Sủng Chị Tận Xương

Chương 11: Nguy hiểm

Đào Hoa Say Rượu

08/01/2025

Theo như chỉ thị, mọi người tập hợp lại tạo thành một tổ y tế lưu động. Những đứa trẻ được sát khuẩn và vệ sinh. Một vài đứa còn đang rất sợ sệt, nhưng bà của chúng đã đồng ý, với thấy các bạn đang được cho kẹo và khám bệnh, chúng cũng tiến tới để được mọi người chăm sóc.

Buổi trưa, người lớn đi làm về, trông thấy con mình đang được chăm sóc, họ tiến tới bên cạnh để xem. Bác trưởng trạm y tế và thôn trưởng tập hợp mọi người lại, cùng tuyên truyền cho mọi người hiểu về công tác khám chữa bệnh này. Anh dẫn đoàn thanh niên nêu lên một số lợi ích họ nhận được, như khám bệnh và cấp thuốc miễn phí. Họ sẽ được phổ biến về kế hoạch hóa gia đình kèm theo rất nhiều quyền lợi khác. Một người đàn ông trung tuổi, lưng đã hơi còng do lao động nặng, khập khiễng chân tiến tới.

- Chúng tôi cũng muốn đi lắm. Nhưng chúng tôi đang vào vụ mùa, không thể bỏ lỡ được.

Tô Dương đứng bên cạnh anh dẫn đoàn, nói vào tai anh ấy một chút. Trong mắt anh ấy liền có ánh sáng. Anh ấy đứng trước mặt mọi người, dõng dạc.

- Thưa mọi người. Chúng cháu là sinh viên tình nguyện. Thay vì chỉ giúp mọi người khám chữa bệnh, chúng cháu có thể giúp mọi người thu hoạch vụ mùa. Ý mọi người sao ạ.

Ánh mắt tán thưởng của mọi người đã thay cho sự đồng ý. Những sinh viên trẻ dồi dào sức trẻ đang hăng say lao động trên những luống ruộng bậc thang. Đôi bàn tay chỉ biết cầm kim tiêm giờ đây đang cầm liềm, cầm dây để giằng lúa. Những giọt mồ hôi không làm mờ đi những ánh mắt lấp lánh, vui mừng. Bỗng có tiếng hét chói tai, cộng tiếng khóc thảm thiết. Tiếng hô thất thanh của một phụ nữ.

- Chồng tôi bị làm sao thế này. Ai cứu chồng tôi với.

Nghe hướng kêu, tất cả mọi người chạy lại theo phía đó. Người đàn ông đang bị bao lúa đè lên, dù còn tỉnh táo nhưng cảm giác rất đau đớn. Đây là người đàn ông tập tễnh lúc sáng. Các chàng trai giúp nâng bao lúa ra khỏi người ông, muốn dìu ông nhưng sự đau đớn làm ông ta kêu lên, ngăn cản mọi người chạm vào chân mình. Sự bất thường này làm ai cũng lo lắng. Tiếng khóc của người vợ cứ rả rích.

- Nếu ông có làm sao thì gia đình này sẽ thế nào đây?

Tô Dương bỏ chiếc liềm xuống đất, chạy đến bên cạnh ông ta. Mặc dù đã bị ngăn cản, nhưng cô không quan tâm, vẫn ấn vào xương từ vùng thắt lưng xuống. Cô đã đoán đúng. Ông ta bị mòn xương sống, một biến chứng nặng của thoái hóa, dẫn đến đau đớn từ vùng eo xuống, đi lại khó khăn. Nếu bây giờ đi chuyển, chỉ e tình trạng càng thêm nặng. Chiếc cáng tự chế từ hai chiếc đòn gánh, và bao đựng lúa chạy đến. Tô Dương kêu to.

- Đừng đụng vào ông ấy.

Bác trạm trưởng chạy đến, cùng với bác sĩ hướng dẫn của bệnh viện. Nhìn vào là biết tình hình rất nặng, có thể sẽ phải chuyển tới tuyến trên. Bác sĩ hướng dẫn khẩn trương, Tô Dương ngước lên nhìn vào thầy.

- Chúng ta cần xử lý gấp nếu không ông ấy sẽ có thể bị liệt suốt đời.

Điều này ông cho vợ ông ta ngã ngửa về sau, tiếng khóc càng lớn hơn. Bác sĩ tin vào năng lực của Tô Dương, ông gật đầu với cô. Không chần chừ, cô kêu hai thanh niên lột quần ông ta đang mặc, dùng chiếc kim châm dài châm chuẩn xác vào vùng xương cụt. Cảm giác đau buốt mất dần, thay vào đó là sự thoải mái lâu lắm rồi ông chưa từng có. Tô Dương nắn dọc theo chân, đến khi cảm giác được cổ chân ông ta đã bị trẹo. Hai tay cầm nhẹ lắc lắc, một tiếng rắc vang rộng mà người ngoài có thể nghe được. Tiếng tru đỏ mắt vang lên. Ông ta ông thể kiềm chế được mà ướt cả háng quần. Cơn đau qua đi, cổ chân ông ta có thể cử động lại. Sự mừng rỡ hiển hiện trên khuôn mặt.

- Tôi không đau nữa rồi. Tôi không thấy đau nữa.

Tiếng xì xào của những người xung quanh. Tô Dương mỉm cười nhẹ, thở dài.

- Ông cần phải phẫu thuật gấp, nếu không chỉ cần một tháng nữa, ông sẽ không thể đi lại được. Bệnh của ông đã rất lâu rồi, giờ đã chuyển nặng.

Sự sợ hãi thoáng qua, nhưng nhanh chóng che giấu trong mắt người đàn ông.

- Tôi có bị gì đâu. Nghỉ ngơi một lát là khỏi.

Tô Dương đứng dậy, quay về phía bác trạm trưởng và bác sĩ dẫn đoàn.



- Nếu cháu đoán không sai, ông ấy bị hội chứng xương bị ăn mòn do thiếu máu và hoạt động nặng lâu ngày. Phần xương cụt đã chuyển đen, cần phải phẫu thuật cạo bỏ tránh cho việc lây lan vùng khác.

Bác sĩ dẫn đoàn nhìn tình trạng của bệnh nhân dù không biết cụ thể nhưng có thể lờ mờ đoán được. Giọng Tô Dương tiếp lời.

- Ông ấy cần phải được chuyển xuống Hà Nội để phẫu thuật.

Người đàn ông nghe cô nói, biết không thể giấu nữa, ông ngậm ngùi.

- Cách đây ba năm, tôi đã có cảm giác đau. Tôi nghĩ là sẽ qua nhanh. Nhưng lâu dần, tôi càng thấy đau kịch liệt, nhất là khi chuyển mùa. Mỗi bước chân của tôi như châm chích vào xương vậy. Lưng tôi cũng còng xuống. Tôi không dám đi khám bệnh vì sợ. Nhà tôi cũng không có tiền.

Nhìn ánh mắt của ông ta, cùng với sự ái ngại của nhiều người, Tô Dương biết đây không chỉ là chuyện của riêng ai. Ánh mắt cô sáng lên, nhìn vào trạm trưởng và bác trưởng thôn.

- Không phải chúng ta có bảo hiểm y tế khu vực vùng núi cao sao. Như vậy, mọi người sẽ có thể được khám chữa bệnh hưởng 100 phần trăm bảo hiểm y tế. Tiền có thể kiếm được cả đời, nhưng sức khỏe mất đi là sẽ không có lại được. Đừng để chúng ta phải hối hận vì một chút chần chừ. Trường đại học y cũng có một quỹ dành cho người nghèo, đợt tình nguyện này chúng ta có thể lấy danh sách chọn mấy hộ nghèo trong xã để hỗ trợ một chút kinh tế.

Mọi người ai cũng đồng tình. Sự tán thưởng của bác sĩ dẫn đoàn dành cho Tô Dương. Người đàn ông được đưa đến trạm y tế, để làm thủ tục chuyển tuyến. Bác trạm trưởng cùng vợ ông ta cảm ơn cô rồi cũng chạy theo cáng.

