Sủng Chị Tận Xương

Chương 15: Chị đồng ý.

Đào Hoa Say Rượu

08/01/2025

Khi hai người về đến nhà, trời đã về khuya. Một cô gái nổi bật với làn da trắng ngần đang đứng trước cửa lớn. Mái tóc xoăn lọn to điển hình màu vàng màu óng như lấp lánh. Trông thấy Dgon, hai mắt sáng rỡ chạy tới xô xĩnh như một chú mèo. Cô ta hoàn toàn bỏ qua Tô Dương. Cho tới khi ông quản gia tiến tới cúi chào cậu chủ, cô chủ thì cô ta mới ngoái lại nhìn cô. Biết ý, ông quản gia giới thiệu.

- Đây là cô Tô Dương, chị gái của cậu chủ thưa cô Stella.

Một cái quét mắt nhìn Tô Dương từ đầu tới cuối. Cô ta nhanh chóng nặn một nụ cười tươi nhất có thể.

- Em nghe nói có chị của anh Dgon đến, nhưng em không biết. Rất vui được gặp chị. Em là Stella, bạn gái của Dgon.

Cô ta tiến đến muốn ôm Tô Dương, đúng một cái ôm xa giao của người Mỹ, nhưng Tô Dương đã né sang một bên, nói trôi chảy giọng Mỹ chuẩn bản địa.

- Tôi là người Việt Nam. Không có thói quen ôm ấp.

Một cục tức chặn ngang cổ. Tô Dương xin phép vào nhà trước. Dgon không phải người ngu để không hiểu cái khó chịu của chị mình. Anh nhìn theo dáng cô bằng ánh mắt bảy phần như ba. Anh quay sang nói với Stella.

- Sao cô vẫn ở đây à. Tôi đã nói tôi không cần người chăm sóc.

Stella chưng một khuôn mặt bi thương.

- Dù gì cũng là do em anh mới bị như thế này. Em sẽ ở lại chăm sóc đến khi anh khỏi.

- Nhà tôi có người làm. Con mèo nhỏ của tôi không thích có người lạ trong nhà.

- Ông nói em phải giúp đỡ anh, vì sau này chúng ta sẽ là vợ chồng.

Dgon siết chặt nắm tay, cười như không cười. Stella cảm giác lạnh sống lưng. Cô ta rùng mình một cái, bất giác tự đồng lùi về sau. Ánh mắt Dgon sâu không đáy hòa cùng bóng đêm. Cô lí nhí.

- Em sẽ về.

Trên bàn ăn muộn lúc này, Tô Dương và Dgon đang ngồi đối diện nhau, tập trung vào đĩa thức ăn của mình. Khi cả hai buông dĩa xuống, cùng đồng thanh.

- Em.

- Chị

Dgon cười .

- Chị nói trước đi.

Tô Dương thản nhiên.

- Chắc hết tuần này chị sẽ về nước. Chị ở đây gần một tháng rồi. Chân em đã tạm ổn, công việc bên đây cuối tuần này cũng sẽ xong. Chị phải về để tiếp tục việc học.

Một thoáng thay đổi trong nụ cười của Dgon. Anh bỏ tờ giấy lau xuống bàn, tiếp tục.

- Được. Em sẽ sắp xếp máy bay cho chị. Nhưng bây giờ chị có thể giúp em tắm không.

Tô Dương trố mắt nhìn Dgon vì câu nói kinh điển vừa rồi. Cô hắng giọng.

- Nhà em thiếu người làm sao.

- Nhà em không thiếu. Nhưng quản gia giúp em tắm đang đi ra ngoài xử lý công việc, chắc không về kịp.

Nếu chị không muốn thì thôi vậy. Què chân như em ở bẩn chắc không sao.

Nghe câu nói có vẻ khổ thân của Dgon làm Tô Dương vội vàng.

- Được. Chị sẽ giúp em.

Trên chiếc ghế thiết kế dành riêng cho Dgon ngồi tắm không bị dính nước, tấm lưng trần lồi lõm cơ làm Tô Dương có chút khó xử. Dgon cảm thấy rùng mình khi một bàn tay non mềm chạm vào lưng của mình. Chiếc khăn tẩm nước ấm chà nhẹ nhàng trên lưng. Dgon phải nín thở để không tưởng tượng xa hơn nữa. Xong lưng , Tô Dương lau phần ngực trước. Lúc này, cơ bụng tám múi của anh làm cô nuốt khan. Mỗi lần tay cô tiếp xúc với da của Dgon, cảm giác khuôn mặt cô nóng bừng thêm một chút. Dgon luôn chăm chú theo từng hành động của cô.



- Chị nóng sao.

Tô Dương lắc đầu.

- Chắc tại hơi nước đó.

Nước làm ướt áo của Tô Dương, đường cong lồi lõm khiến cho Dgon phải nhắm mắt lại. Anh vội vàng khoác tấm áo choàng, điều chỉnh xe ra ngoài. Anh không muốn có hành động gì gây tổn thương cho Tô Dương. Cô ấy không biết là mình có sức sát thương như thế nào với anh đâu.

Tô Dương nằm tại phòng mà cứ suy nghĩ về cơ thể của Dgon. Cô mở choàng mắt để uống ngụm nước lạnh cho tỉnh táo. Cô nằm mãi cũng không thể ngủ, dành ngồi dậy nghiên cứu một chút về sách y, xua tan những cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Trong phòng này, Dgon cũng đang mơ về Tô Dương. Nụ hôn cuồng dã của cô tại hồ ngâm nước nóng, hay cái đụng chạm của cô khi cô tiếp xúc với anh, khiến cơ thể anh không chịu nổi. Đầu trên nghĩ, đầu dưới không kiềm chế được. Một cơn sóng thần xô mạnh vào đại não khiến anh hổn hển. Anh bật thốt.

- Tô Dương.

Cuối tuần, Tô Dương ngày mai phải về nước. Cô đang nhâm nhi một cốc Late nóng, đôi chân trần đung đưa để cảm nhận được ánh nắng sáng sớm mai. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến cho Tô Dương ngẩng lên. Stella đứng trước mặt cô.

- Chị. Tối nay em muốn mời chị đến dự tiệc sinh nhật của em.

Dgon đang đi tháo nẹp chân nên không có ở nhà. Tình hình chân của anh đã ổn. Đi lại bình thường không có vấn đề gì nữa. Cô ta biết điều đó nên cố tình đến đây. Sau khi điều tra, cô biết được là Dgon từng là con nuôi của một gia đình ở Việt Nam. Nhưng chuyện đi sâu hơn thì mọi thông tin đã bị phong tỏa. Stella cảm thấy chướng mắt với Tô Dương, và muốn khẳng định vị trí của mình trước mặt cô. Tô Dương cầm tấm thiệp mời vân vê đầu ngón tay. Cô từ chối vì không muốn tham gia mấy bữa tiệc như thế này, thì Stella bồi thêm.

- Anh Dgon tối nay cũng đến cùng với ông của em. Chị biết rồi đấy, thế nào hôm nay ông cũng thông báo chuyện vui của tụi em mà. Em muốn chị là người thân của anh ấy chứng kiến.

- Chị phải chuẩn bị đồ để ngày mai về nước. Chắc chị không đi được.

- Tiếc quá. Vậy em về trước. Tạm biệt chị.

Một khẩu hình miệng của Stella chỉ đủ cho mình cô ta nghe.

- Mọi rợ.

Tô Dương nói bâng quơ.

- Chó cắn sau lưng.

Cô ta hậm hực dậm chân bước ra ngoài.

Buổi chiều Dgon không về. Quản gia báo lại, anh đi dự bữa tiệc tối. Cô biết đó là bữa tiệc nào. Cô trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình vào trong vali. Cô cũng không thể hiểu cảm giác lúc này của mình là gì.

Thực sự, Tô Dương muốn về nước để trốn đi cái cảm giác cô đang có. Cô sợ hãi, cô bất an . Cô đủ trưởng thành để hiểu là trái tim mình đang rung động. Nếu cô có tình cảm với Dgon thật, thì cô nên đối mặt như thế nào. Điều đó là không thể. Cô quyết định lên giường ngủ để trốn sự hiện hữu vô hình ấy.

Tiếng xe hơi dừng ngay trước cửa. Tô Dương mở mắt ngó ra. Dgon hơi siêu vẹo bước xuống xe. Trợ lý dìu anh vào nhà thì bị anh gạt đi, kêu về trước. Quản gia mở cửa cho anh rồi cũng tránh đi theo lời dặn. Dgon cảm thấy bản thân mình có chút không đúng đã xin phép tổng thống về trước. Stella đã cố tình giữ anh ở lại, nhưng không thể. Dgon chậm rãi bước về phòng mình. Lúc này, Tô Dương mở cửa bước ra ngoài. Trông thấy anh, cô vội chạy tới đỡ. Cả thân hình to lớn của anh đổ nhào vào cô, làm cô loạng choạng ngã về sau, lưng tựa vào tường.

- Chị.

Tiếng thủ thỉ bên tai, hơi rượu phả vào mũi làm cô nhột nhột. Chiếc áo khoác bị ném dưới sàn nhà. Cả tấm lưng rộng của Dgon ướt đầm mồ hôi. Cô thấy người anh nóng bừng. Tô Dương đỡ mặt anh kiểm tra.

- Sao em lại nóng thế này.

Càng nói, Dgon càng rúc vào người Tô Dương. Anh hít hà mùi hương trên người cô.

- Người chị thơm quá. Em rất thích.

Tô Dương lo lắng.

- Chân mới khỏi mà uống nhiều như vậy. Chị đỡ em về phòng.

Cánh cửa phòng vừa mở, Dgon đẩy mạnh Tô Dương vào tường, cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô. Tô Dương rít lên vì đau. Vị máu tươi tràn ra, nước mắt cô tuôn dài bên gò má. Anh liếm sạch vết máu, rồi ngẩng lên hôn theo hai hàng nước mắt.



- Em xin lỗi. Em không cố ý. Nhưng em biết làm thế nào bây giờ.

Tô Dương sợ hãi ngẩng lên nhìn Dgon. Đôi mắt long lanh ngấn nước, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của cô lúc này. Dgon đấm mạnh tay vào tường, buông Tô Dương, lao vào phòng tắm. Anh đóng kín cửa, giọng anh vọng ra.

- Chị đi về phòng đi. Đừng để em làm tổn thương chị.

Tô Dương chạy ra khỏi phòng, trái tim còn đang đập liên hồi. Cô suýt nữa va phải ông quản gia đang bê khay thuốc. Ông kể, Dgon bị trúng thuốc. Đây là một loại thủ đoạn hay dùng để uy hiếp bằng video, khiến người mắc phải nghe theo sự sắp xếp. Ông quản gia kính cẩn.

- Thưa cô. Lúc này chỉ có cô mới có thể giúp cậu ấy. Một lần cậu ấy cũng bị trúng thuốc, cậu ấy đã tự làm tổn thương chính mình. Xin cô. Cậu ấy cũng không phải dễ dàng gì.

Tiếng xoảng vọng ra từ phòng của Dgon. Tô Dương vội vàng nhận lấy khay thuốc chạy vào phòng. Ông quản gia cũng vội bước theo sau. Phòng tắm vẫn đóng kín cửa. Ông quản gia lấy chìa khóa dự phòng để mở. Trong phòng tắm, Dgon đang ngâm mình trong bồn nước lạnh, những ngón tay đang chảy máu. Tấm kính vỡ vụn rơi khắp sàn. Dgon mắt hằn tơ máu, ngước về phía cửa. Tô Dương lách đám thủy tinh vỡ tới dìu Dgon đứng dậy. Ông quản gia lấy đồ để anh thay. Khi ông muốn đụng tới người anh, anh gầm lên.

- Ra ngoài.

Ông biết ý, lùi lại ra cửa. Việc của chủ nhân mình không nên xen vào thì hơn.

Trong phòng chỉ còn Tô Dương và Dgon. Anh thều thào.

- Để em thay. Chị về phòng ngủ đi.

Tô Dương quát to.

- Em nhìn em xem. Em sẽ ốm mất. Em thay đồ đi.

Khi Dgon khoác được tấm áo choàng khô ráo lên người, khuôn mặt anh nhăn lại. Cảm giác hơi nhói ở chân khiến anh khó chịu. Tô Dương thấy vậy liền dìu anh lên giường nghỉ ngơi để cô kiểm tra. Do sàn nhà bị ướt, Tô Dương trượt chân ngã, kéo theo cả Dgon. Môi chạm môi, cái hơi nồng khiến Tô Dương hoảng hốt. Cô vội xô Dgon sang một bên để đứng dậy. Nhưng Dgon lại kéo tay cô lại, để cô nằm hẳn lên người mình. Cảm xúc non mềm da thịt thấm qua lớp váy ngủ thấm qua kẽ tay khiến anh tham luyến , siết chặt vòng eo thêm chút nữa. Anh lật người cô lại, đè lên. Ngón tay bị thương lướt qua cánh môi mềm, rồi chạm tới vết cắn trên cổ cô. Tiếp xúc gần làm anh không kiềm chế nổi. Bạo dạn đặt một nụ hôn lên môi cô. Mắt Tô Dương mở lớn nhưng cô lại không đẩy anh ra. Cô chỉ kinh ngạc. Một phần trong cô lại rất mong chờ nụ hôn này. Dgon tham lam nuốt hết vị ngọt ngào trong miệng Tô Dương. Khi Tô Dương vẫn không có dấu hiệu đẩy anh ra, anh nhẹ nhàng vòng qua cổ, anh hôn nhẹ qua vết cắn lúc nãy của anh. Anh dùng lưỡi liếm nhẹ khiến Tô Dương rít lên một tiếng.

Dgon như sực tỉnh.

- Em xin lỗi. Em đi uống thuốc.

Dgon chống người đứng lên, thì một cánh tay níu cổ áo anh lại. Giọng Tô Dương khe khẽ.

- Chị cho phép.

- Đó là do chị quyến rũ em trước. Chị đừng hối hận. Em sẽ không cho phép chị hối hận.

Một dòng thác dội thẳng đại não của Dgon. Anh mặc kệ tất cả, trực tiếp hôn xuống. Nụ hôn như cuốn cả hai vào cơn sóng tình. Tấm áo choàng của Dgon và chiếc váy ngủ của Tô Dương bị ném xuống đất, tiếng rên khe khẽ của Tô Dương khiến máu của Dgon sôi trào. Khi Tô Dương chạm tới vật nóng bỏng kia làm cô hoảng sợ. Nó vừa to vừa dài khủng khiếp. Cô không học ngành nam khoa, cô cũng biết kích thước như thế này gọi là cực phẩm. Nhưng Tô Dương lại rất sợ hãi. Cô run rẩy.

- To lắm, nó nó sẽ làm rách của chị mất.

Dgon cảm thấy hạnh phúc và kiêu ngạo lúc này. Anh cúi xuống hôn sâu Tô Dương, tay của cả hai đan vào nhau. Chiếc ga giường đã nhàu nhĩ. Anh hôn khắp cơ thể cô để có thể cảm nhận từng tấc da. Cả người Tô Dương quằn quại. Anh ôm chặt lấy cô, hôn sâu. Anh ấn sâu cái khổng lồ của mình vào nơi non mềm kia. Cảm giác sung sướng làm cả hai sững lại. Vì của cô quá nhỏ, làm cho việc đi vào của anh khá khó khăn. Nhưng cả hai đều là lần đầu, kinh nghiệm chưa có, cảm giác kia lại không thể dừng lại. Dgon hẩy mông mạnh thêm chút nữa. Tiếng rách của lần đầu làm Tô Dương trào nước mắt. Một người đau một người sướng. Dgon và Tô Dương đều run rẩy. Tô Dương cắn mạnh vào vai anh, tay bấu chặt lấy tấm lưng săn chắc.

- Đau quá. Của em to quá. Em rút ra đi.

Súng đã lên nòng bảo sao dừng lại. Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên những giọt nước mắt đang rơi.

- Một lát sẽ hết đau. Ngoan. Gọi tên anh đi.

- William Dgon.

- Anh đây. Ngoan.

Một lát cơn đau qua đi. Dgon mới khẽ nhấp một chút để cố gắng vào hết cái kia của anh, nhưng nó mới vào được một nửa. Tô Dương hự lên một tiếng, kẹp chặt eo của anh, cảm giác khoái cảm ập đến làm cô không đề phòng kịp. Nước xuân tràn bắn tia ướt cả của Dgon. Theo đà tuột xuống, toàn bộ cái to lớn nằm trọn trong Tô Dương. Cô thở hổn hển, nhưng không chống lại được cơn khoái cảm cứ ập đến. Lúc này không biết ai sai ai đúng hay bất cứ chuyện gì xảy ra nữa, tất cả chỉ nghe theo bản năng thuần túy nhất của cả hai. Cô biết rằng trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về anh. Từ người Tô Dương tỏa ra một mùi hương vô cùng hấp dẫn, khiến cho Dgon càng chìm đắm vào cơn say. Anh đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình. Tiếng Tô Dương nỉ non,

- Ư hự. Sướng quá.

Khiến Dgon không kìm nổi mà lên xuống mạnh mẽ, thúc vào nơi sâu nhất phun đầy yêu thương vào tử cung của Tô Dương. Cái kia của anh không chịu xuống, mà nó được tắm trong nước xuân càng thêm phì đại. Cảm giác nó cứ nong dần ra, khiến cả hai không thể ngừng lại. Cứ ra rồi lại lên, khắp người Tô Dương toàn là dấu hôn. Cô như một con thuyền dập dìu giữa biển khơi không lối về. Tiếng hức hức, tiếng nỉ non, tiếng dụ tình mời gọi. Cả hai nguyên đêm không ngủ. Đến gần sáng, khi Tô Dương quá mệt

mỏi thì mới dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Chị Tận Xương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook