Chương 16: Đến thăm
Cảnh Tiềm
21/10/2024
Các diễn viên tập dượt một lượt các cảnh quay buổi chiều cho đến giữa trưa, khi cơm hộp được giao tới, từng người đi lấy suất của mình, Hạ An và Phó Giản Dự mở hộp cơm ra ăn ở khu nghỉ.
Cơm hộp là suất ăn tập thể, mỗi hộp gồm mấy món ăn phối hợp với cơm gạo tẻ, kèm thêm một phần canh nhỏ, hương vị cũng tàm tạm.
Hạ An húp một ngụm canh rong biển, thè đầu lưỡi liếm quanh khoé miệng, giương mắt nhìn Phó Giản Dự dùng đũa gạt mấy miếng thịt mỡ sang một bên.
"Anh Phó không thích ăn thịt mỡ sao?"
Phó Giản Dự gật đầu, nói: "Ngấy quá.."
Hạ An à một tiếng: "Thật ra em khá thích ăn thịt mỡ, cảm thấy rất thơm, ngược lại không thích ăn thịt nạc lắm, cứ khô khô sao ấy."
Phó Giản Dự cúi đầu nhìn cậu: "Nếu không chê thì để cậu ăn nhé."
"Không...... Không chê." Hạ An đỏ ửng cả mặt.
Phó Giản Dự gắp hai miếng thịt mỡ sang cho cậu, rồi rất tự nhiên gắp lại sang hộp cơm của mình một miếng thịt nạc, mỉm cười nói: "Có qua có lại."
Dịch Chính Hành cũng mau chóng chạy tới nhập hội, ba người vừa ăn vừa nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Thời điểm sắp ăn xong, có người đến gọi Dịch Chính Hành đi đâu đó, một lát sau, Hạ An thấy y xách theo một chiếc túi trở về.
"Chuyện gì thế?" Phó Giản Dự thuận miệng hỏi.
Dịch Chính Hành ngồi xuống thở ra một hơi, nét mặt tươi cười đặt chiếc túi trong tay xuống: "Có fans đến thăm."
Y vừa nói vừa mở túi ra xem, nhìn qua một lượt rồi lại đặt túi dựa vào cạnh bàn, khoé miệng hơi cong lên, khẽ lắc đầu: "Không nghĩ tới lại có fans đến thăm, cũng thật không dễ dàng gì."
Hạ An cười nói: "Chuyện tốt mà, đây cũng coi như là tâm ý của họ."
"Ừ, để lát nữa lại xem."
Không bao lâu sau, tấm màn ngăn lại bị vạch ra, Tô Ngải bước vào, ngồi ở bàn bên cạnh, trong tay cô cũng xách theo một chiếc túi. Trợ lý hỏi: "Chị Tô đói lả rồi hả?"
"Ừ, bụng đều dẹp lép rồi, quà tặng đừng mở vội, cứ đặt sang một bên đi."
"Những fans đó cũng thật là, chị bận như vậy còn chạy đến thăm, mang theo toàn mấy món đồ không dùng được."
Tô Ngải cười khẽ, ngồi xuống cầm đôi đũa lên, khảy khảy hộp cơm: "Đợi lát nữa vứt đi là được."
Hạ An nghe Tô Ngải nói vậy, lại nghĩ đến Dịch Chính Hành, trong lòng có hơi ngậm ngùi, nhưng đối với hành động của cô, cậu cũng không mấy bất ngờ.
Ai cũng nói rằng đối với người nổi tiếng, người hâm mộ là cơm cha áo mẹ, bản thân ngôi sao phải ghi nhớ biết ơn. Việc vứt bỏ quà tặng của fans nếu bị người ta bóc ra sẽ phải hứng chịu cơn mưa chỉ trích, nhưng quả thật, những món quà này rất khó để ngôi sao sử dụng.
Hạ An không biết fans Tô Ngải tặng cô những gì, nếu là quần áo phụ kiện thì còn có thể mặc vào thể hiện chút tâm ý, nhưng nếu là đồ ăn không thể xác thực được độ an toàn, đại đa số đều sẽ bị vứt bỏ, dù ngôi sao có cảm kích đến mấy, họ cũng không thể lấy tính mạng mình ra đặt cược. Thư tay hay món quà nhỏ thì dễ xử lý, một số ngôi sao sẽ chủ động dọn ra một căn phòng để cất giữ quà tặng của fans, dù rằng bản thân họ chẳng hề cần đến chúng, những người khác, hoặc là đem chúng đi tặng, hoặc là sẽ vứt chúng đi.