Trời về chiều, tất cả mọi người dọn dẹp để trở về. Tô Dương cũng mệt mỏi bước lên bờ. Lê Na thở hồng hộc, tu một hơi nước mới cảm thấy đỡ hơn. Thanh niên dẫn đoàn, Minh đưa nước đến trước mặt Tô Dương. Cô vui vẻ nhận lấy. Minh ngồi bên cạnh hỏi thăm.

- Các em nghỉ ngơi một lát đi, đường về dài lắm. Các em làm việc đồng áng chưa quen, vất vả cho các em rồi.

Lê Na cười, trả lời thay cho Tô Dương.

- Không mệt. Giúp được mọi người bọn em rất vui.

Tô Dương và Lê Na , Minh còn qua nhà bác Pông, người đàn ông bị ngã lúc chiều để hỏi thăm một chút tình hình. Vợ ông ta vừa khóc , vừa cảm ơn Tô Dương rất nhiều. Hiện tại ông ấy đang nằm ở trạm xá , em trai ông ấy đang túc trực. Ông Pông sẽ được chuyển xuống Hà Nội vào ngày mai để kiểm tra cụ thể hơn. Bước ra ngoài, trời đã tối sập. Tiếng sấm rền ở trên cao. Vợ ông Pông kêu để con trai lớn dẫn ba người về, để qua trạm xá thay ca cho chú chăm sóc bố. Cậu trai 15 tuổi đã sắp trở thành một thanh niên. Minh mở chiếc đèn pin dự phòng lên, cùng với chiếc đèn pin của cậu trai, ánh sáng lấp loáng giữa đồi núi hoang vu.

Mọi người đã về từ lâu, để chuẩn bị cho ngày mai khám chữa bệnh. Lê Na nghe tiếng cú gáy oang oảng, rụt vào người Tô Dương mà trốn. Minh giơ tay muốn nắm tay Tô Dương thì cô đã rụt lại đi về phía trước. Ánh sáng của nhoáng vụt sáng cả bầu trời, kèm theo đó là một tiếng sấm. Trên bầu trời đen kịt không một bóng sao. Buổi chiều nắng là vậy, mà bây giờ có thể sắp mưa được . Bốn người đi nhanh chân thêm một chút, tránh mưa to kéo đến, đường rừng nguy hiểm.

Một ánh sáng rọi ngược trở lại. Tiếng kêu vang vọng.

- Nậm ơi, Nậm.

Ánh sáng đi gần hơn, nhìn rõ mặt. Theo cách gọi của cậu trai thì anh ta là Chiểu. Vợ anh ta mang thai tháng cuối, nhưng lại có hiện tượng mất trí nhớ thai phụ. Buổi tối ăn cơm xong, lại bỏ đi mất. Trời lại sắp mưa, không biết lại đi đâu. Giọng anh ta run run.

- Trời sắp mưa, vợ lại đang có chửa, không biết làm sao? Có bị con ma rừng bắt đi không.

Minh nhìn Tô Dương, Tô Dương lại nhìn Lê Na, Lê Na rụt lại nhưng cũng ngập ngừng gật đầu. Đến khi tìm thấy được Nậm, cô ấy đang ngã ở một hốc đá dưới gốc cây. Chiểu vội vàng chạy đến.

- Vợ ơi, vợ. Em có sao không?



Trong đêm tối, thoảng thoảng mùi máu tanh. Tô Dương dùng đèn pin soi kĩ, phần váy của Nậm đã bị ướt, nước ối và máu hòa lẫn vào nhau. Nậm khóc to.

- Em đau quá. Con, con em.

Tô Dương kiểm tra. Tình hình của Nậm rất nguy hiểm . Thai đang có hiện tượng thiếu oxi. Nếu chậm trễ có thể nguy hại cả mẹ lẫn con. Giọng của Nậm yếu dần, run rẩy. Cơ thể của cô ấy có hiện tượng co giật. Chiều khóc hu hu như một đứa trẻ.

- Con ma rừng có thể bắt vợ con tôi đi rồi. Tôi phải mang cô ấy tới thầy mo.

Minh quay sang Tô Dương, lúc này anh rất tin tưởng cô, hi vọng cô sẽ có cách. Tô Dương nói.

- Không kịp nữa rồi, phải đẻ chỉ huy ngay. Lê Na, dao. Cậu trai trẻ, chạy ngay tìm người giúp đỡ. Trời sắp mưa rồi.

Nghe đến tên mình, Lê Na như hoàn hồn lại. Cô run run đưa con dao găm cho Tô Dương. Tô Dương cầm chắc con dao găm, xuống tay. Chiểu đỡ tay cô lại.

- Cô định làm gì vợ tôi.

- Cô ấy đang rất nguy hiểm. Nếu giờ anh mang vợ anh đi, thì anh sẽ mất vợ con anh mãi mãi. Tin tôi.

Minh cầm chắc cổ tay của Chiểu, kiên định ánh mắt . Sau cùng Chiểu đã buông tay. Tô Dương kêu anh ta đi tìm một nơi trú ẩn ngay bây giờ. Tô Dương cũng toát mồ hôi lạnh. Ở đây không có dao phẫu thuật, nhưng may mắn là thai thuận. Giọng nói của mẹ văng vẳng trong đầu.

- Con phải nhớ, khi thai phụ đã rất yếu mà trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất. Cách duy nhất là tạo cơn gò máy, kích thích tử cung, và dùng tay chỉ huy thai nhi trong bụng qua cửa mình. Dù đau cho thai phụ, nhưng lại có thể cứu được cả mẹ lẫn con.

Minh biết ý, tập trung tất cả đèn pin vào nơi Tô Dương cần. Tô Dương vạch ngực của Nậm, châm một kim vào cuống dạ dày. Cơn đau dữ đội dần chuyền đến làm cho Nậm hét toáng lên. Những giọt mồ hôi túa ra trên mặt Tô Dương, Lê Na đã dùng cánh tay áo lau mồ hôi cho bạn mình. Tô Dương tốc váy của Nậm, nói với cô.

- Đừng lo lắng, hãy hít thật sâu. Cố gắng lên vì con. Nghe chỉ huy của tôi.

Tô Dương thò tay vào trong, xoay chỉnh đầu của thai nhi. Đồng thời, con dao cứa sống cửa mình của Nậm. Tô Dương hét to.

- Rặn đi.

Nậm cũng hiểu ý, cố gắng rặn mạnh một hơi. Đầu đứa bé chui ra khỏi cửa mình. Tô Dương đỡ lấy đầu bé, nhanh chóng đưa bé ra ngoài. Cô dốc đứa bé xuống, vỗ mạnh vào mông bé. Cho tới khi đứa bé khóc oe oe mới dừng lại. Minh cởi ngay chiếc áo phông của mình đưa cho Tô Dương, bọc lại bé đặt lên ngực của Nậm. Nậm chảy nước mắt, thều thào.

- Cảm ơn.

Quá trình chỉ xảy ra cho hơn 10 phút đồng hồ. Khi Chiểu quay lại, thấy con mình đã chào đời thì mừng rỡ. Một hạt mưa, rồi nhiều hạt mưa rơi xuống. Nậm được đưa vào một hốc đá lõm nhô ra. Mũi kim châm của Tô Dương khiến cho máu của Nậm đã ngừng chảy, nhưng cần nhanh chóng tới trạm y tế để kiểm tra cả mẹ lẫn con. Mưa rơi càng nặng hạt. Lúc đang không biết làm thế nào, thì có nhiều tiếng người kêu ơi ơi. Minh nhanh chóng chạy mưa đón đầu người trong làng. Trong cơn mưa lớn, cả mẹ con Nậm được nằm võng che cáng đến trạm y tế. Mẹ con Nậm đã bình an. Tiếng vỗ tay chúc mừng, tiếng cảm ơn rối rít và cả tiếng khóc cảm động. Gần 12 giờ đêm, Tô Dương và Lê Na mới có một chút cháo nóng vào bụng. Lê Na vừa húp cháo vừa run, Tô Dương đặt bát cháo xuống, nắm lấy tay bạn mình. Những ánh mắt người trẻ nhìn nhau, tự động mỉm cười. Lê Na nhoẻn miệng.

- Có cậu là bạn không biết nên vui hay buồn.

Tất cả mọi người say giấc sau một ngày mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Chị Tận Xương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook