Chương 50
Mộc Vũ Nguyện
01/09/2024
"Chậc, cái tát này tới nhanh quá. Tôi cũng thấy ngượng thay người ta luôn! Mà sao luật sư còn phải ké fame nhà giàu thế, cạn lời thật."
"Mà sao tôi lại thấy sự ngọt ngào trong một thông báo chính thức vậy, ôi chao."
"Còn miêu tả bằng câu đẹp như tiên nữa chứ, đừng nói thông báo này do sếp tổng tự viết đấy nhé, muốn biết bà Hạ thực sự trông như thế nào quá đi! Có thư ký nào mau tìm cho tôi không!"
Ngu Thanh Vãn thừa nhận mình rất hài lòng với bốn từ này, cô vô thức mỉm cười, sự buồn bực trong lòng cũng bất giác tan biến.
Đúng là chưa thấy ai không biết khiêm tốn như anh.
Trong điện thoại, Tần Duyệt Ninh ho khẽ, trêu: "Thanh Vãn, tớ nghi thông báo này của tổng giám đốc Hạ có ý khác đấy."
Ngu Thanh Vãn hoàn hồn: "Hả?"
Tần Duyệt Ninh kéo dài giọng: "Khen vợ mình xinh đẹp như tiên, rõ ràng đang dỗ cậu về nhà còn gì."
Đàn ông mà, lắm mưu nhiều kế lắm.
...
Cùng lúc đó, trong văn phòng của bộ phận nhân sự thuộc tập đoàn Hạ Thị.
Giám đốc nhân sự trả hồ sơ xin việc lại, áy náy nói: "Rất xin lỗi, cô Ngu. Hồ sơ của cô rất hoàn hảo, nhưng xin lỗi, chúng tôi không nhận cô được."
Ngu Thù nhíu chặt mày, có linh cảm không lành.
"Tại sao?"
Giám đốc nhân sự vẫn trả lời: "Xin lỗi, đây là ý của bên trên."
Ngu Thù ra khỏi bộ phận nhân sự, cầm điện thoại lên, cuối cùng cũng nhìn thấy mục đầu tiên trên hotsearch.
Thấy thông báo trên tài khoản Weibo chính thức, mặt cô ta lập tức trắng bệch, cô ta mím chặt môi.
Cô ta đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cửa thang máy chuyên dụng bên cạnh cũng từ từ mở ra
Trông thấy bóng dáng cao lớn đi ra khỏi thang máy, lông mi Ngu Thù rung lên, sự không cam lòng khiến cô ta lấy can đảm gọi anh lại.
"Sếp Hạ."
Ngu Thù rảo bước tới, nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, đánh bạo nói: "Bình luận trên mạng chỉ là suy đoán lung tung của dân mạng thôi, tôi nộp hồ sơ xin việc vào quý công ty theo quy định. Sao anh..."
"Không phân biệt rõ việc công và việc tư?"
Cô ta không dám nói nốt mấy chữ cuối, nhưng anh đã nói thay luôn rồi.
Hạ Thành khẽ nhếch môi, nụ cười bên môi thấp thoáng không rõ, hờ hững nhìn cô ta bằng đôi mắt sâu thẳm.
"Đúng là năm đó cô đã giúp tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyền gây hấn với vợ tôi năm lần bảy lượt như thế."
Nghe thấy thế, Ngu Thù lập tức tái mặt.
Hạ Thành đứng yên, ở góc độ nhìn xuống từ trên cao, đường nét gương mặt anh sắc bén khác thường.
Anh mỉm cười nghiền ngẫm, nói bằng giọng lạnh lẽo như lưỡi dao, sự tàn nhẫn cũng dần lan tràn.
"Ngu Thù, tôi chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn đâu."
Ý cảnh cáo đã rất rõ.
Trước ánh mắt tối tăm và khó hiểu của người đàn ông, cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm tột độ, Ngu Thù vô thức run rẩy.
Có lẽ do dáng vẻ của Hạ Thành mà cô ta thấy ở bữa tiệc khác với trước khi cô ta ra nước ngoài, nên cô ta cứ tưởng anh đã không còn tàn nhẫn vô tình như trước nữa.
Anh chưa bao giờ nể nang ai, hồi trước đã thế, bây giờ cũng vậy.
Anh chỉ không thế trước mặt một người thôi.
Đều do cô ta ảo tưởng.
Cô ta biết rõ anh đã dùng cách thức dứt khoát thế nào để bò ra khỏi vũng lầy ở Lâm Tây năm đó.
Ngu Thù siết chặt nắm tay, mặt tái mét, khó mà giữ nổi nụ cười trên mặt.
Hạ Thành lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không tiếc cảnh cáo thêm cô ta một câu cuối.
Anh khẽ hé môi: "Nếu vẫn nghĩ những chuyện không nên nghĩ, nói những lời không nên nói thì tự chịu hậu quả."
...
Chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu nửa bầu trời thành một màu cam hồng mờ ảo.
Công việc trang trí đã đến giai đoạn cuối, phòng vẽ đã sửa soạn xong hết rồi, nhưng các loại xốp và thùng giấy sau khi trang trí xong vẫn chất đống trong phòng, cần dọn sạch.
Ngu Thanh Vãn nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, tưởng Lâm Ngư đã quay lại.
Cô không quay đầu lại, vẫn đang cố gắng với đồ trên tủ: "Lâm Ngư, lấy giúp chị cái ghế..."
Nhưng ngay sau đó, một người đã áp sát vào lưng cô, hơi thở đàn ông quen thuộc ập tới, một cánh tay thon dài bỗng vươn ra từ phía sau, dễ dàng lấy được chai nước tẩy mà cô đang tốn bao công để lấy xuống.
Cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc sau lưng mình, nhận ra đó là ai, người Ngu Thanh Vãn lập tức cứng đờ.
Ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc, mắt Hạ Thành tối lại.
Anh thở vào gáy cô gái, hỏi bằng giọng khàn khàn: "Tránh anh à?"
Hơi nóng lướt qua tai, Ngu Thanh Vãn không khỏi rùng mình, cô mím chặt môi, đang định lên tiếng: "Em..."
Đúng lúc này, cửa phòng vẽ bị đẩy ra, Lâm Ngư hào hứng quay lại với đống dụng cụ dọn dẹp mà mình vừa mua.
"Chị Thanh Vãn..."
Ngu Thanh Vãn quay người, đẩy Hạ Thành ra theo phản xạ.
Anh không đề phòng, cứ thế bị cô đẩy ra.
Trông thấy một người đàn ông xa lạ bỗng dưng xuất hiện trong phòng vẽ, Lâm Ngư im bặt.
Mãi đến khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô ấy lập tức mở to mắt hơn.
Đẹp... đẹp trai quá.
Lâm Ngư nhanh chóng nhìn lướt qua bộ đồ sang trọng, khuy măng sét kim cương và đồng hồ bạch kim trên tay người đàn ông, thầm giật mình.
Nếu cô ấy không nhìn nhầm, đây là phiên bản thủ công giới hạn trên toàn thế giới, thuộc cấp bậc chỉ xuất hiện trên các tạp chí và bộ sưu tập thôi.
Đây không phải người giàu bình thường nữa rồi.
Đây là người siêu giàu đấy!!
Trước khi Lâm Ngư hoàn hồn từ sự kinh ngạc, cô ấy đã nghe thấy người đàn ông tự giới thiệu bằng giọng trầm ấm.
"Tôi là chồng cô ấy."
???
Lâm Ngư không ngờ Ngu Thanh Vãn đã kết hôn rồi.
Ngu Thanh Vãn cũng cảm thấy việc Hạ Thành bất ngờ tới đây đã dọa cô bé này, cô trừng mắt nhìn anh với vẻ trách móc.
Hạ Thành không quan tâm, cầm lấy khăn trong tay cô một cách tự nhiên, hỏi: "Cần lau chỗ nào nữa không."
"Để anh làm cho."
Biết anh định ở lại, Ngu Thanh Vãn mở to mắt, hỏi anh: "Lát nữa anh không phải tới công ty à?"
Hạ Thành vừa cởi áo vest ra, thản nhiên xắn tay áo lên, vừa nói như thể bên cạnh không có ai khác.
"Phục vụ bà Hạ là vinh dự của anh."
Bên cạnh, Lâm Ngư cũng không khỏi đỏ mặt.
Để tổng giám đốc bá đạo dọn dẹp thế này, liệu có ổn không thế?
Cô ấy cảm thấy mình như chú chó ven đường, bất ngờ bị đá một phát.
Nếu làm bóng đèn nữa thì sẽ rất bất lịch sự.
Cảm giác lấn cấn khiến Lâm Ngư hoàn toàn bỏ qua tiếng gọi bà Hạ của người đàn ông kia, cô ấy vội tạm biệt Ngu Thanh Vãn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ.
Giờ thì phòng vẽ đã hoàn toàn yên tĩnh.
Thấy anh quyết tâm muốn ở lại để làm cu li, Ngu Thanh Vãn mấp máy môi, sau cùng vẫn dứt khoát kệ anh.
Đúng lúc cô hơi mệt rồi, cu li tự tới tận nơi, không dùng thì phí.
"Khăn ở trên bàn, nước tẩy cũng ở bên cạnh."
Sau khi chỉ vị trí của một số dụng cụ cho anh, Ngu Thanh Vãn tựa lưng vào ghế sô pha, bắt đầu chỉ đạo.
Mấy năm trước, khi họ ở bên nhau, hầu như luôn là Hạ Thành dọn dẹp nhà cô.
Biết anh có kinh nghiệm hơn mình, Ngu Thanh Vãn rất yên tâm.
Bận rộn tới trưa, cô cũng thấy hơi đuối sức.
Dù sao cô cũng đang bị bệnh, tuy gần đây tình trạng đã khá hơn nhưng vẫn không được làm việc quá sức.
Cô định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi Hạ Thành lau xong hết những chỗ cần lau, trời bên ngoài đã tối hẳn.
Ngu Thanh Vãn cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi, cho đến khi cô cảm nhận được một cánh tay mạnh mẽ nâng cô lên một chút.
Cô mở đôi mắt mơ màng ra, nhìn thấy bóng người đàn ông đang đi về phía cô: "Anh dọn xong rồi à?"
Hạ Thành đáp ừ, cổ tay áo sơ mi được xắn đến tận khuỷu tay, để lộ xương cổ tay trắng lạnh.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi thẳng dậy.
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngu Thanh Vãn vô thức tựa vào tay anh, nhắm mắt, hỏi.
"Anh không về công ty à?"
Hạ Thành cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt đen thẳm.
"Dùng xong cái là định đuổi anh đi ngay à?"
Cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô chậm rãi chớp mắt, cảm thấy hình như qua cầu rút ván như thế cũng không ổn lắm.
Cô mím môi, ngập ngừng nói: "Vậy... cảm ơn sếp Hạ nhé?"
Cái tên mà người khác hay gọi được thốt lên từ miệng cô, lọt vào tai Hạ Thành lại mang ý nghĩa khác hẳn.
Giọng cô vốn nhẹ nhàng, lúc này vì cô vừa tỉnh ngủ mà còn mang theo nét yêu kiều.
Mắt anh chợt tối lại, anh giữ gáy cô, bỗng cười khẽ.
"Bà Hạ, em có còn lương tâm không."
Tiếng cười của anh khiến Ngu Thanh Vãn ớn lạnh sống lưng, nhưng cô không né được, chỉ có thể cố chịu.
Giọng anh có vẻ hờ hững: "Buông câu cảm ơn thôi là đã muốn đuổi anh đi rồi à? Em biết một phút của anh đắt giá thế nào không."
Lẽ ra chiều nay anh phải xử lý công việc ở công ty, giờ anh dọn phòng vẽ của cô cả chiều còn chưa tính, vậy mà chỉ nhận được câu cảm ơn thôi.
Sao Ngu Thanh Vãn lại không biết thời gian của anh quý giá đến mức nào chứ.
Nhưng cũng có phải cô bắt anh ở lại dọn đâu.
Nghĩ đến đây, cô mím môi, cảm thấy Hạ Thành đang trả đũa cô.
Lúc này, người đàn ông nhìn vào ngón tay trống không của cô, hàng lông mày lặng lẽ nhíu lại.
"Sao em không đeo nhẫn."
Ngu Thanh Vãn thoáng ngập ngừng rồi nói thật: "Phô trương quá."
Đây là lời thật lòng.
Chiếc nhẫn kim cương lục bảo đế vương kia lớn gần bằng quả trứng chim bồ câu, cô đeo ra ngoài cũng sợ người ta cướp mất.
Huống hồ đeo nó lúc vẽ tranh cũng rất bất tiện.
Hạ Thành ngừng lại, ghé chóp mũi đến gần cô, dịu giọng: "Vẫn chưa chịu tha thứ cho anh à?"
Ngu Thanh Vãn im lặng một lát, sau đó mím môi, ngước mắt nhìn anh, giọng vẫn dịu dàng và ôn hòa, nhưng lời lẽ thì không định tha cho ai hết.
"Vậy anh nói xem, anh sai ở đâu."
Hạ Thành day trán, nhìn chằm chằm cô với vẻ bất đắc dĩ.
"Bà Hạ, là tự em không cho anh danh phận mà."
Giọng anh nghe còn hơi ấm ức.
Ngu Thanh Vãn trợn trừng mắt.
Hình như trước khi kết hôn, đúng là cô đã nói không muốn công khai.
Thấy cô im lặng, Hạ Thành cụp mắt, kiên nhẫn giải thích cho cô: "Mấy năm trước Ngu Thù từng xử lý một vụ án giúp nhà họ Hạ, chỉ thế thôi."
Anh không nói quá nhiều, chỉ lướt qua bằng một vụ án.
Ngu Thanh Vãn biết với tính cách của Hạ Thành, anh không bao giờ nói dối.
Nếu anh đã nói với cô rằng không có gì thì cô cũng sẽ không nghi ngờ nữa.
Tuy trực giác nói với cô rằng hình như Hạ Thành vẫn giấu cô chuyện gì đó, nhưng nếu anh không muốn nói, cô cũng không hỏi thêm.
Vì cô cũng có chuyện giấu anh.
Có lẽ không nói cũng là một cách bảo vệ.
Thấy cô im lặng, ngón tay thon dài lành lạnh của người đàn ông nắm lấy cằm cô, anh ghé lại gần cô, bóng dáng cô phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Em có tin anh không."
Ánh mắt đầy quyến rũ của Hạ Thành gần như đang nhắm vào cô, không ngừng dõi theo tầm mắt của cô.
Như thể nếu cô nói không tin, anh sẽ dùng biện pháp mạnh.
Nhớ đến dáng vẻ diễu võ giương oai của Ngu Thù ở sân bay hôm đó, Ngu Thanh Vãn vẫn thấy hơi khó chịu.
Anh lấy đâu ra lắm hoa đào thối như thế chứ.
Một lát sau, Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, nhìn về phía anh.
Cô cố tình nói: "Không tin."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông bỗng cúi xuống gần cô, dường như sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, khiến cô không còn chỗ trốn.
Trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, hai bóng người chồng lên nhau, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
Khuôn mặt tuấn tú và sắc nét của người đàn ông bỗng phóng to trước mặt cô, trái tim cô sắp không chịu nổi khoảng cách quá gần thế này nữa.
Tim Ngu Thanh Vãn vô thức đập rộn lên.
Cô nghe thấy anh cười khẽ: "Bà Hạ, ghen dữ quá đấy."
Bàn tay đang ôm cô của Hạ Thành chuyển xuống đường cong thon thả ở eo cô.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực qua lớp áo sơ mi của anh, đầu ngón tay cô co lại như bị bỏng.
Ánh trăng mềm mại chiếu vào từ bên ngoài, Ngu Thanh Vãn hơi nghiêng mặt, thấy hàng mi dày của người đàn ông cụp xuống, tạo thành bóng đen nhỏ trên sống mũi cao.
Anh nhướng đuôi mắt hẹp dài lên, trông ngả ngớn một cách khó hiểu. Anh cầm tay cô, cúc áo sơ mi lạnh băng chạm vào đầu ngón tay cô, khiến trái tim cô run rẩy.
"Anh vô tội mà."
Giọng Hạ Thành khàn khàn, hơi thở anh phả vào vành tai nhạy cảm của cô, toát lên vẻ quyến rũ như có như không.
"Em về nhà với anh, thử là biết."
"Mà sao tôi lại thấy sự ngọt ngào trong một thông báo chính thức vậy, ôi chao."
"Còn miêu tả bằng câu đẹp như tiên nữa chứ, đừng nói thông báo này do sếp tổng tự viết đấy nhé, muốn biết bà Hạ thực sự trông như thế nào quá đi! Có thư ký nào mau tìm cho tôi không!"
Ngu Thanh Vãn thừa nhận mình rất hài lòng với bốn từ này, cô vô thức mỉm cười, sự buồn bực trong lòng cũng bất giác tan biến.
Đúng là chưa thấy ai không biết khiêm tốn như anh.
Trong điện thoại, Tần Duyệt Ninh ho khẽ, trêu: "Thanh Vãn, tớ nghi thông báo này của tổng giám đốc Hạ có ý khác đấy."
Ngu Thanh Vãn hoàn hồn: "Hả?"
Tần Duyệt Ninh kéo dài giọng: "Khen vợ mình xinh đẹp như tiên, rõ ràng đang dỗ cậu về nhà còn gì."
Đàn ông mà, lắm mưu nhiều kế lắm.
...
Cùng lúc đó, trong văn phòng của bộ phận nhân sự thuộc tập đoàn Hạ Thị.
Giám đốc nhân sự trả hồ sơ xin việc lại, áy náy nói: "Rất xin lỗi, cô Ngu. Hồ sơ của cô rất hoàn hảo, nhưng xin lỗi, chúng tôi không nhận cô được."
Ngu Thù nhíu chặt mày, có linh cảm không lành.
"Tại sao?"
Giám đốc nhân sự vẫn trả lời: "Xin lỗi, đây là ý của bên trên."
Ngu Thù ra khỏi bộ phận nhân sự, cầm điện thoại lên, cuối cùng cũng nhìn thấy mục đầu tiên trên hotsearch.
Thấy thông báo trên tài khoản Weibo chính thức, mặt cô ta lập tức trắng bệch, cô ta mím chặt môi.
Cô ta đi thang máy xuống bãi đỗ xe, cửa thang máy chuyên dụng bên cạnh cũng từ từ mở ra
Trông thấy bóng dáng cao lớn đi ra khỏi thang máy, lông mi Ngu Thù rung lên, sự không cam lòng khiến cô ta lấy can đảm gọi anh lại.
"Sếp Hạ."
Ngu Thù rảo bước tới, nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, đánh bạo nói: "Bình luận trên mạng chỉ là suy đoán lung tung của dân mạng thôi, tôi nộp hồ sơ xin việc vào quý công ty theo quy định. Sao anh..."
"Không phân biệt rõ việc công và việc tư?"
Cô ta không dám nói nốt mấy chữ cuối, nhưng anh đã nói thay luôn rồi.
Hạ Thành khẽ nhếch môi, nụ cười bên môi thấp thoáng không rõ, hờ hững nhìn cô ta bằng đôi mắt sâu thẳm.
"Đúng là năm đó cô đã giúp tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyền gây hấn với vợ tôi năm lần bảy lượt như thế."
Nghe thấy thế, Ngu Thù lập tức tái mặt.
Hạ Thành đứng yên, ở góc độ nhìn xuống từ trên cao, đường nét gương mặt anh sắc bén khác thường.
Anh mỉm cười nghiền ngẫm, nói bằng giọng lạnh lẽo như lưỡi dao, sự tàn nhẫn cũng dần lan tràn.
"Ngu Thù, tôi chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn đâu."
Ý cảnh cáo đã rất rõ.
Trước ánh mắt tối tăm và khó hiểu của người đàn ông, cảm nhận được áp lực và sự nguy hiểm tột độ, Ngu Thù vô thức run rẩy.
Có lẽ do dáng vẻ của Hạ Thành mà cô ta thấy ở bữa tiệc khác với trước khi cô ta ra nước ngoài, nên cô ta cứ tưởng anh đã không còn tàn nhẫn vô tình như trước nữa.
Anh chưa bao giờ nể nang ai, hồi trước đã thế, bây giờ cũng vậy.
Anh chỉ không thế trước mặt một người thôi.
Đều do cô ta ảo tưởng.
Cô ta biết rõ anh đã dùng cách thức dứt khoát thế nào để bò ra khỏi vũng lầy ở Lâm Tây năm đó.
Ngu Thù siết chặt nắm tay, mặt tái mét, khó mà giữ nổi nụ cười trên mặt.
Hạ Thành lạnh lùng nhìn cô ta, cũng không tiếc cảnh cáo thêm cô ta một câu cuối.
Anh khẽ hé môi: "Nếu vẫn nghĩ những chuyện không nên nghĩ, nói những lời không nên nói thì tự chịu hậu quả."
...
Chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu nửa bầu trời thành một màu cam hồng mờ ảo.
Công việc trang trí đã đến giai đoạn cuối, phòng vẽ đã sửa soạn xong hết rồi, nhưng các loại xốp và thùng giấy sau khi trang trí xong vẫn chất đống trong phòng, cần dọn sạch.
Ngu Thanh Vãn nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình, tưởng Lâm Ngư đã quay lại.
Cô không quay đầu lại, vẫn đang cố gắng với đồ trên tủ: "Lâm Ngư, lấy giúp chị cái ghế..."
Nhưng ngay sau đó, một người đã áp sát vào lưng cô, hơi thở đàn ông quen thuộc ập tới, một cánh tay thon dài bỗng vươn ra từ phía sau, dễ dàng lấy được chai nước tẩy mà cô đang tốn bao công để lấy xuống.
Cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc sau lưng mình, nhận ra đó là ai, người Ngu Thanh Vãn lập tức cứng đờ.
Ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng quen thuộc, mắt Hạ Thành tối lại.
Anh thở vào gáy cô gái, hỏi bằng giọng khàn khàn: "Tránh anh à?"
Hơi nóng lướt qua tai, Ngu Thanh Vãn không khỏi rùng mình, cô mím chặt môi, đang định lên tiếng: "Em..."
Đúng lúc này, cửa phòng vẽ bị đẩy ra, Lâm Ngư hào hứng quay lại với đống dụng cụ dọn dẹp mà mình vừa mua.
"Chị Thanh Vãn..."
Ngu Thanh Vãn quay người, đẩy Hạ Thành ra theo phản xạ.
Anh không đề phòng, cứ thế bị cô đẩy ra.
Trông thấy một người đàn ông xa lạ bỗng dưng xuất hiện trong phòng vẽ, Lâm Ngư im bặt.
Mãi đến khi nhìn rõ mặt người đàn ông, cô ấy lập tức mở to mắt hơn.
Đẹp... đẹp trai quá.
Lâm Ngư nhanh chóng nhìn lướt qua bộ đồ sang trọng, khuy măng sét kim cương và đồng hồ bạch kim trên tay người đàn ông, thầm giật mình.
Nếu cô ấy không nhìn nhầm, đây là phiên bản thủ công giới hạn trên toàn thế giới, thuộc cấp bậc chỉ xuất hiện trên các tạp chí và bộ sưu tập thôi.
Đây không phải người giàu bình thường nữa rồi.
Đây là người siêu giàu đấy!!
Trước khi Lâm Ngư hoàn hồn từ sự kinh ngạc, cô ấy đã nghe thấy người đàn ông tự giới thiệu bằng giọng trầm ấm.
"Tôi là chồng cô ấy."
???
Lâm Ngư không ngờ Ngu Thanh Vãn đã kết hôn rồi.
Ngu Thanh Vãn cũng cảm thấy việc Hạ Thành bất ngờ tới đây đã dọa cô bé này, cô trừng mắt nhìn anh với vẻ trách móc.
Hạ Thành không quan tâm, cầm lấy khăn trong tay cô một cách tự nhiên, hỏi: "Cần lau chỗ nào nữa không."
"Để anh làm cho."
Biết anh định ở lại, Ngu Thanh Vãn mở to mắt, hỏi anh: "Lát nữa anh không phải tới công ty à?"
Hạ Thành vừa cởi áo vest ra, thản nhiên xắn tay áo lên, vừa nói như thể bên cạnh không có ai khác.
"Phục vụ bà Hạ là vinh dự của anh."
Bên cạnh, Lâm Ngư cũng không khỏi đỏ mặt.
Để tổng giám đốc bá đạo dọn dẹp thế này, liệu có ổn không thế?
Cô ấy cảm thấy mình như chú chó ven đường, bất ngờ bị đá một phát.
Nếu làm bóng đèn nữa thì sẽ rất bất lịch sự.
Cảm giác lấn cấn khiến Lâm Ngư hoàn toàn bỏ qua tiếng gọi bà Hạ của người đàn ông kia, cô ấy vội tạm biệt Ngu Thanh Vãn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ.
Giờ thì phòng vẽ đã hoàn toàn yên tĩnh.
Thấy anh quyết tâm muốn ở lại để làm cu li, Ngu Thanh Vãn mấp máy môi, sau cùng vẫn dứt khoát kệ anh.
Đúng lúc cô hơi mệt rồi, cu li tự tới tận nơi, không dùng thì phí.
"Khăn ở trên bàn, nước tẩy cũng ở bên cạnh."
Sau khi chỉ vị trí của một số dụng cụ cho anh, Ngu Thanh Vãn tựa lưng vào ghế sô pha, bắt đầu chỉ đạo.
Mấy năm trước, khi họ ở bên nhau, hầu như luôn là Hạ Thành dọn dẹp nhà cô.
Biết anh có kinh nghiệm hơn mình, Ngu Thanh Vãn rất yên tâm.
Bận rộn tới trưa, cô cũng thấy hơi đuối sức.
Dù sao cô cũng đang bị bệnh, tuy gần đây tình trạng đã khá hơn nhưng vẫn không được làm việc quá sức.
Cô định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi Hạ Thành lau xong hết những chỗ cần lau, trời bên ngoài đã tối hẳn.
Ngu Thanh Vãn cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ thiếp đi, cho đến khi cô cảm nhận được một cánh tay mạnh mẽ nâng cô lên một chút.
Cô mở đôi mắt mơ màng ra, nhìn thấy bóng người đàn ông đang đi về phía cô: "Anh dọn xong rồi à?"
Hạ Thành đáp ừ, cổ tay áo sơ mi được xắn đến tận khuỷu tay, để lộ xương cổ tay trắng lạnh.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi thẳng dậy.
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngu Thanh Vãn vô thức tựa vào tay anh, nhắm mắt, hỏi.
"Anh không về công ty à?"
Hạ Thành cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt đen thẳm.
"Dùng xong cái là định đuổi anh đi ngay à?"
Cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô chậm rãi chớp mắt, cảm thấy hình như qua cầu rút ván như thế cũng không ổn lắm.
Cô mím môi, ngập ngừng nói: "Vậy... cảm ơn sếp Hạ nhé?"
Cái tên mà người khác hay gọi được thốt lên từ miệng cô, lọt vào tai Hạ Thành lại mang ý nghĩa khác hẳn.
Giọng cô vốn nhẹ nhàng, lúc này vì cô vừa tỉnh ngủ mà còn mang theo nét yêu kiều.
Mắt anh chợt tối lại, anh giữ gáy cô, bỗng cười khẽ.
"Bà Hạ, em có còn lương tâm không."
Tiếng cười của anh khiến Ngu Thanh Vãn ớn lạnh sống lưng, nhưng cô không né được, chỉ có thể cố chịu.
Giọng anh có vẻ hờ hững: "Buông câu cảm ơn thôi là đã muốn đuổi anh đi rồi à? Em biết một phút của anh đắt giá thế nào không."
Lẽ ra chiều nay anh phải xử lý công việc ở công ty, giờ anh dọn phòng vẽ của cô cả chiều còn chưa tính, vậy mà chỉ nhận được câu cảm ơn thôi.
Sao Ngu Thanh Vãn lại không biết thời gian của anh quý giá đến mức nào chứ.
Nhưng cũng có phải cô bắt anh ở lại dọn đâu.
Nghĩ đến đây, cô mím môi, cảm thấy Hạ Thành đang trả đũa cô.
Lúc này, người đàn ông nhìn vào ngón tay trống không của cô, hàng lông mày lặng lẽ nhíu lại.
"Sao em không đeo nhẫn."
Ngu Thanh Vãn thoáng ngập ngừng rồi nói thật: "Phô trương quá."
Đây là lời thật lòng.
Chiếc nhẫn kim cương lục bảo đế vương kia lớn gần bằng quả trứng chim bồ câu, cô đeo ra ngoài cũng sợ người ta cướp mất.
Huống hồ đeo nó lúc vẽ tranh cũng rất bất tiện.
Hạ Thành ngừng lại, ghé chóp mũi đến gần cô, dịu giọng: "Vẫn chưa chịu tha thứ cho anh à?"
Ngu Thanh Vãn im lặng một lát, sau đó mím môi, ngước mắt nhìn anh, giọng vẫn dịu dàng và ôn hòa, nhưng lời lẽ thì không định tha cho ai hết.
"Vậy anh nói xem, anh sai ở đâu."
Hạ Thành day trán, nhìn chằm chằm cô với vẻ bất đắc dĩ.
"Bà Hạ, là tự em không cho anh danh phận mà."
Giọng anh nghe còn hơi ấm ức.
Ngu Thanh Vãn trợn trừng mắt.
Hình như trước khi kết hôn, đúng là cô đã nói không muốn công khai.
Thấy cô im lặng, Hạ Thành cụp mắt, kiên nhẫn giải thích cho cô: "Mấy năm trước Ngu Thù từng xử lý một vụ án giúp nhà họ Hạ, chỉ thế thôi."
Anh không nói quá nhiều, chỉ lướt qua bằng một vụ án.
Ngu Thanh Vãn biết với tính cách của Hạ Thành, anh không bao giờ nói dối.
Nếu anh đã nói với cô rằng không có gì thì cô cũng sẽ không nghi ngờ nữa.
Tuy trực giác nói với cô rằng hình như Hạ Thành vẫn giấu cô chuyện gì đó, nhưng nếu anh không muốn nói, cô cũng không hỏi thêm.
Vì cô cũng có chuyện giấu anh.
Có lẽ không nói cũng là một cách bảo vệ.
Thấy cô im lặng, ngón tay thon dài lành lạnh của người đàn ông nắm lấy cằm cô, anh ghé lại gần cô, bóng dáng cô phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Em có tin anh không."
Ánh mắt đầy quyến rũ của Hạ Thành gần như đang nhắm vào cô, không ngừng dõi theo tầm mắt của cô.
Như thể nếu cô nói không tin, anh sẽ dùng biện pháp mạnh.
Nhớ đến dáng vẻ diễu võ giương oai của Ngu Thù ở sân bay hôm đó, Ngu Thanh Vãn vẫn thấy hơi khó chịu.
Anh lấy đâu ra lắm hoa đào thối như thế chứ.
Một lát sau, Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, nhìn về phía anh.
Cô cố tình nói: "Không tin."
Cô vừa dứt lời, người đàn ông bỗng cúi xuống gần cô, dường như sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn cạn kiệt, khiến cô không còn chỗ trốn.
Trên chiếc ghế sô pha chật hẹp, hai bóng người chồng lên nhau, bầu không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
Khuôn mặt tuấn tú và sắc nét của người đàn ông bỗng phóng to trước mặt cô, trái tim cô sắp không chịu nổi khoảng cách quá gần thế này nữa.
Tim Ngu Thanh Vãn vô thức đập rộn lên.
Cô nghe thấy anh cười khẽ: "Bà Hạ, ghen dữ quá đấy."
Bàn tay đang ôm cô của Hạ Thành chuyển xuống đường cong thon thả ở eo cô.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực qua lớp áo sơ mi của anh, đầu ngón tay cô co lại như bị bỏng.
Ánh trăng mềm mại chiếu vào từ bên ngoài, Ngu Thanh Vãn hơi nghiêng mặt, thấy hàng mi dày của người đàn ông cụp xuống, tạo thành bóng đen nhỏ trên sống mũi cao.
Anh nhướng đuôi mắt hẹp dài lên, trông ngả ngớn một cách khó hiểu. Anh cầm tay cô, cúc áo sơ mi lạnh băng chạm vào đầu ngón tay cô, khiến trái tim cô run rẩy.
"Anh vô tội mà."
Giọng Hạ Thành khàn khàn, hơi thở anh phả vào vành tai nhạy cảm của cô, toát lên vẻ quyến rũ như có như không.
"Em về nhà với anh, thử là biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.