Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 32:
Tiểu Hoa Miêu
02/08/2024
Ba ngày sau, Thang Ấu Ninh mặc một bộ váy chỉnh tề đi theo Bạc Thời Diễn lên xe ngựa, tiến vào hoàng cung.
Nhiếp chính vương có một cung điện ở trong cung, được gọi là Nghi Lăng điện, là nơi hắn nghỉ ngơi sau khi giải quyết công vụ.
Nếu có chuyện khẩn cấp không thể rời khỏi cung kịp thời, thì hắn sẽ ở lại cung qua đêm.
Bạc Thời Diễn dẫn theo Thang Ấu Ninh đi qua, sai người chuẩn bị một ít đồ ăn để nàng lót dạ.
Hắn còn nói với Thập Lan, nếu nàng muốn thay quần áo thì nên đến đây.
Để tránh bị nghi ngờ, các ngoại thần không được tới gần hậu cung, nên Nghi Lăng điện nằm ở tiền điện của hoàng cung.
Về cơ bản tiền điện đã rơi vào sự kiểm soát của Bạc Thời Diễn, không liên quan gì đến hậu cung.
Chỉ là, Trác Thái hậu đã cai quản hậu cung nhiều năm, không chỉ có tai mắt rất tinh, càng thừa sức sắp xếp người của mình vào.
Bạc Thời Diễn dù có cao tay đến đâu cũng không thể kiểm soát được hậu cung, hắn không hy vọng tiểu thiếp ngốc nhà mình sẽ rơi vào bẫy của đám cáo già đó.
Trong hậu cung có vô số chiêu trò bẩn thỉu, e rằng ngay cả Thập Lan cũng chưa từng nhìn thấy.
Thập Lan nhận được nhắc nhở, mặt mày nghiêm túc: “Vương gia yên tâm, Thập Lan nhất định sẽ bảo vệ Thang di nương thật tốt, không rời một bước."
Bạc Thời Diễn bình tĩnh nói: "Chỉ cần đi theo là được, Trác thái hậu sẽ sớm ốc còn không mang nổi mình ốc thôi.”
Hắn chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi im chờ chết, phòng thủ một cách mù quáng là tư duy của kẻ yếu đuối.
Thang Ấu Ninh nghe không hiểu, đôi mắt nàng tròn xoe nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nói: “Ngài sắp làm chuyện xấu.”
Bạc Thời Diễn nghe vậy, cười như không cười: “Bây giờ nàng cảm thấy bổn vương không phải là người tốt sao?"
“Ừm…” Nàng sẽ không nói rõ ra đâu.
Sau khi yến tiệc trong cung bắt đầu, Nhiếp Chính Vương đến đúng giờ và ngồi vào chỗ.
Thang Ấu Ninh đi theo bên cạnh hắn, càng nhận được nhiều ánh mắt đánh giá như có như không, yến tiệc lần này là dịp kỷ niệm tình hữu nghị giữa hai nước, còn hoành tráng hơn yến tiệc ở hành cung gấp mấy lần.
Những chiếc ghế dài được bày ra, phía sau có hai ba hàng, trong đại sảnh rộng lớn có rất nhiều người ngồi.
Sau khi mở yến tiệc, tiểu hoàng đế yêu cầu Đức Hỉ triệu tập, sau đó các sứ thần của Cổ Lương quốc đã có thể vào yết kiến.
Đoàn người này rất dễ nhận biết, quả nhiên hầu hết các nam tử đều có mái tóc ngắn, thậm chí cả những người có mái tóc dài cũng không buộc gọn, mà thắt mấy cái bím tóc nhỏ.
Quần áo phần lớn đều là hở nửa tay, trong kín ngoài mở, gần như lộ hết nửa bộ ngực, phía trên treo vài sợi dây chuyền vàng khảm đá quý.
Mà váy của nữ tử cũng cực kỳ táo bạo, có chỗ để lộ xương quai xanh và ngực, có chỗ phơi bày vòng eo thon gọn...
Váy bên dưới chỉ dài đến bắp chân, có một đoạn nhỏ ống chân và bàn chân thẳng ra, phía trên treo nhiều chiếc vòng làm trang sức.
Đầy sự quyến rũ kỳ lạ.
Sứ thần của Cổ Lương quốc đã gặp hoàng đế Chương Thần và Nhiếp Chính Vương.
Vị tiểu hoàng tử với đôi khuyên tai vàng, người đã sớm nổi tiếng trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, có hốc mắt sâu và con ngươi màu nâu nhạt, khiến hắn ta nổi bật giữa đám đông.
Hắn ta nghe nói Đại Yển chưa bao giờ thấy nam nữ khiêu vũ cùng nhau, nên hắn ta sẵn sàng trở thành người nhảy đầu tiên trong bữa tiệc tối nay.
Y Mộ Qua và nữ tử Oa Á đã thể hiện kỹ năng khiêu vũ của mình trước mặt mọi người.
Nam nhân cường tráng, nữ nhân thanh tú duyên dáng, hai người phối hợp ăn ý, biết cách co giãn, nhìn rất đẹp mắt.
Trong nhịp điệu nhộn nhịp, sau khi điệu múa hoàn thành, bầu không khí quả thực đã khác.
Được biết rằng, ở Cổ Lương quốc, khiêu vũ là một thú tiêu khiển thường gặp, giống như uống rượu và uống trà, cả nam và nữ, già và trẻ đều khiêu vũ.
Các thần tử của Đại Yển đã khen ngợi họ rất nhiều.
Y Mộ Qua mỉm cười nhận lấy, chắp tay về phía Bạc Thời Diễn rồi nói: "Nhiếp chính vương chắc chưa bao giờ thử khiêu vũ, Oa Á có kỹ năng khiêu vũ tuyệt vời, tính tình dịu dàng cũng ân cần, tiểu Vương sẵn lòng trao đổi nữ nhân với Nhiếp Chính Vương.”
Hắn nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh không có phản ứng, cũng không hề nghĩ nữ nhân hắn ta nói chính là mình.
Ngược lại, Tương Xảo ở phía sau giật mình, hai tay nắm chặt.
Các đại thần khác nghe vậy, đều tỏ ra không đồng tình.
Đúng là ở Đại Yển có trao đổi thê thiếp và cung nữ, nhưng phần lớn đều là những lão già vô liêm sỉ hoặc mấy công tử ăn chơi mới làm vậy.
Người bình thường sau khi nạp phòng đều sẽ không trao đổi với người khác.
Tướng quân Chu Vệ Bình thô lỗ nói: “Đổi tới đổi lui có lợi ích gì? Nếu tiểu hoàng tử hào phóng thì trực tiếp cho luôn đi."
"Oa Á rất tốt, ít nhiều tiểu vương cũng có chút luyến tiếc nàng ấy."
Tuy nói như thế, nhưng Y Mộ Qua lại ném một ánh mắt cho nữ tử bên cạnh.
Oa Á đi thẳng đến bàn của Bạc Thời Diễn, dịu dàng cúi đầu: “Bái kiến Nhiếp Chính vương."
Khi nàng ta hành lễ, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Bạc Thời Diễn, đôi mắt quyến rũ, không ngượng ngùng mà uyển chuyển như nữ nhân Đại Yển.
Thang Ấu Ninh tò mò nhìn vào vòng eo thon thả của nàng ta, từ khi còn nhỏ nhũ nương của nàng đã dặn kỹ, không được để người khác nhìn vào cơ thể của nàng, nhưng những nữ nhân đến từ Cổ Lương quốc thì lại khác.
“Bổn vương không cần.” Bạc Thời Diễn chậm rãi ngước mắt lên, trả lời Y Mộ Qua.
Trước khi Y Mộ Qua lên tiếng, Oa Á đã tỏ khó hiểu, "Nhiếp Chính vương không thích ta?"
Nàng ta ở Cổ Lương quốc rất được hoan nghênh!
Oa Á khá tự tin vào nhan sắc và vóc dáng của mình, nàng ta đã tập múa từ khi còn nhỏ, thân hình có đường cong quyến rũ hơn nữ nhân bình thường.
Nhưng... khi ánh mắt nàng ta va vào Thang Ấu Ninh thì không khỏi dừng lại.
Cả người cô nương này nhìn thôi là đủ thấy mềm mại rồi, nét mặt của nàng ấy, còn có vóc dáng kia...
Oa Á hiểu ra, lui về bên cạnh Y Mộ Qua, nói: “Ngài ấy đã có một vũ công ưu tú rồi."
Y Mộ Qua tiếc nuối vì sự từ chối của Bạc Thời Diễn, “Tiểu vương cũng cảm thấy nàng rất thích hợp để khiêu vũ."
Thang Ấu Ninh sau đó mới ý thức được, quay đầu thấp giọng hỏi: "Vương gia, bọn họ đang nói ta hả?"
“Đừng bận tâm.” Bạc Thời Diễn cúi đầu uống rượu.
"Được."
Trong mắt người khác, thái độ này của Thang Ấu Ninh rất hào phóng, không quan tâm hơn thua.
Nghe nói có một số người muốn đổi nữ nhân của mình đi, còn có thể tỏ ra ung dung, điều đó chứng tỏ họ không phải là đèn cạn dầu, mà là rất thủ đoạn và mưu mô.
Nhờ có thư tiến cử, Ngu Thế Tân đã thành công vào triều làm quan.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thế Tân tham dự yến tiệc trong cung, ông ta ngồi ở hàng ghế sau, dẫn theo con trai là Ngu Hành Phong - người sẽ tham gia kỳ thi mùa thu năm nay.
Vẫn luôn quan sát Bạc Thời Diễn từ nãy đến giờ, lúc này ông ta mới cười khẩy một tiếng: "A tỷ của con theo người của Thái hậu vào kinh, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ hắn, sở dĩ nó bị cự tuyệt, hơn phân nửa là vì ả thiếp kia."
Bên cạnh nam nhân có mỹ nhân tươi như hoa, sao có thể quay đầu gặm cỏ được đây?
Ngu Tố Âm thực sự rất ngu xuẩn.
Thân hình Ngu Hành Phong thẳng tắp, tay áo được viền tỉ mỉ, miệng trả lời: "Lấy sắc hầu hạ người, há có thể lâu dài?"
Ngu Thế Tân nhìn con trai đầy triển vọng của mình, gật đầu hài lòng: "Muốn đạt được thành tựu lớn thì đừng để nữ nhân cản trở con, a tỷ của con không còn hữu ích nữa nên sau này cũng đừng để ý đến nó.”
Ngu Hành Phong đã mười tám tuổi, chưa thành thân.
Nếu có thể có được một thứ hạng tốt trong kì thi mùa thu tới, thì sẽ có nhiều mối hôn phối để lựa chọn hơn.
Nam nhi lập gia đình muộn một chút cũng không có gì đáng ngại.
Ngu Thế Tân luôn để mắt tới con trai, chỉ sợ nó huyết khí phương cương, sẽ bị nữ nhân mê hoặc tâm trí.
Bạc Thời Diễn từ chối đề nghị trao đổi nữ nhân của Y Mộ Qua, Y Mộ Qua cũng không dây dưa nhiều, quay trở lại chỗ ngồi của mình và bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Sứ thần phụ trách Cổ Lương quốc là Ban Thuyên, dẫn đầu người của mình, bắt đầu cuộc thảo luận với một số đại thần ở Đại Yển.
Họ đều giỏi ăn nói nên mới có thể trở thành sứ giả, thăm dò ngôn ngữ lẫn nhau, cũng rất đặc sắc.
Người người nâng chén đổi chén, tạo nên khung cảnh náo nhiệt.
Trong tiệc chiêu đãi đầu tiên, hai bên không đề cập đến bất kỳ chủ đề nhạy cảm nào.
Cho đến nửa sau của yến tiệc, Bạc Thời Diễn dẫn Thang Ấu Ninh rời khỏi bữa tiệc trước, thay vì vội vàng rời khỏi hoàng cung, hắn trở lại Nghi Lăng điện.
*
Trên đường đi, Thang Ấu Ninh đã ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn Bạc Thời Diễn: “Nếu Vương gia đã từ chối họ, hẳn sẽ không đổi ý đâu nhỉ.”
Nếu tùy ý tặng người đi, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Thật sự xem người không khác gì chó mèo.
“Còn phải xem tâm trạng của bổn vương đã." Bạc Thời Diễn cố ý nói vậy.
Thang Ấu Ninh quả thực sợ hãi, nàng dùng đôi tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo của hắn, trong đầu soạn từ, nghĩ cách thuyết phục hắn từ bỏ suy nghĩ đó.
Không ngờ Bạc Thời Diễn lại loạng choạng vì bị nàng níu áo.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng đỡ trán, thấp giọng nói: “Đi đường cho cẩn thận, đừng lôi kéo bổn vương.”
Mũi của Thang Ấu Ninh hít hít, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nàng hỏi: “Ngài uống say rồi à?”
“Vẫn chưa." Hắn mở miệng phủ nhận.
Tiểu hoàng đế trẻ tuổi không giỏi uống rượu, Nhiếp chính vương là người nắm quyền, nên khó tránh khỏi bị mời uống mấy ly.
Tửu lượng của Bạc Thời Diễn không tốt, nhưng hắn không định tiết lộ thông tin này ra ngoài.
Mặc dù hơi say, nhưng khuôn mặt hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Thang Ấu Ninh không tin hắn không say, nghiêng đầu nhìn hắn. "Ta từng nhìn thấy một người, say rượu ngã vật xuống đất, bị gãy hết răng cửa… Ngài nên cẩn thận một chút."
Nghe vậy Bạc Thời Diễn nhướng mày: "...Hy vọng răng cửa của bổn vương không sao."
Khi họ đến Nghi Lăng điện, cung nữ hầu hạ trong phòng nhìn thấy chủ tử trở về, lập tức chuẩn bị trà bánh.
Từ trước tới nay luôn là Nhiễm Tùng bưng tới, nhưng hôm nay y lại đặt khay trước mặt Thang Ấu Ninh, ra hiệu cho nàng.
Người hãy ân cần hơn một chút đi, Thang di nương!
Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhận lấy, hiểu rồi, ý là Vương gia đã say, cần được người đút, để tránh làm đổ.
Không ai biết làm sao nàng lại đi đến kết luận này, nàng nâng chén trà lên, gạt bọt sang một bên, rồi nhẹ nhàng thổi cho nguội một lát.
Sau đó nàng đưa tới miệng Bạc Thời Diễn, nói: "Vương gia, ta đút ngài uống trà nha."
"Đút ta uống?"
Trà đầy hương thơm, Bạc Thời Diễn nhìn vào đôi mắt trong suốt không thấy đáy của nàng, lúc này nàng khom lưng tới gần hắn, vòng eo mảnh khảnh, hương thơm ấm áp.
Nhìn khuôn mặt trong sáng tiến gần trong gang tấc, hắn nuốt khan một cái.
Mặc dù… Bạc Thời Diễn không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự thích mùi hương của nàng.
Sau khi trở về kinh thành, ban đêm khi đi ngủ, thỉnh thoảng lại nhớ đến hai ngày nằm chung giường ở trạm dịch hắn sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu.
Một đại phu chữa trị cho hắn từng nói, có một số người ngủ không mộng mị, ngày nào cũng ngủ rất ngon, thời gian ngủ của họ ngắn hơn nhiều so với người bình thường.
Lúc đó hắn nghe xong cũng không để tâm, bởi vì dù sao người đó cũng không phải là hắn.
Lại không ngờ hiện tại hắn đã gặp được một người có thể đưa hắn vào giấc ngủ ngon lành.
Bạc Thời Diễn và Thang Ấu Ninh nhìn nhau, đôi môi mỏng hơi hé mở.
Nàng gần như chạm vào miệng cốc sứ trắng, nhưng lại đột nhiên lấy bỏ chén trà xuống——
“Ta suýt quên mất, Vương gia, ngài vẫn là nên tự mình uống đi.”
Nàng không thể chạm vào hắn.
Thang Ấu Ninh xoay người, đặt chén trà nóng lên chiếc bàn bên cạnh hắn, còn chưa kịp lùi lại một bước, vòng eo đã bị cánh tay dài của hắn ôm lại.
Nàng ngã ngồi vào lòng hắn, được hắn ôm vào lòng, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Nàng cố ý làm vậy phải không?”
Bạc Thời Diễn rất muốn nhéo gương mặt ngây thơ này đến đỏ ửng.
Thang Ấu Ninh đã nhìn thấy nhiều bộ dạng hung ác của hắn, nên không còn sợ hãi nữa, thành thật trả lời: “Ngài đã nói không cần ta hầu hạ mà.”
Nàng còn nhớ, hắn làm sao có thể quên được?
"Hay nhỉ, xem ra bổn vương nhất định phải cho nàng hiểu, cái gì gọi là hầu hạ."
Ánh mắt hắn nặng nề, không hề có ý tốt.
Hắn bế nàng lên, đứng dậy đi vào trong nội điện.
Tương Xảo và Thập Lan, cả hai đều không dám đi theo, chỉ cúi đầu đi ra ngoài điện chờ.
Thang Ấu Ninh đặt tay lên vai hắn, đá vào bắp chân hắn, “Ta có thể tự đi được.”
Bạc Thời Diễn không để ý đến nàng, đi đến chiếc giường thấp nơi hắn thường nghỉ ngơi, rồi mới thả nàng xuống.
Hắn cúi người về phía trước, lấy một chồng sách nhỏ từ ngăn ẩn có khắc hình sư tử ở bên cạnh.
“Nàng đã xem qua Tị Hỏa đồ chưa?” Hắn hỏi.
Ồ, đó là sách vẽ cảnh đánh nhau. Thang Ấu Ninh gật đầu, nhưng đột nhiên khựng lại, mở to đôi mắt đen láy: “Ngài muốn đánh ta?!"
Nhất thời nàng vừa sợ hãi vừa ấm ức, họ đã quen biết nhau lâu như thế, sao hắn có thể nhẫn tâm…?
"Ai nói làm vậy là đánh nàng?" Bạc Thời Diễn day day chân mày.
Thật không thể tin được, có ngày hắn lại phải dạy cho một tiểu cô nương hiểu những thứ này.
Thang Ấu Ninh đương nhiên hiểu, cau mày nói: "Hai bên đều dùng tay không, nhưng hắn lại dùng gậy đâm người ta, còn cắn cổ người ta nữa, trông có vẻ rất đau đớn..."
Thật không công bằng!
Miệng nàng bị Bạc Thời Diễn bịt lại, đôi mắt hắn thâm sâu đến đáng sợ, giọng nói khàn khàn: “Không được phép nói nữa.”
“Ưm?”
Nhiếp chính vương có một cung điện ở trong cung, được gọi là Nghi Lăng điện, là nơi hắn nghỉ ngơi sau khi giải quyết công vụ.
Nếu có chuyện khẩn cấp không thể rời khỏi cung kịp thời, thì hắn sẽ ở lại cung qua đêm.
Bạc Thời Diễn dẫn theo Thang Ấu Ninh đi qua, sai người chuẩn bị một ít đồ ăn để nàng lót dạ.
Hắn còn nói với Thập Lan, nếu nàng muốn thay quần áo thì nên đến đây.
Để tránh bị nghi ngờ, các ngoại thần không được tới gần hậu cung, nên Nghi Lăng điện nằm ở tiền điện của hoàng cung.
Về cơ bản tiền điện đã rơi vào sự kiểm soát của Bạc Thời Diễn, không liên quan gì đến hậu cung.
Chỉ là, Trác Thái hậu đã cai quản hậu cung nhiều năm, không chỉ có tai mắt rất tinh, càng thừa sức sắp xếp người của mình vào.
Bạc Thời Diễn dù có cao tay đến đâu cũng không thể kiểm soát được hậu cung, hắn không hy vọng tiểu thiếp ngốc nhà mình sẽ rơi vào bẫy của đám cáo già đó.
Trong hậu cung có vô số chiêu trò bẩn thỉu, e rằng ngay cả Thập Lan cũng chưa từng nhìn thấy.
Thập Lan nhận được nhắc nhở, mặt mày nghiêm túc: “Vương gia yên tâm, Thập Lan nhất định sẽ bảo vệ Thang di nương thật tốt, không rời một bước."
Bạc Thời Diễn bình tĩnh nói: "Chỉ cần đi theo là được, Trác thái hậu sẽ sớm ốc còn không mang nổi mình ốc thôi.”
Hắn chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi im chờ chết, phòng thủ một cách mù quáng là tư duy của kẻ yếu đuối.
Thang Ấu Ninh nghe không hiểu, đôi mắt nàng tròn xoe nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nói: “Ngài sắp làm chuyện xấu.”
Bạc Thời Diễn nghe vậy, cười như không cười: “Bây giờ nàng cảm thấy bổn vương không phải là người tốt sao?"
“Ừm…” Nàng sẽ không nói rõ ra đâu.
Sau khi yến tiệc trong cung bắt đầu, Nhiếp Chính Vương đến đúng giờ và ngồi vào chỗ.
Thang Ấu Ninh đi theo bên cạnh hắn, càng nhận được nhiều ánh mắt đánh giá như có như không, yến tiệc lần này là dịp kỷ niệm tình hữu nghị giữa hai nước, còn hoành tráng hơn yến tiệc ở hành cung gấp mấy lần.
Những chiếc ghế dài được bày ra, phía sau có hai ba hàng, trong đại sảnh rộng lớn có rất nhiều người ngồi.
Sau khi mở yến tiệc, tiểu hoàng đế yêu cầu Đức Hỉ triệu tập, sau đó các sứ thần của Cổ Lương quốc đã có thể vào yết kiến.
Đoàn người này rất dễ nhận biết, quả nhiên hầu hết các nam tử đều có mái tóc ngắn, thậm chí cả những người có mái tóc dài cũng không buộc gọn, mà thắt mấy cái bím tóc nhỏ.
Quần áo phần lớn đều là hở nửa tay, trong kín ngoài mở, gần như lộ hết nửa bộ ngực, phía trên treo vài sợi dây chuyền vàng khảm đá quý.
Mà váy của nữ tử cũng cực kỳ táo bạo, có chỗ để lộ xương quai xanh và ngực, có chỗ phơi bày vòng eo thon gọn...
Váy bên dưới chỉ dài đến bắp chân, có một đoạn nhỏ ống chân và bàn chân thẳng ra, phía trên treo nhiều chiếc vòng làm trang sức.
Đầy sự quyến rũ kỳ lạ.
Sứ thần của Cổ Lương quốc đã gặp hoàng đế Chương Thần và Nhiếp Chính Vương.
Vị tiểu hoàng tử với đôi khuyên tai vàng, người đã sớm nổi tiếng trên khắp phố lớn ngõ nhỏ, có hốc mắt sâu và con ngươi màu nâu nhạt, khiến hắn ta nổi bật giữa đám đông.
Hắn ta nghe nói Đại Yển chưa bao giờ thấy nam nữ khiêu vũ cùng nhau, nên hắn ta sẵn sàng trở thành người nhảy đầu tiên trong bữa tiệc tối nay.
Y Mộ Qua và nữ tử Oa Á đã thể hiện kỹ năng khiêu vũ của mình trước mặt mọi người.
Nam nhân cường tráng, nữ nhân thanh tú duyên dáng, hai người phối hợp ăn ý, biết cách co giãn, nhìn rất đẹp mắt.
Trong nhịp điệu nhộn nhịp, sau khi điệu múa hoàn thành, bầu không khí quả thực đã khác.
Được biết rằng, ở Cổ Lương quốc, khiêu vũ là một thú tiêu khiển thường gặp, giống như uống rượu và uống trà, cả nam và nữ, già và trẻ đều khiêu vũ.
Các thần tử của Đại Yển đã khen ngợi họ rất nhiều.
Y Mộ Qua mỉm cười nhận lấy, chắp tay về phía Bạc Thời Diễn rồi nói: "Nhiếp chính vương chắc chưa bao giờ thử khiêu vũ, Oa Á có kỹ năng khiêu vũ tuyệt vời, tính tình dịu dàng cũng ân cần, tiểu Vương sẵn lòng trao đổi nữ nhân với Nhiếp Chính Vương.”
Hắn nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Thang Ấu Ninh.
Thang Ấu Ninh không có phản ứng, cũng không hề nghĩ nữ nhân hắn ta nói chính là mình.
Ngược lại, Tương Xảo ở phía sau giật mình, hai tay nắm chặt.
Các đại thần khác nghe vậy, đều tỏ ra không đồng tình.
Đúng là ở Đại Yển có trao đổi thê thiếp và cung nữ, nhưng phần lớn đều là những lão già vô liêm sỉ hoặc mấy công tử ăn chơi mới làm vậy.
Người bình thường sau khi nạp phòng đều sẽ không trao đổi với người khác.
Tướng quân Chu Vệ Bình thô lỗ nói: “Đổi tới đổi lui có lợi ích gì? Nếu tiểu hoàng tử hào phóng thì trực tiếp cho luôn đi."
"Oa Á rất tốt, ít nhiều tiểu vương cũng có chút luyến tiếc nàng ấy."
Tuy nói như thế, nhưng Y Mộ Qua lại ném một ánh mắt cho nữ tử bên cạnh.
Oa Á đi thẳng đến bàn của Bạc Thời Diễn, dịu dàng cúi đầu: “Bái kiến Nhiếp Chính vương."
Khi nàng ta hành lễ, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Bạc Thời Diễn, đôi mắt quyến rũ, không ngượng ngùng mà uyển chuyển như nữ nhân Đại Yển.
Thang Ấu Ninh tò mò nhìn vào vòng eo thon thả của nàng ta, từ khi còn nhỏ nhũ nương của nàng đã dặn kỹ, không được để người khác nhìn vào cơ thể của nàng, nhưng những nữ nhân đến từ Cổ Lương quốc thì lại khác.
“Bổn vương không cần.” Bạc Thời Diễn chậm rãi ngước mắt lên, trả lời Y Mộ Qua.
Trước khi Y Mộ Qua lên tiếng, Oa Á đã tỏ khó hiểu, "Nhiếp Chính vương không thích ta?"
Nàng ta ở Cổ Lương quốc rất được hoan nghênh!
Oa Á khá tự tin vào nhan sắc và vóc dáng của mình, nàng ta đã tập múa từ khi còn nhỏ, thân hình có đường cong quyến rũ hơn nữ nhân bình thường.
Nhưng... khi ánh mắt nàng ta va vào Thang Ấu Ninh thì không khỏi dừng lại.
Cả người cô nương này nhìn thôi là đủ thấy mềm mại rồi, nét mặt của nàng ấy, còn có vóc dáng kia...
Oa Á hiểu ra, lui về bên cạnh Y Mộ Qua, nói: “Ngài ấy đã có một vũ công ưu tú rồi."
Y Mộ Qua tiếc nuối vì sự từ chối của Bạc Thời Diễn, “Tiểu vương cũng cảm thấy nàng rất thích hợp để khiêu vũ."
Thang Ấu Ninh sau đó mới ý thức được, quay đầu thấp giọng hỏi: "Vương gia, bọn họ đang nói ta hả?"
“Đừng bận tâm.” Bạc Thời Diễn cúi đầu uống rượu.
"Được."
Trong mắt người khác, thái độ này của Thang Ấu Ninh rất hào phóng, không quan tâm hơn thua.
Nghe nói có một số người muốn đổi nữ nhân của mình đi, còn có thể tỏ ra ung dung, điều đó chứng tỏ họ không phải là đèn cạn dầu, mà là rất thủ đoạn và mưu mô.
Nhờ có thư tiến cử, Ngu Thế Tân đã thành công vào triều làm quan.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thế Tân tham dự yến tiệc trong cung, ông ta ngồi ở hàng ghế sau, dẫn theo con trai là Ngu Hành Phong - người sẽ tham gia kỳ thi mùa thu năm nay.
Vẫn luôn quan sát Bạc Thời Diễn từ nãy đến giờ, lúc này ông ta mới cười khẩy một tiếng: "A tỷ của con theo người của Thái hậu vào kinh, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ hắn, sở dĩ nó bị cự tuyệt, hơn phân nửa là vì ả thiếp kia."
Bên cạnh nam nhân có mỹ nhân tươi như hoa, sao có thể quay đầu gặm cỏ được đây?
Ngu Tố Âm thực sự rất ngu xuẩn.
Thân hình Ngu Hành Phong thẳng tắp, tay áo được viền tỉ mỉ, miệng trả lời: "Lấy sắc hầu hạ người, há có thể lâu dài?"
Ngu Thế Tân nhìn con trai đầy triển vọng của mình, gật đầu hài lòng: "Muốn đạt được thành tựu lớn thì đừng để nữ nhân cản trở con, a tỷ của con không còn hữu ích nữa nên sau này cũng đừng để ý đến nó.”
Ngu Hành Phong đã mười tám tuổi, chưa thành thân.
Nếu có thể có được một thứ hạng tốt trong kì thi mùa thu tới, thì sẽ có nhiều mối hôn phối để lựa chọn hơn.
Nam nhi lập gia đình muộn một chút cũng không có gì đáng ngại.
Ngu Thế Tân luôn để mắt tới con trai, chỉ sợ nó huyết khí phương cương, sẽ bị nữ nhân mê hoặc tâm trí.
Bạc Thời Diễn từ chối đề nghị trao đổi nữ nhân của Y Mộ Qua, Y Mộ Qua cũng không dây dưa nhiều, quay trở lại chỗ ngồi của mình và bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Sứ thần phụ trách Cổ Lương quốc là Ban Thuyên, dẫn đầu người của mình, bắt đầu cuộc thảo luận với một số đại thần ở Đại Yển.
Họ đều giỏi ăn nói nên mới có thể trở thành sứ giả, thăm dò ngôn ngữ lẫn nhau, cũng rất đặc sắc.
Người người nâng chén đổi chén, tạo nên khung cảnh náo nhiệt.
Trong tiệc chiêu đãi đầu tiên, hai bên không đề cập đến bất kỳ chủ đề nhạy cảm nào.
Cho đến nửa sau của yến tiệc, Bạc Thời Diễn dẫn Thang Ấu Ninh rời khỏi bữa tiệc trước, thay vì vội vàng rời khỏi hoàng cung, hắn trở lại Nghi Lăng điện.
*
Trên đường đi, Thang Ấu Ninh đã ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn Bạc Thời Diễn: “Nếu Vương gia đã từ chối họ, hẳn sẽ không đổi ý đâu nhỉ.”
Nếu tùy ý tặng người đi, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Thật sự xem người không khác gì chó mèo.
“Còn phải xem tâm trạng của bổn vương đã." Bạc Thời Diễn cố ý nói vậy.
Thang Ấu Ninh quả thực sợ hãi, nàng dùng đôi tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo của hắn, trong đầu soạn từ, nghĩ cách thuyết phục hắn từ bỏ suy nghĩ đó.
Không ngờ Bạc Thời Diễn lại loạng choạng vì bị nàng níu áo.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng đỡ trán, thấp giọng nói: “Đi đường cho cẩn thận, đừng lôi kéo bổn vương.”
Mũi của Thang Ấu Ninh hít hít, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, nàng hỏi: “Ngài uống say rồi à?”
“Vẫn chưa." Hắn mở miệng phủ nhận.
Tiểu hoàng đế trẻ tuổi không giỏi uống rượu, Nhiếp chính vương là người nắm quyền, nên khó tránh khỏi bị mời uống mấy ly.
Tửu lượng của Bạc Thời Diễn không tốt, nhưng hắn không định tiết lộ thông tin này ra ngoài.
Mặc dù hơi say, nhưng khuôn mặt hắn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Thang Ấu Ninh không tin hắn không say, nghiêng đầu nhìn hắn. "Ta từng nhìn thấy một người, say rượu ngã vật xuống đất, bị gãy hết răng cửa… Ngài nên cẩn thận một chút."
Nghe vậy Bạc Thời Diễn nhướng mày: "...Hy vọng răng cửa của bổn vương không sao."
Khi họ đến Nghi Lăng điện, cung nữ hầu hạ trong phòng nhìn thấy chủ tử trở về, lập tức chuẩn bị trà bánh.
Từ trước tới nay luôn là Nhiễm Tùng bưng tới, nhưng hôm nay y lại đặt khay trước mặt Thang Ấu Ninh, ra hiệu cho nàng.
Người hãy ân cần hơn một chút đi, Thang di nương!
Thang Ấu Ninh ngơ ngác nhận lấy, hiểu rồi, ý là Vương gia đã say, cần được người đút, để tránh làm đổ.
Không ai biết làm sao nàng lại đi đến kết luận này, nàng nâng chén trà lên, gạt bọt sang một bên, rồi nhẹ nhàng thổi cho nguội một lát.
Sau đó nàng đưa tới miệng Bạc Thời Diễn, nói: "Vương gia, ta đút ngài uống trà nha."
"Đút ta uống?"
Trà đầy hương thơm, Bạc Thời Diễn nhìn vào đôi mắt trong suốt không thấy đáy của nàng, lúc này nàng khom lưng tới gần hắn, vòng eo mảnh khảnh, hương thơm ấm áp.
Nhìn khuôn mặt trong sáng tiến gần trong gang tấc, hắn nuốt khan một cái.
Mặc dù… Bạc Thời Diễn không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự thích mùi hương của nàng.
Sau khi trở về kinh thành, ban đêm khi đi ngủ, thỉnh thoảng lại nhớ đến hai ngày nằm chung giường ở trạm dịch hắn sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu.
Một đại phu chữa trị cho hắn từng nói, có một số người ngủ không mộng mị, ngày nào cũng ngủ rất ngon, thời gian ngủ của họ ngắn hơn nhiều so với người bình thường.
Lúc đó hắn nghe xong cũng không để tâm, bởi vì dù sao người đó cũng không phải là hắn.
Lại không ngờ hiện tại hắn đã gặp được một người có thể đưa hắn vào giấc ngủ ngon lành.
Bạc Thời Diễn và Thang Ấu Ninh nhìn nhau, đôi môi mỏng hơi hé mở.
Nàng gần như chạm vào miệng cốc sứ trắng, nhưng lại đột nhiên lấy bỏ chén trà xuống——
“Ta suýt quên mất, Vương gia, ngài vẫn là nên tự mình uống đi.”
Nàng không thể chạm vào hắn.
Thang Ấu Ninh xoay người, đặt chén trà nóng lên chiếc bàn bên cạnh hắn, còn chưa kịp lùi lại một bước, vòng eo đã bị cánh tay dài của hắn ôm lại.
Nàng ngã ngồi vào lòng hắn, được hắn ôm vào lòng, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Nàng cố ý làm vậy phải không?”
Bạc Thời Diễn rất muốn nhéo gương mặt ngây thơ này đến đỏ ửng.
Thang Ấu Ninh đã nhìn thấy nhiều bộ dạng hung ác của hắn, nên không còn sợ hãi nữa, thành thật trả lời: “Ngài đã nói không cần ta hầu hạ mà.”
Nàng còn nhớ, hắn làm sao có thể quên được?
"Hay nhỉ, xem ra bổn vương nhất định phải cho nàng hiểu, cái gì gọi là hầu hạ."
Ánh mắt hắn nặng nề, không hề có ý tốt.
Hắn bế nàng lên, đứng dậy đi vào trong nội điện.
Tương Xảo và Thập Lan, cả hai đều không dám đi theo, chỉ cúi đầu đi ra ngoài điện chờ.
Thang Ấu Ninh đặt tay lên vai hắn, đá vào bắp chân hắn, “Ta có thể tự đi được.”
Bạc Thời Diễn không để ý đến nàng, đi đến chiếc giường thấp nơi hắn thường nghỉ ngơi, rồi mới thả nàng xuống.
Hắn cúi người về phía trước, lấy một chồng sách nhỏ từ ngăn ẩn có khắc hình sư tử ở bên cạnh.
“Nàng đã xem qua Tị Hỏa đồ chưa?” Hắn hỏi.
Ồ, đó là sách vẽ cảnh đánh nhau. Thang Ấu Ninh gật đầu, nhưng đột nhiên khựng lại, mở to đôi mắt đen láy: “Ngài muốn đánh ta?!"
Nhất thời nàng vừa sợ hãi vừa ấm ức, họ đã quen biết nhau lâu như thế, sao hắn có thể nhẫn tâm…?
"Ai nói làm vậy là đánh nàng?" Bạc Thời Diễn day day chân mày.
Thật không thể tin được, có ngày hắn lại phải dạy cho một tiểu cô nương hiểu những thứ này.
Thang Ấu Ninh đương nhiên hiểu, cau mày nói: "Hai bên đều dùng tay không, nhưng hắn lại dùng gậy đâm người ta, còn cắn cổ người ta nữa, trông có vẻ rất đau đớn..."
Thật không công bằng!
Miệng nàng bị Bạc Thời Diễn bịt lại, đôi mắt hắn thâm sâu đến đáng sợ, giọng nói khàn khàn: “Không được phép nói nữa.”
“Ưm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.