Chương 65
VyVy1905
29/07/2022
Triệu Vy đang ở CLB của khoa sinh hoạt. Hôm nay mọi người cùng nhau làm việc để chuẩn bị cho lễ giáng sinh sắp tới. Các câu lạc bộ trong trường có hai tháng để chuẩn bị nên CLB của Triệu Vy tranh thủ thời gian cho kịp tiến độ. CLB của cô lên ý tưởng cho gian hàng ẩm thực và phần thi năng khiếu đương nhiên sẽ do Triệu Vy cùng Hà Thanh Hải đảm nhiệm. Tuy vậy hai người vẫn giúp đỡ cả nhóm để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Triệu Vy đang cùng một bạn nữ vẽ áp phích cho gian hàng, cô tỉ mỉ dùng cọ vẽ từng nét lên tấm áp phích, tay thoánh chốc đã dính màu vẽ. Hà Thanh Hải mang đến cho cô cùng bạn nữ kia mỗi người một lon nước ngọt.
“Nào hai bạn nhỏ chăm chỉ uống chút nước đi.”
Triệu Vy mỉm cười lau tay nhận lấy còn bạn nữ kế bên trừng mắt với Hà Thanh Hải:
“Ai là bạn nhỏ chứ, anh đừng có kêu bừa.”
Hà Thanh Hải thấy bạn gái nhỏ giận dỗi liền dỗ dành:
“Phải phải không phải bạn nhỏ mà là bạn gái nhỏ của anh.”
Đúng vậy, cô gái cùng vẽ với Triệu Vy chính là bạn gái của Hà Thanh Hải. Cô ấy tên là Tôn Mỹ Hằng, là một artist trong CLB. Tôn Mỹ Hằng từ lâu đã yêu thầm Hà Thanh Hải nhưng thấy anh dành tình yêu cho Triệu Vy nên chỉ đành cất giấu tâm tư trong lòng. Mãi cho đến khi cô để quên quyển nhật kí trên bàn học lúc đi học nhóm ở nhà Hà Thanh Hải thì anh mới biết cô yêu thầm anh. Hà Thanh Hải dần tiếp xúc với cô cảm thấy cô rất đáng yêu và tài năng lại còn dịu dàng, chắc là do cô ít nói nên anh không nghĩ nhiều, tuy vậy hai người đã học cùng lớp với nhau ba năm đại học rồi đấy…Cuối cùng vào hôm Tôn Mỹ Hằng bị bệnh phải nhập viện, Hà Thanh Hải lo lắng cho cô vô cùng mấy ngày liền ở bệnh viện túc trực chăm sóc cho cô. Từ đó cả hai đã thấu hiểu tấm lòng của đối phương và bắt đầu mối quan hệ chính thức. Cả hai quen nhau cũng được hơn 2 tháng rồi.
Triệu Vy nhìn hai người trước mặt cảm thấy mừng thay cho họ. Cô trêu chọc:
“Học trưởng đừng có ăn hiếp chị Hằng của em nhé, chị ấy mà cáu lên là anh toi đời…”
Tôn Mỹ Hằng lườm yêu Triệu Vy, Hà Thanh Hải đưa tay véo má Tôn Mỹ Hằng.
“Yêu không hết ấy chứ làm sao mà ăn hiếp được.”
Cả ba cùng cười rồi lại tiếp tục làm việc. Cả buổi hôm đó sau khi học xong thì Triệu Vy cùng mọi người hoàn thành kế hoạch lễ giáng sinh. Đến giờ tan học mọi người dần dần đi về, Triệu Vy cũng tranh thủ thu xếp đồ đạc lại rửa tay cho bớt vết màu, cô mang balo lên chuẩn bị ra cổng trường thì thấy có ba sinh viên nữ đang tiến đến chỗ của mình. Triệu Vy lập tức cảnh giác nhìn họ.
Một người trong nhóm nữ sinh đứng trước mặt Triệu Vy dáng vẻ vô cùng kênh kiệu, cô ta chanh chua nói:
“Mày là Triệu Vy đúng không?”
Triệu Vy nhìn cô ta, bình thản đáp:
“Là tôi, các người tìm tôi có việc gì không?”
Cô ta tiến lại Triệu Vy gần hơn, Triệu Vy lùi lại đến khi cô ta mạnh bạo nắm lấy cánh tay của Triệu Vy thì cô vùng ra.
“Buông ra cô muốn cái gì thì nói đừng động tay động chân với tôi.”
“Tao cứ muốn động tay động chân đấy. Mày ỷ mày có chút nhan sắc thì muốn rù quến bồ ai thì rù quến sao? Tao nói cho mày biết có quyến rũ ai thì cũng chừa bồ tao ra nếu không tao đập mày nhừ xương.”
Triệu Vy chán ghét đẩy cô ta ra làm cô ta xém té may là có hai cô bạn cô ta đỡ phía sau. Triệu Vy trừng mắt lên, thấp giọng nói với cô ta:
“Tôi không quyến rũ rù quến bồ ai cả. Tôi cũng không ỷ vào mình xinh đẹp bao nhiêu để đi cướp đàn ông của người khác. Nếu cô nói tôi thì sao không nhìn lại bạn trai của cô đi, anh ta không ngó đông ngó tây làm sao cô biết mà tìm tôi. Đàn ông của mình mình phải biết giữ chứ cô rảnh rỗi quá đến tìm tôi làm gì. Tôi cảnh cáo cô cũng đừng nên động tay động chân với tôi không khéo rước hoạ vào thân.”
Cô ta khó chịu nhìn Triệu Vy có nét tức giận, giọng điệu chua ngoa vang lên:
“Chắc mày ngủ với nhiều đàn ông giàu có lắm nhỉ nên mới mạnh miệng thế này. Tao đến tìm là cảnh cáo mày khôn hồn đừng ve vãn trước mặt con trai trường này nếu không có ngày bị đánh hội đồng đó.”
Nói đoạn rồi ngoảy mông cùng bạn cô ta quay đi, Triệu Vy cũng không thèm đôi co, cô vốn không quan tâm đến mấy chuyện này. Mặc kệ muốn nói gì thì nói bây giờ cô phải nhanh chóng đi ra ngoài hình như Hàn Chấn Phong đã đến và đang chờ cô ở cổng trường.
Hàn Chấn Phong ngồi ở trong xe chờ Triệu Vy, thấy cô đi ra liền vẫy tay với cô. Triệu Vy lên xe vừa cười vừa nói với anh:
“Xin lỗi anh nhé em có chút việc nên ra trễ, anh đợi lâu không?”
Hàn Chấn Phong lấy khăn giấy giúp cô lau mấy vết màu trên tay, quan tâm hỏi:
“Anh đợi không lâu! Hôm nay em làm gì mà tay dính nhiều màu thế?”
“Dạ, em cùng mọi người trong CLB đang làm gian hàng cho lễ giáng sinh của trường. Em vẽ áp phích nên tay mới bị dính màu ạ.”
“Ừm”
Hàn Chấn Phong giúp cô lau tay phát hiện cổ tay phải của Triệu Vy có vết đỏ, ánh mắt anh thoáng nét lạnh lẽo:
“Bảo bối tay em làm sao mà đỏ?”
Triệu Vy nhìn xuống cánh tay mình, cô khẽ nói:
“À cái này khi nãy có ba sinh viên nữ đến tìm em. Chỉ là cô ta hiểu lầm em cướp người yêu cô ta nên muốn gây chuyện. Em cũng chẳng quan tâm vì vốn dĩ bản thân em không làm thì cần gì tranh chấp với loại người đó. Vết đỏ có lẽ là do lúc cô ta nắm lấy tay em kéo lại để nói chuyện.”
Đôi mắt Hàn Chấn Phong hằn lên tia tức giận nhưng khi nghe Triệu Vy thành thật nói với mình như thế anh cũng đành kìm cơn giận trong lòng. Nếu cô thật sự không nói sự thật thì anh sẽ phạt cô. Còn những người gây sự với cô anh sẽ cho người điều tra xử lí.
Triệu Vy đang cùng một bạn nữ vẽ áp phích cho gian hàng, cô tỉ mỉ dùng cọ vẽ từng nét lên tấm áp phích, tay thoánh chốc đã dính màu vẽ. Hà Thanh Hải mang đến cho cô cùng bạn nữ kia mỗi người một lon nước ngọt.
“Nào hai bạn nhỏ chăm chỉ uống chút nước đi.”
Triệu Vy mỉm cười lau tay nhận lấy còn bạn nữ kế bên trừng mắt với Hà Thanh Hải:
“Ai là bạn nhỏ chứ, anh đừng có kêu bừa.”
Hà Thanh Hải thấy bạn gái nhỏ giận dỗi liền dỗ dành:
“Phải phải không phải bạn nhỏ mà là bạn gái nhỏ của anh.”
Đúng vậy, cô gái cùng vẽ với Triệu Vy chính là bạn gái của Hà Thanh Hải. Cô ấy tên là Tôn Mỹ Hằng, là một artist trong CLB. Tôn Mỹ Hằng từ lâu đã yêu thầm Hà Thanh Hải nhưng thấy anh dành tình yêu cho Triệu Vy nên chỉ đành cất giấu tâm tư trong lòng. Mãi cho đến khi cô để quên quyển nhật kí trên bàn học lúc đi học nhóm ở nhà Hà Thanh Hải thì anh mới biết cô yêu thầm anh. Hà Thanh Hải dần tiếp xúc với cô cảm thấy cô rất đáng yêu và tài năng lại còn dịu dàng, chắc là do cô ít nói nên anh không nghĩ nhiều, tuy vậy hai người đã học cùng lớp với nhau ba năm đại học rồi đấy…Cuối cùng vào hôm Tôn Mỹ Hằng bị bệnh phải nhập viện, Hà Thanh Hải lo lắng cho cô vô cùng mấy ngày liền ở bệnh viện túc trực chăm sóc cho cô. Từ đó cả hai đã thấu hiểu tấm lòng của đối phương và bắt đầu mối quan hệ chính thức. Cả hai quen nhau cũng được hơn 2 tháng rồi.
Triệu Vy nhìn hai người trước mặt cảm thấy mừng thay cho họ. Cô trêu chọc:
“Học trưởng đừng có ăn hiếp chị Hằng của em nhé, chị ấy mà cáu lên là anh toi đời…”
Tôn Mỹ Hằng lườm yêu Triệu Vy, Hà Thanh Hải đưa tay véo má Tôn Mỹ Hằng.
“Yêu không hết ấy chứ làm sao mà ăn hiếp được.”
Cả ba cùng cười rồi lại tiếp tục làm việc. Cả buổi hôm đó sau khi học xong thì Triệu Vy cùng mọi người hoàn thành kế hoạch lễ giáng sinh. Đến giờ tan học mọi người dần dần đi về, Triệu Vy cũng tranh thủ thu xếp đồ đạc lại rửa tay cho bớt vết màu, cô mang balo lên chuẩn bị ra cổng trường thì thấy có ba sinh viên nữ đang tiến đến chỗ của mình. Triệu Vy lập tức cảnh giác nhìn họ.
Một người trong nhóm nữ sinh đứng trước mặt Triệu Vy dáng vẻ vô cùng kênh kiệu, cô ta chanh chua nói:
“Mày là Triệu Vy đúng không?”
Triệu Vy nhìn cô ta, bình thản đáp:
“Là tôi, các người tìm tôi có việc gì không?”
