không được, lại bị Mộc Tắc kéo vào lòng ngực lần nữa: “Anh lại thích em tiểu phôi đản như vậy.”
Tay Thẩm Hạ Thời từ trong lòng ngực anh duỗi lên trên, ngón tay hơi có chút lạnh nắm lấy hai tai Mộc Tắc, cô ghé vào cổ anh, hôn một cái ngay hầu kết gợi cảm của người đàn ông:
“Vậy anh là đại phôi đản?”
Mộc Tắc cấm dục nhiều năm, trước kia là do không có hứng thú. Hiện tại gặp Thẩm Hạ Thời, đừng nói là cô cố ý trêu chọc, chỉ cần cô không làm gì mà chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm anh, anh cũng có thể không chịu nổi. Bây giờ chỉ cảm thấy cả người râm ran đến khó chịu, trình độ dày vò như vậy so với mấy nhiệm vụ anh làm quả thật nghiêm trọng hơn nhiều.
Hầu kết anh lên xuống hai lần, cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Thời, cô đã từ trong lòng anh ngồi dậy, an tĩnh lấy hai thanh socola từ trong túi, một thanh đưa cho anh, một thanh đã bị cô ăn, còn một nửa lộ ra ngoài.
Mộc Tắc nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhạt của cô và thanh socola tối màu kia, đôi mắt hơi hơi nheo lại. Thẩm Hạ Thời hỏi anh: “Anh ăn không?”
Anh đột nhiên đè ót cô lại, môi mỏng ấm áp ngậm lấy thanh socola Thẩm Hạ Thời vừa cắn, đồng thời cạy răng cô ra, đầu lưỡi chạm tới ngọt ngào trong miệng cô. Lúc rời đi còn mút môi dưới cô một cái, giọng nói khàn khàn ái muội nhẹ nhàng vang lên:
“Hạ Hạ của anh, thật ngọt.”
Ực một cái, toàn bộ socola trong miệng đã bị Thẩm Hạ Thời nuốt hết, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt sương mù mông lung có vài phần ngẩn ngơ, cô nhìn thoáng qua Mộc Tắc, phát hiện anh còn dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm mình, có chút không được tự nhiên lại cúi đầu:
“Hình như đã tới giờ rồi, phim sắp chiếu rồi đó.”
“Ừ.” Mộc Tắc chỉ lười biếng lên tiếng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, quay đầu thưởng thức cô hơi có chút luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc của mình.
Ngoài mặt Thẩm Hạ Thời giả vờ thản nhiên bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã hoảng loạn cực kì, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày lại thân mật như thế với một người đàn ông khác, cũng chưa từng nghĩ sẽ bắt gặp ánh mắt tràn ngập tình yêu của đối phương, cô khẩn trương không thể khống chế màn này nảy sinh, hiện tại cô đã bắt đầu có chút lo lắng hình tượng trang bức mình duy trì nhiều năm qua sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ trước mặt Mộc Tắc.
Đương nhiên, nhạy bén như Mộc Tắc sẽ phát hiện ra điểm này. Sau một lúc tổng kết lại, Mộc đại gia cảm thấy mình không cần gây áp lực cho cảm nhận của Thẩm Hạ Thời, bởi vì đối xử với cô thật không thể quá hàm súc.
Anh thích nhìn cô vì mình mà đỏ mặt vô thố, thích nhìn cô khẩn trương lại bất đắc dĩ giả vờ thành bộ dáng thong dong bình tĩnh, điều này có thể khiến Mộc Tắc cảm nhận được Thẩm Hạ Thời cũng yêu anh.
Bất quá trước mắt cô có vài phần thẹn thùng, hiện tại đang nghiêng đầu nhìn hướng khác. Mộc Tắc đứng dậy kéo tay Thẩm Hạ Thời, ngón tay nâng cằm cô, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng cọ qua da thịt cô, ngữ khí không chút để ý:
“Sợ anh?”
“Không có.” Thẩm Hạ Thời nghênh đón ánh mắt nóng rực của Mộc Tắc, đối phương nề hà nhiệt liệt với cô hơn nhiều, cô dần dần lại bại trận tới nơi, mặt không biết cố gắng lại bắt đầu phiếm hồng. Tròng mắt Thẩm Hạ Thời hướng sang bên cạnh, ý đồ muốn tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của anh.
Mộc Tắc lấy hết đồ trên tay cô, cánh tay chặt chẽ đem cô bảo vệ thật kĩ trong ngực, vừa hướng đến rạp phim vừa cường ngạnh tuyên cáo:
“Vĩnh viễn cũng không được nghĩ tới chuyện rời khỏi anh, biết không?”
Thẩm Hạ Thời lười biếng lẩm bẩm một tiếng: “Dạ biết.”
Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Hạ Thời một cái, hai cánh môi cô hơi chu ra, nhìn có chút giận dỗi, Mộc Tắc đã có thể tưởng tượng ra trong lòng cô đã tám phần dựng ngón giữa với mình.
Thẩm Hạ Thời đang đứng trước rạp chiếu phim kiểm tra vé, Mộc Tắc đột nhiên cúi xuống hôn tai cô, đầu lưỡi cuốn lên khẽ cắn phần dái tai, hô hấp nóng bỏng chui vào màng tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ mê người:
“Thật ngoan.”
Trong lòng Thẩm Hạ Thời nhảy dựng, khuỷu tay chọc anh một chút, ánh mắt ý bảo anh an phận một tí, nhưng lúc nhận vé lại, Mộc Tắc lại lập tức kéo cô tiến vào một góc. Thẩm Hạ Thời dựa vào tường, chân đột nhiên bị Mộc Tắc nâng lên, mơ hồ bắt lấy cổ áo anh, một nụ hôn mạnh bạo đánh úp lại, Thẩm Hạ Thời còn chưa kịp tự hỏi thì Mộc Tắc đã đoạt đi quyền chủ động của cô.
Không hề nghi ngờ, Thẩm Hạ Thời là người Mộc Tắc sống tới nhiều năm như vậy muốn có được nhất.
Từ khi Mộc Tắc hiểu chuyện đã biết xử lý tình hình, mới đầu giống một con rối, sau có năng lực cũng được người kia thưởng thức, đó là một thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời anh, không hề có ánh sáng, không hề hy vọng, mỗi ngày đều sinh hoạt trong một góc âm u tàn lụi kéo dài, chỉ biết chết lặng chấp hành nhiệm vụ, một lần rồi lại một lần nữa.
Mãi đến thời điểm thành niên, Mộc Tắc mới có năng lực thoát khỏi sự khống chế của người kia. Một người làm mưa làm gió xông xáo giang hồ, chậm rãi dang rộng đôi cánh lớn. Khi anh sinh ra đã giống như vô dục vô cầu, vừa mới bắt đầu chỉ là một lưỡi dao sắc bén, là vũ khí không mang theo một chút cảm tình hay độ ấm nào cả.
Chẳng sợ lúc sau lại có được vô số tiền tài và quyền lợi, nhưng một đoạn thời gian rất dài sau, Mộc Tắc vẫn cảm thấy mình chỉ là một cái xác. Một thể xác không có linh hồn, không biết sống có ý nghĩa gì, nhưng cũng không cam lòng đi tìm chết. Tới thời điểm anh đã dần mất hết hứng thú đối với tất thảy, Thẩm Hạ Thời xuất hiện, cô thông minh như vậy, mỹ lệ, chấp nhất, như ánh sáng xua tan sương mù quanh người anh, làm anh một lần nữa ý thức được rằng mình cũng là con người.
Dưới đáy lòng Mộc Tắc đã quyết định chủ ý, đời này Thẩm Hạ Thời sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.
@ a i k h i e t
Hơi thở trầm thấp của anh phả lên khuôn mặt còn có chút mơ hồ của cô: “Hạ Hạ, đây mới là phần chính trong vở kịch hẹn hò.”
Mặt Thẩm Hạ Thời đỏ lên: “Nhưng phim đã chiếu rồi.”
Mộc Tắc bất đắc dĩ cười cười, nắm tay cô tiến vào phòng chiếu, đợi đến khi tìm được chỗ ngồi, cô còn mang theo bộ dáng không cam lòng: “Bỏ lỡ phần đầu rồi! Tại anh hết!”
Anh nhìn khuôn mặt thở phì phì của cô, không có hứng thú xem phim ảnh, gối tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn cô. Mộc Tắc phát hiện Thẩm Hạ Thời thực chất chỉ là một cô gái nhỏ, thích ăn đồ ngọt quán ven đường, sợ đến trễ như một học sinh ngoan ngoãn, cũng có chút tính tình nhỏ, vừa rồi còn giận dỗi anh một lúc, đại khái đã thật sự xem anh như người một nhà.
Mộc Tắc cười nhạt, vươn người qua, cầm lấy một viên kẹo đưa tới bên miệng cô. Thẩm Hạ Thời bắt lấy tay anh: “Đừng quấy rầy em, để em xem phim.”
Hai giờ tiếp theo, Mộc đại gia vẫn quen thói cũ, ý đồ tìm vài phần cảm giác tồn tại, trong lúc đó đổi lấy hai lần ánh mắt cảnh cáo, hai lần đánh tay và một lần đá chân cảnh cáo của Thẩm Hạ Thời.
Anh nghiêm trọng cảm thấy chính mình bị bỏ qua!
Thật vất vả mới chờ đến lúc phim kết thúc, trời bên ngoài đã tối. Lúc Mộc Tắc đưa Thẩm Hạ Thời về nhà, cô đã ngủ khi ở trên xe rồi. Đến chung cư, Mộc Tắc không nhẫn tâm đánh thức cô nên ôm cô lên lầu.
Vừa vặn gặp lại bác gái lần trước, bác gái đang từ trong nhà ra ngoài đổ rác, tới cửa liền thấy một thân hình cao lớn đang chậm rãi đi lên từ dưới lầu. Đèn ở hàng hiên chiếu xuống làm làn da của người đàn ông có chút tái nhợt, khuỷu tay anh ta vững vàng ôm một cô gái nhỏ, áo khoác đắp trên người cô, chỉ lộ ra một khuôn mặt mỹ lệ ngủ ngon lành.
Bác gái nhìn chằm chằm, người trong lòng ngực anh ta không phải là Hạ Hạ sao, đương nhiên bác gái cảm thấy, rất có khả năng Thẩm Hạ Thời bị hiếp bức, người đàn ông này vừa thấy cũng chẳng phải dạng người tốt gì.
Tuy khí tràng đối phương cường đại làm người khác sợ hãi, nhưng vị bác gái này cũng là hàng xóm nhiều năm với Thẩm Hạ Thời. Dựa vào tình cảm láng giềng với cô mới run giọng hỏi một câu: “Anh… Anh là ai? Anh đã làm gì Hạ Hạ vậy hả!?”
“Vâng?” Âm thanh người đàn ông trầm thấp, nhàn nhạt hỏi lại một tiếng, bác gái sợ đến mức lùi về sau một bước.
Mộc Tắc chậm rãi câu môi, ôm chặt Thẩm Hạ Thời trong lòng lại một chút, đè thấp giọng nói, ở trong gió đêm nghe phá lệ tới ôn nhu:
“Tôi là bạn trai Hạ Hạ, cô nhóc ngủ rồi, ngài nhỏ giọng chút, đừng đánh thức cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.