Hạ An đã từng quản lý fanpage, cậu biết rất nhiều fans hiểu được điều này, vậy nên họ cố ý tặng món quà giá trị một chút, để thần tượng nếu không sử dụng được cũng có thể đem chúng đi tặng người khác, góp phần duy trì mạng lưới quan hệ tốt đẹp.
Chỉ có điều món quà bị vứt bỏ khiến Hạ An thương cảm trong lòng, thứ đi kèm với chúng là những tình cảm của người hâm mộ.
Dù rằng dùng không được thì đành vứt đi, nhưng có thể mở ra xem một lần thôi cũng tốt, Hạ An yên lặng nhai cơm nghĩ thầm.
Cậu đắm chìm trong những suy nghĩ miên man, Dịch Chính Hành rời đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Phó Giản Dự ăn xong thì buông đũa, rút khăn giấy ra lau miệng, hắn liếc nhìn Hạ An: "Sao không ăn nữa? Cứ ngẩn người mãi thế?"
"A," Hạ An tỉnh lại từ cõi mơ màng, vùi đầu ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng, cậu ngập ngừng trong chốc lát, rồi với dáng vẻ rụt rè, nhỏ giọng hỏi, "Anh Phó, có phải anh từng nhận được rất nhiều quà tặng không?"
Phó Giản Dự đáp ừ.
"Anh xử lý chúng thế nào?"
"Một số đem cất vào phòng sách, một số đem đi tặng người khác, một số khác thì vứt đi," Phó Giản Dự liếc nhìn Hạ An, "Có chuyện gì à?"
"Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."
Phó Giản Dự dường như không suy nghĩ gì nhiều, hắn xách hộp cơm rỗng ra khỏi lều, trên bàn cơm chỉ còn lại mỗi mình Hạ An.
Sau khi buộc chặt túi nilon, cậu không lập tức đem đi vứt mà cứ ngồi đó thẫn thờ.
Rất lâu về trước, cậu cũng từng gửi tặng hắn mấy món quà, không biết số phận của chúng thuộc loại nào trong ba tình huống kia nữa.
Bên ngoài lều, Phó Giản Dự ném hộp cơm vào thùng rác, một tay đút túi quần, chậm rãi bước trở về, bỗng nhiên, hắn nhớ tới những lời Hạ An vừa nói cùng biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một phỏng đoán, có lẽ nào Hạ An cũng từng tặng quà cho hắn dưới danh nghĩa người hâm mộ.
Phó Giản Dự dừng lại, tự mỉm cười một mình, sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nét cười trên gương mặt cũng dần phai nhạt. Hắn rút tay phải từ trong túi quần ra, bàn tay bên kia cuộn lại, khẽ khàng vuốt ve cổ tay một chốc, để rồi, lại tiếp tục cất bước về phía trước.
—
Trước khi tiến hành cảnh quay buổi chiều, Hạ An mang theo tâm lý căng thẳng đứng trước máy quay mình phụ trách, lát nữa cậu sẽ trực tiếp tham gia khống chế máy quay, đối với cậu, đây quả là một thử thách không nhỏ.
Cảnh quay lần này diễn ra trong nhà, khi nhân viên hậu cần sắp xếp xong bối cảnh, ánh sáng và máy quay, tim Hạ An đã nhảy lên cổ họng, cậu dượt lại trong đầu các phân cảnh một lượt, sau đó, vào khoảnh khắc Bùi Triều Kiếm hô "Diễn" thì bắt đầu tiến hành quay chụp.
Cảnh quay này, Tô Ngải diễn chính.
Cô thủ vai Đường Chân, người cháu gái được Thái hậu Nam quốc sủng ái nhất, phân đoạn này chủ yếu tập trung vào cô và nữ diễn viên thủ vai Thái hậu.
Cảnh quay cũng bắt đầu bằng một cú lia máy, bàn gỗ phủ sơn đỏ, chén ngọc nạm viền vàng, cùng vô số đồ đạc xa hoa trong cung Thái hậu.
_(*) Lia máy: chuyển động của máy quay xoay quanh trục tọa độ chân máy theo chiều thẳng đứng hoặc chiều ngang._
Người thủ vai Thái hậu là nữ diễn viên trung niên gạo cội, đã nhiều lần sắm những vai tương tự trong các bộ phim về chốn cung đình, được cư dân mạng thân thiết gọi là "Thái hậu". Từng kinh qua biết bao vai diễn, mọi cử chỉ, động tác của bà đã sớm trở nên nhuần nhuyễn, chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn nhập vai.
Hạ An nín thở, hơi hạ thấp góc máy quay, điểm cao nhất đặt trên cánh mũi Thái hậu, đặc tả đôi môi đỏ căng mộng của bà, dù chỉ để lộ nửa khuôn mặt, cũng đã đủ để thể hiện phong thái trang nhã ung dung.
Bà nâng chén kề môi, từ tốn nhấp một ngụm trà, ngón út mang nhẫn móng tay nạm vàng khảm bạc, rực rỡ loá mắt người nhìn.
_(*) Nhẫn móng tay (护指, đồ bảo vệ ngón tay, trong bối cảnh cổ trang chỉ nhẫn móng tay, hay móng tay giả, hộ giáp): người Trung Quốc xưa quan niệm rằng tóc, móng tay là của cha mẹ sinh ra, vì vậy tránh cắt đi mà để chúng mọc dài tự nhiên, nhẫn móng tay ban đầu được chế tạo với mục đích đơn thuần là bảo vệ phần móng tay dài. Về sau, nó được nâng lên thành biểu tượng cho vẻ đẹp và quyền lực của phái nữ, đặc biệt là trong giới quý tộc nhà Thanh._
Máy quay tiếp tục duy trì ở độ cao này, tuân theo chỉ dẫn trong bảng phân cảnh. Ban đầu, Hạ An còn không hiểu nguyên do, nhưng trong nháy mắt hạ thấp góc quay, cậu lập tức ngộ ra dụng ý trong đó. Góc máy hất lên trên khiến hình tượng nhân vật thêm phần cao lớn, đặt trong bối cảnh này, cũng góp phần khắc hoạ thân phận tôn quý của Thái hậu. Chuỗi tràng hạt trước ngực, nhẫn móng tay nạm vàng khảm bạc, đường thêu tinh xảo trên phượng bào, không điểm nào không là biểu trưng cho thân phận.
_(*) Chuỗi tràng hạt (佛珠串, chuỗi phật châu): có hình dáng tương tự như vòng tràng hạt mà các tín đồ Phật giáo thường đeo. Trong vương triều nhà Thanh, nó còn là dấu hiệu phân cấp địa vị._
_(*) Phượng bào (凤袍): áo bào thêu hoạ tiết chim phượng hoàng. Phượng hoàng được coi là loài chim đứng đầu, hay được sử dụng để biểu thị cho Hoàng hậu trong cặp đối xứng với rồng, biểu thị cho Hoàng đế._
Thái hậu dùng nắp ngọc khẽ khàng khảy lớp vụn trà trên bề mặt, khoé miệng thấp thoáng ý cười, giọng nói hiền từ cất lời thăm hỏi: "Sao A Chân hôm nay trông vui thể?"
Tô Ngải ăn xong khối điểm tâm, đưa khăn lên lau miệng, dùng thanh âm duyên dáng đáp lại: "Không có gì ạ, chỉ là hôm nay con thấy cô tổ mẫu sắc mặt rất tốt, nên trong lòng vui vẻ."
Thái hậu khẽ cười, nói: "Con cũng là đứa trẻ có tâm, sắp đến lễ sinh thần, con mau cùng ai gia nói xem, có muốn món đồ nào mới mẻ thì để ta bảo lại với Hoàng thượng ban cho. Nam quốc ta vừa đánh thắng trận, hẳn là thu được không ít bảo vật."
Tô Ngải mỉm cười: "A Chân không dám đòi hỏi bảo vật trong quốc khố, chỉ cầu mong cô tổ mẫu thân thể an khang, ngày ngày tươi cười là đã thấy đủ rồi."
"Cắt!"
Bùi Triều Kiếm cắt ngang cảnh quay của hai người họ, ông đứng hẳn dậy, nói với Tô Ngải: "Cách diễn giải nhân vật của cô đang không đúng lắm, tư thế phong thái phải đoan trang hơn nữa, ngữ khí khi nói cũng không cần nhẹ nhàng quá mức, khi nhả chữ dùng lực thêm một chút."
Tô Ngải gật đầu tỏ ý đã hiểu, quá trình quay phim lại nhanh chóng tiếp diễn.
Hạ An lúc đầu còn hơi căng thẳng, nhưng dần dần cũng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Song song với đó, sau khi nghe những lời chỉ dẫn, cậu đã lĩnh hội được ý nghĩa của cách sắp đặt phân cảnh. Cậu tự mình gắn kết trong đầu những phân đoạn ngắn lại với nhau tạo thành một tổng thể, những lần sau, càng làm càng quen tay.
Khả năng khống chế máy quay của cậu ngày một thuần thục, nhưng Tô Ngải lại liên tiếp bị NG.
