Sủng Ái Vô Tận: Ông Xã Thâm Tình Của Tôi
Chương 17: Hắn gấp như vậy 1
Khang Kiều
06/06/2019
Đoàn Hồng Huyên sao không thể nhìn ra nỗi lòng cô chứ, giọng trầm ấm lại tiếp tục dụ dỗ.
“Gả cho tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, bao gồm giúp cô đạt được tất cả mục đích.”
Tất cả mục đích sao? Cô lại nghĩ đến, tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ, giúp mẹ báo thù. Nhìn ánh mắt thâm thúy mà kiên định của hắn, cô cảm thấy, hắn hoàn toàn có thể làm được. Mà đó không chỉ vẻn vẹn là tài phú và quyền thế không gì sánh nổi của Đoàn Thị.
“Ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau về lấy sổ hộ khẩu thôi.”
Một câu của Đoàn Hồng Huyên cắt ngang sự bói rối của cô.
Có điều, cô lại lần nữa do dự: quyển sổ hộ khẩu ở nhà do Ngải Thành Quốc giữ, cô sao dám động.
“Sao thế, sổ hộ khẩu ở chỗ ba cô hả.” Đoàn Hồng Huyên nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô.
Ngải Tử Lam gật gật đầu, mặt lộ ra sự bối rối.
Đoàn Hồng Huyên xoay tay lái, quay đầu, hướng về phía cô gian tà nhướn mày: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, người ba hám lợi kia của cô sẽ không dám bắt bẻ gì cô đâu.”
Nói rồi chiếc xe thể thao như mũi tên rời khỏi cung, phóng như bay trên đường phố.
Ngải Tử Lam vốn còn chút băn khoăn, nhưng thấy bộ dạng tự tin chắc chắn của hắn, trong lòng cũng trở nên yên tâm.
Nhưng, dựa vào trình độ hám lợi khôn khéo của ba, biết được cô sắp gả cho Đoàn Hồng Huyên, một hồi không đem cô tôn lên như tổ tông mới lạ, sao có thể gây khó khăn cho cô được. Cô thật sự bị sự hung ác của ba làm cho sợ rồi, lúc này nhất thời chưa phản ứng được lại.
Nghĩ tới lời hứa bảo vệ vừa nãy của Đoàn Hồng Huyên, cô ngước lên, cảm kích nhìn khuôn mặt bên của hắn.
Hắn thật sự là người đàn ông rất tốt, thông minh, có trách nhiệm, sự cô đơn, độc lập đều khiến cho cô có chút cảm động, thậm chí có chút rung động.
Có điều, hắn sau khi biết cô không còn trong trắng nữa, liệu có còn dịu dàng với cô nữa không?
Cô nắm chặt hai tay bên thân, nghiêng người, tâm tình phức tạp nhìn hắn. Mấy lần định nói thẳng ra, nhưng cuối cùng, vẫn là không mở miệng ra được.
Nói thật, cô cũng rất ích kỷ, tự đáy lòng không muốn mất đi sự bảo vệ không dễ gì có được này.
Môi dưới, bị nàng cắn mấy lần đến phát đau.
“Sao vậy?” Người đàn ông ý thức được điều gì đó, quay đầu nghi hoặc nhìn cô.
“Tôi”
Ngải Tử Lam đôi môi run rẩy, không biết bằng cách nào đó, cuối cùng cô hít sâu một hơi, can đảm nhìn hắn.
“Anh Đoàn, tôi, cái kia, tôi đã không còn là trinh nữ nữa rồi.”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, cô giống như cả linh hồn đều bị rút lấy.
Cô thật sự rất hận, hận người em gái trên danh nghĩa của mình, nếu không phải Ngải Tử Kỳ ngầm ám hại cô, thì trinh tiết mà cô đã giữ gìn 21 năm cũng sẽ không dễ dàng mất đi như vậy.
Đoàn Hồng Huyên lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt thâm u bình tĩnh, giống như mặt biển không gợn sóng vậy.
Ngải Tử Lam không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn bình tĩnh như vậy, nghĩ rằng hắn đã cực kỳ tức giận, bất giác cắn cắn môi, quyết bằng bất cứ giá nào.
“Nếu anh Đoàn để ý, vậy bây giờ tôi liền đi đây.” Nói rồi, cô lại định mở cửa.
Đằng sau, lại vang lên một tiếng cười khẽ.
“Đồ ngốc, tôi còn tưởng chuyện gì cơ.”
Ngải Tử Lam cứng đờ người, xoay người không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, lại thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ chết người của Đoàn Hồng Huyên, một sự bình tĩnh thoải mái đến lạ.
“Tôi tốt xấu gì cũng là người đã từng ở nước ngoài, tư tưởng không có cổ hủ như vậy đâu. Yên tâm đi, cô mau đi lấy giấy chứng nhận đi.”
Ngải Tử Lam lúc này mới để ý, đã tới cổng nhà rồi.
Cô nhìn hắn, vành mắt bất giác đỏ lên: “Cảm ơn anh, anh Đoàn.”
Đoàn Hồng Huyên không vui nhíu mày, cúi người, nơi gáy nàng nói một chút: “Còn kêu tôi là anh Đoàn sao, sắp kết hôn rồi.”
Ngải Tử Lam mặt nóng bừng.
“Mau, gọi kiểu khác đi.”
Đối diện với ánh mắt bá đạo của hắn, Ngải Tử Lam môi mấp máy: “Hồng, Hồng Huyên.”
“Gọi vậy còn tạm được.”
Đoàn Hồng Huyên lúc này mới thỏa mãn, vươn cánh tay dài mở cửa cho cô: “Đi nhanh về nhanh.”
“Gả cho tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn, bao gồm giúp cô đạt được tất cả mục đích.”
Tất cả mục đích sao? Cô lại nghĩ đến, tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ, giúp mẹ báo thù. Nhìn ánh mắt thâm thúy mà kiên định của hắn, cô cảm thấy, hắn hoàn toàn có thể làm được. Mà đó không chỉ vẻn vẹn là tài phú và quyền thế không gì sánh nổi của Đoàn Thị.
“Ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau về lấy sổ hộ khẩu thôi.”
Một câu của Đoàn Hồng Huyên cắt ngang sự bói rối của cô.
Có điều, cô lại lần nữa do dự: quyển sổ hộ khẩu ở nhà do Ngải Thành Quốc giữ, cô sao dám động.
“Sao thế, sổ hộ khẩu ở chỗ ba cô hả.” Đoàn Hồng Huyên nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô.
Ngải Tử Lam gật gật đầu, mặt lộ ra sự bối rối.
Đoàn Hồng Huyên xoay tay lái, quay đầu, hướng về phía cô gian tà nhướn mày: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, người ba hám lợi kia của cô sẽ không dám bắt bẻ gì cô đâu.”
Nói rồi chiếc xe thể thao như mũi tên rời khỏi cung, phóng như bay trên đường phố.
Ngải Tử Lam vốn còn chút băn khoăn, nhưng thấy bộ dạng tự tin chắc chắn của hắn, trong lòng cũng trở nên yên tâm.
Nhưng, dựa vào trình độ hám lợi khôn khéo của ba, biết được cô sắp gả cho Đoàn Hồng Huyên, một hồi không đem cô tôn lên như tổ tông mới lạ, sao có thể gây khó khăn cho cô được. Cô thật sự bị sự hung ác của ba làm cho sợ rồi, lúc này nhất thời chưa phản ứng được lại.
Nghĩ tới lời hứa bảo vệ vừa nãy của Đoàn Hồng Huyên, cô ngước lên, cảm kích nhìn khuôn mặt bên của hắn.
Hắn thật sự là người đàn ông rất tốt, thông minh, có trách nhiệm, sự cô đơn, độc lập đều khiến cho cô có chút cảm động, thậm chí có chút rung động.
Có điều, hắn sau khi biết cô không còn trong trắng nữa, liệu có còn dịu dàng với cô nữa không?
Cô nắm chặt hai tay bên thân, nghiêng người, tâm tình phức tạp nhìn hắn. Mấy lần định nói thẳng ra, nhưng cuối cùng, vẫn là không mở miệng ra được.
Nói thật, cô cũng rất ích kỷ, tự đáy lòng không muốn mất đi sự bảo vệ không dễ gì có được này.
Môi dưới, bị nàng cắn mấy lần đến phát đau.
“Sao vậy?” Người đàn ông ý thức được điều gì đó, quay đầu nghi hoặc nhìn cô.
“Tôi”
Ngải Tử Lam đôi môi run rẩy, không biết bằng cách nào đó, cuối cùng cô hít sâu một hơi, can đảm nhìn hắn.
“Anh Đoàn, tôi, cái kia, tôi đã không còn là trinh nữ nữa rồi.”
Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, cô giống như cả linh hồn đều bị rút lấy.
Cô thật sự rất hận, hận người em gái trên danh nghĩa của mình, nếu không phải Ngải Tử Kỳ ngầm ám hại cô, thì trinh tiết mà cô đã giữ gìn 21 năm cũng sẽ không dễ dàng mất đi như vậy.
Đoàn Hồng Huyên lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt thâm u bình tĩnh, giống như mặt biển không gợn sóng vậy.
Ngải Tử Lam không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn bình tĩnh như vậy, nghĩ rằng hắn đã cực kỳ tức giận, bất giác cắn cắn môi, quyết bằng bất cứ giá nào.
“Nếu anh Đoàn để ý, vậy bây giờ tôi liền đi đây.” Nói rồi, cô lại định mở cửa.
Đằng sau, lại vang lên một tiếng cười khẽ.
“Đồ ngốc, tôi còn tưởng chuyện gì cơ.”
Ngải Tử Lam cứng đờ người, xoay người không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, lại thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ chết người của Đoàn Hồng Huyên, một sự bình tĩnh thoải mái đến lạ.
“Tôi tốt xấu gì cũng là người đã từng ở nước ngoài, tư tưởng không có cổ hủ như vậy đâu. Yên tâm đi, cô mau đi lấy giấy chứng nhận đi.”
Ngải Tử Lam lúc này mới để ý, đã tới cổng nhà rồi.
Cô nhìn hắn, vành mắt bất giác đỏ lên: “Cảm ơn anh, anh Đoàn.”
Đoàn Hồng Huyên không vui nhíu mày, cúi người, nơi gáy nàng nói một chút: “Còn kêu tôi là anh Đoàn sao, sắp kết hôn rồi.”
Ngải Tử Lam mặt nóng bừng.
“Mau, gọi kiểu khác đi.”
Đối diện với ánh mắt bá đạo của hắn, Ngải Tử Lam môi mấp máy: “Hồng, Hồng Huyên.”
“Gọi vậy còn tạm được.”
Đoàn Hồng Huyên lúc này mới thỏa mãn, vươn cánh tay dài mở cửa cho cô: “Đi nhanh về nhanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.