Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 23:
Tiểu Hoa Miêu
02/08/2024
Thang Ấu Ninh cảm thấy hắn đúng là biết làm khó người khác, đã nhìn rồi thì nào dễ quên như vậy.
Trông nàng ngốc thế à?
Nàng không nói lời nào, ngồi lại mép giường, cúi đầu mặc vớ đi giày.
Tiểu cô nương chỉ mặc áo trong, đường cong sống cổ lộ rõ.
Nàng nắm lấy gót chân nhỏ của mình, đầu ngón chân nhỏ xinh trắng nõn, như châu tựa ngọc, kéo vớ lên.
Nhận ra Bạc Thời Diễn đang nhìn về phía này, nàng lấy tay che đi đôi chân ngọc kia, ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên: “Ngài nhìn ta làm gì?”
Bạc Thời Diễn nâng mí mắt: “Chỉ mình nàng được nhìn bổn vương thôi à?”
“Ta không cố ý nhìn mà.” Thang Ấu Ninh biện giải: “Không được nhìn thân thể của người khác, vậy là không đúng.”
“Nàng còn biết không đúng?” Nhìn hắn từ đầu đến chân luôn rồi.
“Ta…”
Thang Ấu Ninh cảm thấy là do hắn không cất đuôi của mình đi mà, sao lại cứ trách nàng thế?
Nhưng chuyện này quả thật là ngoài ý muốn, Bạc Thời Diễn không ngờ nàng tỉnh dậy đúng lúc như thế.
Ở cùng phòng với nữ tử quả thật không tiện.
Hắn nâng tay buộc đai lưng, đi ra ngoài trước.
Sau khi hắn rời đi, Tương Nghi và Thập Lan đang đứng hầu hạ ngoài cửa mới bước vào.
“Nương tử tỉnh rồi sao? Bên ngoài còn đang mưa to, có khi đến mai vẫn chưa đi được.”
Đường ngày mưa rất lầy lội, không tiện khởi hành.
Tương Nghi múc nước cho nàng lau mặt, sau khi lau sạch thì dùng hương cao rửa tay, cả người nàng tỏa ra mùi hương thanh mát.
Thang Ấu Ninh tỉnh ngủ hẳn thì thần thái sáng láng nói: “Trời vẫn đang mưa à, thế ta có được đi thăm Tia Chớp không?”
Thập Lan lên tiếng phản đối: “Tuy Vương gia không ngăn cản, nhưng ở trạm dịch có rất nhiều tai mắt, nương tử chớ tiếp xúc quá nhiều với Tề thế tử thì hơn.”
Vậy sẽ dễ bị người ta gièm pha.
“Được.” Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn nghe lời, lại hỏi tiếp: “Tiểu huyện chủ Nhạc La đang ở đâu?”
Nàng cũng không quen biết nhiều người ở đây.
Tương Nghi nghe vậy thì thấp giọng nói: “Nương tử có biết khi nãy ta đã thấy ai không?”
“Ai?”
“Là Ngu nương tử, nàng ta đi cùng Diễn Dụ quận vương gia, bên cạnh có vài bà tử đi theo hầu hạ.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì hoang mang, quận vương gia này là ai, hắn ta và Ngu nương tưởng liên quan gì đến Nhạc La chứ?
Tương Nghi liền giải thích cho nàng, quận vương gia là phụ thân của huyện chúa Nhạc La.
Ngu Tố Âm vốn không định đi cùng đoàn hồi kinh, đón nàng ta từ đâu thì Trác Thái Hậu đưa nàng ta về đúng chỗ đó.
Ai ngờ hai ngày trước khi rời khỏi hành cung, Diễn Dụ quận vương say rượu thất đức, cũng không biết sao lại chạm mặt với Ngu nương tử, đã quấy rối nàng ta.
Ngu nương tử quá mức gầy yếu, không thể chống trả, cảm thấy nhục nhã muốn đi tìm cái chết.
Diễn Dụ quận vương hối hận không thôi, sai người cản nàng ta lại, đi xin lỗi Thái Hậu, muốn nạp nàng ta làm trắc phi.
Chuyện đã đến nước này, Thái Hậu còn làm gì được nữa, dù sao cũng đâu thể để Ngu Tố Âm chết trước mắt mình.
Vì thế Trác Thái Hậu đành đưa nàng ta hồi kinh, còn phái thêm mấy bà tử coi chừng.
Loại chuyện này không giấu được ai, bị truyền ra ngoài, mọi người âm thầm đồng cảm không thôi.
Thê tử của Diễn Dụ quận vương gia mất sớm, ngài ta lấy một vị kế phi, nghe nói hai người cũng không quá hoà thuận.
Tiểu huyện chủ nhà ngài ta cũng đã mười mấy tuổi rồi, sao giờ lại chọc đến Ngu gia thế nhỉ?
Ngu gia là dòng dõi thư hương, coi trọng nhất là thanh danh, há có thể bỏ qua sao?
Chẳng lẽ thật sự có người muốn ép chết Ngu Tố Âm?
Có người xem diễn, có người đồng tình.
Thập Lan lại nói: “Có khi Ngu nương tử tự nguyện ấy chứ, ai mà biết được.”
Như vậy thì nàng ta mới được rời khỏi Khổ Nhược Am, thoát khỏi sự khống chế của Ngu gia. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta.
Tuy làm vậy thì không giữ được thanh danh nữa, nhưng ít ra cũng khiến người ta đồng cảm, ngay cả Trác Thái Hậu vì mặt mũi cũng sẽ không bỏ mặc nàng ta.
Ít nhiều cũng phải trấn an nàng ta chút, dù sao cũng là người bà ta mời đến.
Tương Nghi cũng nghĩ vậy, lúc trước chưa từng nghe qua tin đồn quận vương gia ham mê tửu sắc, ngài ta chỉ là một vị vương gia nhàn tản, chưa làm ra chuyện gì khác người bao giờ.
Nàng ấy không khỏi cảm thấy may mắn: “May mà nàng ta không chọn xuống tay với Vương gia của chúng ta.”
Thập Lan cười lắc đầu: “Vương gia nào có dễ bị người ta hại như vậy?”
Muốn hãm hại Nhiếp Chính Vương chỉ sợ khó như lên trời.
Thang Ấu Ninh không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhíu mày hỏi: “Nhạc La có một kế mẫu à?”
Thì ra nàng ấy cũng không có mẫu thân nên mới bị tôi tớ lừa dối, mất đại trân châu tìm mãi không được.
Tuy chỉ tiếp xúc một lần, nhưng trong quan niệm của Thang Ấu Ninh rất đơn giản, người cùng chơi với nàng đều là người tốt.
Tương Nghi cũng cảm thấy như vậy, Nhạc La huyện chúa ở một mức độ nào đó quả thật không tâm không phổi, chẳng qua là: “Dù gì nàng ta cũng có phong hào, hơn nữa còn có nhà ngoại, chắc hẳn không phải chịu ấm ức gì.”
Cùng lắm thì chỉ quản tôi tớ không nghiêm, bị ít việc nhỏ làm phiền phức thôi.
Huyết mạch hoàng thất không đủ phồn thịnh, đừng nói hoàng tử, công chúa cũng chả có mấy người, vậy nên khuê nữ của quận vương mới được phong làm huyện chúa.
Tương Nghi không đồng ý việc gặp huyện chúa Nhạc La lúc này, trong nhà đang xảy ra chuyện, hiện tại tâm trạng nàng ta chắc không tốt đẹp gì.
Thang Ấu Ninh cảm thấy cũng đúng, ôm hộp ngọc châu, ngón tay khảy khảy vào bên trong, nàng thấy chơi hơi chán rồi.
Gần đây nàng đi ra ngoài nhiều, năng động hơn khi trước, khó kiềm lòng ngồi yên một chỗ trong phòng được.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, bấm tay tính ngày, ngày mai là ngày giỗ của mẫu thân nàng.
Thang Ấu Ninh không nhớ gì về Ngạn thị nên chẳng mấy đau buồn, mấy năm qua đều là Tần bà tử dẫn nàng đi đốt vàng mã.
Phận làm con cái, vậy mới phải. Thang Ấu Ninh liền báo cho Tương Nghi , kêu nàng ấy chuẩn bị chút tiền giấy.
Tương Nghi và Thập Lan đều mới được sắp xếp đến cạnh nàng, nghe được chuyện này thì vội vàng hỏi: “Có cần chuẩn bị bàn thờ không ạ?”
Ngày mai làm liền có hơi vội vàng, nơi này là trạm dịch, lại gặp phải mưa to, e rằng sẽ có nhiều bất tiện.
“Không cần.” Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Không cần chuẩn bị quá nhiều đồ đâu, để bà ấy biết luôn có người nhớ đến mình là đủ rồi.”
Tế điện tổ tiên, có tâm là được, mấy thứ bên ngoài chỉ là phù du.
Tuy nói vậy, cuối cùng Tương Nghi vẫn đi nhờ chưởng quầy hỗ trợ, chuẩn bị tiền giấy hương nến, đặt trước một hộp đồ ăn, một rổ trái cây để ngày mai sử dụng.
*
Buổi tối, người nào ăn cơm phòng người ấy, Bạc Thời Diễn về mang theo số tấu sớ hắn phải xử lý.
Nhà cửa ở trạm dịch có hạn, không chừa lại phòng nào làm thư phòng cho hắn, chỉ có thể tạm chắp vá.
Nhưng căn phòng bọn họ ở vô cùng rộng rãi, chia làm hai gian, sắp xếp gian ngoài làm thư phòng cũng không tệ.
Sau khi Thang Ấu Ninh ăn xong thì muốn đi tắm gội, hắn lánh ra ngoài, chờ nàng tắm xong mới ngồi về trước bàn.
Không phải mỗi Bạc Thời Diễn không quen, ngay cả Thang Ấu Ninh cũng hỏi Tương Nghi: “Tối nay ta vẫn phải ở cùng Vương gia à?”
“Đúng vậy.” Tương Nghi mặc cho nàng chiếc áo bó sát người cùng với chiếc áo ngủ mỏng tang mà nàng ấy đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Cảnh xuân mê người như ẩn như hiện.
Lúc này vẫn chưa đến giờ đi ngủ, khoác thêm váy bên ngoài che đi.
Thang Ấu Ninh chưa từng ngủ chung phòng với ai.
Khi còn nhỏ Tần bà tử hay ở cùng nàng, nhưng đến khi nàng năm sáu tuổi bà ấy sẽ đứng bên ngoài, ban đêm không thể vào.
Nàng không còn nhớ rõ nữa.
Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn giường, sau đó chạy tới gian ngoài hỏi Bạc Thời Diễn: “Vương gia, tối nay ngài ngủ chung với ta à?”
Trên người tiểu cô nương mang theo hơi nước và mùi hương thoang thoảng, Bạc Thời Diễn chậm rãi nâng mí mắt: “Nàng có vấn đề gì sao?”
Đôi mắt đen tròn ướt át của Thang Ấu Ninh nhìn hắn, nàng chậm rãi nói: “Ta không quen lắm.”
“Bổn vương cũng không quen.” Bạc Thời Diễn nói: “Nàng có thể ngủ trên sàn.”
Hả?
Thang Ấu Ninh lắc đầu, nàng không muốn ngủ trên sàn nhà đâu.
Bạc Thời Diễn nhấc lên bút son, không để ý tới nàng nữa.
Ôn dịch ở thôn Hoàng Ma tạm thời đã được kiểm soát, nhưng vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.
Đại phu từ Kinh Thành và nguồn dược cứu tế đang trên đường di chuyển, hai ngày nay sẽ đến nơi, triều đình cần phải chuẩn bị bước tiếp theo.
Bạc Thời Diễn như một phu tử, vừa phê tấu sớ, vừa phải dạy dỗ tiểu hoàng đế.
Hắn cúi đầu làm việc, qua một hồi lâu, nhận ra Thang Ấu Ninh vẫn còn đứng đây.
Hắn hỏi: “Không còn sớm nữa, nàng cứ đứng đó làm chi?”
Thang Ấu Ninh nhìn hắn với vẻ trông mong: “Ta không muốn ngủ trên sàn đâu.”
Bạc Thời Diễn cũng không ngẩng đầu lên, “Bổn vương cho phép nàng lên giường.”
Nàng nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm, nói tiếp: "Hồi chiều ta cũng mới ngủ một giấc, giờ không ngủ sớm được.”
Đây là lý do kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hết sợ hắn rồi nên bắt đầu quấn người?
Bạc Thời Diễn đưa con dấu của mình đến trước mặt nàng, chỉ vào đống tấu sớ đã được phê qua: “Biết đóng dấu không?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu, nàng chưa làm bao giờ: “Để ta thử.”
Nhìn qua có vẻ khá đơn giản.
Bạc Thời Diễn lấy một hộp mực đóng dấu ra, mặc kệ nàng chơi thế nào thì chơi.
Vì thế sau khi đống văn kiện này được chuyển giao đã có thần tử phát hiện, mấy vết đóng dấu của Nhiếp Chính Vương không đều.
Có dấu thì mờ không nhìn rõ, có dấu lại quá đậm, vệt đỏ tràn cả ra ngoài.
Gần giờ Hợi, hai vị chủ tử mới đi vào trong ngủ.
Tương Nghi từng dò hỏi Nhiễm Tùng về sở thích của Vương gia, hắn không thích mùi hương, thậm chí đôi khi còn cực kỳ ghét.
Trùng hợp là Thang Ấu Ninh không có thói quen đốt hương, ngay cả nước thơm để rửa mặt cũng chỉ dùng khi nào Tương Nghi đến hầu hạ.
Đêm nay nàng càng không thèm bôi, sung sướng thoải mái chui vào ổ chăn.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Bạc Thời Diễn không cần người hầu hạ thay đồ, tự cởi áo ngoài.
Khi trở lại mép giường, mái tóc đen dài của nữ tử sau màn lụa bung xõa, dung mạo xinh đẹp rạng ngời, nàng muốn dò hỏi xem hắn muốn ngủ bên trong hay bên ngoài.
Áo ngủ của Thang Ấu Ninh mỏng manh vô cùng, không chỉ không che được xương quai xanh, ngay cả khối đầy đặn tròn trịa bị áo lót thắt chặt cũng cực kỳ rõ ràng.
Bạc Thời Diễn thấy thế, khóe môi hơi mím lại: “Nha hoàn của nàng lại dạy nàng cái gì rồi?”
Nếu đêm nay nàng không an phận, hắn sẽ quăng nàng ra ngoài.
“Gì cơ?” Thang Ấu Ninh nghe không hiểu lắm, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.
Tương Nghi thấy nam tử sẽ hiểu loại chuyện này hơn, nên nàng ấy không dặn Thang Ấu Ninh làm gì, chỉ chăm chăm thay đồ cho chủ tử.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạc Thời Diễn trầm giọng nói: “Mỗi người một bên, không ai lại gần ai, bổn vương còn không tồi đến mức sẽ động tay với đồ ngốc như nàng.”
Nàng quá vô tri, hắn coi thường hành vi bắt nạt một nữ tử ngốc như nàng..
“Ngài mới là đồ ngốc đấy!” Thang Ấu Ninh không ngờ đang yên đang lành hắn lại mắng người, tức giận trừng lớn hai mắt.
“Bổn vương sẽ không chạm vào nàng, kêu nha hoàn của nàng cất mấy mưu kế kia đi."
Bạc Thời Diễn lạnh nhạt: “Nhớ chưa?”
Gần đây hai người ở chung không tệ lắm, giờ hắn lại lạnh nhạt hung dữ dạy dỗ người khác, Thang Ấu Ninh cảm thấy không mấy vui vẻ.
“Không chạm thì không chạm, ta cũng không chạm vào ngài.”
Nàng không muốn chơi với hắn nữa.
Thang Ấu Ninh ôm gối đầu xuống giường, ra ngoài cửa gọi Tương Nghi.
“Nàng muốn đi đâu?” Bạc Thời Diễn nhìn qua.
Đúng lúc Tương Nghi đẩy cửa đi vào liền nghe được Thang Ấu Ninh nói: “Ta không muốn ở nơi này, ta muốn ở cùng Tương Nghi Thập Lan.”
Tương Nghi nghe vậy liền giật mình, xảy ra chuyện gì vậy?
Tương Nghi còn chưa đi qua, mặt Bạc Thời Diễn đã hiện vẻ không vui, hắn hỏi: “Nàng đang cáu kỉnh với bổn vương à?”
Thang Ấu Ninh cũng không phải thật sự tức giận, nàng nói: “Là do ngài mắng ta trước.”
Nàng biết có rất nhiều người chê nàng, có người nói ra, có người lại không.
Như Lăng di nương trong phủ, chỗ ở của các nàng không quá xa nhau, quen biết lâu ngày nên sẽ cùng nhau uống trà trò chuyện.
Nhưng Thang Ấu Ninh biết, trong lòng Lăng Như cũng cảm thấy nàng ngốc ngếch.
Nàng thật sự không tức giận hay buồn bã, chỉ hiểu rằng "các nàng sẽ không trở thành bạn tốt được".
Vương gia cũng vậy mà thôi.
Không thích thì đừng đến gần nhau, không phải chuyện gì lớn.
Tương Nghi thấy sắc mặt Vương gia không tốt, trong lòng sốt ruột, không dám tiến lên thay đồ cho Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh tự mình cầm váy ngoài, chưa kịp nâng bước đã bị Bạc Thời Diễn nắm chặt cổ tay kéo lại.
Thang Ấu Ninh hết hồn, nhưng nàng biết hắn không đánh nàng nên không dùng miệng chống trả như trước.
Chỉ là hai tay giãy giụa muốn thoát ra.
Bạc Thời Diễn thấy thế thì không kiên nhẫn lên, một tay giữ hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, một tay vòng lấy eo nhỏ của nàng, bế người lên.
Hắn lạnh lùng liếc Tương Nghi: “Đi ra ngoài.”
Lòng Tương Nghi tràn đầy lo lắng, nhưng nàng ấy không dám vi phạm mệnh lệnh: “Dạ.”
Nương tử ngoan ngoãn như vậy, hẳn bọn họ sẽ không đánh nhau đâu… ha?
Hai chân Thang Ấu Ninh rời khỏi mặt đất, không chống lại được sức mạnh của hắn, chỉ có thể đá chân: “Ngài nói không chạm vào ta mà, ngài là chó con hả?!”
Nói không giữ lời gì hết!
Trông nàng ngốc thế à?
Nàng không nói lời nào, ngồi lại mép giường, cúi đầu mặc vớ đi giày.
Tiểu cô nương chỉ mặc áo trong, đường cong sống cổ lộ rõ.
Nàng nắm lấy gót chân nhỏ của mình, đầu ngón chân nhỏ xinh trắng nõn, như châu tựa ngọc, kéo vớ lên.
Nhận ra Bạc Thời Diễn đang nhìn về phía này, nàng lấy tay che đi đôi chân ngọc kia, ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên: “Ngài nhìn ta làm gì?”
Bạc Thời Diễn nâng mí mắt: “Chỉ mình nàng được nhìn bổn vương thôi à?”
“Ta không cố ý nhìn mà.” Thang Ấu Ninh biện giải: “Không được nhìn thân thể của người khác, vậy là không đúng.”
“Nàng còn biết không đúng?” Nhìn hắn từ đầu đến chân luôn rồi.
“Ta…”
Thang Ấu Ninh cảm thấy là do hắn không cất đuôi của mình đi mà, sao lại cứ trách nàng thế?
Nhưng chuyện này quả thật là ngoài ý muốn, Bạc Thời Diễn không ngờ nàng tỉnh dậy đúng lúc như thế.
Ở cùng phòng với nữ tử quả thật không tiện.
Hắn nâng tay buộc đai lưng, đi ra ngoài trước.
Sau khi hắn rời đi, Tương Nghi và Thập Lan đang đứng hầu hạ ngoài cửa mới bước vào.
“Nương tử tỉnh rồi sao? Bên ngoài còn đang mưa to, có khi đến mai vẫn chưa đi được.”
Đường ngày mưa rất lầy lội, không tiện khởi hành.
Tương Nghi múc nước cho nàng lau mặt, sau khi lau sạch thì dùng hương cao rửa tay, cả người nàng tỏa ra mùi hương thanh mát.
Thang Ấu Ninh tỉnh ngủ hẳn thì thần thái sáng láng nói: “Trời vẫn đang mưa à, thế ta có được đi thăm Tia Chớp không?”
Thập Lan lên tiếng phản đối: “Tuy Vương gia không ngăn cản, nhưng ở trạm dịch có rất nhiều tai mắt, nương tử chớ tiếp xúc quá nhiều với Tề thế tử thì hơn.”
Vậy sẽ dễ bị người ta gièm pha.
“Được.” Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn nghe lời, lại hỏi tiếp: “Tiểu huyện chủ Nhạc La đang ở đâu?”
Nàng cũng không quen biết nhiều người ở đây.
Tương Nghi nghe vậy thì thấp giọng nói: “Nương tử có biết khi nãy ta đã thấy ai không?”
“Ai?”
“Là Ngu nương tử, nàng ta đi cùng Diễn Dụ quận vương gia, bên cạnh có vài bà tử đi theo hầu hạ.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy thì hoang mang, quận vương gia này là ai, hắn ta và Ngu nương tưởng liên quan gì đến Nhạc La chứ?
Tương Nghi liền giải thích cho nàng, quận vương gia là phụ thân của huyện chúa Nhạc La.
Ngu Tố Âm vốn không định đi cùng đoàn hồi kinh, đón nàng ta từ đâu thì Trác Thái Hậu đưa nàng ta về đúng chỗ đó.
Ai ngờ hai ngày trước khi rời khỏi hành cung, Diễn Dụ quận vương say rượu thất đức, cũng không biết sao lại chạm mặt với Ngu nương tử, đã quấy rối nàng ta.
Ngu nương tử quá mức gầy yếu, không thể chống trả, cảm thấy nhục nhã muốn đi tìm cái chết.
Diễn Dụ quận vương hối hận không thôi, sai người cản nàng ta lại, đi xin lỗi Thái Hậu, muốn nạp nàng ta làm trắc phi.
Chuyện đã đến nước này, Thái Hậu còn làm gì được nữa, dù sao cũng đâu thể để Ngu Tố Âm chết trước mắt mình.
Vì thế Trác Thái Hậu đành đưa nàng ta hồi kinh, còn phái thêm mấy bà tử coi chừng.
Loại chuyện này không giấu được ai, bị truyền ra ngoài, mọi người âm thầm đồng cảm không thôi.
Thê tử của Diễn Dụ quận vương gia mất sớm, ngài ta lấy một vị kế phi, nghe nói hai người cũng không quá hoà thuận.
Tiểu huyện chủ nhà ngài ta cũng đã mười mấy tuổi rồi, sao giờ lại chọc đến Ngu gia thế nhỉ?
Ngu gia là dòng dõi thư hương, coi trọng nhất là thanh danh, há có thể bỏ qua sao?
