Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 46:
Tiểu Hoa Miêu
02/08/2024
-
Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì có lợi thế hơn
-
Sau vài ngày vui vẻ, Vương gia không ở đây, Thang Ấu Ninh trở thành người lớn nhất ở nông trang này.
Muốn ăn gì cũng được đáp ứng, muốn đi dạo thì có ba nha hoàn đi theo, còn có thể đỡ nàng đi.
Vết thương ngoài da giữa hai chân, ba ngày đầu tiên thì đau, sau đó thì không còn cản trở việc đi lại nữa rồi.
Thuốc trị thương mà Bạc Thời Diễn đưa có hiệu quả rất tốt, trên da nàng đã đóng một lớp vảy, chỉ cần nó bong ra là khỏi hẳn.
Hổ trắng con vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng sau những ngày này, nó đã quen với mùi của Thang Ấu Ninh, dần dần trở nên thân thiết với nàng.
Mỗi khi thức dậy, nó lại dùng chiếc mũi ướt át cọ vào mu bàn tay nàng.
Cái đầu tròn xù lông, vô cùng đáng yêu.
Thang Ấu Ninh chơi với nó một lát, chờ nó ngủ, rồi ra ngoài đi dạo.
Nông trang có một cái giếng, mỗi ngày đều có người ra đó múc nước, nàng đã cầm thử cái tay cầm đó, khá nặng, nhưng chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng múc được.
Còn có một cái ao cá, vốn dĩ là để thả bèo cho cá ăn.
Cây hồng cuối thu, ra đầy quả, lá khô vàng rụng xuống, nhưng quả vẫn còn trên cành.
Một ông lão nói với Thang Ấu Ninh, loại hồng này không chỉ có thể chín vàng và mềm trên cây, mà sau khi chín nếu không hái, có thể phơi nắng thành quả hồng khô.
Đến khi tuyết rơi, treo lên cành cây sẽ rất đẹp.
Nhưng, như vậy sẽ “tiện cho” những chú chim, ngày đêm sẽ có từng đàn chim, ngửi thấy mùi đến mổ ăn.
Chúng đậu trên cành cây, con này mổ vài miếng, con kia gặm vài miếng, người không thể ăn được nữa.
Tá điền ở nông trang đều là mấy đại gia đình sống ở đây, bọn họ không lo cơm áo, Vương gia còn mời một lão tú tài đến dạy bọn trẻ học chữ, nếu học tốt sẽ cho chúng đến tư thục ở kinh thành học tiếp.
Dưới gốc cây hồng, Thang Ấu Ninh từng bắt gặp những đứa trẻ nghịch ngợm trốn học, không chịu nghe giảng, chạy ra leo cây hái hồng.
Sau đó, nó sẽ bị lão nương bắt được đánh một trận, đuổi theo khắp nơi.
Thang Ấu Ninh ở đằng xa, nhìn mà ngây người.
Mẫu thân trong ấn tượng của nàng, đại khái chính là Bành thị, còn những thứ khác nàng không tưởng tượng ra.
Thì ra trong nông gia là cảnh tượng gà bay chó sủa lại vui vẻ như vậy.
Thang Ấu Ninh cảm thấy đây là một nơi tuyệt vời để dưỡng già, trồng rau nuôi cá, có thể cưỡi ngựa, còn có thể chơi đùa trong rừng.
Chắc chắn nhũ nương cũng sẽ thích nơi này.
Hôm nay, Thang Ấu Ninh dùng muỗng sứ đút sữa dê cho hổ trắng, không nhịn được hỏi Thập Lan:
“Thập Lan, theo ngươi, một nông trang như vậy cần bao nhiêu bạc?”
Nàng không có khái niệm về tiền bạc, những thứ nàng mua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thập Lan đang nghịch dao găm bên cạnh, đáp: “Có thể là ba đến năm nghìn lượng.”
Các trang tử khác nhau, nên giá cả cũng có sự chênh lệch lớn.
Khốn Khốn kháu khỉnh bụ bẫm, đã học được cách tự liếm thức ăn.
Ăn no nê, nó lim dim mắt khẽ rên rỉ, vẻ mặt ngây ngô.
Lâm Xuân Sinh nói hổ con chừng nửa tháng sẽ có thể mở mắt, cũng có thể lâu hơn, vì hắn ta cũng chưa từng nuôi con hổ con nào.
Khi lớn hơn một chút, nó có thể ăn thịt băm nhuyễn.
Thang Ấu Ninh nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngẫm nghĩ về số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình.
Còn phải từ từ, nếu nàng có thể bán tranh thì tốt biết bao...
Thập Lan nhìn sang: “Nương tử muốn có một nông trang hả?”
Thang Ấu Ninh gật đầu, xòe hai tay ra: “Nhưng ta không có bạc.”
Thập Lan thông minh lại nhạy bén, nàng ấy nhận ra: “Nương tử thật ra không phải quan tâm đến sản xuất của trang trại, mà muốn ở đây luôn?”
Thang Ấu Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cũng không phủ nhận, hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Sợ là Vương gia sẽ không đồng ý.” Thập Lan muốn nói lại thôi.
Nàng ấy được gọi tới, đi theo bên cạnh, có thể thấy được đối với Vương gia mà nói, nương tử là rất đặc biệt.
Làm sao hắn có thể đồng ý chứ?
Thông thường, chỉ những nữ quyến phạm lỗi mới bị đày đến thôn trang, đi rồi có thể sẽ không bao giờ được trở về.
Đây là chuyện không ai muốn
Nhưng, tính cách của Thang Ấu Ninh lại khác, nàng thích náo nhiệt, cũng thích yên tĩnh trong núi.
Nàng càng khao khát tự do, chỉ cần không còn trói buộc, cấm nàng ra ngoài nữa, thì dù ở đâu cũng có thể làm nơi dưỡng già.
Trước mắt nàng cũng không thực sự nghĩ đến việc đi xa đến vậy, chỉ là đột nhiên nảy ra ý tưởng thôi.
Thập Lan không phải là người hay chuyển lời, không đến mức phải báo cáo những chuyện thế này cho Vương gia.
Bạc Thời Diễn từ kinh thành chạy tới Bảo Dương Kỳ Thạch, hoàn toàn không biết thiếp thất của mình đã vui quên trời đất.
Trên đường cưỡi ngựa, không may gặp một trận mưa thu, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Bạc Thời Diễn và Mậu Lam, Nhiễm Tùng đi theo, tất cả đều bị ướt như chuột lột.
Đến nông trang, cả người bọn họ run rẩy vì lạnh, mọi người lập tức bận rộn.
Quản sự vội vàng sai người đun nước nóng để chủ tử tắm, nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn nóng hổi.
Tương Xảo và Tương Nghi đi giúp nấu một nồi canh gừng lớn, Thang Ấu Ninh nếm thử trước, cảm thấy chưa đủ ngọt, nên cho thêm hai viên đường đỏ.
Bạc Thời Diễn vừa thay y phục đi ra, đã được dâng lên một chén canh gừng đường đỏ ngọt ngào, cay nồng.
Dù vậy, đến buổi tối, mấy người họ vẫn nhiễm phong hàn.
Nhiễm Tùng ho khan, Bạc Thời Diễn hơi sốt nhẹ.
Thực ra, thời tiết lúc này đã vào cuối thu, ban đêm trời se lạnh, một trận mưa lớn ập đến khiến khí trời trở nên lạnh giá như mùa đông.
Chờ qua hai ngày trời nắng, mọi thứ sẽ ấm áp trở lại.
Thang Ấu Ninh mặc chiếc váy bông thêu hoa sen, do thôn dân dâng lên, giản dị sạch sẽ, trông giống hệt một nàng dâu mới về nhà, đến khuyên Bạc Thời Diễn uống thuốc.
“Vương gia, bị bệnh phải uống thuốc.”
“Bổn vương không có bệnh.” Bạc Thời Diễn cầm một quyển sách trong tay, tựa vào giường thấp.
Sau khi tắm rửa, đầu hắn không đội mũ, so với vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn giờ đây lại thêm chút hiền lành.
“Nhiễm Tùng đều đã uống thuốc rồi.” Thang Ấu Ninh chớp chớp mắt.
Bạc Thời Diễn không ngẩng đầu lên, nói: “Nhiễm Tùng ho, nên mới uống thuốc.”
Thang Ấu Ninh không cãi lại được hắn, chỉ đi đến bên cạnh, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, vươn tới trước mặt hắn.
Bạc Thời Diễn từ từ nhấc mí mắt, không nhúc nhích, để mặc tiểu cô nương cúi người xuống, áp lòng bàn tay mềm mại lên trán hắn.
Lúc này, họ kề sát nhau vô cùng.
Hương thơm dịu dàng của nàng thoang thoảng quấn quanh người, dường như trong chốc lát có thể xua tan đi phần nào nặng nề và khó chịu trên người hắn.
Bạc Thời Diễn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hồng hào như hoa đào của nàng, những sợi lông tơ mịn màng lấp lánh dưới ánh sáng, có lẽ chỉ cần cắn nhẹ một cái cũng có thể rỉ ra nước đào.
Sắc mặt Thang Ấu Ninh hồng hào, đôi môi luôn đỏ thắm trơn bóng, như cánh hoa rực rỡ nhất, theo lời nói của nàng mà mấp máy...
“Vương gia.” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh như đã bắt được nhược điểm của hắn: “Ngài sốt rồi, còn muốn nói dối gạt ta sao! Nói dối là không tốt, không được nói dối ta.”
Nàng lặp lại lời hắn đã nói cách đây không lâu, nhíu mày hỏi: “Ngài biết lỗi chưa?”
“Bổn vương biết lỗi gì? Vẫn không muốn uống thuốc.” Bạc Thời Diễn cười nhạt, nói: “Nàng định phạt bổn vương thế nào?”
Câu hỏi này khiến Thang Ấu Ninh á khẩu, nàng cũng không nghĩ ra, nên phạt thế nào.
“Người đã biết lỗi rồi, tại sao không uống thuốc?” Thật là khó hiểu mà.
Bạc Thời Diễn trả lời: “Không muốn uống.”
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Nếu đổi lại là ta không chịu uống thuốc thì Vương gia sẽ làm gì?”
Hắn nhướng mày: “Bổn vương sẽ bóp nàng dẹp lép.”
Cái gì?
Thang Ấu Ninh lúc này cũng không khách sáo nữa, vươn móng vuốt nhỏ bé của mình ra, chạm vào khuôn mặt hắn.
Học theo động tác của hắn, nàng nhẹ nhàng véo một cái: “Ta cũng muốn véo ngài dẹp lép.”
Ừm, tiên hạ thủ vi cường.
Bạc Thời Diễn híp mắt: “Lá gan của nàng càng ngày càng lớn rồi.”
Lá gan Thang Ấu Ninh mới không lớn, nàng xoay người định bỏ chạy, nhưng bị cánh tay dài của hắn ôm lấy, giữ chặt vòng eo nhỏ kéo trở về.
Bồ câu trắng bị bắt, lập tức rụt thành con chim cút.
Nàng tỏ vẻ vô tội: “Ta chỉ thử lại làm những gì ngài đã làm thôi mà.”
Bạc Thời Diễn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ leo lên đầu hắn mà tác oai tác quái.
Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì có lợi thế hơn
-
Sau vài ngày vui vẻ, Vương gia không ở đây, Thang Ấu Ninh trở thành người lớn nhất ở nông trang này.
Muốn ăn gì cũng được đáp ứng, muốn đi dạo thì có ba nha hoàn đi theo, còn có thể đỡ nàng đi.
Vết thương ngoài da giữa hai chân, ba ngày đầu tiên thì đau, sau đó thì không còn cản trở việc đi lại nữa rồi.
Thuốc trị thương mà Bạc Thời Diễn đưa có hiệu quả rất tốt, trên da nàng đã đóng một lớp vảy, chỉ cần nó bong ra là khỏi hẳn.
Hổ trắng con vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng sau những ngày này, nó đã quen với mùi của Thang Ấu Ninh, dần dần trở nên thân thiết với nàng.
Mỗi khi thức dậy, nó lại dùng chiếc mũi ướt át cọ vào mu bàn tay nàng.
Cái đầu tròn xù lông, vô cùng đáng yêu.
Thang Ấu Ninh chơi với nó một lát, chờ nó ngủ, rồi ra ngoài đi dạo.
Nông trang có một cái giếng, mỗi ngày đều có người ra đó múc nước, nàng đã cầm thử cái tay cầm đó, khá nặng, nhưng chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng múc được.
Còn có một cái ao cá, vốn dĩ là để thả bèo cho cá ăn.
Cây hồng cuối thu, ra đầy quả, lá khô vàng rụng xuống, nhưng quả vẫn còn trên cành.
Một ông lão nói với Thang Ấu Ninh, loại hồng này không chỉ có thể chín vàng và mềm trên cây, mà sau khi chín nếu không hái, có thể phơi nắng thành quả hồng khô.
Đến khi tuyết rơi, treo lên cành cây sẽ rất đẹp.
Nhưng, như vậy sẽ “tiện cho” những chú chim, ngày đêm sẽ có từng đàn chim, ngửi thấy mùi đến mổ ăn.
Chúng đậu trên cành cây, con này mổ vài miếng, con kia gặm vài miếng, người không thể ăn được nữa.
Tá điền ở nông trang đều là mấy đại gia đình sống ở đây, bọn họ không lo cơm áo, Vương gia còn mời một lão tú tài đến dạy bọn trẻ học chữ, nếu học tốt sẽ cho chúng đến tư thục ở kinh thành học tiếp.
Dưới gốc cây hồng, Thang Ấu Ninh từng bắt gặp những đứa trẻ nghịch ngợm trốn học, không chịu nghe giảng, chạy ra leo cây hái hồng.
Sau đó, nó sẽ bị lão nương bắt được đánh một trận, đuổi theo khắp nơi.
Thang Ấu Ninh ở đằng xa, nhìn mà ngây người.
Mẫu thân trong ấn tượng của nàng, đại khái chính là Bành thị, còn những thứ khác nàng không tưởng tượng ra.
Thì ra trong nông gia là cảnh tượng gà bay chó sủa lại vui vẻ như vậy.
Thang Ấu Ninh cảm thấy đây là một nơi tuyệt vời để dưỡng già, trồng rau nuôi cá, có thể cưỡi ngựa, còn có thể chơi đùa trong rừng.
Chắc chắn nhũ nương cũng sẽ thích nơi này.
Hôm nay, Thang Ấu Ninh dùng muỗng sứ đút sữa dê cho hổ trắng, không nhịn được hỏi Thập Lan:
“Thập Lan, theo ngươi, một nông trang như vậy cần bao nhiêu bạc?”
Nàng không có khái niệm về tiền bạc, những thứ nàng mua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thập Lan đang nghịch dao găm bên cạnh, đáp: “Có thể là ba đến năm nghìn lượng.”
Các trang tử khác nhau, nên giá cả cũng có sự chênh lệch lớn.
Khốn Khốn kháu khỉnh bụ bẫm, đã học được cách tự liếm thức ăn.
Ăn no nê, nó lim dim mắt khẽ rên rỉ, vẻ mặt ngây ngô.
Lâm Xuân Sinh nói hổ con chừng nửa tháng sẽ có thể mở mắt, cũng có thể lâu hơn, vì hắn ta cũng chưa từng nuôi con hổ con nào.
Khi lớn hơn một chút, nó có thể ăn thịt băm nhuyễn.
Thang Ấu Ninh nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngẫm nghĩ về số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình.
Còn phải từ từ, nếu nàng có thể bán tranh thì tốt biết bao...
Thập Lan nhìn sang: “Nương tử muốn có một nông trang hả?”
Thang Ấu Ninh gật đầu, xòe hai tay ra: “Nhưng ta không có bạc.”
Thập Lan thông minh lại nhạy bén, nàng ấy nhận ra: “Nương tử thật ra không phải quan tâm đến sản xuất của trang trại, mà muốn ở đây luôn?”
Thang Ấu Ninh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cũng không phủ nhận, hỏi: “Có gì không ổn sao?”
“Sợ là Vương gia sẽ không đồng ý.” Thập Lan muốn nói lại thôi.
Nàng ấy được gọi tới, đi theo bên cạnh, có thể thấy được đối với Vương gia mà nói, nương tử là rất đặc biệt.
Làm sao hắn có thể đồng ý chứ?
Thông thường, chỉ những nữ quyến phạm lỗi mới bị đày đến thôn trang, đi rồi có thể sẽ không bao giờ được trở về.
Đây là chuyện không ai muốn
Nhưng, tính cách của Thang Ấu Ninh lại khác, nàng thích náo nhiệt, cũng thích yên tĩnh trong núi.
Nàng càng khao khát tự do, chỉ cần không còn trói buộc, cấm nàng ra ngoài nữa, thì dù ở đâu cũng có thể làm nơi dưỡng già.
Trước mắt nàng cũng không thực sự nghĩ đến việc đi xa đến vậy, chỉ là đột nhiên nảy ra ý tưởng thôi.
Thập Lan không phải là người hay chuyển lời, không đến mức phải báo cáo những chuyện thế này cho Vương gia.
Bạc Thời Diễn từ kinh thành chạy tới Bảo Dương Kỳ Thạch, hoàn toàn không biết thiếp thất của mình đã vui quên trời đất.
Trên đường cưỡi ngựa, không may gặp một trận mưa thu, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
Bạc Thời Diễn và Mậu Lam, Nhiễm Tùng đi theo, tất cả đều bị ướt như chuột lột.
Đến nông trang, cả người bọn họ run rẩy vì lạnh, mọi người lập tức bận rộn.
Quản sự vội vàng sai người đun nước nóng để chủ tử tắm, nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn nóng hổi.
Tương Xảo và Tương Nghi đi giúp nấu một nồi canh gừng lớn, Thang Ấu Ninh nếm thử trước, cảm thấy chưa đủ ngọt, nên cho thêm hai viên đường đỏ.