Cô ta tiến lại Triệu Vy gần hơn, Triệu Vy lùi lại đến khi cô ta mạnh bạo nắm lấy cánh tay của Triệu Vy thì cô vùng ra.
“Buông ra cô muốn cái gì thì nói đừng động tay động chân với tôi.”
“Tao cứ muốn động tay động chân đấy. Mày ỷ mày có chút nhan sắc thì muốn rù quến bồ ai thì rù quến sao? Tao nói cho mày biết có quyến rũ ai thì cũng chừa bồ tao ra nếu không tao đập mày nhừ xương.”
Triệu Vy chán ghét đẩy cô ta ra làm cô ta xém té may là có hai cô bạn cô ta đỡ phía sau. Triệu Vy trừng mắt lên, thấp giọng nói với cô ta:
“Tôi không quyến rũ rù quến bồ ai cả. Tôi cũng không ỷ vào mình xinh đẹp bao nhiêu để đi cướp đàn ông của người khác. Nếu cô nói tôi thì sao không nhìn lại bạn trai của cô đi, anh ta không ngó đông ngó tây làm sao cô biết mà tìm tôi. Đàn ông của mình mình phải biết giữ chứ cô rảnh rỗi quá đến tìm tôi làm gì. Tôi cảnh cáo cô cũng đừng nên động tay động chân với tôi không khéo rước hoạ vào thân.”
Cô ta khó chịu nhìn Triệu Vy có nét tức giận, giọng điệu chua ngoa vang lên:
“Chắc mày ngủ với nhiều đàn ông giàu có lắm nhỉ nên mới mạnh miệng thế này. Tao đến tìm là cảnh cáo mày khôn hồn đừng ve vãn trước mặt con trai trường này nếu không có ngày bị đánh hội đồng đó.”
Nói đoạn rồi ngoảy mông cùng bạn cô ta quay đi, Triệu Vy cũng không thèm đôi co, cô vốn không quan tâm đến mấy chuyện này. Mặc kệ muốn nói gì thì nói bây giờ cô phải nhanh chóng đi ra ngoài hình như Hàn Chấn Phong đã đến và đang chờ cô ở cổng trường.
Hàn Chấn Phong ngồi ở trong xe chờ Triệu Vy, thấy cô đi ra liền vẫy tay với cô. Triệu Vy lên xe vừa cười vừa nói với anh:
“Xin lỗi anh nhé em có chút việc nên ra trễ, anh đợi lâu không?”
Hàn Chấn Phong lấy khăn giấy giúp cô lau mấy vết màu trên tay, quan tâm hỏi:
“Anh đợi không lâu! Hôm nay em làm gì mà tay dính nhiều màu thế?”
“Dạ, em cùng mọi người trong CLB đang làm gian hàng cho lễ giáng sinh của trường. Em vẽ áp phích nên tay mới bị dính màu ạ.”
“Ừm”
Hàn Chấn Phong giúp cô lau tay phát hiện cổ tay phải của Triệu Vy có vết đỏ, ánh mắt anh thoáng nét lạnh lẽo:
“Bảo bối tay em làm sao mà đỏ?”
Triệu Vy nhìn xuống cánh tay mình, cô khẽ nói:
“À cái này khi nãy có ba sinh viên nữ đến tìm em. Chỉ là cô ta hiểu lầm em cướp người yêu cô ta nên muốn gây chuyện. Em cũng chẳng quan tâm vì vốn dĩ bản thân em không làm thì cần gì tranh chấp với loại người đó. Vết đỏ có lẽ là do lúc cô ta nắm lấy tay em kéo lại để nói chuyện.”
Đôi mắt Hàn Chấn Phong hằn lên tia tức giận nhưng khi nghe Triệu Vy thành thật nói với mình như thế anh cũng đành kìm cơn giận trong lòng. Nếu cô thật sự không nói sự thật thì anh sẽ phạt cô. Còn những người gây sự với cô anh sẽ cho người điều tra xử lí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.