Chương 17: Gặp lại
Đào Hoa Say Rượu
08/01/2025
Tô Dương hoàn thành học phần đại học rút gọn trong ba năm. Đồng thời, Cô đạt chứng chỉ loại ưu của hai trường đại học lớn ở Mỹ. Thời gian cô sang Mỹ để làm việc tại AK sắp tới gần, nhưng cô liên lạc với Dgon hoàn toàn không có tín hiệu. Anh đi cũng đã ba tháng, bặt vô âm tín. Bố Tô Diễn nói rằng cô đừng lo lắng quá, đàn ông con trai phải biết xây dựng sự nghiệp, chỉ có như vậy chỗ đứng của nó mới có thể bất khả xâm phạm . Sự thấp thỏm luôn vảng vất trong lòng Tô Dương.
Ngày Tô Dương sang Mỹ làm việc, An Kỳ đích thân đưa cô tới bệnh viện. Ở đây, thân phận của cô không được công khai. Cô chỉ là một bác sĩ mới vào nghề. Duy chỉ có viện trưởng là biết về gia thế của cô, ông hứa với An Kỳ sẽ quan tâm tới Tô Dương như con gái của mình. Khi biết được thành tích đáng nể của cô, ông cười khà khà.
- Hổ mẫu sinh hổ tử. Đúng là không phụ sự mong đợi.
Hai mẹ con đi dạo tại sân bệnh viện. An Kỳ vuốt tóc con gái của mình.
- Tô Dương. Con đã lớn. Tương lai của con là do con quyết định. Hãy luôn tỏa sáng trên con đường thanh Xuân rực rỡ của con. Hãy làm tất cả những điều mình thích, cống hiến và nỗ lực hết mình. Để sau này con nhìn lại, con sẽ không phải hối hận vì tuổi trẻ đã qua của mình.
Tô Dương ôm mẹ của mình.
- Vâng. Con biết rồi. Con sẽ như mẹ, tự đặt cho mình một ngôi sao mang tên Tô Dương.
- Quyết định của con sẽ ảnh hưởng tới sống chết của một người nên con cần phải biết mình đang làm gì.
Tô Dương tất bật với công việc của mình. Thực sự, lượng công việc tại bệnh viện khá lớn. Cô vào đây với tư cách người mới, nên cô chỉ được hướng dẫn thăm khám các bệnh nhận thuộc dạng bệnh nhẹ. Bệnh nhân nào cũng là bệnh nhân, cô luôn tận tình thăm khám. Các bác sĩ ở đây dành cho cô sự thiện cảm khá cao, và ánh mắt trầm trồ trong khả năng xử lý công việc.
Cuối tuần thảnh thơi, Tô Dương cựa mình trong chăn lông ấm áp, thì tiếng điện thoại vang lên.
- Ừm.
Cô mang theo giọng ngái ngủ trả lời điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau cũng cất giọng trầm khàn.
- Em ra cổng đi.
Đây là một căn nhà nhỏ thuộc biệt viện mà Tô Dương được bố mẹ tân trang lại từ căn nhà ngày trước Tô Diễn tạm trú trong thời gian ở đây. Căn nhà này nằm sau ngay bệnh viện, thuận tiện cho việc đi lại và ăn ở của cô. Tô Dương tỉnh ngủ khi nghe được giọng nói quen thuộc. Cô vội vàng lao xuống giường, chân trần chạy ngay ra cổng. Tuy thời tiết có nắng ấm khi vào Xuân, nhưng cái lạnh vẫn còn se se phảng phất. Cánh cửa mở ra, bóng dáng cao lớn của Dgon đập ngay vào mắt. Tô Dương chạy tới trước mặt anh, nhưng lúc này lại sững lại. Cô nhìn anh đăm chiêu không nói nên lời. Dgon muốn ôm cô vào lòng, nhưng đã bị cô xô ra. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt tự động rơi. Dgon luống cuống.
- Anh xin lỗi vì đã không liên lạc với em. Đừng khóc.
Dgon vừa dỗ, vừa lau nước mắt cho cô. Tô Dương khóc òa lên như một đứa trẻ. Dgon cảm thấy tim mình cũng đau theo từng giọt nước mắt của cô. Anh bế xốc cô lên, dỗ dành.
- Trời lạnh lắm. Em mặc như thế này mà chạy ra à.
- Em không cần anh quản. Đồ vô lương tâm.
- Ừ. Anh là thằng khốn. Vào nhà đi, cho em phạt anh thế nào cũng được.
Tô Dương vừa giãy dụa, vừa đánh vào ngực Dgon . Vòng tay anh luôn siết chặt, sợ cô bị ngã. Anh bế cô đặt lên sopha, cởi áo khoác đắp lên người cho cô. Lúc nãy vì hung hăng quá, không thấy lạnh. Bây giờ Tô Dương mới run rẩy trong chiếc áo của Dgon. Bàn tay của anh bao lấy đôi chân cô, phủi tuyết còn đang vương lại.
- Chân đỏ rồi này.
Tô Dương vẫn không nhìn mặt Dgon, mặc kệ anh ủ ấm chân cô như vậy. Đến khi đôi tay anh quay mặt cô lại, đôi mắt còn đang đỏ hoe. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ngấn nước ấy. Anh ôm cô vào lòng, ngửi sâu mùi hương lâu ngày mong nhớ. Cô không biết anh nhớ cô đến mức nào. Nhiều khi anh phát điên cuồng muốn gọi điện cho cô, muốn gặp cô, nhưng lại sợ cô gặp nguy hiểm. Khi tình hình đã tạm ổn, thì anh lại biết cô đã sang Mỹ. Anh bỏ lại toàn bộ công việc để chạy đến đây. Tô Dương đẩy anh ra, giọng cáu gắt.
- Cút đi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa. Giờ chúng ta là gì của nhau em cũng không biết nữa, em thấy hoang mang trong mối quan hệ này.
Câu nói chưa dứt, nụ hôn của Dgon rơi xuống. Khi nụ hôn triền miên vừa dứt, Tô Dương định tiếp tục nói thì Dgon lại chặn bằng một nụ hôn. Lần này. Anh không bỏ ra nữa, mà triền miên sâu hơn , khiến Tô Dương không thốt nên lời. Giọng anh thủ thỉ bên tai.
- Xin em đừng nói như vậy. Tất cả đều có lí do hết, anh sợ em gặp nguy hiểm.
Dgon đối diện với Tô Dương.
- Công việc của anh liên quan tới nhiều thứ. Mấy tháng nay, nó liên đới nhiều vấn đề nên kẻ thù rất nguy hiểm. Chúng có thể dùng người thân để uy hiếp. Chúng theo dõi anh cả trong các cuộc điện thoại. Anh đã phải mượn cả mạng lưới của bố Tô Diễn để phòng ngừa bất trắc. Tuy nhiên, vạn nhất không bằng nhất vạn. Nếu chúng phát hiện ra em, thì thực sự em sẽ gặp nguy hiểm.
Cánh tay của Tô Dương vòng qua cổ Dgon. Cô vuốt nhẹ qua má anh.
- Anh gầy đi rồi. Râu anh bao ngày chưa cạo vậy.
Dgon ôm lấy cô.
- Đừng giận anh nữa.
- Em chỉ lo cho anh thôi.
Dgon cụng trán với Tô Dương, cảm ơn cô vì đã hiểu. Anh ở với cô một lát rồi phải đi ngay. Công việc gần ngày bầu cử khá nhiều. Anh phân phó trợ lý cho thêm người bảo vệ quanh khu vực này, có gì phải báo ngay.
Trên màn hình lớn của quảng trường tự do, vị tổng thống đương nhiệm đang hùng hồn phát biểu về quyền tự do ngôn luận và phân biệt chủng tộc. Dgon day day trán ngả người ra ghế sau. Dgon bấm số gọi đi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Tôi sẽ làm luật sư cho ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện.
Một ngày nắng đẹp, Dgon đưa Tô Dương đi xem buổi biểu diễn âm nhạc của Celine Dion. Ca sĩ hát ở trên, người hâm mộ hò reo ở dưới theo tiếng nhạc. Trong dãy khách VIP, Tô Dương cũng nhún nhảy theo điệu nhạc du dương. Tiếng xe cứu thương làm ảnh hưởng tới niềm vui chưa cạn. Từ hàng ghế ngồi sát bên cạnh, một vị phu nhân có triệu chứng co rút cố níu lấy tay người bên cạnh nhưng không thành, ngã xuống đất. Người bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi. Tô Dương gạt ghế sang, chạy lại.
