Chương 61
VyVy1905
27/07/2022
Triệu Vy cùng Huỳnh Đan dọn dẹp xong thì ra phòng khách ăn trái cây xem tivi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cho đến khi trên lầu có tiếng động, Hàn Chấn Phong với Hoàng Nguyên đã bàn công việc xong đang đi xuống.
Hàn Chấn Phong ngồi xuống cạnh Triệu Vy tình tứ ôm lấy đôi vai mảnh khảnh, khoé môi cong nhẹ lên:
“Bảo bối đang nói chuyện gì đấy?”
Triệu Vy đút cho anh một miếng xoài nhẹ nhàng trả lời:
“Dạ em cùng Tiểu Đan đang nói vài chuyện của chị em chúng em thôi. Cậu ấy kêu em là có phúc vô biên mới gặp được một người đàn ông đẹp trai tài giỏi như anh đó.”
Hàn Chấn Phong đặt lên gò má hồng của bảo bối một nụ hôn nhẹ, ánh mắt dời đến hai người đang ngồi đối diện kia.
“Anh nghe Vy nói lần này em về đây không phải là vì công việc mà là chạy trốn mẹ em đúng không?”
Huỳnh Đan cắn một miếng táo, vừa nhai hết thì liền đáp lại:
“Ôi nhắc tới là đau lòng thiếu nữ! Em nói mọi người nghe mẹ em là sợ em làm cái nghề này rồi bị người ta nói ra nói vào sau này không lấy chồng được. Em nói bao nhiêu lần rồi không ảnh hưởng gì cả ai yêu em thì người ta sẽ chấp nhận thôi với cả hiện tại em còn chưa có ý định lấy chồng. Vậy mà mẹ em một mực bắt em đi xem mắt, em không thể nghe theo lập tức chạy trốn. Chuyện này như cơm bữa thôi ạ tuy Vy cùng đám Minh Ngọc bên này chứ vẫn biết em bị mẹ cho người truy bắt về Nhật xem mắt….Ai khổ như em không chứ….”
Nói xong còn làm ra dáng vẻ vô cùng đau khổ khiến mấy người kia cảm thấy thật đáng yêu. Hoàng Nguyên ngồi bên cạnh nhìn cô tuy không biểu hiện gì nhưng len lỏi trong đôi đồng tử vốn lạnh lẽo kia là sự hiếu kì thích thú về cô gái bên cạnh.
Triệu Vy lắc đầu nhìn cô bạn thân
“Mình nghĩ dì Ran là lo cho cậu thôi. Nghề nào cũng là nghề cả nên dù cậu quyết định thế nào thì tụi mình vẫn sẽ ủng hộ.”
Huỳnh Đan chu cánh môi đỏ mọng lên, bộ dáng tràn đầy quyết tâm:
“Mình chẳng cần chờ mẹ cho xem mắt, chính mình sẽ mang một người con rể tài giỏi xuất chúng đặc biệt yêu thương mình về ra mắt mẹ. Chỉ cần thời gian thôi! Mình sẽ lấy vía từ cậu nha Tiểu Vy.”
Triệu Vy mỉm cười trước lời nói của Huỳnh Đan. Có lẽ các cô ấy nói đúng là do cô may mắn mới gặp được Hàn Chấn Phong được anh cưng chiều che chở trong tay.
Bốn người cùng trò chuyện đến khoảng 9g tối thì Huỳnh Đan cùng Hoàng Nguyên ra về. Ngoài trời lúc này có gió lớn có lẽ chốc nữa trời sẽ mưa to. Triệu Vy lo lắng nói với Huỳnh Đan:
“Hay là cậu ở lại đây đi trời gió thế này về nguy hiểm lắm.”
Huỳnh Đan xua tay lắc đầu:
“Không sao đâu mình gọi taxi về được rồi.”
Hoàng Nguyên bên cạnh cất tiếng:
“Giờ này đi taxi về cũng nguy hiểm, để tôi đưa em về. Yên tâm tay lái tôi rất chắc không ngại giông bão đâu.”
Huỳnh Đan ngập ngừng cắn môi, Triệu Vy thấy thế thì nói thêm vào:
“Được đó Tiểu Đan! Cậu để anh Hoàng Nguyên đưa về đi dù gì cũng xem như quen biết đi về với anh ấy sẽ an toàn hơn là gọi taxi đến.”
Huỳnh Đan im lặng suy nghĩ một hồi, hết nhìn Triệu Vy cùng Hàn Chấn Phong rồi lại nhìn đến Hoàng Nguyên, cô thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn mình chằm chằm. Một lát sau đó cô cũng đưa ra quyết định.
“Vậy đành nhờ anh đưa tôi về nhé, Vũ thiếu gia.”
Hoàng nguyên khoé môi thoáng nhếch lên nhưng nhanh chóng biến mất. Động tác rất nhanh cầm lấy túi xách cùng mấy túi quà tặng của cô, một tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia dắt ra xe không quên nói lời tạm biệt với Hàn Chấn Phong và Triệu Vy.
“Phong mình về đây. Hai người yên tâm mình sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà.”
Cho đến khi chiếc siêu xe của Hoàng Nguyên biến mất thì Hàn Chấn Phong cùng Triệu Vy đóng cổng đi vô nhà. Trời lúc này cũng bắt đầu đổ mưa. Triệu Vy đã lên phòng tắm rửa trước Hàn Chấn Phong ở dưới nhà dọn dẹp lại rồi ấn công tắc tắt hết đèn trong nhà mới đi lên phòng.
Lúc Hàn Chấn Phong đi vào phòng thì Triệu Vy đã tắm xong, cô mặc trên người chiếc váy ngủ tay dài mỏng dáng dài qua gối màu trắng, tóc vừa mới được gội sạch sẽ sấy khô xoả bồng trên lưng thoang thoảng hương thơm từ dầu gội đầu. Hàn Chấn Phong nhìn cô như thế cảm thấy giống như thiên sứ nhỏ vô cùng đáng yêu. Anh nhanh chóng đi đến tủ lấy ra chiếc quần ngủ dài rồi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ để ra ôm lấy bảo bối thơm tho kia.
Triệu Vy trong lúc Hàn Chấn Phong tắm liền nhớ đến túi quà mà Huỳnh Đan đưa cho cô hôm nay. Buổi chiều khi về nhà cô đã đem nó cất vào ngăn quần áo của mình, nghĩ thế bèn đi lấy ra xem. Triệu Vy mở chiếc túi lấy ra hộp quà bên trong mở nắp. Đập vào mắt cô chính là một cái váy ngủ màu trắng xếp gọn gàng bên dưới có lót giấy thơm. Triệu Vy cầm cái váy lên xem khẽ nuốt nước bọt. Mỗi lúc Huỳnh Đan đi chụp ảnh về đều đưa cho cô cùng mấy người Đan Tâm vài món quà chính là mấy bộ nội y đôi khi sẽ có váy ngủ có thiết kế gợi cảm nhưng vẫn có chút kín đáo và chất liệu là bằng tơ lụa, dài vừa phải. Nhưng mà cái váy Huỳnh Đan mới tặng cô lúc chiều rất khác. Đó là cái váy ngủ xuyên thấu, phần trước vạt váy dài đến hết bụng, ngực thì chỉ che một nửa kết hợp với ren làm hoạ tiết, phía sau thì tà váy xẻ ra hai bên chỉ cố định lại một chút ở phía trên. Chưa kể món đồ đi kèm là chiếc quần lót ren kiểu dáng lọt khe xẻ đáy cột dây cùng màu với váy ngủ. Triệu Vy nhìn món quà bạn thân tặng trong lòng không khỏi kêu trời…. Ngắm ngắm nghía nghía đến lúc Hàn Chấn Phong đi ra khỏi phòng tắm thì Triệu Vy mới quýnh quáng đem bỏ bộ váy ngủ vào hộp quà che giấu khỏi tầm mắt anh. Hàn Chấn Phong thấy hành động của Triệu Vy cảm thấy có chút hiếu kì nhanh chóng đi đến giường ngủ…
Hàn Chấn Phong chỉ mặc mỗi quần dài, thân trên để trống lộ ra cơ ngực vạm vỡ cùng body sáu múi đầy quyến rũ. Tóc anh vừa gội nên vẫn ướt chưa được lau khô, có vài giọt nước rơi xuống ngực càng làm anh trở nên cuốn hút hơn. Gượng mặt Hàn Chấn Phong kề sát vào gương mặt xinh đẹp của bảo bối làm tim Triệu Vy đập “bịch bịch” liên hồi.
“Bảo bối em đang làm gì mờ ám mà không cho anh biết vậy hả?”
Hàn Chấn Phong ngồi xuống cạnh Triệu Vy tình tứ ôm lấy đôi vai mảnh khảnh, khoé môi cong nhẹ lên:
“Bảo bối đang nói chuyện gì đấy?”
Triệu Vy đút cho anh một miếng xoài nhẹ nhàng trả lời:
“Dạ em cùng Tiểu Đan đang nói vài chuyện của chị em chúng em thôi. Cậu ấy kêu em là có phúc vô biên mới gặp được một người đàn ông đẹp trai tài giỏi như anh đó.”
Hàn Chấn Phong đặt lên gò má hồng của bảo bối một nụ hôn nhẹ, ánh mắt dời đến hai người đang ngồi đối diện kia.
“Anh nghe Vy nói lần này em về đây không phải là vì công việc mà là chạy trốn mẹ em đúng không?”
Huỳnh Đan cắn một miếng táo, vừa nhai hết thì liền đáp lại:
“Ôi nhắc tới là đau lòng thiếu nữ! Em nói mọi người nghe mẹ em là sợ em làm cái nghề này rồi bị người ta nói ra nói vào sau này không lấy chồng được. Em nói bao nhiêu lần rồi không ảnh hưởng gì cả ai yêu em thì người ta sẽ chấp nhận thôi với cả hiện tại em còn chưa có ý định lấy chồng. Vậy mà mẹ em một mực bắt em đi xem mắt, em không thể nghe theo lập tức chạy trốn. Chuyện này như cơm bữa thôi ạ tuy Vy cùng đám Minh Ngọc bên này chứ vẫn biết em bị mẹ cho người truy bắt về Nhật xem mắt….Ai khổ như em không chứ….”
Nói xong còn làm ra dáng vẻ vô cùng đau khổ khiến mấy người kia cảm thấy thật đáng yêu. Hoàng Nguyên ngồi bên cạnh nhìn cô tuy không biểu hiện gì nhưng len lỏi trong đôi đồng tử vốn lạnh lẽo kia là sự hiếu kì thích thú về cô gái bên cạnh.
Triệu Vy lắc đầu nhìn cô bạn thân
“Mình nghĩ dì Ran là lo cho cậu thôi. Nghề nào cũng là nghề cả nên dù cậu quyết định thế nào thì tụi mình vẫn sẽ ủng hộ.”
Huỳnh Đan chu cánh môi đỏ mọng lên, bộ dáng tràn đầy quyết tâm:
“Mình chẳng cần chờ mẹ cho xem mắt, chính mình sẽ mang một người con rể tài giỏi xuất chúng đặc biệt yêu thương mình về ra mắt mẹ. Chỉ cần thời gian thôi! Mình sẽ lấy vía từ cậu nha Tiểu Vy.”
Triệu Vy mỉm cười trước lời nói của Huỳnh Đan. Có lẽ các cô ấy nói đúng là do cô may mắn mới gặp được Hàn Chấn Phong được anh cưng chiều che chở trong tay.
Bốn người cùng trò chuyện đến khoảng 9g tối thì Huỳnh Đan cùng Hoàng Nguyên ra về. Ngoài trời lúc này có gió lớn có lẽ chốc nữa trời sẽ mưa to. Triệu Vy lo lắng nói với Huỳnh Đan:
“Hay là cậu ở lại đây đi trời gió thế này về nguy hiểm lắm.”
Huỳnh Đan xua tay lắc đầu:
“Không sao đâu mình gọi taxi về được rồi.”
Hoàng Nguyên bên cạnh cất tiếng:
“Giờ này đi taxi về cũng nguy hiểm, để tôi đưa em về. Yên tâm tay lái tôi rất chắc không ngại giông bão đâu.”
Huỳnh Đan ngập ngừng cắn môi, Triệu Vy thấy thế thì nói thêm vào:
“Được đó Tiểu Đan! Cậu để anh Hoàng Nguyên đưa về đi dù gì cũng xem như quen biết đi về với anh ấy sẽ an toàn hơn là gọi taxi đến.”
Huỳnh Đan im lặng suy nghĩ một hồi, hết nhìn Triệu Vy cùng Hàn Chấn Phong rồi lại nhìn đến Hoàng Nguyên, cô thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn mình chằm chằm. Một lát sau đó cô cũng đưa ra quyết định.
“Vậy đành nhờ anh đưa tôi về nhé, Vũ thiếu gia.”
Hoàng nguyên khoé môi thoáng nhếch lên nhưng nhanh chóng biến mất. Động tác rất nhanh cầm lấy túi xách cùng mấy túi quà tặng của cô, một tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia dắt ra xe không quên nói lời tạm biệt với Hàn Chấn Phong và Triệu Vy.
“Phong mình về đây. Hai người yên tâm mình sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà.”
Cho đến khi chiếc siêu xe của Hoàng Nguyên biến mất thì Hàn Chấn Phong cùng Triệu Vy đóng cổng đi vô nhà. Trời lúc này cũng bắt đầu đổ mưa. Triệu Vy đã lên phòng tắm rửa trước Hàn Chấn Phong ở dưới nhà dọn dẹp lại rồi ấn công tắc tắt hết đèn trong nhà mới đi lên phòng.
Lúc Hàn Chấn Phong đi vào phòng thì Triệu Vy đã tắm xong, cô mặc trên người chiếc váy ngủ tay dài mỏng dáng dài qua gối màu trắng, tóc vừa mới được gội sạch sẽ sấy khô xoả bồng trên lưng thoang thoảng hương thơm từ dầu gội đầu. Hàn Chấn Phong nhìn cô như thế cảm thấy giống như thiên sứ nhỏ vô cùng đáng yêu. Anh nhanh chóng đi đến tủ lấy ra chiếc quần ngủ dài rồi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ để ra ôm lấy bảo bối thơm tho kia.
Triệu Vy trong lúc Hàn Chấn Phong tắm liền nhớ đến túi quà mà Huỳnh Đan đưa cho cô hôm nay. Buổi chiều khi về nhà cô đã đem nó cất vào ngăn quần áo của mình, nghĩ thế bèn đi lấy ra xem. Triệu Vy mở chiếc túi lấy ra hộp quà bên trong mở nắp. Đập vào mắt cô chính là một cái váy ngủ màu trắng xếp gọn gàng bên dưới có lót giấy thơm. Triệu Vy cầm cái váy lên xem khẽ nuốt nước bọt. Mỗi lúc Huỳnh Đan đi chụp ảnh về đều đưa cho cô cùng mấy người Đan Tâm vài món quà chính là mấy bộ nội y đôi khi sẽ có váy ngủ có thiết kế gợi cảm nhưng vẫn có chút kín đáo và chất liệu là bằng tơ lụa, dài vừa phải. Nhưng mà cái váy Huỳnh Đan mới tặng cô lúc chiều rất khác. Đó là cái váy ngủ xuyên thấu, phần trước vạt váy dài đến hết bụng, ngực thì chỉ che một nửa kết hợp với ren làm hoạ tiết, phía sau thì tà váy xẻ ra hai bên chỉ cố định lại một chút ở phía trên. Chưa kể món đồ đi kèm là chiếc quần lót ren kiểu dáng lọt khe xẻ đáy cột dây cùng màu với váy ngủ. Triệu Vy nhìn món quà bạn thân tặng trong lòng không khỏi kêu trời…. Ngắm ngắm nghía nghía đến lúc Hàn Chấn Phong đi ra khỏi phòng tắm thì Triệu Vy mới quýnh quáng đem bỏ bộ váy ngủ vào hộp quà che giấu khỏi tầm mắt anh. Hàn Chấn Phong thấy hành động của Triệu Vy cảm thấy có chút hiếu kì nhanh chóng đi đến giường ngủ…
Hàn Chấn Phong chỉ mặc mỗi quần dài, thân trên để trống lộ ra cơ ngực vạm vỡ cùng body sáu múi đầy quyến rũ. Tóc anh vừa gội nên vẫn ướt chưa được lau khô, có vài giọt nước rơi xuống ngực càng làm anh trở nên cuốn hút hơn. Gượng mặt Hàn Chấn Phong kề sát vào gương mặt xinh đẹp của bảo bối làm tim Triệu Vy đập “bịch bịch” liên hồi.
“Bảo bối em đang làm gì mờ ám mà không cho anh biết vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.