Sủng Chứng

Chương 91: Ngoại truyện 7

Mộc Vũ Nguyện

01/09/2024

Tối đến, Ngu Thanh Vãn về nhà sau khi tan tầm, phát hiện Hạ Hành Yến vẫn còn phấn chấn khi ra khỏi nhà sáng nay trông rất chán chường, tự nhốt mình trong phòng ngủ.

Còn Hạ Thành thì họp qua video ở phòng sách, sau khi cuộc họp của anh kết thúc, Ngu Thanh Vãn mới bước vào.

Cô hỏi anh với vẻ khó hiểu: "Hôm nay Tiểu Yến sao thế? Nghe người giúp việc nói thằng bé còn chưa ăn tối."

Hạ Thành ôm eo cô với vẻ không đồng tình, thản nhiên nói: "Con em thất tình thôi."

Ngu Thanh Vãn tức giận trừng mắt nhìn anh: "Trẻ con thì biết gì về thất tình với không thất tình chứ, sao anh không nói chuyện đàng hoàng với con."

Hạ Thành: "Anh nói rồi chứ, nhưng nó lại nghĩ anh chế giễu nó."

"..."

Đương nhiên Ngu Thanh Vãn cũng biết tình trạng của hai ba con thế nào, đành đích thân ra tay, cô lên phòng ngủ của Hạ Hành Yến trên tầng để tâm sự với con, còn Hạ Thành thì bị bỏ lại phòng sách một mình.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Hạ Hành Yến đang ngồi trên thảm, lắp ráp mô hình ô tô.

Hạ Hành Yến rất thích lắp ráp các loại đồ chơi mô hình khác nhau, do đó Hạ Thành đã mua rất nhiều cho cậu nhóc, bộ nào cũng là phiên bản giới hạn.

Ngu Thanh Vãn còn cố tình bưng một đĩa bánh ngọt lên, là tiramisu mà thường ngày Hạ Hành Yến thích ăn nhất.

Nghe thấy tiếng động vang lên trước mặt, Hạ Hành Yến đang ủ rũ cũng ngẩng lên khỏi đống mô hình.

"Cảm ơn mẹ ạ."

Hạ Hành Yến luôn rất ngoan trước mặt mẹ mình, không bao giờ gây chuyện theo phong cách ác ma như khi ở cùng người khác.

Ngu Thanh Vãn ngồi xuống mặt thảm cạnh cậu nhóc, dịu dàng hỏi: "Nói mẹ nghe xem, hôm nay con không vui vì chuyện gì thế?"

Hạ Hành Yến nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Mẹ, có phải con chưa đủ thông minh không?"

Ngu Thanh Vãn mỉm cười hỏi cậu nhóc: "Sao con lại nghĩ thế?"

Hạ Hành Yến không sao hiểu nổi nguyên nhân khiến mình bị từ chối.

Rõ ràng cậu nhóc xuất sắc như thế, tại sao vẫn bị Phó Tư Ly từ chối nhỉ.

Sau khi im lặng một lát, Ngu Thanh Vãn cũng đoán được đại khái là đã xảy ra chuyện gì, cô chủ động hỏi: "Vậy Tiểu Yến thích cô bé kia ở điểm nào?"

Hạ Hành Yến nhíu mày suy nghĩ mấy giây, đưa ra một câu trả lời rất thẳng thắn và ngây thơ.

"Xinh ạ, hơn nữa trong số các bạn nữ ở nhà trẻ, chỉ có mỗi cậu ấy là không để ý tới con."

Ngu Thanh Vãn mỉm cười bất đắc dĩ: "Tiểu Yến, những điều này không thể trở thành lý do để con thích một người được."

Cô thoáng ngừng lại rồi mới kiên nhẫn nói: "Tiểu Yến, ở tuổi con, có ấn tượng tốt với các bạn nhỏ khác là chuyện rất bình thường, nhưng thiện cảm với người khác giới và thích thật sự vẫn có sự khác biệt rất lớn."

Nghe thấy thế, trong đôi mắt trẻ con của Hạ Hành Yến xuất hiện vẻ ngơ ngác và khó hiểu.

"Sau khi bị cô bé kia từ chối, giờ Tiểu Yến có thấy buồn không?"

Nghe thấy thế, Hạ Hành Yến nhíu mày nghĩ ngợi.

Thật ra cậu nhóc cũng không buồn lắm, chỉ hơi buồn bực thôi chứ không tính là đau khổ.

Cậu nhóc chỉ thắc mắc xem rốt cuộc tại sao mình bị từ chối.

Được Ngu Thanh Vãn giải thích như thế, dường như Hạ Hành Yến đã hiểu tại sao hôm nay mình không vui rồi.

Tuy cậu nhóc vẫn luôn thể hiện IQ và EQ vượt trội hơn người bình thường so với các bạn cùng trang lứa, cũng tự tin rằng đã hiểu hết kiểu thích trong phim.

Nhưng sau khi nghe Ngu Thanh Vãn nói xong, Hạ Hành Yến mới thấy có lẽ cậu nhóc đã sai rồi.

Cô đưa tay vuốt ve mái tóc xù lên của Hạ Hành Yến, tiếp tục an ủi: "Con còn nhỏ lắm, vẫn chưa hiểu được thế nào là thực sự thích một người đâu."

"Cho dù con bị đối phương từ chối, điều đó cũng không có nghĩa là con chưa đủ xuất sắc. Huống hồ các con đều là trẻ con. Muốn chơi với một người vì cô bé ấy xinh xắn, sáng sủa cũng là tình cảm rất đỗi bình thường."

Sau khi được mẹ dịu dàng khuyên bảo, Hạ Hành Yến phát hiện, thì ra có khả năng cậu nhóc cũng không thích Phó Tư Ly, cảm xúc thích này quá phức tạp, hình như bây giờ cậu nhóc vẫn chưa kiểm soát nổi.

Hạ Hành Yến lập tức cảm thấy tâm trạng như tươi sáng hẳn lên.

Cộng thêm một miếng tiramisu nữa, thậm chí tâm trạng của cậu nhóc còn tốt hơn.

Quả nhiên cậu nhóc vẫn là đứa bé ưu tú nhất nhà trẻ.

Cậu nhóc chớp mắt, tò mò hỏi: "Vậy tại sao hồi trước mẹ lại thích ba ạ? Do ba có rất nhiều tiền à?"

Ngu Thanh Vãn cụp mắt cười, dịu dàng trả lời cậu nhóc: "Hồi mẹ thích ba, ba con vẫn chưa có nhiều tiền đến thế đâu."

Khi nhắc đến quá khứ, ký ức trong đầu cô lần lượt hiện lên, như chưa bao giờ phai mờ.

Cô thoáng ngừng lại, gương mặt thanh tú bất giác trở nên dịu dàng: "Ba con chỉ lạnh lùng bề ngoài thôi, thật ra trái tim của ba con rất mềm yếu. Nếu con tốt với ba con, ba con sẽ trả lại con gấp mười, thậm chí nhiều hơn. Nhưng người khác lại rất tệ với ba con nên ba con đành phải giả vờ lạnh lùng để bảo vệ mình."

Nếu không vì như vậy, Hạ Thành hoàn toàn có thể chọn cách phớt lờ cô khi thấy cô ngất ở hành lang trong buổi tối vào rất nhiều năm trước.



Nhưng anh vẫn làm như vậy.

Ngu Thanh Vãn nói bằng giọng ôn hòa: "Trước kia ba con đã trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ, nhưng ba vẫn rất tốt với mẹ, cũng rất tốt với Tiểu Yến. Thế nên sau này Tiểu Yến đừng làm ba giận nữa được không? Chúng ta phải yêu thương ba con nhiều hơn nhé."

Hạ Hành Yến biết có thể miêu tả ba cậu nhóc bằng mấy chữ khẩu xà tâm Phật.

Bằng không, tại sao mỗi khi nghịch ngợm phá phách xong, cậu nhóc vẫn nhận được nhiều mô hình ô tô bản giới hạn như thế chứ.

