Chương 63
Mộc Vũ Nguyện
01/09/2024
Ngày 25/12, bầu trời quang đãng.
Trên khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố đều bắt đầu trang trí cho Giáng Sinh, bầu không khí lễ hội bao trùm.
Điều đáng tiếc nhất là dự báo thời tiết không nói rằng hôm nay sẽ có tuyết.
Trong phòng vẽ, Ngu Thanh Vãn vội vã đóng khung hai tác phẩm mới vẽ hai ngày trước, bảo Lâm Ngư đưa đến phòng triển lãm.
Trước khi tan làm, Lâm Ngư còn hỏi với vẻ hóng hớt: "Chị Thanh Vãn, có phải tối nay chị sẽ đi chơi lễ với chồng chị không?"
Tai Ngu Thanh Vãn lặng lẽ đỏ lên, cô thành thật gật đầu: "Ừm."
Lâm Ngư lập tức cất giọng trêu ghẹo: "Vậy chúc hai người Giáng Sinh vui vẻ trước nhé!"
Nói xong câu này, cô gái quay đầu chạy nhanh khỏi phòng vẽ tan làm.
Ngu Thanh Vãn không khỏi bật cười.
Thật ra tối nay cô cũng định về nhà sớm, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa phòng vẽ đã nhận được cuộc gọi của Đường Chỉ Nghiên, nói tối nay có một bữa tiệc, những người tham gia đều là nhân vật có tiếng nói trong ngành nghệ thuật, bảo Ngu Thanh Vãn đến làm quen, sẽ có lợi cho sự phát triển của cô sau này.
Trên đường bắt xe đến bữa tiệc, Ngu Thanh Vãn chỉ có thể bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Hạ Thành.
Ngu Thanh Vãn: [Chiều nay em có chút chuyện đột xuất, phải dự tiệc với cô Đường của phòng triển lãm, có lẽ sẽ về nhà muộn hơn.]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Vị trí.]
Ngu Thanh Vãn gửi vị trí nhà hàng cho anh, cô chớp mắt, sau đấy lại gõ chữ.
[Anh muốn đến đón em sao?]
[Phải.]
Lại có một tin nhắn nhanh chóng được gửi tới.
[Buổi tối cùng nhau đi chơi lễ.]
Nhìn thấy dòng chữ này, Ngu Thanh Vãn chợt nhớ tới câu nói của anh trong điện thoại tối qua, mặt cô chợt nóng lên.
Thế này là sao? Thông báo trước để cô chuẩn bị tâm lý à?
Đúng là đáng ghét.
Ngu Thanh Vãn đỏ mặt cắn chặt môi, dứt khoát tắt điện thoại không trả lời anh.
...
Đến chỗ tổ chức tiệc, nhân viên phục vụ dẫn Ngu Thanh Vãn đi vào một phòng riêng.
Mở cửa ra, trước bàn đã có rất nhiều người đang ngồi, vị trí gần cửa còn có một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông mặc vest màu nhạt, góc nghiêng anh tuấn, khí chất tao nhã lịch sự.
Thấy rõ khuôn mặt của anh ta, Ngu Thanh Vãn lập tức sửng sốt: "Anh Chung?"
Chung Đình Bạch đứng lên nở một nụ cười chẳng khác gì từ trước đến nay với cô, chào hỏi cô một cách điềm tĩnh.
"Thanh Vãn, lâu rồi không gặp."
Chung Đình Bạch vốn có kinh nghiệm phong phú trong đầu tư nghệ thuật, trước đó cũng có kinh nghiệm thẩm định triển lãm ở nước ngoài, bây giờ anh ta xuất hiện tại bữa tiệc này cũng không có gì bất ngờ.
Trên bàn đã không còn chỗ ngồi trống nào khác, Ngu Thanh Vãn chỉ đành ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung Đình Bạch.
Cảnh tượng khi gặp Chung Đình Bạch lần trước vẫn còn hiện rõ, cô đã hôn Hạ Thành trước mặt anh ta, khi đó cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nhau.
Bất ngờ gặp nhau thế này, Ngu Thanh Vãn vẫn hơi lúng túng.
Nhưng Chung Đình Bạch thì lại rất bình tĩnh, tựa như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, còn gọi cô là Thanh Vãn, xoay món cô thích đến trước mặt cô.
Ngu Thanh Vãn hơi nhăn mày, lạnh nhạt cất lời: "Cảm ơn."
Nhận ra sự lịch sự và khách sáo của cô, Chung Đình Bạch chỉ cười không nói gì, trong mắt thoáng lộ vẻ tối tăm.
Lúc này, trên bàn có một quản lý phòng triển lãm chủ động bắt chuyện: "Họa sĩ Ngu, tôi đã xem tác phẩm của cô rồi, thật sự rất có phong cách cá nhân, cũng rất có hồn, hy vọng sau này phòng triển lãm của chúng tôi sẽ có cơ hội hợp tác với cô."
Ngu Thanh Vãn cười lễ phép: "Cảm ơn."
Có người để ý thấy Chung Đình Bạch vẫn luôn lẳng lặng thấp thoáng quan tâm Ngu Thanh Vãn, bèn cất lời: "Anh Chung và hoạ sĩ Ngu là bạn sao? Trông có vẻ thân thiết đấy."
Không đợi Ngu Thanh Vãn đáp lời, Chung Đình Bạch đã giành trước một bước: "Phải, tôi và Thanh Vãn quen biết nhau cũng nhiều năm rồi."
Nghe thấy lời nói, mọi người xung quanh lập tức gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, trong lòng thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không thể phản bác anh ta trong trường hợp thế này được.
Nét mặt Chung Đình Bạch cũng không có vẻ gì khác thường, anh ta nghiêng đầu, dịu dàng nói với cô: "Lát nữa còn có một giáo viên sẽ đến, có lẽ sắp tới rồi..."
Anh ta còn chưa nói xong, cửa phòng riêng đã bị đẩy mở, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba bốn mươi tuổi bước vào, cô ấy mặc áo bành tô màu kaki, tóc xoăn xõa ngang vai, khí chất xuất chúng.
Nhìn thấy người phụ nữ bước vào, Ngu Thanh Vãn ngơ ngác, trong mắt nhất thời hiện lên sự vui mừng.
"Cô?"
Giản Giảo mang nét mặt dịu dàng, cười gọi cô: "Thanh Vãn."
Thấy người đến là Giản Giảo, mấy người ngồi trước bàn vội vàng đứng dậy.
Thành tựu trong giới nghệ thuật của Giản Giảo cũng không nhỏ, còn là một trong số ít những người có sức ảnh hưởng trên quốc tế, mấy năm qua cô ấy ở ẩn bên nước ngoài, cũng không hay xuất hiện tại những buổi xã giao trong nước.
Mấy người trong phòng bắt đầu thay nhau chào hỏi: "Trăm nghe không bằng mắt thấy, cô Giản đúng là khí chất hơn người."
"Thì ra hoạ sĩ Ngu là học trò của cô Giản, chẳng trách phong cách tác phẩm lại đặc biệt như thế, rất có phong đồ của cô Giản năm xưa."
Bất ngờ gặp được cô giáo mấy năm không gặp, Ngu Thanh Vãn kích động đến mức khó nói nên lời: "Cô, cô về sao không nói trước với em, để em đi đón cô..."
Chung Đình Bạch ở bên cạnh chợt cười nói: "Cô Giản muốn để em bất ngờ, cho nên bảo anh cũng phải giấu em."
Giản Giảo cũng mỉm cười, cô ấy nắm tay Ngu Thanh Vãn rồi vỗ nhẹ.
"Ngồi xuống đã nào Thanh Vãn."
Bữa tiệc đông người không tiện nói chuyện, đợi đến khi tiệc sắp kết thúc, Giản Giảo mới dẫn Ngu Thanh Vãn ra ngoài.
Hai người đi tới một hành lang không người, Giản Giảo nhìn cô, lên tiếng trước.
"Lần này cô về đây là vì triển lãm tranh cá nhân đầu tiên của em, chuyện quan trọng như thế, đương nhiên cô phải tham gia rồi."
Cô ấy cười híp mắt: "Thanh Vãn, cô thấy rất vui."
Ngu Thanh Vãn cũng cười, trong lòng thấy hơi cảm động: "Cảm ơn cô ạ."
Giản Giảo dịu dàng hỏi: "Ngoài chuyện triển lãm tranh, cô còn muốn hỏi em, em đã suy nghĩ chuyện đi du học thế nào rồi?"
Ngu Thanh Vãn khựng lại, sau đó nghe Giản Giảo nói tiếp: "Cô nghe Đình Bạch nói, bây giờ có lẽ chồng của em sẽ không đồng ý để em ra nước ngoài du học."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn cụp mắt, khẽ trả lời: "Em vẫn chưa nói với anh ấy..."
Giản Giảo thở dài, nói với cô bằng giọng điệu nghiêm túc thật lòng: "Nhưng Thanh Vãn à, từ góc độ của giáo viên, cô không muốn em từ bỏ cơ hội này. Huống hồ em đã từ bỏ nhiều thứ, lãng phí nhiều thời gian như thế do nhà họ Dung rồi."
"Nhân lúc còn trẻ, ra ngoài ngắm nhìn thế giới nhiều hơn cũng tốt. Hôn nhân là bến đỗ, nhưng rất nhiều lúc cũng là gông xiềng. Tình cảm và hôn nhân đều là chuyện không thể chắc chắn, có khi tới ngày nào đó lại cảm thấy không hợp nhau nữa. Đến lúc đó, thời gian đã bỏ lỡ cũng không thể quay lại, người hối hận sẽ là em."
"Trong cuộc sống này, em chắc chắn sẽ gặp những chuyện níu chân mình như thế, nhưng em phải hiểu rõ lòng mình, biết cái gì đứng ở vị trí đầu, nhất định phải tranh thủ thời gian hoàn thành nó."
Sau khi Giản Giảo dứt lời, Ngu Thanh Vãn cũng rơi vào im lặng, hành lang cũng trở nên yên tĩnh.
Những lời Giản Giảo nói, cô đều hiểu.
Thậm chí không cần Giản Giảo nói, suy nghĩ đó cũng chưa từng biến mất trong tâm trí cô.
Miệng Ngu Thanh Vãn mấp máy, cuối cùng, cô cũng chỉ rũ mắt nói: "Em biết rồi ạ, em sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Nghe thấy câu này, Giản Giảo mới vui mừng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừ, đây là cuộc đời và tương lai của em, nhất định phải đưa ra quyết định chính xác."
Tại một khúc quanh cách đó không xa, Chung Đình Bạch đang đứng đó, nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Đáy mắt người đàn ông có một tia u ám nhanh chóng lướt qua, sau đó anh ta xoay người trở về phòng riêng.
...
Rời khỏi nhà hàng, nhìn Giản Giảo ngồi lên xe trở về khách sạn, Ngu Thanh Vãn mới quay đầu quan sát xung quanh, phát hiện chiếc Rolls Royce quen thuộc đang đỗ ở ven đường.
Cô giấu đi tâm trạng phức tạp, bước nhanh đến ngồi vào xe, nhưng phát hiện trên xe chỉ có một mình Sầm Duệ.
Ngu Thanh Vãn chớp mắt, cất tiếng hỏi: "Hạ Thành đâu?"
Sao lại không có ở đây.
Sầm Duệ mỉm cười trả lời: "Sếp đang đợi mợ chủ ở bên kia rồi."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn tò mò hỏi: "Chúng ta sắp đi đâu vậy?"
Sầm Duệ đáp: "Đến nơi rồi mợ sẽ biết."
Nghe thấy câu trả lời úp úp mở mở của Sầm Duệ, Ngu Thanh Vãn càng thấy tò mò hơn.
Xe nhanh chóng lăn bánh, phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về sau, dòng xe trên đường vô cùng tấp nập.
Trời dần tối lại, xe chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc Rolls Royce cũng chậm rãi dừng lại trước một khu vui chơi.
Tất cả đèn thiết bị xung quanh đều đang tắt, trong khu vui chơi rất tối, yên tĩnh như không có một ai.
Kỳ lạ thế.
Ngu Thanh Vãn xuống xe, cô khó hiểu đi vào trong, nhìn một vòng xung quanh, nhưng cũng không thấy Hạ Thành đâu cả.
Không có ai xuất hiện, cô chỉ đành đứng tại chỗ đợi.
Lúc này, Ngu Thanh Vãn chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng rơi xuống sau cổ. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đen nhánh chợt có hoa tuyết rơi xuống.
Không ngờ lại có tuyết!
Trong mắt Ngu Thanh Vãn hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, cô còn chưa kịp nhìn kỹ tuyết rơi thì ngay sau đó, ánh đèn xung quanh chợt sáng lên.
Khu vui chơi rực rỡ ánh đèn hiện rõ trước mắt cô.
Trước mặt cô là một vòng quay ngựa gỗ, sau khi ánh đèn sáng lên, vòng quay chậm rãi hoạt động, tựa như quả cầu thuỷ tinh trong truyện cổ tích được mở công tắc, bài hát Giáng Sinh cũng bắt đầu vang lên, nhịp điệu du dương vang vọng khắp xung quanh.
Vào lúc Ngu Thanh Vãn đang ngạc nhiên ngắm nhìn khung cảnh mơ mộng trước mặt, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ sau lưng.
Cô xoay người, khi thấy khung cảnh phía sau, cô thoáng sửng sốt, tim bắt đầu đập dồn dập.
Chiếc áo bành tô đen làm tôn đến vóc người cao ngất thon dài của người đàn ông, hoa tuyết trong suốt rơi lên bờ vai rộng của anh, xương chân mày cao, lông mi dày rậm, đôi mắt sâu thẳm với con ngươi đen nhánh đang nhìn cô chằm chằm.
Anh cố tình ăn diện, cà vạt màu xám nhạt được thắt kỹ lưỡng, trong lòng còn ôm một bó hoa hải đường, đang bước từng bước về phía cô.
Hạ Thành tặng bó hoa đang ôm cho cô, cất giọng nói trầm khàn: "Bà Hạ, để em phải đợi lâu rồi."
Như đoán ra được điều gì, tim Ngu Thanh Vãn chợt đập loạn xạ lên không thể kiểm soát, cô giơ tay nhận lại bó hoa hải đường kia.
Lúc này, trên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của người đàn ông đã đeo một chiếc nhẫn cưới màu bạc, sau đó, Hạ Thành lấy chiếc nhẫn khác trong túi ra, động tác để lộ vẻ căng thẳng khó phát hiện.
Viên kim cương xanh lục tự nhiên gần 8.5 cara được khảm ở giữa nhẫn, không có chút tạp chất, hoa tuyết rơi lên trên rồi nhanh chóng tan ra, tạo thành giọt nước đọng trong suốt, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Ngu Thanh Vãn nín thở, cô ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt.
Trên khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố đều bắt đầu trang trí cho Giáng Sinh, bầu không khí lễ hội bao trùm.
Điều đáng tiếc nhất là dự báo thời tiết không nói rằng hôm nay sẽ có tuyết.
Trong phòng vẽ, Ngu Thanh Vãn vội vã đóng khung hai tác phẩm mới vẽ hai ngày trước, bảo Lâm Ngư đưa đến phòng triển lãm.
Trước khi tan làm, Lâm Ngư còn hỏi với vẻ hóng hớt: "Chị Thanh Vãn, có phải tối nay chị sẽ đi chơi lễ với chồng chị không?"
Tai Ngu Thanh Vãn lặng lẽ đỏ lên, cô thành thật gật đầu: "Ừm."
Lâm Ngư lập tức cất giọng trêu ghẹo: "Vậy chúc hai người Giáng Sinh vui vẻ trước nhé!"
Nói xong câu này, cô gái quay đầu chạy nhanh khỏi phòng vẽ tan làm.
Ngu Thanh Vãn không khỏi bật cười.
Thật ra tối nay cô cũng định về nhà sớm, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa phòng vẽ đã nhận được cuộc gọi của Đường Chỉ Nghiên, nói tối nay có một bữa tiệc, những người tham gia đều là nhân vật có tiếng nói trong ngành nghệ thuật, bảo Ngu Thanh Vãn đến làm quen, sẽ có lợi cho sự phát triển của cô sau này.
Trên đường bắt xe đến bữa tiệc, Ngu Thanh Vãn chỉ có thể bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Hạ Thành.
Ngu Thanh Vãn: [Chiều nay em có chút chuyện đột xuất, phải dự tiệc với cô Đường của phòng triển lãm, có lẽ sẽ về nhà muộn hơn.]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Vị trí.]
Ngu Thanh Vãn gửi vị trí nhà hàng cho anh, cô chớp mắt, sau đấy lại gõ chữ.
[Anh muốn đến đón em sao?]
[Phải.]
Lại có một tin nhắn nhanh chóng được gửi tới.
[Buổi tối cùng nhau đi chơi lễ.]
Nhìn thấy dòng chữ này, Ngu Thanh Vãn chợt nhớ tới câu nói của anh trong điện thoại tối qua, mặt cô chợt nóng lên.
Thế này là sao? Thông báo trước để cô chuẩn bị tâm lý à?
Đúng là đáng ghét.
Ngu Thanh Vãn đỏ mặt cắn chặt môi, dứt khoát tắt điện thoại không trả lời anh.
...
Đến chỗ tổ chức tiệc, nhân viên phục vụ dẫn Ngu Thanh Vãn đi vào một phòng riêng.
Mở cửa ra, trước bàn đã có rất nhiều người đang ngồi, vị trí gần cửa còn có một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông mặc vest màu nhạt, góc nghiêng anh tuấn, khí chất tao nhã lịch sự.
Thấy rõ khuôn mặt của anh ta, Ngu Thanh Vãn lập tức sửng sốt: "Anh Chung?"
Chung Đình Bạch đứng lên nở một nụ cười chẳng khác gì từ trước đến nay với cô, chào hỏi cô một cách điềm tĩnh.
"Thanh Vãn, lâu rồi không gặp."
Chung Đình Bạch vốn có kinh nghiệm phong phú trong đầu tư nghệ thuật, trước đó cũng có kinh nghiệm thẩm định triển lãm ở nước ngoài, bây giờ anh ta xuất hiện tại bữa tiệc này cũng không có gì bất ngờ.
Trên bàn đã không còn chỗ ngồi trống nào khác, Ngu Thanh Vãn chỉ đành ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung Đình Bạch.
Cảnh tượng khi gặp Chung Đình Bạch lần trước vẫn còn hiện rõ, cô đã hôn Hạ Thành trước mặt anh ta, khi đó cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nhau.
Bất ngờ gặp nhau thế này, Ngu Thanh Vãn vẫn hơi lúng túng.
Nhưng Chung Đình Bạch thì lại rất bình tĩnh, tựa như chuyện trước đó chưa từng xảy ra, còn gọi cô là Thanh Vãn, xoay món cô thích đến trước mặt cô.
Ngu Thanh Vãn hơi nhăn mày, lạnh nhạt cất lời: "Cảm ơn."
Nhận ra sự lịch sự và khách sáo của cô, Chung Đình Bạch chỉ cười không nói gì, trong mắt thoáng lộ vẻ tối tăm.
Lúc này, trên bàn có một quản lý phòng triển lãm chủ động bắt chuyện: "Họa sĩ Ngu, tôi đã xem tác phẩm của cô rồi, thật sự rất có phong cách cá nhân, cũng rất có hồn, hy vọng sau này phòng triển lãm của chúng tôi sẽ có cơ hội hợp tác với cô."
Ngu Thanh Vãn cười lễ phép: "Cảm ơn."
Có người để ý thấy Chung Đình Bạch vẫn luôn lẳng lặng thấp thoáng quan tâm Ngu Thanh Vãn, bèn cất lời: "Anh Chung và hoạ sĩ Ngu là bạn sao? Trông có vẻ thân thiết đấy."
Không đợi Ngu Thanh Vãn đáp lời, Chung Đình Bạch đã giành trước một bước: "Phải, tôi và Thanh Vãn quen biết nhau cũng nhiều năm rồi."
Nghe thấy lời nói, mọi người xung quanh lập tức gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, trong lòng thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không thể phản bác anh ta trong trường hợp thế này được.
Nét mặt Chung Đình Bạch cũng không có vẻ gì khác thường, anh ta nghiêng đầu, dịu dàng nói với cô: "Lát nữa còn có một giáo viên sẽ đến, có lẽ sắp tới rồi..."
Anh ta còn chưa nói xong, cửa phòng riêng đã bị đẩy mở, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba bốn mươi tuổi bước vào, cô ấy mặc áo bành tô màu kaki, tóc xoăn xõa ngang vai, khí chất xuất chúng.
Nhìn thấy người phụ nữ bước vào, Ngu Thanh Vãn ngơ ngác, trong mắt nhất thời hiện lên sự vui mừng.
"Cô?"
Giản Giảo mang nét mặt dịu dàng, cười gọi cô: "Thanh Vãn."
Thấy người đến là Giản Giảo, mấy người ngồi trước bàn vội vàng đứng dậy.
Thành tựu trong giới nghệ thuật của Giản Giảo cũng không nhỏ, còn là một trong số ít những người có sức ảnh hưởng trên quốc tế, mấy năm qua cô ấy ở ẩn bên nước ngoài, cũng không hay xuất hiện tại những buổi xã giao trong nước.
Mấy người trong phòng bắt đầu thay nhau chào hỏi: "Trăm nghe không bằng mắt thấy, cô Giản đúng là khí chất hơn người."
"Thì ra hoạ sĩ Ngu là học trò của cô Giản, chẳng trách phong cách tác phẩm lại đặc biệt như thế, rất có phong đồ của cô Giản năm xưa."
Bất ngờ gặp được cô giáo mấy năm không gặp, Ngu Thanh Vãn kích động đến mức khó nói nên lời: "Cô, cô về sao không nói trước với em, để em đi đón cô..."
Chung Đình Bạch ở bên cạnh chợt cười nói: "Cô Giản muốn để em bất ngờ, cho nên bảo anh cũng phải giấu em."
Giản Giảo cũng mỉm cười, cô ấy nắm tay Ngu Thanh Vãn rồi vỗ nhẹ.
"Ngồi xuống đã nào Thanh Vãn."
Bữa tiệc đông người không tiện nói chuyện, đợi đến khi tiệc sắp kết thúc, Giản Giảo mới dẫn Ngu Thanh Vãn ra ngoài.
Hai người đi tới một hành lang không người, Giản Giảo nhìn cô, lên tiếng trước.
"Lần này cô về đây là vì triển lãm tranh cá nhân đầu tiên của em, chuyện quan trọng như thế, đương nhiên cô phải tham gia rồi."
Cô ấy cười híp mắt: "Thanh Vãn, cô thấy rất vui."
Ngu Thanh Vãn cũng cười, trong lòng thấy hơi cảm động: "Cảm ơn cô ạ."
Giản Giảo dịu dàng hỏi: "Ngoài chuyện triển lãm tranh, cô còn muốn hỏi em, em đã suy nghĩ chuyện đi du học thế nào rồi?"
Ngu Thanh Vãn khựng lại, sau đó nghe Giản Giảo nói tiếp: "Cô nghe Đình Bạch nói, bây giờ có lẽ chồng của em sẽ không đồng ý để em ra nước ngoài du học."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn cụp mắt, khẽ trả lời: "Em vẫn chưa nói với anh ấy..."
Giản Giảo thở dài, nói với cô bằng giọng điệu nghiêm túc thật lòng: "Nhưng Thanh Vãn à, từ góc độ của giáo viên, cô không muốn em từ bỏ cơ hội này. Huống hồ em đã từ bỏ nhiều thứ, lãng phí nhiều thời gian như thế do nhà họ Dung rồi."
"Nhân lúc còn trẻ, ra ngoài ngắm nhìn thế giới nhiều hơn cũng tốt. Hôn nhân là bến đỗ, nhưng rất nhiều lúc cũng là gông xiềng. Tình cảm và hôn nhân đều là chuyện không thể chắc chắn, có khi tới ngày nào đó lại cảm thấy không hợp nhau nữa. Đến lúc đó, thời gian đã bỏ lỡ cũng không thể quay lại, người hối hận sẽ là em."
"Trong cuộc sống này, em chắc chắn sẽ gặp những chuyện níu chân mình như thế, nhưng em phải hiểu rõ lòng mình, biết cái gì đứng ở vị trí đầu, nhất định phải tranh thủ thời gian hoàn thành nó."
Sau khi Giản Giảo dứt lời, Ngu Thanh Vãn cũng rơi vào im lặng, hành lang cũng trở nên yên tĩnh.
Những lời Giản Giảo nói, cô đều hiểu.
Thậm chí không cần Giản Giảo nói, suy nghĩ đó cũng chưa từng biến mất trong tâm trí cô.
Miệng Ngu Thanh Vãn mấp máy, cuối cùng, cô cũng chỉ rũ mắt nói: "Em biết rồi ạ, em sẽ suy nghĩ cẩn thận."
Nghe thấy câu này, Giản Giảo mới vui mừng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừ, đây là cuộc đời và tương lai của em, nhất định phải đưa ra quyết định chính xác."
Tại một khúc quanh cách đó không xa, Chung Đình Bạch đang đứng đó, nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Đáy mắt người đàn ông có một tia u ám nhanh chóng lướt qua, sau đó anh ta xoay người trở về phòng riêng.
...
Rời khỏi nhà hàng, nhìn Giản Giảo ngồi lên xe trở về khách sạn, Ngu Thanh Vãn mới quay đầu quan sát xung quanh, phát hiện chiếc Rolls Royce quen thuộc đang đỗ ở ven đường.
Cô giấu đi tâm trạng phức tạp, bước nhanh đến ngồi vào xe, nhưng phát hiện trên xe chỉ có một mình Sầm Duệ.
Ngu Thanh Vãn chớp mắt, cất tiếng hỏi: "Hạ Thành đâu?"
Sao lại không có ở đây.
Sầm Duệ mỉm cười trả lời: "Sếp đang đợi mợ chủ ở bên kia rồi."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn tò mò hỏi: "Chúng ta sắp đi đâu vậy?"
Sầm Duệ đáp: "Đến nơi rồi mợ sẽ biết."
Nghe thấy câu trả lời úp úp mở mở của Sầm Duệ, Ngu Thanh Vãn càng thấy tò mò hơn.
Xe nhanh chóng lăn bánh, phong cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về sau, dòng xe trên đường vô cùng tấp nập.
Trời dần tối lại, xe chạy khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc Rolls Royce cũng chậm rãi dừng lại trước một khu vui chơi.
Tất cả đèn thiết bị xung quanh đều đang tắt, trong khu vui chơi rất tối, yên tĩnh như không có một ai.
Kỳ lạ thế.
Ngu Thanh Vãn xuống xe, cô khó hiểu đi vào trong, nhìn một vòng xung quanh, nhưng cũng không thấy Hạ Thành đâu cả.
Không có ai xuất hiện, cô chỉ đành đứng tại chỗ đợi.
Lúc này, Ngu Thanh Vãn chợt cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng rơi xuống sau cổ. Cô ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đen nhánh chợt có hoa tuyết rơi xuống.
Không ngờ lại có tuyết!
Trong mắt Ngu Thanh Vãn hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng, cô còn chưa kịp nhìn kỹ tuyết rơi thì ngay sau đó, ánh đèn xung quanh chợt sáng lên.
Khu vui chơi rực rỡ ánh đèn hiện rõ trước mắt cô.
Trước mặt cô là một vòng quay ngựa gỗ, sau khi ánh đèn sáng lên, vòng quay chậm rãi hoạt động, tựa như quả cầu thuỷ tinh trong truyện cổ tích được mở công tắc, bài hát Giáng Sinh cũng bắt đầu vang lên, nhịp điệu du dương vang vọng khắp xung quanh.
Vào lúc Ngu Thanh Vãn đang ngạc nhiên ngắm nhìn khung cảnh mơ mộng trước mặt, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ sau lưng.
Cô xoay người, khi thấy khung cảnh phía sau, cô thoáng sửng sốt, tim bắt đầu đập dồn dập.
Chiếc áo bành tô đen làm tôn đến vóc người cao ngất thon dài của người đàn ông, hoa tuyết trong suốt rơi lên bờ vai rộng của anh, xương chân mày cao, lông mi dày rậm, đôi mắt sâu thẳm với con ngươi đen nhánh đang nhìn cô chằm chằm.
Anh cố tình ăn diện, cà vạt màu xám nhạt được thắt kỹ lưỡng, trong lòng còn ôm một bó hoa hải đường, đang bước từng bước về phía cô.
Hạ Thành tặng bó hoa đang ôm cho cô, cất giọng nói trầm khàn: "Bà Hạ, để em phải đợi lâu rồi."
Như đoán ra được điều gì, tim Ngu Thanh Vãn chợt đập loạn xạ lên không thể kiểm soát, cô giơ tay nhận lại bó hoa hải đường kia.
Lúc này, trên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của người đàn ông đã đeo một chiếc nhẫn cưới màu bạc, sau đó, Hạ Thành lấy chiếc nhẫn khác trong túi ra, động tác để lộ vẻ căng thẳng khó phát hiện.
Viên kim cương xanh lục tự nhiên gần 8.5 cara được khảm ở giữa nhẫn, không có chút tạp chất, hoa tuyết rơi lên trên rồi nhanh chóng tan ra, tạo thành giọt nước đọng trong suốt, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ trong bóng đêm.
Ngu Thanh Vãn nín thở, cô ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.