Chẳng lẽ thật sự có người muốn ép chết Ngu Tố Âm?
Có người xem diễn, có người đồng tình.
Thập Lan lại nói: “Có khi Ngu nương tử tự nguyện ấy chứ, ai mà biết được.”
Như vậy thì nàng ta mới được rời khỏi Khổ Nhược Am, thoát khỏi sự khống chế của Ngu gia. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta.
Tuy làm vậy thì không giữ được thanh danh nữa, nhưng ít ra cũng khiến người ta đồng cảm, ngay cả Trác Thái Hậu vì mặt mũi cũng sẽ không bỏ mặc nàng ta.
Ít nhiều cũng phải trấn an nàng ta chút, dù sao cũng là người bà ta mời đến.
Tương Nghi cũng nghĩ vậy, lúc trước chưa từng nghe qua tin đồn quận vương gia ham mê tửu sắc, ngài ta chỉ là một vị vương gia nhàn tản, chưa làm ra chuyện gì khác người bao giờ.
Nàng ấy không khỏi cảm thấy may mắn: “May mà nàng ta không chọn xuống tay với Vương gia của chúng ta.”
Thập Lan cười lắc đầu: “Vương gia nào có dễ bị người ta hại như vậy?”
Muốn hãm hại Nhiếp Chính Vương chỉ sợ khó như lên trời.
Thang Ấu Ninh không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhíu mày hỏi: “Nhạc La có một kế mẫu à?”
Thì ra nàng ấy cũng không có mẫu thân nên mới bị tôi tớ lừa dối, mất đại trân châu tìm mãi không được.
Tuy chỉ tiếp xúc một lần, nhưng trong quan niệm của Thang Ấu Ninh rất đơn giản, người cùng chơi với nàng đều là người tốt.
Tương Nghi cũng cảm thấy như vậy, Nhạc La huyện chúa ở một mức độ nào đó quả thật không tâm không phổi, chẳng qua là: “Dù gì nàng ta cũng có phong hào, hơn nữa còn có nhà ngoại, chắc hẳn không phải chịu ấm ức gì.”
Cùng lắm thì chỉ quản tôi tớ không nghiêm, bị ít việc nhỏ làm phiền phức thôi.
Huyết mạch hoàng thất không đủ phồn thịnh, đừng nói hoàng tử, công chúa cũng chả có mấy người, vậy nên khuê nữ của quận vương mới được phong làm huyện chúa.
Tương Nghi không đồng ý việc gặp huyện chúa Nhạc La lúc này, trong nhà đang xảy ra chuyện, hiện tại tâm trạng nàng ta chắc không tốt đẹp gì.
Thang Ấu Ninh cảm thấy cũng đúng, ôm hộp ngọc châu, ngón tay khảy khảy vào bên trong, nàng thấy chơi hơi chán rồi.
Gần đây nàng đi ra ngoài nhiều, năng động hơn khi trước, khó kiềm lòng ngồi yên một chỗ trong phòng được.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, bấm tay tính ngày, ngày mai là ngày giỗ của mẫu thân nàng.
Thang Ấu Ninh không nhớ gì về Ngạn thị nên chẳng mấy đau buồn, mấy năm qua đều là Tần bà tử dẫn nàng đi đốt vàng mã.
Phận làm con cái, vậy mới phải. Thang Ấu Ninh liền báo cho Tương Nghi , kêu nàng ấy chuẩn bị chút tiền giấy.
Tương Nghi và Thập Lan đều mới được sắp xếp đến cạnh nàng, nghe được chuyện này thì vội vàng hỏi: “Có cần chuẩn bị bàn thờ không ạ?”
Ngày mai làm liền có hơi vội vàng, nơi này là trạm dịch, lại gặp phải mưa to, e rằng sẽ có nhiều bất tiện.
“Không cần.” Thang Ấu Ninh lắc đầu nói: “Không cần chuẩn bị quá nhiều đồ đâu, để bà ấy biết luôn có người nhớ đến mình là đủ rồi.”
Tế điện tổ tiên, có tâm là được, mấy thứ bên ngoài chỉ là phù du.
Tuy nói vậy, cuối cùng Tương Nghi vẫn đi nhờ chưởng quầy hỗ trợ, chuẩn bị tiền giấy hương nến, đặt trước một hộp đồ ăn, một rổ trái cây để ngày mai sử dụng.
*
Buổi tối, người nào ăn cơm phòng người ấy, Bạc Thời Diễn về mang theo số tấu sớ hắn phải xử lý.
Nhà cửa ở trạm dịch có hạn, không chừa lại phòng nào làm thư phòng cho hắn, chỉ có thể tạm chắp vá.
Nhưng căn phòng bọn họ ở vô cùng rộng rãi, chia làm hai gian, sắp xếp gian ngoài làm thư phòng cũng không tệ.
Sau khi Thang Ấu Ninh ăn xong thì muốn đi tắm gội, hắn lánh ra ngoài, chờ nàng tắm xong mới ngồi về trước bàn.
Không phải mỗi Bạc Thời Diễn không quen, ngay cả Thang Ấu Ninh cũng hỏi Tương Nghi: “Tối nay ta vẫn phải ở cùng Vương gia à?”
“Đúng vậy.” Tương Nghi mặc cho nàng chiếc áo bó sát người cùng với chiếc áo ngủ mỏng tang mà nàng ấy đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Cảnh xuân mê người như ẩn như hiện.
Lúc này vẫn chưa đến giờ đi ngủ, khoác thêm váy bên ngoài che đi.
Thang Ấu Ninh chưa từng ngủ chung phòng với ai.
Khi còn nhỏ Tần bà tử hay ở cùng nàng, nhưng đến khi nàng năm sáu tuổi bà ấy sẽ đứng bên ngoài, ban đêm không thể vào.
Nàng không còn nhớ rõ nữa.
Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn giường, sau đó chạy tới gian ngoài hỏi Bạc Thời Diễn: “Vương gia, tối nay ngài ngủ chung với ta à?”
Trên người tiểu cô nương mang theo hơi nước và mùi hương thoang thoảng, Bạc Thời Diễn chậm rãi nâng mí mắt: “Nàng có vấn đề gì sao?”
Đôi mắt đen tròn ướt át của Thang Ấu Ninh nhìn hắn, nàng chậm rãi nói: “Ta không quen lắm.”
“Bổn vương cũng không quen.” Bạc Thời Diễn nói: “Nàng có thể ngủ trên sàn.”
Hả?
Thang Ấu Ninh lắc đầu, nàng không muốn ngủ trên sàn nhà đâu.
Bạc Thời Diễn nhấc lên bút son, không để ý tới nàng nữa.
Ôn dịch ở thôn Hoàng Ma tạm thời đã được kiểm soát, nhưng vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn.
Đại phu từ Kinh Thành và nguồn dược cứu tế đang trên đường di chuyển, hai ngày nay sẽ đến nơi, triều đình cần phải chuẩn bị bước tiếp theo.
Bạc Thời Diễn như một phu tử, vừa phê tấu sớ, vừa phải dạy dỗ tiểu hoàng đế.
Hắn cúi đầu làm việc, qua một hồi lâu, nhận ra Thang Ấu Ninh vẫn còn đứng đây.
Hắn hỏi: “Không còn sớm nữa, nàng cứ đứng đó làm chi?”
Thang Ấu Ninh nhìn hắn với vẻ trông mong: “Ta không muốn ngủ trên sàn đâu.”
Bạc Thời Diễn cũng không ngẩng đầu lên, “Bổn vương cho phép nàng lên giường.”
Nàng nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm, nói tiếp: "Hồi chiều ta cũng mới ngủ một giấc, giờ không ngủ sớm được.”
Đây là lý do kiểu gì vậy? Chẳng lẽ hết sợ hắn rồi nên bắt đầu quấn người?
Bạc Thời Diễn đưa con dấu của mình đến trước mặt nàng, chỉ vào đống tấu sớ đã được phê qua: “Biết đóng dấu không?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu, nàng chưa làm bao giờ: “Để ta thử.”
Nhìn qua có vẻ khá đơn giản.
Bạc Thời Diễn lấy một hộp mực đóng dấu ra, mặc kệ nàng chơi thế nào thì chơi.
Vì thế sau khi đống văn kiện này được chuyển giao đã có thần tử phát hiện, mấy vết đóng dấu của Nhiếp Chính Vương không đều.
Có dấu thì mờ không nhìn rõ, có dấu lại quá đậm, vệt đỏ tràn cả ra ngoài.
Gần giờ Hợi, hai vị chủ tử mới đi vào trong ngủ.
Tương Nghi từng dò hỏi Nhiễm Tùng về sở thích của Vương gia, hắn không thích mùi hương, thậm chí đôi khi còn cực kỳ ghét.
Trùng hợp là Thang Ấu Ninh không có thói quen đốt hương, ngay cả nước thơm để rửa mặt cũng chỉ dùng khi nào Tương Nghi đến hầu hạ.
Đêm nay nàng càng không thèm bôi, sung sướng thoải mái chui vào ổ chăn.
Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Bạc Thời Diễn không cần người hầu hạ thay đồ, tự cởi áo ngoài.
Khi trở lại mép giường, mái tóc đen dài của nữ tử sau màn lụa bung xõa, dung mạo xinh đẹp rạng ngời, nàng muốn dò hỏi xem hắn muốn ngủ bên trong hay bên ngoài.
Áo ngủ của Thang Ấu Ninh mỏng manh vô cùng, không chỉ không che được xương quai xanh, ngay cả khối đầy đặn tròn trịa bị áo lót thắt chặt cũng cực kỳ rõ ràng.
Bạc Thời Diễn thấy thế, khóe môi hơi mím lại: “Nha hoàn của nàng lại dạy nàng cái gì rồi?”
Nếu đêm nay nàng không an phận, hắn sẽ quăng nàng ra ngoài.
“Gì cơ?” Thang Ấu Ninh nghe không hiểu lắm, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.
Tương Nghi thấy nam tử sẽ hiểu loại chuyện này hơn, nên nàng ấy không dặn Thang Ấu Ninh làm gì, chỉ chăm chăm thay đồ cho chủ tử.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Bạc Thời Diễn trầm giọng nói: “Mỗi người một bên, không ai lại gần ai, bổn vương còn không tồi đến mức sẽ động tay với đồ ngốc như nàng.”
Nàng quá vô tri, hắn coi thường hành vi bắt nạt một nữ tử ngốc như nàng..
“Ngài mới là đồ ngốc đấy!” Thang Ấu Ninh không ngờ đang yên đang lành hắn lại mắng người, tức giận trừng lớn hai mắt.
“Bổn vương sẽ không chạm vào nàng, kêu nha hoàn của nàng cất mấy mưu kế kia đi."
Bạc Thời Diễn lạnh nhạt: “Nhớ chưa?”
Gần đây hai người ở chung không tệ lắm, giờ hắn lại lạnh nhạt hung dữ dạy dỗ người khác, Thang Ấu Ninh cảm thấy không mấy vui vẻ.
“Không chạm thì không chạm, ta cũng không chạm vào ngài.”
Nàng không muốn chơi với hắn nữa.
Thang Ấu Ninh ôm gối đầu xuống giường, ra ngoài cửa gọi Tương Nghi.
“Nàng muốn đi đâu?” Bạc Thời Diễn nhìn qua.
Đúng lúc Tương Nghi đẩy cửa đi vào liền nghe được Thang Ấu Ninh nói: “Ta không muốn ở nơi này, ta muốn ở cùng Tương Nghi Thập Lan.”
Tương Nghi nghe vậy liền giật mình, xảy ra chuyện gì vậy?
Tương Nghi còn chưa đi qua, mặt Bạc Thời Diễn đã hiện vẻ không vui, hắn hỏi: “Nàng đang cáu kỉnh với bổn vương à?”
Thang Ấu Ninh cũng không phải thật sự tức giận, nàng nói: “Là do ngài mắng ta trước.”
Nàng biết có rất nhiều người chê nàng, có người nói ra, có người lại không.
Như Lăng di nương trong phủ, chỗ ở của các nàng không quá xa nhau, quen biết lâu ngày nên sẽ cùng nhau uống trà trò chuyện.
Nhưng Thang Ấu Ninh biết, trong lòng Lăng Như cũng cảm thấy nàng ngốc ngếch.
Nàng thật sự không tức giận hay buồn bã, chỉ hiểu rằng "các nàng sẽ không trở thành bạn tốt được".
Vương gia cũng vậy mà thôi.
Không thích thì đừng đến gần nhau, không phải chuyện gì lớn.
Tương Nghi thấy sắc mặt Vương gia không tốt, trong lòng sốt ruột, không dám tiến lên thay đồ cho Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh tự mình cầm váy ngoài, chưa kịp nâng bước đã bị Bạc Thời Diễn nắm chặt cổ tay kéo lại.
Thang Ấu Ninh hết hồn, nhưng nàng biết hắn không đánh nàng nên không dùng miệng chống trả như trước.
Chỉ là hai tay giãy giụa muốn thoát ra.
Bạc Thời Diễn thấy thế thì không kiên nhẫn lên, một tay giữ hai tay nàng bắt chéo ra sau lưng, một tay vòng lấy eo nhỏ của nàng, bế người lên.
Hắn lạnh lùng liếc Tương Nghi: “Đi ra ngoài.”
Lòng Tương Nghi tràn đầy lo lắng, nhưng nàng ấy không dám vi phạm mệnh lệnh: “Dạ.”
Nương tử ngoan ngoãn như vậy, hẳn bọn họ sẽ không đánh nhau đâu… ha?
Hai chân Thang Ấu Ninh rời khỏi mặt đất, không chống lại được sức mạnh của hắn, chỉ có thể đá chân: “Ngài nói không chạm vào ta mà, ngài là chó con hả?!”
Nói không giữ lời gì hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.