Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 13:
Tiểu Hoa Miêu
01/08/2024
Trác Hòa Viện nhận được tin liền bận rộn sửa soạn hành lý.
Tần bà tử vừa mừng vừa lo: “Vương gia muốn dẫn nương tử theo, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng người di chuyển bất tiện……”
Xe chỉ chở đi trên đường, lúc ra ngoài có lẽ sẽ rất phiền toái.
Sao lại gặp đúng chuyện này chứ, thật là không may.
“Sắp rời khỏi nhà hả?” Tim Thang Ấu Ninh muốn nhảy ra ngoài, nàng thích, nàng muốn đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài!
Dù có bị nhốt trong xe ngựa cũng không sao.
“Chân khỏi rồi mới được đi chơi.” Tần bà tử dặn nàng kiên nhẫn mấy ngày, có lẽ khi đến Khê Ninh Cốc sẽ đi được.
Còn về người hầu hạ trên đường, Tương Xảo điềm tĩnh lại nhanh nhẹn, Tương Nghi am hiểu trang điểm chải chuốt, Tần bà tử suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chọn Tương Nghi.
Khó lắm mới được ra ngoài với Vương gia, đương nhiên phải xinh đẹp rạng ngời mỗi ngày.
Có lẽ sau chuyến đi này, bọn họ sẽ nước chảy thành sông.
Tần bà tử còn đặc biệt dặn dò, nương tử không phải người từng trải, có rất nhiều chỗ không hiểu, cần có người khác giúp đỡ.
Chuyện bà ấy nghĩ đến, Tương Nghi cũng nghĩ đến, đặc biệt đi lấy áo lót mình đã chuẩn bị sẵn.
“Cái này được cắt theo số đo của nương tử, thắt chặt hơn áo lót bên ngoài rất nhiều, chỗ bó cần bó chỗ lỏng cần lỏng.” Tương Nghi thấp giọng cười nói: “Bảo đảm Vương gia vừa thấy sẽ khô nóng toàn thân.”
Tần bà tử chưa lường trước được nhiều như vậy, mừng rỡ cười không khép miệng: “Thứ này rất tốt, kĩ năng của ngươi tất nhiên không có gì để bàn!”
Tương Nghi nói: “Ban đầu ta còn đang rầu nữa cơ, Vương gia không ngủ lại, nương tử mặc vào ngài ấy cũng không thấy được, bây giờ thì tốt rồi…”
Chờ lúc đến Hành cung Khê Ninh, tất nhiên họ sẽ ở cùng một cung điện, có rất nhiều cơ hội.
Hai người cùng nhau gói ghém hết những thứ tốt đem đi.
Tần bà tử lo lắng thân phận thiếp thất của nàng, miễn cưỡng không bỏ nhiều đồ, không muốn quá nổi bật. Họ mà mang vài xe hành lý đi ra ngoài, có khi sẽ bị người ngoài nói là kiêu ngạo.
Đợi đến ngày xuất phát, Thang Ấu Ninh ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ, nâng từ Trác Hoà Viện đến cửa Vương phủ, sau đó chuyển lên một chiếc xe ngựa to.
Xe này là xe Bạc Thời Diễn hay dùng để ra ngoài, không gian rộng rãi, dụng cụ đầy đủ, bên ngoài bốn là chú ngựa lớn song hành, khí thế uy phong.
Thang Ấu Ninh ngồi xuống, nàng tưởng Vương gia cũng lên cùng, đợi mãi, đến khi đoàn xe khởi hành cũng không thấy người đâu.
Nàng khẽ vén màn trúc nhìn ra bên ngoài mới nhận ra, hôm nay Bạc Thời Diễn cưỡi ngựa.
Ngựa trắng uy phong chở bóng người đen tuyền, đón ánh mặt trời sáng sớm, rực rỡ chói lóa.
Rõ ràng hắn không mặc áo giáp, Thang Ấu Ninh lại cảm thấy hắn tựa như vị tướng trong tranh, phóng ngựa đạp vỡ bức họa bay ra trần thế.
Xe ngựa tập hợp trước Lạc Võ Môn, có rất nhiều người đang chờ ở đó, đứng theo vị trí đã được sắp xếp từ trước.
Xe ngựa của Nhiếp Chính Vương ở hàng phía trước, chỉ đứng sau Hoàng đế.
Không bao lâu sau khi bọn họ về đơn vị, đoàn người cũng xuất phát.
Thấy Đế vương ra ngoài, mọi người đều tránh đường.
Bạc Thời Diễn không ngồi xe ngựa, Tương Nghi liền lên ngồi cùng Thang Ấu Ninh, lén lút nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình, không nhịn được cười nói: “Nương tử, có nhiều người nhìn Vương gia quá trời kìa.”
Khi Tiên đế còn sống, trầm mê tiên đạo một cách mù quáng đám giặc ngoài biên cảnh luôn ngo ngoe rục rịch, chính là Bạc Thời Diễn đã dẫn binh đi dạy dỗ đám người kia.
Sau đó Tiên đế già cả, lại không có con nối dõi, chỉ để lại một Thái Tử nhỏ tuổi kèm thêm một cục diện rối rắm, khi hấp hối ngài đã tự mình hạ chỉ, đưa Bạc Thời Diễn lên làm Nhiếp Chính Vương.
Tiên đế biết rõ sau khi mình chết, không ai có thể ngăn chặn âm mưu của nước láng giềng.
Quả nhiên, quốc tang vừa diễn ra, biên quan đã báo cáo tình hình khẩn cấp.
Nhiếp Chính Vương nâng đỡ Hoàng đế nhỏ lên ngôi, còn bản thân thì xuất quân ra trận, đánh bọn chúng đến khi đầu hàng rút lui, không dám tái phạm.
Dân chúng đều biết, nếu không nhờ Bạc Thời Diễn, Đại Yển chắc chắn sẽ lâm vào đại loạn.
Đại anh hùng như vậy, ai mà không yêu chứ!
Trong triều dần truyền ra không ít lời chỉ trích Nhiếp Chính Vương nắm hết quyền hành, thủ đoạn khắc nghiệt, chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến uy phong của hắn.
Hay nói người tài giỏi thường kiêm nhiều việc, quản nhiều thứ, có gì không ổn?
Ít ra còn tốt hơn nhiều người ăn không ngồi rồi, ngoài thì không thể chống địch, trong cũng không được thành tựu gì, chỉ có miệng lưỡi sắc bén, suốt ngày nói đạo lý!
Điểm chú ý của Thang Ấu Ninh lại không nằm trên người Bạc Thời Diễn, nàng cực kỳ hâm mộ: “Cưỡi ngựa có vẻ vui lắm.”
Khi còn bé, phụ thân từng nói sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.
Nhưng khổ nỗi ông ấy chỉ là quan văn, kĩ năng cưỡi ngựa cũng bình thường, cần phải mời người tới dạy, vì thế lại xung đột ý kiến với đích mẫu, hai người cãi nhau một trận.
Nhũ nương khuyên nàng, nàng đành đi nói với phụ thân là mình không thích cưỡi ngựa, cũng không biết đời này còn cơ hội không.
“Nương tử nếu muốn thử, sao không nói với Vương gia?” Tương Nghi cảm thấy, Vương gia đối xử rất đặc biệt với nương tử, chắc chắn sẽ đồng ý.
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Thôi, yêu cầu quá nhiều sẽ bị người ghét.”
“Sao có thể chứ?! Vương gia chỉ dẫn theo mỗi nương tử đến hành cung tránh nóng thôi đó!” Tương Nghi không hiểu sao nàng lại nghĩ như vậy.
Hay là do chưa viên phòng nên lòng dạ không yên?
Tương Nghi cảm thấy chuyến này nàng ấy phải trở thành trợ lực của Thang di nương mới được. Dù sao cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt trời cho thế này.
**
Đoàn xe dài mênh mông đi liên tục hai ngày mới đến Khê Ninh Cốc.
Chân Thang Ấu Ninh nghỉ ngơi vài ngày cuối cùng cũng được đi đường, làm theo lời ngự y dưới sự giám sát nghiêm khắc của Tương Nghi, lúc này đã khỏi hẳn, đi bộ hay chạy đều không thành vấn đề.
Nàng vừa lộ mặt, lập tức mấy ánh mắt như có như không nhìn qua.
Tin tức Phủ Nhiếp Chính Vương dẫn theo nữ quyến hai ngày nay đã truyền ra khắp nơi, mọi người vô cùng tò mò.
Ban đầu đi trên đường vì cách xa nên không nhìn rõ, lúc này tới nơi mới được nhìn thấy mặt mũi nàng ra sao.
Cô nương trắng trẻo mềm mại, đôi mắt sóng sánh trong trẻo, hồn nhiên đen láy, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta rung động.
Càng đừng nói đến dáng người lả lướt của nàng, các phu nhân càng chú ý đến chuyện này, e rằng tìm kiếm toàn kinh thành cũng không tìm được mấy người như vậy…
Xem ra Nhiếp Chính Vương cũng không qua được ải mỹ nhân!
Bởi vì trong lòng Thái Hậu có mưu đồ, chuyến này cũng đi cùng nữ quyến nhà các đại thần, không dẫn tiểu cô nương nào theo bên người, chỉ dẫn theo phu nhân và thiếp thất đến đây.
Các nàng trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, có được ‘vòng eo tựa ngọc hồ lô’ như vậy, không khó tưởng tượng được Nhiếp Chính Vương đã vui vẻ ra sao.
Các phu nhân vô cùng tò mò, chỉ là lúc này phải vội vàng đi sắp xếp hành lý, không tiện chào hỏi nên không lập tức tiến lên.
Thang Ấu Ninh được đưa vào trong một tòa cung điện, nhóm cung nữ và tiểu thái giám đều đang bận rộn sửa soạn.
Đại cung nữ chưởng sự của Đồng Lộ Điện tên là Yến Cát, nàng ấy tiến lại xin chỉ thị của nàng, toàn bộ thiên điện đều đã được quét tước sạch sẽ, hỏi nàng muốn ở chỗ nào.
Chính điện tất nhiên là thuộc về Vương gia, Thang Ấu Ninh đi sang hai bên sườn chọn phòng ở.
Tương Nghi thấy cung điện này lớn như vậy, khoảng cách từ thiên điện đến chính điện cũng không gần, vội nói: “Yến cát cô cô, có thể chọn một gian trong chính điện không?”
Phòng trong chính điện nhiều như vậy, sắp xếp cho nương tử một phòng không phải rất đơn giản sao?
Yến Cát hơi băn khoăn: “Chưa có lệnh của Vương gia, nô tỳ không dám tự ý quyết định.”
Đúng lúc này, Bạc Thời Diễn từ bên ngoài bước vào.
Mấy người quỳ xuống hành lễ, Yến Cát nhân cơ hội xin chỉ thị, hỏi có xếp Thang di nương đến chính điện không.
Bạc Thời Diễn dừng bước, liếc nhìn Thang Ấu Ninh: “Nàng muốn ở lại chính điện với bổn vương hửm?”
“Ta không có nói…” Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu, nàng không rõ ràng lắm, sao Tương Nghi lại nói muốn ở chính điện, không phải đều giống nhau à?
Bạc Thời Diễn quyết định: “Bổn vương có việc phải nghị sự, không tiện để nàng ở lại, nàng chịu khó chờ ở thiên điện đi.”
Nói xong, hắn xoay người đi vào.
Nhiễm Tùng đi chậm vài bước, mỉm cười khuyên bảo: “Thang di nương, dù sao cũng không có ai tranh được với người, ở đâu cũng không có khác biệt!”
Thang Ấu Ninh gật đầu, nhìn về phía Tương Nghi: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Tương Nghi biết không thể nóng vội, đành tạm thời từ bỏ.
Bọc hành lý được đưa vào trong thiên điện, Tương Nghi cho tiểu cung nữ sắp xếp đồ đạc, còn nàng ấy thì lấy đồ thường dùng ra bỏ vào tủ quần áo, sau đó đốt huân hương, trải giường chiếu…
Những việc này không thể để người khác làm, một mình Tương Nghi bận đến chân không chạm đất.
Thang Ấu Ninh bị bỏ lại một mình, đành đi dạo một vòng quanh thiên điện.
Nơi này là thiên điện, diện tích lại lớn hơn cả Trác Hòa Viện. Phía trước phía sau trồng cả hoa cỏ cây cối.
Phía trước nhiều người nhiều chuyện, Thang Ấu Ninh đi ra phía sau, vui mừng phát hiện một cây anh đào nở rộ ngày hè.
Đỏ hồng rực rỡ, hương thơm phảng phất, hết sức hấp dẫn.
Thang Ấu Ninh đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu… muốn ăn ghê.
Đây là một cây anh đào già, cành lá tốt tươi, quả chín chỉ ở cành thấp, với tay liền hái được.
Thang Ấu Ninh nhìn xung quanh, không thấy ai, nàng không nhịn được vươn tay.
Nhũ nương luôn miệng dặn dò nàng không được nhảy nhót lung tung, nếu bị người khác thấy thì sẽ gây hoạ.
Lúc này không có ai ở đây nên chắc không sao đâu ha?
Thang Ấu Ninh với không tới, phải nhảy lên mới hái được một cành anh đào.
Đầu ngón tay nàng ngắt một quả nhét vào trong miệng, ngọt quá đi mất!
Cây ăn quả được trồng trong hành cung tất nhiên đã trải qua hàng ngàn lượt sàng lọc, chất lượng vô cùng tốt, ngon hơn so với tất cả loại anh đào khác nàng từng ăn.
Thang Ấu Ninh vì vết thương ở chân mà đã mấy ngày không thể đi lại, nàng tù túng muốn chết rồi. Nếu không phải lúc này còn phải dè chừng thì nàng đã trèo lên cây, nằm trên thân cây ăn uống thoải mái rồi.
Nhưng nàng còn dè chừng ban ngày ban mặt, sợ bị người ta phát hiện nên không dám trèo lên cây, chỉ có thể nhảy nhảy bên dưới.
Ở Đồng Lộ Điện tuy có phân chia chính điện trắc điện, nhưng vườn hoa phía sau lại thông nhau.
Phía cuối chính điện là phòng tắm, Bạc Thời Diễn ưa sạch sẽ, hôm nay cưỡi ngựa cả ngày, ngay khi đến hành cung hắn liền cho người đi chuẩn bị nước tắm.
Hắn ngồi trong thau tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau, bằng thính lực của người tập võ, nghe được tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài.
Có người đang nhảy.
Chậm rãi mở mắt, xuyên qua cửa sổ nhỏ, hắn thoáng nhìn thấy bóng người đang nhảy nhót dưới tàng cây kia.
Đúng là không chịu ngồi yên mà.
Bạc Thời Diễn đứng dậy thay quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền tới bên cửa sổ.
Ban đầu hắn không định can thiệp hành vi ấu trĩ của Thang Ấu Ninh, dù sao cũng đang ở trong Đồng Lộ Điện, không gây ảnh hưởng gì. Nhưng vừa nâng mắt, hắn liền phát hiện điều không ổn.
…
Thang Ấu Ninh cũng được coi là có tí da thịt, bởi vì khung xương nhỏ nên mới không rõ ràng, ngày thường chỉ đứng yên cũng không giấu được vẻ duyên dáng hấp dẫn.
Lúc này nàng duỗi tay nhảy lên, cặp cầu tuyết trước ngực nảy mạnh lên theo, thu hút ánh nhìn, muốn làm bộ không thấy cũng không được.
Tuy bình tĩnh như Bạc Thời Diễn cũng không khỏi trố mắt, sau đó sắc mặt hắn lại trầm xuống.
Đồ ngốc này ——
Tần bà tử vừa mừng vừa lo: “Vương gia muốn dẫn nương tử theo, tất nhiên là chuyện tốt, nhưng người di chuyển bất tiện……”
Xe chỉ chở đi trên đường, lúc ra ngoài có lẽ sẽ rất phiền toái.
Sao lại gặp đúng chuyện này chứ, thật là không may.
“Sắp rời khỏi nhà hả?” Tim Thang Ấu Ninh muốn nhảy ra ngoài, nàng thích, nàng muốn đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài!
Dù có bị nhốt trong xe ngựa cũng không sao.
“Chân khỏi rồi mới được đi chơi.” Tần bà tử dặn nàng kiên nhẫn mấy ngày, có lẽ khi đến Khê Ninh Cốc sẽ đi được.
Còn về người hầu hạ trên đường, Tương Xảo điềm tĩnh lại nhanh nhẹn, Tương Nghi am hiểu trang điểm chải chuốt, Tần bà tử suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chọn Tương Nghi.
Khó lắm mới được ra ngoài với Vương gia, đương nhiên phải xinh đẹp rạng ngời mỗi ngày.
Có lẽ sau chuyến đi này, bọn họ sẽ nước chảy thành sông.
Tần bà tử còn đặc biệt dặn dò, nương tử không phải người từng trải, có rất nhiều chỗ không hiểu, cần có người khác giúp đỡ.
Chuyện bà ấy nghĩ đến, Tương Nghi cũng nghĩ đến, đặc biệt đi lấy áo lót mình đã chuẩn bị sẵn.
“Cái này được cắt theo số đo của nương tử, thắt chặt hơn áo lót bên ngoài rất nhiều, chỗ bó cần bó chỗ lỏng cần lỏng.” Tương Nghi thấp giọng cười nói: “Bảo đảm Vương gia vừa thấy sẽ khô nóng toàn thân.”
Tần bà tử chưa lường trước được nhiều như vậy, mừng rỡ cười không khép miệng: “Thứ này rất tốt, kĩ năng của ngươi tất nhiên không có gì để bàn!”
Tương Nghi nói: “Ban đầu ta còn đang rầu nữa cơ, Vương gia không ngủ lại, nương tử mặc vào ngài ấy cũng không thấy được, bây giờ thì tốt rồi…”
Chờ lúc đến Hành cung Khê Ninh, tất nhiên họ sẽ ở cùng một cung điện, có rất nhiều cơ hội.
Hai người cùng nhau gói ghém hết những thứ tốt đem đi.
Tần bà tử lo lắng thân phận thiếp thất của nàng, miễn cưỡng không bỏ nhiều đồ, không muốn quá nổi bật. Họ mà mang vài xe hành lý đi ra ngoài, có khi sẽ bị người ngoài nói là kiêu ngạo.
Đợi đến ngày xuất phát, Thang Ấu Ninh ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ, nâng từ Trác Hoà Viện đến cửa Vương phủ, sau đó chuyển lên một chiếc xe ngựa to.
Xe này là xe Bạc Thời Diễn hay dùng để ra ngoài, không gian rộng rãi, dụng cụ đầy đủ, bên ngoài bốn là chú ngựa lớn song hành, khí thế uy phong.
Thang Ấu Ninh ngồi xuống, nàng tưởng Vương gia cũng lên cùng, đợi mãi, đến khi đoàn xe khởi hành cũng không thấy người đâu.
Nàng khẽ vén màn trúc nhìn ra bên ngoài mới nhận ra, hôm nay Bạc Thời Diễn cưỡi ngựa.
Ngựa trắng uy phong chở bóng người đen tuyền, đón ánh mặt trời sáng sớm, rực rỡ chói lóa.
Rõ ràng hắn không mặc áo giáp, Thang Ấu Ninh lại cảm thấy hắn tựa như vị tướng trong tranh, phóng ngựa đạp vỡ bức họa bay ra trần thế.
Xe ngựa tập hợp trước Lạc Võ Môn, có rất nhiều người đang chờ ở đó, đứng theo vị trí đã được sắp xếp từ trước.
Xe ngựa của Nhiếp Chính Vương ở hàng phía trước, chỉ đứng sau Hoàng đế.
Không bao lâu sau khi bọn họ về đơn vị, đoàn người cũng xuất phát.
Thấy Đế vương ra ngoài, mọi người đều tránh đường.
Bạc Thời Diễn không ngồi xe ngựa, Tương Nghi liền lên ngồi cùng Thang Ấu Ninh, lén lút nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình, không nhịn được cười nói: “Nương tử, có nhiều người nhìn Vương gia quá trời kìa.”
Khi Tiên đế còn sống, trầm mê tiên đạo một cách mù quáng đám giặc ngoài biên cảnh luôn ngo ngoe rục rịch, chính là Bạc Thời Diễn đã dẫn binh đi dạy dỗ đám người kia.
Sau đó Tiên đế già cả, lại không có con nối dõi, chỉ để lại một Thái Tử nhỏ tuổi kèm thêm một cục diện rối rắm, khi hấp hối ngài đã tự mình hạ chỉ, đưa Bạc Thời Diễn lên làm Nhiếp Chính Vương.
Tiên đế biết rõ sau khi mình chết, không ai có thể ngăn chặn âm mưu của nước láng giềng.
Quả nhiên, quốc tang vừa diễn ra, biên quan đã báo cáo tình hình khẩn cấp.
Nhiếp Chính Vương nâng đỡ Hoàng đế nhỏ lên ngôi, còn bản thân thì xuất quân ra trận, đánh bọn chúng đến khi đầu hàng rút lui, không dám tái phạm.
Dân chúng đều biết, nếu không nhờ Bạc Thời Diễn, Đại Yển chắc chắn sẽ lâm vào đại loạn.
Đại anh hùng như vậy, ai mà không yêu chứ!
Trong triều dần truyền ra không ít lời chỉ trích Nhiếp Chính Vương nắm hết quyền hành, thủ đoạn khắc nghiệt, chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến uy phong của hắn.
Hay nói người tài giỏi thường kiêm nhiều việc, quản nhiều thứ, có gì không ổn?
Ít ra còn tốt hơn nhiều người ăn không ngồi rồi, ngoài thì không thể chống địch, trong cũng không được thành tựu gì, chỉ có miệng lưỡi sắc bén, suốt ngày nói đạo lý!
Điểm chú ý của Thang Ấu Ninh lại không nằm trên người Bạc Thời Diễn, nàng cực kỳ hâm mộ: “Cưỡi ngựa có vẻ vui lắm.”
Khi còn bé, phụ thân từng nói sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.
Nhưng khổ nỗi ông ấy chỉ là quan văn, kĩ năng cưỡi ngựa cũng bình thường, cần phải mời người tới dạy, vì thế lại xung đột ý kiến với đích mẫu, hai người cãi nhau một trận.
Nhũ nương khuyên nàng, nàng đành đi nói với phụ thân là mình không thích cưỡi ngựa, cũng không biết đời này còn cơ hội không.
“Nương tử nếu muốn thử, sao không nói với Vương gia?” Tương Nghi cảm thấy, Vương gia đối xử rất đặc biệt với nương tử, chắc chắn sẽ đồng ý.
Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Thôi, yêu cầu quá nhiều sẽ bị người ghét.”
“Sao có thể chứ?! Vương gia chỉ dẫn theo mỗi nương tử đến hành cung tránh nóng thôi đó!” Tương Nghi không hiểu sao nàng lại nghĩ như vậy.
Hay là do chưa viên phòng nên lòng dạ không yên?
Tương Nghi cảm thấy chuyến này nàng ấy phải trở thành trợ lực của Thang di nương mới được. Dù sao cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt trời cho thế này.
**
Đoàn xe dài mênh mông đi liên tục hai ngày mới đến Khê Ninh Cốc.
Chân Thang Ấu Ninh nghỉ ngơi vài ngày cuối cùng cũng được đi đường, làm theo lời ngự y dưới sự giám sát nghiêm khắc của Tương Nghi, lúc này đã khỏi hẳn, đi bộ hay chạy đều không thành vấn đề.
Nàng vừa lộ mặt, lập tức mấy ánh mắt như có như không nhìn qua.
Tin tức Phủ Nhiếp Chính Vương dẫn theo nữ quyến hai ngày nay đã truyền ra khắp nơi, mọi người vô cùng tò mò.
Ban đầu đi trên đường vì cách xa nên không nhìn rõ, lúc này tới nơi mới được nhìn thấy mặt mũi nàng ra sao.
Cô nương trắng trẻo mềm mại, đôi mắt sóng sánh trong trẻo, hồn nhiên đen láy, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta rung động.
Càng đừng nói đến dáng người lả lướt của nàng, các phu nhân càng chú ý đến chuyện này, e rằng tìm kiếm toàn kinh thành cũng không tìm được mấy người như vậy…
Xem ra Nhiếp Chính Vương cũng không qua được ải mỹ nhân!
Bởi vì trong lòng Thái Hậu có mưu đồ, chuyến này cũng đi cùng nữ quyến nhà các đại thần, không dẫn tiểu cô nương nào theo bên người, chỉ dẫn theo phu nhân và thiếp thất đến đây.
Các nàng trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra, có được ‘vòng eo tựa ngọc hồ lô’ như vậy, không khó tưởng tượng được Nhiếp Chính Vương đã vui vẻ ra sao.
Các phu nhân vô cùng tò mò, chỉ là lúc này phải vội vàng đi sắp xếp hành lý, không tiện chào hỏi nên không lập tức tiến lên.
Thang Ấu Ninh được đưa vào trong một tòa cung điện, nhóm cung nữ và tiểu thái giám đều đang bận rộn sửa soạn.
Đại cung nữ chưởng sự của Đồng Lộ Điện tên là Yến Cát, nàng ấy tiến lại xin chỉ thị của nàng, toàn bộ thiên điện đều đã được quét tước sạch sẽ, hỏi nàng muốn ở chỗ nào.
Chính điện tất nhiên là thuộc về Vương gia, Thang Ấu Ninh đi sang hai bên sườn chọn phòng ở.
Tương Nghi thấy cung điện này lớn như vậy, khoảng cách từ thiên điện đến chính điện cũng không gần, vội nói: “Yến cát cô cô, có thể chọn một gian trong chính điện không?”
Phòng trong chính điện nhiều như vậy, sắp xếp cho nương tử một phòng không phải rất đơn giản sao?
Yến Cát hơi băn khoăn: “Chưa có lệnh của Vương gia, nô tỳ không dám tự ý quyết định.”
Đúng lúc này, Bạc Thời Diễn từ bên ngoài bước vào.
Mấy người quỳ xuống hành lễ, Yến Cát nhân cơ hội xin chỉ thị, hỏi có xếp Thang di nương đến chính điện không.
Bạc Thời Diễn dừng bước, liếc nhìn Thang Ấu Ninh: “Nàng muốn ở lại chính điện với bổn vương hửm?”
“Ta không có nói…” Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu, nàng không rõ ràng lắm, sao Tương Nghi lại nói muốn ở chính điện, không phải đều giống nhau à?
Bạc Thời Diễn quyết định: “Bổn vương có việc phải nghị sự, không tiện để nàng ở lại, nàng chịu khó chờ ở thiên điện đi.”
Nói xong, hắn xoay người đi vào.
Nhiễm Tùng đi chậm vài bước, mỉm cười khuyên bảo: “Thang di nương, dù sao cũng không có ai tranh được với người, ở đâu cũng không có khác biệt!”
Thang Ấu Ninh gật đầu, nhìn về phía Tương Nghi: “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Tương Nghi biết không thể nóng vội, đành tạm thời từ bỏ.
Bọc hành lý được đưa vào trong thiên điện, Tương Nghi cho tiểu cung nữ sắp xếp đồ đạc, còn nàng ấy thì lấy đồ thường dùng ra bỏ vào tủ quần áo, sau đó đốt huân hương, trải giường chiếu…
Những việc này không thể để người khác làm, một mình Tương Nghi bận đến chân không chạm đất.
Thang Ấu Ninh bị bỏ lại một mình, đành đi dạo một vòng quanh thiên điện.
Nơi này là thiên điện, diện tích lại lớn hơn cả Trác Hòa Viện. Phía trước phía sau trồng cả hoa cỏ cây cối.
Phía trước nhiều người nhiều chuyện, Thang Ấu Ninh đi ra phía sau, vui mừng phát hiện một cây anh đào nở rộ ngày hè.
Đỏ hồng rực rỡ, hương thơm phảng phất, hết sức hấp dẫn.
Thang Ấu Ninh đi đến dưới tàng cây, ngẩng đầu… muốn ăn ghê.
Đây là một cây anh đào già, cành lá tốt tươi, quả chín chỉ ở cành thấp, với tay liền hái được.
Thang Ấu Ninh nhìn xung quanh, không thấy ai, nàng không nhịn được vươn tay.
Nhũ nương luôn miệng dặn dò nàng không được nhảy nhót lung tung, nếu bị người khác thấy thì sẽ gây hoạ.
Lúc này không có ai ở đây nên chắc không sao đâu ha?
Thang Ấu Ninh với không tới, phải nhảy lên mới hái được một cành anh đào.
Đầu ngón tay nàng ngắt một quả nhét vào trong miệng, ngọt quá đi mất!
Cây ăn quả được trồng trong hành cung tất nhiên đã trải qua hàng ngàn lượt sàng lọc, chất lượng vô cùng tốt, ngon hơn so với tất cả loại anh đào khác nàng từng ăn.
Thang Ấu Ninh vì vết thương ở chân mà đã mấy ngày không thể đi lại, nàng tù túng muốn chết rồi. Nếu không phải lúc này còn phải dè chừng thì nàng đã trèo lên cây, nằm trên thân cây ăn uống thoải mái rồi.
Nhưng nàng còn dè chừng ban ngày ban mặt, sợ bị người ta phát hiện nên không dám trèo lên cây, chỉ có thể nhảy nhảy bên dưới.
Ở Đồng Lộ Điện tuy có phân chia chính điện trắc điện, nhưng vườn hoa phía sau lại thông nhau.
Phía cuối chính điện là phòng tắm, Bạc Thời Diễn ưa sạch sẽ, hôm nay cưỡi ngựa cả ngày, ngay khi đến hành cung hắn liền cho người đi chuẩn bị nước tắm.
Hắn ngồi trong thau tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau, bằng thính lực của người tập võ, nghe được tiếng động rất nhỏ từ bên ngoài.
Có người đang nhảy.
Chậm rãi mở mắt, xuyên qua cửa sổ nhỏ, hắn thoáng nhìn thấy bóng người đang nhảy nhót dưới tàng cây kia.
Đúng là không chịu ngồi yên mà.
Bạc Thời Diễn đứng dậy thay quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền tới bên cửa sổ.
Ban đầu hắn không định can thiệp hành vi ấu trĩ của Thang Ấu Ninh, dù sao cũng đang ở trong Đồng Lộ Điện, không gây ảnh hưởng gì. Nhưng vừa nâng mắt, hắn liền phát hiện điều không ổn.
…
Thang Ấu Ninh cũng được coi là có tí da thịt, bởi vì khung xương nhỏ nên mới không rõ ràng, ngày thường chỉ đứng yên cũng không giấu được vẻ duyên dáng hấp dẫn.
Lúc này nàng duỗi tay nhảy lên, cặp cầu tuyết trước ngực nảy mạnh lên theo, thu hút ánh nhìn, muốn làm bộ không thấy cũng không được.
Tuy bình tĩnh như Bạc Thời Diễn cũng không khỏi trố mắt, sau đó sắc mặt hắn lại trầm xuống.
Đồ ngốc này ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.