Hơn nữa ba cậu nhóc là người ba ưu tú nhất nhà trẻ, bằng không hôm qua anh cũng không giành được cúp của cuộc thi. Có thể nói sự xuất hiện của Hạ Thành ngày hôm qua đã khiến cậu nhóc vô cùng tự hào, nâng cao tỷ lệ khiến người ta ngoái nhìn.

Đúng là quá đẹp trai quá ngầu.

Thế nên Hạ Hành Yến gật đầu dứt khoát: "Vâng! Tiểu Yến ghép xong mô hình đồ chơi này rồi sẽ tặng ba ạ."

"Ừ, để mẹ giúp con nhé."

Cửa phòng khép hờ, Hạ Thành đứng ngoài cửa, cụp mắt nhìn hai mẹ con đang ngồi trên thảm bên trong. Ngu Thanh Vãn đang cúi đầu tìm linh kiện cần thiết của con, lọn tóc bị tung ra bên tai rủ xuống, ôm sát sườn mặt thanh tú và dịu dàng.

Một lúc sau, Hạ Hành Yến đã lắp xong mô hình ô tô, vui vẻ đưa cho Ngu Thanh Vãn xem, sau đó hai mẹ con bắt đầu vẽ tranh, cô cầm tay con, chậm rãi tô lên trang giấy, trên môi vẫn nở nụ cười.

Ánh đèn vàng dìu dịu bao phủ lấy hai bóng người, khung cảnh vô cùng ấm áp này khiến tim người ta cũng mềm nhũn.

Trái tim từng giá băng của anh cũng bất giác tan chảy, tất cả sự lạnh lẽo đều hóa thành nước ấm vì vợ con anh.

Mùa đông đã qua.

Ngày nào sau này cũng là xuân về hoa nở.

...

Sau này, khi đã dần trưởng thành, Hạ Hành Yến không thể không thừa nhận, tuy ngày nào cậu nhóc cũng thích đối đầu với ba, nhưng chắc chắn Hạ Thành là một người chồng và người ba tuyệt vời.

Cậu nhóc nghe nói rằng rất nhiều năm trước, mẹ từng lâm bệnh nặng, thậm chí suýt rời khỏi thế gian.

Nhưng điều khiến cậu nhóc rung động chính là khi đó ba cậu nhóc đã quyết định đi theo mẹ. Giữa lúc đang có địa vị và của cải không ai sánh bằng trên đời, anh lại nghĩ tới việc từ bỏ mọi thứ, kể cả mạng sống của anh.

Có lẽ thích thực sự mà mẹ nói chính là như thế.

Hay nói cách khác, tình cảm mà ba dành cho mẹ đã vượt xa chữ thích từ lâu.

Đó là tình cảm càng khắc cốt ghi tâm hơn nữa.

Ba sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì mẹ, nhưng cũng không muốn buông tay mẹ ra.

Ba mẹ cậu nhóc cũng sẽ giữ chặt lấy nhau suốt quãng đời còn lại.

Không bao giờ chia lìa nữa.

...

Một mùa thu nữa lại đến gần, Hạ Thành đưa Ngu Thanh Vãn về Lâm Tây một chuyến, để Hạ Hành Yến ở nhà một mình.

Thật ra đối với họ, Lâm Tây không phải nơi tốt lành gì, nhưng vì có sự tồn tại của người còn lại, những ký ức đau buồn cũng dần trở nên dễ chấp nhận hơn.

Mười năm trước, Lâm Tây chỉ là một huyện nhỏ chưa phát triển nhiều, giờ thời gian đã thấm thoát trôi qua, đô thị được xây dựng quy mô hơn, nhiều nơi cũng khác hẳn hồi trước.

Hạ Thành vốn định mua lại khu chung cư mà họ ở trước đó, nhưng do quy hoạch của chính phủ nên khu dân cư kia vẫn bị phá dỡ.

Hai người đành về trường cũ xem sao.

Tiếc rằng đợt này cấp ba Lâm Tây vẫn chưa khai giảng, cánh cổng đóng chặt, ngay cả bảo vệ cũng không có.

Nghĩ đến việc có lẽ hôm nay sẽ không vào trường được, Ngu Thanh Vãn không khỏi hụt hẫng.

Hạ Thành nhìn ánh mắt cô, trầm ngâm một lát.

Có một bức tường trong trường được xây thấp hơn những nơi khác, nhiều năm rồi vẫn chưa sửa lại, hồi trước Hạ Thành đã trèo qua nó không ít lần.

Bên tường còn có bao tải và cát đá chất đống, cộng thêm một cây hòe không cao lắm, vừa hay có thể lấy đà.

Anh bỗng cởi áo vest, đưa cho cô rồi xắn tay áo sơ mi lên, để lộ đường cong cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ.

"Em cầm đi."

Thấy động tác của Hạ Thành, Ngu Thanh Vãn lập tức ngơ ngác, nói với vẻ khó tin: "Anh định trèo tường vào à?"

Anh nhướng mày, hỏi ngược lại: "Sao thế? Không tin chồng em à?"

Thấy gương mặt điềm tĩnh thường ngày của người đàn ông có thêm sự hăm hở hiếm thấy, tim Ngu Thanh Vãn bỗng đập thình thịch, tai bất giác ửng hồng.

Hạ Thành áng chừng độ cao bằng mắt, cánh tay thon dài rắn rỏi bám lấy thân cây, đôi chân dài được quần âu bao bọc dễ dàng giẫm lên tường.

Anh ngồi xổm trên bờ tường, chìa tay với cô: "Em giẫm lên đây rồi trèo lên, anh sẽ giữ em."



Thấy Hạ Thành trèo lên đó một cách vững vàng, Ngu Thanh Vãn vẫn hơi căng thẳng, tim vô thức đập nhanh hơn.

Nghe lời anh, cô vẫn bám vào thân cây, giẫm lên bao tải ở dưới cùng rồi leo lên.

Ngay sau đó, cánh tay rắn chắc đã vững vàng kéo cô lên, cảm giác hết sức an toàn.

Sau khi chắc chắn rằng cô đã đứng vững trên tường, Hạ Thành nhảy xuống trước, nhướng mày với cô, dang tay ra.

"Nhảy đi, anh đứng đây rồi."

Giọng nói trầm ấm và êm tai của người đàn ông khiến người ta bỗng thấy yên tâm.

Tường hơi cao so với mặt đất, Ngu Thanh Vãn mím môi, vẫn chọn tin anh, nhắm mắt lại rồi dứt khoát nhảy xuống.

Ngay sau đó, cô được anh vững vàng đỡ lấy, hơi thở mát lạnh quanh quẩn trước mũi cô, tim cô đập thình thịch, vô thức nắm chặt vạt áo phía trước của anh, chợt cảm thấy trèo tường vào đây hơi kích thích.

Hạ Thành nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cười khẽ: "Mới thế mà đã sợ rồi à?"

Tai cô chợt đỏ lên, cô phản bác: "Còn lâu..."

Hai người đều già đầu rồi mà vẫn trèo tường vào như học sinh cấp ba, may mà không bị ai nhìn thấy, xấu hổ chết mất.

Ngu Thanh Vãn vẫn hơi ngượng ngùng, Hạ Thành thoải mái nắm tay cô, giữa sân trường im ắng không một bóng người, anh lặng lẽ nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Da họ kề sát, không chừa lại kẽ hở nào, nhiệt độ ấm áp truyền đến.

Cơn gió dìu dịu lướt qua, cuốn theo những chiếc lá thu vàng úa dưới đất, khiến trước mắt vàng rợp.

Hai người đi vào tòa nhà giảng dạy, lên tầng ba, tới lớp cũ của Ngu Thanh Vãn.

Qua cửa sổ, thiết bị trong phòng học đã cao cấp hơn, bàn ghế cũng không phải kiểu dáng nhiều năm trước nữa, nhưng vị trí sắp xếp vẫn như cũ.

Ngu Thanh Vãn nhìn quanh, mắt sáng lên, chỉ vào bộ bàn ghế thứ hai từ dưới lên bên cửa sổ: "Đó là chỗ ngồi của em!"

Hạ Thành nhìn theo ánh mắt cô, thản nhiên đáp: "Ừ, hồi ấy bên cạnh em còn có một thằng nhóc ranh. Lớp trưởng lớp em nhỉ?"

Ngu Thanh Vãn lập tức cạn lời, không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện năm xưa.

Hồi ấy cô ngồi cạnh lớp trưởng, thành tích của cậu trai kia rất tốt, vóc dáng cũng cao ráo, còn có ý với cô một khoảng thời gian, suốt ngày bỏ đồ ăn sáng vào ngăn bàn cô, sau khi Hạ Thành biết, anh lập tức mang hết đồ ăn mà người ta tặng cô cho mèo ăn.

Ngay cả khi lớp trưởng hẹn giảng bài cho cô sau giờ học, Hạ Thành cũng lặng lẽ xuất hiện sau lưng họ, vờ như tình cờ gặp họ rồi nghĩ đủ cách để đưa cô về nhà, nói chung là không cho cô cơ hội ở riêng với những cậu học sinh khác.

Người đàn ông này còn ghen cả với chuyện cũ nữa luôn.

Ngu Thanh Vãn ngượng ngùng ho khẽ, chỉ có thể lảng sang chuyện khác: "Hạ Thành, anh có nhớ lần anh đến muộn không, em tự kê bàn ghế đấy."

Đương nhiên anh nhớ.

Kê một chiếc ghế thôi cũng có thể khiến tay cô bầm tím, anh chỉ muộn mấy phút mà cô đã không chờ nổi rồi.

Hạ Thành tiện tay vén lại lọn tóc bung ra bên tai cho cô, trong mắt tràn ngập bóng hình cô, anh nói bằng giọng dịu dàng.

"Không đánh được không chạm được, sao mà mong manh thế nhỉ."

Ngu Thanh Vãn phản bác anh với vẻ không phục: "Làm gì đến mức thế."

Hạ Thành lại cười khẽ.

Năm đó anh chỉ nói một câu như thế, cô lại ỷ vào việc được chiều mà sinh kiêu, đòi anh cõng về từ ngoài hành lang.

Hạ Thành im lặng một lát, bỗng ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhướng mày, thấp giọng hỏi cô: "Vậy giờ còn muốn được cõng không?"

Nhìn sườn mặt quen thuộc và sắc nét của người đàn ông, Ngu Thanh Vãn bỗng sửng sốt.

Nhiều năm trước, ở nơi tương tự, anh cũng ngồi xổm trước mặt cô thế này, cõng cô về nhà.

Tiếc rằng không lâu sau đó, họ lại chia xa.

Sau đó nữa, anh tìm thấy cô đang cô độc giữa đám đông, nói với cô, để anh đưa Vãn Vãn về nhà.

Có anh ở đây, cô cũng có nhà.

Gió thổi man mác, ánh nắng chiều chiếu vào, hai bóng người kéo dài trên mặt đất, góc áo thiếu niên bay phấp phới, khơi dậy sự rung động trong tim cô.

Ngu Thanh Vãn trèo lên lưng anh, gác cằm lên vai anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh.

Bất kể bao năm đã trôi qua, anh vẫn luôn là người duy nhất có thể khiến cô thấy yên lòng.

Hình ảnh trong ký ức và cảnh tượng trước mặt chậm rãi xếp chồng lên nhau, hồi ức dâng trào, dường như thời gian và không gian đã sai vị trí, trong một khoảnh khắc, họ đã quay về mười năm trước kia.

Điểm khác nhau duy nhất chính là lần này, họ sẽ bầu bạn với nhau suốt quãng đời còn lại, không bao giờ phải chờ đợi một mình nữa.

Cuối mùa thu năm đó, trời chiều vừa đẹp.

Còn tình yêu của đôi ta sẽ không bao giờ phai nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Chứng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook