Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 40:
Tiểu Hoa Miêu
02/08/2024
Ngày yết bảng, ba nha hoàn bên cạnh Thang Ấu Ninh và Tần bà tử đều ra ngoài xem chuyện vui.
Trần quản gia hẹn trước vị trí tốt nhất của Phúc Mãn Lâu, bởi vì Vương gia dặn dò, hắn còn sắp xếp hai bà tử khỏe mạnh đi theo, để tránh bị chen lấn.
Có Trần quản gia tỉ mỉ chu đáo, Thang Ấu Ninh sau khi ra cửa một đường thông suốt không trở ngại, xe ngựa chạy thẳng tới Phúc Mãn Lâu, được dẫn tới một sương phòng ở lầu hai, cách rào chắn quan sát đường phố.
Không cần phải chen chúc.
Nhạc La tới hơi muộn một chút, sau khi vào trong thì rất hài lòng với căn phòng này, không hổ là phủ Nhiếp Chính Vương, lần này nàng ta đi theo được thơm lây.
Những năm trước vào thời điểm này, các nhà có môn sinh đều tranh nhau đập tiền cướp vị trí, ai cũng muốn đứng đầu.
Nhạc La còn dẫn theo một người, chính là trưởng nữ của đại tướng quân Chu Vệ Bình, tên là Chu Phục Mai, năm nay mới mười lăm tuổi.
Là con nhà võ tướng, không câu nệ tiểu tiết, không học theo những quy tắc của giới văn nhân, ở một khía cạnh nào đó, nàng ấy và Nhạc La là một loại người.
Chu Phục Mai tới chỗ Thang Ấu Ninh chào hỏi nhau, làm quen một chút.
Nàng ấy kinh ngạc thốt lên: “Chẳng trách có nhiều lời đồn về muội đây, hóa ra là một mỹ nhân!”
Thang Ấu Ninh chậm rãi chớp mắt: “Lời đồn gì?”
Chu Phục Mai cũng không nói rõ: “Bọn họ ghen tị với muội!”
Chỉ là những lời lẽ lấy nhan sắc để hầu hạ người khác.
Có câu hổ phụ sinh hổ tử, Chu Phục Mai từ nhỏ đã cao gầy, giống thân phụ.
Mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng vóc dáng của nàng không hề thua kém bọn họ.
Chu Phục Mai cảm thấy rất khó tin: “Thì ra trên đời thực sự có những tiểu nương tử dịu dàng như vậy...”
Ánh mắt của nàng khó tránh khỏi rơi vào trước ngực của Thang Ấu Ninh.
To quá.
Mười lăm tuổi nàng cũng đã biết không ít, ngày nào tắm rửa cũng thoa ngọc lộ lên người, nói là có lợi cho việc trổ mã.
Nhưng hai năm trôi qua, cũng chẳng thấy to lên chút nào!
Nhạc La chống nạnh, đứng chắn trước mặt Thang Ấu Ninh: “Nhìn cái gì! Không được nhìn!”
Chu Phục Mai nhăn mũi: “Chẳng phải của tỷ, ta cũng chẳng nhìn tỷ...”
Nhạc La giơ tay định véo nàng ta: “Chẳng lẽ là của tỷ à?”
“Được được, được, ta sợ tỷ rồi...” Chu Phục Mai vội vàng né tránh.
Hai người cãi nhau, xô đẩy một hồi mới ngồi xuống uống trà nói chuyện.
Chu Phục Mai nói phụ mẫu nàng gần đây đang chuẩn bị cho nàng xem mắt: “Tìm tới tìm lui, không phải là đồng liêu của phụ thân ta, thì cũng là chiến hữu năm xưa, toàn là hạng người thô lỗ!”
Nàng không thích, nàng muốn chọn một người đọc sách nho nhã.
Nhạc La bĩu môi: “Đám người đọc sách là bạc tình nhất! Hơn nữa những kẻ có thể nổi danh trên bảng, phần lớn đều khổ học mười mấy năm, tuổi đã cao, trong nhà ắt hẳn có thê nhi rồi, nếu không thì cũng là tướng mạo xấu xí.”
Chu Phục Mai nghe vậy, thở dài cùng Thang Ấu Ninh: “Cái miệng của Huyện chúa này, đặc biệt không kiêng dè gì cảm giác của ta.”
Thang Ấu Ninh nhịn không được cười: “Hai người hẳn là có tình cảm rất tốt.”
“Cũng không đến mức đó, bọn ta chỉ là quen biết quá lâu rồi, kinh thành đi đi lại lại cũng chỉ có ngần ấy người.”
Giọng điệu của Nhạc La, dường như đang oán trách kinh thành quá nhỏ.
Thang Ấu Ninh lại cảm thấy, bên ngoài lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Kinh thành có nhiều người như vậy, nhưng những người mà nàng quen biết, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiện tại nhờ có sự cho phép của Vương gia, thế giới của nàng, đang từng chút một mở rộng ra bên ngoài.
Ba người trò chuyện không lâu, chủ đề đã chuyển sang những môn sinh năm nay.
Chu Phục Mai cũng không biết nhiều, nói: “Hình như trong số những người này, trẻ tuổi tài cao chưa lập gia đình thì chỉ có Ngu Hành Phong, là họ hàng của Huyện chúa.”
Nhạc La mặt mày u ám: “Hắn ta tính là họ hàng gì của bổn Huyện chúa? Chẳng lẽ dám bắt ta gọi cữu cữu? Mặt mũi lớn quá ha!”
Ngu Tố Âm trở thành trắc phi của phụ thân nàng ta, lúc đầu còn đòi sống đòi chết, giờ chỉ quanh quẩn trong viện không chịu bước ra ngoài.
Giống như đổi chỗ khác để làm ni cô, Nhạc La và Ngu Tố Âm chẳng liên quan gì đến nhau.
Chỉ cần đừng đến chọc nàng, nàng sẽ coi như không thấy.
Chu Phục Mai biết Nhạc La không thích, nên cũng không nói nữa.
Đúng lúc đó, một nhóm quan binh từ dưới đi lên, đẩy đám đông rộn ràng nhốn nháo ra, đi ra dán bảng xếp hạng.
Đám đông chen chúc trên phố bỗng chốc sôi động.
Khi bảng vàng được dán xong, quan binh vừa rút lui, lập tức bị mọi người vây quanh. Mọi người xôn xao hỏi han, gọi tên vang dội.
Có người còn cao giọng xướng danh:
“Giải nguyên: Trương Ngọc Minh...”
“Quả nhiên là lão tú tài kia! Thật kiên trì, khổ học nhiều năm cuối cùng cũng có kết quả tốt!”
“Á nguyên: Chu Cảnh!”
“A! Đây là án thủ của Du Châu chúng ta!”
“Kinh khôi: Liễu Chí Lương...”
“Con thứ của Liễu thượng thư, quả nhiên giỏi giang!”
“Kinh khôi: Ngu Hành Phong!”
“Không hổ là Ngu gia Nam Nghiêu, dòng dõi thư hương, còn trẻ như vậy...”
… Nghe ngóng được bảy tám phần, hy vọng của Chu Phục Mai tan thành mây khói.
Những người có tên trên bảng vàng, đa số đều đã có hiền thê, hoặc là gia cảnh bần hàn, trừ Ngu Hành Phong kia.
Nhưng nghe nói Ngu gia dã tâm không nhỏ, sao có thể vừa mắt một võ tướng như Chu tướng quân?
Nếu như hạ thấp tiêu chuẩn, chọn người thấp kém hơn thì gia đình nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, thôi thì tạm gác lại ý định này.
Nhạc La dựa nghiêng vào lan can, lắc đầu cau mày: “Kinh thành có nhiều con cháu thế gia như vậy, chẳng lẽ không có lấy một người cao trung nào sao? Bọn họ vô dụng quá đi!”
Hiếm hoi được đi xem bảng vàng để kén rể, vậy mà lại không biết chọn ai cho phải!
Lời này vô tình lại bị phòng bên cạnh nghe thấy.
Loại phòng có lan can bao quanh như Phúc Mãn Lâu này vốn dành cho khách nhân ngắm cảnh vui dưới đường, vào lễ mừng hay năm mới, bọn họ có thể ngắm đèn, ngắm trăng, ngắm pháo hoa.
Phòng bên cạnh cũng bố trí tương tự, hai bên lan can sát nhau, lúc này một bóng người mặc áo đỏ thò đầu ra, trừng mắt nhìn Nhạc La: “Lại là ngươi! Miệng chó không thể phun ra ngà voi!”
Nhạc La quay đầu nhìn, lập tức cau mày: “Cố Toàn! Ngươi dám nhục mạ bổn huyện chúa!”
Cố Toàn liếc mắt khinh thường: “Chỉ cho ngươi nói người khác? Vơ đũa cả nắm đánh đồng tất cả con cháu thế gia, huyện chúa thì bản lĩnh lắm sao?”
“Nghe nói mấy vị huynh trưởng của Hầu phủ các ngươi đều thi cử rồi?” Nhạc La tỏ ra thấu hiểu, cười khẩy: “Ngươi thi được bao nhiêu? Sao bổn huyện chúa không nghe thấy tên ngươi nhỉ?”
Cố Toàn vỗ lan can: “Ta được hạng năm mươi mấy! Lỗ tai ngươi điếc mới không nghe thấy!”
Đoạn phía sau quả thật Nhạc La không nghe, nàng ta chỉ nghe mấy cái đầu, nhưng lúc này không thừa nhận, nhất định phải nhân cơ hội chế giễu hắn ta một trận.
Thang Ấu Ninh sững sờ nhìn hai người này, cách lan can cứ như hiện trường chọi gà, thoáng cái cắn hết một mẻ hạt dưa.
Cuối cùng, Chu Phục Mai giữ Nhạc La lại, thấp giọng nói: “Khoa cử như ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc, năm mươi mấy cũng không thấp, hơn nữa trước đây nghe nói Cố Tam Lang không học vấn, không nghề nghiệp, có thể thấy được có chút thiên phú...”
Chu Phục Mai nói một hồi, đột nhiên hai mắt sáng lên, phủ Diêu Thuận Hầu tuy có sa sút, nhưng tước vị vẫn còn, gia sản vẫn dồi dào.
Cố Tam Lang không thể thừa kế tước vị, nhưng giờ đây đã có công danh, chẳng phải là một lựa chọn tốt cho vị trí phu quân của nàng sao?
Chu Phục Mai nói ý tưởng này với Nhạc La, Nhạc La hiểu ý, liền hỏi: “Cố Toàn, ngươi đã đính hôn chưa?”
“Liên quan quái gì đến ngươi! Cút!” Rèm cửa bên cạnh bị sập xuống.
“...” Nhạc La nhún vai: “Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận này, có lẽ là do nhà gái không ưng hắn.”
“Thôi thôi.” Chu Phục Mai không còn hy vọng gì nữa: “Tính tình hắn như vậy, cũng chẳng khác gì con nhà võ tướng.”
Có thể thấy, người đọc sách không nhất thiết phải ôn tồn nho nhã.
Dưới lầu, lục tục có người đốt pháo, ba tiểu nương tử không hứng thú với sự náo nhiệt này, đầu xuân năm sau, cuộc diễu hành của trạng nguyên có thể sẽ đẹp mắt hơn chút.
Đã không còn sớm nữa, bọn họ nên quay về rồi.
Thang Ấu Ninh chia tay bọn họ, đi xe ngựa đến Nhạc An phường, lấy yên ngựa vàng về phủ.
Chiếc yên ngựa bằng vàng được chế tác tinh xảo, lấp lánh dưới ánh sáng, những viên ngọc bích được khảm trên đó vô cùng đẹp mắt.
Thang Ấu Ninh cầm trong tay món đồ trang trí yên ngựa nhỏ bằng bàn tay, cũng yêu thích không nỡ rời.
Nó là phiên bản thu nhỏ, giống hệt chiếc yên ngựa lớn.
Trở về phủ, Thang Ấu Ninh không thể chờ đợi được mà vội chạy đi tặng quà cho Bạc Thời Diễn, mặc dù sinh thần của hắn là ngày mai, nhưng nàng không chờ được.
Hiếm khi Bạc Thời Diễn được rảnh rỗi, đang ở bên cạnh hồ thủy tạ, chơi cờ với Văn Nhân Chiếu.
Nhiễm Tùng dẫn Thang Ấu Ninh vào, Văn Nhân Chiếu rất thức thời vuốt râu cáo lui.
Thập Lan bưng rương gỗ nhỏ, đặt lên bàn, sau khi mở ra thì thấy ánh vàng lấp lánh, quả nhiên toát lên hai chữ “quý giá”.
Thang Ấu Ninh đặt tay lên đầu nó, hỏi: “Vương gia, ngài thích không?”
Bạc Thời Diễn đánh giá nó mấy lần, rồi đáp: “Không tệ.”
Tiểu cô nương thích những vật lấp lánh, có phải muốn trang trí cả con bạch mã của hắn thành như vậy không?
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hai ngày nữa ta sẽ dẫn nàng đến trường đua ngựa, cho nàng chọn một con, yên ngựa này nàng tự dùng đi.”
“Không được đâu,” Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Đây là quà tặng cho ngài.”
Bạc Thời Diễn đứng dậy: “Nếu đã vậy, bổn vương cũng có thứ muốn tặng cho nàng.”
Hắn dẫn Thang Ấu Ninh vào trong, đứng trước một cái rương lớn, nói: “Mở ra xem đi.”
Một cái rương lớn như vậy?
Thang Ấu Ninh có chút bất ngờ và tò mò, theo lời hắn tiến lên, mở nó ra.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong đó có rất nhiều đồ vật vô cùng quen thuộc.
“Đây là...” là những thứ nàng không thể mang theo khi ở Thang gia, là mấy món phụ thân tặng nàng!
“Vương gia?”
Thang Ấu Ninh cảm giác nàng như đang nằm mơ, quay đầu lại nhìn hắn.
Bạc Thời Diễn nhàn nhạt nói: “Là nhũ nương của nàng về nhận đó, đã là đồ của nàng, không có lý do gì còn để ở nhà đích mẫu.”
Vừa dứt lời, Thang Ấu Ninh đã lao tới, hai tay ôm chặt eo hắn.
Trong nháy mắt Bạc Thời Diễn có chút nghẹt thở, lực của nàng quả thực không nhỏ...
Chỗ thắt lưng bụng của hắn, cảm giác như chạm vào mây trời, một tầng mây dày dặn vô cùng mềm mại.
Bạc Thời Diễn khẽ nuốt khan, bản chất nam nhân đều vừa ti tiện vừa tham lam, nàng không nên thử thách giới hạn của hắn như vậy.
Bàn tay rộng lớn chậm rãi nâng lên, suýt nữa ôm lấy tấm lưng mảnh mai của nàng...
“Vương gia, cám ơn ngài!”
Thang Ấu Ninh nói cảm ơn xong, lập tức buông tay ra, xoay người nằm sấp bên cạnh rương, kiểm tra bảo bối thất lạc mà nay đã tìm lại được.
Tay Bạc Thời Diễn vợt vào khoảng không.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dạo một vòng qua cặp mông đào của nàng, hắn xoay người, khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp vang lên: “Không được nằm sấp, mang về rồi xem.”
Trần quản gia hẹn trước vị trí tốt nhất của Phúc Mãn Lâu, bởi vì Vương gia dặn dò, hắn còn sắp xếp hai bà tử khỏe mạnh đi theo, để tránh bị chen lấn.
Có Trần quản gia tỉ mỉ chu đáo, Thang Ấu Ninh sau khi ra cửa một đường thông suốt không trở ngại, xe ngựa chạy thẳng tới Phúc Mãn Lâu, được dẫn tới một sương phòng ở lầu hai, cách rào chắn quan sát đường phố.
Không cần phải chen chúc.
Nhạc La tới hơi muộn một chút, sau khi vào trong thì rất hài lòng với căn phòng này, không hổ là phủ Nhiếp Chính Vương, lần này nàng ta đi theo được thơm lây.
Những năm trước vào thời điểm này, các nhà có môn sinh đều tranh nhau đập tiền cướp vị trí, ai cũng muốn đứng đầu.
Nhạc La còn dẫn theo một người, chính là trưởng nữ của đại tướng quân Chu Vệ Bình, tên là Chu Phục Mai, năm nay mới mười lăm tuổi.
Là con nhà võ tướng, không câu nệ tiểu tiết, không học theo những quy tắc của giới văn nhân, ở một khía cạnh nào đó, nàng ấy và Nhạc La là một loại người.
Chu Phục Mai tới chỗ Thang Ấu Ninh chào hỏi nhau, làm quen một chút.
Nàng ấy kinh ngạc thốt lên: “Chẳng trách có nhiều lời đồn về muội đây, hóa ra là một mỹ nhân!”
Thang Ấu Ninh chậm rãi chớp mắt: “Lời đồn gì?”
Chu Phục Mai cũng không nói rõ: “Bọn họ ghen tị với muội!”
Chỉ là những lời lẽ lấy nhan sắc để hầu hạ người khác.
Có câu hổ phụ sinh hổ tử, Chu Phục Mai từ nhỏ đã cao gầy, giống thân phụ.
Mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng vóc dáng của nàng không hề thua kém bọn họ.
Chu Phục Mai cảm thấy rất khó tin: “Thì ra trên đời thực sự có những tiểu nương tử dịu dàng như vậy...”
Ánh mắt của nàng khó tránh khỏi rơi vào trước ngực của Thang Ấu Ninh.
To quá.
Mười lăm tuổi nàng cũng đã biết không ít, ngày nào tắm rửa cũng thoa ngọc lộ lên người, nói là có lợi cho việc trổ mã.
Nhưng hai năm trôi qua, cũng chẳng thấy to lên chút nào!
Nhạc La chống nạnh, đứng chắn trước mặt Thang Ấu Ninh: “Nhìn cái gì! Không được nhìn!”
Chu Phục Mai nhăn mũi: “Chẳng phải của tỷ, ta cũng chẳng nhìn tỷ...”
Nhạc La giơ tay định véo nàng ta: “Chẳng lẽ là của tỷ à?”
“Được được, được, ta sợ tỷ rồi...” Chu Phục Mai vội vàng né tránh.
Hai người cãi nhau, xô đẩy một hồi mới ngồi xuống uống trà nói chuyện.
Chu Phục Mai nói phụ mẫu nàng gần đây đang chuẩn bị cho nàng xem mắt: “Tìm tới tìm lui, không phải là đồng liêu của phụ thân ta, thì cũng là chiến hữu năm xưa, toàn là hạng người thô lỗ!”
Nàng không thích, nàng muốn chọn một người đọc sách nho nhã.
Nhạc La bĩu môi: “Đám người đọc sách là bạc tình nhất! Hơn nữa những kẻ có thể nổi danh trên bảng, phần lớn đều khổ học mười mấy năm, tuổi đã cao, trong nhà ắt hẳn có thê nhi rồi, nếu không thì cũng là tướng mạo xấu xí.”
Chu Phục Mai nghe vậy, thở dài cùng Thang Ấu Ninh: “Cái miệng của Huyện chúa này, đặc biệt không kiêng dè gì cảm giác của ta.”
Thang Ấu Ninh nhịn không được cười: “Hai người hẳn là có tình cảm rất tốt.”
“Cũng không đến mức đó, bọn ta chỉ là quen biết quá lâu rồi, kinh thành đi đi lại lại cũng chỉ có ngần ấy người.”
Giọng điệu của Nhạc La, dường như đang oán trách kinh thành quá nhỏ.
Thang Ấu Ninh lại cảm thấy, bên ngoài lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Kinh thành có nhiều người như vậy, nhưng những người mà nàng quen biết, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hiện tại nhờ có sự cho phép của Vương gia, thế giới của nàng, đang từng chút một mở rộng ra bên ngoài.
Ba người trò chuyện không lâu, chủ đề đã chuyển sang những môn sinh năm nay.
Chu Phục Mai cũng không biết nhiều, nói: “Hình như trong số những người này, trẻ tuổi tài cao chưa lập gia đình thì chỉ có Ngu Hành Phong, là họ hàng của Huyện chúa.”
Nhạc La mặt mày u ám: “Hắn ta tính là họ hàng gì của bổn Huyện chúa? Chẳng lẽ dám bắt ta gọi cữu cữu? Mặt mũi lớn quá ha!”
Ngu Tố Âm trở thành trắc phi của phụ thân nàng ta, lúc đầu còn đòi sống đòi chết, giờ chỉ quanh quẩn trong viện không chịu bước ra ngoài.
Giống như đổi chỗ khác để làm ni cô, Nhạc La và Ngu Tố Âm chẳng liên quan gì đến nhau.
Chỉ cần đừng đến chọc nàng, nàng sẽ coi như không thấy.
Chu Phục Mai biết Nhạc La không thích, nên cũng không nói nữa.
Đúng lúc đó, một nhóm quan binh từ dưới đi lên, đẩy đám đông rộn ràng nhốn nháo ra, đi ra dán bảng xếp hạng.
Đám đông chen chúc trên phố bỗng chốc sôi động.
Khi bảng vàng được dán xong, quan binh vừa rút lui, lập tức bị mọi người vây quanh. Mọi người xôn xao hỏi han, gọi tên vang dội.
Có người còn cao giọng xướng danh:
“Giải nguyên: Trương Ngọc Minh...”
“Quả nhiên là lão tú tài kia! Thật kiên trì, khổ học nhiều năm cuối cùng cũng có kết quả tốt!”
“Á nguyên: Chu Cảnh!”
“A! Đây là án thủ của Du Châu chúng ta!”
“Kinh khôi: Liễu Chí Lương...”
“Con thứ của Liễu thượng thư, quả nhiên giỏi giang!”
“Kinh khôi: Ngu Hành Phong!”
“Không hổ là Ngu gia Nam Nghiêu, dòng dõi thư hương, còn trẻ như vậy...”
… Nghe ngóng được bảy tám phần, hy vọng của Chu Phục Mai tan thành mây khói.
Những người có tên trên bảng vàng, đa số đều đã có hiền thê, hoặc là gia cảnh bần hàn, trừ Ngu Hành Phong kia.
Nhưng nghe nói Ngu gia dã tâm không nhỏ, sao có thể vừa mắt một võ tướng như Chu tướng quân?
Nếu như hạ thấp tiêu chuẩn, chọn người thấp kém hơn thì gia đình nàng chắc chắn sẽ không đồng ý, thôi thì tạm gác lại ý định này.
Nhạc La dựa nghiêng vào lan can, lắc đầu cau mày: “Kinh thành có nhiều con cháu thế gia như vậy, chẳng lẽ không có lấy một người cao trung nào sao? Bọn họ vô dụng quá đi!”
Hiếm hoi được đi xem bảng vàng để kén rể, vậy mà lại không biết chọn ai cho phải!
Lời này vô tình lại bị phòng bên cạnh nghe thấy.
Loại phòng có lan can bao quanh như Phúc Mãn Lâu này vốn dành cho khách nhân ngắm cảnh vui dưới đường, vào lễ mừng hay năm mới, bọn họ có thể ngắm đèn, ngắm trăng, ngắm pháo hoa.
Phòng bên cạnh cũng bố trí tương tự, hai bên lan can sát nhau, lúc này một bóng người mặc áo đỏ thò đầu ra, trừng mắt nhìn Nhạc La: “Lại là ngươi! Miệng chó không thể phun ra ngà voi!”
Nhạc La quay đầu nhìn, lập tức cau mày: “Cố Toàn! Ngươi dám nhục mạ bổn huyện chúa!”
Cố Toàn liếc mắt khinh thường: “Chỉ cho ngươi nói người khác? Vơ đũa cả nắm đánh đồng tất cả con cháu thế gia, huyện chúa thì bản lĩnh lắm sao?”
“Nghe nói mấy vị huynh trưởng của Hầu phủ các ngươi đều thi cử rồi?” Nhạc La tỏ ra thấu hiểu, cười khẩy: “Ngươi thi được bao nhiêu? Sao bổn huyện chúa không nghe thấy tên ngươi nhỉ?”
Cố Toàn vỗ lan can: “Ta được hạng năm mươi mấy! Lỗ tai ngươi điếc mới không nghe thấy!”
Đoạn phía sau quả thật Nhạc La không nghe, nàng ta chỉ nghe mấy cái đầu, nhưng lúc này không thừa nhận, nhất định phải nhân cơ hội chế giễu hắn ta một trận.
Thang Ấu Ninh sững sờ nhìn hai người này, cách lan can cứ như hiện trường chọi gà, thoáng cái cắn hết một mẻ hạt dưa.
Cuối cùng, Chu Phục Mai giữ Nhạc La lại, thấp giọng nói: “Khoa cử như ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc, năm mươi mấy cũng không thấp, hơn nữa trước đây nghe nói Cố Tam Lang không học vấn, không nghề nghiệp, có thể thấy được có chút thiên phú...”
Chu Phục Mai nói một hồi, đột nhiên hai mắt sáng lên, phủ Diêu Thuận Hầu tuy có sa sút, nhưng tước vị vẫn còn, gia sản vẫn dồi dào.
Cố Tam Lang không thể thừa kế tước vị, nhưng giờ đây đã có công danh, chẳng phải là một lựa chọn tốt cho vị trí phu quân của nàng sao?
Chu Phục Mai nói ý tưởng này với Nhạc La, Nhạc La hiểu ý, liền hỏi: “Cố Toàn, ngươi đã đính hôn chưa?”
“Liên quan quái gì đến ngươi! Cút!” Rèm cửa bên cạnh bị sập xuống.
“...” Nhạc La nhún vai: “Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận này, có lẽ là do nhà gái không ưng hắn.”
“Thôi thôi.” Chu Phục Mai không còn hy vọng gì nữa: “Tính tình hắn như vậy, cũng chẳng khác gì con nhà võ tướng.”
Có thể thấy, người đọc sách không nhất thiết phải ôn tồn nho nhã.
Dưới lầu, lục tục có người đốt pháo, ba tiểu nương tử không hứng thú với sự náo nhiệt này, đầu xuân năm sau, cuộc diễu hành của trạng nguyên có thể sẽ đẹp mắt hơn chút.
Đã không còn sớm nữa, bọn họ nên quay về rồi.
Thang Ấu Ninh chia tay bọn họ, đi xe ngựa đến Nhạc An phường, lấy yên ngựa vàng về phủ.
Chiếc yên ngựa bằng vàng được chế tác tinh xảo, lấp lánh dưới ánh sáng, những viên ngọc bích được khảm trên đó vô cùng đẹp mắt.
Thang Ấu Ninh cầm trong tay món đồ trang trí yên ngựa nhỏ bằng bàn tay, cũng yêu thích không nỡ rời.
Nó là phiên bản thu nhỏ, giống hệt chiếc yên ngựa lớn.
Trở về phủ, Thang Ấu Ninh không thể chờ đợi được mà vội chạy đi tặng quà cho Bạc Thời Diễn, mặc dù sinh thần của hắn là ngày mai, nhưng nàng không chờ được.
Hiếm khi Bạc Thời Diễn được rảnh rỗi, đang ở bên cạnh hồ thủy tạ, chơi cờ với Văn Nhân Chiếu.
Nhiễm Tùng dẫn Thang Ấu Ninh vào, Văn Nhân Chiếu rất thức thời vuốt râu cáo lui.
Thập Lan bưng rương gỗ nhỏ, đặt lên bàn, sau khi mở ra thì thấy ánh vàng lấp lánh, quả nhiên toát lên hai chữ “quý giá”.
Thang Ấu Ninh đặt tay lên đầu nó, hỏi: “Vương gia, ngài thích không?”
Bạc Thời Diễn đánh giá nó mấy lần, rồi đáp: “Không tệ.”
Tiểu cô nương thích những vật lấp lánh, có phải muốn trang trí cả con bạch mã của hắn thành như vậy không?
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hai ngày nữa ta sẽ dẫn nàng đến trường đua ngựa, cho nàng chọn một con, yên ngựa này nàng tự dùng đi.”
“Không được đâu,” Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Đây là quà tặng cho ngài.”
Bạc Thời Diễn đứng dậy: “Nếu đã vậy, bổn vương cũng có thứ muốn tặng cho nàng.”
Hắn dẫn Thang Ấu Ninh vào trong, đứng trước một cái rương lớn, nói: “Mở ra xem đi.”
Một cái rương lớn như vậy?
Thang Ấu Ninh có chút bất ngờ và tò mò, theo lời hắn tiến lên, mở nó ra.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong đó có rất nhiều đồ vật vô cùng quen thuộc.
“Đây là...” là những thứ nàng không thể mang theo khi ở Thang gia, là mấy món phụ thân tặng nàng!
“Vương gia?”
Thang Ấu Ninh cảm giác nàng như đang nằm mơ, quay đầu lại nhìn hắn.
Bạc Thời Diễn nhàn nhạt nói: “Là nhũ nương của nàng về nhận đó, đã là đồ của nàng, không có lý do gì còn để ở nhà đích mẫu.”
Vừa dứt lời, Thang Ấu Ninh đã lao tới, hai tay ôm chặt eo hắn.
Trong nháy mắt Bạc Thời Diễn có chút nghẹt thở, lực của nàng quả thực không nhỏ...
Chỗ thắt lưng bụng của hắn, cảm giác như chạm vào mây trời, một tầng mây dày dặn vô cùng mềm mại.
Bạc Thời Diễn khẽ nuốt khan, bản chất nam nhân đều vừa ti tiện vừa tham lam, nàng không nên thử thách giới hạn của hắn như vậy.
Bàn tay rộng lớn chậm rãi nâng lên, suýt nữa ôm lấy tấm lưng mảnh mai của nàng...
“Vương gia, cám ơn ngài!”
Thang Ấu Ninh nói cảm ơn xong, lập tức buông tay ra, xoay người nằm sấp bên cạnh rương, kiểm tra bảo bối thất lạc mà nay đã tìm lại được.
Tay Bạc Thời Diễn vợt vào khoảng không.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dạo một vòng qua cặp mông đào của nàng, hắn xoay người, khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp vang lên: “Không được nằm sấp, mang về rồi xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.