Bạc Thời Diễn vừa thay y phục đi ra, đã được dâng lên một chén canh gừng đường đỏ ngọt ngào, cay nồng.
Dù vậy, đến buổi tối, mấy người họ vẫn nhiễm phong hàn.
Nhiễm Tùng ho khan, Bạc Thời Diễn hơi sốt nhẹ.
Thực ra, thời tiết lúc này đã vào cuối thu, ban đêm trời se lạnh, một trận mưa lớn ập đến khiến khí trời trở nên lạnh giá như mùa đông.
Chờ qua hai ngày trời nắng, mọi thứ sẽ ấm áp trở lại.
Thang Ấu Ninh mặc chiếc váy bông thêu hoa sen, do thôn dân dâng lên, giản dị sạch sẽ, trông giống hệt một nàng dâu mới về nhà, đến khuyên Bạc Thời Diễn uống thuốc.
“Vương gia, bị bệnh phải uống thuốc.”
“Bổn vương không có bệnh.” Bạc Thời Diễn cầm một quyển sách trong tay, tựa vào giường thấp.
Sau khi tắm rửa, đầu hắn không đội mũ, so với vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn giờ đây lại thêm chút hiền lành.
“Nhiễm Tùng đều đã uống thuốc rồi.” Thang Ấu Ninh chớp chớp mắt.
Bạc Thời Diễn không ngẩng đầu lên, nói: “Nhiễm Tùng ho, nên mới uống thuốc.”
Thang Ấu Ninh không cãi lại được hắn, chỉ đi đến bên cạnh, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, vươn tới trước mặt hắn.
Bạc Thời Diễn từ từ nhấc mí mắt, không nhúc nhích, để mặc tiểu cô nương cúi người xuống, áp lòng bàn tay mềm mại lên trán hắn.
Lúc này, họ kề sát nhau vô cùng.
Hương thơm dịu dàng của nàng thoang thoảng quấn quanh người, dường như trong chốc lát có thể xua tan đi phần nào nặng nề và khó chịu trên người hắn.
Bạc Thời Diễn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hồng hào như hoa đào của nàng, những sợi lông tơ mịn màng lấp lánh dưới ánh sáng, có lẽ chỉ cần cắn nhẹ một cái cũng có thể rỉ ra nước đào.
Sắc mặt Thang Ấu Ninh hồng hào, đôi môi luôn đỏ thắm trơn bóng, như cánh hoa rực rỡ nhất, theo lời nói của nàng mà mấp máy...
“Vương gia.” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh như đã bắt được nhược điểm của hắn: “Ngài sốt rồi, còn muốn nói dối gạt ta sao! Nói dối là không tốt, không được nói dối ta.”
Nàng lặp lại lời hắn đã nói cách đây không lâu, nhíu mày hỏi: “Ngài biết lỗi chưa?”
“Bổn vương biết lỗi gì? Vẫn không muốn uống thuốc.” Bạc Thời Diễn cười nhạt, nói: “Nàng định phạt bổn vương thế nào?”
Câu hỏi này khiến Thang Ấu Ninh á khẩu, nàng cũng không nghĩ ra, nên phạt thế nào.
“Người đã biết lỗi rồi, tại sao không uống thuốc?” Thật là khó hiểu mà.
Bạc Thời Diễn trả lời: “Không muốn uống.”
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Nếu đổi lại là ta không chịu uống thuốc thì Vương gia sẽ làm gì?”
Hắn nhướng mày: “Bổn vương sẽ bóp nàng dẹp lép.”
Cái gì?
Thang Ấu Ninh lúc này cũng không khách sáo nữa, vươn móng vuốt nhỏ bé của mình ra, chạm vào khuôn mặt hắn.
Học theo động tác của hắn, nàng nhẹ nhàng véo một cái: “Ta cũng muốn véo ngài dẹp lép.”
Ừm, tiên hạ thủ vi cường.
Bạc Thời Diễn híp mắt: “Lá gan của nàng càng ngày càng lớn rồi.”
Lá gan Thang Ấu Ninh mới không lớn, nàng xoay người định bỏ chạy, nhưng bị cánh tay dài của hắn ôm lấy, giữ chặt vòng eo nhỏ kéo trở về.
Bồ câu trắng bị bắt, lập tức rụt thành con chim cút.
Nàng tỏ vẻ vô tội: “Ta chỉ thử lại làm những gì ngài đã làm thôi mà.”
Bạc Thời Diễn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ leo lên đầu hắn mà tác oai tác quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.