_(*) NG: viết tắt của No good, cảnh quay không đạt._
Sắc mặt Bùi Triều Kiếm càng lúc càng xấu: "Tôi một lần nữa nhấn mạnh với cô, trong diễn xuất không thể lưu lại bất kỳ dấu vết thiếu tự nhiên nào, đừng làm người ta cảm thấy cô đang đóng vai một tiểu thư khuê các, phải để họ cảm nhận được đó chính là con người cô. Cô có thể ra vẻ kiểu cách, nhưng phải làm thế một cách duyên dáng, không thể gượng gạo như vậy, diễn lại!"
Bùi Triều Kiếm nổi tiếng là nghiêm khắc, đối với diễn viên luôn phê bình thẳng tay, nếu diễn mãi không ra, lời nói cũng trở nên nặng nề.
Tô Ngải bị phê bình vài lần, sắc mặt rõ ràng hơi kém đi, tuy trong lòng cô tự nhủ phải nhập vai, tiềm thức vẫn cảm thấy hơi nhụt chí, mấy lần quay kế tiếp vẫn tiếp tục không đạt yêu cầu.
Khuôn mặt Bùi Triều Kiếm lạnh lẽo tựa khối băng, nhánh cỏ trong tay đã bị ông bẻ gãy.
"Cô tự suy ngẫm lại đi, cả đoàn phim nhiều người như vậy đều đang chờ mỗi mình cô thôi đấy."
Bỏ lại những lời này, Bùi Triều Kiếm xoay người bước thẳng ra ngoài, đứng ở cửa cung điện hút thuốc. Hạ An nhìn thấy trên khuôn mặt Tô Ngải nhiều thêm mấy phần xấu hổ, khóe mắt cô cũng ửng đỏ cả lên, hoá ra, Bùi Triều Kiếm quả thật có thể mắng cho diễn viên đến khóc.
Thế nhưng, Tô Ngải dù sao cũng là diễn viên xuất thân chính quy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, sau khi Bùi Triều Kiếm trở về, quá trình quay chụp tiếp theo cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Cứ như thế, năm giờ chiều đã qua lúc nào chẳng hay. Trước khi tan buổi quay, Hạ An và mấy nhiếp ảnh gia khác tụ lại bên người Bùi Triều Kiếm và Phan Khâm, họ lần lượt xem lại từng cảnh quay ban chiều, để chắc chắn không xảy ra sai sót gì đáng kể.
Lúc sắp rời đi, Phan Khâm gọi Hạ An lại.
"Cậu là......" Ông dừng lại suy nghĩ một lát, "nhiếp ảnh gia Giản Dự giới thiệu đúng không."
Hạ An bẽn lẽn gật đầu.
"Thứ lỗi, trí nhớ tôi không được tốt cho lắm," Phan Khâm tự cười giễu, nói, "Tôi nhớ rằng trước đây cậu chưa từng tham gia quay phim trong dự án điện ảnh nào đúng không?"
"Đúng ạ."
"Vậy thì khả năng lĩnh hội của cậu quả thật không tệ," Phan Khâm rít một hơi thuốc, "Tôi vừa rồi có quan sát, thấy cậu sử dụng máy móc rất thành thạo, chắc hẳn trước đó đã xem kỹ bảng phân cảnh rồi."
Hạ An hơi ngượng ngùng mím môi, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy Phan."
Phan Khâm bởi vì sặc khói mà ho khù khụ mấy cái, giọng ông hơi khàn khàn: "Cảm ơn cái gì? Người được cảm ơn chính là cậu, tiếp tục cố gắng, có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi."
"Vâng ạ."
Phó Giản Dự đứng bên ngoài đợi một lát thì thấy Hạ An chạy ra, bước chân nhẹ nhàng lướt đi, tựa như một chú chim nhỏ bay đến bên người hắn.
Phó Giản Dự thấy trên má cậu hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, hắn cười hỏi: "Có chuyện gì vui à?"
"Vâng, ban nãy em vừa được thầy Phan khen."
"Như thế tốt lắm, chứng tỏ biểu hiện hôm nay của cậu rất ấn tượng."
Tâm trạng Hạ An tốt vô cùng, cậu đi bên cạnh Phó Giản Dự, lời nói ra cũng nhiều hơn một chút so với bình thường. Phó Giản Dự trò chuyện với cậu đôi câu, nhìn khuôn mặt cậu vui tươi rạng ngời, trong lòng hiếm khi cảm thấy hoàn toàn thả lỏng.
Hắn nghĩ, lý do bản thân mình thích ở bên cạnh Hạ An đến thế có lẽ là bởi vì tâm tư trong sáng và niềm vui đơn thuần nơi cậu. Đây đều là những điều hắn không có được, đồng thời, cũng không nhìn thấy nơi người khác đã lâu.
Cơm hộp là suất ăn tập thể, mỗi hộp gồm mấy món ăn phối hợp với cơm gạo tẻ, kèm thêm một phần canh nhỏ, hương vị cũng tàm tạm.
Hạ An húp một ngụm canh rong biển, thè đầu lưỡi liếm quanh khoé miệng, giương mắt nhìn Phó Giản Dự dùng đũa gạt mấy miếng thịt mỡ sang một bên.
"Anh Phó không thích ăn thịt mỡ sao?"
Phó Giản Dự gật đầu, nói: "Ngấy quá.."
Hạ An à một tiếng: "Thật ra em khá thích ăn thịt mỡ, cảm thấy rất thơm, ngược lại không thích ăn thịt nạc lắm, cứ khô khô sao ấy."
Phó Giản Dự cúi đầu nhìn cậu: "Nếu không chê thì để cậu ăn nhé."
"Không...... Không chê." Hạ An đỏ ửng cả mặt.
Phó Giản Dự gắp hai miếng thịt mỡ sang cho cậu, rồi rất tự nhiên gắp lại sang hộp cơm của mình một miếng thịt nạc, mỉm cười nói: "Có qua có lại."
Dịch Chính Hành cũng mau chóng chạy tới nhập hội, ba người vừa ăn vừa nói nói cười cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Thời điểm sắp ăn xong, có người đến gọi Dịch Chính Hành đi đâu đó, một lát sau, Hạ An thấy y xách theo một chiếc túi trở về.
"Chuyện gì thế?" Phó Giản Dự thuận miệng hỏi.
Dịch Chính Hành ngồi xuống thở ra một hơi, nét mặt tươi cười đặt chiếc túi trong tay xuống: "Có fans đến thăm."
Y vừa nói vừa mở túi ra xem, nhìn qua một lượt rồi lại đặt túi dựa vào cạnh bàn, khoé miệng hơi cong lên, khẽ lắc đầu: "Không nghĩ tới lại có fans đến thăm, cũng thật không dễ dàng gì."
Hạ An cười nói: "Chuyện tốt mà, đây cũng coi như là tâm ý của họ."
"Ừ, để lát nữa lại xem."
Không bao lâu sau, tấm màn ngăn lại bị vạch ra, Tô Ngải bước vào, ngồi ở bàn bên cạnh, trong tay cô cũng xách theo một chiếc túi. Trợ lý hỏi: "Chị Tô đói lả rồi hả?"
"Ừ, bụng đều dẹp lép rồi, quà tặng đừng mở vội, cứ đặt sang một bên đi."
"Những fans đó cũng thật là, chị bận như vậy còn chạy đến thăm, mang theo toàn mấy món đồ không dùng được."
Tô Ngải cười khẽ, ngồi xuống cầm đôi đũa lên, khảy khảy hộp cơm: "Đợi lát nữa vứt đi là được."
Hạ An nghe Tô Ngải nói vậy, lại nghĩ đến Dịch Chính Hành, trong lòng có hơi ngậm ngùi, nhưng đối với hành động của cô, cậu cũng không mấy bất ngờ.
Ai cũng nói rằng đối với người nổi tiếng, người hâm mộ là cơm cha áo mẹ, bản thân ngôi sao phải ghi nhớ biết ơn. Việc vứt bỏ quà tặng của fans nếu bị người ta bóc ra sẽ phải hứng chịu cơn mưa chỉ trích, nhưng quả thật, những món quà này rất khó để ngôi sao sử dụng.
Hạ An không biết fans Tô Ngải tặng cô những gì, nếu là quần áo phụ kiện thì còn có thể mặc vào thể hiện chút tâm ý, nhưng nếu là đồ ăn không thể xác thực được độ an toàn, đại đa số đều sẽ bị vứt bỏ, dù ngôi sao có cảm kích đến mấy, họ cũng không thể lấy tính mạng mình ra đặt cược. Thư tay hay món quà nhỏ thì dễ xử lý, một số ngôi sao sẽ chủ động dọn ra một căn phòng để cất giữ quà tặng của fans, dù rằng bản thân họ chẳng hề cần đến chúng, những người khác, hoặc là đem chúng đi tặng, hoặc là sẽ vứt chúng đi.
Hạ An đã từng quản lý fanpage, cậu biết rất nhiều fans hiểu được điều này, vậy nên họ cố ý tặng món quà giá trị một chút, để thần tượng nếu không sử dụng được cũng có thể đem chúng đi tặng người khác, góp phần duy trì mạng lưới quan hệ tốt đẹp.
Chỉ có điều món quà bị vứt bỏ khiến Hạ An thương cảm trong lòng, thứ đi kèm với chúng là những tình cảm của người hâm mộ.
Dù rằng dùng không được thì đành vứt đi, nhưng có thể mở ra xem một lần thôi cũng tốt, Hạ An yên lặng nhai cơm nghĩ thầm.
Cậu đắm chìm trong những suy nghĩ miên man, Dịch Chính Hành rời đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Phó Giản Dự ăn xong thì buông đũa, rút khăn giấy ra lau miệng, hắn liếc nhìn Hạ An: "Sao không ăn nữa? Cứ ngẩn người mãi thế?"
"A," Hạ An tỉnh lại từ cõi mơ màng, vùi đầu ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng, cậu ngập ngừng trong chốc lát, rồi với dáng vẻ rụt rè, nhỏ giọng hỏi, "Anh Phó, có phải anh từng nhận được rất nhiều quà tặng không?"
Phó Giản Dự đáp ừ.
"Anh xử lý chúng thế nào?"
"Một số đem cất vào phòng sách, một số đem đi tặng người khác, một số khác thì vứt đi," Phó Giản Dự liếc nhìn Hạ An, "Có chuyện gì à?"
"Không có gì, em chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."
Phó Giản Dự dường như không suy nghĩ gì nhiều, hắn xách hộp cơm rỗng ra khỏi lều, trên bàn cơm chỉ còn lại mỗi mình Hạ An.
Sau khi buộc chặt túi nilon, cậu không lập tức đem đi vứt mà cứ ngồi đó thẫn thờ.
Rất lâu về trước, cậu cũng từng gửi tặng hắn mấy món quà, không biết số phận của chúng thuộc loại nào trong ba tình huống kia nữa.
Bên ngoài lều, Phó Giản Dự ném hộp cơm vào thùng rác, một tay đút túi quần, chậm rãi bước trở về, bỗng nhiên, hắn nhớ tới những lời Hạ An vừa nói cùng biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một phỏng đoán, có lẽ nào Hạ An cũng từng tặng quà cho hắn dưới danh nghĩa người hâm mộ.
Phó Giản Dự dừng lại, tự mỉm cười một mình, sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nét cười trên gương mặt cũng dần phai nhạt. Hắn rút tay phải từ trong túi quần ra, bàn tay bên kia cuộn lại, khẽ khàng vuốt ve cổ tay một chốc, để rồi, lại tiếp tục cất bước về phía trước.
—
Trước khi tiến hành cảnh quay buổi chiều, Hạ An mang theo tâm lý căng thẳng đứng trước máy quay mình phụ trách, lát nữa cậu sẽ trực tiếp tham gia khống chế máy quay, đối với cậu, đây quả là một thử thách không nhỏ.
Cảnh quay lần này diễn ra trong nhà, khi nhân viên hậu cần sắp xếp xong bối cảnh, ánh sáng và máy quay, tim Hạ An đã nhảy lên cổ họng, cậu dượt lại trong đầu các phân cảnh một lượt, sau đó, vào khoảnh khắc Bùi Triều Kiếm hô "Diễn" thì bắt đầu tiến hành quay chụp.
Cảnh quay này, Tô Ngải diễn chính.
Cô thủ vai Đường Chân, người cháu gái được Thái hậu Nam quốc sủng ái nhất, phân đoạn này chủ yếu tập trung vào cô và nữ diễn viên thủ vai Thái hậu.
Cảnh quay cũng bắt đầu bằng một cú lia máy, bàn gỗ phủ sơn đỏ, chén ngọc nạm viền vàng, cùng vô số đồ đạc xa hoa trong cung Thái hậu.
_(*) Lia máy: chuyển động của máy quay xoay quanh trục tọa độ chân máy theo chiều thẳng đứng hoặc chiều ngang._
Người thủ vai Thái hậu là nữ diễn viên trung niên gạo cội, đã nhiều lần sắm những vai tương tự trong các bộ phim về chốn cung đình, được cư dân mạng thân thiết gọi là "Thái hậu". Từng kinh qua biết bao vai diễn, mọi cử chỉ, động tác của bà đã sớm trở nên nhuần nhuyễn, chỉ trong phút chốc đã hoàn toàn nhập vai.
Hạ An nín thở, hơi hạ thấp góc máy quay, điểm cao nhất đặt trên cánh mũi Thái hậu, đặc tả đôi môi đỏ căng mộng của bà, dù chỉ để lộ nửa khuôn mặt, cũng đã đủ để thể hiện phong thái trang nhã ung dung.
Bà nâng chén kề môi, từ tốn nhấp một ngụm trà, ngón út mang nhẫn móng tay nạm vàng khảm bạc, rực rỡ loá mắt người nhìn.
_(*) Nhẫn móng tay (护指, đồ bảo vệ ngón tay, trong bối cảnh cổ trang chỉ nhẫn móng tay, hay móng tay giả, hộ giáp): người Trung Quốc xưa quan niệm rằng tóc, móng tay là của cha mẹ sinh ra, vì vậy tránh cắt đi mà để chúng mọc dài tự nhiên, nhẫn móng tay ban đầu được chế tạo với mục đích đơn thuần là bảo vệ phần móng tay dài. Về sau, nó được nâng lên thành biểu tượng cho vẻ đẹp và quyền lực của phái nữ, đặc biệt là trong giới quý tộc nhà Thanh._
Máy quay tiếp tục duy trì ở độ cao này, tuân theo chỉ dẫn trong bảng phân cảnh. Ban đầu, Hạ An còn không hiểu nguyên do, nhưng trong nháy mắt hạ thấp góc quay, cậu lập tức ngộ ra dụng ý trong đó. Góc máy hất lên trên khiến hình tượng nhân vật thêm phần cao lớn, đặt trong bối cảnh này, cũng góp phần khắc hoạ thân phận tôn quý của Thái hậu. Chuỗi tràng hạt trước ngực, nhẫn móng tay nạm vàng khảm bạc, đường thêu tinh xảo trên phượng bào, không điểm nào không là biểu trưng cho thân phận.
_(*) Chuỗi tràng hạt (佛珠串, chuỗi phật châu): có hình dáng tương tự như vòng tràng hạt mà các tín đồ Phật giáo thường đeo. Trong vương triều nhà Thanh, nó còn là dấu hiệu phân cấp địa vị._
_(*) Phượng bào (凤袍): áo bào thêu hoạ tiết chim phượng hoàng. Phượng hoàng được coi là loài chim đứng đầu, hay được sử dụng để biểu thị cho Hoàng hậu trong cặp đối xứng với rồng, biểu thị cho Hoàng đế._
Thái hậu dùng nắp ngọc khẽ khàng khảy lớp vụn trà trên bề mặt, khoé miệng thấp thoáng ý cười, giọng nói hiền từ cất lời thăm hỏi: "Sao A Chân hôm nay trông vui thể?"
Tô Ngải ăn xong khối điểm tâm, đưa khăn lên lau miệng, dùng thanh âm duyên dáng đáp lại: "Không có gì ạ, chỉ là hôm nay con thấy cô tổ mẫu sắc mặt rất tốt, nên trong lòng vui vẻ."
Thái hậu khẽ cười, nói: "Con cũng là đứa trẻ có tâm, sắp đến lễ sinh thần, con mau cùng ai gia nói xem, có muốn món đồ nào mới mẻ thì để ta bảo lại với Hoàng thượng ban cho. Nam quốc ta vừa đánh thắng trận, hẳn là thu được không ít bảo vật."
Tô Ngải mỉm cười: "A Chân không dám đòi hỏi bảo vật trong quốc khố, chỉ cầu mong cô tổ mẫu thân thể an khang, ngày ngày tươi cười là đã thấy đủ rồi."
"Cắt!"
Bùi Triều Kiếm cắt ngang cảnh quay của hai người họ, ông đứng hẳn dậy, nói với Tô Ngải: "Cách diễn giải nhân vật của cô đang không đúng lắm, tư thế phong thái phải đoan trang hơn nữa, ngữ khí khi nói cũng không cần nhẹ nhàng quá mức, khi nhả chữ dùng lực thêm một chút."
Tô Ngải gật đầu tỏ ý đã hiểu, quá trình quay phim lại nhanh chóng tiếp diễn.
Hạ An lúc đầu còn hơi căng thẳng, nhưng dần dần cũng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Song song với đó, sau khi nghe những lời chỉ dẫn, cậu đã lĩnh hội được ý nghĩa của cách sắp đặt phân cảnh. Cậu tự mình gắn kết trong đầu những phân đoạn ngắn lại với nhau tạo thành một tổng thể, những lần sau, càng làm càng quen tay.
Khả năng khống chế máy quay của cậu ngày một thuần thục, nhưng Tô Ngải lại liên tiếp bị NG.
_(*) NG: viết tắt của No good, cảnh quay không đạt._
Sắc mặt Bùi Triều Kiếm càng lúc càng xấu: "Tôi một lần nữa nhấn mạnh với cô, trong diễn xuất không thể lưu lại bất kỳ dấu vết thiếu tự nhiên nào, đừng làm người ta cảm thấy cô đang đóng vai một tiểu thư khuê các, phải để họ cảm nhận được đó chính là con người cô. Cô có thể ra vẻ kiểu cách, nhưng phải làm thế một cách duyên dáng, không thể gượng gạo như vậy, diễn lại!"
Bùi Triều Kiếm nổi tiếng là nghiêm khắc, đối với diễn viên luôn phê bình thẳng tay, nếu diễn mãi không ra, lời nói cũng trở nên nặng nề.
Tô Ngải bị phê bình vài lần, sắc mặt rõ ràng hơi kém đi, tuy trong lòng cô tự nhủ phải nhập vai, tiềm thức vẫn cảm thấy hơi nhụt chí, mấy lần quay kế tiếp vẫn tiếp tục không đạt yêu cầu.
Khuôn mặt Bùi Triều Kiếm lạnh lẽo tựa khối băng, nhánh cỏ trong tay đã bị ông bẻ gãy.
"Cô tự suy ngẫm lại đi, cả đoàn phim nhiều người như vậy đều đang chờ mỗi mình cô thôi đấy."
Bỏ lại những lời này, Bùi Triều Kiếm xoay người bước thẳng ra ngoài, đứng ở cửa cung điện hút thuốc. Hạ An nhìn thấy trên khuôn mặt Tô Ngải nhiều thêm mấy phần xấu hổ, khóe mắt cô cũng ửng đỏ cả lên, hoá ra, Bùi Triều Kiếm quả thật có thể mắng cho diễn viên đến khóc.
Thế nhưng, Tô Ngải dù sao cũng là diễn viên xuất thân chính quy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, sau khi Bùi Triều Kiếm trở về, quá trình quay chụp tiếp theo cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều.
Cứ như thế, năm giờ chiều đã qua lúc nào chẳng hay. Trước khi tan buổi quay, Hạ An và mấy nhiếp ảnh gia khác tụ lại bên người Bùi Triều Kiếm và Phan Khâm, họ lần lượt xem lại từng cảnh quay ban chiều, để chắc chắn không xảy ra sai sót gì đáng kể.
Lúc sắp rời đi, Phan Khâm gọi Hạ An lại.
"Cậu là......" Ông dừng lại suy nghĩ một lát, "nhiếp ảnh gia Giản Dự giới thiệu đúng không."
Hạ An bẽn lẽn gật đầu.
"Thứ lỗi, trí nhớ tôi không được tốt cho lắm," Phan Khâm tự cười giễu, nói, "Tôi nhớ rằng trước đây cậu chưa từng tham gia quay phim trong dự án điện ảnh nào đúng không?"
"Đúng ạ."
"Vậy thì khả năng lĩnh hội của cậu quả thật không tệ," Phan Khâm rít một hơi thuốc, "Tôi vừa rồi có quan sát, thấy cậu sử dụng máy móc rất thành thạo, chắc hẳn trước đó đã xem kỹ bảng phân cảnh rồi."
Hạ An hơi ngượng ngùng mím môi, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, cảm ơn thầy Phan."
Phan Khâm bởi vì sặc khói mà ho khù khụ mấy cái, giọng ông hơi khàn khàn: "Cảm ơn cái gì? Người được cảm ơn chính là cậu, tiếp tục cố gắng, có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi."
"Vâng ạ."
Phó Giản Dự đứng bên ngoài đợi một lát thì thấy Hạ An chạy ra, bước chân nhẹ nhàng lướt đi, tựa như một chú chim nhỏ bay đến bên người hắn.
Phó Giản Dự thấy trên má cậu hiện ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, hắn cười hỏi: "Có chuyện gì vui à?"
"Vâng, ban nãy em vừa được thầy Phan khen."
"Như thế tốt lắm, chứng tỏ biểu hiện hôm nay của cậu rất ấn tượng."
Tâm trạng Hạ An tốt vô cùng, cậu đi bên cạnh Phó Giản Dự, lời nói ra cũng nhiều hơn một chút so với bình thường. Phó Giản Dự trò chuyện với cậu đôi câu, nhìn khuôn mặt cậu vui tươi rạng ngời, trong lòng hiếm khi cảm thấy hoàn toàn thả lỏng.
Hắn nghĩ, lý do bản thân mình thích ở bên cạnh Hạ An đến thế có lẽ là bởi vì tâm tư trong sáng và niềm vui đơn thuần nơi cậu. Đây đều là những điều hắn không có được, đồng thời, cũng không nhìn thấy nơi người khác đã lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.