- Tôi là bác sĩ, mọi người tản ra.
Ai cũng sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến mình nên nhanh chóng lùi lại. Đội an ninh vây quanh tránh ảnh hưởng tới nạn nhân. Tô Dương kiểm tra mắt mũi bệnh nhân, sau đó bắt mạch cổ. Bệnh nhân bị tụt đường huyết, dấu hiệu của suy thận mãn và hội chứng mất ngủ lâu ngày. Tô Dương châm kim vào hai bên thái dương, và một mũi kim vào huyệt sâu cổ. Đồng thời cô làm động tác sơ cứu ngạt hơi giúp bệnh nhân thở ổn định. Khi bệnh nhân có tiến triển mềm cơ, tay chân không bị co quắp lại, cô lại châm thêm kim vào huyệt tay và huyệt chân của bà. Khi bệnh nhân từ từ mở mắt, cũng là lúc xe cứu thương chạy đến.
- Bà ổn chứ.
Cái gật đầu của bà thì Tô Dương đã biết bà không sao. Tiếng cảm ơn thều thào từ miệng không bật thành tiếng. Dgon đỡ lấy Tô Dương để đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện đưa bà đi. Nhìn logo của bệnh viện AK, Tô Dương bất giác nở nụ cười.
Buổi biểu diễn bị gián đoạn, nhưng không ảnh hưởng tới không khí tiếp tục. Tô Dương và Dgon cũng không còn hứng thú, hai người lên xe và dạo một vòng quanh đồi. Cuộc sống ở Mỹ về đêm muôn vàn màu sắc. Những sòng bài lớn nhất thế giới sáng đèn thâu đêm, hay những câu lạc bộ xa hoa muôn hình muôn vẻ. Dgon đưa Tô Dương đi dạo dọc theo những con phố sầm uất của Mỹ. Hai bên đường, những băng xôn về những vị tham gia bầu cử tổng thống được giăng đầy. Tô Dương biết Dgon không hề rãnh rỗi như những gì anh thể hiện. Anh dẫn cô vào một quán cà phê chill một chút. Hai người ngồi dưới ánh đèn mờ ảo của một góc nhỏ. Một bức ảnh tự sướng của cả hai qua điện thoại của Tô Dương.Buổi hẹn hò thực sự sau những ngày xa cách.
Ngày Tô Dương sang Mỹ làm việc, An Kỳ đích thân đưa cô tới bệnh viện. Ở đây, thân phận của cô không được công khai. Cô chỉ là một bác sĩ mới vào nghề. Duy chỉ có viện trưởng là biết về gia thế của cô, ông hứa với An Kỳ sẽ quan tâm tới Tô Dương như con gái của mình. Khi biết được thành tích đáng nể của cô, ông cười khà khà.
- Hổ mẫu sinh hổ tử. Đúng là không phụ sự mong đợi.
Hai mẹ con đi dạo tại sân bệnh viện. An Kỳ vuốt tóc con gái của mình.
- Tô Dương. Con đã lớn. Tương lai của con là do con quyết định. Hãy luôn tỏa sáng trên con đường thanh Xuân rực rỡ của con. Hãy làm tất cả những điều mình thích, cống hiến và nỗ lực hết mình. Để sau này con nhìn lại, con sẽ không phải hối hận vì tuổi trẻ đã qua của mình.
Tô Dương ôm mẹ của mình.
- Vâng. Con biết rồi. Con sẽ như mẹ, tự đặt cho mình một ngôi sao mang tên Tô Dương.
- Quyết định của con sẽ ảnh hưởng tới sống chết của một người nên con cần phải biết mình đang làm gì.
Tô Dương tất bật với công việc của mình. Thực sự, lượng công việc tại bệnh viện khá lớn. Cô vào đây với tư cách người mới, nên cô chỉ được hướng dẫn thăm khám các bệnh nhận thuộc dạng bệnh nhẹ. Bệnh nhân nào cũng là bệnh nhân, cô luôn tận tình thăm khám. Các bác sĩ ở đây dành cho cô sự thiện cảm khá cao, và ánh mắt trầm trồ trong khả năng xử lý công việc.
