Chương 38: Còn chờ gì nữa
Cẩn Du
30/09/2024
Mộc Tắc quyết tâm dạy dỗ cô, bước nhanh vào phòng, vừa mới đè người lên thì ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa dữ dội.
Anh trầm giọng chửi nhỏ, nghĩ không biết dạo này tính tình của mình có tốt quá không mà đám người này suốt ngày động thổ trên đầu thái tuế(*).
(*) Người xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ rước lấy tai họa. Do đó, câu trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm, động chạm tới người có quyền thế hoặc kẻ hung ác. (Theo từ điển Hán Nôm)
Vừa mở cửa, Khương Hân và Dương Cẩn đã sợ hãi lùi lại: “Vừa rồi bệnh viện mới gọi đến, Tưởng Đào đã biến mất!”
“Cái gì!” Thẩm Hạ Thời nghiêng người rời khỏi giường, lướt qua Mộc Tắc chạy nhanh xuống lầu. Hai vị trợ lý liền nói với cô những gì họ vừa mới biết: “Chuyện vừa mới xảy ra, cảnh sát cũng đang trên đường tới. Tính mạng của cha mẹ Tưởng Đào bị đe bệnh viện lại không có dấu vết đánh nhau, xem ra phạm nhân đã trà trộn vào bệnh viện.”
Thẩm Hạ Thời lấy áo khoác mà Giang Hàn đưa rồi mặc lên. Đoàn người vội vàng bước ra ngoài, Mộc lão đại bị bỏ rơi đi theo với sắc mặt đen thui, kéo Thẩm Hạ Thời qua, quàng khăn và đội mũ cho cô, sau đó mới dẫn người ngồi lên xe.
Người Hòe Giang đi bằng một chiếc xe khác, mọi người dường như đã phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề, tất cả đều có vũ khí trong tay.
Thẩm Hạ Thời cau mày nhìn tình cảnh này, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tắc. Anh đang dựa vào ghế sau nhắm mắt tĩnh tâm lại, dường như cảm nhận được tầm mắt Thẩm Hạ Thời, chậm rãi mở mắt nhìn sang.
Anh nhìn cô trong chốc lát, cô cũng không nói lời nào, cau mày như đang có điều suy nghĩ. Mộc Tắc ôm chặt tay cô vào trong lòng, trầm giọng hỏi: “Có lạnh không?”
Thẩm Hạ Thời lắc đầu, hỏi: “Vừa rồi anh đi ra ngoài làm gì?”
Anh lại nhắm mắt, đưa ngón tay vuốt ve làn da trên bàn tay cô. Không khí trong xe chìm vào im lặng, khoảng chừng vài phút sau, giọng nói lạnh lùng của Mộc Tắc vang lên, “Em nghi ngờ anh sao?”
Nhiệt độ bên trong xe dường như giảm xuống đến mức có thể đóng băng ngay lập tức.
Những người còn lại đều im lặng.
Thẩm Hạ Thời nhíu mày chặt hơn: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Cô dựa đến gần Mộc Tắc, một tay khác ôm cánh tay anh. Mộc Tắc cúi đầu nhìn thoáng qua khuỷu tay trắng nõn, thở dài một cái, “Anh xin lỗi, anh nghĩ là…”
“Anh nghĩ là em không tin tưởng anh!” Thẩm Hạ Thời giả vờ tức giận quay mặt đi: “Em chỉ muốn hỏi xem anh có biết chút chuyện gì không, đêm qua đi ra ngoài có thấy ai không thôi mà.”
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Hạ Thời hay không. Sau khi cô nói xong câu này, cơ thể cứng ngắc của Mộc Tắc hoàn toàn thả lỏng ra. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, nửa thân trên lười biếng ngả ra phía sau, uể oải nhìn cô: “Anh biết một chút, tối nay sẽ nói cho em biết, rất phức tạp, một chốc cũng không thể nói xong được.”
Cô mơ hồ nhận ra chuyện này có liên quan đến quá khứ của Mộc Tắc, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Hạ Thời không cần phải suy nghĩ sâu xa cũng biết, chuyện đó chắc hẳn là nhật ký vào sinh ra tử trong mưa máu của anh, không ai thích cuộc sống như vậy cả, kể cả Mộc Tắc cũng sẽ không.
@ a i k h i e t
Trong xe không ai nói chuyện nữa, xe nhanh chóng chạy ra khỏi vùng ngoại ô. Đây là khu vực ít người ở, ban ngày đã rất yên tĩnh, huống chi là ban đêm.
Lúc này, bên ngoài cửa kính xe là một khối đen kịt, thỉnh thoảng đi ngang qua một đoạn đường có đèn đường. Dưới ánh đèn, hình bóng cành cây bên ngoài trở nên kỳ dị như quái vật đang giương nanh giơ vuốt. Thẩm Hạ Thời nhìn đến mức cau mày. Cô không biết có phải là do những chuyện và hoàn cảnh gần đây hay không mà luôn khiến cô ấy cảm thấy có một số việc sắp nằm ngoài dự kiến và sự kiểm soát của bản thân.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ xe đến ngây người, đột nhiên có một bàn tay đưa lên trước mắt cô, giọng nói trầm thấp của Mộc Tắc vang lên bên tai cô: “Em sợ sao?”
Sợ à, e rằng từ này đã lâu không xuất hiện trong đầu cô. Là một cô gái, cô đã đối mặt với rất nhiều tội phạm giết người, điều tra rất nhiều vụ án kỳ quái, thậm chí đưa vô số người vào tù, vì vậy cô cũng đã kết nên vô số kẻ thù, nói không sợ là giả. Nhưng cô cố tình ngăn không cho mình nghĩ đến những vấn đề này, nghĩ nhiều quá sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu sợ thì đối phương sẽ biết suy nghĩ của mình, cho nên hầu như cô sẽ không để cho người khác đề cập tới ý nghĩ của chính mình.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Thẩm Hạ Thời trân trọng cuộc sống của mình nhất. Sợ mình gây họa quá nhiều rồi sẽ có ngày thần không biết quỷ không hay bị đâm sau lưng, cho nên trước giờ cô vẫn luôn sống tự do tự tại.
Nhưng bây giờ Mộc Tắc đang ở đây, tim của cô liền rất ổn định.
Cô nép vào vòng tay anh, kéo áo khoác anh ra rồi giấu mặt vào trong, giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong: “Sợ một chút.”
Nói thẳng ra như vậy, cô cảm thấy áp lực uất ức trong lồng ngực lúc này mới được giải tỏa. Hóa ra cô cũng có mặt yếu đuối. Thường thì một người chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình sợ hãi, bây giờ có một người có thể dựa vào, cũng biết Mộc Tắc sẽ bảo vệ cô, cho nên cô mới trở nên không kiêng nể gì cả.
Cánh tay dài của Mộc Tắc duỗi ra, kéo chăn trên xe quấn chặt lấy cô gái đang ngồi trên đùi mình, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra, chỗ còn lại đều bị anh quấn chặt.
Anh đột nhiên kéo cổ áo của cô, Thẩm Hạ Thời mất trọng tâm nhào vào trong lồng ngực của anh. Tiếng tim đập ổn định của Mộc Tắc truyền vào tai cô, trong giây tiếp theo, hai ngón tay hơi lạnh giữ lấy cằm của cô, một nụ hôn ấm áp hôn xuống.
Vì ngại vẫn còn người ở trong xe, Mộc Tắc chỉ lướt qua liền ngừng lại. Sau khi hôn xong, sắc mặt Thẩm Hạ Thời trở nên hồng hào một chút, anh hài lòng nhếch môi, dùng ngón tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô, giọng nói khàn khàn: “Có anh ở đây, lão Thiên Vương cũng không tổn thương em được, biết không?”
Thẩm Hạ Thời nặng nề gật đầu, nghiêng đầu dựa vào ngực anh, nhân lúc không ai chú ý liền hôn lên má anh một cái.
Bầu không khí bị cô làm cho bớt căng thẳng đi hẳn, Mộc Tắc càng thêm hứng thú, nghĩ đến chuyện vừa rồi ở biệt thự, trong lòng có chút mất mát.
Anh cúi đầu nhìn, Thẩm Hạ Thời nhắm mắt dựa vào lồng ngực anh, nửa khuôn mặt trên giấu trong bóng tối khó có thể nhìn rõ. Đèn đường ngoài cửa sổ xẹt qua, chiếu sáng đôi môi đỏ mọng của cô, lúc sáng lúc tối, màu sắc mê người. Bóng tối dưới đáy mắt anh cuồn cuộn kéo tới, hầu kết lăn lộn một chút, nhẹ nhàng gọi tên tai cô.
Thẩm Hạ Thời mở mắt ra nhìn anh. Mộc Tắc ôm eo cô nhích lên trên một chút, nhẹ nhàng cắn tai cô, dùng giọng thì thầm mà chỉ hai người mới nghe được: “Anh yêu em.”
Mặt Thẩm Hạ Thời đỏ lên, cũng muốn nói gì đó với anh, nhưng cô ngại ngùng không dám nói những lời như thế với anh, đang do dự, Giang Hàn nhắc nhở: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Không khí ái muội giữa hai người như vỡ ra ngay lập tức, Thẩm Hạ Thời vội nhảy khỏi vòng tay của Mộc Tắc, liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Trở về rồi nói tiếp.”
Mộc Tắc xuống xe, khóe môi vương một chút tươi cười, lười biếng ừ một tiếng.
@ a i k h i e t
Cảnh sát ở cách bệnh viện không xa, cho nên họ đến sớm hơn một chút. Thẩm Hạ Thời chạm mặt đám người Trần Bạch ở sảnh bệnh viện. Trần Bạch nói ngắn gọn tình hình:
“Cha mẹ Tưởng Đào hiện đang được cấp cứu. Chúng tôi đã xem qua camera, Tưởng Đào bị một người đàn ông bí ẩn ăn mặc như một bác sĩ bắt đi. Các nhân viên lui tới trong bệnh viện khá bận rộn, cũng không ai quá chú ý cho nên cô bé bị đưa đi rất suôn sẻ. Xe của đối phương đi về phía nam, chúng tôi đang chuẩn bị theo dõi chiếc xe kia, có tin mới tôi sẽ lập tức nói với cô.”
Thẩm Hạ Thời nói: “Tôi muốn đến phòng bệnh và phòng giám sát nhìn lần nữa.”
“Được rồi, tôi đưa cô đi.”
Vừa định rời đi, Mộc Tắc ôm Thẩm Hạ Thời trở về trong vòng tay, anh có chút không vui: “Anh đi cùng em.”
“Được.”
Trần Bạch nhìn thoáng qua tay Mộc Tắc trên hông Thẩm Hạ Thời, ánh mắt hắn ảm đạm, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Mộc Tắc. Khác với sự thù địch lần trước, lúc này vậy mà mang theo một chút… đồng tình?
Điều này khiến Trần Bạch cảm thấy, thà hắn bị khinh bỉ còn hơn là bị sự đồng cảm trần trụi này đánh sâu vào lòng tự trọng đàn ông của hắn. Mà đối phương làm như vậy, rất rõ ràng là do cố ý.
Thẩm Hạ Thời tự nhiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn luôn có bản lĩnh làm bộ làm tịch, cũng không muốn giao lưu với Trần Bạch quá nhiều làm cho Mộc Tắc không vui, đến lúc đó người gặp rắc rối vẫn là cô.
Vì thế, giọng nói với hắn trở nên nhạt dần: “Cảnh sát Trần, nếu anh còn có việc bận gì đó, anh có thể về trước. Tôi có thể tự mình đến hiện trường giám sát.”
“Không…”
Trần Bạch muốn nói rằng không sao cả, nhưng Mộc Tắc tiếp chuyện còn nhanh hơn: “Cảnh sát Trần là một người bận rộn, vì vậy vẫn nên nhanh chóng quay trở lại đi. Thẩm kiểm đã có tôi ở đây rồi.”
Anh kéo Thẩm Hạ Thời rời đi, cô quay đầu lại nhìn Trần Bạch, mấp máy môi nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá.”
Bàn tay của Mộc Tắc ấn mặt cô lại vào lồng ngực anh, vừa đi vừa che cô lại như đang che chở cho con mình.
Bệnh viện cử ra một bác sĩ vừa đi vừa trình bày tình hình với hội kiểm phương, nhìn qua phòng bệnh của Tưởng Đào, bên trong đúng là không hề có dấu vết xảy ra xung đột. Cảm giác giống hệt như gia đình của Chu Đồng, người gây án rất quen thuộc với hoàn cảnh này, thủ pháp gây án còn rất cao siêu. Thậm chí có tâm lý phản trinh sát rất mạnh, còn chẳng để lại bất kỳ manh mối nào ở hiện trường.
Bác sĩ đưa Thẩm Hạ Thời đi xem camera giám sát một lần nữa.
Thời gian là trước đó một giờ, một nam bác sĩ đeo khẩu trang tiến vào phòng bệnh.
Trong phòng, bố mẹ chăm Tưởng Đào đều đã ngủ say. Người đàn ông bí ẩn lấy ra hai mũi tiêm, từ từ tiêm thứ chất lỏng đó vào người bố mẹ Tưởng Đào. Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng cũng không tỉnh dậy.
Sau khi làm xong việc, gã ta bế Tưởng Đào xuống giường bệnh, trước khi rời đi còn dừng ở camera giám sát kế tiếp khoảng một phút, dường như gã đang khoe thành quả của mình, thậm chí còn cà lơ phất phơ nghiêng đầu ra oai. Thẩm Hạ Thời có thể tưởng tượng sắc mặt gã ta đắc ý cỡ nào dưới lớp khẩu trang kia.
Sau đó, người đàn ông bí ẩn đặt Tưởng Đào ngồi trên xe lăn, từ từ đẩy ra khỏi phòng bệnh, công khai ra khỏi bệnh viện.
Hình ảnh giám sát cuối cùng là Tưởng Đào hôn mê bị kẻ bí ẩn kéo lên xe, đối phương ném cô lên xe không biết nặng nhẹ, sau đó đóng cửa rồi lái xe rời đi.
Mộc Tắc gọi Nhị Tứ tới nói nhỏ vài câu, đối phương gật gật đầu đi ra ngoài, Thẩm Hạ Thời hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Kêu nó đi kiểm tra chiếc xe này.”
Thẩm Hạ Thời xem lại camera giám sát mấy lần, đến tận khuya mọi người mới rời khỏi bệnh viện.
Xe chạy được nửa đường, Thẩm Hạ Thời nhớ ra trong chung cư còn có tư liệu cần dùng vào ngày mai, nói Khương Hân quay xe trở lại. Mộc Tắc đột nhiên nói, “Hai người theo mấy đứa Nhị Tứ về biệt thự trước đi, tôi và Hạ Hạ sẽ trở lại sau.”
Anh sờ sờ tóc Thẩm Hạ Thời: “Em quần quật cả ngày cũng mệt rồi, hôm nay anh sẽ ngủ với em ở chung cư, ngày mai rồi cùng trở về nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta?
Thẩm Hạ Thời nghe thấy những lời này, trong lòng rất vui vẻ.
Khóe miệng nhếch lên, ngọt ngào trả lời: “Được.”
Tới dưới lầu chung cư, Thẩm Hạ Thời xuống xe xong liền đi lên lầu, Mộc Tắc ở phía sau kêu cô một tiếng.
Nhìn lại, Mộc Tắc đang đứng dưới ngọn đèn đường sáng trưng, dưới thân hình cao lớn của anh là một bóng đen dài, ánh đèn chiếu vào mặt làm cho làn da của anh có chút trắng bệch. Dường như ánh sáng chói lóa có chút cản trở tầm nhìn của anh, Mộc Tắc hơi hơi nheo mắt, cách không xa lặng lẽ nhìn cô.
“Lại đây.” Giọng anh rất ấm, âm thanh trầm thấp chìm vào màn đêm vô biên rồi hóa thành hơi nóng bốc cháy trong gió mát, từ từ đốt cháy trái tim Thẩm Hạ Thời.
“Sao vậy?”
Anh chỉ vào bậc đá trước mặt: “Đứng lên đó đi, anh cõng em lên lầu.”
Thẩm Hạ Thời ngoan ngoãn đứng lên bậc thềm đá, Mộc Tắc đứng thẳng người đi về phía cô, bước đi chậm rãi, vẻ mặt có chút không để ý. Khi đứng trước mặt cô, ánh mắt của hai người vừa tầm đối diện nhau.
Thẩm Hạ Thời nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trong lòng động đậy, không được tự nhiên cúi đầu xuống.
Lông mi dài khẽ rung lên, như thể đang gãi ngứa trái tim anh, Mộc Tắc rất muốn hôn cô. Nhưng do trời lạnh, không muốn cô bị cóng nên quyết định vào nhà lại nói.
Anh xoay người nói: “Lên đi.”
Thẩm Hạ Thời ôm cổ anh, cả người cô đè vào lưng anh. Mộc Tắc đưa tay giữ chân cô, vững vàng cõng trên lưng, chậm rãi bước lên lầu.
Khi đến cửa, Mộc Tắc đặt cô xuống, anh không vội vàng mở cửa. Ngược lại, từng bước dồn cô tới góc tường, đang lúc anh định hôn —
“Nhanh lên! Tôi thấy hắn ta cõng Hạ Hạ lên rồi!!”
“Bà nhìn rõ chưa đó!!” Có người hỏi.
“Chắc chắn là hắn!”
Giọng nói của người hỏi và người đáp rất quen thuộc với Thẩm Hạ Thời. Đó là dì Trần ở tầng ba và chú Vương ở tầng 2. Họ là những người hàng xóm nhiệt tình. Họ biết Thẩm Hạ Thời không cha không mẹ, ngày thường rất quan tâm tới cô.
Bước chân lộn xộn, nghe có vẻ còn rất nhiều người, trong chốc lát mọi người đã chạy đến đây, tay cầm dao, tay cầm gậy. Bất quá khi thấy Thẩm Hạ Thời và Mộc Tắc liền sửng sốt.
Dì Trần nhìn trái nhìn phải: “Hạ Hạ, cháu không sao chứ?”
Mộc Tắc cũng nhận ra người này, chính là bác gái mà anh đã gặp lần trước. Lần này lại đang làm gì vậy?
Thấy anh cau mày có vẻ rất khó chịu, dì Trần vội vàng nói:
“Vậy thì vị kia, bạn trai của Hạ Hạ, anh phải bảo vệ Hạ Hạ. Hai ngày nay tôi luôn thấy một người đàn ông ở dưới lầu nhìn chằm chằm vào nhà của Hạ Hạ, có lần còn lên lầu nữa. Hắn ta đội mũ và đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt, nhưng vừa nhìn đã biết không phải người tốt!”
Nghe đến đây, Thẩm Hạ Thời và Mộc Tắc đưa mắt nhìn nhau, cũng đoán được tám phần đó chính là kẻ bí ẩn gần đây, cô vội vàng cảm ơn hàng xóm, sau khi hàn huyên vài câu liền tiễn các cô chú đi.
Sau khi vào nhà tìm được tư liệu rồi, Mộc Tắc quyết định đưa Thẩm Hạ Thời trở về biệt thự, dù sao ở đó cũng có người và bố trí của anh, kẻ bí ẩn không dám tới gần, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Thẩm Hạ Thời.
@ a i k h i e t
Ở trong xe, cô thấy sắc mặt của Mộc Tắc không tốt, nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng lo, không phải em không có việc gì đây sao.”
“Ừ.” Anh lên tiếng, sau đó nói: “Em ở với anh, không ai có thể làm tổn thương em, cái này anh không lo lắng.”
“Vậy thì anh lo chuyện gì?”
Mộc Tắc đột nhiên đạp phanh. Vốn dĩ anh không hút thuốc trước mặt cô, nhưng bây giờ tâm tình bực bội không chịu nổi, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, để tránh khói ảnh hưởng tới cô, anh mở cửa sổ ra một chút.
Sau khi hút một ngụm, Mộc Tắc bắn một chút bụi của điếu thuốc ra khỏi cửa sổ. Nửa ngày sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong xe:
“Sao mỗi lần anh muốn cùng em xảy ra chuyện lại khó khăn như vậy, sao lúc nào cũng có người muốn quấy rầy thế chứ, mẹ nó!”
“…”
Thầm Hạ Thời trầm mặc nhìn anh hút xong điếu thuốc.
Hình như Mộc Tắc cảm thấy mùi khói trong xe nặng hơn một chút, có hơi hối hận vì hành động vừa rồi của mình, nhanh chóng cầm bình làm thơm không khí trong xe phun lên hai lần, nhìn Thẩm Hạ Thời:
“Anh xin lỗi, anh sẽ nhịn lại, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Thẩm Hạ Thời cười nhạt lắc đầu, đột nhiên cởi dây an toàn, đỡ vai của anh rồi ngồi trên đùi anh.
Mộc Tắc nhìn cô không nói gì.
Mặt cô gái đỏ bừng, khẽ cười: “Anh muốn xảy ra chuyện gì?”
Mộc Tắc nhìn bộ dạng cô như vậy, cổ họng khô khốc, thật lâu mới phát ra giọng mũi ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp đầy ái muội, khuôn mặt Thẩm Hạ Thời như muốn bốc hỏa.
Cô nén lại sự ngại ngùng, vươn bàn tay mảnh mai vào trong áo của anh, chạm vào cơ bụng đồ sộ và đường cong hoàn mỹ ấy, nhướng mày đầy mị hoặc:
“Vậy thì anh còn chờ gì nữa?”
Anh trầm giọng chửi nhỏ, nghĩ không biết dạo này tính tình của mình có tốt quá không mà đám người này suốt ngày động thổ trên đầu thái tuế(*).
(*) Người xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ rước lấy tai họa. Do đó, câu trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm, động chạm tới người có quyền thế hoặc kẻ hung ác. (Theo từ điển Hán Nôm)
Vừa mở cửa, Khương Hân và Dương Cẩn đã sợ hãi lùi lại: “Vừa rồi bệnh viện mới gọi đến, Tưởng Đào đã biến mất!”
“Cái gì!” Thẩm Hạ Thời nghiêng người rời khỏi giường, lướt qua Mộc Tắc chạy nhanh xuống lầu. Hai vị trợ lý liền nói với cô những gì họ vừa mới biết: “Chuyện vừa mới xảy ra, cảnh sát cũng đang trên đường tới. Tính mạng của cha mẹ Tưởng Đào bị đe bệnh viện lại không có dấu vết đánh nhau, xem ra phạm nhân đã trà trộn vào bệnh viện.”
Thẩm Hạ Thời lấy áo khoác mà Giang Hàn đưa rồi mặc lên. Đoàn người vội vàng bước ra ngoài, Mộc lão đại bị bỏ rơi đi theo với sắc mặt đen thui, kéo Thẩm Hạ Thời qua, quàng khăn và đội mũ cho cô, sau đó mới dẫn người ngồi lên xe.
Người Hòe Giang đi bằng một chiếc xe khác, mọi người dường như đã phát hiện ra sự nghiêm trọng của vấn đề, tất cả đều có vũ khí trong tay.
Thẩm Hạ Thời cau mày nhìn tình cảnh này, ánh mắt nhìn về phía Mộc Tắc. Anh đang dựa vào ghế sau nhắm mắt tĩnh tâm lại, dường như cảm nhận được tầm mắt Thẩm Hạ Thời, chậm rãi mở mắt nhìn sang.
Anh nhìn cô trong chốc lát, cô cũng không nói lời nào, cau mày như đang có điều suy nghĩ. Mộc Tắc ôm chặt tay cô vào trong lòng, trầm giọng hỏi: “Có lạnh không?”
Thẩm Hạ Thời lắc đầu, hỏi: “Vừa rồi anh đi ra ngoài làm gì?”
Anh lại nhắm mắt, đưa ngón tay vuốt ve làn da trên bàn tay cô. Không khí trong xe chìm vào im lặng, khoảng chừng vài phút sau, giọng nói lạnh lùng của Mộc Tắc vang lên, “Em nghi ngờ anh sao?”
Nhiệt độ bên trong xe dường như giảm xuống đến mức có thể đóng băng ngay lập tức.
Những người còn lại đều im lặng.
Thẩm Hạ Thời nhíu mày chặt hơn: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
Cô dựa đến gần Mộc Tắc, một tay khác ôm cánh tay anh. Mộc Tắc cúi đầu nhìn thoáng qua khuỷu tay trắng nõn, thở dài một cái, “Anh xin lỗi, anh nghĩ là…”
“Anh nghĩ là em không tin tưởng anh!” Thẩm Hạ Thời giả vờ tức giận quay mặt đi: “Em chỉ muốn hỏi xem anh có biết chút chuyện gì không, đêm qua đi ra ngoài có thấy ai không thôi mà.”
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Hạ Thời hay không. Sau khi cô nói xong câu này, cơ thể cứng ngắc của Mộc Tắc hoàn toàn thả lỏng ra. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô, nửa thân trên lười biếng ngả ra phía sau, uể oải nhìn cô: “Anh biết một chút, tối nay sẽ nói cho em biết, rất phức tạp, một chốc cũng không thể nói xong được.”
Cô mơ hồ nhận ra chuyện này có liên quan đến quá khứ của Mộc Tắc, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Hạ Thời không cần phải suy nghĩ sâu xa cũng biết, chuyện đó chắc hẳn là nhật ký vào sinh ra tử trong mưa máu của anh, không ai thích cuộc sống như vậy cả, kể cả Mộc Tắc cũng sẽ không.
@ a i k h i e t
Trong xe không ai nói chuyện nữa, xe nhanh chóng chạy ra khỏi vùng ngoại ô. Đây là khu vực ít người ở, ban ngày đã rất yên tĩnh, huống chi là ban đêm.
Lúc này, bên ngoài cửa kính xe là một khối đen kịt, thỉnh thoảng đi ngang qua một đoạn đường có đèn đường. Dưới ánh đèn, hình bóng cành cây bên ngoài trở nên kỳ dị như quái vật đang giương nanh giơ vuốt. Thẩm Hạ Thời nhìn đến mức cau mày. Cô không biết có phải là do những chuyện và hoàn cảnh gần đây hay không mà luôn khiến cô ấy cảm thấy có một số việc sắp nằm ngoài dự kiến và sự kiểm soát của bản thân.
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ xe đến ngây người, đột nhiên có một bàn tay đưa lên trước mắt cô, giọng nói trầm thấp của Mộc Tắc vang lên bên tai cô: “Em sợ sao?”
Sợ à, e rằng từ này đã lâu không xuất hiện trong đầu cô. Là một cô gái, cô đã đối mặt với rất nhiều tội phạm giết người, điều tra rất nhiều vụ án kỳ quái, thậm chí đưa vô số người vào tù, vì vậy cô cũng đã kết nên vô số kẻ thù, nói không sợ là giả. Nhưng cô cố tình ngăn không cho mình nghĩ đến những vấn đề này, nghĩ nhiều quá sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu sợ thì đối phương sẽ biết suy nghĩ của mình, cho nên hầu như cô sẽ không để cho người khác đề cập tới ý nghĩ của chính mình.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Thẩm Hạ Thời trân trọng cuộc sống của mình nhất. Sợ mình gây họa quá nhiều rồi sẽ có ngày thần không biết quỷ không hay bị đâm sau lưng, cho nên trước giờ cô vẫn luôn sống tự do tự tại.
Nhưng bây giờ Mộc Tắc đang ở đây, tim của cô liền rất ổn định.
Cô nép vào vòng tay anh, kéo áo khoác anh ra rồi giấu mặt vào trong, giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong: “Sợ một chút.”
Nói thẳng ra như vậy, cô cảm thấy áp lực uất ức trong lồng ngực lúc này mới được giải tỏa. Hóa ra cô cũng có mặt yếu đuối. Thường thì một người chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình sợ hãi, bây giờ có một người có thể dựa vào, cũng biết Mộc Tắc sẽ bảo vệ cô, cho nên cô mới trở nên không kiêng nể gì cả.
Cánh tay dài của Mộc Tắc duỗi ra, kéo chăn trên xe quấn chặt lấy cô gái đang ngồi trên đùi mình, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra, chỗ còn lại đều bị anh quấn chặt.
Anh đột nhiên kéo cổ áo của cô, Thẩm Hạ Thời mất trọng tâm nhào vào trong lồng ngực của anh. Tiếng tim đập ổn định của Mộc Tắc truyền vào tai cô, trong giây tiếp theo, hai ngón tay hơi lạnh giữ lấy cằm của cô, một nụ hôn ấm áp hôn xuống.
Vì ngại vẫn còn người ở trong xe, Mộc Tắc chỉ lướt qua liền ngừng lại. Sau khi hôn xong, sắc mặt Thẩm Hạ Thời trở nên hồng hào một chút, anh hài lòng nhếch môi, dùng ngón tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô, giọng nói khàn khàn: “Có anh ở đây, lão Thiên Vương cũng không tổn thương em được, biết không?”
Thẩm Hạ Thời nặng nề gật đầu, nghiêng đầu dựa vào ngực anh, nhân lúc không ai chú ý liền hôn lên má anh một cái.
Bầu không khí bị cô làm cho bớt căng thẳng đi hẳn, Mộc Tắc càng thêm hứng thú, nghĩ đến chuyện vừa rồi ở biệt thự, trong lòng có chút mất mát.
Anh cúi đầu nhìn, Thẩm Hạ Thời nhắm mắt dựa vào lồng ngực anh, nửa khuôn mặt trên giấu trong bóng tối khó có thể nhìn rõ. Đèn đường ngoài cửa sổ xẹt qua, chiếu sáng đôi môi đỏ mọng của cô, lúc sáng lúc tối, màu sắc mê người. Bóng tối dưới đáy mắt anh cuồn cuộn kéo tới, hầu kết lăn lộn một chút, nhẹ nhàng gọi tên tai cô.
Thẩm Hạ Thời mở mắt ra nhìn anh. Mộc Tắc ôm eo cô nhích lên trên một chút, nhẹ nhàng cắn tai cô, dùng giọng thì thầm mà chỉ hai người mới nghe được: “Anh yêu em.”
Mặt Thẩm Hạ Thời đỏ lên, cũng muốn nói gì đó với anh, nhưng cô ngại ngùng không dám nói những lời như thế với anh, đang do dự, Giang Hàn nhắc nhở: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Không khí ái muội giữa hai người như vỡ ra ngay lập tức, Thẩm Hạ Thời vội nhảy khỏi vòng tay của Mộc Tắc, liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Trở về rồi nói tiếp.”
Mộc Tắc xuống xe, khóe môi vương một chút tươi cười, lười biếng ừ một tiếng.
@ a i k h i e t
Cảnh sát ở cách bệnh viện không xa, cho nên họ đến sớm hơn một chút. Thẩm Hạ Thời chạm mặt đám người Trần Bạch ở sảnh bệnh viện. Trần Bạch nói ngắn gọn tình hình:
“Cha mẹ Tưởng Đào hiện đang được cấp cứu. Chúng tôi đã xem qua camera, Tưởng Đào bị một người đàn ông bí ẩn ăn mặc như một bác sĩ bắt đi. Các nhân viên lui tới trong bệnh viện khá bận rộn, cũng không ai quá chú ý cho nên cô bé bị đưa đi rất suôn sẻ. Xe của đối phương đi về phía nam, chúng tôi đang chuẩn bị theo dõi chiếc xe kia, có tin mới tôi sẽ lập tức nói với cô.”
Thẩm Hạ Thời nói: “Tôi muốn đến phòng bệnh và phòng giám sát nhìn lần nữa.”
“Được rồi, tôi đưa cô đi.”
Vừa định rời đi, Mộc Tắc ôm Thẩm Hạ Thời trở về trong vòng tay, anh có chút không vui: “Anh đi cùng em.”
“Được.”
Trần Bạch nhìn thoáng qua tay Mộc Tắc trên hông Thẩm Hạ Thời, ánh mắt hắn ảm đạm, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Mộc Tắc. Khác với sự thù địch lần trước, lúc này vậy mà mang theo một chút… đồng tình?
Điều này khiến Trần Bạch cảm thấy, thà hắn bị khinh bỉ còn hơn là bị sự đồng cảm trần trụi này đánh sâu vào lòng tự trọng đàn ông của hắn. Mà đối phương làm như vậy, rất rõ ràng là do cố ý.
Thẩm Hạ Thời tự nhiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, nhưng cô vẫn luôn có bản lĩnh làm bộ làm tịch, cũng không muốn giao lưu với Trần Bạch quá nhiều làm cho Mộc Tắc không vui, đến lúc đó người gặp rắc rối vẫn là cô.
Vì thế, giọng nói với hắn trở nên nhạt dần: “Cảnh sát Trần, nếu anh còn có việc bận gì đó, anh có thể về trước. Tôi có thể tự mình đến hiện trường giám sát.”
“Không…”
Trần Bạch muốn nói rằng không sao cả, nhưng Mộc Tắc tiếp chuyện còn nhanh hơn: “Cảnh sát Trần là một người bận rộn, vì vậy vẫn nên nhanh chóng quay trở lại đi. Thẩm kiểm đã có tôi ở đây rồi.”
Anh kéo Thẩm Hạ Thời rời đi, cô quay đầu lại nhìn Trần Bạch, mấp máy môi nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá.”
Bàn tay của Mộc Tắc ấn mặt cô lại vào lồng ngực anh, vừa đi vừa che cô lại như đang che chở cho con mình.
Bệnh viện cử ra một bác sĩ vừa đi vừa trình bày tình hình với hội kiểm phương, nhìn qua phòng bệnh của Tưởng Đào, bên trong đúng là không hề có dấu vết xảy ra xung đột. Cảm giác giống hệt như gia đình của Chu Đồng, người gây án rất quen thuộc với hoàn cảnh này, thủ pháp gây án còn rất cao siêu. Thậm chí có tâm lý phản trinh sát rất mạnh, còn chẳng để lại bất kỳ manh mối nào ở hiện trường.
Bác sĩ đưa Thẩm Hạ Thời đi xem camera giám sát một lần nữa.
Thời gian là trước đó một giờ, một nam bác sĩ đeo khẩu trang tiến vào phòng bệnh.
Trong phòng, bố mẹ chăm Tưởng Đào đều đã ngủ say. Người đàn ông bí ẩn lấy ra hai mũi tiêm, từ từ tiêm thứ chất lỏng đó vào người bố mẹ Tưởng Đào. Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng cũng không tỉnh dậy.
Sau khi làm xong việc, gã ta bế Tưởng Đào xuống giường bệnh, trước khi rời đi còn dừng ở camera giám sát kế tiếp khoảng một phút, dường như gã đang khoe thành quả của mình, thậm chí còn cà lơ phất phơ nghiêng đầu ra oai. Thẩm Hạ Thời có thể tưởng tượng sắc mặt gã ta đắc ý cỡ nào dưới lớp khẩu trang kia.
Sau đó, người đàn ông bí ẩn đặt Tưởng Đào ngồi trên xe lăn, từ từ đẩy ra khỏi phòng bệnh, công khai ra khỏi bệnh viện.
Hình ảnh giám sát cuối cùng là Tưởng Đào hôn mê bị kẻ bí ẩn kéo lên xe, đối phương ném cô lên xe không biết nặng nhẹ, sau đó đóng cửa rồi lái xe rời đi.
Mộc Tắc gọi Nhị Tứ tới nói nhỏ vài câu, đối phương gật gật đầu đi ra ngoài, Thẩm Hạ Thời hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Kêu nó đi kiểm tra chiếc xe này.”
Thẩm Hạ Thời xem lại camera giám sát mấy lần, đến tận khuya mọi người mới rời khỏi bệnh viện.
Xe chạy được nửa đường, Thẩm Hạ Thời nhớ ra trong chung cư còn có tư liệu cần dùng vào ngày mai, nói Khương Hân quay xe trở lại. Mộc Tắc đột nhiên nói, “Hai người theo mấy đứa Nhị Tứ về biệt thự trước đi, tôi và Hạ Hạ sẽ trở lại sau.”
Anh sờ sờ tóc Thẩm Hạ Thời: “Em quần quật cả ngày cũng mệt rồi, hôm nay anh sẽ ngủ với em ở chung cư, ngày mai rồi cùng trở về nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta?
Thẩm Hạ Thời nghe thấy những lời này, trong lòng rất vui vẻ.
Khóe miệng nhếch lên, ngọt ngào trả lời: “Được.”
Tới dưới lầu chung cư, Thẩm Hạ Thời xuống xe xong liền đi lên lầu, Mộc Tắc ở phía sau kêu cô một tiếng.
Nhìn lại, Mộc Tắc đang đứng dưới ngọn đèn đường sáng trưng, dưới thân hình cao lớn của anh là một bóng đen dài, ánh đèn chiếu vào mặt làm cho làn da của anh có chút trắng bệch. Dường như ánh sáng chói lóa có chút cản trở tầm nhìn của anh, Mộc Tắc hơi hơi nheo mắt, cách không xa lặng lẽ nhìn cô.
“Lại đây.” Giọng anh rất ấm, âm thanh trầm thấp chìm vào màn đêm vô biên rồi hóa thành hơi nóng bốc cháy trong gió mát, từ từ đốt cháy trái tim Thẩm Hạ Thời.
“Sao vậy?”
Anh chỉ vào bậc đá trước mặt: “Đứng lên đó đi, anh cõng em lên lầu.”
Thẩm Hạ Thời ngoan ngoãn đứng lên bậc thềm đá, Mộc Tắc đứng thẳng người đi về phía cô, bước đi chậm rãi, vẻ mặt có chút không để ý. Khi đứng trước mặt cô, ánh mắt của hai người vừa tầm đối diện nhau.
Thẩm Hạ Thời nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, trong lòng động đậy, không được tự nhiên cúi đầu xuống.
Lông mi dài khẽ rung lên, như thể đang gãi ngứa trái tim anh, Mộc Tắc rất muốn hôn cô. Nhưng do trời lạnh, không muốn cô bị cóng nên quyết định vào nhà lại nói.
Anh xoay người nói: “Lên đi.”
Thẩm Hạ Thời ôm cổ anh, cả người cô đè vào lưng anh. Mộc Tắc đưa tay giữ chân cô, vững vàng cõng trên lưng, chậm rãi bước lên lầu.
Khi đến cửa, Mộc Tắc đặt cô xuống, anh không vội vàng mở cửa. Ngược lại, từng bước dồn cô tới góc tường, đang lúc anh định hôn —
“Nhanh lên! Tôi thấy hắn ta cõng Hạ Hạ lên rồi!!”
“Bà nhìn rõ chưa đó!!” Có người hỏi.
“Chắc chắn là hắn!”
Giọng nói của người hỏi và người đáp rất quen thuộc với Thẩm Hạ Thời. Đó là dì Trần ở tầng ba và chú Vương ở tầng 2. Họ là những người hàng xóm nhiệt tình. Họ biết Thẩm Hạ Thời không cha không mẹ, ngày thường rất quan tâm tới cô.
Bước chân lộn xộn, nghe có vẻ còn rất nhiều người, trong chốc lát mọi người đã chạy đến đây, tay cầm dao, tay cầm gậy. Bất quá khi thấy Thẩm Hạ Thời và Mộc Tắc liền sửng sốt.
Dì Trần nhìn trái nhìn phải: “Hạ Hạ, cháu không sao chứ?”
Mộc Tắc cũng nhận ra người này, chính là bác gái mà anh đã gặp lần trước. Lần này lại đang làm gì vậy?
Thấy anh cau mày có vẻ rất khó chịu, dì Trần vội vàng nói:
“Vậy thì vị kia, bạn trai của Hạ Hạ, anh phải bảo vệ Hạ Hạ. Hai ngày nay tôi luôn thấy một người đàn ông ở dưới lầu nhìn chằm chằm vào nhà của Hạ Hạ, có lần còn lên lầu nữa. Hắn ta đội mũ và đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt, nhưng vừa nhìn đã biết không phải người tốt!”
Nghe đến đây, Thẩm Hạ Thời và Mộc Tắc đưa mắt nhìn nhau, cũng đoán được tám phần đó chính là kẻ bí ẩn gần đây, cô vội vàng cảm ơn hàng xóm, sau khi hàn huyên vài câu liền tiễn các cô chú đi.
Sau khi vào nhà tìm được tư liệu rồi, Mộc Tắc quyết định đưa Thẩm Hạ Thời trở về biệt thự, dù sao ở đó cũng có người và bố trí của anh, kẻ bí ẩn không dám tới gần, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Thẩm Hạ Thời.
@ a i k h i e t
Ở trong xe, cô thấy sắc mặt của Mộc Tắc không tốt, nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng lo, không phải em không có việc gì đây sao.”
“Ừ.” Anh lên tiếng, sau đó nói: “Em ở với anh, không ai có thể làm tổn thương em, cái này anh không lo lắng.”
“Vậy thì anh lo chuyện gì?”
Mộc Tắc đột nhiên đạp phanh. Vốn dĩ anh không hút thuốc trước mặt cô, nhưng bây giờ tâm tình bực bội không chịu nổi, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, để tránh khói ảnh hưởng tới cô, anh mở cửa sổ ra một chút.
Sau khi hút một ngụm, Mộc Tắc bắn một chút bụi của điếu thuốc ra khỏi cửa sổ. Nửa ngày sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong xe:
“Sao mỗi lần anh muốn cùng em xảy ra chuyện lại khó khăn như vậy, sao lúc nào cũng có người muốn quấy rầy thế chứ, mẹ nó!”
“…”
Thầm Hạ Thời trầm mặc nhìn anh hút xong điếu thuốc.
Hình như Mộc Tắc cảm thấy mùi khói trong xe nặng hơn một chút, có hơi hối hận vì hành động vừa rồi của mình, nhanh chóng cầm bình làm thơm không khí trong xe phun lên hai lần, nhìn Thẩm Hạ Thời:
“Anh xin lỗi, anh sẽ nhịn lại, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Thẩm Hạ Thời cười nhạt lắc đầu, đột nhiên cởi dây an toàn, đỡ vai của anh rồi ngồi trên đùi anh.
Mộc Tắc nhìn cô không nói gì.
Mặt cô gái đỏ bừng, khẽ cười: “Anh muốn xảy ra chuyện gì?”
Mộc Tắc nhìn bộ dạng cô như vậy, cổ họng khô khốc, thật lâu mới phát ra giọng mũi ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp đầy ái muội, khuôn mặt Thẩm Hạ Thời như muốn bốc hỏa.
Cô nén lại sự ngại ngùng, vươn bàn tay mảnh mai vào trong áo của anh, chạm vào cơ bụng đồ sộ và đường cong hoàn mỹ ấy, nhướng mày đầy mị hoặc:
“Vậy thì anh còn chờ gì nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.