Cuối tuần thảnh thơi, Tô Dương cựa mình trong chăn lông ấm áp, thì tiếng điện thoại vang lên.
- Ừm.
Cô mang theo giọng ngái ngủ trả lời điện thoại. Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau cũng cất giọng trầm khàn.
- Em ra cổng đi.
Đây là một căn nhà nhỏ thuộc biệt viện mà Tô Dương được bố mẹ tân trang lại từ căn nhà ngày trước Tô Diễn tạm trú trong thời gian ở đây. Căn nhà này nằm sau ngay bệnh viện, thuận tiện cho việc đi lại và ăn ở của cô. Tô Dương tỉnh ngủ khi nghe được giọng nói quen thuộc. Cô vội vàng lao xuống giường, chân trần chạy ngay ra cổng. Tuy thời tiết có nắng ấm khi vào Xuân, nhưng cái lạnh vẫn còn se se phảng phất. Cánh cửa mở ra, bóng dáng cao lớn của Dgon đập ngay vào mắt. Tô Dương chạy tới trước mặt anh, nhưng lúc này lại sững lại. Cô nhìn anh đăm chiêu không nói nên lời. Dgon muốn ôm cô vào lòng, nhưng đã bị cô xô ra. Hốc mắt đỏ lên, nước mắt tự động rơi. Dgon luống cuống.
- Anh xin lỗi vì đã không liên lạc với em. Đừng khóc.
Dgon vừa dỗ, vừa lau nước mắt cho cô. Tô Dương khóc òa lên như một đứa trẻ. Dgon cảm thấy tim mình cũng đau theo từng giọt nước mắt của cô. Anh bế xốc cô lên, dỗ dành.
- Trời lạnh lắm. Em mặc như thế này mà chạy ra à.
- Em không cần anh quản. Đồ vô lương tâm.
- Ừ. Anh là thằng khốn. Vào nhà đi, cho em phạt anh thế nào cũng được.
Tô Dương vừa giãy dụa, vừa đánh vào ngực Dgon . Vòng tay anh luôn siết chặt, sợ cô bị ngã. Anh bế cô đặt lên sopha, cởi áo khoác đắp lên người cho cô. Lúc nãy vì hung hăng quá, không thấy lạnh. Bây giờ Tô Dương mới run rẩy trong chiếc áo của Dgon. Bàn tay của anh bao lấy đôi chân cô, phủi tuyết còn đang vương lại.
- Chân đỏ rồi này.
Tô Dương vẫn không nhìn mặt Dgon, mặc kệ anh ủ ấm chân cô như vậy. Đến khi đôi tay anh quay mặt cô lại, đôi mắt còn đang đỏ hoe. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ngấn nước ấy. Anh ôm cô vào lòng, ngửi sâu mùi hương lâu ngày mong nhớ. Cô không biết anh nhớ cô đến mức nào. Nhiều khi anh phát điên cuồng muốn gọi điện cho cô, muốn gặp cô, nhưng lại sợ cô gặp nguy hiểm. Khi tình hình đã tạm ổn, thì anh lại biết cô đã sang Mỹ. Anh bỏ lại toàn bộ công việc để chạy đến đây. Tô Dương đẩy anh ra, giọng cáu gắt.
- Cút đi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa. Giờ chúng ta là gì của nhau em cũng không biết nữa, em thấy hoang mang trong mối quan hệ này.
Câu nói chưa dứt, nụ hôn của Dgon rơi xuống. Khi nụ hôn triền miên vừa dứt, Tô Dương định tiếp tục nói thì Dgon lại chặn bằng một nụ hôn. Lần này. Anh không bỏ ra nữa, mà triền miên sâu hơn , khiến Tô Dương không thốt nên lời. Giọng anh thủ thỉ bên tai.
- Xin em đừng nói như vậy. Tất cả đều có lí do hết, anh sợ em gặp nguy hiểm.
Dgon đối diện với Tô Dương.
- Công việc của anh liên quan tới nhiều thứ. Mấy tháng nay, nó liên đới nhiều vấn đề nên kẻ thù rất nguy hiểm. Chúng có thể dùng người thân để uy hiếp. Chúng theo dõi anh cả trong các cuộc điện thoại. Anh đã phải mượn cả mạng lưới của bố Tô Diễn để phòng ngừa bất trắc. Tuy nhiên, vạn nhất không bằng nhất vạn. Nếu chúng phát hiện ra em, thì thực sự em sẽ gặp nguy hiểm.
Cánh tay của Tô Dương vòng qua cổ Dgon. Cô vuốt nhẹ qua má anh.
- Anh gầy đi rồi. Râu anh bao ngày chưa cạo vậy.
Dgon ôm lấy cô.
- Đừng giận anh nữa.
- Em chỉ lo cho anh thôi.
Dgon cụng trán với Tô Dương, cảm ơn cô vì đã hiểu. Anh ở với cô một lát rồi phải đi ngay. Công việc gần ngày bầu cử khá nhiều. Anh phân phó trợ lý cho thêm người bảo vệ quanh khu vực này, có gì phải báo ngay.
Trên màn hình lớn của quảng trường tự do, vị tổng thống đương nhiệm đang hùng hồn phát biểu về quyền tự do ngôn luận và phân biệt chủng tộc. Dgon day day trán ngả người ra ghế sau. Dgon bấm số gọi đi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Tôi sẽ làm luật sư cho ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện.
Một ngày nắng đẹp, Dgon đưa Tô Dương đi xem buổi biểu diễn âm nhạc của Celine Dion. Ca sĩ hát ở trên, người hâm mộ hò reo ở dưới theo tiếng nhạc. Trong dãy khách VIP, Tô Dương cũng nhún nhảy theo điệu nhạc du dương. Tiếng xe cứu thương làm ảnh hưởng tới niềm vui chưa cạn. Từ hàng ghế ngồi sát bên cạnh, một vị phu nhân có triệu chứng co rút cố níu lấy tay người bên cạnh nhưng không thành, ngã xuống đất. Người bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi. Tô Dương gạt ghế sang, chạy lại.
- Tôi là bác sĩ, mọi người tản ra.
Ai cũng sợ hãi sẽ ảnh hưởng đến mình nên nhanh chóng lùi lại. Đội an ninh vây quanh tránh ảnh hưởng tới nạn nhân. Tô Dương kiểm tra mắt mũi bệnh nhân, sau đó bắt mạch cổ. Bệnh nhân bị tụt đường huyết, dấu hiệu của suy thận mãn và hội chứng mất ngủ lâu ngày. Tô Dương châm kim vào hai bên thái dương, và một mũi kim vào huyệt sâu cổ. Đồng thời cô làm động tác sơ cứu ngạt hơi giúp bệnh nhân thở ổn định. Khi bệnh nhân có tiến triển mềm cơ, tay chân không bị co quắp lại, cô lại châm thêm kim vào huyệt tay và huyệt chân của bà. Khi bệnh nhân từ từ mở mắt, cũng là lúc xe cứu thương chạy đến.
- Bà ổn chứ.
Cái gật đầu của bà thì Tô Dương đã biết bà không sao. Tiếng cảm ơn thều thào từ miệng không bật thành tiếng. Dgon đỡ lấy Tô Dương để đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện đưa bà đi. Nhìn logo của bệnh viện AK, Tô Dương bất giác nở nụ cười.
Buổi biểu diễn bị gián đoạn, nhưng không ảnh hưởng tới không khí tiếp tục. Tô Dương và Dgon cũng không còn hứng thú, hai người lên xe và dạo một vòng quanh đồi. Cuộc sống ở Mỹ về đêm muôn vàn màu sắc. Những sòng bài lớn nhất thế giới sáng đèn thâu đêm, hay những câu lạc bộ xa hoa muôn hình muôn vẻ. Dgon đưa Tô Dương đi dạo dọc theo những con phố sầm uất của Mỹ. Hai bên đường, những băng xôn về những vị tham gia bầu cử tổng thống được giăng đầy. Tô Dương biết Dgon không hề rãnh rỗi như những gì anh thể hiện. Anh dẫn cô vào một quán cà phê chill một chút. Hai người ngồi dưới ánh đèn mờ ảo của một góc nhỏ. Một bức ảnh tự sướng của cả hai qua điện thoại của Tô Dương.Buổi hẹn hò thực sự sau những ngày xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.